Chương 283: Tương Tự
Xe ngựa Lục phủ rời đi, dân chúng cũng tản đi, chỉ còn một nữ tử mang đấu bồng màu đen vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn theo xe ngựa, khóe miệng mỉm cười âm lãnh
Khi Trầm Thanh Lê về tới phủ thì Lục Hoài Khởi đã hạ triều, đang cùng Đồng Vạn Kim ở trong viện uống trà.
Trầm Thanh Lê thuật lại chuyện nàng gặp ở trên đường, Lục Hoài Khởi không để chuyện này vào lòng “không sao, Lục phủ chúng ta lớn như vậy, nuôi thêm một người cũng không là gì”
Đồng Vạn Kim cũng không quan tâm chuyện này, nói với Trầm Thanh Lê “hôm qua ta quên nói với ngươi, lần này ta đi Bắc Tề, biết được mấy năm qua Lạc Nam vẫn luôn tìm Trầm Thanh Kiểu”
Nhắc tới Trầm Thanh Kiểu, sắc mặt Trầm Thanh Lê liền ngưng trọng.
Lúc trước nàng suýt nữa bị Trầm Thanh Kiểu hành hạ đến một xác hai mạng, nàng ta luôn mang tới cho nàng cảm giác sợ hãi tận xương, qua nhiều năm như vậy, nhiều khi giữa đêm khuya giật mình tỉnh giấc, nàng vẫn như mơ thấy rõ ràng khuôn mặt dữ tợn, kiêu ngạo của nàng ta.
Nàng ta như một con độc xà, đang ẩn nhẫn chờ thời cơ cắn nàng một cái trí mạng
“Trầm Thanh Kiểu thực ra cũng có chút bản lĩnh, Lạc Nam mấy năm qua hao hết tâm tư vẫn không tìm được nàng, cũng không biết nàng trốn ở đâu” Đồng Vạn cảm thán.
Lạc Nam cũng có chút bản lĩnh, năm đó dưới sự vây ráp của Lục Hoài Khởi như vậy mà vẫn có thể chạy thoát, Trầm Thanh Kiểu còn khó lường hơn, nhiều người tìm nàng như vậy, nàng lại như bốc hơi khỏi nhân gian, một chút tin tức cũng không có
Lục Hoài Khởi đối với Trầm Thanh Kiểu vẫn canh cánh trong lòng “Vạn Kim, nếu ngươi đã tra ra tin tức của Lạc Nam, vậy phái nhiều người nhìn chằm chằm chỗ hắn, một khi có tin tức liên quan tới Trầm Thanh Kiểu, lập tức nói với chúng ta.
“Tuy nhiên nàng ta ghi hận A Lê như vậy, có lẽ chu1ngta không đi tìm nàng, nàng cũng sẽ chủ động tìm tới” Đồng Vạn Kim đăm chiêu nói
Lục Hoài Khởi đã nắm trọng Tây Lương trong tay, Cao Quân Thận dù như hổ rình mồi nhưng hắn đang ở Bắc Tề, tay còn không dài đến mức hướng về phía Tây Lương.
Cho nên duy nhất bọn họ cần đế phòng chính là Trầm Thanh Kiểu, ai biết nữ nhân này sẽ dùng thủ đoạn gì để báo thù Trầm Thanh Lê
“Ta suýt chút nữa quên nói chuyện quan trọng này với các ngươi.
Trầm Thanh Kiểu sinh hạ nhi tử cùng một ngày với Trầm Thanh Lê, ôm theo nhi tử biến mất cùng nàng.
Lạc Nam mấy năm qua tìm kiếm nàng có thể vì tình cảm chưa dứt, mặt khác là vì tìm nhi tử hắn”
Trầm Thanh Lê rất hiểu Trầm Thanh Kiểu, nàng ta vô cùng thực tế, người có lợi với nàng, nàng sẽ hạ mình cúi đầu, lợi dụng đủ đường, khi người nọ không còn giá trị lợi dụng, nàng ta sẽ lạnh lùng quay lưng.
Nàng ta rời bỏ Lạc Nam có lẽ vì hắn không thể giúp nàng đối phó Lục Hoài Khởi, mang theo nhi tử cũng là vì để áp chế hắn, cả đời này hắn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta
Mấy ngày sau, nhân tuyển cho vị trí Tây Lương hoàng hậu đã được chọn, là Hạ Hầu Diễm, nữ nhi độc nhất của Nhữ Lan hầu Hạ Hầu Hạ
Nhữ Lan là vùng đất nghèo nhất Tây Lương, nơi này đất đai cằn cỗi, khí hậu khắc nghiệt, bách tính chỉ biết dựa vào trời kiếm cơm ăn, hàng năm chỉ trông cậy vào thu hoạch của mấy ruộng hoa màu.
Hoàn cảnh sống như thế, thân phận Hầu gia như Hạ Hầu Hàm cũng không được coi trọng, nữ nhi hắn trở thành hoàng hậu, bách quan chỉ nghe xong rồi cười.
Một hoàng đế con rối không thực quyền, một hoàng hậu không có gia thế thâm hậu, đúng là ông trời tác hợp, trời sinh một đôi
Khi thái giám báo tin này cho tiểu hoàng đế, hắn đang cầm bút vẽ tranh, lạnh nhạt đáp “trẫm đã biết Thái độ lãnh đạm như nghe chuyện của người khác, bút trên tay cũng không dừng lại
Tiểu thái giám cẩn thận liếc nhìn hắn một cái, hầu hạ lâu như vậy, hắn biết tiểu hoàng đế cũng không phải là bao cỏ vô năng, hiện tại chẳng qua là y đang thỏa hiệp.
Không còn cách nào, trên dưới Tây Lương chỉ tôn sùng Lục Hoài Khởi, hắn là công thần trong bách tính, có hắn, Tây Lương liền an ổn, tiểu hoàng đế chỉ để trang trí mà thôi.
Thậm chí có người còn nói, Lục Hoài Khởi không phế bỏ tiểu hoàng đế đã là hắn nhân từ.
Hắn có chút đồng tình với tiểu hoàng đế, an ủi “hồi Hoàng thượng, nô tài nghe nói Nhữ Lan hầu tuy không đáng tin, nhưng thiên kim của hắn hoa dung tuyệt đại, hiền thục thuần lương, cùng Hoàng thượng là giai ngẫu thiên thành”
Đại điện bỗng nhiên tĩnh mịch, tiểu thái giám thấy tiểu hoàng đế không lên tiếng, khom người lui ra, đột nhiên phía sau vang lên thanh âm rất nhỏ “cảm ơn”.
Hắn dừng bước, xoay người, nhìn thấy tiểu hoàng đế đã đặt bút xuống, vẻ mặt lộ ý cười cảm kích nhợt nhạt với hắn.
Hắn liền im lặng lui ra
Những ngày kế tiếp, toàn bộ hoàng cung tất bật chuẩn bị hôn lễ cho tiểu hoàng đế, nửa tháng sau, Hạ Hầu Diễm cũng được hộ tống đến Lương kinh.
Ngày nàng tiến cung, dựa theo quy củ, nũ quyến quan viên từ tam phẩm trở lên đều phải vào cung hành lễ với hoàng hậu tương lai, vì thế Trầm Thanh Lê nhất định phải tiến cung.
Mấy ngày nay Lục Hoài Khởi luôn ở trong cung bận rộn, Thừa Hi không nhìn thấy phụ thân, nên biết mẫu thân vào cung liền quấn lấy, muốn nàng mang theo mình cùng đi.
Trầm Thanh Lê biết nữ nhi nhớ cha, mà Lục Hoài Khởi hẳn cũng không yên lòng về nữ nhi, vì thế liền dẫn theo Thừa Hi cùng tiến cung
Sau khi vào cung, cung nhân liền khách khí đưa các nàng đi về phía hậu cung.
Thái giám tổng quả khom người dẫn đầu, tươi cười giải thích với Trầm Thanh Lê “Lục phu nhân, Cửu thiên tuế hiện đang cùng hoàng thượng thảo luận quốc sự, chờ xong việc, hắn sẽ cùng Hoàng thượng đến chỗ Hoàng hậu nương nương gặp ngài”
Trầm Thanh Lê gật đầu, hỏi vài việc về Hạ Hầu Diễm, cũng đã đi tới Phượng Tiêu điện của Hoàng hậu nương nương.
Người trong điện nghe thông bẩm, vội vàng ra đón tiếp.
Nàng nhìn thấy đều các phu nhân quan gia quen thuộc, mấy năm qua, các nàng cũng hiểu tính nàng, như vậy ở chung cũng sẽ không quá mệt mỏi
“Lục phu nhân” Đột nhiên trong đám người vang lên thanh âm uyển chuyển như chim hoàng oanh
Trầm Thanh lê nhìn thấy đứng cuối trong đám người là một nữ tử tầm mười tám tuổi, mình mặc xiêm y bách điểu triều phượng, tươi cười mềm mại đáng yêu, nụ cười tươi tắn như gió xuân, còn đẹp hơn hoa đào ngoài Phượng Tiêu điện.
Nàng lập tức đoán được nữ tử này là ai.
Lúc trước nàng đã nghe nói Hạ Hẫu Diễm trẻ tuổi xinh đẹp, là giai nhân nghiên thành nghiên nước, hôm nay vừa gặp, quả đúng như vậy, càng kinh ngạc hơn là nàng đối với nàng ta có cảm giác quen thuộc, giống như từng gặp ở đâu đó
“Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cát tường.” Trầm Thanh Lê tiến lên hành đại lễ với Hạ Hầu Diễm
Hạ Hầu Diễm vội đỡ nàng dậy “Lục phu nhân thực sự là chiết sát bản cung, cả Tây Lương ai chẳng biết phu nhân là đầu quả tim của Cửu thiên tuế, bản cung sau này còn phải nhờ ngươi chiếu cố” Thanh âm của nàng mềm mại ngọt ngào động lòng người, khiến người nghe nảy sinh cảm giác thân cận
Trầm Thanh Lê mím môi cười “Hoàng hậu nương nương mới là chiết sát thần thiếp, thần thiếp chỉ là một phụ nhân, chỉ biết việc trong khuê phòng, chuyện của Hoàng hậu nương hẳn là đại sự trong triều, loại chuyện này chỉ có thể giao cho Cửu thiên tuế xử trí thôi”
Đây rõ ràng là không muốn thân cận cùng Hạ Hầu Diễm, nàng lại không hề có vẻ không vui, còn cười nói “Lục phu nhân nói sao thì là vậy đi.
Bản cung mới đến, sau này đương nhiên lấy lời nói của Lục phu nhân làm chủ”
Lời này nghe hợp tình hợp lý nhưng lại lộ ra sự cổ quái, khiến người nghe không biết nên đáp lời nàng thế nào
Nụ cười trên mặt Trầm Thanh Lê giảm vài phần, chuyển đề tài “Hoàng hậu nương nương xinh đẹp nghiên lệ, cùng Hoàng thượng thật xứng đôi”
Các quan phu nhân khác cũng lập tức lên tiếng phụ họa xu nịnh, Hạ Hầu Diễm thì thu được một đống lớn những lời chúc phúc dành cho nàng và tiểu hoàng đế
“Hoàng thượng giá lâm, Cửu thiên tuế giá lâm!” Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng hô của thái giám, mọi người liền đi ra hành lễ nghênh đón
Ánh mắt tiểu hoàng đế lướt qua một đám người, cuối cùng rơi trên người Trầm Thanh Lê và Hạ Hầu Diễm.
Rõ ràng là hai người nhưng hắn lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, giống như Hạ Hầu Diễm chính là Trầm Thanh Lê khi còn trẻ
Lục Hoài Khởi nhìn Trầm Thanh Lê một cái, cuối cùng híp mắt, ánh mắt cũng rơi trên người Hạ Hầu Diễm.
Hắn cũng thấy Hạ Hầu Diễm lộ ra khí chất thanh thuần giống y như Trầm Thanh Lê của năm năm về trước.
Bình luận truyện