Gả Ma
Chương 106
“Mấy ngàn năm qua, chỉ có yêu ma hung ác nhất cùng với tội nhân độc ác nhất mới có thể khiến Vô Phương khởi động sát trận vô thượng này.”
Giới lộ (nhị)
Bên dưới đài Thức Kiếm, Chiêu Nhiễm cao giọng hô lớn: “Nhân gian và Nam Cương trao đổi thư –”
Phù Lam lấy quyển trục sơn thếp vàng từ trong tay áo ra, sau đó bước lên chính giữa đài Thức Kiếm. Y cầm quyển trục, dưới ánh mặt trời, tay y tỏa ánh sáng vàng rực rỡ. Tất cả mọi người đều nín thở, ngước đầu nhìn vầng sáng trong tay Phù Lam. Đây là lần đầu tiên nhân gian và Nam Cương đàm phán hòa bình trong trăm ngàn năm qua. Từ nay về sau, Nam Cương và nhân gian chung sống hòa bình, bá tánh biên cương có thể nghỉ ngơi hồi sức*, không còn phải sợ hãi khi đi qua những cánh rừng ven suối, không cần lo lắng yêu ma sẽ tập kích bọn họ bất ngờ rồi gặm nát xương thịt của bọn họ, cũng không cần lo sợ rằng một mai thôn xóm mình sẽ bị yêu ma đồ diệt, không còn nhà để về.
*Nghỉ ngơi hồi sức ở đây ý chỉ sau những biến cố lớn, mọi người cần nghỉ ngơi để lấy lại sức lực và tinh thần.
‘Nguyên Khổ’ đứng dậy, chờ thư nghị hòa của Phù Lam. Phù Lam bước từng bước về phía trước, góc áo thật dài kéo theo phía sau. Đây là lần đầu tiên y mặc áo choàng trang trọng như vậy, tơ lụa đen mềm mại như một đám mây. Cổ áo dùng chỉ vàng tinh xảo thêu những nhành hoa uốn lượn cùng với họa tiết đám mây, đai lưng được làm bằng sừng tê giác có dát vàng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Thật ra y không quá thích cái áo choàng này, nó quá nặng, đè nặng xuống đôi vai khiến y có cảm giác mình đang mặc một bộ áo giáp. Nhưng Chu Minh Tàng đã nói y không thể làm mất thể diện của Nam Cương được, nhất định phải ăn mặc cho ra dáng.
Đây là lần duy nhất y ăn mặc nên hồn trong suốt cả cuộc đời, ngày xưa y đều mặc vải thô màu tối, sờ nhám tay, giặt thì cứng, lúc di chuyển quần áo cọ vào da thịt phát ra âm thanh sột soạt. Trong lòng y rất mong chờ đệ đệ có thể thấy dáng vẻ này của y, thấy y hoàn thành nghị hòa nam bắc, làm nên một đại sự ghê gớm. Y ăn nói vụng về, người thì ngốc, cứ luôn khiến đệ đệ phải lo lắng mãi thôi, y thật sự rất hi vọng mình cũng có thể trở thành ca ca đáng tự hào của đệ đệ.
Nhưng Thích Ẩn không ở đây, hắn đi tìm tiểu sư thúc rồi. Phù Lam khẽ cúi đầu, nhìn qua đám người bên dưới, dòng người đen nghịt chen chúc xô xấy như những dây tử đằng quấn lấy nhau, không có bóng dáng Thích Ẩn. Y cụp mắt, có hơi thất vọng, hàng mi dài dưới ánh nắng tựa như vây cá cô đơn đáp trên gò má y.
Đúng lúc này, y nghe thấy một tiếng gọi thân quen.
“Ca, cẩn thận!”
Đệ đệ!
Y ngẩng đầu lên, một luồng ánh kiếm lạnh thấu xương lao thẳng tới trước mặt! Trong phút chốc, một màu trắng xóa bao phủ cả tầm mắt.
Lưỡi đao sắc bén hệt như cắt ngang mi mắt, tầm mắt mọi người đều bị chói lóa. Bọn họ cảm giác được một thế kiếm sắc bén lướt qua đỉnh đầu cùng với âm thanh lật phật của ống tay áo, có một người đang xẹt qua đầu bọn họ, lao thẳng về phía đài Thức Kiếm. Lúc mở mắt ra, một ông lão đầu bạc có vóc dáng cường tráng đứng sừng sững trên đài Thức Kiếm, bên dưới chiếc mặt nạ bạc là đôi mắt quắt như chim ưng đang bừng bừng lửa giận.
Điều khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm là thi thể của ‘Nguyên Khổ’ nằm dưới kiếm ông ta, đầu mình hai nơi, khí đen cuồn cuộn trào ra khỏi thi thể như một làn sương đen dày đặc, mang theo hơi thở tà ma u ám. Thi thể nhanh chóng khô héo, y phục lõm xuống. Ông lão cường tráng kia chống thanh kiếm nặng tựa nghìn quân, ánh mắt nhìn chằm chằm Phù Lam, râu tóc xù lên vì giận dữ, nom hệt như một pho tượng võ thần cuồng nộ. Có người nhận ra ông lão này, khiếp sợ nói: “Đó là chưởng môn Nguyên Khổ, vậy cỗ thi thể kia là kẻ nào?”
“Đây là một âm mưu!” Ôn Nguyên Khổ gằn từng câu từng chữ, âm thanh vang vọng như chuông đồng, “Tên yêu tặc này ra lệnh cho yêu ma lẻn vào Vô Phương, cướp đi da mặt của lão phu để giả dạng lão phu, giả vờ muốn nghị hòa, thật ra ấp ủ âm mưu tấn công Vô Phương, chinh chiến nhân gian!”
“Hiểu lầm! Hiểu lầm!” Thích Ẩn thở hồng hộc chạy tới. Lão khốn kiếp này, vừa được hắn và Thích Linh Xu cứu ra đã lập tức cướp lấy mặt nạ của hắn, sau đó cầm kiếm hùng hổ tới giết người. Thích Ẩn mệt tâm mệt thân, hô lớn: “Sư thúc, đây là một hiểu lầm!”
“Vân Ẩn!” Nguyên Khổ trừng hắn, “Nếu cha con trên trời có linh thiêng biết con và yêu ma quấn lấy nhau nhất định sẽ tức đến nỗi muốn đánh gãy chân con mất! Đợi xong việc, lão phu sẽ đích thân giúp Nguyên Vi dạy dỗ con!”
Mọi người cả kinh rút kiếm ra, ánh kiếm sáng như tuyết dệt thành một quầng sáng lớn đồng loạt hướng về phía Phù Lam. Những sứ giả yêu ma còn lại lục tục hóa thành nguyên hình, lộ ra răng nanh sắc bén cùng với móng vuốt cứng cáp, chúng giằng co với đám người này. Thoáng chốc, sát khí lạnh lẽo bao trùm khắp không khí, hệt như thực chất rét lạnh thấu xương.
Mèo đen nhảy xuống mặt đất, cúi đầu ngửi ngửi thi thể bốc khói đen kia, sau đó quay trở lại tay áo của Phù Lam thấp giọng nói: “Việc lớn không thành, ắt hẳn ma đao bị lỗi chỗ nào đó rồi. Đám ma vật này có đạo hạnh không thấp, không biết sao lại chạy ra đây được. Tên ngốc, việc nghị hòa có vẻ kỳ quái, lão phu nghĩ là chúng ta nên đưa bé con chạy trước đi.”
Phù Lam cúi đầu nhìn mèo đen trong tay áo, nhỏ giọng nói: “Nhưng mọi người đều rất muốn nghị hòa mà.” Nếu như thật sự bỏ chạy, bọn họ sẽ không thể thoát khỏi hiềm nghi này. Phù Lam đưa quyển trục sơn thếp vàng ra, nói với Nguyên Khổ: “Ta không quen ma vật này, cũng không có cướp da mặt của ngươi, các ngươi còn bằng lòng giảng hòa với chúng ta không?”
“Việc đã đến nước này mà ngươi còn muốn giả vờ sao Phù Lam!” Nhiếp Trọng Hoa hô lớn.
“Chư vị sư thúc,” Thích Linh Xu nói, “Việc này chắc chắn có ẩn tình, cần phải bàn bạc kỹ hơn! Linh Xu lấy đầu mình ra đảm bảo, đại sứ Nam Cương quả thực có lòng muốn nghị hòa!”
Ôn Nguyên Khổ sầm mặt nói: “Linh Xu, con quá ngây thơ rồi. Đám yêu ma này giả vờ nghị hòa, xâm nhập nhân gian rồi tiến vào kết giới Vô Phương ta. Đợi khi nghị hòa thành công, bèn tìm cớ ngủ lại Vô Phương, nửa đêm canh ba bọn chúng sẽ làm loạn, khiến những đứa trẻ ngây thơ các con lặng lẽ chết trong mộng!” Ông lạnh lùng cười nói, “Rõ ràng là âm mưu giả giờ, nhưng lão phu cũng muốn xem đám yêu ma rắp tâm bày trò các ngươi diễn đến khi nào? Trong quyển trục đó viết cái gì?”
Ông vung tay lên, quầng sáng vàng bay khỏi tay Phù Lam, quyển trục mở ra, bên trong là giấy trắng.
Thích Ẩn và Thích Linh Xu khó có thể tin mà nhìn giấy trắng, gần như không tin nổi vào hai mắt mình.
“Mở to hai mắt của con ra mà xem, đây là cái mà bọn chúng gọi là thư nghị hòa đó!” Ôn Nguyên Khổ nói lớn.
Thích Ẩn kêu lên: “Ca, có phải huynh lấy nhầm rồi không?”
Phù Lam cũng rất đỗi kinh ngạc, đôi mắt to tròn trầm tĩnh lộ ra thần sắc ngạc nhiên hiếm thấy. Quyển trục trống rỗng lơ lửng giữa không trung, chợt vỏ kiếm của Ôn Nguyên Khổ bắn ra ánh kiếm, thoáng cái quyển trục đã chia năm xẻ bảy rồi lả tả rơi xuống như hoa tuyết.
“Miêu, chúng ta bị lừa rồi sao?” Phù Lam nhẹ giọng hỏi.
“Hình như là vậy.” Mèo đen thở dài.
“Phù Lam, nếu đã đến đây rồi thì ở lại đi.” Ôn Nguyên Khổ nói.
Phù Lam lắc đầu, “Ngươi không giữ được ta.”
“Đúng là như vậy, từ lúc diễn ra nội chiến Nam Cương các ngươi, ma long Cửu Cai đền tội, tiếng tăm lừng lẫy của ngươi vang dội khắp trời nam đất bắc.” Ôn Nguyên Khổ nặng nề hít sâu một hơi, “Lần trước ngươi đến Vô Phương lại giết thêm tiểu ma long ở Băng Hải Thiên Uyên kia. Liên tục chém hai ma long, quả thực là lão phu không có lòng tin rằng có thể giữ chân được ngươi. Thật lòng mà nói, Phù Lam, lần đầu tiên gặp ngươi ở bí điện, bộ dạng khẩu xuất cuồng ngôn kia căn bản không giống như một nhân vật có thể chém giết ma long. Hôm nay gặp ngươi như là gặp một người khác vậy, nhưng dáng vẻ phong thái như thế này mới có chút gì đó giống với suy nghĩ của ta.” Nguyên Khổ cúi đầu cười một tiếng, sau đó phóng lên nhảy khỏi đài Thức Kiếm, “Ngươi là họa lớn của nhân gian chúng ta, ta già rồi, khó tránh khỏi việc phải sử dụng ít thủ đoạn để chiến thắng. Để xem đại trận ngàn năm mà Vô Phương ta truyền lại có giữ chân ngươi được không!”
Ông ngước mắt lên, trong mắt toàn là sát khí. Ống tay áo trắng vung lên, thanh kiếm bay ra khỏi vỏ, song không chém về phía Phù Lam mà lao đến hướng đại điện Vô Phương. Đó là một thanh kiếm nặng, tên là “Khô Nhạn”, nghe nói nó được rèn từ đồng lõi của núi Cửu Nghi, nặng tựa vạn quân. Không biết có bao nhiêu yêu ma quỷ quái đã bỏ mạng dưới lưỡi của nó, hơi thở hung hãn ngưng kết nơi mũi kiếm thành một lớp sương mỏng.
Thanh kiếm kia xẹt ngang đỉnh đầu mọi người tựa như một con chim nhạn lớn bay vọt qua, tiếng gió sắc nhọn gần như rạch thủng màng nhĩ. Thích Linh Xu vừa thấy hướng bay của Khô Nhạn, trong lòng bèn run lên một cái. Quả nhiên, Khô Nhạn ầm ầm đáp xuống giữa điện, trong nháy mắt nó hạ cánh hệt như tiếng trống gióng tùng tùng. Lấy mũi kiếm làm trung tâm, một trận pháp màu bạc hiện hình trên mặt đất, một luồng linh lực chảy qua thân kiếm rồi tụ lại hướng về phía Chu Thiên Mãn Nguyệt trên vòm trời. Bầu trời di chuyển, tinh bàn[1] tăng tốc xoay tròn. Cùng lúc đó, trận pháp trên vòm trời Vô Phương đồng thời phát động, những mạng lưới mỏng như tơ nhện không ngừng đan xen, chúng thoáng ẩn thoáng hiện rồi dần dần lộ ra lưỡi kiếm sáng bóng.
[1] Tinh bàn: vòng tròn mấy ngôi sao trên trời.
“Sát trận Thái Thượng đã khởi động!” Thích Linh Xu mặt cắt không còn giọt máu.
Con ngươi Thích Ẩn co rụt lại, hắn có nghe qua trận pháp này, đây là đại trận tru ma của Vô Phương, lấy cả tòa Diệt Độ Phong làm mắt trận, trận này có một mỹ danh là “Thần tiên bước vào không đường về, phàm nhân yêu ma hóa thành tro”. Nguyên Tịch đã chết trong trận này, Vô Phương dùng trận pháp tàn độc nhất để xử tử hắn để chứng tỏ tội ác tày trời của hắn. Mấy ngàn năm qua, chỉ có yêu ma hung ác nhất cùng với tội nhân độc ác nhất mới có thể khiến Vô Phương khởi động sát trận vô thượng này.
Trên vòm trời dần xuất hiện một vòng tròn thật lớn với vô số phù chú dày đặc bên trong. Dưới chân Phù Lam và các yêu ma cũng hiện ra phù văn tương tự, trận pháp màu bạc xoay tròn dưới chân bọn họ, phù văn phức tạp hệt như những đóa hoa nở rộ, lan tràn vươn nhánh rồi quấn quanh bọn họ. Mọi người vừa tán thưởng vừa kinh sợ nhìn chằm chằm quầng sáng lóa mắt kia, song những đóa hoa lộng lẫy ấy lại tượng trưng cho cái chết.
Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, yêu ma nhanh chóng đã cảm nhận được sức nặng, dường như có một áp lực vô hình đè nặng trên đôi vai của chúng ép chúng phải quỳ xuống. Sát trận này có thể áp chế tu vi của yêu ma, linh lực tắc nghẽn trong kinh mạch rồi ngưng trệ lại như hồ nhão. Đám yêu ma gào lên, đau khổ co ro giữa pháp trận. Gió mạnh nổi lên bốn phía trong trận, ngọn gió như lưỡi dao cắt qua mặt bọn chúng làm chảy ra tơ máu. Trái tim Thích Ẩn gần như co lại, hắn thấy Cửu Đầu hiện nguyên hình, chín cái cổ dài ngoằn đang nằm dưới đất thê lương gào lên.
Chỉ có Phù Lam vẫn đứng sừng sững hệt như một gốc trúc khô cằn giữa gió mưa bão bùng. Y không có vẻ mặt gì đặc biệt, không có đau khổ cũng không có khóc lóc thảm thiết, sát trận đối với y chẳng khác nào không khí cả, những đệ tử bên dưới đài Thức Kiếm dần dần lộ ra thần sắc ngạc nhiên và nghi ngờ. Lạch cạch một tiếng, gió mạnh cắt hỏng mặt nạ của y, mặt nạ bạc chia năm xẻ bảy rồi rơi xuống mặt đất, lộ ra chân dung tuấn tú. Hai mắt đen nhánh, gương mặt trắng nõn cùng với đôi lông mày cụp xuống trông dịu dàng hệt như một thiếu nữ.
Mọi người lắp bắp kinh hãi kêu lên: “Đó không phải là đệ tử Vân Lam của Phượng Hoàn Sơn sao!”
Ôn Nguyên Khổ cười khẩy, “Không ngờ rằng Nguyên Tịch nói không sai, ngươi mới là Phù Lam chân chính. Hủy mắt trận cấm địa là ngươi, giết ma long Băng Hải là ngươi, quậy cho Vô Phương long trời lở đất cũng là ngươi! Phượng Hoàn Sơn chứa chấp ngươi, còn bao che cho ngươi. Cái gì mà ra biển tìm tiên, căn bản là chạy trốn mới đúng!”
Phù Lam cụp mắt, thấp giọng nói: “Ta không thích đánh nhau.”
Bí pháp Vu La · Lẫm Đông.
Chàng trai đứng ở giữa, đầu ngón tay phải ngưng tụ ánh huỳnh quang màu xanh lá. Chú pháp lặng lẽ thi triển, một sức mạnh vô hình nhẹ nhàng triển khai. Thích Ẩn vê ngón tay, không khí nơi đầu ngón tay hắn lạnh lẽo vô cùng, giống như từ cuối xuân tháng năm thoáng cái đã vọt đến trời đông giá rét tháng chạp. Lấy vị trí dưới chân Phù Lam làm trung tâm, những bông hoa băng chạy dài ra tứ phía rồi ngưng kết lại phát ra âm thanh răng rắc. Trận pháp đang chuyển động chậm rãi bị đóng băng, ngay cả trận pháp trên vòm trời Vô Phương cũng ngừng lại, ánh sáng của phù chú tinh bàn ảm đạm hơn rất nhiều.
Gió mạnh rút đi, giữa nhiệt độ rét lạnh, hoa tú cầu nhanh chóng héo rũ rồi rào rạt rơi xuống. Đám yêu ma trong sát trận ngẩng đầu lên, vết thương trên người dần dần khỏi hẳn. Trên mặt đệ tử tiên môn lộ rõ vẻ sợ hãi, không một ai ngờ rằng chàng trai đáng sợ này có thể cưỡng ép dừng cả một trận pháp lớn chỉ với sức mạnh của một người. Răng Nguyên Khổ va vào nhau lập cập, chàng trai tóc đen áo đen kia im lặng không nói gì, cùng với một con mèo mập đang ghé vào đầu vai y.
“Một đám ngu xuẩn, sát trận Thái Thượng của các ngươi có thể áp chế đạo pháp và yêu pháp, nhưng tuyệt nhiên không thể áp chế vu pháp các ngươi chưa từng gặp qua.” Mèo đen khinh miệt cười hô hô.
Phù Lam hờ hững nhìn bọn họ, khuôn mặt trắng nõn không có cảm xúc gì. Một khắc kia, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, y như một vị thần linh từ trên trời giáng xuống, không buồn không vui, không nổi giận cũng không bực tức.
Y nhẹ nhàng hỏi: “Các ngươi còn muốn nghị hòa không?”
———
Giới lộ (nhị)
Bên dưới đài Thức Kiếm, Chiêu Nhiễm cao giọng hô lớn: “Nhân gian và Nam Cương trao đổi thư –”
Phù Lam lấy quyển trục sơn thếp vàng từ trong tay áo ra, sau đó bước lên chính giữa đài Thức Kiếm. Y cầm quyển trục, dưới ánh mặt trời, tay y tỏa ánh sáng vàng rực rỡ. Tất cả mọi người đều nín thở, ngước đầu nhìn vầng sáng trong tay Phù Lam. Đây là lần đầu tiên nhân gian và Nam Cương đàm phán hòa bình trong trăm ngàn năm qua. Từ nay về sau, Nam Cương và nhân gian chung sống hòa bình, bá tánh biên cương có thể nghỉ ngơi hồi sức*, không còn phải sợ hãi khi đi qua những cánh rừng ven suối, không cần lo lắng yêu ma sẽ tập kích bọn họ bất ngờ rồi gặm nát xương thịt của bọn họ, cũng không cần lo sợ rằng một mai thôn xóm mình sẽ bị yêu ma đồ diệt, không còn nhà để về.
*Nghỉ ngơi hồi sức ở đây ý chỉ sau những biến cố lớn, mọi người cần nghỉ ngơi để lấy lại sức lực và tinh thần.
‘Nguyên Khổ’ đứng dậy, chờ thư nghị hòa của Phù Lam. Phù Lam bước từng bước về phía trước, góc áo thật dài kéo theo phía sau. Đây là lần đầu tiên y mặc áo choàng trang trọng như vậy, tơ lụa đen mềm mại như một đám mây. Cổ áo dùng chỉ vàng tinh xảo thêu những nhành hoa uốn lượn cùng với họa tiết đám mây, đai lưng được làm bằng sừng tê giác có dát vàng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Thật ra y không quá thích cái áo choàng này, nó quá nặng, đè nặng xuống đôi vai khiến y có cảm giác mình đang mặc một bộ áo giáp. Nhưng Chu Minh Tàng đã nói y không thể làm mất thể diện của Nam Cương được, nhất định phải ăn mặc cho ra dáng.
Đây là lần duy nhất y ăn mặc nên hồn trong suốt cả cuộc đời, ngày xưa y đều mặc vải thô màu tối, sờ nhám tay, giặt thì cứng, lúc di chuyển quần áo cọ vào da thịt phát ra âm thanh sột soạt. Trong lòng y rất mong chờ đệ đệ có thể thấy dáng vẻ này của y, thấy y hoàn thành nghị hòa nam bắc, làm nên một đại sự ghê gớm. Y ăn nói vụng về, người thì ngốc, cứ luôn khiến đệ đệ phải lo lắng mãi thôi, y thật sự rất hi vọng mình cũng có thể trở thành ca ca đáng tự hào của đệ đệ.
Nhưng Thích Ẩn không ở đây, hắn đi tìm tiểu sư thúc rồi. Phù Lam khẽ cúi đầu, nhìn qua đám người bên dưới, dòng người đen nghịt chen chúc xô xấy như những dây tử đằng quấn lấy nhau, không có bóng dáng Thích Ẩn. Y cụp mắt, có hơi thất vọng, hàng mi dài dưới ánh nắng tựa như vây cá cô đơn đáp trên gò má y.
Đúng lúc này, y nghe thấy một tiếng gọi thân quen.
“Ca, cẩn thận!”
Đệ đệ!
Y ngẩng đầu lên, một luồng ánh kiếm lạnh thấu xương lao thẳng tới trước mặt! Trong phút chốc, một màu trắng xóa bao phủ cả tầm mắt.
Lưỡi đao sắc bén hệt như cắt ngang mi mắt, tầm mắt mọi người đều bị chói lóa. Bọn họ cảm giác được một thế kiếm sắc bén lướt qua đỉnh đầu cùng với âm thanh lật phật của ống tay áo, có một người đang xẹt qua đầu bọn họ, lao thẳng về phía đài Thức Kiếm. Lúc mở mắt ra, một ông lão đầu bạc có vóc dáng cường tráng đứng sừng sững trên đài Thức Kiếm, bên dưới chiếc mặt nạ bạc là đôi mắt quắt như chim ưng đang bừng bừng lửa giận.
Điều khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm là thi thể của ‘Nguyên Khổ’ nằm dưới kiếm ông ta, đầu mình hai nơi, khí đen cuồn cuộn trào ra khỏi thi thể như một làn sương đen dày đặc, mang theo hơi thở tà ma u ám. Thi thể nhanh chóng khô héo, y phục lõm xuống. Ông lão cường tráng kia chống thanh kiếm nặng tựa nghìn quân, ánh mắt nhìn chằm chằm Phù Lam, râu tóc xù lên vì giận dữ, nom hệt như một pho tượng võ thần cuồng nộ. Có người nhận ra ông lão này, khiếp sợ nói: “Đó là chưởng môn Nguyên Khổ, vậy cỗ thi thể kia là kẻ nào?”
“Đây là một âm mưu!” Ôn Nguyên Khổ gằn từng câu từng chữ, âm thanh vang vọng như chuông đồng, “Tên yêu tặc này ra lệnh cho yêu ma lẻn vào Vô Phương, cướp đi da mặt của lão phu để giả dạng lão phu, giả vờ muốn nghị hòa, thật ra ấp ủ âm mưu tấn công Vô Phương, chinh chiến nhân gian!”
“Hiểu lầm! Hiểu lầm!” Thích Ẩn thở hồng hộc chạy tới. Lão khốn kiếp này, vừa được hắn và Thích Linh Xu cứu ra đã lập tức cướp lấy mặt nạ của hắn, sau đó cầm kiếm hùng hổ tới giết người. Thích Ẩn mệt tâm mệt thân, hô lớn: “Sư thúc, đây là một hiểu lầm!”
“Vân Ẩn!” Nguyên Khổ trừng hắn, “Nếu cha con trên trời có linh thiêng biết con và yêu ma quấn lấy nhau nhất định sẽ tức đến nỗi muốn đánh gãy chân con mất! Đợi xong việc, lão phu sẽ đích thân giúp Nguyên Vi dạy dỗ con!”
Mọi người cả kinh rút kiếm ra, ánh kiếm sáng như tuyết dệt thành một quầng sáng lớn đồng loạt hướng về phía Phù Lam. Những sứ giả yêu ma còn lại lục tục hóa thành nguyên hình, lộ ra răng nanh sắc bén cùng với móng vuốt cứng cáp, chúng giằng co với đám người này. Thoáng chốc, sát khí lạnh lẽo bao trùm khắp không khí, hệt như thực chất rét lạnh thấu xương.
Mèo đen nhảy xuống mặt đất, cúi đầu ngửi ngửi thi thể bốc khói đen kia, sau đó quay trở lại tay áo của Phù Lam thấp giọng nói: “Việc lớn không thành, ắt hẳn ma đao bị lỗi chỗ nào đó rồi. Đám ma vật này có đạo hạnh không thấp, không biết sao lại chạy ra đây được. Tên ngốc, việc nghị hòa có vẻ kỳ quái, lão phu nghĩ là chúng ta nên đưa bé con chạy trước đi.”
Phù Lam cúi đầu nhìn mèo đen trong tay áo, nhỏ giọng nói: “Nhưng mọi người đều rất muốn nghị hòa mà.” Nếu như thật sự bỏ chạy, bọn họ sẽ không thể thoát khỏi hiềm nghi này. Phù Lam đưa quyển trục sơn thếp vàng ra, nói với Nguyên Khổ: “Ta không quen ma vật này, cũng không có cướp da mặt của ngươi, các ngươi còn bằng lòng giảng hòa với chúng ta không?”
“Việc đã đến nước này mà ngươi còn muốn giả vờ sao Phù Lam!” Nhiếp Trọng Hoa hô lớn.
“Chư vị sư thúc,” Thích Linh Xu nói, “Việc này chắc chắn có ẩn tình, cần phải bàn bạc kỹ hơn! Linh Xu lấy đầu mình ra đảm bảo, đại sứ Nam Cương quả thực có lòng muốn nghị hòa!”
Ôn Nguyên Khổ sầm mặt nói: “Linh Xu, con quá ngây thơ rồi. Đám yêu ma này giả vờ nghị hòa, xâm nhập nhân gian rồi tiến vào kết giới Vô Phương ta. Đợi khi nghị hòa thành công, bèn tìm cớ ngủ lại Vô Phương, nửa đêm canh ba bọn chúng sẽ làm loạn, khiến những đứa trẻ ngây thơ các con lặng lẽ chết trong mộng!” Ông lạnh lùng cười nói, “Rõ ràng là âm mưu giả giờ, nhưng lão phu cũng muốn xem đám yêu ma rắp tâm bày trò các ngươi diễn đến khi nào? Trong quyển trục đó viết cái gì?”
Ông vung tay lên, quầng sáng vàng bay khỏi tay Phù Lam, quyển trục mở ra, bên trong là giấy trắng.
Thích Ẩn và Thích Linh Xu khó có thể tin mà nhìn giấy trắng, gần như không tin nổi vào hai mắt mình.
“Mở to hai mắt của con ra mà xem, đây là cái mà bọn chúng gọi là thư nghị hòa đó!” Ôn Nguyên Khổ nói lớn.
Thích Ẩn kêu lên: “Ca, có phải huynh lấy nhầm rồi không?”
Phù Lam cũng rất đỗi kinh ngạc, đôi mắt to tròn trầm tĩnh lộ ra thần sắc ngạc nhiên hiếm thấy. Quyển trục trống rỗng lơ lửng giữa không trung, chợt vỏ kiếm của Ôn Nguyên Khổ bắn ra ánh kiếm, thoáng cái quyển trục đã chia năm xẻ bảy rồi lả tả rơi xuống như hoa tuyết.
“Miêu, chúng ta bị lừa rồi sao?” Phù Lam nhẹ giọng hỏi.
“Hình như là vậy.” Mèo đen thở dài.
“Phù Lam, nếu đã đến đây rồi thì ở lại đi.” Ôn Nguyên Khổ nói.
Phù Lam lắc đầu, “Ngươi không giữ được ta.”
“Đúng là như vậy, từ lúc diễn ra nội chiến Nam Cương các ngươi, ma long Cửu Cai đền tội, tiếng tăm lừng lẫy của ngươi vang dội khắp trời nam đất bắc.” Ôn Nguyên Khổ nặng nề hít sâu một hơi, “Lần trước ngươi đến Vô Phương lại giết thêm tiểu ma long ở Băng Hải Thiên Uyên kia. Liên tục chém hai ma long, quả thực là lão phu không có lòng tin rằng có thể giữ chân được ngươi. Thật lòng mà nói, Phù Lam, lần đầu tiên gặp ngươi ở bí điện, bộ dạng khẩu xuất cuồng ngôn kia căn bản không giống như một nhân vật có thể chém giết ma long. Hôm nay gặp ngươi như là gặp một người khác vậy, nhưng dáng vẻ phong thái như thế này mới có chút gì đó giống với suy nghĩ của ta.” Nguyên Khổ cúi đầu cười một tiếng, sau đó phóng lên nhảy khỏi đài Thức Kiếm, “Ngươi là họa lớn của nhân gian chúng ta, ta già rồi, khó tránh khỏi việc phải sử dụng ít thủ đoạn để chiến thắng. Để xem đại trận ngàn năm mà Vô Phương ta truyền lại có giữ chân ngươi được không!”
Ông ngước mắt lên, trong mắt toàn là sát khí. Ống tay áo trắng vung lên, thanh kiếm bay ra khỏi vỏ, song không chém về phía Phù Lam mà lao đến hướng đại điện Vô Phương. Đó là một thanh kiếm nặng, tên là “Khô Nhạn”, nghe nói nó được rèn từ đồng lõi của núi Cửu Nghi, nặng tựa vạn quân. Không biết có bao nhiêu yêu ma quỷ quái đã bỏ mạng dưới lưỡi của nó, hơi thở hung hãn ngưng kết nơi mũi kiếm thành một lớp sương mỏng.
Thanh kiếm kia xẹt ngang đỉnh đầu mọi người tựa như một con chim nhạn lớn bay vọt qua, tiếng gió sắc nhọn gần như rạch thủng màng nhĩ. Thích Linh Xu vừa thấy hướng bay của Khô Nhạn, trong lòng bèn run lên một cái. Quả nhiên, Khô Nhạn ầm ầm đáp xuống giữa điện, trong nháy mắt nó hạ cánh hệt như tiếng trống gióng tùng tùng. Lấy mũi kiếm làm trung tâm, một trận pháp màu bạc hiện hình trên mặt đất, một luồng linh lực chảy qua thân kiếm rồi tụ lại hướng về phía Chu Thiên Mãn Nguyệt trên vòm trời. Bầu trời di chuyển, tinh bàn[1] tăng tốc xoay tròn. Cùng lúc đó, trận pháp trên vòm trời Vô Phương đồng thời phát động, những mạng lưới mỏng như tơ nhện không ngừng đan xen, chúng thoáng ẩn thoáng hiện rồi dần dần lộ ra lưỡi kiếm sáng bóng.
[1] Tinh bàn: vòng tròn mấy ngôi sao trên trời.
“Sát trận Thái Thượng đã khởi động!” Thích Linh Xu mặt cắt không còn giọt máu.
Con ngươi Thích Ẩn co rụt lại, hắn có nghe qua trận pháp này, đây là đại trận tru ma của Vô Phương, lấy cả tòa Diệt Độ Phong làm mắt trận, trận này có một mỹ danh là “Thần tiên bước vào không đường về, phàm nhân yêu ma hóa thành tro”. Nguyên Tịch đã chết trong trận này, Vô Phương dùng trận pháp tàn độc nhất để xử tử hắn để chứng tỏ tội ác tày trời của hắn. Mấy ngàn năm qua, chỉ có yêu ma hung ác nhất cùng với tội nhân độc ác nhất mới có thể khiến Vô Phương khởi động sát trận vô thượng này.
Trên vòm trời dần xuất hiện một vòng tròn thật lớn với vô số phù chú dày đặc bên trong. Dưới chân Phù Lam và các yêu ma cũng hiện ra phù văn tương tự, trận pháp màu bạc xoay tròn dưới chân bọn họ, phù văn phức tạp hệt như những đóa hoa nở rộ, lan tràn vươn nhánh rồi quấn quanh bọn họ. Mọi người vừa tán thưởng vừa kinh sợ nhìn chằm chằm quầng sáng lóa mắt kia, song những đóa hoa lộng lẫy ấy lại tượng trưng cho cái chết.
Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, yêu ma nhanh chóng đã cảm nhận được sức nặng, dường như có một áp lực vô hình đè nặng trên đôi vai của chúng ép chúng phải quỳ xuống. Sát trận này có thể áp chế tu vi của yêu ma, linh lực tắc nghẽn trong kinh mạch rồi ngưng trệ lại như hồ nhão. Đám yêu ma gào lên, đau khổ co ro giữa pháp trận. Gió mạnh nổi lên bốn phía trong trận, ngọn gió như lưỡi dao cắt qua mặt bọn chúng làm chảy ra tơ máu. Trái tim Thích Ẩn gần như co lại, hắn thấy Cửu Đầu hiện nguyên hình, chín cái cổ dài ngoằn đang nằm dưới đất thê lương gào lên.
Chỉ có Phù Lam vẫn đứng sừng sững hệt như một gốc trúc khô cằn giữa gió mưa bão bùng. Y không có vẻ mặt gì đặc biệt, không có đau khổ cũng không có khóc lóc thảm thiết, sát trận đối với y chẳng khác nào không khí cả, những đệ tử bên dưới đài Thức Kiếm dần dần lộ ra thần sắc ngạc nhiên và nghi ngờ. Lạch cạch một tiếng, gió mạnh cắt hỏng mặt nạ của y, mặt nạ bạc chia năm xẻ bảy rồi rơi xuống mặt đất, lộ ra chân dung tuấn tú. Hai mắt đen nhánh, gương mặt trắng nõn cùng với đôi lông mày cụp xuống trông dịu dàng hệt như một thiếu nữ.
Mọi người lắp bắp kinh hãi kêu lên: “Đó không phải là đệ tử Vân Lam của Phượng Hoàn Sơn sao!”
Ôn Nguyên Khổ cười khẩy, “Không ngờ rằng Nguyên Tịch nói không sai, ngươi mới là Phù Lam chân chính. Hủy mắt trận cấm địa là ngươi, giết ma long Băng Hải là ngươi, quậy cho Vô Phương long trời lở đất cũng là ngươi! Phượng Hoàn Sơn chứa chấp ngươi, còn bao che cho ngươi. Cái gì mà ra biển tìm tiên, căn bản là chạy trốn mới đúng!”
Phù Lam cụp mắt, thấp giọng nói: “Ta không thích đánh nhau.”
Bí pháp Vu La · Lẫm Đông.
Chàng trai đứng ở giữa, đầu ngón tay phải ngưng tụ ánh huỳnh quang màu xanh lá. Chú pháp lặng lẽ thi triển, một sức mạnh vô hình nhẹ nhàng triển khai. Thích Ẩn vê ngón tay, không khí nơi đầu ngón tay hắn lạnh lẽo vô cùng, giống như từ cuối xuân tháng năm thoáng cái đã vọt đến trời đông giá rét tháng chạp. Lấy vị trí dưới chân Phù Lam làm trung tâm, những bông hoa băng chạy dài ra tứ phía rồi ngưng kết lại phát ra âm thanh răng rắc. Trận pháp đang chuyển động chậm rãi bị đóng băng, ngay cả trận pháp trên vòm trời Vô Phương cũng ngừng lại, ánh sáng của phù chú tinh bàn ảm đạm hơn rất nhiều.
Gió mạnh rút đi, giữa nhiệt độ rét lạnh, hoa tú cầu nhanh chóng héo rũ rồi rào rạt rơi xuống. Đám yêu ma trong sát trận ngẩng đầu lên, vết thương trên người dần dần khỏi hẳn. Trên mặt đệ tử tiên môn lộ rõ vẻ sợ hãi, không một ai ngờ rằng chàng trai đáng sợ này có thể cưỡng ép dừng cả một trận pháp lớn chỉ với sức mạnh của một người. Răng Nguyên Khổ va vào nhau lập cập, chàng trai tóc đen áo đen kia im lặng không nói gì, cùng với một con mèo mập đang ghé vào đầu vai y.
“Một đám ngu xuẩn, sát trận Thái Thượng của các ngươi có thể áp chế đạo pháp và yêu pháp, nhưng tuyệt nhiên không thể áp chế vu pháp các ngươi chưa từng gặp qua.” Mèo đen khinh miệt cười hô hô.
Phù Lam hờ hững nhìn bọn họ, khuôn mặt trắng nõn không có cảm xúc gì. Một khắc kia, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, y như một vị thần linh từ trên trời giáng xuống, không buồn không vui, không nổi giận cũng không bực tức.
Y nhẹ nhàng hỏi: “Các ngươi còn muốn nghị hòa không?”
———
Bình luận truyện