Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh
Chương 8-3: Em là ngôi sao sáng nhất của anh (3)
“Thần Tâm, cậu có biết không? Diên Phong tìm được đồ lót của cậu trong phòng
Minh Tích, chính là bộ mà lần trước chúng mình cùng mua mỗi người một bộ khi ở Hồng Kông, bọn mình vốn dĩ tuyệt đối không nghĩ theo hướng đó,
cho dù có nghĩ đến việc đó cũng sẽ tuyệt đối không tin, nhưng… con dao
đó lại ở trong căn hộ của cậu, Thần Tâm…”
Cơ thể cô lạnh đột ngột rồi lại nóng, nóng bừng lên đột ngột, nóng lạnh đan xen khiến cô gần như không thể kiềm chế được cơ thể đang run bần bật của mình.
Bàn tay Dư Thiệu Đình vốn chỉ đỡ cô, bây giờ lại đang ghì chặt cô trong lồng ngực của mình, bởi vì nếu như không ghì chặt cô một chút, người phụ nữ trong lồng ngực anh ta chắc chắn sẽ không trụ được mà ngã xuống.
“Cô muốn nói là…” Giọng nói của Dư Thiệu Đình căng thẳng, như thể không phải do chính anh ta phát ra, “Thần Tâm, mới là sát thủ giết chết Minh Tích?”.
“Không! Không phải!” Bảo Như lắc đầu nguầy nguậy, “Không phải là ý của Thần Tâm! Là ý của một nhân cách khác!”.
“Nhưng tóm lại, vẫn là chính tay Thần Tâm làm hại Minh Tích?”
Căn phòng đột ngột trở nên im lặng đến ngột ngạt.
Giây phút này không hề có một chút âm thanh nào, nhưng dường như đầy âm thanh.
“Anh có tin không?
Anh ta im lặng.
“Tôi không tin.”
Anh ta không lên tiếng.
Chiếc xe chầm chậm đi ra khỏi cửa sau khách sạn, chỉ trong phút chốc, giọng nói của cô như thể già đi mấy chục tuổi, giống như chiếc xe anh ta đang điều khiển phút chốc chậm đi mấy chục dặm so với lúc lái đến đây.
Con đường cao tốc rộng rãi, xe cộ nườm nợp. Tất cả mọi chiếc xe đều bật xi nhan xin vượt, anh đạp nhẹ ga, không, anh hoàn toàn không đạp ga, chỉ là bỏ chân khỏi phanh xe, để cho chiếc xe tiến về phía trước với tốc độ chậm nhất trên con đường cao tốc thênh thang.
Giọng nói bên cạnh lúc có lúc không: “Anh có tin không? Tôi không tin… Anh có tin không? Tôi không tin… Tôi không tin… Tôi không tin…”.
Đột nhiên, Doãn Thần Tâm im lặng, không, Doãn Thần Tâm nói khác đi, như thể đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô nắm cánh tay Dư Thiệu Đình: “Về nhà! Tôi phải về nhà! Quay đầu xe về nhà tôi ngay lập tức!”.
“Về nhà làm gì?” Giọng nói của Dư Thiệu Đình nghe có vẻ mông lung như thể anh ta đang ở trên mây.
“Về nhà kiểm chứng tất cả mọi điều khốn kiếp đó! Không phải Chu Diên Phong nói tôi là người đa nhân cách sao? Tôi phải về nhà xem nhân cách thứ hai khốn kiếp đó có để lại bất cứ dấu vết nào không!”
Sau đó, chiếc xe quay đầu lao như bay. Những điểm bắn tốc độ trên đường, nhấp nháy, nhưng ai mà để ý chứ? Ai còn để ý chứ?
Chiếc xe Dư Thiệu Đình lái như muốn bay lên, như thể bị lây nhiễm tâm trạng điên cuồng của Doãn Thần Tâm, chỉ trong vòng năm phút, anh ta đã đỗ xe dưới căn hộ nhà cô, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn Bảo Như và Chu Diên Phong, hai người đi thẳng từ khách sạn về nhà.
Phòng khách, bếp, phòng ngủ, phòng tắm… Căn hộ một trăm mét vuông bị lật tung lên kiểm tra, cảnh tượng như thể vừa bị trộm vào nhà lục lọi, nhưng họ chẳng tìm được gì.
“Anh có tin không?” Thần Tâm mệt mỏi đổ người xuống ghế sô pha, đôi mắt không chớp, mở to nhìn người đàn ông cũng mệt mỏi trước mặt.
Dư Thiệu Đình không trả lời.
“Anh có tin là tôi giết em trai anh không?”
Hàng lông mày của anh ta cuối cùng cũng nhướng lên như Quan Cạnh Phong.
“Anh… tin lời của Chu Diên Phong, cho rằng tôi biến thái đúng không?”
“Không phải biến thái…” Cuối cùng, anh ta lên tiếng, nhưng giọng nói lại khàn khàn.
“Nhân cách phân liệt rồi không phải là biến thái thì là gì?” Doãn Thần Tâm không màng gì nữa, hét lên, nước mắt trào ra như vỡ đê. Nhưng tiếng hét này khiến cô đột nhiên bừng tỉnh, phản ứng lại, câu nói vừa rồi của anh ta có ẩn ý gì đó…
“Anh tin sao?”
Đôi môi mỏng của anh ta hơi mím, khó khăn muốn nói mình không tin.
Nhưng anh ta không thốt nên lời. Bởi vì giây phút này, tất cả mọi việc xảy ra bỗng nhiên đều có lời giải thích hợp lý nhất.
“Anh đã sớm đoán ra đúng không?”
“Đoán ra gì cơ?”
“Đoán là Thần Tâm.”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Không hiểu?” Giọng nói mỉa mai mang theo cả sự phẫn nộ đang bị kìm nén vang lên từ đầu bên kia, “Nếu không hiểu thì tại sao anh lại cho Tả Diên Thanh đi đóng giả mộng du? Cản trở sự điều tra của cảnh sát là phạm pháp, anh có biết không? Anh thông minh như vậy làm sao có thể mạo hiểm thế chứ? Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nếu không phải đã sớm đoán được có thể là Thần Tâm, nếu không phải đã biết căn bệnh của Thần Tâm từ lâu, thì anh có cho Tả Diên Thanh làm rối loạn phương hướng điều tra của cảnh sát không?”.
Hừ, thông minh như người đàn ông đó lại có lúc ngu ngốc như vậy!
Quan Cạnh Phong là ai chứ? Một người sáng suốt như vậy, chỉ trong mười ba năm ngắn ngủi đã gây dựng nên đế quốc Quan Thị hùng mạnh, có sóng to gió lớn nào là chưa gặp chứ? Nếu như không phải lo lắng người quan trọng nhất với mình một khi bị tóm được điểm yếu sẽ lập tức bị hàng vạn kiếp nạn dày vò thì Quan Cạnh Phong có ngu ngốc đến mức cho một người thuận tay trái đi đóng giả mộng du không? Một người có tình cảm sâu đậm với Thần Tâm như vậy, nếu như không phải lo cho sự an nguy của cô, thì làm sao có thể kiên quyết đẩy cô đến bên Dư Thiệu Đình mặc cho cô tỏ tình với mình hết lần này đến lần khác?
Hiểu rồi, cho đến giây phút này, Dư Thiệu Đình cuối cùng cũng hiểu ra tất cả.
“Quan Cạnh Phong, anh sớm đã biết Thần Tâm bị bệnh này, khi vụ án DVD vừa mới xảy ra, anh đã biết trước tất cả mọi người rằng đó là cô ấy, vì vậy, mới để cho Tả Diên Thanh làm lẫn lộn thị giác, thính giác của người khác chỉ vì muốn ngăn cản cảnh sát chú ý đến hành động kì quặc của Thần Tâm, từ đó mà suy luận ra bệnh của cô ấy, đúng không?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Quan Cạnh Phong vẫn nằm trên giường bệnh, đêm đã về khuya mà Thần Tâm vẫn chưa quay về, Tả Diên Thanh vẫn ngồi bên cạnh anh chăm sóc anh, nhưng giờ đây, hai người trong phòng bệnh đều biết rằng, sự suy đoán mà hai người nói hồi sáng đã trở thành sự thật.
“Thiệu Đình, tôi để cho cậu và Thần Tâm tìm hiểu nhau là để cậu giúp cô ấy. Bây giờ không bằng không chứng, cậu lại muốn lôi cô ấy đi lập hồ sơ vụ án? Hừ, xem ra, giao cô ấy cho cậu đúng là chẳng ra sao.”
“Quan Cạnh Phong, đừng hòng đánh trống lảng.”
“Đánh trống lảng?” Giọng nói của Quan Cạnh Phong nghe không bận tâm, “Hừ, đợi cậu tìm được bằng chứng thực sự hẵng đến nói chuyện”.
Nói rồi, không đợi Dư Thiệu Đình lên tiếng, anh dứt khoát ngắt điện thoại, rồi quay mặt sang bên cô gái đang ngồi bên cạnh giường: “Diên Thanh?”.
“Ừm?”
“Giúp anh liên hệ với bác sỹ Nhan.”
Dư Thiệu Đình cứng đơ người, tay nắm chặt điện thoại, tiếng “tút, tút” vẫn thấp thoáng bên tai.
Sau khi đứng ở ban công căn hộ của Thần Tâm gọi xong cuộc điện thoại này, anh ta đứng đó rất lâu.
Màn đêm càng lúc càng sâu, từ sau khi về đến căn hộ, hai người không hề ra khỏi đó.
Nhưng rất lâu sau, khi anh ta quay người trở về phòng khách thì thấy Thần Tâm đứng ở bên cạnh cửa ra vào ban công, nước mắt đầm đìa trên gương mặt trắng trẻo.
Đêm đó, đợi tới lúc trời đất hoang tàn mà Quan Cạnh Phong không hề gọi điện đến. Chiếc di động không ngừng reo lên lại hiển thị số điện thoại của Bảo Như và Diên Phong, họ gọi hết cuộc này đến cuộc khác, tiếng gọi cửa, tiếng chuông cửa vang lên khắp tầng nhà, nhưng Thần Tâm không hề trả lời.
Cuối cùng, họ gọi điện cho Dư Thiệu Đình.
“Để cô ấy yên tĩnh một mình đi”, anh ta mệt mỏi đề nghị.
Đã không còn tìm ra cách nào tốt hơn, hai người đang lo lắng bên ngoài đành rút lui.
Cả một đêm, họ ngồi trong phòng khách của căn hộ. Thần Tâm co chân ngồi ở một góc trên sô pha đối diện với cô. Không bật đèn, cả căn hộ tối dần theo màn đêm bên ngoài, ánh trăng ảm đạm chiếu vào, nhưng chỉ chiếu đến bên cửa sổ, nhưng không thể nhìn rõ nét mặt của hai người đang ngồi trên sô pha.
Đột nhiên, bản nhạc Fur Elise của Beethoven vang lên không hề báo trước.
Dư Thiệu Đình giật mình, gương mặt thất thần cả buổi tối ngẩng lên mới phát hiện cô gái co chân ngồi trên ghế đối diện không biết đã biến mất từ lúc nào.
Một ý nghĩ vụt hiện lên trong đầu anh ta, khoảnh khắc đó như thể thời cơ ngàn cân treo sợi tóc, động tác nhanh nhẹn, anh ta bật đèn bên cạnh.
“Tách!”
Căn phòng sáng trưng, ánh sáng bất ngờ khiến anh ta không mở mắt được. Nhưng Dư Thiệu Đình ép mình không được nhắm mắt, anh ấy nhìn xung quanh với tốc độ nhanh nhất.
“Tôi ở đây”, bỗng nhiên, giọng nói khe khẽ vang lên từ bên cạnh chiếc sô pha.
Anh ấy vừa cúi đầu đã nhìn thấy gương mặt Thần Tâm vừa ngẩng lên.
“Tại sao đột nhiên căng thẳng như vậy?” Cô nhìn anh ta, chưa hết, cô khẽ cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người khác đau lòng hơn cả khóc lóc, “Tưởng nhân cách thứ hai lại xuất hiện rồi đi bật DVD sao?”.
Dư Thiệu Phong như thể bị ai đó đấm mạnh một phát, anh ta ngượng ngùng trốn tránh ánh mắt của cô.
“Ha ha, không phải nhân cách thứ hai gì đó đâu”, Thần Tâm lườm anh ta cười, rồi cúi đầu, để mặc cho nước mắt lăn dài xuống, “Chỉ là tôi tự nhiên nghĩ đến hộp nhạc này, muốn đến xem xem”.
Không biết cô đã co mình ở đó bao lâu, cô nhoài người ngồi bên cạnh hộp nhạc cực lớn, mở nó ra, để cho tiếng dương cầm vang lên trong căn phòng tĩnh mịch này, cằm cô khẽ tựa lên bên hộp nhạc.
Đúng vậy, cô nói đúng rồi, khoảnh khắc đó, suy nghĩ vụt hiện trong đầu anh ta đích thực là…
Dư Thiệu Đình nặng nề ngồi xuống ghế sô pha: “Tôi xin lỗi”.
“Không phải lỗi của anh”, giọng nói của cô khẽ vang lên, nhỏ đến nỗi gần như lẫn vào với tiếng nhạc du dương, “Thiệu Đình?”.
“Ừm?” Nhưng giọng nói của anh ta lại lớn và trầm.
“Anh… có hận tôi không?”
Anh ta ngẩn người ra.
“Cho dù chỉ là nghi ngờ, chỉ là có khả năng, chỉ là… Anh có hận tôi như mới ban đầu anh nghi ngờ Quan Cạnh Phong không? Vì đứa em trai duy nhất của anh trên đời này?” Giọng nói của cô thật khẽ, nhưng hai người có mặt ở đó đều biết rằng vấn đề này nặng nề đến mức nào.
Nhưng Dư Thiệu Đình cuối cùng cũng không trả lời. Anh ta im lặng ngồi đó cả đêm.
Không biết Thần Tâm đã tắt đèn lúc nào, tắt đèn có lẽ anh ta có thể ngủ một lúc trên sô pha. Nhưng cả đêm đó, Dư Thiệu Đình không hề chợp mắt mà chỉ mở mắt nhìn bầu trời sáng dần.
Đúng tám giờ sáng điện thoại Dư Thiệu Đình vang lên.
Nghe xong điện thoại, nét mặt anh ta còn khó coi hơn cả tối qua, Doãn Thần Tâm như hiểu ra: “Cục cảnh sát gọi đến?”.
Anh ta gật đầu:”Tin tức đã bị lộ, chết tiệt!”.
Cô ngẩn người nhìn.
Còn Dư Thiệu Đình phút chốc cũng hiểu ra mình vừa nói gì, cũng đờ ra như Thần Tâm.
“Nếu không bị rò rỉ tin tức, lẽ nào anh không định áp giải tôi về đồn cảnh sát điều tra sao?”
Anh ta đột nhiên sa sầm nét mặt, nét mặt đó trước nay toàn xuất hiện trên mặt Quan Cạnh Phong, nhưng giây phút này lại xuất hiện một cách không hài hòa cho lắm trên gương mặt người đàn ông mà lúc nào cũng mỉm cười ma mị, bất cần đời này.
“Đã biết rồi thì nói gì cũng vô dụng”, Dư Thiệu Đình cầm chìa khóa xe, đi thẳng ra cửa.
Doãn Thần Tâm đi theo sau.
Chiếc xe không nhanh không chậm đi trên đường như thể chỉ là đang chuẩn bị đi ăn một bữa sáng rất bình thường.
Dư Thiệu Đình đích thực dừng xe ở cổng khu thị trấn Tập Tập.
Thần Tâm ngạc nhiên: “Không phải đến Cục cảnh sát sao?”.
“Ăn cơm trước đã, từ tối qua đến giờ em chưa được hạt cơm nào vào bụng.”
Lúc này cô mới phát hiện ra hóa ra toàn thân cô đã suy nhược không còn sức lực, anh ta vừa nói vậy, bụng cô đã sôi réo “ục ục”.
Hai người thong thả ăn sáng, Dư Thiệu Đình gọi hai bát sữa đậu nành, hai suất cơm mặn, một suất sủi cảo trong suốt, một suất bánh bao nhỏ, thậm chí còn gọi thêm hai suất mì trộn, hai tách cà phê. Hai người tuyệt đối ăn không hết, nhưng Dư Thiệu Đình lại bảo cô cứ từ từ mà ăn.
“Từ từ mà ăn? Cục cảnh sát không vội sao?”
“Không vội.”
Nhưng di động của anh ta rõ ràng lại reo hết lần này đến lần khác. Dư Thiệu Đình mặc kệ, bình tĩnh thong thả như thể vừa tập thể dục với bạn gái về đến đây, vì vậy nên để cho thời gian trôi chậm lại, tận hưởng bữa ăn ngon trước mắt.
“Tôi không ăn được nữa, đi thôi.” Chín rưỡi, Doãn Thần Tâm cuối cùng gác đũa, lại một cuộc điện thoại khác gọi đến, “Cấp dưới của anh chắc lo lắm rồi, chúng ta đi thôi”.
Lần này cô cầm chìa khóa xe của anh ta, đi ra khỏi nhà hàng trước.
Cục cảnh sát vẫn như mọi khi, Dư Thiệu Đình vừa xuất hiện, cấp dưới liền lập tức vây quanh như thể có việc gấp cần báo cáo.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy cô gái phía sau anh ta, không hẹn mà gặp, tất cả mọi ánh mắt đều ánh lên một ánh nhìn khác thường nào đó.
Mọi người đều nhìn ra hôm nay tổ trưởng có điều gì đó khác thường. Trước đây, đừng nói là trước mặt con gái, ngay cả khi xung quanh anh ta toàn là người cùng giới, đôi mắt đào hoa kia cũng luôn chứa đựng một nụ cười, khóe môi lúc nào cũng khẽ cong lên. Nhưng hôm nay, gương mặt nghiêm túc trăm năm mới gặp một lần lại bày ra trước mắt mọi người, giọng nói nghiêm túc trăm năm mới gặp một lần hạ lệnh: “Tiểu Trương, đưa cô Doãn đến phòng thẩm vấn. Tiểu Lý, mang tài liệu đến phòng làm việc của tôi báo cáo”.
Hiếm khi thấy cảnh sát ở đây làm việc có hiệu quả như vậy, không đến hai phút, Thần Tâm đã bị đưa đến phòng thẩm vấn, tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Lần này, Tiểu Trương không còn ngang tàng như lần trước nữa. Mấy lần Thần Tâm ngẩng đầu đều thấy ánh mắt thương hại của anh ta, sau đó ánh mắt hai người gặp nhau, anh ta lại vội vàng thu lại ánh mắt đó.
“Cô Doãn, vẫn là vụ án lần trước.”
Thần Tâm gật đầu.
Tiểu Trương đặt một chiếc túi vật chứng lên bàn, trong đó, một con dao nhọn gọt hoa quả dính máu nằm yên lặng, giống như khi nhìn thấy nó ngày hôm qua, vẫn là con dao yên lặng nằm trong tay Bảo Như.
“Cô Doãn…” Tiểu Trương dường như có chút bối rối không biết nên mở miệng thế nào. Đích thực, hôm qua sau khi tổ trưởng và Doãn Thần Tâm rời khỏi hiện trường, một nhóm người mới đến nơi, thì thấy cô chủ Hạ đang khóc như một đứa trẻ, sau khi biết được mọi việc qua người bạn trai của cô, tất cả mọi người có mặt ở đó đều yên lặng.
“Cô Doãn, cô đã từng nhìn thấy con dao này bao giờ chưa?”
“Đã từng nhìn thấy”, Thần Tâm nhìn chằm chằm lên vết máu đỏ thẫm dính trên con dao, giọng nói lại bình thản như thể không hề có chút sóng gió nào.
“Nhìn thấy ở đâu?”
“Sáng qua, khách sạn Kahla phòng 406.”
“Ngoài chỗ đó ra thì sao?”
“Không có.”
“Cô chắc chứ?”
“Tôi rất chắc chắn”, cô khẳng định.
Phòng thẩm vấn lại bị mở ra lần nữa, đúng lúc khi Thần Tâm đang nói ra mấy từ này một cách khẳng định, Dư Thiệu Đình bước vào.
Tiểu Trương đứng dậy nhường chỗ cho anh ta, Dư Thiệu Đình khua khua tay: “Cậu tiếp tục đi”.
Anh ta đứng bên cạnh bàn, đôi mắt đào hoa nhỏ dài nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Thần Tâm.
Tiểu Trương tiếp tục hỏi: “Vậy sự kiện DVD lần trước, có nguồn tin cho hay là có liên quan đến cô, cô có giải thích gì không?”.
“Tuyệt đối không liên quan.”
“Nhưng bạn tốt của cô, Chu Diên Phong nói anh ta nhìn thấy.”
“Vậy thì chắc chắn anh ấy nhìn nhầm rồi.”
“Nhưng cô chủ Hạ nói…” Nói đến đây, Tiểu Trương hơi ngập ngừng, “Cô ấy nói, có lúc cô không biết mình đang làm gì”.
“Nhưng tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy”, khi nói câu nói này, giọng nói của cô càng dứt khoát hơn ban nãy.
“Vì vậy cô ấy mới nói là, cô hoàn toàn không biết mình đang làm gì.”
“Anh có tin không?” Lúc này, gương mặt Thần Tâm không còn đối diện với Tiểu Trương mà quay sang nhìn người đàn ông im lặng không nói gì bên cạnh bàn, “Sếp Dư, anh thực sự tin sao? Tôi lớn từng này rồi, chưa bao giờ nghe nói mình mắc bệnh tâm thần phân liệt gì đó, anh có tin không? Sếp Dư, chỉ dựa vào những lời nói nghe được ở khách sạn ngày hôm đó mà bắt tôi thừa nhận mình bị bệnh nhân cách phân liệt, sếp Dư, tôi thật sự không làm được”.
Cô nhìn anh ta tha thiết, bỗng nhiên, cô ngượng ngùng phát hiện ra đôi mắt có một thứ chất lỏng đáng ghét nào đó đang trào ra không hợp với hoàn cảnh chút nào.
Thần Tâm cố gắng kiềm chế: “Anh thực sự tin sao?”.
“Không phải là vấn đề anh tin hay không, ở Cục cảnh sát, mọi chuyện đều phải có bằng chứng”, Dư Thiệu Đình hơi nhướng mày, giây phút này, những lời anh ta nói ra bỗng chốc đúng là công tư phân minh, anh ta bây giờ và người đàn ông lúc trước như thể hai người khác nhau.
“Chứng cứ?”
“Đúng vậy”, anh ta gật đầu, “Lát nữa tôi sẽ sắp xếp bác sỹ tâm lý cho em…”.
“Tôi không cần bác sỹ tâm lý!” Thần Tâm đột nhiên đứng dậy, dáng người cao ráo cố gắng đứng thẳng ngang hàng với anh ta, để có thể nhìn đôi mắt phút chốc trở nên lạnh lùng của người đàn ông này gần hơn. Đúng vậy, trong phút chốc, chỉ trong một cái nháy mắt, đã trở nên lạnh lùng như vậy: “Tôi có bác sỹ tâm lý, bao nhiêu năm nay lúc nào cũng có, tại sao tôi còn cần bác sỹ khác? Anh cần tài liệu gì chỉ cần đến tìm bác sỹ tâm lý của em là được, đúng không? Cô ấy tên là Nhan Tư Na, đồng thời cũng là bà chủ quán cà phê. Quán cà phê đó chính là nơi mà chúng ta lần đầu tiên xem mặt. Anh đến thẳng đó hỏi cô ấy đi, bác sỹ không nói dối đâu, anh đi tìm cô ấy đi!”.
“Cô ấy không có ở đó”, trái ngược với sự kích động của cô, Dư Thiệu Đình lại vô cùng bình tĩnh: “Vừa nãy, cấp dưới của tôi báo cáo, cô ấy đi Hồng Kông rồi, điện thoại không đăng kí chuyển vùng quốc tế, không liên lạc được”.
Thần Tâm ngồi phịch xuống ghế, ngoài hành động đó, bộ não hỗn loạn khiến cô không biết mình còn có thể làm những gì.
Phòng thẩm vấn lại bị mở ra, một viên cảnh sát bước vào: “Tổ trưởng, anh Quan nói muốn bảo lãnh cho Thần Tâm.”
“Bảo với anh ta, Cục trưởng nói sự việc lần này tình tiết nghiêm trọng, trong vòng hai mươi tư tiếng không được bảo lãnh.”
“Ai nói thế?” Giọng nói chắc nịch vang lên ở cửa, Doãn Thần Tâm quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông giờ này lẽ ra đang nằm trên giường bệnh. Đúng lúc anh nghiêng mặt sang nhìn cô, đúng một ngày không gặp, ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung.
Cô nhận ra anh biết hết rồi. Vì vậy không cần nói nhiều, Quan Cạnh Phong đi thẳng vào phòng thẩm vấn, chỉ hai ba bước đã đến trước mặt Thần Tâm.
Cho đến khi ngón tay ấm áp của anh chạm lên mặt cô, Thần Tâm mới phát hiện mình đang khóc.
Nước mắt không hợp thời hợp cảnh bị cô kìm nén trước mặt Dư Thiệu Đình ban nãy vào khoảnh khắc vừa nhìn thấy anh đã rơi lã chã đến chính bản thân cô cũng không hề hay biết.
Cơ thể cô lạnh đột ngột rồi lại nóng, nóng bừng lên đột ngột, nóng lạnh đan xen khiến cô gần như không thể kiềm chế được cơ thể đang run bần bật của mình.
Bàn tay Dư Thiệu Đình vốn chỉ đỡ cô, bây giờ lại đang ghì chặt cô trong lồng ngực của mình, bởi vì nếu như không ghì chặt cô một chút, người phụ nữ trong lồng ngực anh ta chắc chắn sẽ không trụ được mà ngã xuống.
“Cô muốn nói là…” Giọng nói của Dư Thiệu Đình căng thẳng, như thể không phải do chính anh ta phát ra, “Thần Tâm, mới là sát thủ giết chết Minh Tích?”.
“Không! Không phải!” Bảo Như lắc đầu nguầy nguậy, “Không phải là ý của Thần Tâm! Là ý của một nhân cách khác!”.
“Nhưng tóm lại, vẫn là chính tay Thần Tâm làm hại Minh Tích?”
Căn phòng đột ngột trở nên im lặng đến ngột ngạt.
Giây phút này không hề có một chút âm thanh nào, nhưng dường như đầy âm thanh.
“Anh có tin không?
Anh ta im lặng.
“Tôi không tin.”
Anh ta không lên tiếng.
Chiếc xe chầm chậm đi ra khỏi cửa sau khách sạn, chỉ trong phút chốc, giọng nói của cô như thể già đi mấy chục tuổi, giống như chiếc xe anh ta đang điều khiển phút chốc chậm đi mấy chục dặm so với lúc lái đến đây.
Con đường cao tốc rộng rãi, xe cộ nườm nợp. Tất cả mọi chiếc xe đều bật xi nhan xin vượt, anh đạp nhẹ ga, không, anh hoàn toàn không đạp ga, chỉ là bỏ chân khỏi phanh xe, để cho chiếc xe tiến về phía trước với tốc độ chậm nhất trên con đường cao tốc thênh thang.
Giọng nói bên cạnh lúc có lúc không: “Anh có tin không? Tôi không tin… Anh có tin không? Tôi không tin… Tôi không tin… Tôi không tin…”.
Đột nhiên, Doãn Thần Tâm im lặng, không, Doãn Thần Tâm nói khác đi, như thể đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô nắm cánh tay Dư Thiệu Đình: “Về nhà! Tôi phải về nhà! Quay đầu xe về nhà tôi ngay lập tức!”.
“Về nhà làm gì?” Giọng nói của Dư Thiệu Đình nghe có vẻ mông lung như thể anh ta đang ở trên mây.
“Về nhà kiểm chứng tất cả mọi điều khốn kiếp đó! Không phải Chu Diên Phong nói tôi là người đa nhân cách sao? Tôi phải về nhà xem nhân cách thứ hai khốn kiếp đó có để lại bất cứ dấu vết nào không!”
Sau đó, chiếc xe quay đầu lao như bay. Những điểm bắn tốc độ trên đường, nhấp nháy, nhưng ai mà để ý chứ? Ai còn để ý chứ?
Chiếc xe Dư Thiệu Đình lái như muốn bay lên, như thể bị lây nhiễm tâm trạng điên cuồng của Doãn Thần Tâm, chỉ trong vòng năm phút, anh ta đã đỗ xe dưới căn hộ nhà cô, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn Bảo Như và Chu Diên Phong, hai người đi thẳng từ khách sạn về nhà.
Phòng khách, bếp, phòng ngủ, phòng tắm… Căn hộ một trăm mét vuông bị lật tung lên kiểm tra, cảnh tượng như thể vừa bị trộm vào nhà lục lọi, nhưng họ chẳng tìm được gì.
“Anh có tin không?” Thần Tâm mệt mỏi đổ người xuống ghế sô pha, đôi mắt không chớp, mở to nhìn người đàn ông cũng mệt mỏi trước mặt.
Dư Thiệu Đình không trả lời.
“Anh có tin là tôi giết em trai anh không?”
Hàng lông mày của anh ta cuối cùng cũng nhướng lên như Quan Cạnh Phong.
“Anh… tin lời của Chu Diên Phong, cho rằng tôi biến thái đúng không?”
“Không phải biến thái…” Cuối cùng, anh ta lên tiếng, nhưng giọng nói lại khàn khàn.
“Nhân cách phân liệt rồi không phải là biến thái thì là gì?” Doãn Thần Tâm không màng gì nữa, hét lên, nước mắt trào ra như vỡ đê. Nhưng tiếng hét này khiến cô đột nhiên bừng tỉnh, phản ứng lại, câu nói vừa rồi của anh ta có ẩn ý gì đó…
“Anh tin sao?”
Đôi môi mỏng của anh ta hơi mím, khó khăn muốn nói mình không tin.
Nhưng anh ta không thốt nên lời. Bởi vì giây phút này, tất cả mọi việc xảy ra bỗng nhiên đều có lời giải thích hợp lý nhất.
“Anh đã sớm đoán ra đúng không?”
“Đoán ra gì cơ?”
“Đoán là Thần Tâm.”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Không hiểu?” Giọng nói mỉa mai mang theo cả sự phẫn nộ đang bị kìm nén vang lên từ đầu bên kia, “Nếu không hiểu thì tại sao anh lại cho Tả Diên Thanh đi đóng giả mộng du? Cản trở sự điều tra của cảnh sát là phạm pháp, anh có biết không? Anh thông minh như vậy làm sao có thể mạo hiểm thế chứ? Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nếu không phải đã sớm đoán được có thể là Thần Tâm, nếu không phải đã biết căn bệnh của Thần Tâm từ lâu, thì anh có cho Tả Diên Thanh làm rối loạn phương hướng điều tra của cảnh sát không?”.
Hừ, thông minh như người đàn ông đó lại có lúc ngu ngốc như vậy!
Quan Cạnh Phong là ai chứ? Một người sáng suốt như vậy, chỉ trong mười ba năm ngắn ngủi đã gây dựng nên đế quốc Quan Thị hùng mạnh, có sóng to gió lớn nào là chưa gặp chứ? Nếu như không phải lo lắng người quan trọng nhất với mình một khi bị tóm được điểm yếu sẽ lập tức bị hàng vạn kiếp nạn dày vò thì Quan Cạnh Phong có ngu ngốc đến mức cho một người thuận tay trái đi đóng giả mộng du không? Một người có tình cảm sâu đậm với Thần Tâm như vậy, nếu như không phải lo cho sự an nguy của cô, thì làm sao có thể kiên quyết đẩy cô đến bên Dư Thiệu Đình mặc cho cô tỏ tình với mình hết lần này đến lần khác?
Hiểu rồi, cho đến giây phút này, Dư Thiệu Đình cuối cùng cũng hiểu ra tất cả.
“Quan Cạnh Phong, anh sớm đã biết Thần Tâm bị bệnh này, khi vụ án DVD vừa mới xảy ra, anh đã biết trước tất cả mọi người rằng đó là cô ấy, vì vậy, mới để cho Tả Diên Thanh làm lẫn lộn thị giác, thính giác của người khác chỉ vì muốn ngăn cản cảnh sát chú ý đến hành động kì quặc của Thần Tâm, từ đó mà suy luận ra bệnh của cô ấy, đúng không?”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Quan Cạnh Phong vẫn nằm trên giường bệnh, đêm đã về khuya mà Thần Tâm vẫn chưa quay về, Tả Diên Thanh vẫn ngồi bên cạnh anh chăm sóc anh, nhưng giờ đây, hai người trong phòng bệnh đều biết rằng, sự suy đoán mà hai người nói hồi sáng đã trở thành sự thật.
“Thiệu Đình, tôi để cho cậu và Thần Tâm tìm hiểu nhau là để cậu giúp cô ấy. Bây giờ không bằng không chứng, cậu lại muốn lôi cô ấy đi lập hồ sơ vụ án? Hừ, xem ra, giao cô ấy cho cậu đúng là chẳng ra sao.”
“Quan Cạnh Phong, đừng hòng đánh trống lảng.”
“Đánh trống lảng?” Giọng nói của Quan Cạnh Phong nghe không bận tâm, “Hừ, đợi cậu tìm được bằng chứng thực sự hẵng đến nói chuyện”.
Nói rồi, không đợi Dư Thiệu Đình lên tiếng, anh dứt khoát ngắt điện thoại, rồi quay mặt sang bên cô gái đang ngồi bên cạnh giường: “Diên Thanh?”.
“Ừm?”
“Giúp anh liên hệ với bác sỹ Nhan.”
Dư Thiệu Đình cứng đơ người, tay nắm chặt điện thoại, tiếng “tút, tút” vẫn thấp thoáng bên tai.
Sau khi đứng ở ban công căn hộ của Thần Tâm gọi xong cuộc điện thoại này, anh ta đứng đó rất lâu.
Màn đêm càng lúc càng sâu, từ sau khi về đến căn hộ, hai người không hề ra khỏi đó.
Nhưng rất lâu sau, khi anh ta quay người trở về phòng khách thì thấy Thần Tâm đứng ở bên cạnh cửa ra vào ban công, nước mắt đầm đìa trên gương mặt trắng trẻo.
Đêm đó, đợi tới lúc trời đất hoang tàn mà Quan Cạnh Phong không hề gọi điện đến. Chiếc di động không ngừng reo lên lại hiển thị số điện thoại của Bảo Như và Diên Phong, họ gọi hết cuộc này đến cuộc khác, tiếng gọi cửa, tiếng chuông cửa vang lên khắp tầng nhà, nhưng Thần Tâm không hề trả lời.
Cuối cùng, họ gọi điện cho Dư Thiệu Đình.
“Để cô ấy yên tĩnh một mình đi”, anh ta mệt mỏi đề nghị.
Đã không còn tìm ra cách nào tốt hơn, hai người đang lo lắng bên ngoài đành rút lui.
Cả một đêm, họ ngồi trong phòng khách của căn hộ. Thần Tâm co chân ngồi ở một góc trên sô pha đối diện với cô. Không bật đèn, cả căn hộ tối dần theo màn đêm bên ngoài, ánh trăng ảm đạm chiếu vào, nhưng chỉ chiếu đến bên cửa sổ, nhưng không thể nhìn rõ nét mặt của hai người đang ngồi trên sô pha.
Đột nhiên, bản nhạc Fur Elise của Beethoven vang lên không hề báo trước.
Dư Thiệu Đình giật mình, gương mặt thất thần cả buổi tối ngẩng lên mới phát hiện cô gái co chân ngồi trên ghế đối diện không biết đã biến mất từ lúc nào.
Một ý nghĩ vụt hiện lên trong đầu anh ta, khoảnh khắc đó như thể thời cơ ngàn cân treo sợi tóc, động tác nhanh nhẹn, anh ta bật đèn bên cạnh.
“Tách!”
Căn phòng sáng trưng, ánh sáng bất ngờ khiến anh ta không mở mắt được. Nhưng Dư Thiệu Đình ép mình không được nhắm mắt, anh ấy nhìn xung quanh với tốc độ nhanh nhất.
“Tôi ở đây”, bỗng nhiên, giọng nói khe khẽ vang lên từ bên cạnh chiếc sô pha.
Anh ấy vừa cúi đầu đã nhìn thấy gương mặt Thần Tâm vừa ngẩng lên.
“Tại sao đột nhiên căng thẳng như vậy?” Cô nhìn anh ta, chưa hết, cô khẽ cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người khác đau lòng hơn cả khóc lóc, “Tưởng nhân cách thứ hai lại xuất hiện rồi đi bật DVD sao?”.
Dư Thiệu Phong như thể bị ai đó đấm mạnh một phát, anh ta ngượng ngùng trốn tránh ánh mắt của cô.
“Ha ha, không phải nhân cách thứ hai gì đó đâu”, Thần Tâm lườm anh ta cười, rồi cúi đầu, để mặc cho nước mắt lăn dài xuống, “Chỉ là tôi tự nhiên nghĩ đến hộp nhạc này, muốn đến xem xem”.
Không biết cô đã co mình ở đó bao lâu, cô nhoài người ngồi bên cạnh hộp nhạc cực lớn, mở nó ra, để cho tiếng dương cầm vang lên trong căn phòng tĩnh mịch này, cằm cô khẽ tựa lên bên hộp nhạc.
Đúng vậy, cô nói đúng rồi, khoảnh khắc đó, suy nghĩ vụt hiện trong đầu anh ta đích thực là…
Dư Thiệu Đình nặng nề ngồi xuống ghế sô pha: “Tôi xin lỗi”.
“Không phải lỗi của anh”, giọng nói của cô khẽ vang lên, nhỏ đến nỗi gần như lẫn vào với tiếng nhạc du dương, “Thiệu Đình?”.
“Ừm?” Nhưng giọng nói của anh ta lại lớn và trầm.
“Anh… có hận tôi không?”
Anh ta ngẩn người ra.
“Cho dù chỉ là nghi ngờ, chỉ là có khả năng, chỉ là… Anh có hận tôi như mới ban đầu anh nghi ngờ Quan Cạnh Phong không? Vì đứa em trai duy nhất của anh trên đời này?” Giọng nói của cô thật khẽ, nhưng hai người có mặt ở đó đều biết rằng vấn đề này nặng nề đến mức nào.
Nhưng Dư Thiệu Đình cuối cùng cũng không trả lời. Anh ta im lặng ngồi đó cả đêm.
Không biết Thần Tâm đã tắt đèn lúc nào, tắt đèn có lẽ anh ta có thể ngủ một lúc trên sô pha. Nhưng cả đêm đó, Dư Thiệu Đình không hề chợp mắt mà chỉ mở mắt nhìn bầu trời sáng dần.
Đúng tám giờ sáng điện thoại Dư Thiệu Đình vang lên.
Nghe xong điện thoại, nét mặt anh ta còn khó coi hơn cả tối qua, Doãn Thần Tâm như hiểu ra: “Cục cảnh sát gọi đến?”.
Anh ta gật đầu:”Tin tức đã bị lộ, chết tiệt!”.
Cô ngẩn người nhìn.
Còn Dư Thiệu Đình phút chốc cũng hiểu ra mình vừa nói gì, cũng đờ ra như Thần Tâm.
“Nếu không bị rò rỉ tin tức, lẽ nào anh không định áp giải tôi về đồn cảnh sát điều tra sao?”
Anh ta đột nhiên sa sầm nét mặt, nét mặt đó trước nay toàn xuất hiện trên mặt Quan Cạnh Phong, nhưng giây phút này lại xuất hiện một cách không hài hòa cho lắm trên gương mặt người đàn ông mà lúc nào cũng mỉm cười ma mị, bất cần đời này.
“Đã biết rồi thì nói gì cũng vô dụng”, Dư Thiệu Đình cầm chìa khóa xe, đi thẳng ra cửa.
Doãn Thần Tâm đi theo sau.
Chiếc xe không nhanh không chậm đi trên đường như thể chỉ là đang chuẩn bị đi ăn một bữa sáng rất bình thường.
Dư Thiệu Đình đích thực dừng xe ở cổng khu thị trấn Tập Tập.
Thần Tâm ngạc nhiên: “Không phải đến Cục cảnh sát sao?”.
“Ăn cơm trước đã, từ tối qua đến giờ em chưa được hạt cơm nào vào bụng.”
Lúc này cô mới phát hiện ra hóa ra toàn thân cô đã suy nhược không còn sức lực, anh ta vừa nói vậy, bụng cô đã sôi réo “ục ục”.
Hai người thong thả ăn sáng, Dư Thiệu Đình gọi hai bát sữa đậu nành, hai suất cơm mặn, một suất sủi cảo trong suốt, một suất bánh bao nhỏ, thậm chí còn gọi thêm hai suất mì trộn, hai tách cà phê. Hai người tuyệt đối ăn không hết, nhưng Dư Thiệu Đình lại bảo cô cứ từ từ mà ăn.
“Từ từ mà ăn? Cục cảnh sát không vội sao?”
“Không vội.”
Nhưng di động của anh ta rõ ràng lại reo hết lần này đến lần khác. Dư Thiệu Đình mặc kệ, bình tĩnh thong thả như thể vừa tập thể dục với bạn gái về đến đây, vì vậy nên để cho thời gian trôi chậm lại, tận hưởng bữa ăn ngon trước mắt.
“Tôi không ăn được nữa, đi thôi.” Chín rưỡi, Doãn Thần Tâm cuối cùng gác đũa, lại một cuộc điện thoại khác gọi đến, “Cấp dưới của anh chắc lo lắm rồi, chúng ta đi thôi”.
Lần này cô cầm chìa khóa xe của anh ta, đi ra khỏi nhà hàng trước.
Cục cảnh sát vẫn như mọi khi, Dư Thiệu Đình vừa xuất hiện, cấp dưới liền lập tức vây quanh như thể có việc gấp cần báo cáo.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy cô gái phía sau anh ta, không hẹn mà gặp, tất cả mọi ánh mắt đều ánh lên một ánh nhìn khác thường nào đó.
Mọi người đều nhìn ra hôm nay tổ trưởng có điều gì đó khác thường. Trước đây, đừng nói là trước mặt con gái, ngay cả khi xung quanh anh ta toàn là người cùng giới, đôi mắt đào hoa kia cũng luôn chứa đựng một nụ cười, khóe môi lúc nào cũng khẽ cong lên. Nhưng hôm nay, gương mặt nghiêm túc trăm năm mới gặp một lần lại bày ra trước mắt mọi người, giọng nói nghiêm túc trăm năm mới gặp một lần hạ lệnh: “Tiểu Trương, đưa cô Doãn đến phòng thẩm vấn. Tiểu Lý, mang tài liệu đến phòng làm việc của tôi báo cáo”.
Hiếm khi thấy cảnh sát ở đây làm việc có hiệu quả như vậy, không đến hai phút, Thần Tâm đã bị đưa đến phòng thẩm vấn, tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Lần này, Tiểu Trương không còn ngang tàng như lần trước nữa. Mấy lần Thần Tâm ngẩng đầu đều thấy ánh mắt thương hại của anh ta, sau đó ánh mắt hai người gặp nhau, anh ta lại vội vàng thu lại ánh mắt đó.
“Cô Doãn, vẫn là vụ án lần trước.”
Thần Tâm gật đầu.
Tiểu Trương đặt một chiếc túi vật chứng lên bàn, trong đó, một con dao nhọn gọt hoa quả dính máu nằm yên lặng, giống như khi nhìn thấy nó ngày hôm qua, vẫn là con dao yên lặng nằm trong tay Bảo Như.
“Cô Doãn…” Tiểu Trương dường như có chút bối rối không biết nên mở miệng thế nào. Đích thực, hôm qua sau khi tổ trưởng và Doãn Thần Tâm rời khỏi hiện trường, một nhóm người mới đến nơi, thì thấy cô chủ Hạ đang khóc như một đứa trẻ, sau khi biết được mọi việc qua người bạn trai của cô, tất cả mọi người có mặt ở đó đều yên lặng.
“Cô Doãn, cô đã từng nhìn thấy con dao này bao giờ chưa?”
“Đã từng nhìn thấy”, Thần Tâm nhìn chằm chằm lên vết máu đỏ thẫm dính trên con dao, giọng nói lại bình thản như thể không hề có chút sóng gió nào.
“Nhìn thấy ở đâu?”
“Sáng qua, khách sạn Kahla phòng 406.”
“Ngoài chỗ đó ra thì sao?”
“Không có.”
“Cô chắc chứ?”
“Tôi rất chắc chắn”, cô khẳng định.
Phòng thẩm vấn lại bị mở ra lần nữa, đúng lúc khi Thần Tâm đang nói ra mấy từ này một cách khẳng định, Dư Thiệu Đình bước vào.
Tiểu Trương đứng dậy nhường chỗ cho anh ta, Dư Thiệu Đình khua khua tay: “Cậu tiếp tục đi”.
Anh ta đứng bên cạnh bàn, đôi mắt đào hoa nhỏ dài nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Thần Tâm.
Tiểu Trương tiếp tục hỏi: “Vậy sự kiện DVD lần trước, có nguồn tin cho hay là có liên quan đến cô, cô có giải thích gì không?”.
“Tuyệt đối không liên quan.”
“Nhưng bạn tốt của cô, Chu Diên Phong nói anh ta nhìn thấy.”
“Vậy thì chắc chắn anh ấy nhìn nhầm rồi.”
“Nhưng cô chủ Hạ nói…” Nói đến đây, Tiểu Trương hơi ngập ngừng, “Cô ấy nói, có lúc cô không biết mình đang làm gì”.
“Nhưng tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy”, khi nói câu nói này, giọng nói của cô càng dứt khoát hơn ban nãy.
“Vì vậy cô ấy mới nói là, cô hoàn toàn không biết mình đang làm gì.”
“Anh có tin không?” Lúc này, gương mặt Thần Tâm không còn đối diện với Tiểu Trương mà quay sang nhìn người đàn ông im lặng không nói gì bên cạnh bàn, “Sếp Dư, anh thực sự tin sao? Tôi lớn từng này rồi, chưa bao giờ nghe nói mình mắc bệnh tâm thần phân liệt gì đó, anh có tin không? Sếp Dư, chỉ dựa vào những lời nói nghe được ở khách sạn ngày hôm đó mà bắt tôi thừa nhận mình bị bệnh nhân cách phân liệt, sếp Dư, tôi thật sự không làm được”.
Cô nhìn anh ta tha thiết, bỗng nhiên, cô ngượng ngùng phát hiện ra đôi mắt có một thứ chất lỏng đáng ghét nào đó đang trào ra không hợp với hoàn cảnh chút nào.
Thần Tâm cố gắng kiềm chế: “Anh thực sự tin sao?”.
“Không phải là vấn đề anh tin hay không, ở Cục cảnh sát, mọi chuyện đều phải có bằng chứng”, Dư Thiệu Đình hơi nhướng mày, giây phút này, những lời anh ta nói ra bỗng chốc đúng là công tư phân minh, anh ta bây giờ và người đàn ông lúc trước như thể hai người khác nhau.
“Chứng cứ?”
“Đúng vậy”, anh ta gật đầu, “Lát nữa tôi sẽ sắp xếp bác sỹ tâm lý cho em…”.
“Tôi không cần bác sỹ tâm lý!” Thần Tâm đột nhiên đứng dậy, dáng người cao ráo cố gắng đứng thẳng ngang hàng với anh ta, để có thể nhìn đôi mắt phút chốc trở nên lạnh lùng của người đàn ông này gần hơn. Đúng vậy, trong phút chốc, chỉ trong một cái nháy mắt, đã trở nên lạnh lùng như vậy: “Tôi có bác sỹ tâm lý, bao nhiêu năm nay lúc nào cũng có, tại sao tôi còn cần bác sỹ khác? Anh cần tài liệu gì chỉ cần đến tìm bác sỹ tâm lý của em là được, đúng không? Cô ấy tên là Nhan Tư Na, đồng thời cũng là bà chủ quán cà phê. Quán cà phê đó chính là nơi mà chúng ta lần đầu tiên xem mặt. Anh đến thẳng đó hỏi cô ấy đi, bác sỹ không nói dối đâu, anh đi tìm cô ấy đi!”.
“Cô ấy không có ở đó”, trái ngược với sự kích động của cô, Dư Thiệu Đình lại vô cùng bình tĩnh: “Vừa nãy, cấp dưới của tôi báo cáo, cô ấy đi Hồng Kông rồi, điện thoại không đăng kí chuyển vùng quốc tế, không liên lạc được”.
Thần Tâm ngồi phịch xuống ghế, ngoài hành động đó, bộ não hỗn loạn khiến cô không biết mình còn có thể làm những gì.
Phòng thẩm vấn lại bị mở ra, một viên cảnh sát bước vào: “Tổ trưởng, anh Quan nói muốn bảo lãnh cho Thần Tâm.”
“Bảo với anh ta, Cục trưởng nói sự việc lần này tình tiết nghiêm trọng, trong vòng hai mươi tư tiếng không được bảo lãnh.”
“Ai nói thế?” Giọng nói chắc nịch vang lên ở cửa, Doãn Thần Tâm quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông giờ này lẽ ra đang nằm trên giường bệnh. Đúng lúc anh nghiêng mặt sang nhìn cô, đúng một ngày không gặp, ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung.
Cô nhận ra anh biết hết rồi. Vì vậy không cần nói nhiều, Quan Cạnh Phong đi thẳng vào phòng thẩm vấn, chỉ hai ba bước đã đến trước mặt Thần Tâm.
Cho đến khi ngón tay ấm áp của anh chạm lên mặt cô, Thần Tâm mới phát hiện mình đang khóc.
Nước mắt không hợp thời hợp cảnh bị cô kìm nén trước mặt Dư Thiệu Đình ban nãy vào khoảnh khắc vừa nhìn thấy anh đã rơi lã chã đến chính bản thân cô cũng không hề hay biết.
Bình luận truyện