Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 75: Đêm cuối cùng



Chập tối.

Lúc Lương Trinh vào cửa, Chúc Vân Tuyên mới vừa thả chim cắt bay đi xong, đang dựa vào bên cửa sổ ngây người ra. Yến nhi nhảy xuống tháp chạy qua kéo tay Lương Trinh mừng rỡ tíu tít: “Chim nhỏ… Ớ…”

Nhóc con vừa nói ra xong chợt nhớ tới những lời Chúc Vân Tuyên lúc trước đã từng căn dặn, thành ra lập tức ngậm miệng lại. Lương Trinh bật cười nhéo mặt con trai hỏi: “Chim nhỏ gì?”

Yến nhi lắc đầu giơ tay che miệng mình, nghiêm túc nói: “Không thể nói đâu ạ.”

Lương Trinh cười khẽ: “Tiểu bảo bối còn có bí mật không thể nói cho phụ thân biết sao?”

Nhóc con vẫn một mực kiên trì nói: “Không thể nói được đâu.”

Chúc Vân Tuyên đi lên phía trước ôm lấy Yến nhi: “Đừng nói mấy thứ vô vị này nữa, Yến nhi đói bụng rồi, mau gọi người đem đồ ăn lên đi.”

Lương Trinh mỉm cười nhìn Chúc Vân Tuyên, đồng thời trong ánh mắt cũng toát ra chút nghi ngờ, nhưng khi thấy Chúc Vân Tuyên không có ý định muốn nói, thành ra chỉ nhíu này, không hỏi gì thêm nữa.

Sau khi dùng bữa tối xong, Lương Trinh dẫn một lớn một nhỏ ra ngoài đi tới cạnh biển.

Thủy triều đã rút đi, giờ khắc này trên mặt biển sóng êm gió lặng, dưới màn đêm hiện ra những tia sáng ôn hòa. Bọn họ đi dọc theo bờ biển, sau đó tìm một tảng đá ngồi xuống, Yến nhi lúc này cũng thôi không chạy nhảy nữa, hết sức ngoan ngoãn ngồi trên đùi Chúc Vân Tuyên yên lặng nghe tiếng ca mơ mơ hồ hồ không biết vang lên từ nơi nào.

Chúc Vân Tuyên khẽ híp mắt lẳng lặng chăm chú nhìn về chút ánh sáng từ phương xa, sau một hồi lâu bất giác trút một tiếng thở dài hỏi Lương Trinh: “Sao hôm nay lại có hứng thú muốn ngắm biển về đêm vậy?”

Lương Trinh cười bóp bóp mũi Yến nhi: “Đã mấy ngày không chơi cùng bảo bối nhỏ của ta, sợ nó không vui.”

Yến nhi nghe vậy đành thẹn thùng nép vào trong lồng ngực Lương Trinh lên tiếng: “Yến nhi không có không vui.”

“Ừ… con ngoan nhất.” Ý cười trong mắt Lương Trinh càng thêm sâu, hắn lại khẽ nói: “Chờ đến khi về kinh sẽ không còn cơ hội ngắm nữa, giờ nghĩ lại cảm thấy không nỡ.”

Đôi mắt Chúc Vân Tuyên chợt sầm tối, lời chưa kịp nói ra khỏi miệng lại đành thôi.

Lương Trinh nắm chặt tay hắn khẽ vân vê, Chúc Vân Tuyên tựa vào bả vai đối phương im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Cũng đâu phải về kinh không thể trở về đảo này nữa đâu chứ.”

“Nếu cứ chạy ra ngoài chơi, bệ hạ sẽ bị người ta nói xa hoa lãng phí mất.”

Chúc Vân Tuyên khẽ bật cười: “Quản rộng quá nhỉ, ai dám nói, trẫm sẽ xử lý người đó.”

“Ừ, bệ hạ đã nói rồi đấy.”Lương Trinh cười gật đầu, trong lòng hắn biết rõ Chúc Vân Tuyên chỉ là đang nói đùa, thế nhưng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ khi thấy người kia có thể bộc lộ ra tính cách thật mà bản thân che giấu bấy lâu nay trước mặt hắn.

Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại, còn đang định nói gì đó, Lương Trinh bỗng nhiên ghé vào lỗ tai nhắc nhở hắn: “A Tuyên nhìn lên trên xem.”

Chúc Vân Tuyên ngước mắt, vào lúc này ở xa xa bất ngờ có một chuỗi pháo hoa rực rỡ bay lên không trung, trong màn đêm tỏa ra những tia sáng đầy màu sắc óng ánh chiếu vào hai con ngươi sâu thẫm của hắn.

Yến nhi ngồi ở trên người Lương Trinh trầm trồ “Woa” một tiếng, còn hưng phấn đến mức trợn tròn hai mắt. Khi Chúc Vân Tuyên hoàn hồn, hắn mới lên tiếng hỏi Lương Trinh: “Hôm nay là ngày gì sao lại bắn pháo hoa?”

Lương Trinh cười giải thích: “Trên đảo vốn là dùng pháo hoa dấu hiệu gửi thư báo, chỉ là mấy ngày nữa, người trên đảo muốn theo bệ hạ về Đại Diễn, cho nên những thứ này giữ lại cũng vô dụng, thành ra quyết định đốt cho bằng hết, xem như cũng tổ chức ăn mừng việc vui.”

Bên tai không ngừng vang lên tiếng nổ tung của pháo hoa, Yến nhi hưng phấn đứng lên khoa tay múa chân, thỉnh thoảng trong miệng còn vang lên mấy câu ngạc nhiên thú vị: “Đẹp quá! Đẹp quá đi!”

Lương Trinh sờ đầu con trai buồn cười nói: “Thật tội nghiệp, cũng đã hơn ba tuổi đầu, bây giờ mới lần đầu tiên được xem pháo hoa.”

Ánh mắt đầy ý cười Chúc Vân Tuyên thoáng chốc giật giật, nghe vậy chỉ đành khẽ nói: “Đúng vậy, quả là bé con tội nghiệp, thông thường lễ tết trong kinh sẽ bắn pháo hoa ở Phụng Thiên môn, cho nên mấy nhóc con trong kinh đứa nào cũng không hứng thú xem mấy cái này, cũng chỉ có Yến nhi này mới cảm thấy ngạc nhiên như vậy, đúng là con trai của trẫm mà.”

Yến nhi ngẩng đầu lên vô cùng nghiêm túc chỉnh lại lời hai người: “Yến nhi không phải là bé con tội nghiệp, Yến nhi có tới tận hai người cha hai phụ thân, nhiều hơn so với mọi người mà.”

Lương Trinh cười ôm chặt con trai: “Ừ, Yến nhi của chúng ta là thứ quý giá nhất.”

Pháo hoa rực rỡ như đốt sáng hơn nửa bên bầu trời đêm, khiến cho cạnh biển mỗi lúc một nhiều người tụ tập đến. Chúc Vân Tuyên ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn một lúc, một chuỗi pháo hoa mới xông thẳng về phía chân trời, sau đó tản ra như cơn mưa bạc, lúc này đây, ý cười trong mắt hắn như được nhuộm đầy lần nữa.

Trận đốt pháo hoa này diễn ra suốt một canh giờ, lúc kết thúc, Yến nhi đả nằm nhoài trên vai Lương Trinh ngủ thiếp đi, còn Chúc Vân Tuyên ở cạnh tựa vào hắn cũng có chút buồn ngủ. Lương Trinh cởi áo khoác bọc lấy con trai, sau đó nắm tay Chúc Vân Tuyên nói: “Đi thôi, chúng ta trở về.”

Chúc Vân Tuyên mơ mơ màng màng dựa vào người hắn đứng lên, Lương Trinh ôm con trai bằng một tay, tay còn lại dắt Chúc Vân Tuyên. Hắn mỉm cười, đặc biệt bước thật chậm từ từ trở về nhà.

Khi vào phòng, Lương Trinh trước tiên thu xếp Yến nhi ngủ, Chúc Vân Tuyên ngồi xếp bằng trên tháp cầm khăn nóng lau mặt, tinh thần cũng dần dần tỉnh táo lại. Lương Trinh dỗ con ngủ xong đi đến rót chén trà ấm cho hắn, Chúc Vân Tuyên kéo khăn xuống nhận lấy chén trà, sau đó lại ngước mắt nhìn Lương Trinh một lúc thật lâu.

“Làm sao vậy?”

Chúc Vân Tuyên lắc đầu nhấp một ngụm trà, sau đó lại đột nhiên lên tiếng đề nghị: “Còn sớm, gọi người làm chút đồ nhắm tới, chúng ta uống mấy chén đi.”

Lương Trinh giơ tay vuốt ve gương mặt bị nước nóng hun đến đỏ ửng kia hỏi: “Buổi tối không ăn no sao?”

“Ừ.”

Một bình rượu nóng, cùng mấy dĩa đồ ăn nhanh chóng được đưa vào phòng đặt trên chiếc bàn trà trên tháp. Khi Lương Trinh cầm bầu rượu lên định rót, đột nhiên lại bị Chúc Vân Tuyên ngăn lại: “Để ta.”

Vừa nói xong hắn lại nhận lấy bầu rượu sau đó từ tốn rót vào chén. Lương Trinh dõi theo từng chuyển động của ngón tay thon dài kia một hồi lâu, sau mới nhẹ giọng nở nụ cười: “Từ khi nào bệ hạ lại biết hầu hạ người khác vậy?”

Chúc Vân Tuyên chẳng buồn giương mắt lên nhìn, chỉ ung dung trả lời: “Ai bảo ngươi là hoàng hậu của trẫm.”

“Vậy ta có phải nên nói câu tạ chủ long ân hay không?”

Chúc Vân Tuyên không để ý tới đối phương chăm chú rót rượu vào hai chén, sau đó lại cầm chén rượu của mình lên khẽ lắc lư: “Uống rượu đi.”

Lương Trinh mỉm cười nâng chén, hơi ngẩng đầu lên uống rượu trong chén. Chúc Vân Tuyên lúc này vẫn đang theo dõi động tác của đối phương, chén rượu chỉ dùng tay xoa xoa vẫn chưa đưa đến bên mép.

Lương Trinh uống sạch rượu trong chén xong, nhìn Chúc Vân Tuyên ra hiệu mỉm cười hỏi: “Người nói muốn uống rượu là ngươi, sao bây giờ chỉ có mình ta uống?”

Chúc Vân Tuyên chẳng nói chẳng rằng bất ngờ đưa chén rượu của mình cho Lương Trinh, sau đó nhận lấy cái chén cạn kia đổ rượu vào, cuối cùng mới giơ chén rượu lên.

Lương Trinh khẽ cong khóe môi, không hỏi gì, chỉ ung dung cùng đối phương cạn chén.

Khi uống xong chén rượu này, Chúc Vân Tuyên khẽ quơ quơ chén rượu lần hai cụp mắt nở nụ cười: “Rượu này của ngươi đúng thật không tệ, so với cống rượu trong cung không kém gì, khiến người ta càng uống càng nghiện.”

Lương Trinh cười trả lời: “Nếu như ngươi thích, chờ sau khi hồi cung cũng có thể kêu người đưa tới.”

“Được…”

Hết chén này đến chén khác lần lượt được trút vào bụng, còn đồ nhắm ăn không được bao nhiêu, qua một hồi sau, Chúc Vân Tuyên say đến mơ mơ màng màng, trút bỏ hết khí chất dáng vẻ của mình, chỉ giơ tay chống đầy cười si ngốc của Lương Trinh. Lương Trinh thấy vậy đột nhiên không nhịn được mà giương tay đến, kéo ai kia vào trong lòng mình.

Hai người lăn một vòng trên tháp, Chúc Vân Tuyên giờ đây đang nằm úp sấp trên người Lương Trinh không chút động đậy, cánh tay của hắn cũng vuốt ve lồng ngực Lương Trinh thầm thì: “Ngươi muốn làm cái gì? Yến nhi còn ở đây mà, đừng có lại như lần trước…”

Lương Trinh bắt lấy cánh tay đang làm loạn của đối phương, sau đó lại cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên đôi môi ngấm đầy mùi rượu kia: “Ta cho rằng bệ hạ muốn uống rượu chính là muốn làm chuyện này, hóa ra là ta hiểu sai ý sao?”

Chúc Vân Tuyên giễu cợt một tiếng, dán sát vào Lương Trinh chút nữa: “Bộ dạng của ngươi, hệt như là gì nhỉ… Một con quỷ đói khát.”

Lương Trinh chẳng màng quan tâm cười đáp lại: “Người ta nói được chết dưới hoa mẫu tử, thành quỷ cũng phong lưu*, nay nếu như ta có thể chết trên người bệ hạ, chẳng phải còn sung sướng hơn cả việc làm thần tiên sao?”

—- Được chết dưới hoa mẫu tử, thành quỷ cũng phong lưu: cho dù được chết dưới nữ nhân, thì có làm quỷ cũng cam lòng, chỉ những người ham mê nữ sắc.

“Đừng nói mấy chuyện chết chóc.”Chúc Vân Tuyên nhíu mày mất hứng ngắt ngang: “Ta không thích nghe.”

“Được, được, không nói.” Lương Trinh dỗ dành đối phương, rồi lại ôm người trở mình đảo lại vị trí trên dưới.

Chúc Vân Tuyên trưng cặp mắt rươm rướm nước mắt bất động nhìn người nam nhân ở trên người mình hồi lâu, qua một lát sau, mới ngẩng đầu lên nhẹ nhàng liếm một cái lên hầu kết của hắn.

Đôi mắt Lương Trinh thoáng chốc sầm tối lại, lúc mở miệng giọng nói cũng khàn đi chút: “Bệ hạ là có ý gì?”

Chúc Vân Tuyên chỉ cười cười không nói gì, song trong ánh mắt giờ đây chứa đựng đầy sự xảo quyệt, lại ngẩng đần lên liếm liếm hầu kết đang trượt lên trượt xuống của Lương Trinh, sau đó còn quá trớn dùng môi mút lấy nhẹ nhàng cắn. Hô hấp của Lương Trinh mỗi lúc một nặng nề, khi Chúc Vân Tuyên cảm giác được thứ gì đó dần trở nên cứng nóng cạ vào chân mình, bèn nở một nụ cười rất chi là đắc ý.

“A Tuyên…”

Lương Trinh khàn giọng lên tiếng gọi, động tác của Chúc Vân Tuyên vẫn chưa dừng lại, lóng nga lóng ngóng đáp lại: “Ừ.”

“Đừng làm.”

“Không được.”

Chúc Vân Tuyên ngày càng táo bạo hơn, hắn dùng hai tay dán vào lồng ngực săn chắc của Lương Trinh vuốt ve lung tung, càng sờ càng nhen ra lửa. Lương Trinh giờ đây đã không thể nào nhịn nổi nữa, lập tức đứng dậy khiêng người ôm lên vai nhanh chóng bước tới giường.

Cũng không biết lúc này đây Chúc Vân Tuyên say thật là giả say, khi được Lương Trinh ôm lấy còn nhoẻn miệng không ngừng cười, tới khi được đặt lên giường lại bắt đầu ra vẻ oán giận: “Ngươi đừng náo loạn, lỡ như đánh thức con thì ngươi tự mình dỗ lấy.”

Lương Trinh đè lên cởi y phục trên người Chúc Vân Tuyên ra, song phả hơi thở ấm nóng bên tai đối phương rầm rì: “Ta dỗ ta dỗ được chưa.”

Chúc Vân Tuyên không đáp gì nữa, mà giơ tay ôm lấy cổ của hắn nỉ non lên tiếng: “Vậy ngươi nhẹ một chút…”

Khi canh ba qua đi, nến dần dần cháy hết, trong màn đêm vắng lặng, Chúc Vân Tuyên bất thình lình mở mắt ra rón rén ngồi dậy đi xuống giường.

Sau khi phủ thêm một lớp áo khoác xong, hắn liền ngồi trở lại bên giường, nương theo chút ánh sáng của trăng bên ngoài cửa sổ cùng chút đốm lửa từ xa xa nhấc bút lên, nhanh chóng viết một phong thư. Lúc viết xong, Chúc Vân Tuyên hạ bút ngồi im lặng hết một lúc, rồi lại đứng dậy đi trở về bên giường.

Lương Trinh giờ khắc này đã ngủ say, Chúc Vân Tuyên đặt tờ giấy bên gối đối phương, đồng thời ngồi xuống lẳng lặng nhìn hắn hết một hồi, sau lại bất giác cong môi mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng dán sát vào mặt hắn.

Khi Yến nhi được Chúc Vân Tuyên ôm lên cũng tỉnh giấc, nhóc con mới đầu còn theo bản năng muốn òa khóc, nhưng cũng may đã bị Chúc Vân Tuyên nhanh nhẹn che miệng thấp giọng căn dặn: “Bảo bối ngoan, cha ở đây, đừng khóc.”

Bé con mơ mơ màng màng nhìn Chúc Vân Tuyên, nhờ có chút ánh sáng nhu hòa của mặt trăng phía ngoài cửa sổ, thành ra khiến cho nụ cười của hắn càng trở nên đặc biệt dịu dàng, bé con còn đang mớ ngủ tưởng bản thân đang mơ, cha vẫn ngay ở bên cạnh, cho nên liền nhắm mắt lại, tựa ở trên bả vai Chúc Vân Tuyên an tâm ngủ thiếp đi.

Chúc Vân Tuyên ôm chặt con trai, sau đó cầm lấy một chiếc áo khoác vắt trên bình phong bao bọc Yến nhi, lại quay đầu liếc mắt nhìn Lương Trinh vẫn đang say sưa ngủ ở trên giường kia một lúc, cuối cùng ra vẻ quyết tâm đẩy cửa phòng ra yên lặng không một tiếng động ôm Yến nhi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện