Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 408: 408: Tam Quan





Trong khi Tiêu Bố Y tâm tư xoay chuyển, Đại Miêu Vương đột nhiên nói: “Tây Lương vương có chuẩn bị mà đến.

chắc hắn hiểu rõ bảy trà kết minh của tộc chúng ta chứ?”
Cốt Lực Da.

Đan Ba Cửu cùng Lang Đò Sát Sát đểu sắc mặt đại biến, thất thanh nói: “Phụ thân, tuyệt đối khôngthể!”
Ba người tuy ít nhiều bị lòi của Tiêu Bổ Y đả động, nhưng trong lòng trong, vẫn là thiên về phía Lý Hiếu Cung.

Huống chi theo bọn họ thấv.

Ba Thục dù sao cùng Quan Trung cũng gần.

đầu nhập Đường vương đúng là lựa chọn tốt nhắt.

Nếu bàn về thi cổ, bọn họ là thiên hạ vô song, nhưng mà nếu nói là phán tích thiên hạ đại sụ.

bọn họ thật sự kém quá nhiều.

Có thế lực gần không đi đầu nhập, ngược lại bỏ gần lấv xa, theo bọn họ thấy đúng là không khôn ngoan.

Vừa rồi nhìn thấy Đại Miêu Vương kính trà.

không chi nói Tiêu Bố Y không biết hàm nghĩa trong đó.

cho dù ba người con cùa Đại Miêu Vương đều tạm thời không ngờ tới chuyện bảv trà kết minh, đơn giản là mồi lằn trước khi bảv trà kết minh, đều phải có ba Tư một tế tự với thánh nữ cùng quyết định, phi thường long trọng.

Thống lình người Miêu hiện tại tuv là Đại Miêu Vương, nhưng Đại Miêu Vương cùng không chuvên quvền độc đoán, lần trước khi Thục Vương Dương Tú tiến đến.

bãv trà kết minh vô cùng long trọng, nhưng làm việc qua loa giống như hôm nav.

trong khi lơ đãng đà cho Tiêu Bố Y uống xong bốn chén tra.

Đan Ba Cửu một mực kinh doanh làm ăn cho Miêu trại, đầu óc linh hoạt, vừa rồi khi nhìn thấv Mã Chu uống chén trà thứ ba, đã cảm thấv có chút không đúng, lúc này mới phái người đi ra ngoài, thòi khắc này nghe phụ thân nói.

lập tức là người đầu tiên phản đối.

Tiêu Bổ Y trong lòng cũng động, không để ý tới ba người phản đổi.

mim cười nói: “Đối với bảv trà kết minh, bổn vương là hơi có nghe thấv...!Nhưng cụ thể như thế nào.

bổn vương vẫn không được biết”.

“Cha, hắn không biết đương nhiên sẽ không tính” Đan Ba Cửu cuống quít nói.

chợt thoáng nhìn thấv ánh mắt của phụ thân nhìn qua, Đan Ba Cửu không khòi rùng mình, “Chuyện này không phải chuyện đùa.

Phụ thân gần đây phi thường ổn trọng, lẩn này sao có thể vội vàng quyết định?”
Tiêu Bổ Y nhiều ít cũng có chút kỳ quái, kết minh nhanh như vậy cũng khiến cho hắn có chút khó có thể tưởng tượng, Đại Miêu Vương tốc độ mạnh mẽ càng làm cho hắn cảm thấv ngạc nhiên.

Đại Miêu Vương nhìn về phía cốt Lực Da nói: “Lào đại.

ý của ngươi thế nào?”
Cốt Lực Da hơi ngạc nhiên, hồi lâu mới nói: “Con cũng cảm thấv phụ thân bảy trà kết minh quá mức vội vàng.

Dựa theo quy củ trước đây.

đều là cha đưa ra quyết định, sau đó cùng ba Tư tế tự thương lượng.

Được thánh nữ...!đồng ý” Khi nói đến thánh nữ.

hắn do dự.

tựa hồ có gì khó nói.

“Sau khi những người nàv quvết định, phụ thân lúc nàv mới mờ đại hội tộc nhân, tuyên bố chuyện bảv trà kết minh.

Nhưng cho tới hiện tại, chúng con toàn bộ đều khôngbiết rò tình hình...!cái nàv thật sự...!thật sự..

Hắn thật sự nửa ngàv.

trông thấy khuôn mặt phụ thán không lộ vẻ gì, rốt cuộc nói không được.

Thì ra đổi với chuyện bảy trà kết minh, ba huynh đệ cốt Lực Da mặc dù biết, nhưng vẫn không để ỡ trong lòng.

Đơn giản là bảy trà kết minh bọn họ tuy nghe nói qua, nhưng mà chi gặp qua một lần.

khi đó tuồi cũng không tính quá lớn.

Năm đó Đại Miêu Vương tự thán xuất mã.

dùng nghi thức bảy trà kết minh cùng Thục Vương Dương Tú định ra đại kế Ba Thục, cũng cùng Tùy đế kết minh đồng tâm.

về sau vùng Ba Thục bảo đám nhièu năm anbình.

nhưng từ đó về sau.

bảv trà kết minh cũng không có thấy qua nữa.

Sau đó.

ba người con của Đại Miêu Vương chậm rãi tiếp quản sự vụ người Miêu.

Cho tới hôm nay nghe được Đại Miêu Vương nhắc lại chuyện xưa.

khó tránh khỏi có chút không thích ứng.

Đại Miêu Vương nhìn sang chén trà trên bàn.

nói khè: “Thật sự cái gì? Thật sự không đem các ngươi xem ờ trong mắt sao?”.

Cốt Lực Da cuống quít quỳ xuống nói: “Hài nhi không dám”.

Đại Miêu Vương lại nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: “Bảv trà kết minh ý tứ chính là.

Tâv Lương vương nểu là uống xong bảv chén trà chúng ta kính, lời hôm nay, sẽ là định luận.

Nếu có đổi ý, ta ắt gặp Đồng Tâm Minh cổ độc cắn trả.

Chén thứ nhất ta mời ngươi, là vì khách quv tuv là Tây Lương vương, thiên hạ kính ngưỡng, cùng không tiếc ngàn dặm xa xôi tới gặp, thành ý có thể thấy được" Quav đầu nhìn về phía ba người con nói: ‘Đường vương bất quá chi phái một Lv Hiếu Cung đến thu mua ba người các ngươi, cái nào thành tâm.

chắc hắn liếc qua là có thể thấy được”.

Ba người con đều đò mặt không nói gì, bọn họ chi nghĩ tranh quvền đoạt lợi.

nào đâu lo nghĩ cho nhiều.

Nói đến trên đời nàv, người như ba người nàv thật sự không tính là ít, người có tầm mắt rộng lớn giả thật sự ít càng thêm ít.

Đại Miêu Vương lại nhìn về phía Tây Lương vương nói: “Chén thứ hai ta mời ngươi, đơn giản là Tây Lương vương bảv lần đi sứ vùng Ba, mặc dù mọi cách ngăn trờ, lại thành ý không giảm, vẫn muốn Ba Thục an binh, bách tính an cư lạc nghiệp.

Nghĩ Tâv Lương vương tại Đông Đô có thể ác chiến trăm vạn hùng binh, đối với Ba Thục lại không dẫn theo một binh, chi bẳng điểm ấy, ta tin Tãv Lương vương nói có thể tin”.

“Cha, người cùng Tâv Lương vương mới chi gặp qua một lần” Lang Đô Sát Sát nhịn không được nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm.

có đôi khi.

kính xin cha làm việc thòađáng".

Đại Miêu Vương lạnh nhạt nói: “Ta mặc dù cùng hắn chi gặp mặt qua một lằn.

nhưng...!Có nhiều khi, một lẩn là đủ.

Nhưng các ngươi bị châu báu ích lợi che mắt.

xem ta cũng giống nhưvậy sao? Bời vi châu báu ích lợi.

các ngươi sớm quên những gì ta nói với các ngươi, bời vì châu báu ích lợi.

các ngươi thậm chí chưa từng nghe qua sứ thần Tây Lương vương nói cái gì.

bời vì châu báu ích lợi.

các ngươi bắt đầu quên đi lợi ích tộc nhân, bắt đầu anh em tranh chấp nhau.

Nhưng các ngươi chi sợ chưa bao giờ nghĩ tới.

Tâv Lương vương khi lần đầu tiên phái sứ thần tiến đến.


ta đà đem mọi thứ để ở trong lòng.

Các ngươi vì chính mình, ta lại là vì bảy quận mười ba trại người Miêu này.

Ngươi khuyên ta làm việc thòa đáng, khôngbiết phải như thế nào mới là thõa đáng?”
Lang Đô Sát Sát kinh ngạc vô cùng, hồi không nói được gì.

cốt Lực Da, Đan Ba Cửu càng cảm thấy hoảng sợ.

Đại Miêu Vương không để ý tới chuyện ỡ Miêu trại đà lâu.

cho nên ba huynh đệ làm việc không kiêng nể gì cả, càng chưa bao giờ nghĩ đền Miêu vương đã đến trước, đã đem tắt cả mọi chuyện điều tra rành mạch.

“Chén trà thứ ba này..Đại Miêu Vương vừa mới mỡ miệng, đột nhiên có người Miêu từ xa chạy tới.

quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Đại Miêu Vương, Lý Hiếu Cung cẩu kiến!” Đen cuối đường, nào đâu còn có hy vọng, cốt Lực Da bị châu báu che mắt.

nhưng Đại Miêu Vương lại có thể xem thấy rõ 1àng, đơn giản vạch trần trò của mấy người cốt Lực Da.

thoạt nhin chuyện cùng người Miêu kết minh chi còn lại có ba chén trà, nhưng ai cũng không nghĩ tới.

lúc này Lý Hiếu Cung lại xông ra.

Chồn tiến nhà, không có chuyện thì không đến.

Lý Hiếu Cung này vào lúc khẩn yếu quan đầu lại tiến đến.

hiển nhiên là không có ý tốt gì.

Vân Thủy lại nỡ nụ cười.

“Hắn đến thật là đúng lúc”.

Tắt cả mọi người không biết nàng là vui sướng hav mia mai.

Nhưng mà cùng đã quen với kiểu châm chọc khiêu khích của nàng, cũng đều nhắt trí cho 1ẳng, Lv Hiếu Cung đến thật có điểm trùng hợp.

Tiêu Bố Y cũng đà nghĩ đến Đan Ba Cửu vừa rồi mỡ ám.

Hẳu như có thể khẳng định hắn đến cùng Đại Miêu Vương đàm phán, Lý Hiếu Cung cùng cực kỳ chú V, Đan Ba Cửu hiểu rẳng tinh thể không ồn, lúc nàv mới tìm Lv Hiếu Cung đến.

Lý Hiếu Cung lẩn nàv tiến đến.

đương nhiên chính là quấy rối!
Đại Miêu Vương nghe được thủ hạ bẩm báo, trầm ngâm thật làu mới nói: “Bảv trà kết minh, vốn không thích hợp người khác gia nhập, không biểt Tâv Lương vương định như thế nào?”
Tẩn Thúc Bảo.

Sử Đại Nại đều chậm rãi lắc đầu, nghe ra là Đại Miêu Vương đang trưng cẩu ý kiến của Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y có thể một nhát phủ quvết.

Lúc nàv LÝ Hiếu Cung tiến đến, hiển nhiên đàm phán vô ích.

Tiêu Bổ Y lại cười nói :“Khách theo chủ biến, tất cả kính xin Miêu vương định đoạt là được rồi”.

Hắn tuy hận không thể một cuỡc đem Lý Hiếu Cung giết chết, nhưng lúc này lại không thể lộ ra không phóng khoáng.

Huống chi nếu công nhiên cự tuyệt Lý Hiếu Cung tới đây.

ngược lại có vẻ chột dạ.

lúc này đây lại đem vấn đề giao cho Đại Miêu Vương.

Kể từ đó.

Lý Hiếu Cung đến đây, hắn đều có kế sách đối phó.

Lý Hiếu Cung không đến, hắn cũng vô cùng rộng lượng.

Đại Miêu Vương cười cười.

“Không biết ba Tư định như thế nào?”
Đâv là lần đẩu tiên hắn trung cẩu ý kiến ba Tư, Tư Mà mang mặt nạ đõ cung kính thi lễ nói: “ở xa tới là khách.

Miêu vương bảv trà kết minh người ngoài không biết, hắn đến đâv vừa vặn là chứng kiến”.

Hai Tư còn lại cùng nói: “Tư Mà nói có lý”.

Ba Tư cùng tiến cùng lùi.

Tư Mà tuy cung kính nói chuyện, nhưng giọng to.

Tư Đồ cuống họng ấm ách.

giống như cổ họng bị cắt một đao vậy, Tư Không lại âm điệu nhu hòa.

Tiêu Bổ Y lại ngắm nhìnba Tư, ánh mắt rơi vào trên người Tư Đồ cụt tay, chợt lóe lên.
Đại Miêu Vương gặt đầu nói: “Đã rõ ràng gặp nhau.

Tây Lương vương, ba Tư cùng không dị nghị, đem Lý Hiếu Cung mời tiến vào đây”.

Đan Ba Cửu vui mừng nhướng màv, lại cổ gắng tự ức chế ung dung thản nhiên, nhưng mà công phu trấn tình của hắn hiển nhiên còn kém không ít, Tiêu Bố Y thoáng nhìn, âm thẳm càn nhắc Lý Hiếu Cung sẽ xuất bài như thế nào.

Dù sao liệu địch tiên cơ nói ra đơn giản, lại cằn quá nhièu phán tích phán đoán.

Từ khi hắn nhập đất Ba, đã không ngừng cùng Lý Hiếu Cung đấu trí.

Đại Miêu Vương lại tiếp tục nói: “Vốn bảy trà cùng ngưỡi bên ngoài không quan hệ, nhưng Mã Chu này dám uống Lương tám cổ, trước đó chưa từng có.

ta cũng kính hắn một ly.

Mã Chu này nói chính là ý ta.

ta lại mời hắn một ly nữa”.

“Cha, ngưỡi nàv nói không chừng...” cốt Lực Da nói.

Đại Miêu Vương rốt cuộc thờ dài một tiếng.

“Nếu có người cam tám uống xong Lương Tâm cổ, cam nguvện vi cứu huvnh đệ.

tự nhận Thắt Tình cổ làm thuốc dẫn chịu cả đời tra tấn.

cho dù có làm bộ.

ta mắc lừa cũng là cam tâm tình nguyện”.

Cốt Lực Da quét nhìn qua Tẩn Thúc Bảo.

Mà Chu, không lời nào để nói.

Đại Miêu Vương lạnh nhạt nói: “Bốn chén trà trước uống rất nhanh, chi là tới cùng ta đàm phán, không cần châu báu trân quý.

không cằn từ ngữ hoa lệ trau chuốt, ta muốn xem chi là.

lấm lòng của ngươi! Tấm lòng này ta đã xem qua, hơn nữa vào mấy tháng trước đà bắt đầu xem.

Các ngươi đểu cho ta kính quá nhanh- lại làm sao biết, ta chi ngại kính còn quá chậm”.

Tiêu Bổ Y mắt lộ ra sự cảm khái, đứng dậv ôm quvền thi lễ nói: “Miêu vương hiểu rõ đại nghĩa, bồn vương kính người một lễ.

Lễ này không là vì kết minh, chi là vì người Miêu có một thống lình như người".

Hắn nói thành tám thành ý, đám người Lang Đô Sát Sát lại xấu hồ khó tả.

nào dám có chút bắt màn.

Đại Miêu Vương run run đứng dặv hoàn lễ nói: “Ta cùng kính Tây Lương vương một lễ.

không vì kết minh, mà là vì thiên hạ có minh chủ như người”.

Hai người chậm rãi ngồi xuống, còn chưa nói gì.

xa xa một người đi tới.

mim cười nói: “Ta cùng kính Miêu vương, Tây Lương vương một lễ, chi trông mong thiên hạ thái binh! ”
Mọi ngưỡi hướng ra phía ngoài nhìn lại.


chi thấy được một công tử văn nhã đi tới.

lại là lẻ loi một minh.

LÝ Hiếu Cung khi đi tới.

áo nhẹ đai lòng, phong độ nhẹ nhàng.

Đan Ba Cửu tuy lửa cháy đến nơi vội vàng xao động.

Lv Hiếu Cung trên mặt lại không có bắt luận vẻ lo lắng gì.

Có lè.

hắn khi nào cũng đều là như thế.

vô luận thành công thất bại.

tính toán người khác hoặc là bị người tính toán.

Ánh mắt Vân Thùy từ Tiêu Bố Y rơi vào trên người Lý Hiếu Cung, lại từ trên người Lý Hiếu Cung nhìn về phía Tiêu Bố Y.

Nàng phát hiện hai người nàv có chút giống nhau, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.

Hai người nàv đểu là người trầm ổn dị thường, núi lở ờ trước mặt cũng không biến sắc.

càu tám đấu giác mưu kế chồng chất.

Nhưng Lý Hiếu Cung nhiều hơn chút âm nhu, Tiêu Bố Y lại nhiều hơn phẩn dương cương.

Lý Hiếu Cung có lẽ phong lưu phóng khoáng, so với Tiêu Bố Y đẹp trai hơn rất nhiều, nhưng mà Vân Thủy không thể phủ nhận.

Tiêu Bố Y khi cười rộ lẻn cũng mê người tới cực điểm.

Lý Hiếu Cung thắng tại khí chất phiêu dặt.

Tiêu Bố Y ung dung thản nhiên, nhưng lại hơn ỡ khí thế trầm ổn.

Nhưng mà nhất định phải thùa nhận một điểm là.

hai ngưỡi kia đang suy nghĩ cái gì, nguỡi bình thường đều sẽ không đoán được.

Vân Thủy khi nghĩ tới đâv.

cũng có chút đau đẩu.

Miêu nữ đa tình, cùng giống như phụ nữ Trang Nguvên.

sè thích những người tuấn tú phong lãng như vậy.

Nhưng trước kia.

cũng có một người nào như thế đi tới Ba Thục...!kết quả là...!Khi nghĩ tới đây.

Vân Thủy bĩu môi.

có chút khinh thường.

Gia gia nói không sai.

vết xe đổ thê thảm vẫn còn đau đớn trong lòng, nàng sẽ không đạp lên vết xe đổ.

Nam nhân, trông đẹp mắt.

quá nửa là không có gì tốt.

Ánh mắt lại từ trên người hai người dời đi, đã rơi vào trên người Tần Thúc Bào.

nhìn thấv hắn lại đang nhìn sang Lý Hiếu Cung, chân mày khóe mắt đều giặt giặt.

Vân Thủy thẩm nghĩ, hắn tráng Thất Tình cổ, lại vẫn có thể kềm chế thống khổ.

thật sự cùng không đơn giản, chi là mấy ngàv không gặp.

cảm giác hắn lại gầv gò đi rất nhiều.

Nàng khi nhìn Tẩn Thúc Bảo.

không có chú ý tới có ánh mắt cũng đang nhin minh, trong sự ngưỡng mộ mang theo sự tự ti.

Ai cũng cảm thấy Lý Hiếu Cung sẽ giương cung bạt kiếm tới.

ai cũng cho 1ẳng Tiêu Bố
Y sẽ trợn mắt nhin lại, dù sao hai người này ân oán quá nhiều.

Sử Đại Nại nắm tay nắm chặt, lại bị Tần Thúc Bảo giữ chặt lại.

Nhìn thấv Tiêu Bố Y vẫn nỡ nụ cười.

Sử Đại Nại rốt cuộc buông lòng nắm tav ra.

Những ngày nàv tôi luvện.

đà cho hắn biết, nắm tav mặc dù cứng, nhưng nhiều khi, cũng không phải là phương pháp giải quyết vấn để tốt nhất!
Lý Hiếu Cung ánh mắt từ trên ngưỡi Tiêu Bổ Y xẹt qua.

mim cười, thoáng qua hướng về phía Đại Miêu Vương thi lễ nói: “Lý Hiếu Cung cung chúc Đại Miêu Vương thân thể khoé mạnh, phúc thọ song toàn.

Khách không mời mà đến.

kính xin tha thứ”.

‘Đích xác là khách không mời mà đến” Đại Miêu Vương lạnh nhạt nói.

ai cũng không biết tám tình của hắn giờ phút nàv.

Đại Miêu Vương nhin Lý Hiếu Cung thật làu.

Lý Hiếu Cung mặc dù ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng cũng nhịn không được có phẩn nồi da gà.

Hắn xác thực như Tiêu B ố
Y suy đoán.

vẫn chú ý tới cuộc đàm phán nàv.

Hắn hiện tại lòng nóng như lửa đốt.

nhưng mà hắn còn có thể khống chế rất tốt thẩn sắc của minh.

Tin tức Đại Miêu Vương đi vào Ba Tây, hắn rất sớm đã biết rõ.

hắn cũng đã cẩu kiến Đại Miêu Vương trước tiên.

Nhưng muốn gặp Đại Miêu Vương tuvệt không phải là chuyện đơn giản như vậy.

bởi vì Đại Miêu Vương từ sau khi gặp qua Thục Vương Dương Tú, cùng không có gặp qua người ngoại tộc nào.

Hắn đà sớm hiểu hiểu rõ Đại Miêu Vương đà không để ý tới chính sự người Miêu, lúc này mới cực lực lòi kéo đám người cốt Lực Da.

bất động thần sắc xa lánh Tiêu Bố Y.

Nào đâu nghĩ đền Đại Miêu Vương đột nhiên dẫn theo ba Tư giá làm Ba Tây.

Điểu này làm cho LÝ Hiếu Cung nhiều ít cảm thắv không ổn.

Mà càng làm cho hắn cảm thấv không ổn là.

Tiêu Bố Y lại có thể đơn giản được gặp Đại Miêu Vương, hơn nữa lần đẩu tiên gặp mặt lại bàv ra bảv trà kết minh! Ti mi bố trí trước mắt đà gặp phải sự sụp đồ trí mạng, hắn không thể không một lằn nữa lo lắng sau này sẽ phải làm như thế nào.

Cũng may hắn trước kia trải đường hiện tại đã phát huy tác dụng.


Đan Ba Cửu phái người nói cho hắn biết.

Đại Miêu Vương đã cùng với Tiêu BÓ Y bảy trà kết minh.

Lý Hiếu Cung rốt cuộc ngồi không yên, lập tức cầu kiến.

Hắn vốn một mực ỡ lân cận Miêu trại Thương Khê.

đến rắt nhanh, khi nhìn thấy chén trà trên mặt bàn, trong lòng hắn chợt thót lên.

nhưng vẫn còn chưa có rối loạn trận cước, bởi vi hắn hiểu rẳng còn có cơ hội hòa nhau, bảy chén trà này tuyệt không phải dể uống như vậy.

‘Phụ thân, quặn vương ờ xa tới là khách...!Không bẳng thinh hắn ngồi trước?” Đan Ba Cửu ờ một bên cung kính nói.

Đại Miêu Vương lắc đầu.

"Bav trà kết minh, ghế chi có hai cái” Hắn nói cũng là tình hình thực tế.

bời vì hai bẽn ngoại trừ Miêu vương cùng Tiêu Bố Y ra, những người còn lại đều đứng.

Vô luận ba Tư Vân Thùv cùng tốt, thủ hạ đại tướng của Tiêu Bố Y cùng được, đều không có chồ ngồi.

Lý Hiếu Cung mim cười nói: “Tại hạ đứng là được rồi, được gặp Đại Miêu Vương, tại hạ đà cảm thấy mãn nguyện”.

Đại Miêu Vương không hề đễ ý tới.

lại nhìn sang Tiêu Bổ Y nói: “Tây Lương vương...”
“Thì ra vị này chính là Tây Lương vương, tại hạ Lý Hiếu Cung, chính là thủ hạ Đường vương, lần đẩu tiên nhin thấv Tây Lương vương, quả thật tam sinh hữu hạnh" Lv Hiếu Cung như mới nhìn thấv Tiêu B ó Y vậy.

Hắn tuv đứng thẳng thi lễ.

nhưng trong lời nói cũng không yếu thế.

thái độ cũng ít phẩn cung kính.

Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: “Lý Hiếu Cung? A...! là thủ hạ của Đường vương?” LÝ Hiếu Cung trong chăn có châm, Tiêu Bố Y càng thêm lạnh nhạt, tuy nhin sang Lý Hiếu Cung, lại như nhin không khí vậy.

Hắn hiện tại thân là Tâv Lương vương, đương nhiên không cấn khách khí đối với Lý Hiếu Cung.

Lý Hiếu Cung chi nói cùng Tiêu BÓ Y lẩn đẩu tiên gặp mặt.

Tiêu Bố Y dứt khoát thùa nhận sự thật này, lạnh nhạt nỡ nụ cười.

“Nhớ ngày đó bổn vương thân là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, Đường vương còn đang ỡ Thái Nguyên tiêu phi.

Hắn có thể lên làm Thái Nguyên Lưu thủ.

bồn vương cũng có chút công lao.

hắn một mực nói muốn cảm ơn bổn vương, cho tới bâv giờ.

chắc hẳn cùng đã quên rồi”.

Tiêu Bổ Y nói mây mù dày đặc.

ám chi Đường vương không tuân thủ lời hứa.

mọi người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ còn có đoạn chuvện cũ này, hôm nav Tây Lương vương cùng Đường vương thế bất lưỡng lập.

trước đâv vẫn là một điện xưng thần! Lv Hiếu Cung âm thầm nắm chặt nắm tay, thoáng qua thở phào một cái.

‘Đường vương lời hứa đáng giá nghìn vàng, tại sao sẽ quên? Bất quá khi đó Đường vương lằn đầu tiên gặp mặt Tâv Lương vương.

Tảv Lương vương hình như vẫn là một Giáo Thư lang? về sau Giáo Thư lang được Tùv đế thưởng thức, lúc nàv mới trở thành một quan nhân nuôi ngựa?”
Hắn miệng lười không kém.

nói thẳng Tiêu Bổ Y xuất thán hèn mọn, mọi người sau lưnTiêu Bố Y g đều thay đổi sắc mặt.

Tiêu Bố Y lại cười rộ lẻn.

gặt đầu nói: “Đúng vậy, vấn đề này rất nhiều người cũng biết.

Nghĩ đền bồn vương từ một ké áo vải lập nghiệp, có gi không dám nói.

Nhưng chính vì như thắ mới biết được cái khổ của dân chúng, mới biết được suy nghĩ của dân chúng, cái nàv chẳng phải là một chuyện may mắn sao?”
Đại Miêu Vương lẳng lặng nghe, người Miêu cũng rất là kinh ngạc.

Vân Thủy càng kinh ngạc.

Lúc trước nàng cùng nghe qua một ít chuyện cũ của Tiêu Bố Y.

Nhưng còn không biết trên người người nàv còn có nhièu kinh nghiệm ly kỳ như thắ từ một quan nuôi ngựa đến Tảv Lương vương uv chấn thiên hạ.

làm cho người ta khó có thể tường tượng!
Tiêu Bố Y lại nói: “Nhưng mà.

ngươi nói cùng không phải là bổn vương cùng Đường vương lằn đầu tiên gặp mặt.

Bồn vương lúc trước lằn đầu tròng thấv Đường vương, thi hắn còn đang cằm cờ cho Tùv đế...!bất quá cũng là Vệ úy Thiếu khanh” Nhìn thắv Lý Hiếu Cung hai mắt hàn quang chớp động.

Tiêu Bố Y lại cắt tiếng thờ dài.

“Năm tháng như đao.

đao đao làm già đi.

không nghĩ đến lúc đó đã cách nhiều năm, Vệ úy Thiếu khanh cằm cờ lại biến thành Đường vương.

Thái phó Thiếu khanh nuôi ngựa lại biến thành Tâv Lương vương, thiên hạ thay đổi.

sòng lớn vẫn đi về hướng đông, cuốn đi bao nhiêu anh hùng hào kiệt! Đường vương lớn tuổi.

không biết hiện tại vẫn mạnh khỏe chứ?”
Lý Hiếu Cung thản nhiên nói: “Đường vương hiện tại nghiệp lớn đà định, tinh lực sung mãn.

có gì không tốt?”
“Phải không?” Tiêu Bổ Y cười rộ lẻn.

bấm tay tính toán.

“Bổn vương biết hắn rất nhanh sẽ không ổn”.

Lý Hiếu Cung rốt cuộc thav đồi sắc mặt.

“Không biết Tây Lương vương sao lại nói ra lời ấy?”
Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: “Bồn vương tính định vào đầu xuân.

Tiết Cử sẽ rất nhanh xuất ra mấy chục vạn đại quân đến công Phù Phong, kính xin ngươi chuyển cáo Đường vương, mong hắn Hin trọng cẩn thận, không nên trước khi bổn vương bái phỏng Quan Trung đà rời đi!”
Lý Hiếu Cung mim cười nói: “Tây Lương vương muốn tới Quan Trung, chúng ta nhắt định sè không để cho Tâv Lương vương thắt vọng.

Nhưng mà nhớ ngàv đó ba mươi vạn đại quán Tiết Nhân Quả đột kích Phù Phong, còn không phải bị Đôn Hoàng Công đánh cho quăng mũ cởi giáp mà quav về? Ngược lại Tảv Lương vương cùng phải cần thận, vẫn nghĩ tới trung nguyên Đông Đô là nơi tứ chiến, nói không chừng sẽ có kè địch xuất hiện”.

“Đúng đó.

nói không chừng sẽ có ké địch xuất hiện” Tiêu Bố Y lại cười nói: “Nghĩ tới Đôn Hoàng Còng ban đầu ờ Kinh Tương khi gặp bồn vương, chi nói bồn vương nếu thả cho quốc công một con đường, một đời nàv gặp đại quân bổn vương, nhắt định sè nhượng bộ lui binh.

Bổn vương không ngỡ là.

ta đà thả cho Đường quốc công một con đường, tiểu tử Thế Dán còn chưa ráo máu đầu kia, lại để cho người khác bắt lấy sứ thần cùa bồn vương” Nhìn thấy Lý Hiếu Cung sắc mặt khẽ biến.

Tiêu Bố Y không hề phản ứng, nhin về phía Đại Miêu Vương nói: “Miêu vương, bổn vương trong lúc nhất thời nhớ tới chuyện xưa.

cảm khái ngàn vạn, nhièu lời chớ trách”.

Đại Miêu Vương mim cười nói: “Những chuyện xưa này cũng thú vị”.

Lý Hiếu Cung mặc dù nụ cười vẫn không giám, nhưng trong lòng đà tức giận muốn điên lẻn.

Tiêu Bổ Y ngón ngữ thản nhiên, lại mấv lần ám chi cha con Lý gia không giữ lòi hứa.

Những chuyện nói rất có bộ dáng, khién cho Lý Hiếu Cung không thể nào giải thích.

Đến khi hắn trả lời bẳng cách mia mai.

Tiêu Bố Y lại thay đổi câu chuyện.

Người Miêu nặng nhắt là chữ tín.

Tiêu Bố Y lại ung dung thản nhiên chọc cho bọn họ hai đao.

còn khiến cho hắn không nói gì được, có khồ mà nói không nên lời.

Điều này làm cho hắn có một thân khí lực.

nhưng lại không thể nào phát tiết, thật sự là hắn từ khi tại đất Ba.

ít khi gặp được.

Nhưng thoáng qua.

nụ cười cùa hắn càng đậm.

đứng ờ một bên.

lạnh nhạt tự nhiên.

Tiêu Bổ Y lại âm thẳm nhíu mày, thẳm nghĩ Lý Hiếu Cung này, thật là một nhân vật lợi hại.

Vừa rồi đánh võ mồm.


hắn tuy chiếm được thượng phong, trả mối hận ám toán lúc trước, nhưng Tần Thúc Bảo hôm nay thân tráng Thất Tinh cổ, thật sự là do Lý Hiếu Cung ban tặng, ở trước mặt người Miêu, tất cả phải lấv đại cuộc làm trọng, đến khi đại cuộc Ba Thục đà định, hắn sè khôngbò qua Lý Hiếu Cung nàv.

Tiêu Bổ Y mặc dù sớm muốn cho Lý Hiếu Cung một đao.

nhưng biểu hiện thì vẫn cười nói.

quả thực cũng là Lý Hiếu Cung hắn lần đầu gặp.

Lý Hiếu Cung tiến đến.

vốn muốn kích khỡi phẫn nộ của Tiêu Bổ Y.

không ngỡ thiếu chút nữa lại bị Tiêu Bố Y chọc giận, trong lòng chợt lạnh, lại lo lắng từng bước cử động.

Đại Miêu Vương thấv hai ngưỡi đà ôn chuyện xong, lúc này mới nói: “Bảv trà kết minh, hiện nay đà uống xong chén thứ tư.

Nhưng mà còn lại ba chén cũng không phải một mình ta có thể làm chù”.

Tiêu Bổ Y trầm giọng nói: “Đại Miêu Vương tiếp thu ý kiến mọi nguôi.

bổn vương bội phục”.

LÝ Hiếu Cung nhíu màv.

không ngờ đà rất nhanh tới chén thứ tư, cùng đà đau đầu.

“Chén thứ năm là muốn ba Tư ra đề mục thương nghị." Đại Miêu Vương nói khè: “về phẩn chén thứ sáu.

là một vêu cầu của chính ta”.

“Chén thứ bảv?”TiẻuBốYlo lắnghòi.

Đại Miêu Vương mim cười nói: “Nếu sau khi Tâv Lương vương có thể làm cho chúng ta kính sáu chén trà.

ta sẽ cung thinh Tây Lương vương đi gặp thánh nữ tế tự.

Xin xem bói cát hung, nếu đại cát đại lợi.

tất nhiên sẽ kết minh”.

Đan Ba Cửu thất thanh nói: “Cái gì, tại sao lại đi ra một thánh nử?” Lý Hiếu Cung cũng không hiểu chút nào.

Trong lúc nhắt thòi tâm tư như điện.

Người Miêu lấy Đại Miêu Vương là lớn nhất, nhưng hiệp trợ quán lý Miêu trại đà có một tể ba Tư, thánh nữ trước kia cũng có.

nhưng đó là chuyện mười mấy năm trước, về sau nghe nói thánh nữ chết thảm, Miêu trại cũng không có xuất ra thánh nữ mới.

Đại Miêu Vương còn nói thinh thánh nữ tế tự xem bói
cát hung, thánh nữ nàv là ỡ đâu xuất hiện?
Đại Miêu Vương lạnh nhạt nói: “Thánh nữ lặp ra, do ta cùng tế tự, ba Tư theo quy cũ mà làm”.

“Hài nhi tại sao chưa bao giờ thấy qua? Đan Ba Cửu run giọng nói.

Thật ra chẳng những là Đan Ba Cừu, coi như là đám người cốt Lực Da, VânThủv cùng tràn đầv kinh ngạc, thầm nghĩ thánh nữ Miêu trại phi thường trang trọng, phụ thân vậy mà không thông báo cho bọn họ biết đã lặp được thánh nữ.

Thật sự không hợp thường quy.

nhưng thấy ba Tư bình tình như thường, lại hiểu rằng Đại Miêu Vương tuyệt không p hải nói bậv.

“Rất nhanh ngươi có thể gặp được” Đại Miêu Vương ung dung thản nhiên nói: “Nhưng mà muốn tới hai cửa ta cùng thánh nữ tế tự, kính xin Tâv Lương vương thuvết phục ba Tư mới được”.

Tiêu Bổ Y mim cười nói: “Bổn vương tínba Tư hiểu rõ đại nghĩa, cũng tin ba Tư sè lấy sự vẻn ổn của người Miêu làm trọng”.

Lý Hiếu Cung lại đột nhiên thờ dài nói: “Có đôi khi, ngưỡi hiểu rõ đại nghĩa cũng sẽ bị ké giả nhân giả nghĩa che mắt”.

Tiêu Bổ Y cười nói: “Nói rất hay, bồn vương cảm thấy ba vương tử trước kia cũng là người rất rõ đại nghĩa.

Chi là người chứ không phải thánh hiển, ai có thể không sai.

làm sai chuvện.

được Đại Miêu Vương khoan dung, sửa đổi thi chuyện cũ sẽ bò qua”.

Lý Hiếu Cung hơi ngẩn ra.

không ngờ Tiêu Bố Y công phu không tệ.

miệng lười cũng lợi hại.

Đơn giản vừa chuyển, đã nói đến trẽn người ba người cốt Lực Da.

Tư Mà lại chậm rãi đứng ra nói: “Hiểu rõ đại nghĩa thì không dám nhận, chúng ta làm tất cả chi là vì sự binh an của người Miêu.

Vừa rồi Tảv Lương vương cùng vị Mà tiên sinh nàv đàm luận một phen, chúng ta tràn đằy ưu tư.

nếu lời nói có thể tin.

thì là may mắn của Ba Thục, may mắn của người Miêu, may mắn của thiên hạ”.

Lý Hiếu Cung đà thay đổi sắc mặt.

bời vì nghe giọng điệu của Tư Mã.

có vẻ như đà đồng V với lời của Tiêu B ố Y.

nói như vậy cửa thứ năm cùng đà đơn giãn thông qua?
Không muốn Tiêu Bố Y dễ dàng thông qua như vậy, Lý Hiếu Cung than nhẹ nói.

“Đại Miêu Vương, ta lại cảm thấv đối với ta bất công" Hắn không nói Đại Miêu Vương xử sự bất chính, chi là dùng cầu tình mà thủ thắng, càng khôngbiết Tiêu Bố Y mới vừa nói là điều kiện gì.

lúc này đãv muốn bẳng ba tắc lười vàn hồi bại cuộc/
Đại Miêu Vương quả nhiên bị hắn làm cho lay động hỏi: ‘‘Không biết Lý quận vương có gì bắt mãn?"
LÝ Hiếu Cung trầm giọng nói: ‘‘Nghĩ tới tại hạ cũng một mảnh chán thành đi vào đất Ba.

thẳm nghĩ cùng người Miêu đồng thanh cùng khí.

Nghĩ đến dân chúng Hà Tri, Hán Xuvên.

Tâv Thành, Phòng Lăng bốn quận đều quv phụ Đường vương, có thể thấv được Đường vương nhản chính rất được dán tâm.

Sau khi đền đất Ba, tại hạ cẩn trọng, không dám sơ sót.

điểm ắy ba vị vương tử đều thấv rõ, Đại Miêu Vương hôm nay chi gặp Tãv Lương vương một làn đã quvết định, dựa vào ý kiển của tại hạ, tựa hồ có chút qua loa.

Nếu trực tiếp như vậy mà định, cùng rét lạnh dân tâm Quan Trang, kính xin Miêu vương càn nhắc trước khi làm”.

Đại Miêu Vương nờ nụ cười.

“Ta không có phản đối cùng Đường vương đồng thanh cùng khí”.

LÝ Hiếu Cung khè giặt mình, nhìn thấy Đan Ba Cửu mặt đẩv lo lắng, khổ không thể nói.

trong lúc nhắt thòi thật khôngbiết Tiêu Bố Y xuất bài như thế nào.

Tiêu BÓ Y mim cười nói: “Thi ra Lý quặn vương vẫn một mực đem chúng ta coi như là kè địch, trách không được có sự hiểu lầm.

Thật ra bổn vương tới đây.

chi là muốn ba nhà đồng thanh đồng khí”.

Lý Hiếu Cung thay đổi sắc mặt.

lại giả vờ cung kính nói: ‘Thứ cho ta ngu độn, khó hiểu ý Miêu vương”.

Hắn vẫn không muốn tại trước mặt Tiêu Bố Y thấp một cái đẩu.

chi chịu thinh giáo Miêu vương.

Đại Miêu Vương không nói.

Tư Mã trẳm giọng nói: “Tây Lương vương cổ ý cùng chúng ta kết minh, tạm định một đời một thế không động binh đối với Ba Thục”.

Lý Hiếu Cung ngạc nhiên, cũng muốn hỏi làm sao có thể.

Nhưng càu hỏi vừa ra đà nén trờ về, nhưng sắc mặt rốt cuộc đà có chút phát xanh.

Tiêu Bổ Y rốt cuộc cười nói: “Lý quận vương, bổn vương vì dân chúngBa Thục vẻn ồn.

cùng Đại Miêu Vương định ra minh ước không động đao binh.

Sinh thời.

không muốn dụng binh tại Ba Thục, chi chờ khi thiên hạ thái bình, Ba Thục tất nhiên quy phụ.

Đường vương nếu thật sự nhân nghĩa giống như ngươi nói.

vậy không biết có thể vì vên ồn của Ba Thục, cuộc đời này không hề dụng binh đối với Ba Thục không?"
Đại Miêu Vương thản nhiên nói: “Tâv Lương vương nói một điểm không sai.

nếu như Lý quận vương cảm thấv bắt còng, cũng có thể cùng chúng ta kết minh như vậy.

Cơ hội nàv cho Tâv Lương vương, cho Đường vương, đối với chúng ta mà nóỊ cũng không có gi khác nhau.

Lằn nàv cơ hội binh quân, không biết Lý quận vương có cao kiến gì?”
Lý Hiếu Cung sắc mặt đại biến, hồi làu nói không ra lời.

Hắn phát hiện đã rơi vào bày của Tiêu Bố Y, nhưng cái bẫv nàv lại nhẳm váo ngay tử huyệt của hắn.

khiến cho hắn trong lúc nhắt thời vô lực phá giải!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện