Chương 4: Chương 4
Lại mặt là một phong tục trong cưới hỏi truyền thống, là lần đầu tiên tân nương mới xuất giá về thăm nhà, phu quân sẽ đi cùng, là dịp để cả hai gặp cha mẹ họ hàng đằng ngoại.
Cha mẹ Diệp Thê đã mất, gọi là về thăm nhà, nhưng đâu mới là nhà đây? Thân mang họ Diệp, chẳng qua chỉ là cái hư danh, chứ nào có lấy một ngày bình yên ở nơi ăn thịt người ấy?
Nhưng dù sao thì lễ nghĩa cùng không thể thiếu, nàng không thể không đi.
Diệp Thê mặc một bộ váy bằng sa mỏng màu nguyệt sắc, trên mặt thêu hoa lan, càng nổi bật dáng người thanh thoát và khuôn mặt tú lệ xinh đẹp.
Đặt bên cạnh chiếc ghế nhỏ để lên xe ngựa là quà lại mặt Thẩm lão phu nhân đã sai người chuẩn bị, có vẻ còn nặng hơn nàng tưởng, nhưng điều gây chú ý nhất lại là hai vị hộ vệ của phủ Tướng quân.
Trời đã vào hạ, hai người kia lại mặc đồ đen từ đầu đến chân, ngay cả tay cũng bị che dưới lớp vải, không lô ra mảy may.
"Thất thiếu phu nhân, có thể xuất phát được rồi." Phúc Vinh lên tiếng.
Diệp Thê gật gật đầu, đi về phía xe ngựa, tiếng người xung quanh xì xào bàn tán như gần như xa, nghe không rõ lắm nhưng chưa lúc nào ngưng lại, tựa như tấm mạng nhện dày quấn chặt lấy hô hấp của nàng, ngột ngạt đến mức không thở nổi, Diệp Thê vô thức siết chặt nắm tay.
Diệp Thê đang đứng quay lưng về phía Phúc Vinh nên không nhìn thấy động tác nhỏ của ông, lão quản gia hơi nhấc tay lên rồi hạ xuống rất nhanh.
"Phu nhân về lại mặt." Cả đoàn người khí thế hô vang.
Diệp Thê bị dọa giật cả mình, cảm giác nặng trĩu trong lòng cũng vơi bớt.
Nhưng lúc bước lên xe lại vô ý trượt chân, nàng hốt hoảng quơ tay tìm chỗ vịn, đến lúc đứng vững lại mới phát hiện ra mình vừa bám vào một chuôi đao.
Hộ vệ mang đao hạ thấp giọng, cung kính nói: "Phu nhân cẩn thận."
"Thiếu phu nhân không sao chứ?" Phúc Vinh vội bước tới, thấy vậy, ông quay sang căn dặn hai hộ vệ: "A Hữu, A Tả, hai cậu phải để ý đến phu nhân đấy."
Lúc này Diệp Thê mới để ý thấy còn một người hộ vệ khác đứng cạnh, diện mạo y đúc với người kia, chắc là hai huynh đệ sinh đôi.
"Vâng." A Tả, A Hữu đồng thanh đáp.
"Đây là hai người đi theo tướng quân lâu nhất đó ạ." Phúc Vinh quay sang giải thích cho Diệp Thê.
"Cảm ơn Phúc quản gia." Diệp Thê hiểu ý, biết đối phương có lòng, dù tướng quân tạm thời không có trong kinh nhưng cũng để lại hai vị thiếp thân hộ vệ đi cùng nàng, thể hiện rằng mình rất coi trọng người vợ này.
Trong khoảnh khắc, nội tâm bất an lo sợ mấy ngày nay dẫn dịu xuống, Diệp Thê vững vàng leo lên xe ngựa, đoàn người tiến thẳng về Diệp gia.
Đến nơi, đã có không ít người đứng ngoài chờ sẵn, phần lớn già trẻ gái trai trên dưới Diệp gia vốn chẳng có ý tốt, tới đề hóng trò hề mà thôi, cũng xem thử Diệp Thê có bi ai sầu thảm như mấy lời đồn ngoài phố hay không.
Thật có lỗi, để bọn họ phải thất vọng rồi.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Thê chậm rãi bước xuống xe, đi sát theo sau là hai vị hộ vệ thân cao tám thước, khí thế uy vũ, hệt như hai chiến thần hắc giáp.
Mà nàng, chính là vị trích tiên được hai người bảo vệ.
"Ôi chao, tướng quân phu nhân đây rồi, về lại mặt chứ có phải đi truy nã tội phạm đâu mà bày trận lớn thế." Người trước kia bị mình khinh rẻ xem thường bỗng nhiên một bước lên mây, có kẻ đã không nhịn được mà buông lời mỉa mai.
Diệp Thê liếc mắt nhìn qua, không định đáp lời, mà vòng qua người nọ, đi thẳng về phía chính sảnh Diệp gia.
Nàng cũng không định dông dài ở đây làm gì, định xong chuyện cho sớm sẽ tới thăm mộ cha mẹ.
Người nọ bị lơ đẹp, trong lòng thầm mắng một câu tiểu tiện nhân, tay vươn ra toan cản bước: "Trưởng bối nói chuyện mà ngươi dám tỏ thái độ như vậy à?"
Thời gian chỉ vừa kịp một cái chớp mắt, lưỡi đao sắc bén của A Tả, A Hữu đã kề bên cổ đối phương.
Không chỉ người nọ mà Diệp Thê cũng sợ đến ngây người, nhưng thời khắc này, nàng quyết không thể tỏ ra yếu thế hay nhún nhường, nếu vậy chẳng phải uổng phí tâm ý của Phúc quản gia hay sao.
Diệp Thê khôi phục dáng vẻ bình thản, nói hai chữ ngắn gọn: "Lui ra."
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng khí thế lại chắc nịch, hoàn toàn không cho người khác cơ hội cự tuyệt.
A Tả, A Hữu lập tức thu đao, nhanh nhẹn quay lại đứng sau lưng Diệp Thê, vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt chưa từng thay đổi mảy may.
"Thôi được rồi, người một nhà cả, náo loạn cái gì." Diệp lão gia tỉ mỉ quan sát Diệp Thê, bên dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt nhưng thần thái tự nhiên, sắc mặt tươi tắn, nào có giống thiếu phụ ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt mà người ta đồn đại.
Ông lập tức đổi giọng, "Cũng lâu lắm rồi Thê nhi chưa về nhà, mau vào đi cháu."
Cổng lớn trang nghiêm này từng là nơi nàng ngày đêm mơ ước, nhưng đứng tại đây lúc này, Diệp Thê chẳng tìm thấy trong lòng một chút chờ mong.
Cũng lười lá mặt lá trái với bọn họ, Diệp Thê hàn huyên vài ba câu với gia chủ rồi rời đi, men theo con đường nhỏ ra hoa viên, chợt nghe tiếng ai bên kia tường hoa---
"Ngươi có trông thấy cái dạng vẻ ngạo mạn đắc ý của nàng ta không, hừ, đúng là thứ thấp hèn thì chả bao giờ khá lên được, bên cạnh đã không có nha hoàn nào thì chớ, lại còn để hai người đàn ông đi sát theo sau, chẳng ra thể thống gì cả..."
Nghe được giọng nữ đó, Diệp Thê không khỏi dừng chân.
"Thúc phụ tốt bụng cho nàng ta vào nhà, nàng ta thì sao, chưa được mấy câu đã đứng dậy đi mất, chạy về thờ chồng (1) chắc."
(1) Nguyên văn là 守活寡, theo mình tra thì có nghĩa là dù đã có chồng, nhưng vì chồng vắng nhà lâu ngày nên không khác gì ở góa.
"Không biết có phải thất thiếu gia nhà họ Thẩm bị mỡ heo che mờ mắt hay không mà lại coi trọng Diệp Thê.
Cái thứ gái già quá lứa đấy thì có gì hay ho, còn thọt chân nữa chứ!"
"Ai mà biết được, không chừng do người ta gặp kẻ sang quý quen rồi, nên muốn đổi khẩu vị, nếm thử mấy thứ tạp nham."
"Mà này, nói đến quý nhân..." Người kia đột nhiên hạ giọng, "Chẳng phải người ta đồn là công chúa thích Thẩm thất thiếu sao?"
"Ừ đấy, cô nói ta mới nhớ ra, mấy hôm trước đi học có nghe Trương ngự sử nhắc tới công chúa, hình như đúng là có việc này thật."
Dứt lời, hai người nhất loạt cười khoái chí, thầm đoán sắp có trò hay để xem rồi đây.
Thẩm Tương Uyên thích công chúa? Diệp Thê nghe xong không khỏi sửng sốt, nhưng nàng cũng không để trong lòng, mấy lời truyền miệng này, tính chân thực không cao lắm.
Có một số việc, nếu không phải chính miệng vị phu quân chưa thấy mặt của nàng nói ra, nàng sẽ không tùy tiện tin lời người ngoài, tội gì mà rước bực vào thân.
Diệp Thê cười nhạt, cũng không định nghe tiếp nữa, lúc dẫn A Tả và A Hữu rời đi, cô nàng bên kia tường đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, miệng lẩm bầm mắng mấy câu, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bàn tay A Hữu giấu sau lưng đang tung hứng mấy hòn đá nhỏ không biết từ đâu ra.
Thấy cũng đã sắp ra về, A Tả đột nhiên dừng bước, ngập ngừng lên tiếng: "Phu...!nhân, phu nhân."
"Sao thế?" Diệp Thê nghi hoặc xoay người lại, bắt gặp khuôn mặt đỏ ửng của đối phương.
"Tướng quân ngài ấy...!không phải là người có ba còn muốn bốn...!thuộc hạ..." A Tả lắp bắp giải thích, nhưng càng nói lại càng mông lung.
"Là triêu tam mộ tứ.
(2)" A Hữu bất đắc dĩ sửa lời.
(2) Triêu tam mộ tứ (朝三暮四) hay Sáng ba chiều bốn, chỉ người hay thay đổi, không đáng tin cậy, hoặc là những người gạt người khác.
"Ta biết." Diệp Thê hiểu ý hắn, A Tả sợ mấy lời của hai cô nương ban nãy khiến nàng hiểu lầm Thẩm Tương Uyên, nên mới sốt sắng thanh minh cho chủ tử, "Tướng quân tất nhiên không phải người như vậy."
"Vâng." A Tả gật đầu thầm mạnh, thầm nghĩ phu nhân đúng là người tốt.
Diệp Thê nhìn khuôn mặt thiếu niên chưa hết nét thơ ngây của A Tả, cảm thán trong lòng, chủ tốt mới có tớ trung.
(Tớ trong từ tôi tớ, đầy tớ)
Lời người ta đồn về chàng có muôn hình vạn trạng, nhưng mắt thấy mới là thật, không thể kết luận tùy tiện được.
Nghĩ lại mới thấy, những đánh giá ban đầu của mình về chàng cũng chỉ là phiến diện, có lỗi với chàng rồi..
Bình luận truyện