Gian Phu Thắng Phụ

Chương 13



Edit: Halan

Beta: Thảo My

Lâu Tây Nguyệt không nghĩ đến nàng lại ngang ngược như vậy, tay vuốt ve cằm, nhìn nàng mỉm cười, không nhanh không chậm hỏi lại: “Ai nói ta lập gia đình?”

“Nhưng ngươi thật sự đã thất thân.”

“Ai!” Lâu Tây Nguyệt bỗng nhiên thở dài, trên mặt lộ ra vài đau buồn, “Giang hồ vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, võ công của ta cũng không phải quá cao, huống chi đối phương là giang hồ đệ nhất cao thủ, bị hắn bắt mà thất thân cho hắn cũng là việc không thể tránh được.”

Phương Tú Ngọc ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới nói lại được, “Ngươi nói, Thu Minh Phong cường bạo ngươi?”

Lâu Tây Nguyệt nhíu mày, “Không phải sao?”

“Làm sao có thể?”

“Vấn đề này ngươi nên hỏi hắn nha, ta không trả lời được.”

“Các ngươi rõ ràng cảm tình sâu đậm.” Phương Tú Ngọc không tin.

“Ta với  hắn vốn có ơn cứu mạng, lại là bạn cũ của tiên sư, còn nữaThu Minh Phong ở trong chốn giang hồ luôn luôn có tiếng, ta tự nhiên đối với hắn tín nhiệm không nghi ngờ, không phòng bị.”

“Chuyện như vậy mà ngươi cũng có thể nói được?”

Nàng ngồi thẳng người, nói: “Miêu Cương chúng ta không giống nữ tử trung nguyên cho rằng danh tiết quan trọng hơn tính mạng, lưu lại tính mạng báo thù mới là phương thức chúng ta lựa chọn.”

“Ngươi hiện tại chỉ sợ bản thân còn khó giữ được chứ nói gì đến báo thù?” Phương Tú Ngọc không nhịn được mà lộ ra vẻ khinh miệt.

Lâu Tây Nguyệt trên mặt tươi cười, lạnh nhạt nói nói: “Người đời đều biết người Miêu chúng ta biết cổ thuật, ta thân là thánh nữ tự nhiên là nhân tài kiệt xuất, thánh nữ bản giáo phải bảo trì thân băng thanh ngọc khiết, nếu gặp kẻ mạnh hơn mà bị thất thân thì đối phương cũng khó có kết quả tốt.”

Phương Tú Ngọc cuối cùng cũng lộ vẻ xúc động, “Ngươi hạ cổ với hắn?”

“Chẳng lẽ không được sao?” Câu hỏi lại của nàng nhẹ nhàng bâng quơ.

“Nhưng hắn vẫn giống bình thường.”

Nàng vui vẻ nở nụ cười, nói: “Cổ này có điểm kỳ diệu, chỉ cần ta khó chịu thì có thể làm cho hắn đau khổ tột cùng.”

Phương Tú Ngọc đột nhiên cảm thấy má lúm đồng tiền của nữ tử trước mặt này thật làm cho người ta run sợ, mặc dù xinh đẹp như hoa mà tâm giống như rắn rết, lại nhớ lại lúc nàng  ăn thịt rắn cả người nàng toàn máu.( em cũng thấy nguyệt tỷ ghê quá)

Không biết khi Thu Minh Phong nhìn thấy Lâu Tây Nguyệt trong lúc ấy thì  sẽ phản ứng như thế nào……

Tự nhiên có tiếng kêu, khuôn mặt Phương Tú Ngọc thay đổi, đưa ôm lấy cổ họng, mặt lộ vẻ thống khổ, từ từ ngã xuống đất, ánh mắt kinh hãi nhìn đến người ngồi trên.

“Thấy thế nào?” Lâu Tây Nguyệt mỉm cười nhìn nàng hỏi.

“Ngươi……”Giọng nói không còn giống của nàng nữa, “Khi nào?”

Lâu Tây Nguyệt làm ra vẻ nhớ lại, “Ngày thứ hai khi ngươi có ý đồ bắt chuyện cùng ta không có kết quả bởi vì đêm hôm trước có người chạy tới phòng ta nghe lén, điều này làm cho ta thực mất hứng.”

Phương Tú Ngọc cào tay trên sàn gỗ giống như  đau đớn đến cực điểm.

Ở thạch thất cùng đại chiến cùng đàn rắn thì nàng vốn đã chật vật không chịu nổi, lúc này lại là họa vô đơn chí.

“Các ngươi rốt cuộc vì sao muốn tìm ta? Ta khuyên ngươi nên nói thật ra đi, tính kiên nhẫn của ta có hạn.” Lâu Tây Nguyệt không chút để ý.

Phương Tú Ngọc quay cuồng, kêu la, toàn bộ mọi người ở đại điện đều mắt lạnh nhìn mọi việc.

Dám chọc đến Bái Nguyệt Giáo thì sẽ có dũng khí gánh vác hậu quả.

Với kẻ thù, nhân từ là không thể được.

“Tha ta…… Ta…… Ta nói……”

Đau đớn như giảm bớt, Phương Tú Ngọc suy yếu quỳ rạp trên mặt đất, cả người thấp thỏm lo âu.

“Ta đang chờ.”Giọng nói Lâu Tây Nguyệt xuyên vào trong tai nàng, làm cho nàng giống như bị rắn cắn đến hoảng sợ.

“Giáo chủ, giáo chủ hắn muốn Cổ vương……” Trong điện nháy mắt yên lặng ngay cả chiếc châm rơi xuống đất đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng nhìn đến thánh nữ.

Năm đó, bởi vì một lần sinh mệnh Cổ vương có dấu hiệu trở nên thập phần suy yếu, bọn họ lo lắng sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng thánh nữ nên mới gián đoạn truy tìm.

Lần này, thánh nữ trở về, bọn họ cũng cũng không có cảm nhận được hơi thở của Cổ vương.

Cổ vương đâu?

Bọn họ càng muốn biết về Cổ vương hơn là về Tú Ngọc.

“Cổ vương? Cổ vương đương nhiên ở trên người ta.”  Phương Tú Ngọc bị dẫn đi sau, đối với câu hỏi của trưởng lão thì Lâu Tây Nguyệt trả lời như thế. Trong lúc này nháy mắt bọn họ lại cảm nhận được hơi thở Cổ vương.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Nguyệt Tích là thiên tài dùng độc mấy trăm năm nay của Bái Nguyệt Giáo, thể chất lại xuất sắc, đấy cũng là nguyên nhân nàng năm đó được chọn. Nhưng là Bái Nguyệt Giáo sáng lập đến nay, chỉ có hai vị thánh nữ tự nhiên có thể khống chế được Cổ vương, thành công che giấu hơi thở của nó, không nghĩ tới đến đời này lại có Nguyệt Tích làm được.

Nàng vốn có thể trở thành giáo chủ, nhưng phiền toái là –

Nàng thất thân!

Trong phòng hành hình, bất kể khi nào nhìn đến đều có ra vẻ âm u, đáng sợ.

Lâu Tây Nguyệt bị trói ở trên cột, ánh nến bốn phía chiếu lên khuôn mặt bình tĩnh của nàng.

Mấy người từ trong đại điện đi ra, trên tay một người cầm chính là roi chuyên để thực hiện hình phạt thất thân của thánh nữ Bái Nguyệt Giáo.

Trên roi gắn đầy móc, ở giữa thấm máu người mà theo năm tháng không thể xóa được.

Lâu Tây Nguyệt đã nói dối Thu Minh Phong rằng thánh nữ thất thân sẽ bị giam cẩm ở hang rắn, nhưng trước đó, nàng phải nhận ba trăm sáu mươi roi hình phạt.

Ai sau khi bị hình phạt roi mà vẫn còn sống thì sẽ bị hủy bỏ chức vụ thánh nữ, hơn nữa từ nay về sau sẽ không còn truy cứu gì nữa.

Mà hình phạt này sẽ được chín đại trưởng lão thi hành, mỗi người bốn mươi roi.

Cho dù chín đại trưởng lão trong lúc hành hình sẽ phong bế nội lực nhưng người có thể chịu được ba trăm sáu mươi roi cũng rất ít. Năm đó mẫu thân Lâu Tây Nguyệt tuy vẫn sống sót nhưng thân thể cũng bởi mà bị thương nặng, đến khi nàng bốn tuổi thì cũng hương tiêu ngọc vẫn.

Không phải ai Cổ vương cũng thừa nhận, mỗi lần lựa chọn thánh nữ cũng đều hao hết khó khăn, thậm chí có người có thể bị mất mạng.

Mười mấy năm trước, tại đây chín đại trưởng lão đã thực hiện hình phạt với một thánh nữ.

Không nghĩ tới, mười mấy năm sau hôm nay bọn họ lại ở trong này một lần nữa thi hành hình phạt với một thánh nữ nữa.

Nhất thời trong lòng bọn họ trăm vị hỗn tạp.

“Tiểu Nguyệt Tích, ngươi sao lại đi theo con đường của mẫu thân người?” Ngô trường lão không nhịn được mà hỏi.

Lâu Tây Nguyệt cúi đầu cười ra tiếng, thần sắc tự nhiên nói: “Ngô trường lão, hiện tại không phải thời điểm cảm thán, Cổ vương cũng không còn sống được bao lâu, các ngươi phải mau chóng tìm được thánh nữ mới, bằng không cho dù người ma giáo Tây Vực không đến cướp đoạt thì nó cũng sống không quá nửa năm.”

Chín đại trưởng lão đồng loạt biến sắc.

Một thế hệ Cổ vương đã truyền mười đời, có thể nói là cực phẩm, vạn người chỉ chọn một để nó có thể thừa nhận là một điều thật gian nan.

Tuy rằng bọn họ đã sớm bắt tay vào đào tạo Cổ vương mới, để ngừa thánh nữ hiện tại không thể trở thì sẽ không phải lúng túng tìm tân thánh nữ kế vị, nhưng chỉ cần có khả năng, bọn họ sẽ không buông tha cho Cổ vương này.

Phải biết rằng có Cổ vương như vậy tồn tại, đối với toàn bộ Miêu Cương mà nói thì đó là một loại phúc khí, bọn họ dốc toàn tộc để bảo hộ nó.

“Ra tay đi.” Lâu Tây Nguyệt nhắm mắt lại, chuẩn bị nhận hình phạt.

Chín đại trưởng lão nhìn nhau thở dài.

Nguyệt Tích tính tình kiên cường còn hơn so với mẫu thân của nàng, đã làm thì sẽ không trốn tránh.

Roi quật đến người trên côt phát ra tiếng vang.

Lâu Tây Nguyệt hai tay đã bị nhét thặt nhiều vải mềm, để ngừa khi nàng bị đánh đau quá sẽ từ làm tàn phế hai tay.

Roi vẫn tiếp tục đánh lên người nàng, áo trắng đã thấm đãm máu, dần dần nàng không chịu nổi đau mà rên lên, về sau ngay cả rên lên cũng không nghe thấy nữa.

“Mãn hình.”

Hai chữ này rốt cục cũng vang lên, Ngô trường là người thi hành sau cùng liền bỏ roi trong tay ra, một bước xa tới chỗ Lâu Tây Nguyệt để tay lên chóp mũi.

“Còn sống.”

Nghe thấy nàng nói thì những tâm những người khác cũng được buông xuống.

“Mau, thả nàng xuống dưới, cẩn thận chút.”

Mấy đại trưởng lão đi lại, luống cuống tay chân mà lại dè dặt cẩn trọng bỏ dây thừng trên người của nàng, cố gắng hết sức không chạm đến máu tươi đầm đìa sau lưng nàng.

“Lâu Tây Nguyệt ở đâu?”

Giữa trưa ánh mặt trời chiếu trên người Thu Minh Phong, cũng không làm khuôn mặt hắn hết lạnh lùng, người tỏa ra sát ý không cần che lấp.

Thủ vệ nhìn nhau, phái người đi thông báo, không lâu sau từ bên  trong có người đi ra trả lời hắn.

“Nàng ở bên trong giáo.”

“Ta muốn thấy nàng.”

“Ngươi là Thu Minh Phong.” Câu này không phải nghi vấn mà là khẳng định.

“Đúng.”

“Nguyệt Tích đoán được ngươi sẽ tìm đến, nàng nhờ ta đưa cho người một phong thư.”

Sau đó, Ngô trường lão nhìn nam tử lạnh lùng như băng kia, ngón tay hơi run thiếu chút nữa làm rơi thư.

Thu Minh Phong đọc xong thư rất nhanh, lại nhìn người trước mắt, trong mắt đã đỏ đậm, “Nàng ở đâu?”

“Còn sống.” Ngô trường lão vội vàng  nói, nếu biết được tin tức của Tiểu Nguyệt Tích  mặc dù có thư Tiểu Nguyệt Tích tự tay viết nhưng nam nhân này sẽ không chút do dự rút kiếm, chỉ vì hắn đã không còn bình tĩnh nữa rồi.

Những chữ kia làm cho đôi mắt hắn khôi phục bình thường, nắm chặt Thu Thủy Kiếm trong tay, trầm giọng nói: “Ta muốn nhìn  thấy nàng.”

“Đi theo ta.” Hắn không chút do dự  đi lên.

Ngô trường lão đưa hắn đi vào trong, cuối cùng tới trước một nhà sàn liền dừng lại, “Tiểu Nguyệt Tích ở bên trong dưỡng thương, ngươi đừng kinh động nàng.”

“Được.”

Thu Minh Phong đi lên.

Ngô trường lão lần đầu nhìn thấy hắn chân như muốn nhũn ra.

Thở dài một tiếng trong lòng, nếu lúc trước nương của Nguyệt Tích gặp được nam nhân như vậy thì có phải tốt không, đáng tiếc……

Thu Minh Phong đẩy ra cửa phòng đi vào, hắn bước chân thật nhẹ.

Hắn không biết nàng đang nghĩ cái gì, lúc ấy rõ ràng sẽ không bị bắt, có thể nàng cố ý để cho người ta bắt đi.

Khi nhìn thấy nàng nằm sấp nằm ở trên giường, giống như đã chết rồi, làm hắn thật hối hận.

Nếu hắn sớm biết nàng có dự tính như vậy, nếu hắn sớm biết rằng thất thân thì sẽ đẩy nàng vào thập tử nhất sinh thì hắn có chết cũng sẽ không đụng vào  nàng.

Nàng còn sống đối hắn mới có ý nghĩa!

Thời tiết đã dần dần có chút nóng, cho nên trên lưng nàng miệng vết thương chỉ bôi thuốc chứ không băng lại, bởi vậy làm người ta nhìn thấy ghê người, miệng vết thương liềnđập vào trong mắt hắn làm cho hắn thật đau lòng.

“Tây Nguyệt……” Thu Minh Phong bước lớn tới trước giường của nàng, chân như nhũn ra, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, kiếm trong tay cũng không cầm được.

Nàng lẳng lặng nằm ở  đó, giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, mặt cùng môi tái nhợt không một tia huyết sắc, mắt nhắm chặt.

Hai tay không thể không chế được mà run rẩy, tay đưa gần tới khuôn mặt của nàng.

Nếu không thấy ta còn sống thì chàng hãy mang thi thể của ta đi, đừng làm hại người trong giáo, đây là lựa chọn của ta.

Nghĩ đến những gì biết trong bức thư kia, Thu Minh Phong chậm rãi nắm chặt tay

Cảm giác ngủ thật lâu, Lâu Tây Nguyệt cố sức mở mắt có chút ánh sáng.

“Tây Nguyệt……”

Ánh mắt của nàng chậm rãi ngắm nhìn, rốt cục có thể thấy rõ người quỳ sát ở đầu giường nàng là ai.

“Thu Minh Phong……” Giọng nói mất đi sự trong trẻo mà hơi khàn khàn.

“Vì sao, vì sao……” Nếu biết nàng thất thân sẽ bị hình phạt như vậy, hắn tình nguyện suốt cuộc đời này sẽ ở bên nàng mà không gần gũi.

Lâu Tây Nguyệt lấy tay xoa cằm hắn, nhìn thấy trong mắt hắn mất đi sự bình tĩnh chỉ còn hoảng loạn, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, “Khó mà nhìn thấy chàng có nét mặt như vậy, ta không phải thực may mắn a?”

“Tây Nguyệt……”

“Ta không chết được.” Nàng cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ thoải mái, “Nương ta năm đó cũng bị hình phạt như vậy mà không chết, hơn nữa ta đi theo sư phụ lâu như vậy, học nghệ nếu không tinh thì cũng sẽ không kém hơn chút nào.”

“……” Hắn nắm tay của nàng, có vẻ nếu làm như vậy sẽ sẽ không mất đi nàng.

“Chàng không đại khai sát giới trong giáo phải không?” Nàng nghĩ đến khả năng mà nhăn mày lại.

“Nàng còn sống.” Ba chữ ngắn ngủi này mà hơn thiên ngôn vạn ngữ.

“May mắn ta còn còn sống.” Nàng cười.

“Tiểu Nguyệt Tích, ngươi không phải nói ngươi bị người cường bạo sao?” Giọng nói mang chút chế giễu truyền đến.

Thu Minh Phong miệng hơi nhếch lên.

Nàng cúi mặt trên giường, giận dữ nói: “Ngô trường lão, ngươi không tin ta nhưng có thể tin tưởng Thu Minh Phong.”

Ngô trường lão lập tức nhìn sang hắn hỏi: “Là ngươi cường bạo Tiểu Nguyệt, hại nàng thất thân?”

Hắn bình tĩnh gật đầu, “Đúng.”

Ngô trường lão đột nhiên lại nhìn sang nàng, chỉ thấy nàng một mặt vô tội nói: “Người xem, ta làm sao có thể nói láo được.”

Ngô trường lão đồ ăn cùng chén thuốc bưng trong tay để thật mạnh trên bàn, nhìn Thu Minh Phong thận trọng nhắc nhở, “Đừng quá cưng chiều nha đầu kia, nàng càng ngày càng coi trời bằng vung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện