Giấc Mộng Đế Vương

Chương 94



Gia đình Hưu Đồ Hoành cũng lớn, ngoại trừ hai vị thê thiếp đang mang thai, còn mang theo hai vị thị thiếp khác tới đây, nghe nói hai người này là thị nữ ở bộ lạc của phụ vương Trắc phi Nô Lan, sau khi đi theo công chúa Nô Lan gả sang đây rồi từng bước trèo lên cao, cũng coi như giúp chủ nhân củng cố địa vị.

Trắc phi Nô Lan sau khi bước vào phủ tướng quân cũng không vội nghỉ ngơi, chỉ chậm rãi đỡ bụng đi xung quanh một vòng, liếc mắt nhìn trúng phòng của công chúa Thiệu Dương do Niếp Thanh Lân chuẩn bị.

Nàng ta cũng là người biết phân biệt xấu đẹp, bố cục trong sân này sắp xếp rõ ràng, đây là do Cố Tướng quân Thanh Long quan chuẩn bị cho thê tử mang thai con trai trưởng, mấy bậc cửa trong sân đều bị dỡ bỏ, trong phòng chẳng những có giường, còn có giường sưởi được xây bằng ngọc, đến mùa đông, chỉ cần đốt chậu than lửa, ngủ trên giường ngọc cũng khiến thân thể ấm áp. Trong hành lang dài của viện được trải bằng những chiếc thảm dệt từ loại cỏ đặc biệt, đặc sản của phương Bắc, qua vài ngày nữa khi tuyết rơi xuống thì có thể ngồi ở hành lang thưởng tuyết, đốt than sưởi ấm, khói than sẽ được những chiếc thảm này hút hết không gây khó chịu, lại có công năng giữ ấm, tỏa ra mùi hương hoa an thai định thần.

“Nơi này không tệ, Vương phi Nô Lan sẽ ở đây.” Thị nữ Phong Nhã bên cạnh cũng đã nhìn thấy, quay qua lại thấy Vương phi Nô Lan mỉm cười dừng bước, lập tức kêu hạ nhân cùng mình đi vào trong viện sắp xếp lại một chút.

Ma ma đang trông coi ở sân liền mở miệng nói: “Nơi này Tam phu nhân dặn là muốn... để cho Vương phi, xin Trắc phi chờ một chút, quản gia đãmang người đi thu dọn sân khác cho người...” Lời nói còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng “bốp”, một thị thiếp tên Ô Mã Đa đã vươn tay tát ma ma kia một cái, thị thiếp này trước kia ở trong bộ lạc cũng đã học qua đao thương, tính tình rất mạnh mẽ.

“Vị này chính là Vương phi Hung Nô của Hưu Đồ Hoành tướng quân, một hạ nhân như ngươi dám ngăn trở Vương phi, thật không biết phải trái!”

Sau đó liền đá văng ma ma, giúp đỡ Trắc phi Nô Lan vào phòng, bọn hạ nhân nâng các rương hành lí nhanh chân bước qua ma ma đang té trên mặt đất đi vào sân.

Bên này không khí ngột ngạt, bên kia hai tỷ muội đang nhỏ to tâm sự lại không hề hay biết. Niếp Thanh Lân cùng công chúa Thiệu Dương nói chuyện một hồi, lại nói: “Tỷ tỷ đường xa đến đây chắc là đã mệt mỏi, muội đã chuẩn bị phòng chu đáo, thích hợp cho người mang thai. Tỷ nên vào phòng nghỉ ngơi một chút.” nói xong, liền dẫn công chúa Thiệu Dương tới phòng đã chuẩn bị sẵn.

Vừa vào sân đã thấy cảnh tượng ồn ào, Niếp Thanh Lân có chút ngạc nhiên nhìn hạ nhân Bắc cương đang sửa sang đồ đạc. Ma ma vừa bị đánh nhìn thấy Niếp Thanh Lân đã đến, giống như đã tìm được tri kỉ, lập tức khóc lóc đem sự tình vừa xảy ra bẩm báo lại. Niếp Thanh Lân nghe xong hơi hơi chớp mắt, chậm rãi đi vào trong viện, giống như muốn tìm Trắc phi Nô Lan tranh luận.

Công chúa Thiệu Dương vội vàng kéo Niếp Thanh Lân: “Muội muội, không cần đâu.”

“Tỷ tỷ, công chúa Nô Lan này thật sự quá ngang ngược, ở phủ tướng quân Ngụy triều ta còn như thế, thử hỏi ở vương phủ Bắc cương sẽ càng kiêu ngạo như thế nào. Nếu tỷ tỷ không cứng rắn một chút, về sau chẳng phải sẽ bị nàng ta khi dễ sao, trong lòng muội muội đều hiểu, sẽ không làm tỷ tỷ khó xử...” nói xong liền bước vào trong viện.

“Muội muội, không thể làm như vậy.” Nước mắt của công chúa Thiệu Dương đã chảy xuống. “Vương gia vừa thu phục bộ lạc Mạt Nhi Cáp, nhìn qua giống như tất cả đều tốt, nhưng trên thực tế lại tràn đầy nguy hiểm. Bản cung mặc dù luôn ở trong viện, nhưng cũng nghe được thủ lĩnh bộ lạc khác bởi vì Vương gia thắng lợi quá nhiều mà sinh lòng bất mãn, hiện tại Vương gia đã bị cô lập. Phụ thân của Trắc phi Nô Lan lại là tộc trưởng của đại bộ lạc Cách Nhĩ Phiên, Vương gia... Lúc này không thể không có nàng.”

Nghe tỷ tỷ nói vậy, Niếp Thanh Lân liền hiểu ra, thì ra Trắc phi Nô Lan kiêu ngạo như vậy, là do có hậu thuẫn phía sau, suy nghĩ một chút, liền nói: “Muội muội đã hiểu, nhưng cũng không thể để cho nàng coi thường tỷ tỷ, nếu không càng về sau càng trầm trọng thêm.”

nói xong, Niếp Thanh Lân lôi kéo công chúa Thiệu Dương đang còn do dự đi vào phòng, thấy Trắc phi Nô Lan đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, còn thị thiếp đang ra sức chỉ huy hạ nhân thu dọn phòng, đổi chỗ này chỗ nọ.

“Tính tình của Trắc phi Nô Lan nóng vội quá, ta mới vừa nghe hạ nhân nói, hình như ngài đang tức giận?” Niếp Thanh Lân mỉm cười hỏi.

Trắc phi Nô Lan nghe Niếp Thanh Lân cố ý nhấn mạnh chữ Trắc phi, trong lòng tức giận, cười lạnh một tiếng, một lời hai nghĩa nói: “Người Bắc Cương chúng tôi không có cái quy củ thối như Ngụy triều, phân cái gì phi tần lớn nhỏ, tất cả mọi người đều giống nhau. Chủ yếu là thứ tự đến trước sau, nếu ta đã bước vào trước thì nơi này chính là của ta, hạ nhân của phủ tướng quân không hiểu lễ phép, cần dùng roi dạy dỗ lại cho tốt.”

Hán ngữ của Trắc phi vô cùng tốt, có lẽ là do mời phu tử người Hán dạy, nhưng lời nói ra miệng lại vô cùng không có đạo lý.

“Nếu Trắc phi Nô Lan đã thích viện này như vậy, ta tặng cho các ngươi là được. Nhưng mà... Hoành Vương gia lại đưa thê thiếp tới đây nhờ Ngụy triều ta che chở, lo sợ thai vị của chính phi không ổn, nên đưa về nhà mẹ đẻ để mời danh y điều dưỡng, mong rằng sau này Trắc phi suy nghĩ cho Vương gia nhiều hơn, đừng bao giờ quên dự tính ban đầu khi tới đây, nên thu lại uy phong của mình, để tránh Vương gia khó xử. Dù sao đây cũng là phủ tướng quân Ngụy triều, không phải trong đất Bắc của ngài, tướng quân cùng hạ nhân không ai thích nhìn thê thiếp mà lại thích hươ tay múa chân trước mặt Thiệu Dương công chúa của Ngụy triều.” Niếp Thanh Lân bình thường thoạt nhìn ôn hòa, nhưng đến khi đối mặt thì tràn đầy khí thế của hoàng gia.

Trắc phi Nô Lan quen thói ngang ngược, sao có thể nghe người khác nói nặng lời với mình như vậy, lập tức sắc mặt hết sức khó coi, nhưng nhìn điệu bộ Niếp Thanh Lân lại có chút chần chờ, nhất thời đắn đo suy nghĩ một thiếp thất nho nhỏ xuất thân tỳ nữ sao lại có thái độ lớn lối như vậy?

Thiếp thất bên cạnh thì trong mắt chỉ có chủ nhân, còn người bên ngoài lại không thèm nhìn đến nửa con mắt, nghe thấy lời nói sắc bén của Niếp Thanh Lân chống đối chủ nhân, nhất thời tức giận, trừng mắt muốn tiến lên cho Niếp Thanh Lân một cái tát giống như đối với ma ma vừa rồi.

Niếp Thanh Lân không ngờ chủ tớ bọn họ còn đang ở trong phủ tướng quân lại có thể làm càn như vậy, từ nhỏ tới lớn nàng sống ở trong cung, chưa từng gặp qua loại người nghe người khác nói không hợp lỗ tai, liền vung tay muốn đánh? Nàng vội vàng né tránh, nhưng vừa trải qua đại nạn, thân thể mệt mỏi còn chưa bình phục khó có thể tránh.

Trong lòng Công chúa Thiệu Dương biết rõ trò diễn xuất hàng ngày của chủ tớ bọn họ, trong lòng đã sớm lo lắng, lúc này “A” một lên tiếng, vội vàng tiến lên một bước đưa tay bảo vệ Niếp Thanh Lân, đem nàng che ở phía sau.

Ngay khi bàn tay thị thiếp gần đánh đến trên mặt công chúa Thiệu Dương, một bóng người bay vào phòng, vượt qua Niếp Thanh Lân. Vài người chỉ kịp cảm thấy trước mắt xẹt qua một cái, chợt nghe thị thiếp “A...” một tiếng liền bay ra ngoài, đụng phải bình phong làm bằng gỗ Tử đàn, rầm mộttiếng, ngã cùng với chiếc bình phong lăn đùng ra đất. Niếp Thanh Lân mở to mắt nhìn, người vừa hộ giá chính là Đan ma ma đã lâu không gặp!

thì ra Vệ Thái phó sau khi cứu được tiểu Long Châu, lại lo sợ nàng tiếp tục gặp chuyện không may, chờ Đan Thiết Hoa hiệp trợ cho Hưu Đồ Hoành tiêu diệt dư đảng còn sót lại, lập tức dùng bồ câu đưa tin kêu bà từ Bắc cương chạy về. Đan Thiết Hoa vừa về đến đầu tiên là đi gặp Thái phó, bẩm báo sựvụ ở Bắc cương, Thái phó dặn dò bà vì danh dự của Vĩnh An công chúa, không để tiết lộ thân phận công chúa của Niếp Thanh Lân, cho nên Đan Thiết Hoa vừa vào phủ tướng quân lập tức thay quần áo ma ma đi gặp Niếp Thanh Lân.

Vừa hay khi mới bước vào nhìn thấy một nữ nhân Hung Nô đang muốn dùng tay tát công chúa, vì thế lưu loát xông lên đạp một cước, bởi vì mới từ chiến trường về đến đây, sự kiềm nén ở lâu trong cung, nay được vung tay chém mọt đám loạn tặc nhưng đúng là vẫn chưa đã nghiện. Lúc này tuy rằng đã đổi thân phận, nhưng lực đạo của nàng nhất thời không khống chế được, bàn chân to lớn đá thiếp thất Ô Mã Đa khiến cằm bị trật, bay thẳng ra ngoài.

Đan Thiết Hoa thu chân, khiêm tốn cúi đầu ân cần hỏi: “Tam phu nhân, nô tỳ tới muộn, khiến cho phu nhân cùng công chúa Thiệu Dương sợ hãi, xin phu nhân trách phạt.”

Trắc phi Nô Lan nhìn thấy thị thiếp bị đá như vậy, vừa sợ vừa giận lập tức đứng lên. Lại nhìn thoáng qua Đan ma ma, trong lòng liền chấn động, ma ma này có chút quen mặt, rất giống tướng quân Mẫu Dạ Xoa của Ngụy triều. Vài năm trước Đan ma ma cùng Thái phó ở Bắc cương đánh trận, đãtừng gặp qua bộ lạc của Trắc phi Nô Lan. Khi đó, Nô Lan trốn ở phía sau đã đem hình ảnh nữ tướng quân của triều Ngụy, liên tiếp chém đầu của dũng sĩ Bắc cương như vào chỗ không người, chỉ là bây giờ Đan ma ma cởi áo giáp, mặc trang phục ma ma, khiến cho Nô Lan nhất thời không dám xác nhận.

Có phải nàng nhận sai hay không, tại sao nữ tướng quân uy phong như vậy có thể làm ma ma cho một thiếp thất?

Niếp Thanh Lân làm sao nỡ trách phạt Đan ma ma kịp thời xuất hiện giúp đỡ? Nhưng vừa rồi được nhìn thấy hành động hung ác của Ô Mã Đa làm cho nàng được mở rộng tầm mắt. Vốn dĩ nàng còn buồn bực không hiểu vì sao Hoành Vương gia sủng ái tỷ tỷ như thế mà tỷ tỷ lại mạo hiểm trốn về đất Ngụy. hiện tại xem như đã được lĩnh giáo phong cách nội viện của Hung Nô, đúng quả là phong cách hoàng gia nước người ta có khác. Vừa ngang ngược vừa thô lỗ! Vừa rồi Ô Mã Đa chắc chắn có nhìn thấy Vương phi đang mang thai nhào lên che chở cho nàng, thế nhưng vẫn không thu lại lực đạo, nếu không phải Đan ma ma tới kịp lúc, chỉ sợ mình cùng Bát hoàng tỷ bị một thiếp thất xuất thân tỳ nữ tát một cái vào mặt!

Đúng lúc này, thiếp thất Phong Nhã hò hét đỡ Ô Mã Đa đang thống khổ kêu rên ngồi dậy, oán hận trừng mắt nhìn Đan Thiết Hoa, miệng còn lớn tiếng quát mắng: “Ngươi là ai! Lại dám đánh ái thê của Vương gia Hung Nô!”

Đan Thiết Hoa ở bên cạnh công chúa Vĩnh An đã được mở mang, lời nói cũng không còn chất phác giống như trước, nhớ tới lúc mình từ biệt thì Vương gia Hung Nô chỉ mãi nhắc nhở nàng chiếu cố công chúa Thiệu Dương cho tốt, không thấy nói tới Trắc phi chứ đừng nói tới ái thê ái thiếp gì đó, trong lòng đã hiểu, lập tức hừ lạnh nói: “Lão thân chính là hạ nhân trong phủ Thái phó, khi biên quan thái bình thì ở tại phủ Định quốc hầu quét rác phủi nước hầu hạ chủ tử; khi đánh trận thì tiện tay mang theo vũ khí cùng Thái phó giết địch trên chiến trường. Mới vừa rồi lão thân thấy trong phòng này gà bay chó sủa, còn tưởng có tên khốn nào không sợ chết đến tập kích phủ tướng quân, mắt lão thân vụng về, không biết đây lại là khách quý, cứ tưởng thích khách, nhưng dù là ai cũng thế, chỉ cần người nào dám đụng đến Tam phu nhân nhà ta, chính là một cước đá chết tiện nhân không muốn sống!”

nói xong phất tay một cái, đem rương gỗ của Trắc phi Nô Lan cạnh đó đập nát bét!

Cho dù người Hung Nô không biết đây là Đan Thiết Hoa cũng bị kinh hãi một lúc nói không ra lời. Trắc phi Nô Lan trong lòng đã có tính toán, nghe Đan Thiết Hoa nói xong, càng chứng thực suy đoán trong lòng, ma ma này đúng là nữ tướng quân Đan Thiết Hoa thanh danh vang xa ở trong bộ lạc Hung Nô!

Nhìn biểu hiện hành động của Đan Thiết Hoa như vậy,nàng liền tỉnh ngộ: Vương gia nhà mình đối với mọi chuyện trong trạch viện từ trước đến nay đều không để ý, chỉ cần hắn không ở trong phủ, Vương phi hòa thân yếu đuối của Ngụy triều chỉ là bài trí. Nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của người Ngụy, không thể so với phủ tướng quân Hung Nô. Hành động của mình vừa rồi rất không cẩn thận, vì thế liền miễn cưỡng cười nói: “Ô Mã Đa, Phong Nhã nhi, các ngươi thật không có phép tắc! Nếu nơi này đã sắp đặt dành cho Vương phi, chúng ta chuyển đến nơi khác là được, cần gì phải náo loạn thành ra như vậy? Ta ở đâu đều được, đừng làm cho thân thể mảnh mai của Vương phi chúng ta gặp chuyện không hay, nếu như không có chỗ ở tốt, động đến thai nhi, trưởng tử Vương gia trong bụng ta đây chẳng phải thiếu đi một muội muội sao?” nói xong liền đỡ bụng, hất cằm đi ra ngoài.

Đợi đến khi không khí ngột ngạt qua đi, Niếp Thanh Lân mới nắm tay công chúa Thiệu Dương nói: “Tỷ tỷ, tỷ muốn hù chết muội muội sao? Mới vừa rồi nguy hiểm như vậy? Sao tỷ lại gắng gượng ôm bụng xông bảo vệ ta? Hai chúng ta ai nên săn sóc chiếu cố ai, sao lại lẫn lộn hết rồi?”

Công chúa Thiệu Dương mỉm cười: “Bát hoàng tỷ của muội vô dụng, trong trạch viện không tạo nổi uy phong, có làm liên lụy tới muội muội bị ăn hiếp hay không?”

Thấy tỷ tỷ quan tâm mình, trong lòng Niếp Thanh Lân cảm thấy ấm áp, ngược lại lại cảm thấy lo lắng thay nàng: “Bên cạnh tỷ tỷ vẫn chưa có người vừa ý để hầu hạ, vừa hay trong phủ tướng quân có thị nữ tên An Xảo Nhi, là người trong cung đưa tới, hôm nay ra ngoài thăm trượng phu nên khôngcó ở trong phủ, đợi nàng trở về, ta kêu nàng tới hầu hạ tỷ tỷ, nàng là người đã từng sinh nở, để nàng canh chừng đồ ăn hàng ngày của tỷ tỷ mới khiến muội yên tâm hơn.”

Giúp tỷ tỷ sắp xếp xong hành lý thì đã đến buổi tối, Thái phó có chuyện quan trọng vẫn chưa hồi phủ, Niếp Thanh Lân liền cùng tỷ tỷ dùng bữa tối.

Bởi vì Thiệu Dương đang có thai nên bữa tối cũng chỉ ăn nhẹ, món chân heo hầm đậu kia uống dính ngấy cả môi, Niếp Thanh Lân cùng tỷ tỷ uống vài hớp, cảm thấy đã lưng bụng. Để chén xuống, hai tỷ muội lên giường nằm cạnh nhau tâm sự.

Ban ngày nói chuyện sợ nhiều người biết, công chúa Thiệu Dương vẫn chưa rỗi rảnh để hỏi, hiện tại trong nội thất chỉ có tỷ muội hai người, tâm trạng vẫn đang lo lắng rốt cục cũng có thể hỏi: “Nghe Vương gia nói muội muội bị tặc nhân bắt cóc, Cát tặc kia... có tổn thương muội muội hay không?”

Tuy rằng công chúa Thiệu Dương nói quanh co, nhưng Niếp Thanh Lân làm sao không biết tỷ tỷ đang muốn hỏi nàng chuyện gì? thật ra nàng cũng không có gì để ngượng, tự nhiên rộng rãi nói: “Tuy rằng bị tặc tử bắt vào doanh trại, nhưng may mắn trong người đang có nguyệt sự, tặc tử sợ dính vận đen nên không làm nhục muội muội, cũng coi như là trong sạch “

Nghe Niếp Thanh Lân nói chuyện trắng trợn như vậy, công chúa Thiệu Dương giật mình ngượng ngùng đứng lên: “Ai muốn hỏi muội cái này đâu, chỉ cần không bị thương tổn là tốt rồi, muội lại không để ý... Làm hại Bản cung lo lắng trong lòng muội còn nghĩ luẩn quẩn...”

Tiểu Long Châu bướng bỉnh, nhíu mi suy nghĩ nói: “Tỷ tỷ lo lắng cái gì, đừng nói tên tặc tử kia chưa làm được gì, cho dù là có, muội muội cũng chưa chắc để ở trong lòng. Nên biết nữ hoàng Chiêu Dung triều trước, hậu cung nuôi dưỡng vô số trai lơ, đều chọn ra những nam tử vừa mắt từ trong đám quần thần, đêm đến kêu hai nam tử đến hầu hạ cũng chỉ là chuyện bình thường, tới giờ muội vẫn chưa thấy nàng luẩn quẩn trong lòng. Cát Thanh Viễn kia cũng coi như là xuất thân triều thần, bộ dáng đoan chính, nếu đưa tới chỗ nữ hoàng Chiêu Dung, ít nhất cũng là quý phi hoặc tài nhân...”

Công chúa Thiệu Dương thấy tiểu muội muội đêm khuya yên tĩnh không người, nói chuyện càng ngày càng lớn mật, tính tình giống y như huynh trưởng song sinh của nàng, liền vội vàng đưa tay bịt kín cái miệng nhỏ của nàng. Bị Thái phó xuất quỷ nhập thần luôn đột nhiên xuất hiện dọa thành bệnh sợ kinh niên, từ trên giường vươn cổ nhìn ra cửa, thấy không có bóng người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói : “Đúng là không có phép tắc, loại dã sử nhảm nhí như thế nghe được ở đâu thế! Mau mau im miệng! thật sự là đau đầu thay phu quân tương lai của muội!”

Mới vừa khiển trách muội muội xong, lòng hiếu kỳ về truyền kỳ của nữ vương Chiêu Dung triều trước lại nổi lên: “Muội nói dã sử có phải nói quá hay không? Thân là nữ tử tại sao có thể một đêm sủng hạnh hai nam nhân? sẽ không đánh nhau sao?”

Niếp Thanh Lân ngẫm nghĩ rồi lại ngẫm nghĩ, sao đó ra vẻ như có kinh nghiệm nói: “Nhất định là chia trước nửa đêm và sau nửa đêm, nếu như lật thẻ bài sủng hạnh, cũng khó có thể chạm trán đánh nhau...”

Trong nội thất, tỷ muội hai người thì thầm những chuyện riêng tư chỉ nữ tử với nhau mới có thể nói. thì ở một góc tường bên ngoài phòng, Đan ma ma lại đổ mồ hôi lạnh lo lắng cho tiểu chủ nhân, bởi Thái phó đại nhân đang hơi nghiêng người ở góc tường lắng nghe câu chuyện.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Thái phó ngay trước mắt, cho dù bà có muốn vờ tạo ra tiếng động để nhắc nhở hai chị em lớn mất trong kia cũng không dám.

Qua chừng một lúc lâu, Thái phó mới chịu thẳng lưng đứng lên, xem ra hình như không có ý định muốn quấy rầy tỷ muội xa cách lâu ngày mới gặp lại, chậm rãi đi ra sân. Đan Thiết Hoa cũng đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của công chúa, theo như chuyện này Thái phó hẳn nên vui mừng vì trong sạch không bị vấy bẩn của công chúa, nhưng nãy giờ hắn lại âm trầm, rõ ràng là bị câu “lật thẻ bái sủng hạnh” kia làm đảo loạn tâm tình.

Bà vốn định khen Thái phó giúp công chúa vài câu, tránh cho sau này Thái phó đại nhân bới móc làm khó tiểu chủ nhân nhà mình, cố hết sức suy nghĩ ra mỹ từ tốt đẹp, Đan ma ma thấp giọng nói: “Cát tặc kia dung mạo xấu xí, ngay cả tài nhân hắn cũng không xứng, Thái phó đại nhân mới có dáng vẻ của một Quý phi!”

Thái phó nhướng mi, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Đan Tướng quân thật biết thưởng thức, khó trách chướng mắt tên mãng phu Lỗ Dự Đạt, đợi khi trở về kinh thành, bản Hầu tuyển chọn cho tướng quân mấy thiếp thất, khỏi bôi nhọ bản lãnh ‘ngắm cỏ*’ của tướng quân!”

*Câu này trích trong câu thưởng hoa ngắm cỏ

Đan Thiết Hoa biết Thái phó tức giận, không kịp suy nghĩ nhanh chóng quỳ xuống, lại thấy Thái phó nói xong liền vung tay áo hùng hổ rời đi.

Nữ tướng Đại Ngụy quỳ gối dưới ánh trăng, ảo não kiểm điểm bản thân: thật là ăn nói vụng về mà! Sao lại nói là Quý phi? Với dung mạo như thế này của Thái phó đại nhân, mình nên nói là có tướng Hoàng hậu mới đúng!

Niếp Thanh Lân ngủ cùng tỷ tỷ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau lại cùng Bát hoàng tỷ dùng bữa sáng, sau đó quay lại phòng ngủ của mình. Bởi vì sợ mùi son phấn ảnh hưởng đến thai nhi của công chúa Thiệu Dương, mới vừa rồi rửa mặt chải đầu xong cũng không bôi son thoa dầu dưỡng.

Nhưng trời Bắc khô hanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã rửa qua nước nếu không bôi lên lại cảm thấy có chút không thoải mái. Hôm qua phu nhân Cố Tướng quân có mang tới một hộp dầu dưỡng da mặt được chế từ gan ngỗng, bởi vì thế nên có mùi hương thoang thoảng không cần trộn thêm hương liệu, rất là dễ chịu.

Đợi cho nàng dùng muỗng bạc nhỏ ở trong hộp múc lên một muỗng thuốc mỡ trắng bóng, quả nhiên hương vị rất thơm mát, nhẹ nhàng bôi một lớp mỏng trên mặt, rất nhanh thấm vào da thịt nhưng lại không dính ngấy, trên mặt sáng bóng, nên cũng luyến tiếc tô thêm son phấn che mất vẻ sáng bóng này.

Vật tốt như vậy nếu chỉ có khuôn mặt được hưởng thụ thì thật đáng tiếc. Niếp Thanh Lân kêu Đan ma ma lại đây, dùng hộp dầu cao trân quý này bôi toàn thân.

Cởi quần áo, Niếp Thanh Lân để lại nội y nằm trên giường,sau đó tháo dây yếm phía sau. Phía sau lưng những nơi không với để cho ma ma bôi lên, còn phía trước lát nữa nàng sẽ tự bôi.

Thủ pháp ma ma rốt cuộc đúng là từng trải qua huấn luyện, bàn tay to ấm áp chỉ chốc lát liền thoang thoảng mùi hương thơm ngát. Ở trên lưng mềm non mịn xoa bóp. Niếp Thanh Lân thoải mái mà phát ra tiếng rên khe khẽ như mèo con làm nũng, nhắm chặt hai mắt, mặc dù mới ngủ dậy, nhưng bởi vì huyết mạch lưu thông lại làm nàng có chút buồn ngủ, liền ngửi hương vị thơm ngát dần dần khép mắt lại.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên cảm thấy có bàn tay to đang dần dần hướng lên trên, sờ soạng những chỗ không đứng đắn. Niếp Thanh Lân nhất thời mở to mắt: “Ma ma, chỗ mông nơi đó Bản cung tự mình bôi được rồi!”

nói xong, nàng muốn đứng dậy quay đầu nhìn, nhưng thân mình còn chưa động, lại bị một nguồn sức mạnh ấn quay lại giường, bàn tay to kia càng lúc thoa càng xa, rốt cuộc không còn quản thúc được nữa.

Niếp Thanh Lân nhìn lại: Đây đâu phải ma ma, là Thái phó đại nhân hạ lưu mới đúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện