Em Là Nhà

Chương 105



Mãi cho tới khi nhân viên gọi điện báo hết bột bánh giò mình mới rệu rã đứng dậy vào nhà tắm rửa mặt mũi, với bừa cái váy hoa mặc tạm, đánh chút kem lên mắt cho đỡ sưng.

Quay ra, nhìn thấy hộp cơm lại xót ruột nên đành cho vào lò vi sóng quay ấm rồi đặt trước cửa phòng ai đó, cố nén giọng để khỏi bật khóc.

-“Em để cơm bên ngoài, chốc ra ăn cho đúng bữa.”

-“Lúc nào hết giận thì nghiên cứu lại đống ảnh nhé, nếu không phát hiện ra điều gì thì chắc học hàm giáo sư của anh bị trao nhầm rồi…”

Mình muốn tâm sự với người yêu nhiều thứ lắm, mà bây giờ, chắc không phải thời điểm thích hợp. Có giải thích cũng chỉ làm anh càng thêm ghét mình thôi, cứ để anh từ từ nhận ra vậy.

Mình qua quán, trộn bột với băm nát chỗ xương xong mà mới có ba giờ chiều. Đầu đau buốt luôn, những chuyện không vui cứ đổ dồn dập khiến mình chỉ muốn nổ tung.

Cứ như này chắc mình khuỵ mất.

Không được, phải kiên cường lên chứ!

Mình mà gục ngã bây giờ, những đứa hại mình chắc sung sướng phải biết, không đời nào, bọn chúng mày cứ nằm mơ đi.

Trước tiên là phải tìm cái gì đó làm để xả stress, thôi nướng mấy cái bánh vậy. Mình lên mạng, tìm công thức mới, cố gắng thật nhập tâm làm theo, thế giới bây giờ, chỉ có mình, bột, trứng, bơ, sữa…tất cả mọi thứ khác, bỏ lại hết đằng sau.

Ba mươi lăm phút, chỉ thẫn thờ nhìn lò nướng, đến lúc nó kêu tinh một phát mới giật mình lấy bánh ra trang trí. Kem trắng phủ xong rồi, tâm trạng thoải mái hơn một chút. Mình lấy túi kem màu tạo hình, chẳng biết tạo hình gì bây giờ, hoa, lá, trái tim hay một cái nơ xinh xắn đây?

Còn đang phân vân thì đột nhiên thấy cơ thể như bị hẫng, phía sau truyền tới cảm giác ấm áp lắm, ai đó vòng qua ôm eo mình, hơi thở quen thuộc phả vào cổ. Rồi không nói không rằng, tay anh bao trọn tay mình, đưa đẩy nhẹ nhàng, dòng chữ màu hồng hiện dần dần trên mặt chiếc bánh kem trắng tinh khôi…I am just an idiot, please forgive me!!!

Mình không rõ cảm xúc lúc ấy của mình như nào nữa, chỉ là một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Anh kéo mình sát anh hơn, bờ môi nhẹ nhàng lướt từ vành tai xuống cổ, rồi lại hôn dịu dàng lên bả vai.

Rốt cuộc, người này từ đâu chui ra?

Cao thủ thật, sao có thể trong giây lát khiến tim mình thổn thức đến thế? Mình quả nhiên vô dụng nhất quả đất, chẳng có tý tự trọng nào hết, chỉ mỗi vậy thôi là đã cho qua được rồi.

Mùi hương thơm thơm dịu mát kia cứ sộc vào mũi là cả người mình mềm nhũn luôn, rốt cuộc không kiềm được mà quay lại vùi mặt vào lồng ngực ấy, ôm người ta thút thít tức tưởi như đứa trẻ chịu oan ức lâu ngày.

Anh kiên nhẫn vỗ về, vắt khăn giúp lau mặt mũi, xoa xoa rồi thơm lên mi mắt rất lâu, chỗ đó nhờ thế mà dễ chịu hơn nhiều.

Lúc sau có người bảo, bản thân gây ra tội lớn, nhất định muốn chịu phạt. Anh đưa mình cái cán lăn bột, nói mình thoải mái đánh chỗ nào cũng được. Nhưng ai nỡ làm đau người yêu chứ?

Rốt cuộc mình thuơng lượng, anh cõng mình từ bếp ra chỗ để xe là được. Nhưng hôm ấy, có người đã kiên nhẫn cõng mình từ quán về Royal, thang máy cũng không thèm dùng. Giáo sư thì nổi tiếng đíu bao giờ thèm quan tâm thiên hạ nghĩ gì rồi, chỉ có mình là ngại gần chết, phải đeo khẩu trang kín mít. Vừa đi anh vừa nhỏ giọng kể.

-“Hồi đó mỗi lần gọi điện thoại về đều muốn nói chuyện với em mà chú lại khuyên không nên, bảo sợ em buồn rồi lại khóc lóc ầm ĩ, khi nào về hẳn thì liên lạc sau. Sự nghiệp ổn định một chút anh cũng định về nước, nhưng nghĩ em còn nhỏ quá nên cố đợi đến khi em tròn hai mươi…ai ngờ…hôm ấy anh mua mười cái bánh giò rồi đặt vé sớm nhất sang Pháp, tổng cộng ở Việt Nam chưa đầy ba chục tiếng…”

Vậy mà phải sau đó mấy năm mình mới có chút ấn tượng về anh, còn muốn đấm vỡ kính người ta nữa chứ, đột nhiên thấy nao lòng quá.

-“Thế bên đấy anh có bạn gái không?”

Anh lắc đầu.

-“Chắc tiêu chuẩn của anh cao quá.”

-“Không phải, anh định bao giờ em lấy chồng thì mới tính chuyện đấy, tại ngày nhỏ em bắt anh hứa cưới em rồi mà, nhỡ lúc nào đó em chưa lập gia đình mà nhớ ra rồi đi tìm anh thì biết làm sao?”

Giáo sư trên đời này ai cũng ngốc nghếch và khù khờ như vậy sao?

Anh thủ thỉ bao nhiêu là chuyện, toàn chuyện thuộc thể loại “bây giờ mới kể”. Mình áp má vào lưng anh, ngoan ngoãn lắng nghe, vừa xao xuyến vừa tiếc nuối.

Giá như em thông minh hơn một chút, giá như trí nhớ em tốt hơn một chút, phải chăng nếu như vậy…sẽ không khiến anh buồn, cuộc đời em cũng không nhiều đắng cay đến thế.

Là tại em không tốt, từ nay trở đi, mỗi giây mỗi phút đều sẽ yêu anh hết mình, nhất định bù đắp tất cả những tháng ngày em nợ anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện