Giải Mã Mê Cung
Chương 20
Những cái đinh của con Nhím sầu bấm mạnh vào đá làm những mảnh dây thường xuân và đá dăm bay tung tóe. Những cánh tay của nó chuyển động thoăn thoắt giống như bộ chân của con bọ dao, nhiều cái được trang bị móc nhọn để găm vào đá làm điểm tựa. Luồng ánh sáng phát ra từ đầu của một cánh tay chỉ thẳng vào Thomas, chỉ có điều là lần này nó tập trung chứ không quét qua quét lại nữa.
Thomas cảm thấy những tia hy vọng cuối cùng đang tan tành mây khói.
Nó biết lựa chọn duy nhất của mình lúc này là chạy trốn. Tôi xin lỗi cậu, Alby, Thomas thầm nghĩ trong lúc gỡ vòng dây thường xuân quấn quanh ngực. Sử dụng bàn tay trái để nắm chắc lấy đám cây lá phía trên, cuối cùng nó cũng đã gỡ xong sợi dây và sẵn sàng di chuyển. Nó biết mình không thể đi lên, vì làm thế sẽ khiến con Nhím sầu di chuyển ngang qua người Alby. Đi xuống dĩ nhiên chỉ là cách thức giúp nó tìm cái chết nhanh gọn hơn thôi.
Nó buộc phải di chuyển sang bên cạnh.
Thomas vươn tay túm lấy một nhánh dây cách mình nửa mét về phía bên trái. Quấn chặt sợi dây quanh bàn tay, nó kéo thật mạnh. Sợi dây chắc chắn, cũng như những sợi kia. Một cái liếc mắt nhanh xuống phía dưới cho phép Thomas biết được con Nhím sầu đã ngốn xong nửa đoạn đường đến chỗ nó, và bây giờ đang di chuyển nhanh hơn, không ngừng nghỉ.
Thomas buông sợi dây nó từng dùng để quấn quanh ngực ra rồi đẩy người sang bên trái, áp sát tường. Trước khi dao động con lắc đưa nó trở lại chỗ của Alby, Thomas vươn tay ra níu lấy một sợi dây leo thật dày. Dùng cả hai tay túm thật chặt sợi dây, nó quay người trụ hai bàn chân vào tường, rồi đẩy người sang bên phải hết mức cho phép của sợi dây, sau đó buông tay và nhanh chóng tóm một sợi dây khác. Cứ tiếp tục như vậy, tựa như một con khỉ đu dây, Thomas nhận ra nó đang di chuyển nhanh hơn mình hy vọng rất nhiều.
Tiếng ồn từ phía kẻ săn đuổi tiếp tục phát ra không ngừng, chỉ có điều bây giờ có thêm tiếng răng rắc rợn người và tiếng đá vỡ. Thomas bay người sang phải nhiều lần trước khi thu hết can đảm nhìn lại.
Con Nhím sầu đã chuyển hướng từ Alby sang Thomas. Rốt cuộc cũng có gì đó đúng đắn chứ, Thomas nghĩ bụng. Chân đạp cật lực, tay chuyền dây liên tục, nó chạy trốn khỏi con quái vật ghê rợn.
Thomas không cần nhìn lại đằng sau cũng biết con Nhím sầu đang thu hẹp dần khoảng cách so với mình. Tiếng ồn giúp nó biết được điều đó. Nó cần phải bằng cách nào đó quay trở lại mặt đất, nếu không muốn bị bắt kịp nhanh chóng.
Trong lần đu dây kế tiếp, Thomas để cho bàn tay mình trượt xuống một chút trước khi níu lại. Sợi dây thường xuân làm lòng bàn tay nó đau rát, nhưng Thomas đã tụt xuống gần mặt đất thêm được cả mét. Nó lặp lại với sợi dây tiếp theo. Rồi tiếp theo nữa. Sau ba lần tung người, nó đã xuống được nửa đường. Cơn đau rát bỏng chạy rần rật theo cánh tay của Thomas. Nó có thể cảm thấy những vết trầy da đau nhức nhối trong lòng bàn tay. Nhưng lượng adrenalin đang ào ạt chảy qua người nó xua tan nỗi sợ hãi. Nó cứ thế di chuyển tiếp.
Ở lần đu dây tiếp theo, bóng tối khiến cho Thomas không kịp nhìn thấy bức tường trước mặt, chỗ hành lang đột ngột chấm dứt và rẽ ngoặt sang phải.
Thomas đập người vào bức tường, tuột tay khỏi sợi dây leo. Nó vội vàng quơ quào túm lấy bất kỳ cái gì để có thể hãm lại cú rơi xuống mặt đá cứng bên dưới. Cùng lúc đó, con Nhím sầu hiên lên trong khóe mắt trái của Thomas. Nó đã thay đổi đường đi và gần như bắt kịp Thomas, giương bộ càng đầy đe dọa.
Thomas túm được một sợi dây leo trước khi rơi xuống đất. Cánh tay nó muốn trật khớp vì cú hãm quá đột ngột. Nó lập tức dùng chân đạp thật mạnh vào tường để đẩy người bay ra xa đúng lúc con Nhím sầu vung càng lao tới. Thomas tung chân đá một cú trúng vào cánh tay gắn móng vuốt của con quái vật. Tiếng rắc đanh gọn báo cho nó biết là đã thành công đôi chút, nhưng cảm giác phấn chấn kết thúc ngay khi nó nhận ra quỹ đạo của cú bay người đang đưa nó rơi lại đúng vào phần đỉnh của con quái vật.
Hừng hực khí thế vì adrenalin, Thomas co chân sát vào ngực. Ngay khi vừa tiếp xúc với thân mình của con Nhím sầu và lún sâu vài xen-ti-mét vào trong lớp da dày, Thomas liền búng mạnh đôi chân để đẩy người ra xa, khéo léo tránh hàng đống mũi gai và móng vuốt đang ập vào từ tứ phía. Nó bay người sang bên trái, đâm bổ vào bức tường mê cung, cố gắng tóm lấy một sợi dây khác. Những thiết bị ghê rợn của con Nhím sầu chụp vào người Thomas từ phía sau. Nó cảm thấy lưng mình đau rát.
Lại quơ quào thêm lần nữa, Thomas tìm thấy một sợi dây leo và dùng cả hai tay bấu vào đó. Nó chỉ nắm vừa chặt để hãm tốc độ trong lúc trượt xuống mặt đất, mặc kệ đôi bàn tay nhức nhối. Ngay khi vừa chạm đất là nó bỏ chạy, phớt lờ tiếng thét kiệt quệ của cơ thể mình.
Một tiếng ầm vang vọng xung quanh Thomas, nối tiếp bằng tiếng răng rắc và rì rì của con Nhím sầu. Nhưng Thomas không nhìn lại vì lúc này từng giây đối với nó đều rất quan trọng.
Nó chạy vòng qua một góc Mê cung, rồi một góc khác. Với đôi bàn chân đạp mạnh trên nền đá, nó chạy nhanh hết mức có thể. Đâu đó trong đầu nó ghi lại đường chạy của mình, với hy vọng là mình còn sống đủ lâu để quay về tới của thành.
Phải, rồi trái, chạy xuôi theo hành lang, rồi rẽ phải lần nữa. Trái. Phải. Hai lần rẽ trái. Lại một hành lang dài. Âm thanh truy đuổi phía sau không dừng lại hay nhỏ đi, nhưng khoảng cách giữa nó với con Nhím sầu cũng không bị thu hẹp.
Thomas cứ tiếp tục chạy mãi. Tim nó đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Dùng những hơi thở thật sâu, nó cố gắng cung cấp oxy cho hai buồng phổi, nhưng nó biết là mình không còn cầm cự được lâu nữa. Nó tự hỏi liệu quay lại và chiến đấu thì có dễ dàng hơn hay không.
Khi bọc qua qua khúc quanh kế tiếp, Thomas thắng kít lại khi trông thấy điều đang đợi mình ở phía trước. Tòan bộ cơ thể nó chao đảo trong khi đôi mắt chỉ biết nhìn trân trối.
Ba con Nhím sầu ở phía trước đang lăn tròn về phía nó, những cái đinh gõ lích kích trên nền đá.
Thomas cảm thấy những tia hy vọng cuối cùng đang tan tành mây khói.
Nó biết lựa chọn duy nhất của mình lúc này là chạy trốn. Tôi xin lỗi cậu, Alby, Thomas thầm nghĩ trong lúc gỡ vòng dây thường xuân quấn quanh ngực. Sử dụng bàn tay trái để nắm chắc lấy đám cây lá phía trên, cuối cùng nó cũng đã gỡ xong sợi dây và sẵn sàng di chuyển. Nó biết mình không thể đi lên, vì làm thế sẽ khiến con Nhím sầu di chuyển ngang qua người Alby. Đi xuống dĩ nhiên chỉ là cách thức giúp nó tìm cái chết nhanh gọn hơn thôi.
Nó buộc phải di chuyển sang bên cạnh.
Thomas vươn tay túm lấy một nhánh dây cách mình nửa mét về phía bên trái. Quấn chặt sợi dây quanh bàn tay, nó kéo thật mạnh. Sợi dây chắc chắn, cũng như những sợi kia. Một cái liếc mắt nhanh xuống phía dưới cho phép Thomas biết được con Nhím sầu đã ngốn xong nửa đoạn đường đến chỗ nó, và bây giờ đang di chuyển nhanh hơn, không ngừng nghỉ.
Thomas buông sợi dây nó từng dùng để quấn quanh ngực ra rồi đẩy người sang bên trái, áp sát tường. Trước khi dao động con lắc đưa nó trở lại chỗ của Alby, Thomas vươn tay ra níu lấy một sợi dây leo thật dày. Dùng cả hai tay túm thật chặt sợi dây, nó quay người trụ hai bàn chân vào tường, rồi đẩy người sang bên phải hết mức cho phép của sợi dây, sau đó buông tay và nhanh chóng tóm một sợi dây khác. Cứ tiếp tục như vậy, tựa như một con khỉ đu dây, Thomas nhận ra nó đang di chuyển nhanh hơn mình hy vọng rất nhiều.
Tiếng ồn từ phía kẻ săn đuổi tiếp tục phát ra không ngừng, chỉ có điều bây giờ có thêm tiếng răng rắc rợn người và tiếng đá vỡ. Thomas bay người sang phải nhiều lần trước khi thu hết can đảm nhìn lại.
Con Nhím sầu đã chuyển hướng từ Alby sang Thomas. Rốt cuộc cũng có gì đó đúng đắn chứ, Thomas nghĩ bụng. Chân đạp cật lực, tay chuyền dây liên tục, nó chạy trốn khỏi con quái vật ghê rợn.
Thomas không cần nhìn lại đằng sau cũng biết con Nhím sầu đang thu hẹp dần khoảng cách so với mình. Tiếng ồn giúp nó biết được điều đó. Nó cần phải bằng cách nào đó quay trở lại mặt đất, nếu không muốn bị bắt kịp nhanh chóng.
Trong lần đu dây kế tiếp, Thomas để cho bàn tay mình trượt xuống một chút trước khi níu lại. Sợi dây thường xuân làm lòng bàn tay nó đau rát, nhưng Thomas đã tụt xuống gần mặt đất thêm được cả mét. Nó lặp lại với sợi dây tiếp theo. Rồi tiếp theo nữa. Sau ba lần tung người, nó đã xuống được nửa đường. Cơn đau rát bỏng chạy rần rật theo cánh tay của Thomas. Nó có thể cảm thấy những vết trầy da đau nhức nhối trong lòng bàn tay. Nhưng lượng adrenalin đang ào ạt chảy qua người nó xua tan nỗi sợ hãi. Nó cứ thế di chuyển tiếp.
Ở lần đu dây tiếp theo, bóng tối khiến cho Thomas không kịp nhìn thấy bức tường trước mặt, chỗ hành lang đột ngột chấm dứt và rẽ ngoặt sang phải.
Thomas đập người vào bức tường, tuột tay khỏi sợi dây leo. Nó vội vàng quơ quào túm lấy bất kỳ cái gì để có thể hãm lại cú rơi xuống mặt đá cứng bên dưới. Cùng lúc đó, con Nhím sầu hiên lên trong khóe mắt trái của Thomas. Nó đã thay đổi đường đi và gần như bắt kịp Thomas, giương bộ càng đầy đe dọa.
Thomas túm được một sợi dây leo trước khi rơi xuống đất. Cánh tay nó muốn trật khớp vì cú hãm quá đột ngột. Nó lập tức dùng chân đạp thật mạnh vào tường để đẩy người bay ra xa đúng lúc con Nhím sầu vung càng lao tới. Thomas tung chân đá một cú trúng vào cánh tay gắn móng vuốt của con quái vật. Tiếng rắc đanh gọn báo cho nó biết là đã thành công đôi chút, nhưng cảm giác phấn chấn kết thúc ngay khi nó nhận ra quỹ đạo của cú bay người đang đưa nó rơi lại đúng vào phần đỉnh của con quái vật.
Hừng hực khí thế vì adrenalin, Thomas co chân sát vào ngực. Ngay khi vừa tiếp xúc với thân mình của con Nhím sầu và lún sâu vài xen-ti-mét vào trong lớp da dày, Thomas liền búng mạnh đôi chân để đẩy người ra xa, khéo léo tránh hàng đống mũi gai và móng vuốt đang ập vào từ tứ phía. Nó bay người sang bên trái, đâm bổ vào bức tường mê cung, cố gắng tóm lấy một sợi dây khác. Những thiết bị ghê rợn của con Nhím sầu chụp vào người Thomas từ phía sau. Nó cảm thấy lưng mình đau rát.
Lại quơ quào thêm lần nữa, Thomas tìm thấy một sợi dây leo và dùng cả hai tay bấu vào đó. Nó chỉ nắm vừa chặt để hãm tốc độ trong lúc trượt xuống mặt đất, mặc kệ đôi bàn tay nhức nhối. Ngay khi vừa chạm đất là nó bỏ chạy, phớt lờ tiếng thét kiệt quệ của cơ thể mình.
Một tiếng ầm vang vọng xung quanh Thomas, nối tiếp bằng tiếng răng rắc và rì rì của con Nhím sầu. Nhưng Thomas không nhìn lại vì lúc này từng giây đối với nó đều rất quan trọng.
Nó chạy vòng qua một góc Mê cung, rồi một góc khác. Với đôi bàn chân đạp mạnh trên nền đá, nó chạy nhanh hết mức có thể. Đâu đó trong đầu nó ghi lại đường chạy của mình, với hy vọng là mình còn sống đủ lâu để quay về tới của thành.
Phải, rồi trái, chạy xuôi theo hành lang, rồi rẽ phải lần nữa. Trái. Phải. Hai lần rẽ trái. Lại một hành lang dài. Âm thanh truy đuổi phía sau không dừng lại hay nhỏ đi, nhưng khoảng cách giữa nó với con Nhím sầu cũng không bị thu hẹp.
Thomas cứ tiếp tục chạy mãi. Tim nó đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Dùng những hơi thở thật sâu, nó cố gắng cung cấp oxy cho hai buồng phổi, nhưng nó biết là mình không còn cầm cự được lâu nữa. Nó tự hỏi liệu quay lại và chiến đấu thì có dễ dàng hơn hay không.
Khi bọc qua qua khúc quanh kế tiếp, Thomas thắng kít lại khi trông thấy điều đang đợi mình ở phía trước. Tòan bộ cơ thể nó chao đảo trong khi đôi mắt chỉ biết nhìn trân trối.
Ba con Nhím sầu ở phía trước đang lăn tròn về phía nó, những cái đinh gõ lích kích trên nền đá.
Bình luận truyện