Em Là Nhà

Chương 143



Hai vợ chồng ôm nhau, áp má ấp mũi, bao nhiêu ngày không gặp mà, tình củm lắm.

Mình hỏi chồng, ba mẹ thế nào?

Anh đáp mọi người đều khoẻ.

Mình hỏi thế còn anh ra sao, sống tốt không?

Anh bảo cảm ơn cô quan tâm, tôi rất ổn. Giọng dỗi đây mà, phải nịnh mãi đấy.

-“Hai tuần đầu phát điên đi tìm em, không tìm được thì bực em kinh khủng, anh thấy anh chẳng quan trọng gì cả, em thích em bỏ lúc nào cũng được. Em quá là vô lương tâm.”

-“Không phải thế mà…”

-“Anh cho là thế đấy.”

-“Thôi người ta xin lỗi đằng ấy, người ta đền nha.”

Mình kéo mặt anh xuống, thơm thơm hôn hôn mất một lúc có người mới hạ hoạ được.

-“Định thi gan với vợ cơ, mà sống một thời gian thì thấy khổ sở quá, rốt cuộc không chịu được đành phải xuống nước trước, lại tiếp tục đi tìm em.”

Hỏi loanh qua loanh quanh mãi mà chồng chẳng đả động tới vấn đề vợ cần nghe gì cả. Rốt cuộc mình phải thẳng toẹt luôn.

-“Nghe nói đằng ấy có con với em sinh viên nào đó thì phải, chuẩn bị làm cha của ba đứa trẻ, sướng nha, chúc mừng.”

-“Ừ, cảm ơn.”

Có tức không cơ chứ?

Chẳng giải thích hay kể lể thêm gì cả.

-“Nhân tạo hay tự nhiên?”

-“Tự nhiên chứ nhân tạo làm gì cho tốn kém.”

Sặc.

Mình thề mình cố lắm rồi, mà cái mặt cứ méo xệch đi ý.

-“Hàng họ thế nào, trẻ như vậy chắc tốt hơn vợ nhỉ?”

-“Nhỏ hơn nhưng cầm thì lại thấy gọn tay hơn.”

Nhất thiết phải trung thực đến mức như vậy hả? Mắt mình đẫm lệ luôn, xong rưng rức lên như con dở ý. Chồng còn ôm vào lòng hỏi vợ sao đấy mới máu chó chứ.

Còn sao nữa?

Ức quá đẩy chồng ra quay hẳn vào tường.

-“Anh nghe lời vợ thế vợ thưởng cái gì cho anh nào?”

-“Thưởng thưởng cái lờ, bỏ tay ra.”

-“Ơ hay em buồn cười nhỉ?”

-“Tôi cứ thích buồn cười thế đấy!”

Tự dưng người ta tủm tỉm nhá tai, tay giữ chặt hai tay mình giãy dụa rồi giọng lạnh lùng ghê gớm.

-“Nguyệt, lần sao có hư thế nữa không?”

-“Hư gì?”

-“Lúc nãy là đùa thôi, không lừa ông ba con bé mang bầu thì làm sao ông gọi cho em, làm sao anh xác định được em ở đâu?”

-“Là đùa thật hả? Thế thai ấy là của ai? ”

Mắt mình phải nói, sáng hơn sao.

-“Con bé sinh viên đó lầm lỡ với bạn trai thôi, mình giúp em ấy tài chính thì em ấy giúp lại. Nhưng cô cứ liệu hồn đấy, chỉ một lần như thế nữa tôi thề cô sẽ phải hối hận.”

-“Ôi thôi em biết lỗi rồi, em xin chồng ạ, tha thứ nhé, không bao giờ dám thế nữa.”

Vừa khóc tức tưởi xong lại cười hô hố phởn thế chứ nị.

Đúng là một ngày đáng nhớ, có con rồi, chồng cũng về rồi, hạnh phúc đíu thể chịu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện