Giang Hồ Nhàn Thoại

Chương 6: Vô Tình đích tình



” Nhân phi thảo mộc , thục năng vô tình . “

“Bớt cảm thán đi, ta biết hôm nay ngươi sẽ kể về “Tình của Vô Tình”, đó là phần mở đầu phải không?”

“Ta hỏi ngươi, trong tứ đại danh bộ, ngươi thích ai nhất?”

“Việc này… Ta nhất thời không thể đáp ngay được”.

“Cứ tùy sở thích của ngươi, ngươi nói ra người mà ngươi cảm thấy thích hơn cả. ”

“Nếu như nhất định phải nói ra, chắc là Lãnh Huyết và Thiết Thủ” “Tại sao?”

“Vì lẽ Lãnh Huyết quả cảm, kiên quyết, chẳng những nhiệt tình mà còn mạnh mẽ. Ta thấy y là đại biểu tiêu biểu nhất cho cá tính hiệp sĩ của lớp trẻ. Thiết thủ thì trầm tĩnh, ôn hậu, y có khí phách, có phong độ, vừa có võ công cao

vừa có đức độ, mang phong độ hiệp sĩ đồng nhất được cả tài lẫn đức. Còn ngươi thì sao? Ngươi thích ai nhất”

“Đương nhiên là Truy Mệnh và Vô Tình. Ta thích Truy Mệnh, y là kẻ thấu hiểu nhân tình thế thái, hiểu rõ phong sương, nhưng vẫn giữ được vài phần hiệp nghĩa trong tim, luôn miệng đùa cợt, cười nhạo với thế gian… Còn Vô Tình, tuy tên Vô Tình mà lại có tình, thân thế đáng thương. Y thân thể tàn tật, chịu bao đau đớn về thể xác lẫn tâm hồn. Trong tứ đại danh bộ, trông có vẻ như y là kẻ lãnh khốc vô tình nhất, song nói về tính cách, y là kẻ khó nắm bắt nhất. Y cùng Đinh Tiểu Phát có một đoạn tình, thậm chí người ngoài cũng thấy phức tạp vô cùng.”

“Đinh Tiểu Phát? Nàng ta không phải là Đinh Tiểu Phát, em gái của Đinh

Tiểu Tý danh tiếng chứ?”

“Bởi vì nàng có ca ca như vậy nên mới sinh chuyện.” “Chuyện thế nào?”

Vô Tình phá xong vụ án Ma Tiên Cơ Diêu Hoa, cứu được thành Vũ Dương, nhưng vẫn luôn buồn rầu. Bởi vì Cơ Diêu Hoa đã khiến y động chân tình, nhưng trong tình thế đối địch, Vô Tình không thể không giết nàng. Vụ án này

mọi người đều biết. Một thời gian sau, Vô Tình trốn ở Thúy Hạnh thôn, mượn rượu giải sầu, không để ý lời khuyên của người khác. Bốn kiếm đồng đi theo y, mỗi ngày đều có hai người luôn bên cạnh y. Cho đến một hôm, ở Thúy Hạnh thôn, y đã say lúy túy, chợt nghe một tiếng hát … …”

“Thúy Hạnh thôn là chốn hoa tửu, có tiếng hát thì đâu lạ lùng gì? Không có ca tửu thanh sắc mới là kì lạ!”

“Ngươi lại có điều chưa biết. Vô Tình tinh thông âm luật, loại nhạc tầm thường làm sao y để vào tai? Nhưng tiếng hát này rõ ràng nghe rất cuốn hút,

u oán khúc chiết, lại là một giọng hát nổi bật. Nhiều lần trong tiếng hát ấy Vô

Tình ra được người hát có chuyện đau lòng, nghẹn ngào nơi cổ họng, muốn kể mà không được. Nên chưởng quỹ thôn Thúy Hạnh là Trâu Trọng Tiêu lại để tìm hiểu.”

“Đại Nghĩa Diệt Thân Trâu Trọng Tiêu? Nghe đồn là kẻ võ công cao cường, tâm kế sắc sảo, mỗi lần gặp tình thế khẩn yếu đều đại nghĩa diệt thân, mang những người bên cạnh mình bỏ tù, chém đầu, hy sinh hết thảy, mỗi lần y

“diệt thân”, địa vị lại tăng thêm một bậc. Thì ra hắn đến thôn Thúy Hạnh làm đại chưởng quỹ.”

“Đừng ngắt lời ta. Ngươi chẳng phải thân nhân của hắn, cần gì quản hắn giết ai. Đang bảo Vô Tình nghe hắn nói, mới biết người ca hát chính là Đinh Tiểu Phát. Huynh trưởng nàng phạm tội, bị nha môn bắt giữ. Nàng chỉ còn cách lưu lạc bán lời ca để sinh sống. Vô Tình nghe chuyện, cảm thấy kì quái, liền bảo Trâu chưởng quỹ mời Đinh Tiểu Phát lại. Đinh Tiểu Phát là một mỹ nhân tuyệt sắc. Vô Tình vốn không háo sắc mà nhìn thấy cũng phải rúng động. Nữ tử mỹ lệ như vậy, khiến ngươi chẳng muốn nhìn nữ tử khác nữa, cũng chẳng để nàng bỏ đi, muốn cả đời cả kiếp nhìn thấy nàng.”

“Ồ, ngươi tận mắt thấy chưa?”

“Ta không hình dung như thế, ngươi ngồi đây làm sao biết nàng đẹp? Ngươi muốn nghe nữa không, không nghe thì thôi.”

“Ta nghe, ta nghe. Ngươi mau kể, kể đi.”

“Vô Tình thăm hỏi tình cảnh của nàng. Mắt nàng bắt đầu đỏ hoe, thổn thức kể sự tình: Nguyên là bào huynh Đinh Tiểu Tí của nàng phạm pháp, bị bắt giữ. Huynh muội họ nương tựa lẫn nhau, Đinh Tiểu Phát chỉ còn cách bán lời ca để kiếm tiền nộp tiền phạt để thoát tội. Đinh Tiểu Phát vốn yếu đuối đáng

thương, nay càng thấy tội nghiệp. Vô Tình hỏi han một chút, Tiểu Phát đã cầu

Vô Tình cứu huynh trưởng của nàng, nàng tình nguyện đem thân báo đáp …” Vô Tình chẳng phải tàn phế à, làm thế nào …”

“Vô Tình bị phế đi kinh mạch đôi chân, nhưng tàn phế không có nghĩa là không có khả năng làm người. Ngươi đừng nhập hai chuyện thành một. Ngươi đừng có đố kị, ai bảo ngươi chẳng phải Vô Tình!”

“Không trêu ngươi nữa. Ngươi kể tiếp đi. Ta ngậm miệng là được chứ gì.” “Vô Tình chẳng nói gì, không đáp ứng cũng không cự tuyệt. Hai người uống

rượu xướng ngâm một lúc. Tay trái Đinh Tiểu Phát nâng chung kính rượu, thừa lúc Vô Tình không đề phòng, hữu thủ lấy ra chủy thủ, đâm thẳng hướng Vô Tình!”

“A, nguy rồi! Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, kinh mạch Vô Tình lại bị thương không thể luyện võ, kiểu hành thích này thật là tuyệt!”

“Không sai, lúc ấy cả hai đều ngồi, cách nhau không đến nửa thước, nếu là người khác, đương lúc say hương đắm sắc, có thể không hồ đồ chăng! Vô Tình lại có chỗ hơn người. Minh khí của y đã phá vỡ điểm lợi hại của ám khí, ở cự ly ngắn phát sinh hiệu dụng rất lớn! Vào lúc vô cùng nguy cấp như thế, ngay khi xương cổ tay lộ ra dưới ống tay áo, cơ quan phát động bí tiễn trong bao, một mũi tên phóng ra, thủ pháp cực nhanh cực chuẩn, thần tiễn cách ba tấc đánh trúng chủy thủ, hơn nữa loại thần tiễn này do Vô Tình tỉ mỉ chế tạo, tỏa lực rất mạnh. Đinh Tiểu Phát giữ đao không vững, đao rơi xuống đất. Nàng cúi người định nhặt, vẫn muốn liều mạng. Vô Tình tay còn cầm chung rượu, thản nhiên thốt: “Ta khuyên nàng nên ngồi xuống, đừng vọng động.” Đinh Tiểu Phát biết chỉ cần Vô Tình nhấc tay là có thể lấy mạng mình, lập

tức không dám loạn động.”

“Đinh Tiểu Phát … nàng ấy vì sao hành động như thế?”

“Bởi vậy, Vô Tình cũng cảm thấy kì quái. Đinh Tiểu Phát vừa khóc vừa nói: “Các ngươi là bọn cẩu quan. Ngươi hại ca ca ta còn chưa đủ sao. Còn muốn

gì ở ta nữa?” Vô Tình càng cảm giác kì quái, thấy hận thù của Đinh Tiểu Phát quá sâu, chỉ biết nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, cuối cùng là chuyện gì chứ, nàng hãy nói rõ ràng xem, sau đó hãy động thủ cũng chưa muộn.” Đinh Tiểu Phát oán giận nói: “Ngươi đừng giả vờ! Bắt giữ ca ca của ta vốn là chủ ý của ngươi.” Vô Tình ngạc nhiên thốt: “Nàng nói rõ nguyên do nào, ta ắt xem xét cẩn thận.” Tiểu Phát thấy Vô Tình thực có thành ý, lúc này mới thẳng thắn

tiết lộ: Vốn là huynh trưởng Đinh Tiểu Tí rất giỏi đóng vai phản xuyến, ca

hát cũng rất tuyệt, đấy là điều tiêu chí mà các đại quan quý nhân ưa thích, Tiểu Tí cũng hiểu điều đó. Ở thành nam, phó tổng bộ đầu Hổ Trảo Vương Cao Lực đối với huynh muội họ thèm muốn đã lâu. Vài ngày trước, Cao phó

tổng bộ đầu bảo rằng phụng mệnh lão đại của Tứ đại danh bộ là Vô Tình, đến bắt Đinh Tiểu Tí để thẩm án, cho người tới áp giải, một đi không về. Đinh Tiểu Phát lo liệu nhiều nơi, muốn gặp mặt huynh trưởng. Cao Lực trái lại động tay động chân với nàng. Đinh Tiểu Phát rõ ràng biết dụng ý của Cao Lực, vừa hận vừa thẹn, nghe đồn Vô Tình mấy ngày gần đây ở Thúy Hạnh thôn uống rượu một mình, liền nảy ra ý liều chết một phen, thừa dịp thân cận với y. Vô Tình quả nhiên hỏi đến chuyện của Đinh Tiểu Tí. Tiểu Phát thấy Vô Tình giả vờ không biết chuyện, lại không chịu buông tha ca ca của nàng, muốn đem thân mình để cầu khẩn. Vô Tình vẫn không lay động, nên không tiếc ám sát ten đầu sỏ tội ác.”

“Nhưng Vô Tình nào có bắt giữ ca ca của nàng ấy chứ!”

“Phải rồi! Vô Tình thấy chuyện kì quặc, vì vật nói với nàng: “Việc này ta hoàn toàn không biết. Nàng tin cũng được, không tin chẳng sao. Ta sẽ thay nàng tra xét vụ việc, tìm nơi ca ca nàng bị giam. Hoàng hôn ngày mai, ta sẽ đến đây. Hãy đợi tin tức của ta.” Đinh Tiểu Phát mới biết đã trách lầm Vô Tình. Nhưng Vô Tình đã triệu hai kiếm đồng đến đẩy y rời khỏi Thúy Hạnh thôn”

“Chuyện như thế mà phải kinh động đến Vô Tình tra án, ắt tìm được Đinh

Tiểu Tí thôi.”

“Ngươi đừng vội cao hứng. Ngày tiếp theo, tại nha môn Vô Tình tìm không ra Cao Lực, truy đuổi tới nơi ở của hắn mới phát hiện Cao Lực đã bị giết. Đinh Tiểu Tí cũng chẳng có tung tích. Cao Lực chết bởi một loại ám khí mảnh như sợi tóc cắm và Thiên Linh Cái.”

“Vô Tình đến tổng bộ thành nam tra vấn, căn bản không có một kẻ nào biết chuyện. Vô Tình lại kiếm Thiết Kiểm Hình Tổng Hà đại nhân tìm chứng cứ, tróc nã Đinh Tiểu Tí là hành động cá nhân của Cao Lực, đồng thời cũng không biết Cao Lực giam người ở chốn nào… Để không bỏ qua điểm chính nào, Vô Tình cùng bốn tay kiếm đồng thảo luận. Vô Tình trước tiên trở về Thúy Hạnh thôn. Ôn tồn an ủi Đinh Tiểu Phát. Đinh Tiểu Phát quá lo lắng, không nhịn được đã uống vài chung. Vô Tình cũng đối ấm với nàng. Tâm Vô Tình đã có chút rung động, chỉ cảm thấy trước mắt là một tuyệt đại giai nhân, sóng mắt yêu kiều, không kháng cự được muốn ôm lấy nàng, mật ý khinh

liên.”

“Ái chà, người luôn trấn định, lâm nguy không loạn như Vô Tình cũng không ngoại lệ nhỉ?”

“Đinh lực của Vô Tình đâu có yếu như vậy chứ? Phải nói là Đinh Tiểu Phát cũng là nữ tử đứng đắn, lẽ nào buông thả như vậy được? Ai! Đây là vì rượu mà ra cả. Lại chẳng phải rượu bình thường, tịnh không phải rượu thường. Bên trong đã hòa lẫn một loại thuốc tên gọi Yên Chi Lệ.”

“Hả! Là loại xuân dược tối lợi hại.”

“Chính xác. Ám khí của Vô Tình không hề tẩm độc, hơn nữa hành xự quan minh lỗi lạc. Bởi vậy y mới sáng tạo ra nhất tông “minh khí” của võ lâm. Ám khí trên tay y là loại binh khí quang minh chính đại! Tuy nhiên, y không dùng độc nhưng đối với độc dược rất hiểu biết. Loại độc tầm thường y làm thế nào thử không ra? Bởi Yên Chi Lệ chẳng phải độc dược, hơn nữa là xuân dược, cho nên nam tử có định lực như Vô Tình, nữ tử thuần khiết như Đinh Tiểu Phát, chỉ uống ba chung đã lòng xuân lay động, tình dục không đè nén được, tuôn trào mạnh mẽ.”

“Không hay rồi, kẻ hạ xuân dược tất có ý xấu.”

‘Mỹ sắc trước mặt, Vô Tình càng nhìn càng yêu, hai người ở bên nhau, tiếp xúc da thịt, nóng nảy như lửa thiêu. Y ôm Đinh Tiểu Phát vào lòng, lăn xe đến cạnh giường. Tiểu Phát thẹn thùng vô cùng, hai má ửng hồng, một lọn tóc đen điểm trên cánh môi, đôi môi như đóa hoa hồng còn đọng sương sớm, khẽ hở ra để lộ hàm răng cùng với một chút hương vị ngọt ngào. Tiểu Phát

quá thẹn, mặc dù bị tình dục công kích, vẫn dời mắt đi nơi khác. Vô Tình ôm nàng nhẹ nhàng đặt lên giường. Lúc này, mái tóc Tiểu Phát rối bời, vạt áo đã mở ra, để lộ phần ngực mềm mại, xiêm váy cũng lật lên phơi bày đôi chân nhỏ trắng nõn. Tiểu Phát phát ra tiếng rên say lòng người, ư hử một tiếng.”

“Oa, ngươi đường vẽ tranh thêm tiếng nữa, nghe qua mà lòng ta cũng nổi nóng đây …”

“Tiếp sau đấy, im lặng gần như chẳng nghe được hơi thể nữa, có bốn người đi đến. Kẻ thì trốn ở gầm giường, kẻ nấp sau bình phong, có kẻ từ sau bước tường bước ra, tóm lại, bọn chúng đã sớm có mặt trong phòng, giải khai cơ quan từ bên trong xuất hiện.”

“Lần này xong rồi. Bọn chúng là ai?”

“Tư Mã Băng, Tư Mã Bệnh, Trâu Trọng Tiêu, còn có Mộ.”

“Tư Mã huynh đệ! Bọn chúng chẳng phải giết Thiết Thủ không thành sao:

làm sao mà chạy đến đây? Trâu Trọng Tiêu? … Ta hiểu rồi.”

“Chính là vì giết Thiết Thủ không được. Kẻ đối địch với Gia Cát tiên sinh ra lệnh cho chúng đoái công chuộc tội, đầu tiên đi giết người đứng đầu Tứ đại danh bộ. Lần này bọn chúng đã chuẩn bị. Tư Mã Băng giương Thất Huyền Thần Cung, một lần bắn bảy mũi tên, trong nháy mắt có thể xuyên thủng mười bốn lỗ trên người Vô Tình. Tư Mã Bệnh sử dụng Phi Thứu Trảm Thủy Đao, nhanh mà không gây tiếng động. Còn có Phản Kiếm Vô Tình Âm Dương Trảo của Trâu Trọng Tiêu, quyết chí lấy mạng Vô Tình.”

“Còn gì khéo hơn nữa! Đổi lại lúc bình thường, chỉ bằng mấy kẻ này, vị tất động được đến Vô Tình. Chỉ là nam nhân đều khó tránh khỏi tình thế này. Ây da, đây thật là rất rất không hay rồi!”

“Ba kẻ nọ không nói, kẻ thứ tư càng đáng sợ hơn. Hắn, một người, so với ba người còn đáng sợ hơn gấp ba lần!”

“Ai?” “Mộ.”

“Mộ là gì?”

“Mộ là đại hiệu của một ngôi sao. Ngươi từng nghe đến Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh, tổ chức sát thủ ấy chưa?”

‘Nghe rồi. Đó là tổ chức thần bí chuyên dùng ám khí giết người thành công nhất cũng là hữu hiệu nhất… Lẽ nào… Mộ là thành viên của tổ chức đó sao?”

“Hơn nữa còn là thành viên thập phần trọng yếu. Bởi vậy, khi hắn xuất thủ, chỉ đánh ra một ngôi sao, bắn vào giường, một ngôi sao tỏa ra hai mươi ba mũi ám khí, thực ra chỉ có mười một là thật, mười hai mũi là ảo ảnh đánh lừa tai mắt, cho dù cao thủ nhất lưu, giữa thanh thiên bạch nhật cũng ứng phó không đước, huống hồ tình trạng Vô Tình bây giờ…”

“Hơn nữa, hãy còn một Đinh Tiểu Phát vô tội!” “Hắc hắc.”

“Ngươi cười hắc hắc là thế nào?”

“Hắc hắc chính là ý tứ của Vô Tình. Chỉ nghe Đinh Tiểu Phát thét lên kinh

hãi. Vô Tình đã hất tấm chăn bao lấy toàn bộ ám khí, đồng thời thuận thế trở tay áo, đánh ra năm đồng tiền.”

“Đợi một chút, Vô Tình ở trên giường… Y chẳng phải đang… Y tất nhiên đã cởi y phục chứ!”

“Ai bảo y đã cởi y phục? Năm đồng tiền của y vừa bắn ra, lập tức điểm hỏa, ánh sáng bừng lên, yết hầu Tư Mã Băng, ấn đường Tư Mã Bệnh đều ghim một đồng tiền; Trâu Trọng Tiêu bị đánh trúng huyệt Trung Đình, nằm tê liệt trên đất. Trong năm đồng tiền ấy, có hai đồng tấn công Mộ, nhưng Mộ không nhìn thấy, đã xuyên qua người hắn, thật ra một đồng cắm trên tường, đồng tiền còn vươn vết máu.”

“Lợi hại, lợi hại; thán phục, thán phục! Trong đêm tối nhận biết huyệt vị, mà chuẩn xác như thế, không hổ là Minh khí đệ nhất tông chủ.”

‘Vô Tình một lần xuất thủ đã toàn thắng, mà còn thu lại ba loại vũ khí chuẩn bị đối phó kẻ còn lại trong phòng.”

“Còn kẻ khác sao? Địch nhân ở đâu?”

“Có. Lúc đèn sáng, Vô Tình mới nhìn thấy hắn. Đó là tuyệt đỉnh cao thủ

Thần Quyền Thái Bảo Thiết Cố Tam!” “A! Lại là hắn!”

“Khi bốn người xuất hiện, không gây một tiếng động nào, cũng ngừng hừng hô hấp. Vô Tình nhờ vào tiếng tim đập mà xác định. Nhưng tim gã Cố Thiết Tam phảng phất không có đập vậy. Hắn không xuất thủ, chỉ khoanh tay bàng quan, lạnh lùng thốt: “Ta biết bốn gã ngu xuẩn quyết chẳng chế phục được ngươi. Ta chỉ là muốn xem Tứ đại danh bộ xuất thủ thế nào.” Hắn tịnh không nói tại sao. Nhưng Vô Tình rất hiểu ý tứ của hắn, cho nên Vô Tình nói: “Bọn chúng sai Cao Lực tróc nã Đinh Tiểu Tí, hy vọng Tiểu Phát gặp ta, tịnh có thể giết ta, giết không được lại hạ độc trong rượu, thi hành liên hoàn kế, giết Cao Lực diệt khẩu, đáng tiếng chúng quên mất một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Cố Thiết Tam cũng hỏi như vậy. Vô Tình cười nhạt nói: “Ta làm sao không nghi ngờ Trâu Trọng Tiêu? Chuyện này từ đầu đến cuối đều do một tay hắn sắp đặt. Ta sớm đã sai kiếm đồng điều tra hắn.” Cố Thiết Tam im lặng một lúc mới nói: “Ngươi cuối cùng có uống Yên Chi Lệ không?” Vô Tình gật đầu, trên mặt đã xuất hiện vẻ xấu hổ. Cố Thiết Tam nói: “Ngươi phá án là lẽ

đương nhiên. Bọn chúng không chế trụ được ngươi là bọn chúng không tự lượng sức. Nhưng ngươi ôm người tuyệt sắc, uống xuân dược rồi mà còn có thể tương kế tựu kế, định lực như thế thật bội phục!” nói rồi hắn cười lớn bỏ đi. Ngày kế, Vô Tình bắt Trâu Trọng Tiêu khai ra nơi giam Đinh Tiểu Tí để Đinh thị huynh muội đoàn tụ. Ngày sau, hễ ai nhắc tới chuyện đêm ấy, Đinh Tiểu Phát luôn đỏ mặt, cúi đầu, mày run run, không chịu nói gì.”

“Lúc đó, nếu Vô Tình cũng có mặt, nhất định có thể nghe được tiếng tim đập của y nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện