Chương 50: ¸.•´¨¤ NGÀN SƠN BAY TÚNG
Đoàn người trở về tướng phủ, Thanh Tỏa đã đợi đến nóng nảy. Không biết vì sao nhưng nàng luôn cảm thấy Mộ Lưu Tô có chuyện gạt nàng. Lúc này thấy mọi người cùng trở về, nàng rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm “đi đâu mà trễ vạy?” Lại nhìn nữ nhi, nhi tử toàn thân bùn đất, ngay cả Vi Sinh Từ luôn sạch sẽ, trên người cũng dính vài cộng lông gà. Kinh ngạc hỏi “đây là làm sao? Trời ạ, đây là mùi gì vậy?”
Mùi gà chứ gì nữa. Mộ Tài Linh nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, lúc nãy chơi đến cao hứng, giờ lại thấy chột dạ
Lam Tiểu Sí nói “ta mang đệ đệ đi mở mang kiến thức” Một tay khoác lên vai Mộ Tài Linh, hỏi “đúng không? Hôm nay chơi vui không?”
Mộ Tài Linh không dám dồng ý, cúi đầu nói “nương, phụ thân, hài nhi biết sai rồi”
Lam Tiểu Sí chậc chậc lưỡi
Thanh Tỏa nói với Mộ Lưu Tô “là ta bảo hắn ra ngoài đi chơi cùng tỷ tỷ, ngươi trách cứ hắn làm gì?”
Nàng còn không thèm hỏi nàng dẫn nhi tử ra ngoài làm gì, nhưng Mộ Lưu Tô nào đâu dám nói ra “ta không có trách hắn” Quay sang rống lên với Mộ Tài Linh “còn không mau đi tắm rửa, thay quần áo” Rốt cuộc là nhi tử của mình, muốn rống liền rống. Sau đó quay đầu nhìn Lam Tiểu Sí và Vi Sinh Từ, há miệng mấy lần mới dùng thanh âm ôn hòa nói “các ngươi cũng đi tắm rửa đi” Đây đâu phải là kế nữ, là tổ tông mới đúng
Lam Tiểu Sí không khách khí, lập tức lôi kéo tay Vi Sinh Từ bước đi
Thanh Tỏa vội đuổi theo “tách ra, tách ra” Hai người không thể tắm cùng nhau
Lam Tiểu Sí cười khanh khách, bỏ chạy nhanh hơn. Mộ Lưu Tô đau lòng phu nhân, giữ Thanh Tỏa lại “nàng tự lo được, muốn lo cũng phải là Vi Sinh Kỳ lo mới đúng”
Thanh Tỏa mỉm cười “Lưu Tô, có phải Tiểu Sí chọc ngươi mất hứng không?”
“Làm gì có. Thanh Tỏa, ta hi vọng ngươi hiểu, nàng là nữ nhi của ngươi cũng là nữ nhi của ta, dù phát sinh chuyện gì, ta tuyệt sẽ không tổn hại một cộng tóc của nàng”
Thanh Tỏa gật đầu hài lòng
Hai phu thê tràn ngập nhu tình mật ý. Mộ Lưu Tô vuốt tóc mai hơi rối cho nàng “đợi lâu như vậy, ngươi hẳn cũng đói bụng. Đi ăn chút gì đi”
Hai người ngồi xuống bên bàn, nô bộc bắt đầu mang thức ăn lên, bọn nhỏ về trễ, thức ăn đã hâm lại mấy lần nhưng cũng may mọi người đều bình an trở về, chờ một chút cũng không sao
Thanh Tỏa rửa sạch hai tay, dùng thìa bạc bóc vỏ cua, đợi khi ba người tắm rửa xong quay trở lại, trên bàn đã đặt thật nhiều thịt cua
Mộ Tài Linh lễ phép nói “cảm ơn mẫu thân” Trong lòng cũng biết đây là do có tỷ tỷ, trước kia phụ thân luôn muốn hắn phải tự lập, đâu có để mẫu thân bóc cua cho hắn
Lam Tiểu Sí duỗi tay lấy đĩa, rót dấm chua đặt trước mặt Vi Sinh Từ
Thanh Tỏa nói “Lưu Tô, độc thương trên mặt Tiểu Sí vẫn không hết, hay là ngày mai ngươi mang nàng tiến cung tìm ngự y xem thử đi”
Mộ Lưu Tô không đành lòng cự tuyệt phu nhân mình, nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, lại sợ Thanh Tỏa nhận ra không đúng, liền nói “được. Tiểu Sí, ngày mai ngươi thu thập một chút, theo ta vào cung”
Lam Tiểu Sí đáp “cảm ơn cha. Đến, cha ăn đùi gà đi” Nói xong liền gắp một cái đùi gà thật to đặt vào bát Mộ Lưu Tô, cùng hắn diễn tuồng phụ từ nữ hiếu
Đến tối, Mộ Tài Linh vẫn đọc sách đến giờ tý theo thường lệ, Vi Sinh Từ thì trở phòng luyện công, Lam Tiểu Sí đương nhiên đi ngủ. Thanh Tỏa muốn cùng nàng lại bị nàng đẩy đi “ta lớn vậy rồi, đâu còn cần nương ngủ chung, nương vẫn nên cùng cha đi”
“Ngươi đứa nhỏ này. Nương muốn bù đắp mười sáu năm qua mà. Thôi được, nữ nhi đã lớn, nương chờ ngươi ngủ rồi mới đi, được không?”
Lam Tiểu Sí gật đầu “vậy được” Nàng vừa đặt đầu xuống gối, chốc lát sau đã vang lên tiếng ngáy nho nhỏ.
Thanh Tỏa mỉm cười, đắp chăn cho nàng rồi rời đi
Vi Sinh Từ đến chỗ mới, có chút không quen, hơn nữa hạ nhân liên tục đi qua đi lại, thính lực của hắn lại nhạy bén, càng thêm khó ngủ. Hắn lăn qua lộn lại một hồi, cuối cùng đẩy cửa đi ra ngoài. Mộ Lưu Tô biết hắn thích an tĩnh nên không an bài hạ nhân gác đêm trong viện hắn. Vi Sinh Từ đi được không xa liền nghe được thanh âm kỳ quái, hắn lần theo âm thanh đi tới, đến chỗ chân tường bên phòng bếp, nhìn thấy bên trong có một nam một nữ đang ôm nhau, còn hôn mặt đối phương. Hắn có chút tò mò, Tiểu Sí Bàng cũng thường xuyên hôn mặt hắn nhưng rất khác hai người kia, dù là độ mạnh yếu hay mức độ vội vàng đều rất kỳ quái, giống như hận không thể nuốt đối phương vào bùng. Lại thấy đôi nam nữ kia cởi bỏ quần áo, hai bóng người dây dưa, lăn đến bên đống củi. Không biết vì sao, hắn có chút đỏ mặt, biết là nên đi nhưng lại lén nhìn nhiều hơn. Hơi thở hai người kia càng thêm nặng nề, hắn đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác khó hiểu, giống như là bản năng thức tỉnh
Loại cảm giác này làm cảm xúc hắn dao động dị thường, hắn liền hỏi “các ngươi đang làm gì vậy?”
Hai người lập tức dùng động tác, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ra ngoài. Vi Sinh Từ đẩy cửa đi vào, tất nhiên là cửa đã bị cài then nhưng đâu có làm khó được hắn. Nhìn thấy hắn đi, hai người kia mặt không còn chút máu. Nữ là nha đầu phụ việc, cũng từng đưa thức ăn đến cho Vi Sinh Từ; nam là đầu bếp trong tướng phủ
Nha đầu kia quỳ xuống, khóc lóc cầu xin ‘Vi Sinh thiếu gia, tha mạng ah”
Đầu bếp kia nghe vâ, biết hắn là khách nhân của tướng gia, vội quỳ xuống nói “thiếu gia, hai chúng ta là chưa hôn chưa gả lại thật lòng yêu nhau. Thiếu gia cho chúng ta một con đường sống, van cầu ngươi”
Vi Sinh Từ có chút mất hứng, hắn chỉ muốn biết bọn họ đang làm gì, bọn họ lại nói đâu đâu. Hắn cau mày, hỏi lại “các ngươi đang làm gì?” Vì sao cảm giác của hắn lại kỳ quái như vậy?
Phủ đệ quan gia chú ý nhất là thể diện, hạ nhân trộm tình cũng không phải chuyện lớn nhưng tuyệt không cho phép, nếu để đại quản gia biết, đầu bếp hẳn là sẽ bị đuổi, nha đầu e là bị bán đi. Nghĩ tới đây, hai người càng thêm hoảng sợ
Thấy Vi Sinh thiếu gia không giống như khởi binh hỏi tội, đầu bếp lắp bắp đáp “thiếu gia, chúng ta, làm…làm chuyện chỉ phu thê mới có thể làm”
Vi Sinh Từ gật đầu, thì ra phu thê là sẽ làm những chuyện đi. Hắn không nói gì, xoay đầu bỏ đi, để lại hai người trong phòng bếp toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hoang mang không hiểu, vậy là bọn họ được tha sao?
Lam Tiểu Sí đỏ mặt đi vào tiểu viện, cho đến khi gió đêm thổi qua, xấu hổ mới tan biến. Hắn đẩy cửa đi vào
Lam Tiểu Sí biết hắn đến, lười biếng nói “chỗ ta càng ầm ỹ, có điều ngươi không quen thì đêm nay có thể ở tạm một đêm, ngày mai mang ngươi đến nơi khác ở”
Vi Sinh Từ đi đến bên giường, nhìn thấy cái cổ tuyết trắng thon dài của nàng, hắn đột nhiên đỏ mặt. Kỳ lạ, trước kia hắn không để ý tới chuyện này
Lam Tiểu Sí hỏi “ngươi sao vậy? Nóng sao?”
Vi Sinh Từ lúc này mới hoàn hồn, vội lắc đầu “không, ta chỉ là…chỉ là”
“Chỉ là cái gì? Ngủ đi”
Vi Sinh Từ nằm xuống bên giường nàng, đột nhiên hỏi “Tiểu Sí Bàng, gả cho ta được không?”
Lam Tiểu Sí vô cùng ngạc nhiên “ngươi chỉ hai tay trống trơn đã muốn ta gả cho ngươi?”
“Vậy muốn ta mang theo cái gì?”
Lam Tiểu Sí muốn ngủ, đáp cho có lệ “ta nghĩ ra rồi nói với ngươi”
Vi Sinh Từ ngoan ngoãn nghe theo “được”
Lam Tiểu Sí ngủ, hắn không dám nhúc nhích, nhắm mắt lại, cũng đi vào giấc ngủ. Hắn nằm mơi thấy Lam Tiểu Sí rầu rĩ ngồi trên chạc cây, đôi chân nhỏ mang giày màu lam đong đưa qua lại, thấy hắn đi đến liền hôn hắn như thường lệ, chỉ là càng hôn càng sâu. Hắn giật mình tỉnh giấc, liền có chút xấu hổ, trong quần ướt sũng lại dính dính. Hắn vội vàng đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng Lam Tiểu Sí
Hôm sau, Mộ Lưu Tô đưa Lam Tiểu Sí tiến cung, tuy trên danh nghĩa là trị độc thương trên mặt nhưng Lam Tiểu Sí lại muốn gặp Hoàng thượng, Mộ Lưu Tô đành bẩm báo với Hoàng thượng là có Vũ tộc Đại tiểu thư đến bái kiến. Tiểu hoàng đế có ấn tượng không tệ với Vũ nhân, lập tức bảo hắn đưa Lam Tiểu Sí đến Hoán Xuân viên
Trên đường đến Hoán Xuân viên, Lam Tiểu Sí đột nhiên nói ‘cha, đợi chút”
“Sau khi đi vào, đừng gọi ta là cha. Còn nữa, ngươi muốn gì?” Hiện tại, hắn đối với nàng vô cùng cảnh giác
Lam Tiểu Sí cười hì hì “nữ nhi hiểu rõ. Gặp Bệ hạ mà, đương nhiên muốn trang điểm một chút”
Mộ Lưu Tô vừa nghe, cả người run lên “Lam Tiểu Sí. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lam Tiểu Sí vỗ vai hắn “cha đừng khẩn trương, ta chỉ đi thay bộ quần áo mà thôi”
Mộ Lưu Tô tức giận “vô nghĩa, ta không thể không khẩn trương”
Lam Tiểu Sí cười ha hả, bỏ đi thay xiêm y. Chốc lát sau, khi thấy nàng đi ra, trên mặt Mộ Lưu Tô đủ mọi màu sắc, cực kỳ ngoạn mục. Nàng tháo mặt nạ trên mặt xuống, để lộ độc thương, trên đầu lại trùm khăn màu lam như thôn phụ, xiêm y trên người tuy không tệ nhưng kiểu dáng cũ kỹ, tai đeo bông tai bằng bạc, trên tóc chỉ cài hai cây trâm bạc, chân mang giày thêu, nhìn tựa như một tiểu tức phụ địa tài chủ
Mộ Lưu Tô nghiến răng “ngươi, ngươi đây là…” Mẹ nó, ngươi lại cải trang
Lam Tiểu Sí cười hì hì “chúng ta đi thôi, cha”
Mộ Lưu Tô tức đến phát hỏa nhưng vẫn phải mang nàng tiếp tục đi đến Hoán Xuân viên.
Tiểu hoàng đế đang chờ bọn họ, nhìn thấy Mộ Lưu Tô dẫn một cô nương tuổi trẻ, ăn mặc dị thường đơn giản thuần phác đi tới, hồ nghi hỏi “ngươi chính là Lam Tiểu Sí?”
Mộ Lưu Tô ho nhẹ một tiếng “còn không tham kiến Bệ hạ”
Lam Tiểu Sí vẻ mặt kinh sợ, khụy gối, dập đầu bái kiến Vũ Văn Siêu. Bộ dáng như thôn cô.
Vũ Văn Siêu càng thấy Vũ tộc đáng thương, đúng là người thành thật, vội nói “đứng lên đi, mặt ngươi sao vậy?”
Lam Tiểu Sí nhìn Mộ Lưu Tô, không dám trả lời
Vũ Văn Siêu liền cảm thấy là do Mộ Lưu Tô hù dọa nàng, liền nói “không cần sợ, ngươi cứ mạnh dạn nói với trẫm” Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng đột nhiên có cảm giác quân lâm thiên hạ, nêu cao chính nghĩa
Lam Tiểu Sí nhỏ giọng nói “mặt dân nữ bị trúng độc, đại phu của Vũ tộc nói trị không được. Cha ta nói Hiệp Đô là địa phương lớn, bảo ta đến bái kiến Hoàng thượng, thuận tiện xem có tìm được đại phu trị mặt hay không”
Vũ Văn Siêu liếc Mộ Lưu Tô một cái, ý chỉ: nhìn đi, khiến người ta sợ rồi kìa, chọc cho Mộ Lưu Tô tức giận lần nữa. Hắn hào khí nói “đừng lo, ngươi ở lại trong cung, trẫm cho ngự y tốt nhất chữa trị cho ngươi”
Lam Tiểu Sí cảm động đến nước mắt lưng tròng “Bệ hạ, ngài tốt quá”
Mộ Lưu Tô ho khan một tiếng, Lam Tiểu Sí vội ngậm miệng.
Vũ Văn Siêu mất hứng, ngươi hù dọa nàng làm gì? Mấy năm qua Thừa tướng luôn ở trước mặt hắn nói Vũ tộc có dã tâm, không chịu quản thúc nhưng hiện tại xem ra bọn họ chỉ là lương dân chuyên huấn luyện chim mà thôi, chỉ là diện mạo bất đồng với người thường. Hắn tự thấy mình ánh mắt sâu sắc, khẳng định Phương Hồ Ủng Thúy là đồng ruộng vườn chim, Vũ nhân ở đó trồng trọt, nuôi chim, có chút nghèo lại thuần phác, thẳng thắn, thành khẩn. Cho nên hắn nói “được rồi, Vũ nhân cũng là con dân Đại Lương, trẫm thân là hoàng đế Đại Lương sẽ không để các ngươi chịu ức hiếp, sau này nếu gặp chuyện gì, có thể tìm trẫm làm chủ cho các ngươi”
Lam Tiểu Sí cao hứng “cảm ơn Bệ hạ. Ta trở về nhất định phải nói với Vũ nhân là hoàng đế chúng ta là người yêu dân như con ah”
Vũ Văn Siêu tâm tình đại duyệt, vung tay lên “Mộ thừa tướng, mau tìm ngự y chẩn trị cho nàng”
Mộ Lưu Tô âm thầm thở dài, biết Vũ Văn Siêu đã nhận định Vũ tộc vừa nghèo vừa khổ nhưng ở trước mặt Lam Tiểu Sí, hắn cũng không tiện nói nhiều, chỉ khom người đáp “vi thần lĩnh chỉ”
Dọc đường đi ra ngoài, Mộ Lưu Tô đều là mặt mày âm trầm
Lam Tiểu Sí nói “cha, đợi chút, ta đi thay đổi quần áo. Không biết quần áo này ai giặt, hồ cứng quá”
Mộ Lưu Tô đâu thèm để ý tới nàng.
Chốc lát sau, Lam Tiểu Sí đã thay quần áo trở lại, mặt đeo mặt nạ, nhìn qua cũng sắc nước hương trời, cười khẽ lại là cô nương hoạt bát xinh đẹp. Nàng tâm tình vui vẻ đi tìm ngự y, nhưng độc trên mặt nàng ngay cả Mộc Băng Nghiên, Vân Thải Chân còn đang tìm cách thì ngự y có thể làm gì. Nói là đi xem thái y cũng chỉ là cho có mà thôi
Trở lại tướng phủ, Thanh Tỏa vui vẻ hỏi “Thái y nói thế nào?”
Mộ Lưu Tô đáp “thái y chữa bệnh luôn là tứ bình bát ổn, độc thương của nàng e là nhất thời không ai có thể giải” Thấy Thanh Tỏa lộ vẻ thất vọng, hắn vội nói tiếp “có điều Mộc Băng Nghiên và Vân Thải Chân vẫn luôn nghiên cứu, sớm muộn gì cũng giải quyết được, ngươi đừng quá lo lắng”
Thanh Tỏa gật đầu, cũng chỉ có thể như thế
Lam Tiểu Sí nói “nương, nếu Thái y cũng không có cách nào, ta về Phương Hồ Ủng Thúy thôi”
“Ngươi vất vả mới đến đây một chuyến, sao lại vội vàng rời đi?”
“Tiểu Từ ở không quen”
Thanh Tỏa thở dài một hơi “vốn còn muốn ngươi ở lâu mấy ngày, mẹ con chúng ta cũng đoàn viên lâu hơn. Tiểu Sí, Lam Phỉ hiểm ác, Phương Hồ Ủng Thúy cũng không phải chỗ tốt. Ngươi nếu không muốn ở lại tướng phủ, vậy đến Thái Cực Thùy Quang tìm Ôn Mê cũng được”
“Nương, ta hiểu rõ, chán ở Phương Hồ Ủng Thúy ta lại đến Tiên Tâm các, ngươi không cần lo lắng”
Mộ Lưu Tô thầm nghĩ, đừng có đề cao Lam Phỉ quá, hắn còn không hiểm ác bằng nàng
Lam Tiểu Sí nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi “cánh chim của Tài Linh là do nương cắt bỏ?”
Thanh Tỏa do dự một lát mới đáp “chỉ là buộc lại”
Lúc Mộ Tài Linh còn nhỏ, cũng định cắt đứt cánh chim của hắn, nàng không muốn nhi tử có bất kỳ liên hệ gì với Vũ tộc nhưng rồi nàng lại luyến tiếc, cắt bỏ da thịt cốt nhục, sao có thể không đau. Cũng may cánh chim của Vũ nhân chưa trưởng thành rất mềm, nhất là của hài tử, mỏng manh như cánh ve, dùng vải bông buộc lại liền giống như các cô nương buộc ngực mà thôi, sẽ không ai thấy. Tuy nhiên đứa nhỏ chậm rãi lớn lên, việc che giấu cũng ngày càng khó, một khi trưởng thành, cánh chim dày dặn, khớp xương cũng cứng cáp hơn, sẽ không cuộn lại được nữa, vì thế nàng ngày đêm lo lắng, nhi tử mang cánh chim sao có thể mang sống yên ở Hiệp Đô. Mộ Lưu Tô biết nàng lo lắng, những năm gần đây vừa vì triều đình lên kế hoạch, vừa tìm đường ra cho nhi tử, ai ngờ Lam Phỉ không phải cục xương dễ gặm mà giữa đường còn xuất hiện một Lam Tiểu Sí, khiến hắn hao hết tâm tư
Lam Tiểu Sí nói “nương, ta biết Vũ tộc mang lại những ký ức không vui cho ngươi nhưng làm người không thể chối bỏ huyết thống của mình, dù sao đây là chuyện không thể lựa chọn. Huống chi hiện tại Vũ nhân đều cố gắng, làm cho huyết thống Vũ nhân không thấy hổ thẹn”
Thanh Tỏa cúi đầu “nương hiểu”
Lam Tiểu Sí gật đầu “ta và Tiểu Từ đi đây, các ngươi cũng đừng tiễn, để Tài Linh tiễn đi. Ta rất hợp ý đệ đệ này”
Mộ Lưu Tô vẫn có chút lo lắng nhưng ở trước mặt Thanh Tỏa, hắn không tiện cự tuyệt
Thanh Tỏa chỉ nói “Tiểu Sí, ngươi đừng đưa hắn về Vũ tộc, để nương suy nghĩ thêm chút nữa”
Lam Tiểu Sí gật đầu đáp ứng “đương nhiên”
Vì thế Mộ Tài Linh phụng mệnh tiễn Lam Tiểu Sí và Vi Sinh Từ ra khỏi thành, Cưu Vẫn và Ngân Loan cũng đồng hành
Lam Tiểu Sí nói “ngươi buộc cánh lại như vậy, có khó chịu không?”
Mộ Tài Linh lắc đầu, trong mắt có chút do dự
Lam Tiểu Sí cười ha ha, nói “Cưu Vẫn, mang đệ đệ ta bay một vòng đi”
Cưu Vẫn lập tức nhận lệnh “dạ, Đại tiểu thư”
Mộ Tài Linh nhìn đôi cánh của Cưu Vẫn và Ngân Loan, vừa sợ vừa hiếu kỳ, sau này cánh của hắn cũng sẽ rộng lớn vậy sao? Tuy không giống người bình thường nhưng nhìn cũng rất được nha. Hắn leo lên lưng Cưu Vẫn, Cưu Vẫn vỗ cánh một cái, hắn liền cảm giác cả người cách xa mặt đất. Hắn sợ hãi kêu một tiếng, bên người là mây trắng chim bay, cả người hòa mình với không trung vô tận. Hắn sững sờ một lát rồi lại thét chói tai, cảm giác bay lượn tuyệt không thể tả, rất tự do tự tại
Lam Tiểu Sí quay đầu nhìn thoáng qua Vi Sinh Từ, thấy hắn nhìn chằm chằm trên không trung, liền nói “rất không công bằng, vì sao nữ tử Vũ tộc lại không có cánh. Ta cũng muốn tự mình bay nha”
Vi Sinh Từ duỗi tay ôm nàng, đột nhiên hai người bay vút lên trời, đương nhiên không phải bay lượn trên trời như Vũ nhân nhưng tốc độ cũng rất nhanh, giống như hóa thành gió bay đi vạn dặm.Tóc Lam Tiểu Sí bị gió thổi bay rối tung, Vi Sinh Từ mang nàng nhanh chóng đi về phía trước. Nàng chôn mặt trong lòng hắn, tóc dài dán lên cằm hắn, hương khí của nàng tràn ngập khoang mũi hắn. Hắn mang nàng trèo đèo lội suối, có cảm giác ngàn sơn bay lên nhưng hơi thở của hắn vẫn lượn lờ bên cạnh. Hắn cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nhớ ra đã lâu Tiểu Sí Bàng không có hôn hắn. Hiện người trong lòng tóc đen như mực tán loạn, cái gáy tuyết trắng thon dài, non mịn khiến người ta muốn cắn một ngụm. Vi Sinh Từ đột nhiên rất muốn hôn nàng, rất muốn lại nếm thử xúc cảm ôn nhu ấm áp trên môi nàng.
Vì sao lúc này hắn lại nghĩ đến chuyện này
Bình luận truyện