Giả Cán Bộ

Chương 657: Bổ nhiệm lớn



Tại thời điểm Dương Tử Hiên phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, Tô Ban Mai liền ngộ ra, tựa như là đụng phải bàn ủi nung đỏ, rụt về như điện giật, sau đó thì giống như là đứa bé gái làm sai chuyện, không dám liếc nhìn Dương Tử Hiên nữa.

Trong nội tâm Dương Tử Hiên mừng rỡ, thầm nghĩ lần này xem em làm sao chạy thoát đây, cánh tay càng ôm sát thân thể mềm mại trắng nõn vào lòng.

Tô Ban Mai có thể cảm giác rõ ràng cây gậy kia đang chỉa vào chân mình, trong nội tâm vô cùng bối rối, kinh hoàng, muốn đẩy Dương Tử Hiên ra, lại bị cánh tay giống như sắt của hắn chăm chú phong tỏa lại.

"Hãy nghe theo trái tim kêu gọi."

Giọng nói Dương Tử Hiên tràn đầy từ tính mê hoặc.

Cặp tay của Tô Ban Mai muốn đẩy Dương Tử Hiên ra, cứ lượn quanh ngực hắn, khiến cho Dương Tử Hiên thoải mái một hồi, lại làm cho nội tâm Dương Tử Hiên càng bành trướng.

"Không, không nên…."

Không đợi đến khi Tô Ban Mai nói xong, miệng đỏ tươi như hồng ngọc đã bị Dương Tử Hiên dùng miệng rộng ngậm chặt rồi, đầu lưỡi trong chốc lát đã xâm phạm vào trong, bắt đầu mút thỏa thích không rời.

Tô Ban Mai tự nhiên cảm thấy não mình ngắn đi một đoạn, mặc dù Tô Ban Mai biết khả năng sẽ phát sinh loại tình huống này rất lớn, nhưng thời điểm thực sự đến, lại không biết nên cự tuyệt hay thuận theo, đầu óc trống rỗng, chỉ máy móc làm động tác theo động tác của Dương Tử Hiên.

Giãy dụa ngừng lại.

Dương Tử Hiên trực tiếp đặt nàng ở dưới thân thể, đẩy hai tay của nàng ra khỏi ngực, không tốn sức chút nào khí liền cửi được áo khoác, tháo luôn cả một chiếc áo mỏng cuối cùng trong.

Tô Ban Mai biết rõ đêm nay đã không có cách nào khác cự tuyệt, mắt hơi nhắm lại, trước ngực đột nhiên mát mẻ, Dương Tử Hiên đã giật chiếc áo lót màu lam nhạt ra rồi, hai cái bánh bao cực lớn bị trói buộc liền nhảy ra ngoài.

Thật sự không ngờ Tô Ban Mai cũng có hung khí lớn thế này, có thể là do bình thường Tô Ban Mai mặc quần áo tương đối rộng, rất ít mặc quần áo bó, đường cong bộ ngực không nổi bật ra, không ngờ lại cất giấu cục thịt cực lớn như vậy.

Bụng dưới Dương Tử Hiên sắp bị lửa trong người đốt cháy, miệng rộng cũng bắt đầu đưa xuống dưới, chôn đầu ở trên bộ ngực tuyết trắng, mút lấy hai điểm đỏ thẫm nóng bỏng, ngực tuyết trắng cao ngất, hai chân thon dài, lại làm cho Dương Tử Hiên mê say không thôi.

Hai tay hắn không ngừng thăm dò dưới thân thể nàng, trải nghiệm thân thể tinh tế tỉ mỉ bóng loáng của cô gái trẻ tuổi, mang đến khoái cảm tuyệt đỉnh.

Sau một lúc, hắn trực tiếp trượt vào giữa hai chân.

Thở ra từng hơi thở dốc ồ ồ, Dương Tử Hiên đã rất lâu không được trải nghiệm hương vị thân thể cô gái.

Khỏe mạnh cường tráng trẻ tuổi, đúng vào tuổi thọ khao khát tình ái, tăng thêm cảm tình phức tạp gút mắc, lại làm cho Dương Tử Hiên trong chốc lát đã trở nên mê say, rất nhiều người, rất nhiều sự tình đều vứt về phía sau đầu, trong đầu chỉ còn thân thể trắng nõn trước mắt, một khuôn mặt không còn gì quen thuộc hơn.

Tiếng thở dốc kịch liệt.

Nương theo tiếng thân thể đánh vào nhau, tiếng rên rỉ trầm thấp, tiếng thở dốc dày đặc vang lên, lại làm cho buổi đêm trăng sáng này nhiều hơn một tia ấm áp.

Hai tay mạnh mẽ ôm sát lưng Tô Ban Mai, miệng di động trên mặt Tô Ban Mai, không chỗ nào không có vết nước bọt.

Con mắt Tô Ban Mai đã sớm lim dim, mái tóc tinh xảo trên đầu đã sớm bay vùn vụt trong không trung, không ngừng lay động, hai tay chăm chú nắm lấy lan can bên cạnh giường, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, chân đầy đặn tuyết trắng khi thì chăm chú quặp lấy phần eo Dương Tử Hiên, khi thì buông ra, cong lên, dùng sức đạp giường, ga giường cũng bị kéo lê sang một bên.

Đầu óc nàng trống rỗng, đã quên mất việc kháng cự, cái gậy nóng hổi đang không ngừng đánh vào bên trong, làm cho cả cơ thể nàng dần dần mê man, giống như là muốn bay về phía thiên quốc.

Duy chỉ có dấu vết đỏ bừng trên mặt giường đơn là chướng mắt, giống như hoa mai nở rộ dưới làn tuyết trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lặng yên tỏa hương.

Đến giữa đêm, hai người trẻ tuổi tràn đầy tinh lực này mới có thể ôm nhau ngủ, thân thể dính sát vào nhau, rốt cuộc cũng không cần lo lắng bị cảm lạnh.

Thời điểm sáng sớm, lông mi Tô Ban Mai giật giật, mở to mắt, không thấy Dương Tử Hiên bằm bên.

Dương Tử Hiên đã thức dậy làm bữa sáng cho nàng rồi, ánh mắt Tô Ban Mai long lanh như nước, không dám nhìn Dương Tử Hiên, mặc dù đã có một đêm quan hệ thân mật, nhưng Tô Ban Mai vẫn cực kỳ thẹn thùng.

Hai người đều không nói lời nào, Tô Ban Mai cũng yên lặng hưởng thụ sự chăm sóc của Dương Tử Hiên, một buổi sáng trôi qua, buổi chiều thu thập xong những vật trên giường, mới chậm rãi lái xe trở về.

"Kỳ thật, anh không cần có gánh nặng tâm lý, trước kia em luôn nghĩ tới chuyện gả cho anh, nhưng hiện tại không quá nặng…."

Lái xe từ Kim Kinh, một đường trở lại thành phố Tử Kim, trên đường, hai bên là bình nguyên mênh mông, nếu như tại thời điểm tháng bốn tháng năm, sẽ có cây cải dầu hoa mọc thành rừng, dường như cả bầu trời trong lúc đó, ngoại trừ biển cây cải dầu hoa ra, không còn thứ gì nữa.

Nhưng bây giờ là trời đông giá rét, chỉ có thể nhìn thấy đồng ruộng mênh mông, còn có phần mộ ngẫu nhiên nổi lên trên đồng ruộng, trên mặt cắm một ít vòng hoa.

Bên tai truyền đến tiếng pháo trúc vụn vặt, có chút không khí lễ mừng năm mới.

Dương Tử Hiên vốn đang suy nghĩ đến những điều rất xa rất xa, nhớ tới kiếp trước, vào thời điểm này, mình luôn cùng Tô Ban Mai canh giữ ở trong sân phúc lợi viện, một đám người vô cùng náo nhiệt trải qua tết âm lịch.

Đang suy nghĩ, lại bị một câu của Tô Ban Mai làm cho kinh ngạc, Dương Tử Hiên không ngờ Tô Ban Mai vậy mà lại có loại suy nghĩ này, kinh ngạc hỏi: "Em có ý gì?"

"Không có ý gì, em chỉ không muốn anh có gánh nặng tâm lý, tối hôm qua cũng là tự em tình nguyện." Khuôn mặt Tô Ban Mai trầm tĩnh như nước, quay đầu nói: "Tiền đồ của anh rất lớn, nhưng gia đình của em, tất cả mọi thứ em có cũng không thể giúp anh quá nhiều, điểm duy nhất có thể giúp anh, chính là giúp anh nắm giữ những tài vật này.”

“Em biết rõ các anh, những quan viên này kết hôn, phần lớn là muốn môn đăng hộ đối, bởi vì nếu như không có gì ngoài ý muốn mà nói, các anh tất nhiên sẽ đi cả đời trên con đường làm quan, cho nên nhất định phải lựa chọn một bà vợ có sự trợ giúp đối với con đường làm quan của anh!"

Tâm tình Dương Tử Hiên kích động, máu gần như phun lên khuôn mặt, kích động nói: "Anh muốn trái với lẽ thường, anh muốn kết hôn với em."

Tô Ban Mai lắc đầu, hai tay sờ sờ trên mặt Dương Tử Hiên, nói: "Đừng quá kích động, cho dù anh muốn kết hôn, em cũng sẽ không gả cho anh, em không hiểu chính trị, cũng không muốn tiếp nhận những quan hệ phu nhân hữu nghị kia, em có thói quen tự do tự tại.”

“Nếu anh thật sự muốn cưới em, em phải thích ứng với vòng tròn luẩn quẩn của anh, thích ứng cuộc sống trong hội phu nhân cán bộ, phải hoà mình với các nàng, em không làm được."

"Anh cứ để cho em tiếp tục sống cuộc sống như hiện tại, em cũng rất ưa thích cuộc sống như vậy."

Tô Ban Mai dừng lại một chút rồi mới tiếp tục lên tiếng: "Mặc dù biết anh sẽ lấy người khác, em sẽ cảm thấy khổ sở, nhưng em sẽ không tranh giành cái gọi là danh phận kia."

"Em nghĩ kiểu gì thế?"

"Em nghĩ kiểu gì không quan trọng, quan trọng là chuyện khác, lần này việc cửa hàng bị đóng cửa, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tô Ban Mai không muốn tiếp tục nói về đề tài này, trực tiếp dẫn chủ đề về phía khác.

"Anh không có mối quan hệ nào ở Nam Tô, có thể giúp đỡ cũng không nhiều, chỉ có thể đợi, quân tử báo thù mười năm không muộn mà." Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Có thể đưa một phong tin tức tố cáo đến chỗ bí thư thị ủy và thị trưởng Kim Kinh, tố cáo hành vi của cục công thương, nhưng có thể thụ lí hay không, thật sự không biết được."

Dương Tử Hiên cũng không dám thoáng cái liền cho Tô Ban Mai câu trả lời thuyết phục, dù sao thì thành thị cấp phó tỉnh cũng có quyền hạn kinh tế bậc tỉnh, cho dù được Lương gia, được một ít quan hệ ủy ban tỉnh Nam Tô hỗ trợ, phương diện Kim Kinh cũng không nhất định nghe theo.

Sắc mặt Tô Ban Mai mờ đi.

"Cũng có nghĩa là lần này chúng ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt?"

"Thế lực bảo vệ địa phương quá lớn, tập đoàn lợi ích địa phương cường đại, chúng ta tạm thời thoát thân khỏi tỉnh Nam Tô, cũng chưa chắc là chuyện không tốt." Dương Tử Hiên cười khổ nói.

"Em sẽ trở về đi bố trí, tại đầu năm sau, sẽ rút những nhân viên ở tỉnh Nam Tô về." Tô Ban Mai thở dài nói: "Tuy cửa hàng nhiên bị phong tỏa lại, đồ đạc gì đó bị mất rồi, nhưng những người tài giỏi này vẫn rất quý giá, không thể để mất."

Bởi vì sự tình cửa hàng bị đóng cửa, Dương Tử Hiên và đám cao tầng công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích đón năm mới cũng không tính toán là vui vẻ.

Về đến nhà, Hứa Tinh đã trở về kinh thành đón lễ mừng năm mới rồi, Dương Tử Hiên đã để tiểu Thiến nghỉ dài hạn, bảo nàng về nhà thăm hỏi người thân vài ngày, Dương Tử Hiên chỉ có thể tự mình động thủ nấu cơm.

Vốn Thường Mai mời hắn đi đến nhà nàng dự lễ mừng năm mới, nhưng Dương Tử Hiên lo lắng lời ra tiếng vào, liền không đi.

Một người cô đơn tịch mịch trong nhà qua năm mới.

Ngày đầu năm mới là hoạt động đảng chính quân liên tịch, Dương Tử Hiên cũng tham gia, sắc mặt Trần Chí Ôn rất tốt, thoạt nhìn rất hưng phấn, Trần Ấu Trúc không nói chuyện Dương Ban Mai Xích gặp phải ở tỉnh Nam Tô cho hắn biết.

Cho dù Trần Chí Ôn biết rõ, cũng không nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, hiện tại Trần Chí Ôn phải bỏ hết quan hệ giữa công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích và hắn, cho dù hắn có khả năng giúp đỡ, cũng sẽ không xảy ra tay.

Đương nhiên, lực ảnh hưởng của hắn cũng khó có thể lan đến tận tỉnh hàng xóm.

Bởi vậy mà cũng khó có thể giúp đỡ nổi.

"Tử Hiên, nghe nói một mình cậu đón lễ mừng năm mới tại La Phù, không về nhà sao? Nhà của cậu không phải ở kinh thành sao?"

Trần Chí Ôn quàng bả vai Dương Tử Hiên, loại động tác thân mật tại nơi công chúng này, trước kia vẫn chưa từng xuất hiện qua, làm cho Dương Tử Hiên vừa sợ vừa nghi hoặc, tại sao Trần Chí Ôn có thể chuyển biến mạnh như vậy?

"Nhà tôi cũng không còn ai, qua lại một chuyến sẽ tốn rất nhiều thời gian, cho nên tôi mới không trở về, ngoài ra trong tay còn có một vài công tác phải xử lý."

"Ừ, cậu phải tranh thủ thời gian chấm dứt công tác trên tay đi!" Trần Chí Ôn nói một câu như vậy, lại không nói tiếp nữa.

Nhưng khứu giác mẫn cảm của Dương Tử Hiên lại ngửi ra được một ít gì đó, trong nội tâm cả kinh, nói: "Chủ tịch tỉnh muốn nói, bổ nhiệm của tôi đã sắp!" "

Trần Chí Ôn không hề phủ nhận, vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, cười tủm tỉm nói: "Cơ bản là xác định rồi, đến làm thủ hạ của tôi, có lòng tin không."

Dương Tử Hiên đầy bụng hoài nghi, gần đây không tổ chức hội nghị thường ủy Tỉnh ủy, theo đạo lý thì không có chuyện vấn đề nghiên cứu nhân sự, làm sao xác định được chuyện bổ nhiệm mình đây.

Tuy trong nội tâm nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn làm ra một bộ khuôn mặt tươi cười, nói: "Đương nhiên là có tin tưởng!"

"Như vậy là tốt!" Trần Chí Ôn nói bốn chữ xong, liền đi liên lạc cảm tình cùng với các lãnh đạo đảng chính khác, Dương Tử Hiên cũng chưa kịp hỏi rõ ràng là mình sẽ đi đến vị trí gì.

Đầy bụng hoài nghi.

Đến mùng tám đi làm, bộ chính trị trung ương tổ chức hội nghị lãnh đạo, nghiên cứu công tác đầu năm, ngày hôm sau, liền có bổ nhiệm nhân sự trọng đại khiến người ta khiếp sợ từ trung ương đưa xuống: đồng chí Trần Chí Ôn nhậm chức ủy viên, thường ủy, Phó bí thư tỉnh Nam Tô! Không đảm nhiệm Thường ủy tỉnh ủy, uỷ viên tỉnh La Phù nữa!

Cùng với đó, tỉnh Nam Tô cử hành hội nghị thường ủy hội đồng nhân dân tỉnh, bổ nhiệm Trần Chí Ôn làm chủ tịch tỉnh.

Cái bổ nhiệm này tới quá đột nhiên.

Trước đó, ngoại trừ Hoàng Văn Thanh, Chu Trì Khôn, Tôn Thanh Vân, cùng với bản thân Trần Chí Ôn, còn có cả mấy phó bí thư tỉnh ủy Nam Tô biết chuyện này ra, các thường ủy khác giống nhau, đều không nhận được tin tức.

Tỉnh trưởng tỉnh Nam Tô Tống Thế Càn đột nhiên bị miễn nhiệm, thoáng cái đã làm rất nhiều người ào ào nghị luận.

Có người nói là Tống Thế Càn xảy ra vấn đề kinh tế, hiện tại đang bị thẩm tra.

Nhưng buổi sáng ngày mùng mười, Tống Thế Càn được bổ nhiệm chức vụ mới, liền làm lời đồn đại này nát bấy, trung ương quyết định, Tống Thế Càn nhậm chức phó bí thư đảng tổ bộ lao động, phó bộ trưởng bộ lao động, nhưng vẫn được xác định đãi ngộ cấp chính bộ.

Có cái bổ nhiệm này, ít nhất cũng nói rõ là Tống Thế Càn an toàn chạm đất, không có vấn đề quá lớn.

Nhưng loại an bài bổ nhiệm giáng chức này rất rõ ràng, nói rõ bản thân Tống Thế Càn quả thật có vấn đề rất lớn, kiếp sống chính trị cơ bản đã chấm dứt.

Còn có người nói Tống Thế Càn bị Bí thư tỉnh ủy Chu Lễ Cùng đuổi đi.

Tống Thế Càn là cán bộ bản địa tỉnh Nam Tô thăng lên, từ một bí thư thị ủy thành phố kinh tế lớn vùng phía nam tỉnh Nam Tô, rồi đến Kim Kinh, thành thị cấp phó tỉnh này đảm nhiệm bí thư thị ủy, sau đó trực tiếp thượng vị chủ tịch tỉnh, rất có uy vọng trong các cán bộ bản địa, mà bí thư tỉnh ủy Chu Lễ Cùng, là một năm rưỡi trước hàng không đến tỉnh Nam Tô, quan to hệ cải cách, thuộc về phái cải cách trong hệ cải cách.

Tương tự hệ bảo thủ, bên trong hệ cải cách cũng phân liệt thành hai phái.

Một phái là phái cải cách tiến dần, chủ trương cải cách chậm chạp, không cần phải một bước hoàn thành.

Một phái là phái cải cách kịch tiến, chủ trương cải cách phải dứt khoát hẳn hoi, không thể bà bà mẹ, nếu không thì vĩnh viễn không cải cách được.

Tựa như Thường ủy tỉnh ủy La Phù Trương Á Đông, Hoàng Trấn Đông, những cán bộ này đều là thành viên phái cải cách kịch tiến.

Mà Tống Thế Càn thuộc về thế lực địa phương, cũng là một trong những chủ lực cản trở phân chế độ thuế ở địa phương.

Có người cho rằng, một năm này, Chu Lễ Cùng khai triển, mở rộng công tác tại tỉnh Nam Tô đều bị trói chân trói tay, cũng là bởi vì Tống Thế Càn một mực không phối hợp công tác với Chu Lễ Cùng, không phối hợp với công tác Tỉnh ủy, bởi vậy mà trực tiếp bị Chu Lễ Cùng đề nghị với trung ương, đuổi đi.

Rất nhiều nhân sĩ dân gian tỉnh Nam Tô yêu thích chính trị, đều tán đồng với câu trả lời này.

Tống Thế Càn nhậm chức chủ tịch tỉnh, về sau, các chính sách ủy ban tỉnh đưa ra sân khấu càng bảo thủ hơn, cách nghĩ bảo vệ địa phương rất mãnh liệt, đưa ra sân khấu rất nhiều chính sách bảo vệ xí nghiệp bản địa tỉnh Nam Tô, có cảm giác bài xích mãnh liệt đối với xí nghiệp tỉnh ngoài.

Hành động như người phát ngôn cho thế lực địa phương.

Đây là vết thương trí mạng của Tống Thế Càn.

Trung ương không cho phép một tỉnh kinh tế lớn như vậy không nghe lời, kinh tế trì trệ không tiến, trở thành vương quốc độc lập.

Nhưng Tống Thế Càn không tốt số như Hoàng Văn Thanh, Hoàng Văn Thanh còn có thể tiếp tục đảm nhiệm chủ tịch tỉnh tại địa phương, Tống Thế Càn lại bị đẩy lên bộ lao động.

Bộ lao động cũng là bộ phận thực quyền trong trung ương, nếu như Tống Thế Càn là bí thư đảng tổ kiêm bộ trưởng bộ lao động, có thể xem như thăng chức.

Nhưng hiện tại chỉ đảm nhiệm một phó bí thư đảng tổ, kiêm phó bộ trưởng, chỉ có thể coi là hoàn toàn bị gạt sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện