Em Phải Làm Sao Khi Quá Khứ Lặp Lại

Chương 3



Xe hắn cứ lao qua hết đường này đến đường kia trên phố. Nó luôn giữ khoảng cách 20cm với hắn. Mọi chuyện sẽ êm đẹp nếu như không có cái ổ voi chết bầm kia xuất hiện làm nó xấu hổ chết đi được, chuyện là như thế này:

Xe hắn đang phóng vèo vèo qua những con đường thì đột nhiên trên đường xuất hiện một cái ổ voi to bự trảng kèm theo mấy cái ổ gà phụ họa. Nó thì vẫn giữ khoảng cách trên xe với hắn, đang lo giữ cái mũ để tóc đỡ bay nên nó chẳng biết tai họa sắp xảy ra. Mặc dù hắn đã cố gắng hết sức để tránh cái ổ voi nhưng cuối cùng vẫn không tránh được ổ gà. Nó đang giữ mũ bảo hiểm đột nhiên cả chiếc xe như ập về phía trước, làm nó lao theo và kết quả là CỐP một cái, đầu nó đập vào lưng hắn. Nó nhăn nhó sắp khóc, xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình, trán nó đau nhói rồi sưng lên nhìn phát tội.

_Giữ chặt vào . Nghe hắn nói, nó chưa kịp ú ớ câu gì thì cái ổ voi lại hiện ra trước mặt nó và hắn, mặc dù cái "hố" đã hiện ra nhưng tất nhiên là nó vẫn cứng đầu không thèm bám vào hắn rồi và lần này cái xe lại như lần trước, nó bị nghiêng về phía trước nên theo phản xạ tự nhiên là ôm eo hắn. Qua được đoạn đường toàn ổ voi ổ gà kia, mặt đứa nào đứa đấy đỏ ửng, nó xấu hổ đến mức mặt nóng ran. nhìn vào chắc có lẽ người ta sẽ tưởng nó bị sốt. Biết thế bám vào cho rồi có phải giờ đỡ xấu hổ hơn không

Cuộc đời thật lắm éo le, nó và hắn vừa đến được trường thì đã muộn, trống đánh vào lớp và cổng trường đã đóng, sau một phút suy nghĩ, hắn phóng xe đi đâu đó, một lúc sau, hắn quay trở lại, kéo tay nó đi.

_Nè, bỏ tay ra cái coi, tôi tự đi được. Nó kêu lên, mặt nóng ran.

_Bớt nói. Hắn nói một cách tiết kiệm lời."Người gì đâu mà chảnh gớm" nó nghĩ sau đó bĩu môi.

Hắn vẫn kéo tay nó không chịu buông, ra đến sau trường, bức tường sơn màu vàng sừng sững hiện ra trước mặt nó.

_Anh lôi tôi ra đây làm gì???. Nó hỏi

_Muốn vào lớp? Hắn lại tiết kiệm lời nói

_Tất nhiên. Nó nói, sự thật hiển nhiên như vậy mà cũng phải hỏi.

_Leo qua. Hắn nói.

_Cái gì, anh bảo tôi leo qua nó á. Nó hét toáng lên.

_Thế cô muốn sao.

_Tôi đâu có biết leo. Giọng nó bình thường trở lại

_Gặp cô đúng là xui xẻo mà, leo lên. Hắn vừa nói vừa cúi người xuống ý bảo nó leo lên lưng hắn. Nó lúc đầu hơi ngại một chút nhưng cuối cùng vẫn leo lên vì không muốn câu giờ. Nó ném cái balo, rồi đến đôi giày sau đó leo lên lưng hắn, bám vào tường và từ từ trèo qua, cái tưởng cũng khoảng 2 mét chứ tưởng, chân nó run run rồi cuối cùng cũng qua được. Cho nó leo xong, hắn cũng leo qua một cách dễ dàng. Hình như hôm nay là thứ 6 ngày 13 với nó và hắn hay sao mà khi hắn vừa leo qua đã thấy bóng dáng ông giám thị thấp thoáng đằng xa, hắn kéo vội tay nó vào sau mấy cây vạn tuế. Ông giám thị một lúc sau mới ra tới nơi, nhìn ngó xung quanh không thấy ai lại quay vào (tính ông này hài nhỉ), hắn chắc chắn giám thị đã đi mới lôi nó ra.

_Vào lớp đi. Hắn nhắc nó.

_Ừ ừm, cảm ơn anh. Nó cúi gằm mặt xuống nói. Hắn cười cười, lấy tay xoa đầu nó rối tung lên._Bỏ ra, rối tóc. Nó vẫn chưa ngẩng đâu lên, đẩy tay hắn ra._Vào lớp đi nhóc. Nói xong, hắn vào lớp luôn, bỏ nó lại đó. Nó ngu ngơ một hồi rồi chợt tỉnh, lao nhanh vào lớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện