Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 405: 405: Thử Thuốc





Ngươi chi cho là người sợ chết rất nhiều, nhưng ngươi sao có thể hiểu được, có đỏi khi.

người chịu chết càng nhièu hơn!
Sử Đại Nại sau khi nói ra những lời nàv, trên mặt lộ ra vẻ quyết tuyệt không chùn bước.

Hắn và Tằn Thúc Bảo giống nhav, đại đa số thời gian đều trầm mặc.

nhưng mà trong lổng ngực đều có một bầu nhiệt huvết!
Hắn mặc dù so với Tẩn Thúc Bảo nói muộn hơn, nhưng mà tuyệt không ý nghĩa hắn so với Tằn Thúc Bảo lưỡng lự hơn.

Trong trác làu tĩnh không một tiếng động, chi sợ âm thanh châm rơi cũng có thể nghe được.

Nhưng ai có thể nghe được, nhiệt huyềt sôi trào trong lồng ngực?
Vân Thủy nụ cười không giảm, trên mặt đà có sự khác thường, nàng vẫn đổi với ngưỡi Trung Nguyên có thành kiến, một mực đểu cảm thấy người Trung Nguyên bội bạc.

vô tinh vô nghĩa, lần nàv tuv đưa 1a giải trừ cồ độc.

thật ra vần muốn nhìn một chút phản ứng của Tiêu Bố Y.

Nàng không tin có người sau khi nghe được sự khủng bổ của Thắt Tình cổ, còn có thể lấy thân làm vật dẫn.

nàng cùng không tin có người sè vì cứu tính mạng người khác, vứt bò không để ý tới bản thân, nàng đưa ra giải pháp Thất Tinh cổ, thầm nghĩ khiến cho Tiêu BÓ Y lui bước.

Đương nhiên.

Tiêu Bố Y cũng có thể bắt một người không liên hệ làm vật dẫn.

đây cũng là nàng đề nghị, nhưng mà nàng để nghị tuvệt không phải để nghị tốt gì.

bời vì nàng sè đợi đến khi Tiêu Bố Y đi bắt người, sau đó mắng vào mặt hắn là đồ âm hiểm.

Chúng sinh ngang hàng, vô luận Tiêu Bố Y từ Ba Tây bắt ai, Vân Thủy đều cảm thấv không nên!
Nàng chờ người lui bước, chờ Tiêu Bổ Y lộ ra gương mặt thật, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến.

người muốn dọa lùi vẫn điềm tĩnh, nguỡi không sợ chết lại thêm một.

mà người nàng vẫn một mực chờ lộ diện ra.

khóe mắt đã có nước mắt.

Nàng một khắc này rung động, có thể nói là trước đó chưa từng có.

nàng một khắc này chi nghĩ, có lè...!người Trung Nguyên, cũng không phải ai cũng bội bạc.

rắt sợ chết.

Chết cũng không khó.

nhưng biết rò phái chết vẫn làm việc không chùn bước, đây cũng là ngàn khó vàn khó.

Sử Đại Nại nhìn thấv Vân Thủy không nói.

chi cho là nàng tức giận, khích tướng nói: “Nha đầu.

giờ đàv có vật dẫn, chẳng lẽ ngươi lại không dám ra tav sao?”
“Ngươi muốn chết, cũng không cằn nóng lòng như vậy” Vân Thủy chậm rãi cời vòng cổ bẳng bạc xuống.

Vòng của nàng chế tạo cực kỳ tinh sảo.

ai cũng không thể tưởng được, nàng đưa tav vân vê, đà từ trong đó rát ra một cảv ngân chàm.

Ánh mắt vừa chuvển.

Vân Thùy cười hỏi: “Chi cẩn một người là đủ, không biết các ngươi ai lẻn?”
Sử Đại Nại mới định tiến lẻn.

Tần Thúc Bảo lại giữ chặt Sử Đại Nại lại nói: “Đại Nại.

đừng có dành, cái nàv không được!”
“Vi sao?” Sử Đại Nại cau mày nói: “Tẳn huynh, ta..

Tần Thúc Bảo mim cười nói: “Ngươi vừa rồi nói đúng.

Tiêu huynh có rắt nhiều chuyện phải đi làm.

ngươi cũng có chuyện phải đi làm.

Có đôi khi.

rất nhiều chuyện, thật cần chính mình đi làm.

ta lại không thể giúp ngươi.

Tằn mỗ không càu không thúc, đà là vô tinh vò dục, Thất Tình cồ này không thể làm gì được ta”.

“Ngươi không cằn phải quá mức cuồng vọng” Vân Thủy thản nhiên nói: “Ta thấy ngươi sắc mặt tối tăm, hiển nhiên là có chuyện buồn quá nặng, hơn nữa còn hơn xa người thường, một châm của ta đâm xuống, ngươi sẽ bị thống khổ hơn xa so với người thường”.

Tiêu Bổ Y cũng không nghĩ tới Vân Thủy lại có thể liếc qua đà nhìn ra Tẩn Thúc Bảo có chuyện buồn, lại càng lo lắng, hiểu rõ nàng cũng không phải chi là đe dọa hào.

Tẩn Thúc Bảo lại cười nói với Sử Đại Nại: ‘‘Đúng rồi, Sử huvnh.

Chuyện của ta càng đơn giản...!Ta không có bất kỳ buồn phiền gi ờ nhà.

Xem ta là huynh đệ.

thi đừng tranh với ta.

chuyện gì cũng luôn có thứ tự trước sau?” Hắn vốn muốn cầu Sử Đại Nại sau này ngày lễ ngày tết giúp bái tế cho mẫu thân.

Nhưng nghĩ lại thứ nhất là không khòi quá nhu nhược, thứ hai là Tiêu Bố Y sẽ không quên, không cẩn tự làm khổ mình mà lúc này nói ra.

SửĐạiNại cắnrăngnói: “Được”.

Hắn không muốn nhiều lời, đon giản là rõ ràng lúc này đã không cẩn nhiều lời.

liều chết giải độc không co gi là thoải mái.

nhưng sống sót hiển nhiên còn có chuyện quan trọng hơn cẩn hoàn thành.

Chậmrãixăn ốngtaváolẻn.

Tần Thúc Bảo sắc mặt bình tĩnh nói: “Quận chúa, mời”.

Vân Thủy trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ tòn kính, người Miêu cũng tòn trọng anh hùng, hán từ như vậy, làm cho nàng đà không đành lòng giễu cợt.

Chỉ là trong khoảng thòi gian ngắn, nàng thật ra đối với đám người Tiêu BÓ Y ấn tượng đã thay đổi rắt nhiều.

“Lấy chậu nước, múc ba chén” Vân Thủy phán phó nói.

Sử Đại Nại rất nhanh đem thứ Vân Thủy cằn ra.

Vân Thủy lúc này đà từ trong vòng cồ lấy ra ít nhất hơn mười ngân chàm, đặt song song nhau.

Tiêu Bố Y âm thẳm nhải mày, thầm
nghĩ minh vừa rồi an vị ở trước con nhím này.

không bị nàng hạ châm có thể xem như là may mắn.

Quận chúa này kỳ lạ cổ quái, nhưng càng khủng bố hơn người thường.

Vân Thùy cằm trong tay ngân chàm, lại liếc nhìn Tằn Thúc Bào.

ngón tav gảy nhẹ.

chút bột phấn đà đưa vào trong chén.

Tằn.


Sừ hai người nhìn thấv ngón tay nàng thon nhò.

móng tav dài.

cùng kv quái nàng lấy phần từ nơi nào ra.

Tiêu Bố Y tuv thoạt nhìn lười biếng, lại sớm chú ý tới Vân Thủv khi đưa tav ra thi xẹt qua trên đai lưng một cái.

lại dùng ống tav áo che khuất.

Mặc dù thắv không ra chân tướng, lại đoán được nàng quá nửa đem dược vật giấu ỡ trong dây lưng.

Quận chúa này một thân cồ độc.

thật sự làm cho người ta lạnh người.

Vân Thủy tại chén thứ nhất hạ dược vật xong, nhưng lại xuất châm trên cổ tav A Tú lắv ra một giọt máu.

nhò máu vào chén, sau đó nhò vào vài giọt nước trong.

Mọi người nhìn thắv sau khi nước trong vào chén, màu sắc ba lẩn biến đổi.

Vân Thủy tuy binh tĩnh, nhưng mọi người hiểu rõ cái này quá nửa chính là cái gi gọi là Thất Tinh cồ, đều là nghiêm nghị.

Chờ màu nước không biển hóa nữa.

Vân Thủy thay đổi ngán châm, đem chất lòng trong chén hút vào, lúc này mới mim cười nói: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Tần Thúc Bảo gật đẩu nói: “Mời”.

Hắn nói chuyện ngắn gọn.

nhưng lại hết sức kiên định.

Vân Thủy cười cười, một châm đà đâm vào trẽn cánh tay Tẩn Thúc Bảo.

Tẩn Thúc Bảo vẫn không nhúc nhích, đến khi Thất Tình cổ đều tiến vào trong cơ thể Tần Thúc Bào.

Vân Thủy rút ra, cười nói: ‘Phải đợi hai canh giờ”.

Nàng nói binh thản, mọi người cũng binh tình, nhưng Tiêu Bổ Y, Sử Đại Nại đều ân cằn nhìn sang vẻ mặt của Tần Thúc Bảo.

Tần Thúc Bảo cưỡi cười.

“Ngồi không hai canh giờ cũng là nhàm chán..

“Chúng ta sẽ nhàm chán, nhưng ngươi thi không Vân Thủv mim cười nói: “Ngươi sẽ cảm thấy thòi gian vô cùng dài” Tần Thúc Bào cơ thịt trên mặt đột nhiên run rầy, thoáng qua cười nói: “Thật ra...!ta vẫn cảm thấy thời gian qua quá dài”.

Vân Thủv khó hiểu ý nghĩa, nhưng lại âm thẳm bội phục.

Nàng hiểu rò Thất Tinh cổ lúc này đà nồi lên tác dụng, Tần Thúc Bảo lại có thể mặt không đổi sắc.

thật sự là hán tử làm bẳng sắt.

Quav đầu nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: “Dù sao cùng đà nhàm chán, không bẳng ngươi một lẩn nữa kể cho ta chuvện xưa có được không?’
Tiêu Bố Y dờ khóc dờ cười, đang muốn cự tuyệt, đột nhiên nghĩ đến một chuvện, mim cười nói: “Như thế cũng tốt, chi sợ quặn chúa không vui”.

“Ta sao lại không vui” Vân Thủv mim cười nói: “Chuvện xua mà.

cẩn gì quá tưởng là thật?”
“Quận chúa nói cũng đúng" Tiêu Bổ Y mim cười nói: “Ta sẽ kể.

trước đãv có một địa phương, ở đó có một đám ngưỡi thuần phác, do một Đại Miêu Vương dẫn đầu.

vẫn đều là cơm no áo ắm.

Nhưng bời vì chỗ cùa bọn họ rất hiểm yếu, nên những người ờ nơi khác mới có chủ ý tới bọn họ”.

Vân Thủv nhẹ nhàng nói: “Cái chuvện xua này.

giống như đà phát sinh, ở bên cạnh chúng ta vậy?"
Tiêu Bố Y cười, “Bời vi muốn tranh đoạt thiên hạ.

Cho nên các phương đối với mảnh đất này tranh đoạt không thể tránh né.

Có một nhóm người là thủ hạ của Tày Lương vương, thẳm muốn cùng Đại Miêu Vương kết minh.

Bọn họ nghĩ là.

nếu có thể kết minh, chi cằn cam đoan không động đao binh, cho nên mới phái sứ thằn tới thuvết phục.

Nhưng còn một nhóm người khác gọi là LÝ Đường, bọn họ lại không nghĩ đơn giản như Tây Lương vương..

Vân Thủv nhíu mày.

‘‘Bọn họ nghĩ cái gì?”
Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: ‘‘Bọn họ chẳng những muốn động đao binh, hơn nữa hy vọng mượn mảnh đắt nàv làm nơi đóng quân, đại hưng can qua!”
Vân Thủv thản nhiên nói: “Tất cả mọi người nha, chi biết nói mình tốt, thì ra Tây Lương vương cùng không ngoại lệ”.

“Chuvện xua mà thôi, đâu cẩn tin là thật” Tiêu Bổ Y cười nói.

Vân Thủv cười rộ lên như chuôngbạc.

“Nói không sai.

còn sau đó?”
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Tâv Lương vương mấv lần bị nhục, cũng không tức giận, hiểu rõ người ở đâv hướng tới hòa binh, thẩm nghĩ dùng thành ý đả động Đại Miêu Vương.

Cho nên hắn chi dẫn theo vài huvnh đệ tiến đến.

cũng không phải là hắn tự thị cực cao.

mà là hắn cảm thấv.

biểu đạt thành V, không cằn phải thiên quán vạn mã.

Hắn một mực không có nhìn thấy Đại Miêu Vương.

Lại biết người có thể dẫn đẩu bảy quận mười ba trại người Miêu, đương nhiên là có kiến thức hơn người".

“Ngươi vuốt mông ngựa cũng vô dụng” Vân Thủy cười nói.

“Đại Miêu Vương cũng nghe không được’.

Tiêu Bổ Y chi cười nói: “Nhưng Tâv Lương vương lại nghĩ sai một điểm, hắn tuy là thành ý mười phần, nhưng mà Lý Đường lại phi thường xảo trá, bởi vì Lý Đường thẩm muốn mượn vùng Ba Thục tranh đoạt thiên hạ.

nào đâu quản người khác chết sổng.

Cho nên bọn họ một mặt bày ra đề nghị kết minh, đồng thời lại đem tinh binh lương tướng vận đến Ba Thục, thử hòi chi đơn giản kết minh, làm gi cẩn tim mấy trăm cao thủ đưa đến quặn Ba Tây?" Vân Thủy cười nói: “Nói không chừng hắn cảm thấy Tây Lương vương há miệng có thể kháng cự trăm vạn hùng binh, hắn rơi vào đường cùng, chi có thể dẫn binh tiến đến ngăn cản”.
“Ngươi nha đầu kia không biết sống chết, ngươi cho 1ẳng Lý Hiếu Cung hướng về phía ngươi cầu hỏn lòng mang ý tốt sao?” Sử Đại Nại nhịn không được nói.

Tiêu Bổ Y khoát khoát tav, “ĐạiNại...!ta nghĩ quận chủ tự có suv nghĩ của nàng”.

Vân Thủy nói: “Nếu là cẩu hôn đều là không có ý tốt gì, thì trên đời này cũng không có ý gì tốt”.

Tiêu Bố Y thực sự không tức giận, hắn sớm biết Vân Thủy tính cách độc đáo.

suy nghĩ cũng khác với ngưỡi bên ngoài rất lớn.

rắt thích phản bác ngưỡi bên ngoài, nếu là nói sao nghe vậy ngược lại mới là kỳ quặc quái gở.

“Lý Đường dà tâm so với Tây Lương vương còn muốn lớn hơn nhiều, bọn họ tuvệt không thòa mãn đơn giản kết minh như vậy.

bọn họ hy vọng từ Ba Thục xuất binh, hv vọng có thể từ Ba Thục mượn binh, cũng hv vọng có thể khống chế quyền lợi Ba Thục, càng muốn đem chiến hòa dẵn tới Ba Thục vốn vẫn gió ẻm sóng lặng, nhưng Đại Miêu Vương hiển nhiên sẽ không đồng ý.

hắn sè không cho phép tộc nhân mình bị cuốn vào trận tranh đấu nàv.

Lv Đường lúc này dà tâm bừng bừng, bắt đẩu kế hoạch cướp lấy quyền lợi Ba Thục..


Vân Thủy nhíu màv.

“Tiêu Bổ Y, ngươi có chút nói chuvện vô căn cứ rồi đó?”
“Chuyện xua mà thôi, cần gì tin là thật” Tiêu Bố Y buông buông hai tay, “Quặn chủ nếu không thích, ta không nói nữa là được”.

“Ngươi cứ nói đi, chuyện xua mà thòi” Vân Thủy lại nỡ nụ cười động lòng người, “Dù sao cũng không có chuyện gì.

không ngại nghe một chút”.

Tiêu Bố Y lại nhìn về phía Tần Thúc Bảo.

phát hiện hắn trán đã có mồ hôi.

hai đấm nắm chặt, không khòi hoảng sợ nói: “Tần huynh?”
“Tiêu huvnh cứ nói...!tiếp đi.

ta cũng rất muốn nghe" Tẳn Thúc Bảo thờ phào một hơi.

nụ cười không giảm.

Vân Thủy nhìn về phía Tẩn Thúc Bảo.

hai mắt tràn đầy kinh ngạc.

Không có ai so với nàng càng rò ràng hơn thời gian phát tác Thất Tinh cổ.

trước mắt cùng đà là lúc người trúng độc chết đi sống lại.

nhưng Tần Thúc Bão lại vẫn như không ánh hưởng gì.

điều này sao có thể?
Tiêu Bố Y cất tiếng thờ dài.

“Lv Đường muốn khống chế Ba Thục, khống chế người Miêu thủ đoạn rất phúc tạp, nhưng mà nói toạc ra cùng đơn giản.

Đại Miêu Vương tuổi già.

quyền khống chế bảy quặn mười ba trại sớm muộn cũng sẽ giao cho ba người con.

Lý Đường biết rò điểm ấy.

bắt đầu quỷ kế chồng chất, bọn họ đầu tiên chính là muốn ngăn trờ Tâv Lương vương cùng Đại Miêu Vương liên lạc.

thậm chí dùng quỷ kế...!hãm hại Tiêu Thượng Thư do Tâv Lương vương phái đi! Sau đó bọn họ thu mua Đan Ba Cửu.

đồng V đem hắn nâng đờ lên vị trí Đại Miêu Vương, nhưng lại âm thầm xui khiến lão đại cốt Lực Da đến đoạt mỏ muối của Đan Ba Cửu, chiếm đoạt quyền lợi Đan Ba Cửu...!cốt Lực Da không tiện ra mặt.

cũng âm thầm thu mua tư thương buôn muối áp thắp giá muối..

“Những cái này hình như chi là suy đoán của ngươi?” Vân Thủy cười khanh khách nói: “Ám thầm xui khiến? Ta cũng có thể nói ngươi âm thầm xui khiến cốt Lực Da”.

“Đúng vậy.

ta cũng có thể xui khiến,” Tiêu Bố Y cười nói: ‘‘Nhung mà những tư thương buôn muối do Lý Hiếu Cung thu mua.

quận chủ nếu có hoài nghi, âm thầm lưu ý là có thể thấy được".

Vân Thủy nhìn sang Sử Đại Nại.

lại nhìn sang Tẳn Thúc Bảo.

không hề nói cái gì.

“Đường vương ngoài sáng lôi kéo Đan Ba Cửu.

âm thầm khích động cốt Lực Da, sau đó lại hướng về phía con gái lào Tam cầu hòn...!Bởi như vậy.

bọn họ đà sớm cùng ba người con của Đại Miêu Vương đặt quan hệ.

vô luận như thế nào, quyền lợi này cũng không rơi vào tav người ngoài được.

Nhưng kể từ đó.

vùng Ba chướng khí mù mịt.

rốt cuộc không thể khôi phục thái bình như trước.

Đương nhiên những người nàv còn muốn trực tiếp giết Tây Lương vương, nhưng không có nghĩ đến Tãv Lương vương mạng lớn, ngưỡi cũng đánh không chết, độc cùng độc không chết.

Nhưng trước mắt Tây Lương vương hoảng sợ mà chạv.

huynh đệ trúng độc.

tâm lực tiểu tụy, rất khó vạch trần quỷ kế của hắn" Tiêu Bố Y nói đến đâv, khè thở dài một cái, “Quận chủ.

chuyện xưa của ta đà nói xong”.

Vân Thủy trầm ngâm thật làu mới nói: “Tâv Lương vương thật không muốn cưỡng chiếm Ba Thục, cũng không muốn từ Ba Thục xuất binh?”.

Tiêu Bổ Y cười nói: “Tây Lương vương có thể cam đoan điểm ấy!”.

Vân Thủy hừ lạnh một tiếng, “Ta đãv cuộc đòi không tin nhất chính là lời hứa của người Trung Nguvên, nhớ ngàv đó.

hắn và thánh nữ sau khi cùng một chỗ, cưới một người rồi lại một người, cam đoan hữu dụng sao?”
Mấy người Tiêu Bổ Y nhin nhau, Sử Đại Nại nhịn không được hòi: “Nha đầu.

Ngươi nói là ai?” Tiêu Bố Y đối với Vân Thùy vẫn nhẹ lời.

nhưng Sử Đại Nại đối với nàng cũng không khách khí, đơn giản là Vân Thủy cho tới bãv giờ đối với Tiêu Bố Y cũng không khách khí.

Vân Thủv vẫn đang cười, nhưng trong nụ cười lại có sự lạnh lùng nghiêm trọng nói không nén lòi ý.

Tiêu Bố Y suy nghĩ cũng xoay chuvển, thầm nghĩ hắn và thánh nữ sau khi cùng một chỗ, cưới một người rồi lại một người, hắn rốt cuộc là ai? Nếu có thể hiểu được hắn là người nào.

khả năng thuyết phục người Miêu sẽ lớn thêm một phàn, nhưng chi nghe nói người Miêu có đại tế tự cùng ba Tư.

thánh nữ nàv là từ nơi nào xuất hiện? Lúc trước Nhị ca khi nói đến Ba Thục, chi nói lằn này đấu trí không đấu lực.

Ba Thục dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, vạn vật phát triển đếu dùng vũ lực giải quyết, người chi cho mình thuvết phục Đại Miêu Vương, tôn kính đại tế tự cùng ba Tư là được, thực sự chưa từng để cặp đền thánh nữ gi đó.

Vân Thủy nụ cười có nhiều loại, lúc này cười như băng lạnh, cho dù Sử Đại Nại cũng không dám đắc tội, hắn cũng không phái lo lắng cho tính mạng của minh, chi là tính mạng của ba huvnh đệ đều giữ ờ trên tav Vân Thủy, hắn tuy là người thô hào.

nhưng cũng biết trước mắt tuyệt không phải lúc xé bò da mặt.

Trong trác lâu vên tĩnh một mảng, nhưng tĩnh lặng xuống, Sử Đại Nại mới nghe được thanh âm lách cách rắt nhò.

bắt đẩu hắn cho là minh nghe lầm.

nhưng rất nhanh phát hiện thanh âm lách cách đến từ Tẩn Thúc Bảo.

Sử Đại Nại trong lòng phát lạnh, nhin kỳ qua.

mới phát hiện Tằn Thúc Bảo mặc dù vẫn đang cười, nhưng nụ cười cùng đà vô cùng cứng ngắc, thanh âm lách cách lại từ trong miệng hắn phát ra, mà mồ hòi từng giọt bẳng hạt đậu từ trán hắn xuất hiện, chảv xuống, tí tách rơi xuống dưới chân, tuy rất nhò.

nhưng lại kinh tám động phách.

Tiêu Bố Y đã sớm phát hiện, hận không thể đem thân thay cho hắn, chi là thiên ngón vạn ngữ không thể nào nói lên lời.

Vân Thùy lại đột nhiên nói: “Những điều này là do tự Tãv Lương vương ngươi nói.


ta thật ra rất hoài nghi..Nàng muốn nói lại thôi.

Tần Thúc Bảo lại cưỡi rộ lên.

“Ta cũng có chuvệnxưa, không biết...!quận chủ nguyện ý nghe không?"
Vân Thủy hồi làu mới nói: “Ngươi như vậy mà vẫn có thể nói chuyện, cứ nói đi”.

Nàng lần đầu tiên có điểm khách khí.

đơn giản là nàng hiểu rõ trúng Thất Tinh cổ, người này thật sự đà là sống không bẳng chết.

Nàng thắv qua nhièu người tráng Thất Tình cổ đà tru lên thống khổ.

người trấn tình như Tẩn Thúc Bão.

nàng thật chưa bao giờ thấy qua, nàng thật không biết Tẩn Thúc Bảo làm sao có thể khống chế được thống khổ, làm sao còn có thể nói ra lời.

“Ngươi thật không phải là người Vân Thùy nghĩđến điều đó cũng phải thốt lên.

Tần Thúc Bảo nắm chặt nắm tay nói: “Quặn chủ nói không sai.

ta thật không phải là người”.

Vân Thủy nhịn không được cười lên.

“Ngươi không phải là người, ngươi chẳng lẻ là thần?”
“Ta cùng không phải thẩn, bời vì muốn đánh giá ta.

đó chi có thể dùng heo chó không bẳng để hình dung" Tẳn Thúc Bảo trên trán mồ hòi cuồn cuộn rơi xuống, hoặc là còn kèm theo nước mắt trên khóe mắt.

đau đớn trên người so với thống khổ lúc trước không khác gi nhau, nhưng bời vì thống khổ trên người, hắn tạm thời có thể quên đí thống khồ năm đó.

Nhưng mà hắn vẫn muốn nói ra.

Sử Đại Nại chi phẫn nộ.

Tẩn Thúc Bảo cũng đã hiểu rõ.

bọn họ hiện tại ờ đâu đều đã rơi vào hạ phong, duy nhắt có thể vàn hồi là tìm cách thay đổi ấn tượng ác liệt về người Trang Nguvên ờ trong lòng cùa Vân Thùv.

“Lúc trưỡc...!ta cùng Tiêu huvnh...!vốn là ké địch” Tần Thúc Bảo cắn răng nói ra từng chữ một.

tuy là thong thả.

nhưng không có dừng lại, “Hơn nữa còn là thế bất lưỡng lặp”.

Vân Thủy càng kinh ngạc, tuyệt đổi không ngỡ rẳng trong chuyện này quan hệ rắc rối phúc tạp như thế.

lưỡng lự hồi làu mới hỏi: “Vì sao ngươi lại cùng hắn cùng một chồ.

Là vì...”
Nàng vốn đang muốn nói chút lời ác độc chọc giận đổi phương, nhưng thấv được Tằn Thúc B ảo cắn răng chịu đựng, trong lòng cùng tháy không đành lòng.

Tẩn Thúc Bảo cắn răng nói: “Ta đi theo...!Tiêu huynh.

Chi là muốn hoàn thành tâm nguyện một người’.

“Người nọ đối với ngươi rất tốt sao?” Vân Thủy hòi.

“Xác thực rất tốt.

hắn đổi đài với ta như cha như thày.

Nhưng mà...!ta lại tự tav hại chết hắn”.

“Người Trung Nguyên..Vân Thủy vốn định nói người trung nguvêti vốn là nhu vậy, cũng khôngbiết vi sao.

lời này rốt cuộc nói không nên lời.

“Ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, vẫn một mực đều cam chịu, nhưng...!ta lại bời vì..
“Tần huynh.

Lúc trước Lý Mật dùng lệnh đường uy hiếp ngươi phản Trương tướng quân, từ xưa trung hiểu khó lưỡng toàn, việc này ngươi tuy có sai, nhưng những năm nay tự trách cùng đủ để đền bù rồi, cần gi phải tự làm khổ minh đến bảv giờ vẫn nhớ mài không quèn?” Tiêu BÓ Y thở dài nói.

Vân Thủy chợt nói: “Thì ra bọn họ dùng mẹ cùa ngươi áp chế ngươi.

Vậy ngươi cùng không có sai”.

Sử Đại Nại hừ lạnh một tiếng.

“Nha đầu.

ngươi đến bây giờ.

rốt cuộc nói câu tiếng người”.

Vân Thủy cười khanh khách nói: “Ta muốn nói cái gì thì nói cái đó.

ngươi quản được sao?”
Sử Đại Nại hơi ngẩn ra.

Tẩn Thúc Bảo cười lỡn nói: “Quận chủ.

chúng ta đều quản nguỡi không được.

ta...!còn muốn cảm ơn người!”
“Cám ơn ta? Cám ơn ta hạ Thắt Tình cồ cho ngươi sao?” Vân Thủy giọng mia mai cười
‘Không sai” Tẳn Thúc Bảo nghiêm mặt nói: “Ta vẫn cảm thấy thống khổ không đủ, quận chù gia tăng thống khổ cho ta.

Ta còn phải cảm ơn người nữa”.

Vân Thủy trợn mắt líu lười, hòi làu mới nói: ‘‘Không cẩn khách khí! Ngươi muốn hoàn thành là tâm nguvện gì?”
Tần Thúc Bảo lại nói: “Lúc trưỡc ta vốn muốn tự sát.

nhưng mà...!Tâv Lương vương tim ta.

nói Trương tướng quân cả đời hy vọng thiên hạ thái bình, quốc thái dán an, ta cắt ngang một đao.

chi là một kè nhu nhược, có thể hoàn thành nguvện vọng của Trương tướng quân, mới tính là anh hùng chán chính.

Ta...!không muốn làm anh hùng gì, nhưng lại rốt cục đi theo Tãv Lương vương là muốn hoàn thành nguyện vọng của Trương tướng quân, Tâv Lương vương lòng dạ nhân hậu, lằn này chi đem mấy người tiến đến.

thành tâm thiên địa có thể thấy được”.

Vân Thủy hừ lạnh một tiếng, không biết Trương tướng quán là ai, nhưng có thể làm cho loại người rắn ròi này đến cả đời cũng khó quên, chắc hẳn cũng là cái thế hào kiệt.

Nàng không hề nói cái gì.

mọi người yên lặng xuống, chi nghe tiếng hàm răng của Tẳn Thúc Bảo va chạm, nhưng vẫn thắv mặt hắn lộ ra nụ cười.

Không biểt qua bao lảu.

Vân Thủy rốt cuộc đứng lên nói: “Đã đền giờ”.

Nàng thay đổi ngán châm, cắm ờ trên cánh tay Tẩn Thúc Bảo, ngán châm lóe sáng, máu tươi rất nhanh chảv xuôi ra, nhỏ ờ trong chén.

Tằn Thúc Bảo chi cảm thắv đau đón giảm xuống, thỡ phào một cái, lực kháng cự toàn thân tuôn ra trẽn tay, nghe rắc một tiếng, đà bóp vờ cái tav dựa của ghề.

Vân Thủy nhìn thấy hắn toàn thân uỡt đẫm, trên tay nồi gàn xanh, hiểu 1ẳng hắn thống khổ không chịu nồi, nhưng đền hừ cũng không hừ một tiếng, tuy thành kiến vẫn V nguyên, nhưng cùng bội phục hắn cường tráng.

Máu chia làm hai phần.

Vân Thủy bảo Tiêu Bố Y cho A Tú cùng lào Tứ uống vào.

Đợi thật lâu.

không thấv hai người tinh dậv.

Vân Thủy vẻ mặt có chút phát khổ.

bất đắc dì nói: “Xem ra còn phải làm lại một lần nữa”.

Trước đây nàng nào quản bao nhiều lằn, lẩn này nhìn thấy lẩn thứ nhất không có tác dụng, thậm chí lại có chút bắt
Tần Thúc Bảo lại cười nói: “Đây là...!thử giải dược, làm sao mà lần đẩu đã thành được? Quận chủ.

mời”.

Hắn duỗi cánh tav ra, giống như cánh tav là của người khác vậy, Vân Thủy nụ cười đà rất nhạt, không nói hai lời.

một lần nữa dùng thuốc, lại từ cánh tay A Tú trích ra máu tươi.

Tiêu Bố Y nhìn thắv nước thuốc thav đổi bốn lần.

cùng kinh ngạc cồ độc người Miêu vô cùng kỳ diệu.

Thất tình cổ lần thứ hai rót vào trong cơ thể Tần Thúc Bảo.

không cằn tới hai canh giờ, nhưng nửa canh giờ nàv đau khổ.

càng hơn xa lần đẩu tiên.


Tẩn Thúc Bảo hàm răng cắn nát.

vẫn không rên một tiếng.

Vân Thủy than nhẹ một tiếng.

“Này.

ta tin ngươi là được rồi.

Ngươi nểu là thật sự đau đớn, thi cứ kêu đi.

ngươi không hô lên.

ta ngược lại càng thêm phiền muộn’.

Tẩn Thúc Bảo sau nửa ngày mới nói: “Cảm ơn ngươi".

Lấn nàv Vân Thủy cũng không có hỏi lại, ánh mắt lại rơi vào trên người Sử Đại Nại.

cười lớn nói: “Tây Lương vương kể chuyện xưa cho ta nghe, hắn cũng cho kể chuyện xưa cho ta.

ngươi cũng kể cho ta nghe một làn đi”.

“Ta nào có chuyện xưa gì để kể” Sử Đại Nại buồn bực nói.

‘Không có gì có thể nói.

cũng có thể nói một chút về sư phụ ngươi, phụ thân nguoi” Vân Thủy thuận miệng cười nói.

Đột nhiên nhìn thấv Sử Đại Nại sắc mặt đại biến.

Vân Thủy trong lòng lo sợ, “Không nói thì thôi, không cần tức giận”.

Sử ĐạiNại từng chữ nói ra: “Ngươi thật muốn nghe?”
“Ngươi nói thi ta nghe’ Vân Thủy vẫn làm ra vẻ mặt không quan tâm.

Sử Đại Nại lại nắm chặt nắm tay nói: “Tốt lắm.

ta nói cho ngươi nghe.

Cha ta chính là sư phụ của ta.

Tần huvnhbỡi vì Trương tướng quán chết mà cả đời bất an...”
“Ngươi không phải cùng hại chết hắn chứ?” Vân Thủv nụ cười có chút cứng ngắc.

Sử ĐạiNại thở ra một hơi.

trầm trọng nói: “Ta chi hận không thể hại chết hắn!”
Vân Thủy ngạc nhiên, chi cảm thấv ba người nàv mỗi người đều không thể lý giải, người nàv so với người khác càng điên cuồng hơn, nhưng vẫn không nói ra lời nào.

cùng làm cho nàng không thể không tin!
“Vi sao?” Vân Thủy nhịn không được hòi.

Sử Đại Nại đột nhiên lên tiếng cười dài, thẻ thảm giống như sói trạ “Ngươi hỏi vì sao? Tađâv nói cho ngươi biết, nếu như phụ thân của ngươi từbò mẫu thân cùa ngươi, từbiệt hơn mười năm, ngươi sẽ làm gì? Nếu như ngươi khồ sỡ tìm hắn hơn mười năm, lại phát hiện hắn căn bản không có đem ngươi để ờ trong lòng.

Ngươi lại sẽ làm gì? Nếu như ngươi lần đẩu tiên nhìn tháy hắn.

hắn đà một chường đánh vào ngực ngươi, muốn lắv của tính mạng ngươi, ngươi có thể làm gì?”
Hắn thanh âm thê thảm, xa xa truyền đi, ở núi xa tựa hồ quanh quẩn mấv chữ, ngươi có thể làm gì? Ngươi có thể làm gì!!!
Sử Đại Nại từ khi bị Phù Binh Cư đánh một chường, một mực vẫn đau khổ.

lằn này phát tiết ra.

quả thực là kinh hồn, đau đền tận đáv lòng.

Tẩn Thúc Bảo trong mắt mang theo vẻ đồng tinh.

Tiêu Bổ Y ngoại trà thờ dài cũng không thể nói cái gì, VânThùy sắc mặt khêbiến.

từng chữ nói ra: “Đáng giết!”
Sử Đại Nại hơi ngạc nhiên, thoáng qua lại cười rộ lẻn.

‘‘Đúng vậy.

ngươi nói nhẹ nhàng quá.

Đáng giết? Nhưng hắn dù sao cùng là cha ta.

võ công so với ta cao cường hơn.

hành tung bất định! Ta tim khắp chân trời góc biển không thể tìm được hắn, tim được hắn không thể đánh thắng hắn, cho dù đánh thắng hắn, mẹ ta đổi với hắn nhớ mãi không quên, nha đầu.

ta hòi ngươi, nếu ngươi là ta, ngươi có thể hạ thủ được sao?”
Vân Thủy rốt cuộc ngơ ngẩn, thật lâu không nói gì.

Trong trúc làu chi nghe tiếng hàm răng của Tẩn Thúc Bảo kêu lách cách, chi nghe tiếng hít thờ ồ ồ của Sử Đại Nại.

chi thấy ánh mắt thương cám đồng tinh của Tiêu Bố Y, ánh mắt của VânThùv đảo qua những người nàv.

trong lòng không biết là tư vị gì.

Chi ngắn ngủn vài canh giờ.

ắn tượng người trung nguyên, ỡ trong suy nghĩ của nàng đà có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Sử Đại Nại binh phục tám tình, trầm giọng nói: “Nha đầu.

ta nói những lời này.

cũng không phải là muốn chiếm được sự đồng tinh của ngươi, ta chi muốn nói cho ngươi biết, chuyện của đàn õng.

phụ nừ các người rất nhièu cái sẽ không hiểu! Dưới gầm trời nàv nhièu người xấu, người tốt thực sự cùng không ít.

Tẩn huynh cùng ta.

cảnh ngộ của người nào là thoải mái? Nếu ngươi nhận lấy, cũng sẽ cảm thấy đương nhiên sao? Đối với chúng ta lại không có oán tròi trách đất.

chuyện của minh, tự minh gánh là được rồi, giận chó đánh mèo người khác, thi tính là nam nhi gi?”
Vân Thủy đột nhiên lại cười.

“Ngươi nói không sai.

nhưng ta thật không tính nam nhi.

ngươi chớ để quèn, ta chi là phụ nữ!”
Sử Đại Nại vốn muốn nói tỡi chuyện thánh nữ, không ngờ Vân Thủy trả lòi như thế, trong lúc nhất thời ngược lại khôngbiết phản bác nhưthế nào.

Vân Thủy đứng dặv.

lại rút máu rót máu.

chi là lúc nàv đâv.

A Tú, lào Tứ chi qua một lát đà tinh lại, khi tinh dặv, đều cùng có chút ít mờ mịt nói: “Tây Lương vương, đâv là chuyện gi?”
Tiêu Bổ Y thở phào một hơi.

thẳm nghĩ cổ độc ki diệu, thật không thể tưởng tượng, Vân Thùy nàv dùng cổ, càng kỳ diệu khó dò.

Tằn Thúc Bảo nhìn thấv hai người A Tú đà tinh, tâm tinh buông lỏng, rắc một tiếng, cái ghế dựa của hắn đà gàv nát.

Hắn đem hết khí lực toàn lực kháng cự cùng Thất Tình cổ, khi ngồi lên trên mặt đất.

chi cảm thắv gằn như hư thoát, trong lòng trống rỗng, đau đón không chịu nồi.

Vân Thủy lại vỗ vỗ tay, thu hồi ngán chàm, mang vòng bạc lẻn, nhìn sang Tiêu Bố Y nói: “Tây Lương vương, ta và ngươi cả hai không thiếu nợ nhau.

chi là...” Nàng nhìn về phía Tẩn Thúc Bảo.

muốn nói lại thôi, rồi cắt bước đi ra ngoài trúc làu.

Đi tỡi cửa.

Vân Thủy lại dừng lại, cũng không quav đầu mà nói: “Các ngươi không phải muốn gặp Đại Miêu Vương sao?”
Tiêu Bổ Y ánh mắt lóe lẻn.

trầm giọng nói: “Không sai”.

Vân Thủy cười khanh khách nói: “Tốt lắm.

ba ngày sau.

ta dẫn các người đi gặp Đại Miêu Vương!” Nàng lời còn chưa dứt.

người đã phiêu nhiên đi ra, chi để lại tiếng đinh đang khe khè đưa tới.

mờ ảo khó dò!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện