Chương 3: 3: Ngoại Khoá
Trương Khê cả tuần đều đưa cơm cho anh nhưng đều bị từ chối, rầu rĩ đến độ không muốn nói.
Lúc nằm dài trên bàn bỗng nghe được mọi người bàn tán về buổi ngoại khoá, nghe nói cả ba khối đều đi chung một chuyến, còn ở hai ngày một đêm.
Trương Khê hào hứng vô cùng, Trình Dịch chắc chắn đi, anh nằm trong đội hướng dẫn viên, mà hướng dẫn viên thì đi không tốn phí, mọi thứ đều do trường chịu trách nhiệm.
“Dư Thuần, mau đăng kí”
Dư Thuần nhìn cô: “Háo hức à? Tớ ở trong đội hướng dẫn viên, cậu muốn cùng đi không?”
Cô quên mất, Dư Thuần cũng ở đội, nếu cô đi cùng Dư Thuần chắc chắn sẽ được ngồi cùng xe với Trình Dịch.
Đương nhiên đi, sao lại không?
“Đi đi đi, tớ đi”
“Cậu thì chỉ có Trịnh Dịch trong mắt thôi à?”
Trương Khê bĩu môi: “Tớ sớm xem người ta là một đời rồi”
“…”
Trịnh Nhu cười xoa đầu cô: “Cún con, cậu sao lại nhất kiến chung tình thế nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, Trình Dịch chắc chắn sẽ cảm động trước tấm lòng của tớ”
Dư Thuần hất mặt tỏ vẻ không để ý.
Trình Dịch cảm thấy đàn chị của mình không những lắm lời còn có chút phiền phức, biết anh sẽ đi ngoại khoá liền chạy qua chạy lại hỏi anh sẽ mang gì.
Trình Dịch không rảnh, anh không thèm để ý đến mà đối với tính tình của Trương Khê, anh mà im lặng thì cô sẽ càng hỏi tới.
Cả hai tuần cô hớn hở chờ đợi để được đi ngoại khoá rốt cuộc cũng tới.
Thẩm Nguyệt nhìn cô soạn thức ăn quần áo còn tưởng cô sẽ bỏ nhà đi, cái gì mà cẩn thận vô cùng vậy chứ?
Ngoại khoá lần này vốn chỉ có hai ngày một đêm nên nội dung cũng chỉ gói gọn lại, ngày thứ nhất bọn họ sẽ cùng nhau dựng lều bố trí xung quanh, buổi tối sẽ nghe giảng về thiên nhiên còn thời gian dư ra thì được vui chơi.
Trường cô không phải chỉ học tập, bọn họ còn rất xem trọng ngoại khoá, bởi vì có những học sinh về mặt này rất tốt, đương nhiên ngoại khoá không bắt buộc, chỉ là tham gia nhiệt tình thì rất tốt.
Trương Khê cùng Dư Thuần đi xe hướng dẫn viên, mấy giáo viên sớm quen mặt cô, nhìn thấy cô cũng chỉ vui vẻ.
Trương Khê học không giỏi, xinh đẹp, đặc biệt điểm thi đầu vào chỉ có môn văn là cao nhất khối!
“Trương Khê, dạo này học hành thế nào?” Giáo viên hỏi cô.
Trương Khê hơi vò tóc mỉm cười: “C-Cũng tốt ạ.”
“Cố gắng cân bằng các môn.”
Cô ngại ngùng gật đầu.
Chủ nhiệm lắc đầu: “Ôi ao, Trương Khê còn lạ gì, em ấy học không tệ chỉ là không kiên nhẫn”
“Trình Dịch” Giáo viên bộ môn vừa thấy anh lên xe liền gọi.
“Vâng”
“Bài tập cô đưa em xem có giải được không?”
Trình Dịch ngồi ở hàng ghế thứ ba từ dưới đến lên, nhẹ giọng đáp: “Được ạ”
“Tốt, đúng là rất giỏi”
“Hôm nào đưa cô xem, hay cô giúp em đăng ký học sớm hơn chương trình một chút…”
“Như vậy còn có thể tốt nghiệp sớm”
Trình Dịch không đáp.
Anh gật gù cứ cho là đã xem xét.
Xe hướng dẫn viên có chưa đến mười người, hai ba giáo viên cùng với năm hướng dẫn viên thuộc câu lạc bộ, còn có thêm Trương Khê.
Bọn họ đều dậy sớm nhưng dáng vẻ mệt mỏi không xuất hiện trên mặt, thay vào đo là sự tích cực trao đổi.
Nhìn thấy anh ngồi một mình, Trương Khê liền len lén đổi chỗ muốn ngồi kế anh.
Cô hôm nay rất nhẹ nhàng, mặc chiếc yếm quần cùng với áo phông trắng búi tóc cao, nhìn trong trẻo vô cùng.
Cô đến cạnh Trình Dịch chỉ cảm thấy có chút rung, anh nhắm mắt có lẽ là đã ngủ, sợ làm anh thức giấc nên cô rất chú ý hành động.
Khuôn mặt thanh thoát, lạnh lùng quá đi!!!
Trương Khê nhìn trời đông, muốn giơ tay kéo rèm, Trình Dịch lại bất ngờ mở mắt, ánh mắt anh trầm tĩnh, cũng chính là điều cô sợ nhất, cái cảm giác cô đơn lạnh lẽo làm sao.
“…”
“Tôi…kéo rèm cho cậu”
Anh gật đầu sau đó tự mình kéo rèm lại.
“Cậu đã ăn sáng chưa?”
“…”
“Hơ hơ, ăn sớm thế à? Vậy thì tôi ăn một mình được rồi”
Trương Khê cầm bình sữa đậu nành âm ấm cùng với bánh mì Thẩm Nguyệt nướng cắn một cái sau đóc lại hớp một ngụm, chao ôi hai má cô phúng phính nhìn rất hài.
“Tiểu Khê Khê, cậu đáng yêu quá” Dư Thuần cảm thán.
Trương Khê phì cười: “Đừng trêu tớ”
Trình Dịch chỉ cảm thấy đàn chị này thật bám người, cứ mãi bám lấy không rời.
Không muốn để ý đến cô nên cách tốt nhất chính là ngủ một giấc.
Anh vì làm đêm nên buổi sáng có cơ hội liền ngủ rất ngon, ngon đến nỗi không ngay trời trăng mây đất gì, chỉ biết khi đến nơi liền được gọi dậy.
Trần Ninh tìm tìm kiếm kiếm cô, đến khi cô bước xuống xe liền nhanh chân chạy đến.
“Chị à…”
Trương Khê nhìn cậu: “Việc gì”
“Chị…đừng đi theo Trình Dịch nữa, làm phiền…làm phiền cậu ấy lắm”
Cô trợn mắt: “Nói vớ vẩn gì đấy, chị đây nhất kiến chung tình”
“Người ta không thích chị”
“…”
Không thích thì không thích, ai cần biết chứ.
Cô không trả lời Trần Ninh, một mực không nghe trở về nơi tập hợp.
Hứa Nam giúp Trịnh Nhu dựng lều, còn lều của cô và Dư Thuần thì tự dựng, đương nhiên có chút mệt mỏi, chẳng biết Dư Thuần nhờ kiểu gì mà Trình Dịch lại giúp bọn họ dựng giúp phần còn lại, cô không khỏi cảm ơn ríu rít.
Cậu em trai này sức khoẻ rất lợi hại, mặt một chiếc áo phông mà vẫn rất cuốn hút đó nha!!
“Tôi xem như biết cậu là vì cái gì mà thích cậu ta rồi” Dư Thuần tặc lưỡi.
“Ừm, chắc là yêu từ cái nhìn đầu tiên”
———————
P/s: Có gì sai sót cho tớ xin lỗi nhé, tác phẩm này không có ý tưởng rõ ràng, viết theo sở thích.
Xin lỗi mọi người!!.
Bình luận truyện