[Giang Hồ Chiến Tình Lục] La Sát

Quyển 2 - Chương 10-1



“Ha ha ha ha…… Tần bang bây giờ bị nhắm trúng rồi!” Trở lại khách điếm, Phong Diệc Kỳ ngồi ở trên giường cười đến cao hứng.

“Kỳ nhi, ngươi bị thương, cởi quần áo ra.” Liễu Dục Dương tâm tình cũng không tốt thế, y vĩnh viễn lo lắng đều là sức khoẻ của Phong Diệc Kỳ.

“Không có việc gì a, chẳng qua là Ngũ độc chưởng, vận nội lực hoá giả liền vô sự, ta cố ý để hắn đánh trúng.” Phong Diệc Kỳ nhún nhún vai.

Đi đến cái tủ nhỏ bên cạnh cầm dược uống xuống, hắn khôi phục lại tiếng nói vốn thấp nhu.

“Sư phụ, những người kia ngươi đều đưa về sao?”

“Giao cho quan phủ địa phương.”

“A? Sáng sớm ngày mai chúng ta liền đi luôn, ta cũng không muốn bị giữ lại đăng môn bái phỏng.”

Liễu Dục Dương liền có bổn sự kia, trong hai ba câu khiến lòng người vui mừng tâm phục khẩu phục muốn kết giao trèo kéo quan hệ, hắn cũng không muốn đeo theo một chuỗi người trở về trúc ốc.

“Nào có thái quá như vậy ……” Liễu Dục Dương ngồi ở bên cạnh bàn uống trà tay xiết chặt, á khẩu không trả lời được nhìn Phong Diệc Kỳ cởi bỏ đai lưng không chút khó khăn, thoát khỏi một thân la quần rườm rà.

“Khái, Kỳ nhi, thay quần áo phải tới sau bình phong……” Y bị sặc nước trà, bản năng nam tính mơ hồ ngẩng đầu.

“A?”

Người kia hoàn toàn không có nghĩ nhiều như vậy vừa nhấc đầu, lập tức bị hôn sâu. Bàn tay ấm áp thăm dò vào vạt áo rộng mở, một tay giữ lấy eo hắn, một tay lướt qua điểm mẫn cảm trước ngực.

“Ân……” Toàn thân run rẩy, vải vóc nhu hòa từ cánh tay rơi xuống bên chân, hắn đưa tay quấn lên cổ Liễu Dục Dương, chủ động dâng đôi môi quấn giao càng sâu hơn.

Điều này xem ra y có thể làm một chuyện rất không phù hợp lễ giáo quy phạm, lại cứ mãi dụ dỗ y từ lâu?

Liễu Dục Dương đem Phong Diệc Kỳ đẩy trên giường, buông la trướng, ánh nến hôn ám xuyên thấu qua la sa càng thêm như ẩn như hiện, nhưng ngay cả như vậy, cũng đủ để y nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng phía dưới.

“Sợ sao?”

“Lại không chết được……” Câu trả lời mười phần phong cách cá nhân điển hình của La Sát.

“Vậy là tốt rồi.” Y một mực lo lắng bởi vì lần đầu không có kinh nghiệm khiến cho Kỳ nhi chán ghét loại hành vi này, nên cứng ngắc nhẫn nhịn xuống, bất quá lúc này, khi cảnh đẹp không ngừng qua lại trước mắt, y thật sự không có cách nào như Liễu Hạ Huệ ngồi nhìn mà trong long vẫn không loạn.

Từng chiếc hôn nhỏ vụn dọc theo bên gáy một đường trượt đến xương quai xanh, cảm giác tê dại cùng ngứa ngáy làm cho Phong Diệc Kỳ rất tự nhiên mà rụt hạ thân.

“Sư phụ……” Hắn không sợ, chính là rất khó…… Có chút nôn nóng vặn vẹo, hắn không biết hai tay nên đặt ở đâu.

“Giúp ta……” Y ám chỉ, Phong Diệc Kỳ dùng đôi tay run rẩy cởi ra trường bào của Liễu Dục Dương, đập vào mắt là những vết thương nhìn thế nào cũng không thuận, “Sư phụ có phần khá tốt.”

“Ân?” Liễu Dục Dương khẽ giật mình.

“Ngươi đều lưu lại nhiều vết sẹo không bôi thuốc như vậy, ta thấy cũng rất khổ sở a!” Lầm bầm nói khẽ, hắn nhịn không được sờ sờ những vết thương kia, da thịt dưới lòng bàn tay cực nóng, bóng loáng mà lại tràn ngập co dãn, cảm xúc như những luồng điện khiến hắn càng mê muội mà thăm dò.

Cứ để hắn tiếp tục chơi?! Liễu Dục Dương tự hỏi.

“Kỳ nhi.” Thoáng cái thanh âm càng thêm khàn khàn nỉ non bên tai hắn, ngậm lấy vành tai rất tròn của hắn.

“A.” Mẫn cảm co rúm lại, hắn bởi vì bàn tay bồi hồi trên bụng mà toàn thân nóng lên.

Chưa cho hắn thời gian thẹn thùng, bàn tay đặc biệt thô ráp của người tập võ đã cầm lấy thứ mềm mại giữa hai chân hắn, cảm giác run sợ theo xương sống tháo chạy lên não.

Ngăn chặn Phong Diệc Kỳ không tự chủ được mà giãy dụa, Liễu Dục Dương liếm cắn phần nhô lên trước ngực hắn, tay phải thì khi nhẹ khi nặng khuấy động biểu tượng nam tính dần dần sung huyết.

“A……” Phong Diệc Kỳ thấp thở gấp, có chút sương mù bao phủ nhìn Liễu Dục Dương, hai tay cầu xin mà bắt lấy tay trái của Liễu Dục Dương vẫn lưu luyến bên gáy.

“Đừng sợ.” Y trấn an.

“Nóng quá……” Nhiệt lưu trong người chạy tán loạn, hắn bởi vì chưa quen thuộc tình dục mà bất an,“A…… Không, không cần……”

Địa phương mẫn cảm nhất được khoang miệng ấm áp bao vây, hắn cuống quít muốn tránh thoát lại chỉ cảm thấy phần eo mềm yếu vô lực.

Đầu lưỡi linh xảo quét qua phần đỉnh, ngón tay hữu lực thì vỗ về chơi đùa phần gốc cùng hai viên cầu, khoái cảm mãnh liệt kích thích não bộ, linh khẩu bắt đầu chảy ra ái dịch.

“A…… Ân a……” Rên rỉ mềm mại không bị khống chế tràn ra khỏi cặp môi đỏ mọng, hắn chịu không nổi lắc đầu, “Không cần …… A a……”

Một hồi co rút nhanh, hắn không khống chế đạt tới cao trào, nhũ dịch bạch sắc tuôn trào được Liễu Dục Dương nhất nhất liếm đi, Phong Diệc Kỳ chú ý đến thẹn thùng muốn ngăn cản.

“Không cần ……”

“Không phải là dược sao?!” Huyết dịch của dược nhân tất cả đều là dược liệu trân quý, đồ nhi của y không phải là đã quên a?

“Nhưng mà……”

“Đừng lo lắng.” Liễu Dục Dương vừa nói vừa tại bên trong hai đùi trắng nõn của hắn lưu lại một dấu hôn nhàn nhạt.

“A……”

Liễu Dục Dương thừa dịp hắn toàn thân mất sức, mềm yếu vô lực, dùng ngón trỏ đào ra một chút dược cao màu trắng trong bình thuốc, vặn bung ra hai chân của hắn, tại huyệt khẩu non mềm nhẹ nhàng nhu ấn, chậm rãi xâm nhập.

“Ô…… A a……” Phong Diệc Kỳ vốn là cố gắng nhịn xuống cảm giác không khỏe, khi ngón tay đang đưa ra đưa vào trong cơ thể chạm đến một điểm ở nơi sâu thì, tiếng thở gấp bật ra, phân thân mới vừa phát tiết lại bắt đầu nổi lên biến hóa.

Liễu Dục Dương chú ý tới điểm ấy, tận lực duỗi ra ngón tay càng thêm nhu ấn, lợi dụng khoái cảm thay hắn áp đảo đau đớn do ngón tay tạo ra nơi hậu đình.

Một ngón, hai ngón, ba ngón…… Ngón tay nhờ có dược cao nhẵn mịn mà thuận lợi xuất nhập huyệt khẩu bắt đầu bị sung huyết theo quy luật co rút lại kẹp chặt lấy,  trong biểu tình xinh đẹp của Phong Diệc Kỳ xuất hiện buồn bực không chịu nổi, rên rỉ ngọt ngào cũng bắt đầu mang theo khóc âm.

“Sư phụ…… Không cần…… Chịu không nổi ……” Khổ sở cầu khẩn, hai tay run rẩy lại chưa từng nghĩ đến sẽ đi ngăn cản Liễu Dục Dương khiêu khích.

Hẳn là…… Vậy được rồi chứ?! Lúc này cũng không thể làm Kỳ nhi bị thương……

Liễu Dục Dương thấp hống Phong Diệc Kỳ sắp khóc lên, tỉ mỉ thay hắn vẽ loạn trơn dịch một lần nữa, lúc này mới rút ngón tay về, chế trụ cái eo không ngừng vặn vẹo của hắn, đem thứ cực đại của mình đẩy vào.

“A a……” Không tự chủ được cong thân lên, Phong Diệc Kỳ ngửa đầu hấp khí, cố gắng phối hợp sự xâm lấn của Liễu Dục Dương, nhưng hạ thân không chống đỡ nổi, cảm giác bị xé rách vẫn làm hắn đau nhức đến kêu lên.

“Thật có lỗi, nhẫn một chút cái, thả lỏng thoải mái……” Liễu Dục Dương ôn nhu an ủi, đơn giản buộc bản thân dừng lại động tác, thẳng đến khi Phong Diệc Kỳ chú ý tới y đầu đầy mồ hôi đang khống chế dục hoả của mình.

“Ta không sao.” Mặc dù vẫn là trướng đau đến khó chịu, Phong Diệc Kỳ vẫn thân thủ ôm lấy Liễu Dục Dương, thẳng lưng nghênh hướng lửa nóng của y.

Lần này không thể nghi ngờ là đánh nát tia lý trí cuối cùng của Liễu Dục Dương, lửa tình lan tràn, trong nháy mắt thôn tính tiêu diệt hai người —

※※※

“Oa, cuối cùng đã trở lại!”

Từ lúc đến chân núi Lạc Hà sơn, Phong Diệc Kỳ cũng đã biểu hiện ra trạng thái nửa điên cuồng, sôi nổi bay qua các ngọn cây khiến chim chóc tán loạn, ngoạn đủ rồi lại quấn trở về trên người Liễu Dục Dương.

“Sư phụ, ta lên trước mở cửa sổ, để phòng thoáng khí.”

“Ân, cẩn thận một chút.” Ôn nhu dặn dò, bản thân Liễu Dục Dương cũng có cảm giác giải thoát.

Quả nhiên, về tới đây là tối tự tại.

Rừng trúc quen thuộc truyền đến trận trận trúc hương, lại đi vài bước, trúc ốc trang nhãn đứng lặng trên đỉnh núi ánh vào trong mắt, đẩy cửa ra, trùng hợp nhìn thấy Phong Diệc Kỳ tay phải xách bình Mai nhưỡng đang uống, tay trái chém ra chưởng phong quét mở một loạt cửa sổ.

Võ học cao siêu để dọc ngang giang hồ lại được sử dụng như vậy tựa hồ có chút không được thể…… Tính, dù sao thuận tiện là tốt rồi.

“Sư phụ, ngươi muốn uống Mai nhưỡng hay là trà, nhưng mà lá trà của ngươi đã không dùng được nữa rồi, vẫn là uống Mai nhưỡng giống ta đi, sáng mai ta xuống núi mua hết những thứ cần dung về.” Hắn vừa nói vừa lấy ra cái chén đã rửa sạch, thay Liễu Dục Dương rót một chén rượu hương thuần.

Không có biện pháp, ly khai hơn ba năm, lương khô hay là củi, gạo, mỡ, muối, tương, dấm chua, trà, thậm chí cả hàn mai nhưỡng trong hầm rượu cũng không thể ăn, duy nhất còn có thể dùng là Mai nhưỡng càng ủ càng thơm này.

“Hao tổn tâm trí……” Liễu Dục Dương nhìn chung quanh căn phòng,“Nghỉ ngơi một chút rồi tổng vệ sinh là được, cái nào không dung được thì ném, rồi lên danh sách những thứ cần dùng.”

Tất tất! Thương Vũ bay lên chỗ đậu của nó, bất mãn dùng cánh quét tới tro bụi.

“Sảo chết, lông mọc nhiều chính là dùng để quét rác, đừng có lười biếng, liền sàn nhà cũng quét một chút đi!” Phong Diệc Kỳ cười trêu chọc nó.

Tất! Con mắt màu vàng trừng hướng chủ nhân nhất tâm trêu cợt.

Liễu Dục Dương đập sạch tro bụi trên mặt ghế, sau khi ngồi xuống liền lôi kéo Phong Diệc Kỳ ngồi lên đùi của mình.

“Ngươi đừng trêu chọc nó, còn muốn cái gì không?”

“Có a, ta muốn ăn hàn mai nhưỡng.” Hắn vừa rồi cao hứng bừng bừng muốn lấy một bình đến ăn, chính là đã bị lên men, hắn cũng không có dũng khí thử đi khiêu khích giới hạn thấp nhất của dạ giày bản thân.

“Mùa đông nhanh đến, hôm nay chúng ta nhưỡng nhiều một ít, đủ cho ngươi ăn cả năm, thế nào?”

“Hảo!” Nói đến đây, Phong Diệc Kỳ đã lấy tay nải, cầm bức thư thu được tại thôn nhỏ dưới chân núi,“Sư phụ, ngươi muốn xem không?”

“Đương nhiên, kí tên là Bạch huynh a!” Y rút ra một phen tiểu đao rọc lấy bì thư.

“Hắn lại có chuyện gì?” Phong Diệc Kỳ lầu bầu.

“Hắn nói……” Liễu Dục Dương nhanh chóng nhìn quét một lần nội dung cả phong thư,“Ngoại trừ nói lời cảm tạ, hắn nói muốn đi Tứ Xuyên Đường Môn một chuyến.”

“Hắn muốn đi Đường Môn?” Phong Diệc Kỳ nhíu mày,“Hắn lại ăn thiệt thòi.”

Nghĩ đến tính cách Bạch Ngạn Hải, Phong Diệc Kỳ trực tiếp ngắt lời.

“Nhưng chúng ta bây giờ đi cũng không còn kịp rồi, phong thư này năm ngày trước đã đưa đến.” Liễu Dục Dương bất đắc dĩ.

Bạch Ngạn Hải tám phần là tại bọn họ rời đi Tình Vụ Phong không bao lâu liền viết thư gửi đi, động cơ không muốn làm phiền bọn hắn phi thường rõ ràng. Nhưng mà không an tâm làm sao bây giờ……

“Có, sư phụ, chúng ta đến thư phòng.” Phong Diệc Kỳ suy nghĩ nửa ngày, rốt cục nghĩ đến một điểm quan trọng rất tốt.

“Như thế nào?” Y khó hiểu, lại vẫn là đuổi kịp.

“Trên đường trở về ta đoạt được một bồ câu đưa tin.” Mà bồ câu đưa tin bay nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Hắn bắt đầu mài mực.

“A?” Y đã không muốn đi uốn nắn hành vi “Ngoặt chim bồ câu” của hắn.

Y bây giờ đối với Kỳ nhi cũng không có yêu cầu quá lớn nào, chỉ cần không làm điều gì quá phận hoặc lạm đả thương vô tội, những thứ tiểu ác khác, cũng không cần quá mạnh mẽ cưỡng cầu……

“ Mỗi bồ câu đưa tin là một trạm dịch.” Truyền tống tin tức thực thuận tiện. Phong Diệc Kỳ mở lụa trắng, múa bút viết một đống chữ.

“Cho nên?” Nhìn nội dung hắn ghi, hai mắt Liễu Dục Dương đột nhiên mở to,“Kỳ nhi, vi sư cảm thấy điểm này không tốt lắm……”

“Rất tốt a.” Phong Diệc Kỳ nhìn lại nội dung mình vừa ghi,“Không biết là có được hay không?”

“Chỉ có chúng ta thuận tiện, y có thể đang bận rộn.”

“Nhưng mà chỉ có thể như vậy a! Y rảnh rỗi không có việc gì làm.”

“Y theo kịp?” Y hoài nghi.

“Lần trước y nói với ta muốn đi về hướng tây, tính tính cũng nên đến phụ cận Tứ Xuyên.” Phong Diệc Kỳ lộ ra tiếu dung toan tính.

“Y chịu hỗ trợ ?” Cá nhân y cảm thấy khả năng này khá thấp.

“Cái này phải cược một lần.” Hắn nhún vai.

“Kì, Kỳ nhi?” Đây là cách nói không chịu trách nhiệm sao?

“Yên tâm, ấn tượng của y với Bạch Ngạn Hải không tồi, như “trùng hợp” không có việc gì làm, đi hỗ trợ cũng không sai.” Hừ hừ hừ, hắn nên “báo đáp” y một chút.

“Nếu hại y bị thương?”

“Bị người của Đường môn đánh bị thương? Vậy có thể cười chết y, khảo thí năm mười ba tuổi của y chính là đánh phân đà của Đường Môn.” Của hắn là một mình đấu với Thập bát La Hán của Thiếu Lâm Tự.

“Y sẽ hội sinh khí.” Nghe đến đó, Liễu Dục Dương cũng không tiếp tục kiên trì, chỉ bất đắc dĩ nở nụ cười.

“Chờ y có thời gian rỗi chạy đến tìm ta tính sổ rồi nói sau.” Khẩu khí quá mức đương nhiên.

Nhìn tiếu dung bướng bỉnh của hắn, Liễu Dục Dương nhẹ nhàng kéo đuôi tóc hắn.

“Ngươi còn thiếu nợ hắn một phần tình.” Y có cảm giác mình nên nhắc nhở một chút.

“Cho nên mới làm như vậy a!” Phong Diệc Kỳ bỏ bút xuống, xoay người hôn lên cái miệng vẫn còn muốn nói của Liễu Dục Dương.

Thanh phong lật lên một góc bạch lăng, lối viết thảo rồng bay phượng múa, tinh tường ra danh tự của “cứu tinh” đáng thương —

Đoạn Phong!

※※※

Ba ngày sau, Tứ Xuyên, thành đô —

Ráng chiều phía tây, bầu trời đỏ tươi phảng phất như lửa thiêu đốt khắp không gian, mãi cho đến tận cùng đất trời.

Nhìn cảnh đẹp có chứa một tia thê lương, Đoạn Phong một mình lẳng lặng thưởng thức trà, bên cạnh suy tư kế tiếp nên đi về đâu mới hảo.

Đến đất Thục cũng không sai, Xích Bích cũng rất muốn xem  …… Hay là dứt khoát xuôi nam đến VânNamdạo chơi thăm lão đà chủ của Ngũ Tiên giáo……

Y trầm tư, thẳng đến có người tới gần cắt đứt sự yên lặng.

“Đại gia, đây là thư của ngài.” Một nam tử phong trần mệt mỏi hai tay cung kính dâng một con bồ câu.

Đoạn Phong lạnh lùng nhìn tiểu động vật bạch sắc đang gù gù trong họng, ánh mắt đạm mạc nổi lên một ít khó hiểu.

Nhưng cho dù y ở bên cạnh cùng tiểu động vật này lẫn nhau trừng một ngày cũng không có đáp án, cho nên y chỉ có thể lấy ra bạch lăng trong ống thư, mở ra đến xem xét đến cuối cùng.

Cái này không nhìn còn khá, nhìn rồi quả thực giận điên người.

Lửa giận tại trong bụng dâng lên, y nhẫn nhịn hoả khí bắt buộc bản thân phải đọc hết.

“Xú tiểu tử……” Y híp mắt phảng phất muốn đâm thủng lá thư này khi nhìn đến hai dòng chữ cuối cùng, sau nửa ngày, y lãnh nhãn nhìn người từ đầu vẫn khom lưng đứng chờ.

Hai tay nắm lại, buông lỏng lại nắm chặt, nắm chặt lại buông lỏng, y phải mất một lát công phu mới đè xuống xúc động muốn giết người.

Thôi, dù sao y cũng vô sự, phải đi một chuyến a.

“Cầm lấy đi.” Móc ra một chồng ngân phiếu, giật ba tờ đặt vào tay người nọ.

“Tạ ơn đại gia.” Người nọ thấy tiền sáng mắt cười nói, cầm lấy bồ câu đưa tin chạy đi.

Đoạn Phong cũng không để ý tới hắn, chỉ là xem lại bức thư kia một lần nữa.

“Chuyện này không liên quan đến ta……” Y thì thào tự nói.

Đương nhiên, y cũng có thể không cần tiếp tay làm việc xấu, đốt lá thư này, coi như bản thân cầm ngân phiếu đập chết chó nên phải bồi thường, kỳ thật cái gì cũng không phát sinh qua……

“Đáng giận……” Thấp mắng một tiếng, thô lỗ nhét thư vào trong ngực, ngửa đầu uống xong trà Long Tỉnh hảo hạng — hiện tại y cái gì trà hương cũng không nếm được — phủ thêm áo choàng, nắm lấy tai nải tựu bước ra khách điếm.

Xác nhận phương hướng bốn phía một chút, y bước về phía mặt trời lặn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện