Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Chương 34: Bị lừa



Cậu nghĩ nhiều đau đầu, gửi wechat cho Vương Tử Diệp đang ở nơi Tứ Xuyên xa xôi: Lão Vương hàng xóm, mày đang làm gì đấy?

Vương Tử Diệp đáp lại cậu bằng hình một nồi lẩu cay cay đỏ đỏ, kèm thêm một chữ: Ăn!

Cậu lại hỏi: Với người nhà mày à?

Vương Tử Diệp: Hơm, với gái, hí hí hí.

Nếu là người nhà, Giản Ninh Xuyên sẽ thôi không quấy rầy cậu ta, vừa thấy chữ gái, quyết chẳng buông tha: Đẹp hông mày? Đáng yêu hông? Thích mày hông?

Vương Tử Diệp buồn bực lắm luôn: Đại ca, bây có chuyện chi rứa?

Giản Ninh Xuyên: Không có gì sất, tao chán thôi.

Vương Tử Diệp làm gì có thời gian để ý cậu, tin nhắn gửi đến còn chẳng có chấm có phẩy: Biết rồi đừng nhắn tin cho tao nữa chờ tao hết bận sẽ tìm bây.

Giản Ninh Xuyên suy nghĩ một chút, phát tin nhắn thoại, bóp yết hầu làm quả giọng ỏn à ỏn ẻn, trêu ác cậu ta: “Diệp Diệp ui, anh đang ở đâu nà? Người ta nhớ anh lắm luôn~~”

Mấy phút sau, Vương Tử Diệp gọi tới, chửi ầm lên: “Giản Ninh Xuyên! Ông đây làm chi có lỗi với bây à? Vất vả lắm tao mới hẹn được con nhà người ta đi ăn lẩu! Còn chưa tiến được bước nào mà bây đã quấy phá tao rồi? Má bây đâu? Sao không đi gieo họa cho nó ấy!”

Giản Ninh Xuyên cơ trí nói lảng sang chuyện khác: “Má tao đang đi đóng phim, mày nghe nó kể chưa? Phim kia được cải biên từ tiểu thuyết đam mỹ đấy.”

Vương Tử Diệp nhất thời quên béng chuyện vừa rồi, hưng phấn hô ba tiếng: “Úi? Í? Ế? Ha ha ha! Có cảnh lên giường không?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Chịu, nó không kể tỉ mỉ.”

Vương Tử Diệp: “Thẳng nam cứng như thép Trận cưa nhà chúng ta không ngờ cũng có ngày này! Chờ tao về sẽ đi thăm ban, mua một bó hoa cúc to nhất đẹp nhất tặng cho nó!”

Giản Ninh Xuyên nghĩ tới hình ảnh kia, cười muốn nội thương, nói: “Hay thôi đi, nó tẩn mày thật đấy.”

“Bây nghĩ nó đủ trình để chơi lại tao á?!” Vương Tử Diệp nói: “Bây thì sao? Có vụ chi? Thằng nhãi bây ngày nào cũng tự bày tự nghịch vui lắm mà, sao lại chán?”

Giản Ninh Xuyên đang không có ai để tâm sự, Vương Tử Diệp vừa hỏi, cậu liền lắp bắp sứt sẹo kể lại việc Hoắc Phù bảo muốn yêu đương với mình.

Vương Tử Diệp hét như con sóc thảo nguyên: “Hờaaaaaaaaa.”

Giản Ninh Xuyên không hề phòng bị, suýt chút nữa là rách màng nhĩ.

Ở bên kia đầu dây, con yêu tinh thích làm trò Vương Tử Diệp giả bộ khóc lóc: “Tiểu Giản, wuli Xuyên Xuyên! Bây rốt cuộc cũng có trai theo rồi! Tao và má bây lấy làm yên lòng lắm.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Vương Tử Diệp: “Hiện giờ hai người đang ở cùng nhau à? Có mặc quần áo không?”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Vương Tử Diệp: “Úi tao nói tào lao, đừng méc má bây đó đa.”

“Không ở cùng nhau.” Giản Ninh Xuyên nói: “Chú Vương! Mày thật sự thấy hắn không phải đang lừa tao chứ? Trong lòng tao đuối lắm rồi.”

Vương Tử Diệp mở chế độ anh em tốt, cổ vũ cậu: “Tiểu Giản bây là công, không được đuối, lấy khí thế công ra! Làm kinh sợ Hoắc Phù Phù bé nhỏ nhà bây đi!”

Giản Ninh Xuyên vận khí ‘công’, rồi lập tức tắt ngóm, mất mát nói: “Không lấy ra được, tao thật sự thật sự đuối lắm, chắc tao là nhược công rồi. Nếu như hắn gạt tao, tao cũng hết cách, chắc chỉ còn nước… khóc thôi, tao sắp khóc rồi, nếu hắn lừa tao thì phải làm sao bây giờ?”

Vương Tử Diệp nói: “Tiểu Giản, bây trước hết bình tĩnh cái đã. Vì sao bây lại cảm thấy hắn đang lừa bây?”

Giản Ninh Xuyên nói ra chuyện Hoắc Phù Phù là Hoắc Giả Nai.

Vương Tử Diệp: “…”

Giản Ninh Xuyên: “Diệp ca? Mày còn ở đó không?”

Vương Tử Diệp lo lắng nói: “Không được rồi, Hoắc Phù Phù đũy như thế, tao cảm thấy không ổn lắm. Tiểu Giản à, bây là thằng ngốc fufu, chơi không lại, chơi không lại đâu.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Vương Tử Diệp quen thói không nghiêm túc, lập tức đề nghị: “Hay nghĩ lại đi? Đổi thằng khác xem, má bây với tao đâu có giục bây kết hôn, cứ từ từ mà chọn.”

Giản Ninh Xuyên bị giội nước lạnh, càng thêm mất mát.



Hơn 9h. Chuông cửa phòng cậu vang lên, Hoắc Phù về.

Cậu ra mở cửa, Hoắc Phù liền tiến vào, hai người đều trong trạng thái vừa lúng túng lại thẹn thùng, dáng đi của Giản Ninh Xuyên cứng ngắc như đang diễu hành, Hoắc Phù sau khi vào cũng không biết nên ngồi hay nên đứng, thừ người cạnh ghế sô pha, lộ ra vài phần luống cuống hiếm thấy.

Giản Ninh Xuyên ngẫm nghĩ, muốn vận khí ‘công’ ra, liền nghiêm mặt, tỏ vẻ cool-ngầu-bá-đạo nổ trời, nói: “Mời anh ngồi.”

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên: “…” Khí thế kia có chỗ nào không đúng lắm thì phải.

Hoắc Phù nở nụ cười, rất phối hợp mà ngồi xuống, nói: “Ừm, sau đó thì sao?”

Vẻ mặt Giản Ninh Xuyên lại đi vào cõi tiên, sau đó thì sao? Sao cậu biết được.

Hoắc Phù ngồi nghiêm chỉnh, như đang đàm phán: “Cậu nghĩ xong chưa? Muốn yêu đương với tôi không?”

Giản Ninh Xuyên như nhóc tiểu học bị kiểm tra bài, ren rén đáp: “Không biết.”

Hoắc Phù vai giáo viên tiếp tục hỏi vấn đề khác: “Vậy cậu thích tôi không?”

“Tôi… anh…” Khí thế của Giản Ninh Xuyên nháy mắt tiêu tan, tin chắc mình là một nhược công, chấp nhận số phận mà rằng: “Có.”

Sắc mặt thầy Hoắc hoàn toàn thay đổi, không nghiêm túc nổi nữa, khóe môi mấy bận không nhịn được muốn giương lên, nửa ngày mới nói: “Xuyên Xuyên, lại đây nào.”

Giản Ninh Xuyên nghĩ thầm, anh tưởng anh gọi là tôi phải qua chắc, còn lâu, tôi là công, phải có khí thế, còn nữa sao lại gọi tôi là Xuyên Xuyên nghe buồn nôn thế? Nhưng chân nó không nghe lời, đã bước từng bước đến bên cạnh Hoắc Phù, đứng thẳng tắp ở đấy, không biết kế tiếp nên làm gì.

Hoắc Phù ngẩng đầu nhìn cậu, buồn cười nói: “Thầy Hoắc không phạt em đứng mà, không muốn ngồi xuống sao?”

Hiện tại cậu rất nghe lời, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Phù, lập tức ngửi thấy mùi vị đặc trưng của đàn ông trưởng thành trên người hắn, mặt oành phát đỏ bừng, cách nhau gần quá! Gần như thế này là có thể hôn nhau được luôn! Cậu chưa hôn bao giờ, Hoắc Phù có kinh nghiệm không nhỉ? Chưa yêu đương chứ đâu phải chưa từng hôn hít? 37 tuổi mà chưa từng hôn… làm gì có khả năng 37 tuổi đầu mà chưa hôn chứ! Cậu bị lừa rồi! Phải đánh Hoắc Phù một trận thôi nhỉ? Phải đánh cho bằng được! Lấy khí thế công ra nào Giản! Ninh! Xuyên!

Hoắc Phù cũng không ngờ cậu ngồi gần đến thế, cứng đờ trong chốc lát, nhận thấy mặt cậu đỏ như máu, nói: “Đầu nhỏ của em lại đang nghĩ bậy gì rồi?”

Giản Ninh Xuyên bày ra gương mặt hung ác đỏ lừ, nói: “Nghĩ coi có phải anh đang lừa phỉnh tôi không?”

Vẻ mặt Hoắc Phù bất đắc dĩ, tháo kính xuống, tiện tay ném qua một bên, nói: “Tôi đang ở ngay trước mắt em, có gì em hỏi thẳng tôi đi.”

Giản Ninh Xuyên hơi ngửa về phía sau, vấn đề của cậu nhiều lắm lắm, ngàn chọn vạn tuyển mới hỏi một câu: “Anh thật sự chưa từng yêu đương?”

Hoắc Phù đáp: “Đúng vậy.”

Trong lòng Giản Ninh Xuyên điên cuồng phỉ nhổ, anh vừa giả nai vừa trêu trai ghẹo gái kiểu đấy mà bảo chưa từng yêu đương á?! Còn nói không lừa tôi?! Nhưng vẫn trấn định giảng giải đạo lý: “Anh đã 37 tuổi rồi, sự nghiệp thành công, tướng tá ổn, tính tình cũng không có gì xấu lắm, sao lại chưa từng yêu đương?”

Hoắc Phù nói: “Sự nghiệp thành công, tướng tá ổn… đáng tiếc bên trong có bệnh.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Điệu bộ của Hoắc Phù khi nói câu này rất nghiêm túc, nhưng Giản Ninh Xuyên không hiểu, có bệnh tiểu đường mà không yêu đương á? Đây là logic kiểu gì?

Tuy cậu ngồi rất gần Hoắc Phù, nhưng vẫn cách nhau một khoảng, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, không chắc chắn mà nhìn hắn, nghi ngờ nhưng cũng rất hồn nhiên, khuôn mặt Giản Ninh Xuyên như trẻ con, hơi thở cũng non nớt, đặc biệt là ánh mắt, y hệt một đứa nhỏ.

Hoắc Phù nhìn cậu một lúc lâu, bỗng thở dài, quay đầu đi, nói: “Tiểu Giản, bằng không thì… quên đi.”

Giản Ninh Xuyên: “???” Quên cái gì?

Hoắc Phù nói: “Em coi như tôi chưa từng nói gì cả, đi ngủ sớm nhé, đánh một giấc rồi sẽ quên thôi.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Hoắc Phù đứng lên, nói: “Tôi đi đây.”

Giản Ninh Xuyên hoàn toàn ngốc lăng, làm gì đấy? Gạt người à? Cậu sắp khóc rồi? Không được đâu, bị từ chối thì có thể khóc, nhưng bị lừa thì không được, trò hề quá.

Hoắc Phù vòng qua bàn trà, đi ra phía cửa. Nhưng kính của hắn vẫn còn trên sô pha.

Giản Ninh Xuyên bắt đầu atsm, nhược công cũng phải rộng lượng cho đáng mặt làm công: “Hoắc Phù, anh quên cầm kính này.”

Bóng lưng của Hoắc Phù chợt đứng yên bất động, hắn từ từ quay đầu, tựa hồ rất do dự, rồi mới chậm chạp vòng trở lại.

Giản Ninh Xuyên ngồi đó, mặt không cảm xúc cầm lấy kính, đưa cho Hoắc Phù.

Hoắc Phù vươn tay ra nhận lấy, ngón tay của hai người vừa chạm vào nhau thì Giản Ninh Xuyên liền rụt trở về, chiếc kính rơi xuống tấm thảm trải sàn màu xám. Hoắc Phù ngồi xổm xuống nhặt nó lên.

Giản Ninh Xuyên nghĩ: Tại sao lại có người vừa đáng trách lại đáng yêu thế này. Làm chi mà nhất nhất phải để cậu gặp được.

Hoắc Phù nhặt kính, đứng dậy ngay trước mặt Giản Ninh Xuyên, nhìn xuống cậu, biểu tình có chút rối rắm.

Nhưng Giản Ninh Xuyên lại buông mắt, không muốn nhìn thấy người này.

Hoắc Phù nói: “Tiểu Giản.”

Giản Ninh Xuyên không muốn nói chuyện, cậu cảm thấy rất mệt. Hôm nay sao lại mệt đến thế? Cậu muốn ngủ, tỉnh dậy là tốt rồi. Cậu hơi nhớ Tần Trận và Vương Tử Diệp, muốn về ký túc xá, cái gối Điền Na La mua cho cậu không thoải mái, rõ ràng giống hệt cái cậu thường dùng, chẳng hiểu sao nằm lên lại thấy không giống nhau, đời người thật quá gian nan.

Một chốc sau, Hoắc Phù lại gọi cậu: “Xuyên Xuyên.”

Giản Ninh Xuyên vô cùng phẫn nộ: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Cậu đứng phắt lên, đá bay dép, đạp chân trần lên ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống Hoắc Phù, nói: “Nhất quyết phải nghe được tôi nói tôi thương anh à? Tôi thương anh đấy, có được chưa? Chỉ cần anh muốn ai thích mình thì người đó nhất định phải thích anh, anh tuyệt quá! Còn muốn cái gì? Ô hô, muốn tôi đi tạt axit à? Dương Song Song hay Ngô An Địch? Ngày mai tôi mua vé máy bay về Bắc Kinh nhé, anh bảo tôi tạt ai tôi tạt người đó, được chưa? Anh thỏa mãn chưa? Có thể đi ngay được chưa?”

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên bình tĩnh lại một chút: “Không đúng không đúng, tôi không thể đi hại người khác như anh, ngày mai tôi mua axit tự tạt chính mình là được, chưa biết chừng có thể tạt cho tỉnh táo lại, tôi sẽ không trở nên giống anh, anh hại tôi xong còn muốn đi hại người khác, người như anh rất nguy hiểm, thầy Hoắc… Hoắc Phù à, tôi khuyên anh làm người phải lương thiện.”

Hoắc Phù nói: “Nhưng tôi muốn ích kỷ một lần.”

Giản Ninh Xuyên: “Anh như vậy còn chưa gọi là ích kỷ sao???”

Hoắc Phù bỗng nhiên ném kính, nhanh chân đi về phía trước, Giản Ninh Xuyên bị giật mình, theo phản xạ lùi về phía sau; nhưng cậu đang đứng ở trên ghế sô pha, vừa lùi một cái liền suýt ngã lộn cổ, được Hoắc Phù nhanh tay kéo ngược lại, dục vọng cầu sinh khiến cậu không tự chủ được mà ôm lấy Hoắc Phù.

Mặt hai người như sắp dán vào nhau.

Giản Ninh Xuyên trợn tròn đôi mắt to, da dẻ trắng nõn, mũi cao thẳng, môi hình thoi.

Hoắc Phù nói: “… Tiểu Giản, tôi muốn hôn nhẹ em.”

Bị Giản Ninh Xuyên đấm vào mũi không trượt phát nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện