Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Chương 19



Trở lại biệt thự, Chân Bảo vừa xuống xe, Hắc Đản chạy nước rút một trăm mét vui mừng lao về phía cô

Hơn một tháng không gặp, Hắc Đản lại lớn hơn, cổ, tứ chi, lông vàng ở bụng cũng ngày càng rõ rệt, rậm rạp đến nhìn mà khiếp sợ, lưng đen chân vàng, nhìn rất thật thà trung thực. Chân Bảo ngồi chồm hổm xuống ôm con chó, Hắc Đản nhiệt tình mà thè lưỡi ra liếm cô, Chân Bảo ngăn lại nhưng không thành công.

Phó Minh Thời bước ra từ ghế lái, nhìn nơi Chân Bảo bị Hắc Đản liếm qua, ánh mắt phức tạp.

Con chó này, thật có phúc.

Vô tình nhìn ‘thứ’ giữa hai chân Hắc Đản, Phó Minh Thời khẽ câu môi, quyết định không so đo cùng một con chó. (Đào: Anh quá thâm:v)

"Em vào nhà trước đi." Anh còn sờ đầu Hắc Đản nói với Chân Bảo, thuận tiện chấm dứt hành động thè lưỡi ra liếm Chân Bảo.

Chân Bảo cười nói dạ.

Biệt thự xa hoa, mặc dù Chân Bảo không sa đọa đến mức muốn ở đây cả đời, nhưng từ kí túc xá nữ đơn giản về đây, Chân Bảo không kìm lòng được mà buông lỏng cảnh giác. Lên phòng ngủ lầu ba của cô, Chân Bảo nằm úp lại. Giường mềm chỉ khiến Chân Bảo muốn ngủ.

Có người gõ cửa.

Chân Bảo vội đứng lên, trải thẳng ga giường bị cô làm nhăn, nhanh chóng đi mở cửa.

Phó Minh Thời đứng ở cửa, trong lúc mở cửa, Hắc Đản, Hắc Miêu ở phía sau chen lên đòi vào.

"Chiều nay anh rảnh, chúng ta đưa Hắc Đản đến bệnh viện nhé? Trước tiên kiểm tra sức khỏe cho Hắc Đản, hỏi lại trước khi phẫu thuật cần chú ý gì." Mắt nhìn Hắc Đản ngây ngốc không biết gì, Phó Minh Thời bình tĩnh nói. Anh đã xem trên mạng, làm giải phẫu tuyệt dục xong phải chăm sóc nó một tuần, chắc chắn Chân Bảo muốn tự mình chăm sóc Hắc Đản. (Tuyệt dục con nhỏ T.T)

Chân Bảo hiểu ý anh, khó xử nói: "Ông Phó không cho phép..."

"Tư tưởng ông cổ hủ, đừng nghe theo ông." Ông cụ không ở đây, Phó Minh Thời không chút khách sáo.

Chân Bảo nghĩ tới hôn sự của hai người, không thể không nói, ông cụ Phó quá cổ hủ.

"Được rồi, anh chờ chút, em rửa mặt đã." Vừa nãy bị Hắc Đản liếm, còn chưa kịp rửa sạch.

Ánh mắt Phó Minh Thời lưu lại vài giây trên khuôn mặt bóng loáng của cô, mới xuống dưới lầu ngồi chờ.

Chân Bảo rửa mặt xong, không cần cô gọi, Hắc Đản, Hắc Miêu cùng nhau theo cô xuống lầu. Hắc Đản thích giữ nhà, gặp người lạ đến nó sẽ sủa liên tục, nhưng với Hắc Miêu, Hắc Đản không kháng cự, tò mò vây quanh Hắc Miêu dạo vài vòng, bị móng vuốt của Hắc Miêu cào vài cái lên mũi, thì đã thuận lợi nhận đồng bọn này.

Xe đã đến, Phó Minh Thời bế Hắc Đản lên xe trước, Chân Bảo ôm Hắc Miêu quay về phòng ngủ, sờ an ủi vài phút, trong lòng đầy áy náy mà đóng cửa phòng. Hắc Miêu vẫn chưa quen thuộc địa hình biệt thự, Chân Bảo sợ nó ra ngoài, Hắc Miêu sẽ chạy mất.

"Đến đại học A à?" Lên xe, ánh mắt Chân Bảo trốn tránh hỏi, Phó Minh Thời chưa thay quần áo, xe của anh cũng thật huênh hoang đấy.

"Đổi nơi khác." Phó Minh Thời vừa lái xe vừa nhìn gương chiếu hậu.

Chân Bảo lúc này mới yên tâm, lại để cho Hắc Đản ngồi bên cạnh, cô ôm Hắc Đản, miễn cho nó quấy rối.

Phó Minh Thời chọn một bệnh viện thú ý trái hướng đại học A, xếp hàng kiểm tra sức khoẻ, Hắc Đản vô cùng khỏe mạnh, bác sĩ dặn dò một số điều cần lưu ý, bảo bọn họ chiều mai đưa Hắc Đản đến làm phẫu thuật. Thật ra tuyệt dục cho thú cưng có thể phòng được nhiều bệnh nguy hiểm, còn có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng Chân Bảo lại cảm thấy Hắc Đản có chút đáng thương, trở lại biệt thự cứ ở bên Hắc Đản, hầu như không ra khỏi phòng.

Chiều hôm sau, hai người đúng hẹn ôm Hắc Đản đi tuyệt dục, Hắc Đản ở phòng thủ thuật chờ hơn một tiếng, lúc được bác sĩ ôm ra, thiếu mất hai quả trứng... ( Đào: Hài:v)

Chân Bảo vô cùng đau lòng, đối với Hắc Đản tốt hơn, vài ngày sau, có thể nói là như hình với bóng.

Phó Minh Thời chỉ có thời gian hai ngày ở cùng cô, thứ ba phải bay đến Nghiễm Châu, thứ sáu mới về được.

Phó Minh Thời không ở đây, đối với Chân Bảo ảnh hưởng không lớn, trêu chọc Hắc Đản, Hắc Miêu, chuẩn bị bài học, mệt thì xem phim, kỳ nghỉ trôi qua vui vẻ và phong phú. Thứ sáu nhận được điện thoại của Phó Minh Thời lúc giữa trưa, nói bên kia có biến động, nên trì hoãn một ngày, tối mai mới về Thủ Đô được, bảo Chân Bảo chờ anh, anh tiễn cô về trường.

Chân Bảo không muốn anh mệt: "Tự em về được rồi, anh không cần đuổi..."

"Đợi anh."

Phó Minh Thời không để cô từ chối, nói xong liền cúp.

Cuộc gọi chấm dứt, Chân Bảo nhìn chằm chằm vào điện thoại, bỗng nhiên không hiểu ý của Phó Minh Thời. Cô đã trưởng thành, là sinh viên, thái độ của Phó Minh Thời đối với cô, là mấy tháng gặp một lần, lại đưa đón đến trường, thật giống người lớn đang chăm lo cho trẻ nhỏ thế này?

Nhưng, Chân Bảo đã sớm thu dọn  xong túi đồ, ở biệt thự chờ anh.

18:30, dưới lầu truyền đến tiếng động, Chân Bảo đi đến ban công, vừa hay nhìn thấy Phó Minh Thời đang đậu xe. Người đàn ông mặc âu phục, áo mũ chỉnh tề, không nhìn ra chút mỏi mệt khi đi công tác.

Chân Bảo cầm túi đồ, xuống lầu, lúc đến lầu hai, gặp được chủ nhân biệt thự đang đi lên.

Chân Bảo theo thói quen nhìn anh cười: "Ăn cơm tối chưa?"

Phó Minh Thời ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười ngọt ngào của cô, cặp mắt đen của anh sâu hơn, như người đói mấy ngày, rốt cuộc nhìn thấy bữa tối theo mong muốn. (Đào: không lẽ sắp…. *bịt miệng*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện