Freud Thân Yêu
Chương 11-3
Mọi người kinh ngạc, từ lúc vào phòng chẳng ai quá quan tâm mấy lời nghẹn ngào của bà Hứa. Vậy mà Ngôn Cách lại có thể lật tẩy bà ta ngay từ đầu. Con ngươi bà Hứa co lại một chút. Ngôn Cách nhận thấy, cụp mắt: “Tôi nói đúng rồi.”
Chiếc bút trong tay đưa nét, xóa đi một phần ba số ngôi sao năm cánh trên bản vẽ.
“Lúc tôi chất vấn bà việc mua nông trường gia súc không liên quan tới ngành nghề kinh doanh của nhà họ Hứa, bà không căng thẳng. Vì vậy cũng không phải là nông trường.”
Đến đây, ông bà Hứa hốt hoảng. Lúc nói chuyện, người này có thể luôn luôn chú ý tới từng thay đổi nét mặt nhỏ xíu của họ ư? Thật không ngờ cử chỉ hốt hoảng này của họ lại khiến Ngôn Cách càng xác định, gạch chéo ngôi sao năm cánh ở nông trường.
“Giờ đang là mùa hè, dây chuyền sản xuất ở xưởng chế biến thủy sản sẽ phải hoạt động hết công suất. Người trong xưởng đều bận rộn làm việc, lưu lượng người lớn, không thích hợp cho Hứa Mạc ẩn náu.”
Đầu bút đặt lên bản vẽ, ngước lên thấy đôi mắt bất lực của ông Hứa, Ngôn Cách nhanh chóng xóa tiếp một phần ba số ngôi sao năm cánh.
“Trong số bất động sản, không thể chọn nơi ở hay nhà đã sử dụng, càng không thể dùng đất thương mại hay công nghiệp đã bắt đầu kinh doanh.” Bản vẽ bị gạch đi một mảng lớn. Bà Hứa nhắm mắt lại, trực giác đang giày xéo lòng bà.
Rất nhanh, trên bản vẽ chỉ còn bốn ngôi sao năm cánh, nằm ở những hướng khác nhau: “Bốn tòa nhà công nghiệp chưa hoàn thành bị bỏ hoang. Nơi này có hai tòa nhà vốn định dùng làm trạm trung chuyển, lưu trữ sản phẩm đông lạnh. Thiết kế nhà kho rất phù hợp với yêu cầu của nghi phạm.” Ngôn Cách gạch tiếp hai ngôi sao năm cánh phía trên bản vẽ.
Trên tấm bản vẽ chi chít chỉ còn hai điểm. Một cái gần sát nông trường và núi Nam Trung, cái kia rất gần nhà. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào ngón tay thon dài đặt trên bản vẽ của Ngôn Cách. Anh trầm tư hồi lâu, quan sát bà Hứa, chậm rãi nói: “Hứa Mạc sẽ săn thú trên núi, thi thoảng lên núi vứt nội tạng động vật không dùng hết. Anh ta cũng cần thu hoạch tim động vật ở nông trường. Vì thế, anh ta sẽ ở tòa nhà gần nông trường và rừng núi.”
Bà Hứa nắm chặt hai tay, cau mày, nhắm mắt lại. Ngôn Cách lại nói: “Không đúng, chắc là chỗ gần nhà.”
Bà Hứa giật mình, mở to hai mắt. Ngôn Cách gõ bút, nhanh nhẹn đứng dậy: “Cảnh sát có thể tìm người rồi!”
Chân Ý ôm chân, vùi đầu ngồi dưới đất, không sợ hãi cũng chẳng buồn thương. Đáy lòng cô lặng thinh không có bất kỳ cảm xúc nào, trống trải như đã chết. Cảnh sát Lâm chết thật rồi, cách đó không lâu.
Cô không chịu ra tay, Hứa Mạc thấy cảnh sát Lâm sắp lịm đi, mất kiên nhẫn, nhắm họng súng vào Chân Ý và Hoài Như. Trong khoảnh khắc ấy, con dao trên tay Hoài Như đâm vào lồng ngực cảnh sát Lâm. Cô còn nhớ ánh mắt kinh ngạc và không cam lòng của anh ta lúc ấy, nhìn Hoài Như chằm chằm. Dần dần, ánh mắt anh ta rũ xuống, nhìn vào mặt Chân Ý. Anh ta nhíu mày thật chặt, muốn nói gì đó, cổ họng khàn khàn cất lên hai chữ “Chân Ý” không rõ tiếng. Con dao trong tay Hoài Như run lên, rạch xuống dưới. Ánh sáng trong mắt cảnh sát Lâm đờ đẫn chết lặng. Tim anh ta bị móc ra, ấm nóng, đỏ thắm, có ảo giác như còn đang đập.
Chân Ý quỳ rạp ra đất nôn mửa, nôn hết cả mật đắng. Cuối cùng, nước mắt cô tuôn trào dữ dội, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Nhớ lại lời anh nói: “Tôi chuyển từ bên quân đội sang, rất hâm mộ những người đã từng học đại học như các cô, ăn nói mạch lạc. Không giống tôi, không biết nói gì cả, chỉ biết cắm đầu làm việc.”
Chân Ý cúi đầu, đầu óc trống rỗng, trái tim đau đến cùng cực, mất hết tri giác.
Họng súng của Hứa Mạc lại hướng về phía cô, mang theo hơi lạnh, đẩy cô, ra lệnh: “Đứng lên, phụ giúp bác sĩ giải phẫu cho tôi!”
Chân Ý không động đậy, như một pho tượng đã chết. Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy chị gái đang gọi: “Chân Ý?”
“Dạ?” Cô chậm rãi mở mắt.
“Chị giết anh ta nhé, có được không?”
Cô chỉ muốn khóc, nửa giây sau lại nghe có người gọi: “Chân Ý.”
Cô ngẩng đầu lên, là chị ư?
Nhìn lại theo tiếng gọi, là An Dao. Vẻ mặt cô ấy bình thản, nhưng khó che lấp đau thương: “Chân Ý, cô lại đây.”
An Dao duỗi tay về phía cô, khẽ nói: “Đi về phía tôi.”
Chân Ý giơ tay lên, dùng tay áo lau nước mắt, cố gắng muốn đứng dậy, nhưng hai chân bị thương đau như dao cắt. Vừa nhúc nhích, vết thương càng nghiêm trọng, máu tươi lại tuôn ra. Cô vùng vẫy, làm cách nào cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng đành dùng cả tay lẫn chân kéo lê người, bò từng chút vào phòng kính, đến cạnh An Dao.
An Dao quỳ xuống, nắm lấy tay cô, nước mắt tuôn trào: “Chân Ý, cô đừng khóc.”
Chân Ý lau nước mắt cho An Dao: “Cô cũng đừng khóc. Chúng ta nhất định sẽ ra ngoài. Ngôn Hủ vẫn đang chờ cô.”
An Dao gật đầu: “Ừ.” Rồi nhìn về phía Hứa Mạc, “Tôi xử lý vết thương cho cô ấy một chút.”
“Tùy cô.”
Hứa Mạc nói xong, một mình đi chuẩn bị. Nghe âm thanh có lẽ gã đang thay quần áo, khử trùng sát khuẩn cho mình.
Chân Ý không thể tin. Tên điên ăn tim tàn bạo này muốn giao cơ thể mình cho An Dao sao? Gã không sợ An Dao giết gã ư?
“Bác sĩ An!” Hoài Như bị trói lại ở ngoài khu làm việc khẽ gọi, phát âm bằng khẩu hình, ra hiệu chờ Hứa Mạc nằm lên bàn mổ, An Dao hãy khống chế hoặc giết chết gã. Nhưng trước Hứa Mạc coi bản thân là bệnh nhân, liệu An Dao có ra tay được không?
Hứa Mạc nhanh chóng mặc đồ bệnh nhân đi ra, không còn vẻ thô bạo khi nãy nữa, cau mày ra chiều nén cơn đau, ôm ngực khom lưng với An Dao: “Nhờ bác sĩ.”
An Dao yên lặng vài giây, hỏi: “Sao lại để tôi làm? Tôi chưa từng mổ chính, hơn nữa tôi không thể cứu sống chị gái Hứa Thiến của anh.”
Hứa Mạc lắc đầu: “Những bác sĩ khác đều có lịch sử đen. Cô thì không. Hơn nữa, không phải cô không thể cứu sống Hứa Thiến, ngược lại, cô đã tìm ra bệnh của chị ấy. Tôi đã điều tra rồi, cô là bác sĩ xuất sắc. Cô sẽ không giết tôi đâu.”
Chân Ý sửng sốt, không ngờ Hứa Mạc lại nói vậy, gã đúng là tên thần kinh. Tay An Dao nắm lấy bàn mổ, khẽ run rẩy.
“Thuốc gây mê đâu?”
Hứa Mạc chỉ lên bàn điều khiển, An Dao nhìn: “Không đúng. Thứ này chỉ gây mê cục bộ.”
“Gây mê toàn thân, để cô lừa gạt qua mặt tôi sao? Mặc dù tôi tin cô, nhưng nếu cô kề dao lên cổ họng tôi thì tôi phải phản kháng. Tôi muốn đảm bảo tim tôi được thay mới và khỏe mạnh. Tôi không muốn ăn những thứ đó nữa, cũng không muốn đổi lại lần hai.”
Không thể nào dò xét Hứa Mạc bằng cách nghĩ của người bình thường. An Dao không nói gì, lẳng lặng chuẩn bị sát khuẩn, đội mũ mổ, đeo găng tay cao su, bảo Chân Ý cũng chuẩn bị sẵn sàng. Trên bàn mổ đặt đầy thuốc men và trang thiết bị cần dùng trong ghép tim. Căn phòng kính hình vuông sáng ngời tĩnh lặng như tờ.
Hứa Mạc nằm lên bàn mổ, đèn phẫu thuật bật sáng. An Dao nhìn Chân Ý phía đối diện, đôi mắt dần dần ngấn nước, không lên tiếng, đôi môi mấp máy. Chân Ý hiểu, cô ấy đang nói: “Xin lỗi Chân Ý, tôi rất muốn ra ngoài, cũng rất muốn cho cô ra ngoài, nhưng bác sĩ không thể để bệnh nhân chết trên bàn mổ được.”
Chân Ý thấy cay xè sống mũi, bỗng dưng muốn khóc. Cô nhớ lại lời An Dao, ngày còn học y, thầy giáo từng nói với cô ấy: Nếu em là đầu bếp thì phải nấu ăn cho người đói, dẫu rằng sau khi ăn no kẻ đó đối địch với em; còn nếu em là bác sĩ thì phải điều trị cho bệnh nhân, dù cho sau khi khỏi bệnh kẻ đó chiến đấu với em.
Cách ánh đèn phẫu thuật, An Dao nén nước mắt, cười thê lương, Chân Ý cũng khóc, gật đầu: An Dao, tôi biết cô không giống anh ta. An Dao giơ tay lên, dưới ánh đèn, ngón tay xinh đẹp của cô gần như trong suốt, bên dưới không có bóng, cũng chẳng lưu chút bóng đen. Đâu đâu cũng có ánh sáng!
Cô chuẩn bị gây mê cho gã, nhưng chuông cảnh bảo trong phòng đột nhiên vang lên. Tít… tít… ánh đỏ lập lòe.
Hứa Mạc lập tức bật dậy từ bàn mổ, cảnh giác mà đau đớn nhìn ra cửa. Gã nhảy xuống, phút chốc trở nên lo lắng bất an, mang theo nỗi căm phẫn uất hận sâu sắc khi ca mổ bị gián đoạn. Vừa chạm chân xuống đất, gã đã ôm ngực, đau đến mức mồ hôi lạnh ướt đẫm vầng trán. Chân Ý nhìn mà không khỏi nghi ngờ, gã thật sự đau tim ư? Hứa Mạc cố nén “cơn đau”, rời khỏi phòng kính, khóa cửa kính, cầm súng săn đi tới bên cửa.
Lúc này Chân Ý mới thấy, ngoài cửa có một camera theo dõi, hiển thị toàn bộ cảnh tượng bên ngoài. Là cánh cổng của một xưởng công nghiệp bỏ hoang, trống huơ trống hoác. Cô sửng sốt, sau khi bị Hứa Mạc đánh ngất, cô bị chuyển ra khỏi núi ư? Rất nhiều cảnh sát mặc thường phục xông vào, theo cùng là bộ đội trang bị khí giới chỉnh tề. Trong đám người kia, cô thấy một bóng dáng cao ráo trầm tĩnh, nổi bật hơn người, lẳng lặng đi tới cùng mọi người. Cách một khoảng xa, hình ảnh cũng nhỏ, nhưng lòng cô bỗng tuôn nước mắt. Không hề thay đổi, dù trong hoàn cảnh nào đi nữa, cô vẫn có thể thoáng nhìn đã nhận ra anh.
Đội ngũ cảnh sát nhanh chóng bao vây nhà xưởng cũ kỹ bị bỏ hoang này. Tiến vào khu xưởng trống trải, đội ngũ tản ra mọi ngả tìm kiếm. Tòa lầu ba tầng, nhiều dãy hành lang, phân xưởng và nhà kho, tất cả được lục soát khắp lượt nhưng chỉ trống không. Khắp nơi đều là bụi đất xám xịt, không có bất cứ dấu vết nào cho thấy có người đã xuất hiện, cũng không có đường hầm nào. Lục soát ba lần kỹ lưỡng vẫn không thu hoạch được gì. Ngay cả chó cảnh sát cũng không ngửi thấy mùi máu khác thường. Ai ai cũng hoang mang. Ngôn Cách nắm lấy đèn pin, đứng trong nhà xưởng tối mịt, nhíu mày suy tư.
Lúc trước ở nhà Hứa Mạc, có mấy cảnh sát từng chất vấn anh về lập luận dựa trên quan sát vẻ mặt của bố mẹ Hứa Mạc. Giờ đây, hình như thực tế đã chứng minh anh sai lầm thật. Có cảnh sát hỏi đội trưởng Trần: “Làm sao đây?”
Đội trưởng Trần suy nghĩ hồi lâu, xoay người đi: “Trở về phân tích lại.”
Cảnh sát nhanh chóng rút khỏi.
Ngôn Cách chậm rãi rời khỏi nhà xưởng. Anh đứng giữa màn đêm, trước mặt là vùng đất hoang bạt ngàn, đằng xa là ánh đèn thành thị và bầu trời sao rực rỡ. Nơi này cách thành thị rất xa, tĩnh lặng vô cùng, chỉ có nhà xưởng u ám và tiếng gió hun hút. Không có bóng dáng của Chân Ý.
Chân Ý nhìn chằm chằm màn hình camera không chớp mắt, chỉ có hình ảnh cảnh sát tiến vào cánh cổng rồi đứng im trong màn hình. Cô chờ có người tiến tới cứu họ. Nhưng thời gian trôi đi từng giây từng phút, họ không vào mà vội vã ra khỏi cánh cổng, rời đi. Chân Ý ngẩn ngơ nhìn An Dao, cô ấy cũng không thể tin nổi. Tại sao cảnh sát không tìm ra chứ? Một lát sau, Ngôn Cách xuất hiện trong màn hình. Bóng lưng màu trắng đen có phần mơ hồ, như chiếc ti vi cũ kỹ. Tay anh nắm một chùm sáng, đứng giữa ranh giới của ánh sáng và bóng tối trong nhà xưởng, không một cử động. Tấm lưng thanh tú kia trông cô độc quạnh quẽ vô cùng. Đứng lặng hồi lâu, anh rảo bước rời đi, biến mất khỏi màn hình.
Lòng Chân Ý không biết là nhẹ nhõm hay mất mát. Cảnh sát không tìm được vị trí của họ, Ngôn Cách cũng bỏ qua. Tốt quá, thật ra cô không mong anh đến, Hứa Mạc có súng, anh đến đây cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Mọi người trong camera giám sát đã rời đi, Hứa Mạc lại không hề buông lơi, vẫn cảnh giác đứng ở bên cửa, ghé tai nghe động tĩnh. Chân Ý loáng thoáng phát hiện ra điều bất thường, chợt ngộ ra: Họ ở dưới mặt đất, mà cửa vào nhà kho dưới lòng đất không có trong nhà xưởng! Nhưng cảnh sát trong đoạn ghi hình đã thong thả rời đi, chứng tỏ họ không phát hiện ra điểm kỳ lạ này.
Lại thêm một lúc lâu nữa, thế giới vẫn không có tiếng động, Hứa Mạc xoay người trở về, vẻ mặt khó coi, bị chọc giận rồi. Gã cất giọng thâm trầm: “Làm muộn giờ của tôi, trái tim của tôi không hoàn mỹ nữa rồi.”
An Dao tái mặt, nói: “Không đâu, máy móc và trang thiết bị giữ tạng của anh đều là dòng tiêu chuẩn chuyên dùng cấy ghép cơ quan nội tạng, trái tim đó vẫn có thể dùng được.”
Sau phút trầm lặng ngắn ngủi khiến người ta không thở nổi, đầu mày gã giãn ra, nói: “Cô nói cũng đúng.” Gã dường như tự an ủi, nhìn chòng chọc cái hộp đựng tim một lúc vẻ không hài lòng như trước nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Gã ngồi lên bàn mổ, cúi đầu, vẻ mặt do dự thương cảm, khẽ nói: “Bác sĩ An, trái tim đó có đủ hoàn mỹ không? Thay vào rồi, tim tôi sẽ không đau nữa chứ?”
An Dao không biết nên trả lời thế nào. Chân Ý cũng rối rắm. Cô sợ gã, sợ gã phẫu thuật tim xong vẫn “bị đau”, gã sẽ tuyệt vọng rồi lặp đi lặp lại hành vi ngày hôm nay, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Tình cảnh nào đã khiến gã trở thành thế này. Gã chán nản ngồi đó, cong như một con tôm. Vẻ tuyệt vọng, sợ hãi và bất lực của gã đều là thật. Dưới đèn phẫu thuật, nét mặt gã trông thật đơn côi. Có thứ lóng lánh rơi xuống. Gã lau nước mắt, nức nở nói: “Tôi chỉ muốn tìm một bác sĩ tốt cứu tôi, nhưng bác sĩ nào cũng từ chối, nói tôi không bị bệnh. Không bị bệnh sao tôi lại đau chứ?”
Lau hết nước mắt, vẻ mặt lại lạnh nhạt: “Không có bác sĩ nào bằng lòng cứu tôi. Bác sĩ An, ngay cả cô chấp nhận cứu tôi cũng là do bị ép.” Giọng gã lạnh băng, An Dao và Chân Ý không dám đáp lời tùy tiện nữa.
Lúc này, căn phòng yên ắng truyền đến tiếng mở cửa cực khẽ, có người nhẹ nhàng gọi tên gã: “Hứa Mạc.”
Hứa Mạc nhảy phắt lên, lập tức ôm súng xoay người nhắm vào anh. Chân Ý kinh hoảng: “Đừng nổ súng, anh ấy là bác sĩ.”
Hứa Mạc không nổ súng, gồng người lên, giơ súng nhắm vào Ngôn Cách. Chân Ý kinh hồn bạt vía, còn hoảng sợ hơn lúc mình đối mặt với họng súng trước đó: “Hứa Mạc, anh ấy là bác sĩ, anh ấy có thể chữa bệnh cho anh.”
Ngôn Cách cố gắng kiềm chế, nhưng không dằn nổi mà liếc nhìn Chân Ý. Cô quỳ bên bàn mổ, quần bị cắt bỏ, bắp chân đầm đìa máu, tóc ướt đẫm, đôi mắt đen trắng rõ ràng rưng rưng nước mắt. Cô không nhìn anh, hoảng hốt và căng thẳng cao độ nhìn ngón tay đặt trên cò súng của Hứa Mạc, vẻ mặt như gặp phải tai họa khủng khiếp. Bàn tay nhỏ bé của cô siết lại, níu chặt lấy ga giường, cắn răng, quai hàm đang run bần bật.
Tim anh tự dưng trĩu nặng, đau như bị xé toạc. Anh hẳn là bác sĩ, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác không cứu được cô? Ánh mắt lại lướt qua, cảnh sát Lâm đứng cách đó bốn, năm mét, đầu cúi gằm, miệng bị bịt băng dính, lồng ngực trống rỗng, toàn thân đẫm máu. Phần dưới của áo đầy nếp nhăn, dưới chân là vũng máu lớn, cách đó một khoảng là hai vũng nhỏ, là của Chân Ý. Anh đại khái mường tượng được chuyện gì đã xảy ra. Nghĩ tới nỗi tuyệt vọng bất lực của cô, sự kiên gan quyết liệt của cô, rõ ràng sẽ yếu đuối rơi nước mắt nhưng lại bướng bỉnh không chịu buông tay, rõ ràng nhát gan sợ chết nhưng lại liều mạng cố giữ.
Anh khẽ mím môi, trái tim đau đến mức thắt lại. Nhưng anh kiềm chế rời mắt đi, nhìn về phía Hứa Mạc. Hứa Mạc không thay đổi tư thế, chất vấn: “Sao anh lại tìm đến đây? Anh vào bằng cách nào?”
Đối mặt với họng súng, Ngôn Cách rất bình tĩnh. Anh không giải thích gì nhiều, phát hiện được căn phòng dưới lòng đất là nhờ một người say mê với kiến trúc và mô hình nói cho anh biết. Về cách đi vào: “Chỉ cần nhìn dấu vân tay để lại trên máy mật mã và độ mài mòn của nút ấn, rồi ghép lại thành dãy số có ý nghĩa với anh là được.”
“Rốt cuộc anh là ai?”
Chiếc bút trong tay đưa nét, xóa đi một phần ba số ngôi sao năm cánh trên bản vẽ.
“Lúc tôi chất vấn bà việc mua nông trường gia súc không liên quan tới ngành nghề kinh doanh của nhà họ Hứa, bà không căng thẳng. Vì vậy cũng không phải là nông trường.”
Đến đây, ông bà Hứa hốt hoảng. Lúc nói chuyện, người này có thể luôn luôn chú ý tới từng thay đổi nét mặt nhỏ xíu của họ ư? Thật không ngờ cử chỉ hốt hoảng này của họ lại khiến Ngôn Cách càng xác định, gạch chéo ngôi sao năm cánh ở nông trường.
“Giờ đang là mùa hè, dây chuyền sản xuất ở xưởng chế biến thủy sản sẽ phải hoạt động hết công suất. Người trong xưởng đều bận rộn làm việc, lưu lượng người lớn, không thích hợp cho Hứa Mạc ẩn náu.”
Đầu bút đặt lên bản vẽ, ngước lên thấy đôi mắt bất lực của ông Hứa, Ngôn Cách nhanh chóng xóa tiếp một phần ba số ngôi sao năm cánh.
“Trong số bất động sản, không thể chọn nơi ở hay nhà đã sử dụng, càng không thể dùng đất thương mại hay công nghiệp đã bắt đầu kinh doanh.” Bản vẽ bị gạch đi một mảng lớn. Bà Hứa nhắm mắt lại, trực giác đang giày xéo lòng bà.
Rất nhanh, trên bản vẽ chỉ còn bốn ngôi sao năm cánh, nằm ở những hướng khác nhau: “Bốn tòa nhà công nghiệp chưa hoàn thành bị bỏ hoang. Nơi này có hai tòa nhà vốn định dùng làm trạm trung chuyển, lưu trữ sản phẩm đông lạnh. Thiết kế nhà kho rất phù hợp với yêu cầu của nghi phạm.” Ngôn Cách gạch tiếp hai ngôi sao năm cánh phía trên bản vẽ.
Trên tấm bản vẽ chi chít chỉ còn hai điểm. Một cái gần sát nông trường và núi Nam Trung, cái kia rất gần nhà. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào ngón tay thon dài đặt trên bản vẽ của Ngôn Cách. Anh trầm tư hồi lâu, quan sát bà Hứa, chậm rãi nói: “Hứa Mạc sẽ săn thú trên núi, thi thoảng lên núi vứt nội tạng động vật không dùng hết. Anh ta cũng cần thu hoạch tim động vật ở nông trường. Vì thế, anh ta sẽ ở tòa nhà gần nông trường và rừng núi.”
Bà Hứa nắm chặt hai tay, cau mày, nhắm mắt lại. Ngôn Cách lại nói: “Không đúng, chắc là chỗ gần nhà.”
Bà Hứa giật mình, mở to hai mắt. Ngôn Cách gõ bút, nhanh nhẹn đứng dậy: “Cảnh sát có thể tìm người rồi!”
Chân Ý ôm chân, vùi đầu ngồi dưới đất, không sợ hãi cũng chẳng buồn thương. Đáy lòng cô lặng thinh không có bất kỳ cảm xúc nào, trống trải như đã chết. Cảnh sát Lâm chết thật rồi, cách đó không lâu.
Cô không chịu ra tay, Hứa Mạc thấy cảnh sát Lâm sắp lịm đi, mất kiên nhẫn, nhắm họng súng vào Chân Ý và Hoài Như. Trong khoảnh khắc ấy, con dao trên tay Hoài Như đâm vào lồng ngực cảnh sát Lâm. Cô còn nhớ ánh mắt kinh ngạc và không cam lòng của anh ta lúc ấy, nhìn Hoài Như chằm chằm. Dần dần, ánh mắt anh ta rũ xuống, nhìn vào mặt Chân Ý. Anh ta nhíu mày thật chặt, muốn nói gì đó, cổ họng khàn khàn cất lên hai chữ “Chân Ý” không rõ tiếng. Con dao trong tay Hoài Như run lên, rạch xuống dưới. Ánh sáng trong mắt cảnh sát Lâm đờ đẫn chết lặng. Tim anh ta bị móc ra, ấm nóng, đỏ thắm, có ảo giác như còn đang đập.
Chân Ý quỳ rạp ra đất nôn mửa, nôn hết cả mật đắng. Cuối cùng, nước mắt cô tuôn trào dữ dội, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Nhớ lại lời anh nói: “Tôi chuyển từ bên quân đội sang, rất hâm mộ những người đã từng học đại học như các cô, ăn nói mạch lạc. Không giống tôi, không biết nói gì cả, chỉ biết cắm đầu làm việc.”
Chân Ý cúi đầu, đầu óc trống rỗng, trái tim đau đến cùng cực, mất hết tri giác.
Họng súng của Hứa Mạc lại hướng về phía cô, mang theo hơi lạnh, đẩy cô, ra lệnh: “Đứng lên, phụ giúp bác sĩ giải phẫu cho tôi!”
Chân Ý không động đậy, như một pho tượng đã chết. Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy chị gái đang gọi: “Chân Ý?”
“Dạ?” Cô chậm rãi mở mắt.
“Chị giết anh ta nhé, có được không?”
Cô chỉ muốn khóc, nửa giây sau lại nghe có người gọi: “Chân Ý.”
Cô ngẩng đầu lên, là chị ư?
Nhìn lại theo tiếng gọi, là An Dao. Vẻ mặt cô ấy bình thản, nhưng khó che lấp đau thương: “Chân Ý, cô lại đây.”
An Dao duỗi tay về phía cô, khẽ nói: “Đi về phía tôi.”
Chân Ý giơ tay lên, dùng tay áo lau nước mắt, cố gắng muốn đứng dậy, nhưng hai chân bị thương đau như dao cắt. Vừa nhúc nhích, vết thương càng nghiêm trọng, máu tươi lại tuôn ra. Cô vùng vẫy, làm cách nào cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng đành dùng cả tay lẫn chân kéo lê người, bò từng chút vào phòng kính, đến cạnh An Dao.
An Dao quỳ xuống, nắm lấy tay cô, nước mắt tuôn trào: “Chân Ý, cô đừng khóc.”
Chân Ý lau nước mắt cho An Dao: “Cô cũng đừng khóc. Chúng ta nhất định sẽ ra ngoài. Ngôn Hủ vẫn đang chờ cô.”
An Dao gật đầu: “Ừ.” Rồi nhìn về phía Hứa Mạc, “Tôi xử lý vết thương cho cô ấy một chút.”
“Tùy cô.”
Hứa Mạc nói xong, một mình đi chuẩn bị. Nghe âm thanh có lẽ gã đang thay quần áo, khử trùng sát khuẩn cho mình.
Chân Ý không thể tin. Tên điên ăn tim tàn bạo này muốn giao cơ thể mình cho An Dao sao? Gã không sợ An Dao giết gã ư?
“Bác sĩ An!” Hoài Như bị trói lại ở ngoài khu làm việc khẽ gọi, phát âm bằng khẩu hình, ra hiệu chờ Hứa Mạc nằm lên bàn mổ, An Dao hãy khống chế hoặc giết chết gã. Nhưng trước Hứa Mạc coi bản thân là bệnh nhân, liệu An Dao có ra tay được không?
Hứa Mạc nhanh chóng mặc đồ bệnh nhân đi ra, không còn vẻ thô bạo khi nãy nữa, cau mày ra chiều nén cơn đau, ôm ngực khom lưng với An Dao: “Nhờ bác sĩ.”
An Dao yên lặng vài giây, hỏi: “Sao lại để tôi làm? Tôi chưa từng mổ chính, hơn nữa tôi không thể cứu sống chị gái Hứa Thiến của anh.”
Hứa Mạc lắc đầu: “Những bác sĩ khác đều có lịch sử đen. Cô thì không. Hơn nữa, không phải cô không thể cứu sống Hứa Thiến, ngược lại, cô đã tìm ra bệnh của chị ấy. Tôi đã điều tra rồi, cô là bác sĩ xuất sắc. Cô sẽ không giết tôi đâu.”
Chân Ý sửng sốt, không ngờ Hứa Mạc lại nói vậy, gã đúng là tên thần kinh. Tay An Dao nắm lấy bàn mổ, khẽ run rẩy.
“Thuốc gây mê đâu?”
Hứa Mạc chỉ lên bàn điều khiển, An Dao nhìn: “Không đúng. Thứ này chỉ gây mê cục bộ.”
“Gây mê toàn thân, để cô lừa gạt qua mặt tôi sao? Mặc dù tôi tin cô, nhưng nếu cô kề dao lên cổ họng tôi thì tôi phải phản kháng. Tôi muốn đảm bảo tim tôi được thay mới và khỏe mạnh. Tôi không muốn ăn những thứ đó nữa, cũng không muốn đổi lại lần hai.”
Không thể nào dò xét Hứa Mạc bằng cách nghĩ của người bình thường. An Dao không nói gì, lẳng lặng chuẩn bị sát khuẩn, đội mũ mổ, đeo găng tay cao su, bảo Chân Ý cũng chuẩn bị sẵn sàng. Trên bàn mổ đặt đầy thuốc men và trang thiết bị cần dùng trong ghép tim. Căn phòng kính hình vuông sáng ngời tĩnh lặng như tờ.
Hứa Mạc nằm lên bàn mổ, đèn phẫu thuật bật sáng. An Dao nhìn Chân Ý phía đối diện, đôi mắt dần dần ngấn nước, không lên tiếng, đôi môi mấp máy. Chân Ý hiểu, cô ấy đang nói: “Xin lỗi Chân Ý, tôi rất muốn ra ngoài, cũng rất muốn cho cô ra ngoài, nhưng bác sĩ không thể để bệnh nhân chết trên bàn mổ được.”
Chân Ý thấy cay xè sống mũi, bỗng dưng muốn khóc. Cô nhớ lại lời An Dao, ngày còn học y, thầy giáo từng nói với cô ấy: Nếu em là đầu bếp thì phải nấu ăn cho người đói, dẫu rằng sau khi ăn no kẻ đó đối địch với em; còn nếu em là bác sĩ thì phải điều trị cho bệnh nhân, dù cho sau khi khỏi bệnh kẻ đó chiến đấu với em.
Cách ánh đèn phẫu thuật, An Dao nén nước mắt, cười thê lương, Chân Ý cũng khóc, gật đầu: An Dao, tôi biết cô không giống anh ta. An Dao giơ tay lên, dưới ánh đèn, ngón tay xinh đẹp của cô gần như trong suốt, bên dưới không có bóng, cũng chẳng lưu chút bóng đen. Đâu đâu cũng có ánh sáng!
Cô chuẩn bị gây mê cho gã, nhưng chuông cảnh bảo trong phòng đột nhiên vang lên. Tít… tít… ánh đỏ lập lòe.
Hứa Mạc lập tức bật dậy từ bàn mổ, cảnh giác mà đau đớn nhìn ra cửa. Gã nhảy xuống, phút chốc trở nên lo lắng bất an, mang theo nỗi căm phẫn uất hận sâu sắc khi ca mổ bị gián đoạn. Vừa chạm chân xuống đất, gã đã ôm ngực, đau đến mức mồ hôi lạnh ướt đẫm vầng trán. Chân Ý nhìn mà không khỏi nghi ngờ, gã thật sự đau tim ư? Hứa Mạc cố nén “cơn đau”, rời khỏi phòng kính, khóa cửa kính, cầm súng săn đi tới bên cửa.
Lúc này Chân Ý mới thấy, ngoài cửa có một camera theo dõi, hiển thị toàn bộ cảnh tượng bên ngoài. Là cánh cổng của một xưởng công nghiệp bỏ hoang, trống huơ trống hoác. Cô sửng sốt, sau khi bị Hứa Mạc đánh ngất, cô bị chuyển ra khỏi núi ư? Rất nhiều cảnh sát mặc thường phục xông vào, theo cùng là bộ đội trang bị khí giới chỉnh tề. Trong đám người kia, cô thấy một bóng dáng cao ráo trầm tĩnh, nổi bật hơn người, lẳng lặng đi tới cùng mọi người. Cách một khoảng xa, hình ảnh cũng nhỏ, nhưng lòng cô bỗng tuôn nước mắt. Không hề thay đổi, dù trong hoàn cảnh nào đi nữa, cô vẫn có thể thoáng nhìn đã nhận ra anh.
Đội ngũ cảnh sát nhanh chóng bao vây nhà xưởng cũ kỹ bị bỏ hoang này. Tiến vào khu xưởng trống trải, đội ngũ tản ra mọi ngả tìm kiếm. Tòa lầu ba tầng, nhiều dãy hành lang, phân xưởng và nhà kho, tất cả được lục soát khắp lượt nhưng chỉ trống không. Khắp nơi đều là bụi đất xám xịt, không có bất cứ dấu vết nào cho thấy có người đã xuất hiện, cũng không có đường hầm nào. Lục soát ba lần kỹ lưỡng vẫn không thu hoạch được gì. Ngay cả chó cảnh sát cũng không ngửi thấy mùi máu khác thường. Ai ai cũng hoang mang. Ngôn Cách nắm lấy đèn pin, đứng trong nhà xưởng tối mịt, nhíu mày suy tư.
Lúc trước ở nhà Hứa Mạc, có mấy cảnh sát từng chất vấn anh về lập luận dựa trên quan sát vẻ mặt của bố mẹ Hứa Mạc. Giờ đây, hình như thực tế đã chứng minh anh sai lầm thật. Có cảnh sát hỏi đội trưởng Trần: “Làm sao đây?”
Đội trưởng Trần suy nghĩ hồi lâu, xoay người đi: “Trở về phân tích lại.”
Cảnh sát nhanh chóng rút khỏi.
Ngôn Cách chậm rãi rời khỏi nhà xưởng. Anh đứng giữa màn đêm, trước mặt là vùng đất hoang bạt ngàn, đằng xa là ánh đèn thành thị và bầu trời sao rực rỡ. Nơi này cách thành thị rất xa, tĩnh lặng vô cùng, chỉ có nhà xưởng u ám và tiếng gió hun hút. Không có bóng dáng của Chân Ý.
Chân Ý nhìn chằm chằm màn hình camera không chớp mắt, chỉ có hình ảnh cảnh sát tiến vào cánh cổng rồi đứng im trong màn hình. Cô chờ có người tiến tới cứu họ. Nhưng thời gian trôi đi từng giây từng phút, họ không vào mà vội vã ra khỏi cánh cổng, rời đi. Chân Ý ngẩn ngơ nhìn An Dao, cô ấy cũng không thể tin nổi. Tại sao cảnh sát không tìm ra chứ? Một lát sau, Ngôn Cách xuất hiện trong màn hình. Bóng lưng màu trắng đen có phần mơ hồ, như chiếc ti vi cũ kỹ. Tay anh nắm một chùm sáng, đứng giữa ranh giới của ánh sáng và bóng tối trong nhà xưởng, không một cử động. Tấm lưng thanh tú kia trông cô độc quạnh quẽ vô cùng. Đứng lặng hồi lâu, anh rảo bước rời đi, biến mất khỏi màn hình.
Lòng Chân Ý không biết là nhẹ nhõm hay mất mát. Cảnh sát không tìm được vị trí của họ, Ngôn Cách cũng bỏ qua. Tốt quá, thật ra cô không mong anh đến, Hứa Mạc có súng, anh đến đây cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Mọi người trong camera giám sát đã rời đi, Hứa Mạc lại không hề buông lơi, vẫn cảnh giác đứng ở bên cửa, ghé tai nghe động tĩnh. Chân Ý loáng thoáng phát hiện ra điều bất thường, chợt ngộ ra: Họ ở dưới mặt đất, mà cửa vào nhà kho dưới lòng đất không có trong nhà xưởng! Nhưng cảnh sát trong đoạn ghi hình đã thong thả rời đi, chứng tỏ họ không phát hiện ra điểm kỳ lạ này.
Lại thêm một lúc lâu nữa, thế giới vẫn không có tiếng động, Hứa Mạc xoay người trở về, vẻ mặt khó coi, bị chọc giận rồi. Gã cất giọng thâm trầm: “Làm muộn giờ của tôi, trái tim của tôi không hoàn mỹ nữa rồi.”
An Dao tái mặt, nói: “Không đâu, máy móc và trang thiết bị giữ tạng của anh đều là dòng tiêu chuẩn chuyên dùng cấy ghép cơ quan nội tạng, trái tim đó vẫn có thể dùng được.”
Sau phút trầm lặng ngắn ngủi khiến người ta không thở nổi, đầu mày gã giãn ra, nói: “Cô nói cũng đúng.” Gã dường như tự an ủi, nhìn chòng chọc cái hộp đựng tim một lúc vẻ không hài lòng như trước nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Gã ngồi lên bàn mổ, cúi đầu, vẻ mặt do dự thương cảm, khẽ nói: “Bác sĩ An, trái tim đó có đủ hoàn mỹ không? Thay vào rồi, tim tôi sẽ không đau nữa chứ?”
An Dao không biết nên trả lời thế nào. Chân Ý cũng rối rắm. Cô sợ gã, sợ gã phẫu thuật tim xong vẫn “bị đau”, gã sẽ tuyệt vọng rồi lặp đi lặp lại hành vi ngày hôm nay, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Tình cảnh nào đã khiến gã trở thành thế này. Gã chán nản ngồi đó, cong như một con tôm. Vẻ tuyệt vọng, sợ hãi và bất lực của gã đều là thật. Dưới đèn phẫu thuật, nét mặt gã trông thật đơn côi. Có thứ lóng lánh rơi xuống. Gã lau nước mắt, nức nở nói: “Tôi chỉ muốn tìm một bác sĩ tốt cứu tôi, nhưng bác sĩ nào cũng từ chối, nói tôi không bị bệnh. Không bị bệnh sao tôi lại đau chứ?”
Lau hết nước mắt, vẻ mặt lại lạnh nhạt: “Không có bác sĩ nào bằng lòng cứu tôi. Bác sĩ An, ngay cả cô chấp nhận cứu tôi cũng là do bị ép.” Giọng gã lạnh băng, An Dao và Chân Ý không dám đáp lời tùy tiện nữa.
Lúc này, căn phòng yên ắng truyền đến tiếng mở cửa cực khẽ, có người nhẹ nhàng gọi tên gã: “Hứa Mạc.”
Hứa Mạc nhảy phắt lên, lập tức ôm súng xoay người nhắm vào anh. Chân Ý kinh hoảng: “Đừng nổ súng, anh ấy là bác sĩ.”
Hứa Mạc không nổ súng, gồng người lên, giơ súng nhắm vào Ngôn Cách. Chân Ý kinh hồn bạt vía, còn hoảng sợ hơn lúc mình đối mặt với họng súng trước đó: “Hứa Mạc, anh ấy là bác sĩ, anh ấy có thể chữa bệnh cho anh.”
Ngôn Cách cố gắng kiềm chế, nhưng không dằn nổi mà liếc nhìn Chân Ý. Cô quỳ bên bàn mổ, quần bị cắt bỏ, bắp chân đầm đìa máu, tóc ướt đẫm, đôi mắt đen trắng rõ ràng rưng rưng nước mắt. Cô không nhìn anh, hoảng hốt và căng thẳng cao độ nhìn ngón tay đặt trên cò súng của Hứa Mạc, vẻ mặt như gặp phải tai họa khủng khiếp. Bàn tay nhỏ bé của cô siết lại, níu chặt lấy ga giường, cắn răng, quai hàm đang run bần bật.
Tim anh tự dưng trĩu nặng, đau như bị xé toạc. Anh hẳn là bác sĩ, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác không cứu được cô? Ánh mắt lại lướt qua, cảnh sát Lâm đứng cách đó bốn, năm mét, đầu cúi gằm, miệng bị bịt băng dính, lồng ngực trống rỗng, toàn thân đẫm máu. Phần dưới của áo đầy nếp nhăn, dưới chân là vũng máu lớn, cách đó một khoảng là hai vũng nhỏ, là của Chân Ý. Anh đại khái mường tượng được chuyện gì đã xảy ra. Nghĩ tới nỗi tuyệt vọng bất lực của cô, sự kiên gan quyết liệt của cô, rõ ràng sẽ yếu đuối rơi nước mắt nhưng lại bướng bỉnh không chịu buông tay, rõ ràng nhát gan sợ chết nhưng lại liều mạng cố giữ.
Anh khẽ mím môi, trái tim đau đến mức thắt lại. Nhưng anh kiềm chế rời mắt đi, nhìn về phía Hứa Mạc. Hứa Mạc không thay đổi tư thế, chất vấn: “Sao anh lại tìm đến đây? Anh vào bằng cách nào?”
Đối mặt với họng súng, Ngôn Cách rất bình tĩnh. Anh không giải thích gì nhiều, phát hiện được căn phòng dưới lòng đất là nhờ một người say mê với kiến trúc và mô hình nói cho anh biết. Về cách đi vào: “Chỉ cần nhìn dấu vân tay để lại trên máy mật mã và độ mài mòn của nút ấn, rồi ghép lại thành dãy số có ý nghĩa với anh là được.”
“Rốt cuộc anh là ai?”
Bình luận truyện