Chương 235: Bán bong bóng
Nhạc Nhạc quay người về phía phát ra âm thanh ——
Một chị gái, trong đôi mắt trong veo như nước phát ra ánh nhìn như đưa đám, chiếc khăn quàng đan tay mang nhiều màu sắc quấn quanh đôi gò má trắng nõn giúp cô có vẻ càng thêm dí dỏm đáng yêu. Trên mặt của cô có hai má lúm đồng tiền thật sâu, chỉ cần miệng hơi nhíu một cái, nó sẽ nổi lên thật rõ.
"Chị ơi, sao chị lại thở dài thế?" Nhạc Nhạc đi tới.
Ngô Du Du ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé bên cạnh, da thịt trắng nõn như nước, trên đôi mắt sáng ngời như bảo thạch là hàng lông mi dày như bàn chải, trông cô bé như một con búp bê.
"Tại vì chị phải bán được những sản phẩm này......" Ngô Du Du chỉ chỉ chiếc túi lớn bên cạnh, bên trong là từng hàng hộp được sắp xếp thật chỉnh tề.
Ngô Du Du là nhân viên bị sa thải chuyên nghiệp, lúc vừa tốt nghiệp, đi làm kế toán, kết quả ngay ngày đầu tiên cô làm rối các tài liệu quan trọng, sau đó bị xa thải. Tiếp đến, cô lại nghe theo lệnh triệu tập đi làm thư ký, ngày đầu tiên đưa cà phê cho ông chủ, cô lại trực tiệp dội nó vào người hắn, còn không may dội ngay trên đũng quần...... Cô bất khuất không chịu bỏ cuộc, tiếp tục tìm việc, cái công việc làm nhân viên tiếp thị này, không biết là lần đi làm thứ ba mươi hay ba mươi mốt rồi đây.
Nhưng, mắt thấy ngày cuối tháng sắp đến mà cô vẫn chưa bán được hộp nào, cứ như vậy, tháng này đừng nói đến tiền thưởng, nhất định ngay cả tiền lương căn bản cũng không có, lập tức sắp xếp hành lí, cuốn gói về nhà.
"Chị ơi, vật trong hộp là gì thế ạ? Có ăn được không?"
"Cái này......" Mặt Ngô Du Du ửng hồng, đến hiện giờ cô vẫn chưa vượt qua được chướng ngại trong lòng khi phải đi đẩy mạnh tiêu thụ vật đó.
Khả Khả đã thừa dịp Ngô Du Du không chú ý, len lén mở ra một hộp, bên trong có một đống bao nhỏ, hắn mở miệng một bao, "Chị ơi, bong bóng này có thể bán khá được trong nhà trẻ đấy." Khả Khả lật trái lật phải đánh giá "quả bong bóng" mềm mại trong tay, "Cái bong bóng này sao là lạ, miệng lớn như vầy, không dễ thổi hơi đâu!"
Ngô Du Du nhanh chóng đoạt lại "bong bóng" trong tay Khả Khả, cũng may là không bị mọi người xung quanh nhìn thấy, "Em nhỏ à, cái này là...... "bong bóng" dành cho người lớn chơi!"
"Bong bóng" dành cho người lớn? Một cách biểu đạt uyển chuyển cỡ nào, dù gì cũng không thể nói cho mấy em nhỏ này biết được rằng đây chính là bao cao su.
"Chị, chị có thể gọi chúng em là Khả Khả, Nhạc Nhạc!" Nhạc Nhạc vô cùng thích chị gái xinh đẹp có đôi má lúm đồng tiền này, cô bé lắc lắc cánh tay của Khả Khả, "Anh hai, không phải anh rất lợi hại sao! Mau giúp chị ấy bán hết bong bóng đi!"
"Cái này......" Khả Khả gãi đầu bức tóc, ngước đầu lên, ánh mắt vừa khéo rơi vào một bóng dáng quen thuộc. Đôi mắt màu đen của nhóc chớp qua một tia giảo hoạt, cười, "Nhạc Nhạc, em xem! Đó là ai?"
Nhạc Nhạc nhìn theo ngón tay Khả Khả, nhìn về phía cửa khách sạn đối diện, Đinh Hạo Hiên mặc bộ đồ vest màu xám, dáng người thẳng đứng, mái tóc đen nhánh sáng bóng làm hắn thêm phần chững chạc phóng khoáng. Hắn đang ôm một cô gái xinh đẹp bước xuống từ trong xe thể thao.
"Này, đó không phải là Ông Đinh sao!" Đôi mắt Nhạc Nhạc ánh lên một tia nghi ngờ, "Tóc của chú ấy sao lại như cũ rồi, Khả Khả, có phải thuốc của anh bị mất hiệu lực rồi không?"
Đôi mắt đen của Khả Khả nhìn chằm chằm vào tóc hắn, "Thuốc của anh chắc chắn sẽ không mất hiệu lực, chắc là chú ấy mang tóc giả."
"Khả Khả, chúng ta bán những quả "bong bóng" này cho Ông Đinh đi, được không?" Nhạc Nhạc đề nghị.
Khả Khả ngước cằm lên, đôi mắt biến đổi, "Có thể làm vậy!"
Hai tiểu ác ma kéo tay Ngô Du Du chạy thẳng tới khách sạn.
Khi hai đứa nhóc đi tới đại sảnh, Đinh Hạo Hiên đã ôm người đẹp đầy phấn son đi vào trong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Nhạc Nhạc nhón chân lên, nở một nụ cười ngây thơ với cô tiếp tân, "Chị ơi, người mới vừa vào là cha của em, chị có thể đưa chìa khóa phòng của cha cho em không?"
Nghe được giọng nói ngây thơ phát ra một tiếng "chị", lòng của cô tiếp tân bỗng ấm áp, "Em nhỏ à, bởi vì có quy định, nên chị không thể đưa chìa khóa cho em được."
"Ô oa, ô oa......" Nhạc Nhạc cũng không biết hôm nay là lần thứ mấy giả khóc rồi, dù sao cũng đã thành thói quen, nói khóc là khóc. Cô bé dùng đôi tay lau mắt, "Người đó là cha của em, cha có người phụ nữ khác, muốn vứt bỏ em và anh hai còn có cả mẹ nữa...... hu hu...... Mẹ, sau này cha không còn quan tâm ba mẹ con mình nữa rồi, chúng ta nên làm gì đây?"
Nhạc Nhạc nhìn lén từ giữa kẽ tay, thấy sắc mặt của cô tiếp tân có chút rung động, lại chơi liều thêm một chút, "Chị xem!" Nhạc Nhạc lấy tất cả các hộp lớn nhỏ trong túi xách Ngô Du Du ra, "Mẹ đã mang theo tất cả các tín vật đính ước mà cha đã từng cho, hôm nay nhất định phải có một cái kết!"
Khả Khả lập tức kéo Ngô Du Du với vẻ mặt kinh ngạc qua, ép người cô xuống, ba người cùng ôm nhau "khóc rống".
Ngô Du Du kềm chế nhìn hai đứa trẻ "quỷ quái" này, nhỏ giọng hỏi: "Các em đang làm gì thế?"
"Bớt sàm ngôn đi, nếu muốn bán được "bong bóng", chị phải cố gắng giả khóc đi!" Khả Khả ra một chỉ thị đúng đắn.
"Được rồi, được rồi!" Cô tiếp tân cũng đã làm vợ làm mẹ người ta, nhìn ba người gào khóc trước mặt, vẫn còn chút đành lòng "Đây là chìa khóa phòng 1069!"
Khả Khả nhón chân lên cầm lấy chìa khóa, sau đó dắt tay Nhạc Nhạc chạy như điên.
Ngô Du Du móc ra một hộp "bong bóng" đưa cho cô tiếp tân "Cám ơn......" Mới vừa nói xong, cô lập tức bị Nhạc Nhạc túm đi.
"Không cần, không cần khách sáo, đây là tín vật đính ước giữa cô và chồng mà......" Lúc tiếp tân thấy rõ bìa bên ngoài, mấy âm điệu cuối cùng cũng biến hóa, mặt của cô rất nhanh đỏ thẫm.
Khi ba người tay trong tay đi tới phòng 1069, đã mệt tới mức thở hổn hển.
Tay Ngô Du Du vừa mới duỗi ra định nhấn chuông cửa, lập tức bị Khả Khả kéo xuống, "Nếu cần nhấn chuông cửa, thì cần chi phải "trăm cay nghìn đắng" chịu cực khổ mệt nhọc để lấy chìa khóa?" Khả Khả dương dương tự đắc giơ cái thẻ từ trong tay.
Bình luận truyện