Giải Mã Mê Cung
Chương 29
Thomas chỉ ngừng chạy khi giọng nói đã im tiếng.
Nó ngỡ ngàng nhận ra mình đã chạy gần một tiếng. Bóng của các vách tường đã đổ dài về phía đông, chẳng mấy chốc mặt trời sẽ lặn và các cổng thành sẽ đóng lại. Thomas phải quay về. Nó chỉ hơi ngạc nhiên khi biết định hướng và xác định thời gian mà không cần phải suy nghĩ, chỉ dựa vào bản năng mạnh mẽ của mình.
Nó phải quay về.
Nhưng nó không biết liệu có thể đối diện với con bé đó một lần nữa hay không. Giọng nói trong đầu nó. Những điều lạ lùng mà con bé đã nói.
Nó không còn lựa chọn nào khác. Có chối bỏ sự thật cũng chẳng giải quyết được gì. Và với mức độ tồi tệ cũng như tai quái của cái trò thâm nhập đầu óc này, thì kể cả cuộc chạm trán với Nhím sầu cũng chẳng nhằm nhò gì.
Trong khi chạy về Trảng, Thomas vỡ lẽ ra khá nhiều điều về bản thân mình. Không hề chủ định hay để ý, nó vẫn hình dung trong đầu lộ trình chính xác mà nó đã đi qua Mê cung trong lúc trốn chạy giọng nói. Không hề phân vân, nó quay trở lại, rẽ trái rồi phải và đi thẳng ngược hướng với đường đã đi. Nó biết điều này có nghĩa là gì.
Minho đã nói đúng. Không bao lâu nữa. Thomas sẽ trở thành một Tầm đạo sinh xuất sắc.
Điểm thứ hai mà Thomas khám phá được về bản thân, mặc dù đêm ở trong Mê cung cũng đã chứng tỏ điều đó, chính là thể lực dồi dào của nó. Chỉ một ngày trước đó, nó đã ở trong tình trạng kiệt quệ và đau nhức từ đầu tới đến chân. Vậy mà nó đã hồi phục rất nhanh, và bây giờ gần như không phải gắng sức để chạy, dù đã chạy không ngừng suốt gần hai tiếng đồng hồ. Không cần phải là một thiên tài toán học để tính toán, với vận tốc và thời gian đó thì nó đã chạy tương đương một cuộc thi bán marathon khi quay về đến Trảng.
Quy mô của Mê cung chưa từng làm Thomas bận tâm, chỉ biết là nhiều dặm đường. Với những vách ngăn chuyển chỗ hàng đêm, cuối cùng Thomas cũng hiểu tại sao Mê cung này khó giải đến thế. Vậy mà tới giờ nó còn tự hỏi làm sao các Tầm đạo sinh lại có thể kém cỏi tới mức đó.
Nó chạy mải miết, rẽ trái, rẽ phải, cứ tiếp tục như vậy. Thời điểm mà nó đặt chân lên ngưỡng cửa vào Trảng thì các cánh cổng chỉ còn vài phút nữa là sẽ đóng lại. Mệt nhoài, Thomas đi thẳng tới Nghĩa trang, chui vào sâu trong rừng đến tận khu vực cây cối rậm rạp mọc sát trong góc thành. Hơn lúc nào hết, nó muốn được yên thân.
Mong muốn của nó được toại nguyện, khi nó chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện xa xôi trong Trảng cùng với những tiếng súc vật kêu xa xăm. Thomas tìm thấy điểm giao nhau của hai vách tường và ngồi thịch xuống nghỉ mệt. Không ai tới quấy rầy nó. Trong lúc bức tường phía Nam di chuyển để đóng cổng, Thomas chồm người tới trước, đợi cho đến khi quá trình kết thúc. Một phút sau, nó lại thoải mái dựa lưng vào lớp dây thường xuân dày trên tường, rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, một người nào đó nhẹ nhàng lay Thomas dậy.
- Thomas, dậy thôi. - Đó là Chuck. Thằng nhóc tỏ ra đủ khả năng tìm thấy Thomas ở bất cứ chỗ nào.
Thomas làu bàu, cúi người tới trước, duỗi lưng và hai cánh tay. Một vài cái chăn đã được đắp lên người nó trong đêm. Chắc là của người nào đó đóng vai mẹ hiền của Trảng.
- Mấy giờ rồi? - Nó hỏi.
- Anh sắp sửa quá giờ ăn sáng rồi. - Chuck kéo tay Thomas. - Coi nào, dậy thôi. Anh cần phải cư xử bình thường, nếu không mọi chuyện sẽ càng tồi tệ thêm đó.
Những sự kiện của ngày hôm trước lại ùa vào trong tâm trí Thomas, khiến cho dạ dày nó nôn nao. Chúng sẽ làm gì với mình đây? Nó tự hỏi. Những điều mà con bé đã nói. Rằng mình và nó đã làm điều đó cho bọn họ. Cho tụi mình. Chuyện đó có nghĩa là gì?
Rồi Thomas nhận ra có thể nó đã bị loạn trí. Có lẽ những căng thẳng sau vụ Mê cung đã làm cho nó bấn loạn. Mà cũng chỉ có nó là nghe thấy giọng nói trong đầu thôi. Không ai khác biết được những điều quái gở hay đúng hơn là những lời tố cáo mà Teresa đã nói. Cũng chẳng ai biết là con bé đã gọi tên Thomas. Ờ thì, trừ Newt ra.
Nên nó sẽ giữ nguyên như thế. Mọi chuyện đã đủ tồi tệ rồi. Không đời nào nó làm cho mọi chuyện xấu thêm bằng cách hé lộ cho mọi người biết về giọng nói trong đầu mình. Vấn đề duy nhất là Newt. Thomas phải tìm cách thuyết phục thằng bé là nó đã bị căng thẳng quá mức, và một đêm nghỉ ngơi đã giải toả được mọi chuyện. Tôi không điên, Thomas tự nhủ. Chắc chắn là không rồi.
Chuck đang nhìn nó, lông mày đang nhướng lên.
- Xin lỗi. - Thomas nói rồi đứng dậy, cố xử sự cho thật tự nhiên. - Chỉ nghĩ ngợi chút xíu thôi mà. Ta đi ăn thôi. Tớ đói rồi.
- Tốt. - Chuck nói, đập tay vào lưng Thomas.
Trên đường hai đứa đi tới Trang ấp, Chuck cứ nói liên tục. Thomas không hề phàn nàn. Đó là điều bình thường nhất trong cuộc sống của nó.
- Newt tìm thấy tối hôm qua và nói mọi người để yên cho anh ngủ. Và cậu ấy cũng kể cho mọi người nghe về quyết định của Hội đồng. Một ngày trong buồng giam, sau đó anh sẽ bắt đầu chương trình huấn luyện của Tầm đạo sinh. Một vài thằng cũng cằn nhằn, vài đứa tỏ ra vui mừng, còn phần lớn thì coi như không quan tâm. Còn với em thì chuyện đó thật tuyệt. - Chuck ngừng lại để lấy hơi rồi tiếp. - Cái đêm đầu tiên khi anh lải nhải đòi trở thành Tầm đạo sinh và những chuyện vớ vẩn khác, nói thật, em đã cười thầm trong bụng. Em cứ tự nhủ chắc là đầu óc anh có vấn đề sau khi bị đánh thức đột ngột quá. Đó, anh đã chứng tỏ là em sai, thấy không?
Thomas không muốn nói về chuyện này.
- Tớ chỉ làm điều mà ai cũng sẽ làm thôi. Chuyện Minho và Newt muốn tớ trở thành Tầm đạo sinh là chuyện của họ.
Làm một Tầm đạo sinh lúc này là chuyện cuối cùng mà Thomas nghĩ đến. Nó không thể ngừng nghĩ về Teresa, giọng nói trong đầu, những điều con bé nói.
- Chắc tớ hơi bị kích động. - Thomas cố nặn một nụ cười, mặc dù nó đang chán ngán trước cả ngày dài đằng đẵng ngồi một mình trong Trang thất trước khi bắt đầu luyện tập.
- Chúng ta sẽ xem anh cảm thấy như thế nào sau khi cơn kích động của anh qua đi. Nhưng dù gì thì anh cũng nên biết là Chuck này rất tự hào về anh.
Thomas mỉm cười trước sự nhiệt tình của cậu bạn.
- Nếu mà cậu là mẹ tớ, - Thomas lầm bầm, - thì cuộc sống sẽ toàn màu hồng.
Mẹ của mình, nó nghĩ. Mọi thứ dường như tối sầm lại một lúc. Nó chẳng thể nhớ gì về người mẹ đã sinh ra mình. Thomas xua cái ý nghĩ đó đi trước khi bị nó hành hạ. Hai thằng bé đi tới nhà bếp và quơ vội một bữa sáng, chiếm lấy hai cái ghế trống ở cạnh chiếc bàn lớn ngoài sân. Bất kỳ thằng trảng viên nào đi vào hay đi ra đều liếc nhìn Thomas một cái, vài đứa còn tiến đến và chức mừng nó. Ngoại trừ một vài cái nhìn độc địa, còn thì đa phần mọi người đều ủng hộ Thomas. Bỗng nó nhớ tới Gally.
- Chuck này. - Nó hỏi sau khi đã ăn ít trứng, cố tỏ ra bình thường. - Họ có tìm thấy Gally chưa?
- Không, em đang định nói với anh đây. Có người nói đã trông thấy nó chạy vào Mê cung sau khi rời khỏi Trang nghị. Từ lúc đó là mất biệt luôn.
Thomas buông cái nĩa xuống, không biết liệu đó có phải là cái điều mà nó đang chờ đợi hay mong muốn không. Dù thế nào thì nó cũng sững sờ trước cái tin này.
- Cái gì? Cậu nói nghiêm túc chứ? Gally đã chạy vào Mê cung á?
- Phải! Mọi người đều hiểu là nó đã tức điên lên. Có đứa còn buộc tội anh đã giết Gally trong khi anh chạy ra ngoài đó hôm qua.
- Tớ thật không thể tin nổi... - Thomas nhìn chằm chằm vào cái đĩa, cố lý giải tại sao Gally lại làm như vậy.
- Đừng lo nghĩ về thằng đó nữa. Chẳng ai ưa nổi Gally, ngoại trừ đám bạn nối khố ngu ngốc của nó. Chính tụi nó đã kết tội anh đấy.
Thomas không thể tin nổi là Chuck lại có vẻ thản nhiên đến như thế khi nói về chuyện đó.
- Cậu cũng biết rồi, Gally có thể đã chết. Vậy mà cậu nói về nói y như nó đang đi chơi.
Mặt Chuck thoáng trầm ngâm.
- Em không nghĩ là nó đã chết đâu.
- Hả? Vậy thì nó ở đâu? Chẳng phải Minho và tớ là những người duy nhất sống sót sau một đêm ở ngoài đó sao?
- Em không phủ nhận chuyện đó. Em cho rằng đám bạn của Gally đang che giấu nó ở đâu đó trong Trảng. Gally là một thằng đầu bã, nhưng đâu ngu tới nỗi chịu ở ngoài đó suốt đêm giống như anh.
Thomas lắc đầu.
- Có lẽ chính vì thế mà nó ở lại ngoài đó. Muốn chứng tỏ là nó có thể làm mọi chuyện mà tớ làm được. Thằng đó ghét tớ mà. - Thomas ngừng lời. - Nó căm thù tớ.
- Ừ, sao cũng được. - Chuck nhún vai như thể hai đứa chỉ đang tranh luận chuyện đâu đâu. - nếu Gally chết, có lẽ sau này các anh sẽ tìm thấy nó. Còn nếu không thì đói là tự khắc nó mò ra kiếm ăn thôi. Em không quan tâm.
Thomas nhặt đĩa lên và bưng tới quầy.
- Tất cả những gì tớ cần chỉ là một ngày bình thường, một ngày xả hơi.
- Vậy thì mong ước của cậu được thực hiện rồi đấy. - Một giọng nói vang lên từ cửa bếp phía sau Thomas.
Nó quay lại và thấy Newt đang cười cười đứng ở đó. Nụ cười của thằng bé làm Thomas cảm thấy thật vững tâm, như thể nó cảm thấy mọi việc đã bình thường trở lại.
- Coi nào, tên tù nhân chết tiệt kia. - Newt nói. - Cậu sẽ thấy thoải mái khi nằm ngủ trong Trang thất. Đi thôi. Chuck sẽ mang cho cậu bữa trưa.
Thomas gật đầu và đi ra cửa, Newt dẫn đường. Bỗng dưng một ngày đi tù tỏ ra thật tuyệt. Một ngày ngồi chơi xơi nước và nghỉ xả hơi.
Mặc dù có điều gì đó mách bảo nó rằng cái khả năng Gally đem hoa tới thăm nuôi nó còn cao hơn nhiều so với khả năng trải qua một ngày không biến cố ở Trảng.
Nó ngỡ ngàng nhận ra mình đã chạy gần một tiếng. Bóng của các vách tường đã đổ dài về phía đông, chẳng mấy chốc mặt trời sẽ lặn và các cổng thành sẽ đóng lại. Thomas phải quay về. Nó chỉ hơi ngạc nhiên khi biết định hướng và xác định thời gian mà không cần phải suy nghĩ, chỉ dựa vào bản năng mạnh mẽ của mình.
Nó phải quay về.
Nhưng nó không biết liệu có thể đối diện với con bé đó một lần nữa hay không. Giọng nói trong đầu nó. Những điều lạ lùng mà con bé đã nói.
Nó không còn lựa chọn nào khác. Có chối bỏ sự thật cũng chẳng giải quyết được gì. Và với mức độ tồi tệ cũng như tai quái của cái trò thâm nhập đầu óc này, thì kể cả cuộc chạm trán với Nhím sầu cũng chẳng nhằm nhò gì.
Trong khi chạy về Trảng, Thomas vỡ lẽ ra khá nhiều điều về bản thân mình. Không hề chủ định hay để ý, nó vẫn hình dung trong đầu lộ trình chính xác mà nó đã đi qua Mê cung trong lúc trốn chạy giọng nói. Không hề phân vân, nó quay trở lại, rẽ trái rồi phải và đi thẳng ngược hướng với đường đã đi. Nó biết điều này có nghĩa là gì.
Minho đã nói đúng. Không bao lâu nữa. Thomas sẽ trở thành một Tầm đạo sinh xuất sắc.
Điểm thứ hai mà Thomas khám phá được về bản thân, mặc dù đêm ở trong Mê cung cũng đã chứng tỏ điều đó, chính là thể lực dồi dào của nó. Chỉ một ngày trước đó, nó đã ở trong tình trạng kiệt quệ và đau nhức từ đầu tới đến chân. Vậy mà nó đã hồi phục rất nhanh, và bây giờ gần như không phải gắng sức để chạy, dù đã chạy không ngừng suốt gần hai tiếng đồng hồ. Không cần phải là một thiên tài toán học để tính toán, với vận tốc và thời gian đó thì nó đã chạy tương đương một cuộc thi bán marathon khi quay về đến Trảng.
Quy mô của Mê cung chưa từng làm Thomas bận tâm, chỉ biết là nhiều dặm đường. Với những vách ngăn chuyển chỗ hàng đêm, cuối cùng Thomas cũng hiểu tại sao Mê cung này khó giải đến thế. Vậy mà tới giờ nó còn tự hỏi làm sao các Tầm đạo sinh lại có thể kém cỏi tới mức đó.
Nó chạy mải miết, rẽ trái, rẽ phải, cứ tiếp tục như vậy. Thời điểm mà nó đặt chân lên ngưỡng cửa vào Trảng thì các cánh cổng chỉ còn vài phút nữa là sẽ đóng lại. Mệt nhoài, Thomas đi thẳng tới Nghĩa trang, chui vào sâu trong rừng đến tận khu vực cây cối rậm rạp mọc sát trong góc thành. Hơn lúc nào hết, nó muốn được yên thân.
Mong muốn của nó được toại nguyện, khi nó chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện xa xôi trong Trảng cùng với những tiếng súc vật kêu xa xăm. Thomas tìm thấy điểm giao nhau của hai vách tường và ngồi thịch xuống nghỉ mệt. Không ai tới quấy rầy nó. Trong lúc bức tường phía Nam di chuyển để đóng cổng, Thomas chồm người tới trước, đợi cho đến khi quá trình kết thúc. Một phút sau, nó lại thoải mái dựa lưng vào lớp dây thường xuân dày trên tường, rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, một người nào đó nhẹ nhàng lay Thomas dậy.
- Thomas, dậy thôi. - Đó là Chuck. Thằng nhóc tỏ ra đủ khả năng tìm thấy Thomas ở bất cứ chỗ nào.
Thomas làu bàu, cúi người tới trước, duỗi lưng và hai cánh tay. Một vài cái chăn đã được đắp lên người nó trong đêm. Chắc là của người nào đó đóng vai mẹ hiền của Trảng.
- Mấy giờ rồi? - Nó hỏi.
- Anh sắp sửa quá giờ ăn sáng rồi. - Chuck kéo tay Thomas. - Coi nào, dậy thôi. Anh cần phải cư xử bình thường, nếu không mọi chuyện sẽ càng tồi tệ thêm đó.
Những sự kiện của ngày hôm trước lại ùa vào trong tâm trí Thomas, khiến cho dạ dày nó nôn nao. Chúng sẽ làm gì với mình đây? Nó tự hỏi. Những điều mà con bé đã nói. Rằng mình và nó đã làm điều đó cho bọn họ. Cho tụi mình. Chuyện đó có nghĩa là gì?
Rồi Thomas nhận ra có thể nó đã bị loạn trí. Có lẽ những căng thẳng sau vụ Mê cung đã làm cho nó bấn loạn. Mà cũng chỉ có nó là nghe thấy giọng nói trong đầu thôi. Không ai khác biết được những điều quái gở hay đúng hơn là những lời tố cáo mà Teresa đã nói. Cũng chẳng ai biết là con bé đã gọi tên Thomas. Ờ thì, trừ Newt ra.
Nên nó sẽ giữ nguyên như thế. Mọi chuyện đã đủ tồi tệ rồi. Không đời nào nó làm cho mọi chuyện xấu thêm bằng cách hé lộ cho mọi người biết về giọng nói trong đầu mình. Vấn đề duy nhất là Newt. Thomas phải tìm cách thuyết phục thằng bé là nó đã bị căng thẳng quá mức, và một đêm nghỉ ngơi đã giải toả được mọi chuyện. Tôi không điên, Thomas tự nhủ. Chắc chắn là không rồi.
Chuck đang nhìn nó, lông mày đang nhướng lên.
- Xin lỗi. - Thomas nói rồi đứng dậy, cố xử sự cho thật tự nhiên. - Chỉ nghĩ ngợi chút xíu thôi mà. Ta đi ăn thôi. Tớ đói rồi.
- Tốt. - Chuck nói, đập tay vào lưng Thomas.
Trên đường hai đứa đi tới Trang ấp, Chuck cứ nói liên tục. Thomas không hề phàn nàn. Đó là điều bình thường nhất trong cuộc sống của nó.
- Newt tìm thấy tối hôm qua và nói mọi người để yên cho anh ngủ. Và cậu ấy cũng kể cho mọi người nghe về quyết định của Hội đồng. Một ngày trong buồng giam, sau đó anh sẽ bắt đầu chương trình huấn luyện của Tầm đạo sinh. Một vài thằng cũng cằn nhằn, vài đứa tỏ ra vui mừng, còn phần lớn thì coi như không quan tâm. Còn với em thì chuyện đó thật tuyệt. - Chuck ngừng lại để lấy hơi rồi tiếp. - Cái đêm đầu tiên khi anh lải nhải đòi trở thành Tầm đạo sinh và những chuyện vớ vẩn khác, nói thật, em đã cười thầm trong bụng. Em cứ tự nhủ chắc là đầu óc anh có vấn đề sau khi bị đánh thức đột ngột quá. Đó, anh đã chứng tỏ là em sai, thấy không?
Thomas không muốn nói về chuyện này.
- Tớ chỉ làm điều mà ai cũng sẽ làm thôi. Chuyện Minho và Newt muốn tớ trở thành Tầm đạo sinh là chuyện của họ.
Làm một Tầm đạo sinh lúc này là chuyện cuối cùng mà Thomas nghĩ đến. Nó không thể ngừng nghĩ về Teresa, giọng nói trong đầu, những điều con bé nói.
- Chắc tớ hơi bị kích động. - Thomas cố nặn một nụ cười, mặc dù nó đang chán ngán trước cả ngày dài đằng đẵng ngồi một mình trong Trang thất trước khi bắt đầu luyện tập.
- Chúng ta sẽ xem anh cảm thấy như thế nào sau khi cơn kích động của anh qua đi. Nhưng dù gì thì anh cũng nên biết là Chuck này rất tự hào về anh.
Thomas mỉm cười trước sự nhiệt tình của cậu bạn.
- Nếu mà cậu là mẹ tớ, - Thomas lầm bầm, - thì cuộc sống sẽ toàn màu hồng.
Mẹ của mình, nó nghĩ. Mọi thứ dường như tối sầm lại một lúc. Nó chẳng thể nhớ gì về người mẹ đã sinh ra mình. Thomas xua cái ý nghĩ đó đi trước khi bị nó hành hạ. Hai thằng bé đi tới nhà bếp và quơ vội một bữa sáng, chiếm lấy hai cái ghế trống ở cạnh chiếc bàn lớn ngoài sân. Bất kỳ thằng trảng viên nào đi vào hay đi ra đều liếc nhìn Thomas một cái, vài đứa còn tiến đến và chức mừng nó. Ngoại trừ một vài cái nhìn độc địa, còn thì đa phần mọi người đều ủng hộ Thomas. Bỗng nó nhớ tới Gally.
- Chuck này. - Nó hỏi sau khi đã ăn ít trứng, cố tỏ ra bình thường. - Họ có tìm thấy Gally chưa?
- Không, em đang định nói với anh đây. Có người nói đã trông thấy nó chạy vào Mê cung sau khi rời khỏi Trang nghị. Từ lúc đó là mất biệt luôn.
Thomas buông cái nĩa xuống, không biết liệu đó có phải là cái điều mà nó đang chờ đợi hay mong muốn không. Dù thế nào thì nó cũng sững sờ trước cái tin này.
- Cái gì? Cậu nói nghiêm túc chứ? Gally đã chạy vào Mê cung á?
- Phải! Mọi người đều hiểu là nó đã tức điên lên. Có đứa còn buộc tội anh đã giết Gally trong khi anh chạy ra ngoài đó hôm qua.
- Tớ thật không thể tin nổi... - Thomas nhìn chằm chằm vào cái đĩa, cố lý giải tại sao Gally lại làm như vậy.
- Đừng lo nghĩ về thằng đó nữa. Chẳng ai ưa nổi Gally, ngoại trừ đám bạn nối khố ngu ngốc của nó. Chính tụi nó đã kết tội anh đấy.
Thomas không thể tin nổi là Chuck lại có vẻ thản nhiên đến như thế khi nói về chuyện đó.
- Cậu cũng biết rồi, Gally có thể đã chết. Vậy mà cậu nói về nói y như nó đang đi chơi.
Mặt Chuck thoáng trầm ngâm.
- Em không nghĩ là nó đã chết đâu.
- Hả? Vậy thì nó ở đâu? Chẳng phải Minho và tớ là những người duy nhất sống sót sau một đêm ở ngoài đó sao?
- Em không phủ nhận chuyện đó. Em cho rằng đám bạn của Gally đang che giấu nó ở đâu đó trong Trảng. Gally là một thằng đầu bã, nhưng đâu ngu tới nỗi chịu ở ngoài đó suốt đêm giống như anh.
Thomas lắc đầu.
- Có lẽ chính vì thế mà nó ở lại ngoài đó. Muốn chứng tỏ là nó có thể làm mọi chuyện mà tớ làm được. Thằng đó ghét tớ mà. - Thomas ngừng lời. - Nó căm thù tớ.
- Ừ, sao cũng được. - Chuck nhún vai như thể hai đứa chỉ đang tranh luận chuyện đâu đâu. - nếu Gally chết, có lẽ sau này các anh sẽ tìm thấy nó. Còn nếu không thì đói là tự khắc nó mò ra kiếm ăn thôi. Em không quan tâm.
Thomas nhặt đĩa lên và bưng tới quầy.
- Tất cả những gì tớ cần chỉ là một ngày bình thường, một ngày xả hơi.
- Vậy thì mong ước của cậu được thực hiện rồi đấy. - Một giọng nói vang lên từ cửa bếp phía sau Thomas.
Nó quay lại và thấy Newt đang cười cười đứng ở đó. Nụ cười của thằng bé làm Thomas cảm thấy thật vững tâm, như thể nó cảm thấy mọi việc đã bình thường trở lại.
- Coi nào, tên tù nhân chết tiệt kia. - Newt nói. - Cậu sẽ thấy thoải mái khi nằm ngủ trong Trang thất. Đi thôi. Chuck sẽ mang cho cậu bữa trưa.
Thomas gật đầu và đi ra cửa, Newt dẫn đường. Bỗng dưng một ngày đi tù tỏ ra thật tuyệt. Một ngày ngồi chơi xơi nước và nghỉ xả hơi.
Mặc dù có điều gì đó mách bảo nó rằng cái khả năng Gally đem hoa tới thăm nuôi nó còn cao hơn nhiều so với khả năng trải qua một ngày không biến cố ở Trảng.
Bình luận truyện