Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 601: Tình cảm tám năm của cô, chính là hắn (1)



Cố Dư Sinh hờ hững liếc về phía Tần Chỉ Ái một chút, thấy cô bé cầm ly nước cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Qua một lát, hắn lắc đầu với Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành không nói gì, rất nhanh bước qua bàn trà, rời khỏi phòng.

“Ngô Hạo, sao anh có thể khi dễ tôi như vậy? Anh biết không? Mấy ngày trước tôi đến trường học ở thành phố A rồi, sủi cảo ở trước cổng trường vẫn có mùi vị như vậy, trên cây cổ thụ vẫn còn khắc tên chúng ta, mỗi một nơi mỗi một ngóc ngách anh và tôi đã từng trải qua, đều có bóng dáng của anh, nhưng mà, anh biết không? Lúc đó tôi chỉ có cảm giác như Ngô Hạo trước đây mà tôi yêu đã chết rồi…” Hứa Ôn Noãn khóc đến khàn tiếng.

Những chuyện Hứa Ôn Noãn nhắc lại, Ngô Hạo đều nhớ, hắn cũng rơi lệ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

Vốn không có ai nói chuyện trong phòng khách, trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Ngô Hạo và Hứa Ôn Noãn.

Bầu không khí càng trở nên lúng túng.

Tần Chỉ Ái dần không nén được tức giận, lúc cô đặt ly nước xuống bàn, Cố Dư Sinh liếc nhìn cô một chút, cũng cảm thấy bây giờ hầu như không phải là lúc thích hợp để ở lại, chủ động nói: “Đi dạo một vòng không?”

“Ừ.” Tần Chỉ Ái gật gật đầu, sau đó chỉ phòng ngủ của mình, lại nói: “Tôi đi lấy áo khoác.”

Cố Dư Sinh hất tay, không nói gì.

Lúc Tần Chỉ Ái cầm áo khoác đi ra, Cố Dư Sinh đã không ngồi trong phòng khách rồi.

Tiếng khóc của Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo ngày một kịch liệt.

Tần Chỉ Ái vội vã cất bước đi, đổi giày xong, kéo cửa đã nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng cạnh thang máy đang hút thuốc.

Hắn thấy cô đi ra, liền dập thuốc, bắn vào thùng rác, sau đó thuận tay bấm nút thang máy.

.....

Hai người đi ra không thấy bóng dáng của Lục Bán Thành.

Mặc dù đã vào xuân nhưng nhiệt độ còn khá lạnh, Cố Dư Sinh sờ chìa khóa xe trong túi, mở khóa xe, quay lại nói với Tần Chỉ Ái: “Ngồi trong xe một chút đi.”

Tần Chỉ Ái nhợt nhạt cười: “Được ạ.”

Cô vốn muốn mở cửa xe nhưng Cố Dư Sinh lại ra tay giúp cô mở.

Tần Chỉ Ái không ngần ngại cong người, ngồi ở ghế phụ lái.

Cố Dư Sinh vòng qua đầu xe, ngồi vào trong xe.

Theo tiếng đóng cửa, không gian nhỏ hẹp trong xe lại cực kỳ yên tĩnh.

Hai người cũng không nói chuyện, bầu không khí lại càng trở nên lúng túng, Cố Dư Sinh nhận thấy cô không tự nhiên, liền đưa tay mở radio trong xe.

Hôm qua Tiểu Vương lái xe, đúng lúc mở kênh âm nhạc, tiếng hát nhẹ nhàng, lượn lờ bên tai khiến không khí ngưng trệ lưu động hơn rất nhiều.

Tần Chỉ Ái vốn cho rằng hắn sẽ cùng cô ngồi yên như vậy đến lúc Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo nói xong, cũng không lâu sau, Cố Dư Sinh lại chủ động mở miệng nói chuyện: “Ngày đó, ở Thượng Hải, thật sự là cô đi xem mắt sao?”

Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh hỏi, sững sờ mấy giây mới phản ứng lại, đó là lúc cô hẹn gặpS Quân, trùng hợp gặp hắn và Lục Bán Thành.

Sở dĩ hỏi đi xem mắt là do cái tên miệng rộng Lục Bán Thành kia, nói tào lao, nói không phải cô sẽ đi xem mắt chứ…

Tần Chỉ Ái vội lắc đầu: “Không phải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện