Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
Quyển 1 - Chương 10: Buổi Đấu Giá Người Đẹp
Ibiza, Pub sang trọng thứ hai trên thế giới, nơi này không thiếu những người
trong giới thượng lưu đến nhảy nhót vui chơi. Vì vậy, khung cảnh xa hoa
khiến, cách tiêu xài tiền người ta chắc lưỡi hít hà , ngay cả một ly
cocktail, sau khi qua bàn tay điều chế tỉ mỉ của người pha rượu trong
đây, mỗi ly có thể bán được 3.5 vạn bảng Anh!
Bất quá, nếu giới thượng lưu rất thích đến đây thì Lãnh Thiên Dục lại rất khi đặt chân đến. Nhưng, hôm nay, hắn bị Cung Quý Dương cứng rắn lôi kéo, bởi vì, hắn thật sự không chịu nổi Cung Quý Dương liên tục ném bom khủng bố mình.
Khi Lãnh Thiên Dục mang theo gương mặt không muốn đi mà bước vào nơi này, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn cau mày. Trên đầu Cung Quý Dương có để một quả táo, mà trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước đang cầm một thanh phi đao, nhìn dáng vẻ giống như đang muốn biểu diễn một màn phóng phi đao vào quả táo!
"Thiên Dục ---" mắt tinh Cung Quý Dương nhìn thấy một thân áo đen của Lãnh Thiên Dục, lập tức cất giọng nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy Lãnh Thiên Dục tới, cười ưu nhã một tiếng, tạm thời đem phi đao trong tay để xuống,
Lãnh Thiên Dục ngồi xuống, một đôi con ngươi thâm lúy băng lãnh bị mắt kính che lấp. Không chỉ có hắn, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước cùng Cung Quý Dương cũng đeo kính mát. Dù sao đây là nơi công cộng, với thân phận của bọn họ mà đi đến những nơi này, rất dễ dàng khiến truyền thông chú ý.
"Thiếu Đường đâu?" Lãnh Thiên Dục hỏi.
Chỉ thấy người kia một thân áo sơ mi màu tím đậm tùy ý ngồi thư thả trên ghế salon, nhận lấy một ly rượu ngon từ waiter (bồi bàn) trong pub dâng lên mà chậm rãi thưởng thức.
Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ tay lên nói :"Đầy tháng của Tiểu Triệt và Tiểu Lạc, cậu ta cố ý mang theo Kỳ Hinh cùng hai tiểu tử kia đến Ý ăn mừng rồi!" [Về câu chuyện tình yêu của Lăng Thiếu Đường mời xem : bộ truyện Tứ đại tài phiệt tập 1 "Tổng giám đốc tàn khốc - Vợ yêu tuyệt vời"!]
Ý?
Môi Lãnh Thiên Dục khẽ cong, xem ra không quá mấy ngày nữa bọn họ sẽ gặp lại nhau!
"Bộ dáng như vậy, chắc cậu cũng bị tên này cứng rắn lôi kéo đến đây chứ gì !" Lãnh Thiên Dục hời hợt nói.
Trong bốn người bọn họ, Lãnh Thiên Dục, Hoàng Phủ Ngạn Tước và Lăng Thiếu Đường đều không thích những chỗ như thế này, chỉ có Cung Quý Dương này, trời sinh hắn thích chui vào những "ổ" náo nhiệt.
Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ cười một tiếng, ngay sau đó nhún vai thong thả, ung dung nói :
"Cho nên, mục đích đầu tiên mình đến đây chính là khiến cho tên này nhục chí!" Nói xong, hắn lại lần nữa nâng lên phi đao trong tay!
"Á á, từ từ nào!" Đang lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp nâng phi đao lên, ở thời điểm mảnh chỉ treo chuông (ngàn cân treo sợi tóc), Cung Quý Dương tìm kế hoãn binh.
"Có chuyện gì?" Hoàng Phủ Ngạn Tước dương dương tự đắc lười biếng nói.
Trên gương mặt anh tuấn của Cung Quý Dương giương lên nụ cười vô tội, hắn nuốt một ngụm nước bọt nói :
"Ngạn Tước, cậu --- có phải là cậu nên bỏ hai ông trời đen trên mắt cậu xuống hay không?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nhẫn nhịn được nữa, hắn nhíu mày, giọng nói ưu nhã giống như của hoàng tử cao quý, mang theo khiêu khích không cho đối phương từ chối :
"Gì? Sợ à? Mình có công phu bách phát bách trúng đó, không cần làm màu nữa!" (bách phát bách trúng : bắn đâu trúng đó)
Mà Lãnh Thiên Dục cũng không có ý định ngăn cản, hắn vẫn ngồi một chỗ lạnh lùng, nhàn nhã lắc lắc ly rượu
Cung Quý Dương vừa bị Hoàng Phủ Ngạn Tước nói kích như vậy, lập tức nói :"Đến đây, anh mày không sợ mày đâu ---"
"Phập---"
Lời nói Cung Quý Dương còn chưa hết, Hoàn Phủ Ngạn Tước phi đao chính xác vào quả táo trên đầu Cung Quý Dương, sau đó mang theo một lực lớn, làm cả phi đao cùng quả táo đâm vào trên vách tường.
"Bộp, bộp, bộp!" Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ vỗ tay ba cái.
Cung Quý Dương huýt sao một tiếng, sau đó đưa ra ngón tay cái :"Ngạn Tước, không tệ, không tệ, giờ thì --- tới lượt mình!"
Những lời này của Cung Quý Dương làm Hoàng Phủ Ngạn Tước ngạc nhiên đến xém rớt cằm, lập tức hắn cất giọng nói:
"Đùa nhau à, thời điểm đặc huấn của cậu còn không đụng tới phi đao đó!"
Cung Quý Dương cười rất "thánh thiện", hắn thong thả đem một quả táo mà ung dung đặt trên đầu Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau đó tay cầm lên một phi đao khác trên bàn.
"Tục ngữ có câu "sống đến già, học đến già*" đó nha, mình hiện tại cũng phải trau dồi thêm kiến thức nha!"
Nói xong, liền muốn nâng phi đao lên ---
Nhưng ngay sau đó hắn lại để phi đao xuống, sau khi suy nghĩ một chút, nói với mấy hộ vệ đứng sau lưng Lãnh Thiên Dục:"Ai dà, mấy người các anh tránh ra đi! Đừng có đứng cản tầm mắt tôi!"
"Chuyện này ---"
Mấy hộ vệ nghe Cung Quý Dương vừa nói như thế, lập tức quay mặt nhìn nhau. Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ sự an nguy của Lãnh tiên sinh, nhưng mà lời nói của vị Cung tiên sinh này bọn họ cũng không dám không nghe, lập tức khó nghĩ.
"Mọi người tránh ra đi!" Giọng nói trầm thấp mang theo cái lạnh buốt tim của Lãnh Thiên Dục vang lên.
"Dạ!"
Đợi sau khi hộ vệ đi ra, Cung Quý Dương tà mị cười một tiếng :"Thanks!", ngay sau đó hắn giơ phi đao trong tay lên!
Hắn cũng không muốn bị người khác đem ra làm trò cười! Đây chính là điểm mấu chốt!
"Khoan dã ---"
Hoàn Phủ Ngạn Tước bị chọc tức giận đến mức choáng cả đầu, hắn chỉ vào Cung Quy Dương:
"Tư thế của cậu đều sai hoàn toàn, nếu cứ theo dáng đứng này của cậu mà phóng tới, thì cái cậu phóng trúng không phải là quả táo, mà là đầu mình! Cậu có chủ đích đúng không ?"
Tên đáng chết, hắn cũng không tin tên này không có một chút kiến thức cơ bản, rõ ràng chính là trả thù hành động vừa rồi của mình.
"Sao cơ? Á à --- ha ha, ngại quá mất, để mình sửa lại!"
Cung Quý Dương cố ý làm ra vẻ "trò giỏi", rắp tâm hành hạ Hoàn Phủ Ngạn Tước.
Hắn lại giơ tay lên ---
"Chờ một chút!" Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn tước lần nữa vang lên, kịp thời ngăn hắn lại!
"Nè, sao nữa má!" Cung Quý Dương bị hắn làm cho không còn nhẫn nại nữa, phi đao trên tay cứ vòng tới vòng lui.
Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ tay lên :"Nghe mình nói nè Quý Dương, nếu bản thân cậu có lỡ tay phóng nhầm, cậu có biết bao nhiêu ngân hàng trên toàn cầu sẽ đóng cửa không? Còn có cổ phiếu, kỳ hóa, kim hoàng, phiếu nợ, bất động sản đang chờ đầu tư cũng sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí còn gây nên khủng hoảng tài chính toàn cầu!"
Cung Quý Dương sau khi nghe xong, trên mặt cố nặn ra một tâm tình bi ai:
"Phải ha, mình phi đao không giỏi, ngộ nhỡ nếu có lỡ tay phóng trúng đầu cậu, mình không chỉ mất đi một người bạn, còn làm liên lụy tới tài chính cả thế giới, ai dà---"
Đang lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe những lời nói này thì đinh ninh rằng Cung Quý Dương bỏ qua ý tưởng luyện phi đao, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm ---
Chỉ thấy Cung Quý Dương cười xấu xa một tiếng, giọng nói bi thương thay đổi 180 độ :"Nhưng mà --- mình không sợ!"
Ngay sau đó, hắn giơ phi đao lên, một tay phóng, phi đao lập tức bay về phía đầu của Hoàng Phủ Ngạn Tước ---
________________________
Chú thích :
*Sống đến già, học đến già : Tương tự câu Học học nữa học mãi + học không bao giờ là muộn
*Giọng nam trung : Trong giọng nam chia làm 3 giọng : nam trầm, nam cao và nam trung
_________________________
Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức né một cái, chỉ nghe nhiều âm thanh của ly thủy tinh vỡ tan tành vang lên ---
"Cung Quý Dương, cậu muốn giết người diệt khẩu sao!"
Sau khi Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa thấy Cung Quý Dương dùng sức cường hãn phóng phi đao vào tủ rượu không xa đó, lập tức gầm hét lên.
Thật may hắn phản ứng nhanh nhẹn, nếu không khẳng định phi đao ghim ngay vào đầu hắn.
Rõ ràng không biết dùng phi đao, còn cậy mạnh bảo muốn học phóng phi đao cái quái gì! Cố ý, hắn nhất định là cố ý!
Một màn biểu diễn ấy hiển nhiên làm waiter (bồi bàn) đang đi đến phải sợ choáng váng!
"Cậu, tới đây!"
Lãnh Thiên Dục đối với một màn này hiển nhiên kiến quái bất quái (gặp quái không sợ), hắn chỉ lạnh lùng nhìn người Waiter ngu ngốc bị dọa sợ mà nói.
Waiter sợ hãi đi đến bên người Lãnh Thiên Dục, người đàn ông này giống như băng đá làm hắn sinh ra một tia sợ hãi.
"Tiên sinh, xin, xin hỏi ngài còn cần gì?" Giọng nói của hắn run rẩy.
Lãnh Thiên Dục không nói gì thêm, chỉ móc trong bóp da ra vài tờ tiền mệnh giá lớn đặt trên khay trước mặt waiter.
"Cám ơn tiên sinh, cám ơn tiên sinh!"
Waiter giống như được cứu lập tức liên tục nói, chỉ cần thưởng tiền là tốt rồi, nếu không ông chủ nhất định sẽ tính những món bị đập bể mà trừ vào lương của hắn.
"Quý Dương, cậu kéo mình đến đây, không phải chỉ để xem cậu diễn xiếc phóng phi đao đi chứ!" Giọng nói Lãnh Thiên Dục vang lên, bắp đùi thon dài đặt phóng túng tại một chỗ, khẽ nhấp một hớp rượu ngon nói.
Thân hình Lãnh Thiên Dục to lớn cao ngạo lạnh lùng hiển nhiên không hợp với hoàn cảnh náo nhiệt ở nơi đây! Nếu có thể, cả đời này hắn cũng không muốn bước chân vào những loại địa điểm này, hơn nữa, hắn tin tưởng Thiếu Đường và Ngạn Tước cũng có cảm giác như hắn!
Cung Quý Dương cười một tiếng :"Mình nghĩ cuộc sống về đêm của các cậu rất khô khan, để mình nói cho mấy cậu biết, phụ nữ khiến mình phải đi tìm mới hấp dẫn. Nhất là cậu đó, Thiên Dục, những ả đàn bà chủ động dâng đến miệng có gì là thú vị!"
Lãnh Thiên Dục nhướng nhướng mày kiếm, rồi nhìn quanh bốn phía một lần, ngay sau đó nói :
"Cậu đường đường là một chủ tịch cao quý, vậy mà lại tới nơi này tìm phụ nữ? Mình không khỏi hoài nghi phẩm vị của của cậu rồi!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cười nhìn Cung Quý Dương.
"Mấy cậu chả biết quái gì cả, tối nay nơi này có trò hay, gọi là "Buổi đấu giá người đẹp", khi đó sẽ hiểu tại sao, kiên nhẫn chờ chút nữa sẽ được ngắm người đẹp chân dài đó! Tuyệt đối không phải bình hoa di động đâu!"
Cung Quý Dương cũng lười cãi cọ với bọn họ, miễn cưỡng nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước và Lãnh Thiên Dục nhìn nhau một cái, không nói gì thêm.
Cái người tên Cung Quý Dương này, luôn luôn hứng thú với những cái "khác lạ", thật là dạng người cà lơ phất phơ, thế nhưng lại mang lại một tài phiệt hữu thanh hữu sắc (sinh động, phong phú, đa dạng)
Xung quanh đèn đóm lập lòe, làm cho nơi này thêm mười phần sôi động.
Đang ở thời điểm Lãnh Thiên Dục cảm thấy cực kỳ nhàm chán, trên võ đài cách đó không xa vang lên tiếng ông chủ Pub ---
"Hoan nghênh quý vị tham gia buổi bán đấu giá "thục nữ" xinh đẹp tối nay! Mọi người bên dưới, buổi đấu giá của chúng ta chính thức bắt đầu!"
Lời của người chủ trì cứng rắn truyền xuống dưới, âm nhạc với tiết tấu mãnh liệt cùng tiếng vỗ tay rầm rầm như sấm tựa hồ như muốn nổ tung cả cái Pub này!
Lãnh Thiên Dục thu hết một màn này vào mắt, ngay sau đó hắn nhíu nhíu mày :"Quý Dương, đây là Áp trục hí cậu nói sao?"
Khóe miệng Cung Quý Dương chứ đựng một nụ cười hăng hái sung sức, giống như là sư tử hùng mạnh trêu đùa con mồi, hắn nói :"Tham gia đợt này đều là những cô gái xinh đẹp tựa Như Vân*, không tin các cậu nhìn xem!"
Lúc này, chỉ nghe thấy từng trận huýt sáo cùng tiếng tán thưởng vang lên. Quả nhiên, đúng như Cung Quý Dương đã nói, từng cô gái ra sân khấu đều xinh đẹp kiều mỵ, hình như họ muốn dụ dỗ bản chất đen tối của đàn ông hiện ra. Bởi vì, ở những nơi như thế này có rất nhiều quan lại quyền quý, chỉ cần leo lên người họ một lần là có thể phát tài.
Những người đàn ông xúm nhau đi đến dưới khán đài, giống như con muỗi nhìn thấy máu tươi.
Buổi đấu giá người đẹp bắt đầu, từng người con gái xinh đẹp bước ra như đèn kéo quân, sau khi lấy được giá tốt, liền thuộc về người đàn ông ra giá.
Lãnh Thiên Dục không chút cử động, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng :"Như vậy cũng chấp nhận được sao?"
"Dĩ nhiên, đây là việc hay ho trên đời đó!" Cung Quý Dương lười biếng ngồi trên ghế sopha, thưởng thức một ly rượu ngon nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thì bất dĩ mà lắc đầu.
Từng cô gái được người bao dẫn đi, mà Lãnh Thiên Dục, Hoàng Phủ Ngạn Tước hiển nhiên không có hứng thú đối với "Áp trục hí" như vậy, ngay cả Cung Quý Dương lôi kéo bọn họ tới nơi này, hình như cũng không hợp nhãn với mấy cô gái kia.
Không khí cả Pub đạt tới điểm sôi động nhất.
Vậy mà, ở một chỗ khác, một bóng dáng bé nhỏ cô đơn của cô gái có vẻ không hợp với hoàn cảnh náo nhiệt của nơi này!
Chỉ thấy cô uống một ly rồi lại một ly, cố gắng tự chuốc say mình, xung quanh cô đã có rất nhiều ly thủy tinh rỗng.
"Này, cho hai ly nữa!" Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của cô gái ngước lên nhìn người bán rượu nói.
"Tiểu thư, cô không thể uống nữa, cô đã say!" Người bán rượu có chút không nhẫn tâm khuyên nhủ nói.
Cô gái này đã ngồi ở đây lâu rồi, cũng không có hẹn ai, chỉ là cố sức uống rượu. Dáng dấp cô rất tuyệt mỹ, ánh mắt nhìn nhìn vào ly thủy tinh lóe ra ánh sáng mê nhìn, da thịt trắng muốt cùng tư thái ngạo nghễ, chỉ là --- quá mức lạnh lẽo rồi!
Quan trọng nhất là --- tính khí cũng không tốt!
Cô giống như cô gái xinh đẹp lạnh lùng, tự nhiên sẽ thu hút được rất nhiều người đàn ông đến gần, nhưng tất cả đều bị cô đuổi đi, thậm chí có người quấn quít chặt lấy, cuối cùng bị cô đánh ngã quỵ tại đây ---
Nghĩ tới đây, người bán rượu cũng không nhịn được mà chảy mồ hôi lạnh, hắn rốt cuộc cũng đã hiểu cái gì gọi là :"Chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể lại gần mà chạm vào!"
Thượng Quan Tuyền vừa nghe thấy người bán rượu nói vậy, lập tức giơ tay lên, bàn tay nhỏ bé dùng lực, liền xách cổ người bán rượu lên, giọng nói lành lạnh mang theo men say :
"Anh không cần nói nhiều, mau mang rượu lên!"
Sau đó, bỏ tay thả hắn ra!
Người bán rượu lùi về sau mấy bước, lá gan bị cô dọa chết khiếp. Ngay sau đó, không nói hai lời, lập tức mang lên hai chai rượu!
Thật ra thì, bình thường Thượng Quan Tuyền sẽ không uống rượu, cô chỉ biết thưởng rượu, tối nay là lần đầu tiên cô uống quá chén trong đời!
Cô chính là muốn chuốc say mình, say đến cái gì cũng không biết, say đến một chút ý thức cũng không còn, có như thế cô mới có thể tùy tiện phóng túng mình.
Không phải cần hoàn thành nhiệm vụ sao? Coi như tối nay cô làm rất tốt!
Nhưng mà, đàn ông nơi này không có người nào đáng để cô đặt vào mắt, không có người nào có thể làm cô có nửa điểm hứng thú, không có một người nào có thể bì được với --- Nhiếp Ngân!
Bọn họ đều có một sắc mặt, đều có dáng vẻ si mê như nhau!
Chẳng phải là muốn cô nhắm mắt giả mù, tùy tiện chộp một người đàn ông sao? Chỉ nghĩ đến đã khiến toàn thân cô phát rét!
"Nhiếp Ngân.....Nhiếp Ngân......" Rượu đã hoàn toàn chi phối suy nghĩ của Thượng Quan Tuyền, trong đầu cô bây giờ, chỉ luẩn quẩn hình bóng cùng giọng nói của Nhiếp Ngân.
Hắn là cấp trên của cô, cô là sát thủ của hắn, nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ làm việc trái ý hắn. Không chỉ cô, ngay cả hai người sát thủ đặc công khác là Nhã Nhĩ và Mạt Đức cũng trung thành như vậy.
Không phải đây là việc hoàn thành nghi thức trưởng thành sao ?
Hừ, cho dù muốn cô hiến thân, cô cũng nhất định phải tìm tới chúa tể của trò chơi này, đàn ông à ---
Chẳng qua là loại động vật đơn bào suy nghĩ bằng thân dưới thôi! Cũng chỉ là đồ chơi!
Âm thanh hoan hô trong Pub càng, làm Thượng Quan Tuyền cảm thấy rất không thoải mái!
"Thật là ồn ào..., bán rượu---" Cô cất giọng kêu lên.
"Tiểu thư, cô muốn gì?"
Người bán rượu vừa nghe cô gọi mình, lập tức thò người ra, dù sao cũng không nhiều người có thể cự tuyệt gái đẹp, nhất là một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc như vậy!
Một tay Thượng Quan Tuyền đặt lên đầu, tay khác chỉ về phía võ đài, giọng nói miễn cưỡng hỏi :"Bên kia đang làm gì?"
Đầu của cô muốn nổ tung, thấy những cô gái trẻ đẹp xôn xao trên võ đài, đang hát mà tựa như đang đùa giỡn, cực kỳ chán ghét!
"A, đó là tôi nay chúng tôi tổ chứ bán đấu giá những cô "thục nữ" xinh đẹp, tất cả mọi cô gái xinh đẹp đều có thể ra giá cho mình!" Người bán rượu nói.
"Bán đầu giá "thục nữ" xinh đẹp? Nói trắng ra là bán mình chứ gì?" Thượng Quan Tuyền trắng nhợt lẩm bẩm nói.
"Sao ạ ? ---" Người bán rượu bị những lời của Quan Tuyền chặn ngan cuống họng, sắc mặt có vẻ rất lúng túng.
Ánh mắt mê ly của Thượng Quan Tuyền ngước nhìn lên khán đài, sau đó, cô chợt cầm ly rượu trên quầy bar, uống một ly rồi lại một ly ---
"Tiểu, tiểu thư, cô uống như vậy không tốt ---"
"Cạch ---"
Người bán rượu còn chưa nói hết lời, Thượng Quan Tuyền liền hung hăng đặt ly rượu trên quầy bar, ngay sau đó, lảo đảo đi đến trên đài ---
Cặp mắt người bán rượu trợn tròn, cô, cô ta muốn làm cái gì ? Không phải là ---
Muốn đập phá quán chứ ? Trời ơi !
Bất quá, nếu giới thượng lưu rất thích đến đây thì Lãnh Thiên Dục lại rất khi đặt chân đến. Nhưng, hôm nay, hắn bị Cung Quý Dương cứng rắn lôi kéo, bởi vì, hắn thật sự không chịu nổi Cung Quý Dương liên tục ném bom khủng bố mình.
Khi Lãnh Thiên Dục mang theo gương mặt không muốn đi mà bước vào nơi này, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn cau mày. Trên đầu Cung Quý Dương có để một quả táo, mà trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước đang cầm một thanh phi đao, nhìn dáng vẻ giống như đang muốn biểu diễn một màn phóng phi đao vào quả táo!
"Thiên Dục ---" mắt tinh Cung Quý Dương nhìn thấy một thân áo đen của Lãnh Thiên Dục, lập tức cất giọng nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy Lãnh Thiên Dục tới, cười ưu nhã một tiếng, tạm thời đem phi đao trong tay để xuống,
Lãnh Thiên Dục ngồi xuống, một đôi con ngươi thâm lúy băng lãnh bị mắt kính che lấp. Không chỉ có hắn, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước cùng Cung Quý Dương cũng đeo kính mát. Dù sao đây là nơi công cộng, với thân phận của bọn họ mà đi đến những nơi này, rất dễ dàng khiến truyền thông chú ý.
"Thiếu Đường đâu?" Lãnh Thiên Dục hỏi.
Chỉ thấy người kia một thân áo sơ mi màu tím đậm tùy ý ngồi thư thả trên ghế salon, nhận lấy một ly rượu ngon từ waiter (bồi bàn) trong pub dâng lên mà chậm rãi thưởng thức.
Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ tay lên nói :"Đầy tháng của Tiểu Triệt và Tiểu Lạc, cậu ta cố ý mang theo Kỳ Hinh cùng hai tiểu tử kia đến Ý ăn mừng rồi!" [Về câu chuyện tình yêu của Lăng Thiếu Đường mời xem : bộ truyện Tứ đại tài phiệt tập 1 "Tổng giám đốc tàn khốc - Vợ yêu tuyệt vời"!]
Ý?
Môi Lãnh Thiên Dục khẽ cong, xem ra không quá mấy ngày nữa bọn họ sẽ gặp lại nhau!
"Bộ dáng như vậy, chắc cậu cũng bị tên này cứng rắn lôi kéo đến đây chứ gì !" Lãnh Thiên Dục hời hợt nói.
Trong bốn người bọn họ, Lãnh Thiên Dục, Hoàng Phủ Ngạn Tước và Lăng Thiếu Đường đều không thích những chỗ như thế này, chỉ có Cung Quý Dương này, trời sinh hắn thích chui vào những "ổ" náo nhiệt.
Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ cười một tiếng, ngay sau đó nhún vai thong thả, ung dung nói :
"Cho nên, mục đích đầu tiên mình đến đây chính là khiến cho tên này nhục chí!" Nói xong, hắn lại lần nữa nâng lên phi đao trong tay!
"Á á, từ từ nào!" Đang lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp nâng phi đao lên, ở thời điểm mảnh chỉ treo chuông (ngàn cân treo sợi tóc), Cung Quý Dương tìm kế hoãn binh.
"Có chuyện gì?" Hoàng Phủ Ngạn Tước dương dương tự đắc lười biếng nói.
Trên gương mặt anh tuấn của Cung Quý Dương giương lên nụ cười vô tội, hắn nuốt một ngụm nước bọt nói :
"Ngạn Tước, cậu --- có phải là cậu nên bỏ hai ông trời đen trên mắt cậu xuống hay không?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nhẫn nhịn được nữa, hắn nhíu mày, giọng nói ưu nhã giống như của hoàng tử cao quý, mang theo khiêu khích không cho đối phương từ chối :
"Gì? Sợ à? Mình có công phu bách phát bách trúng đó, không cần làm màu nữa!" (bách phát bách trúng : bắn đâu trúng đó)
Mà Lãnh Thiên Dục cũng không có ý định ngăn cản, hắn vẫn ngồi một chỗ lạnh lùng, nhàn nhã lắc lắc ly rượu
Cung Quý Dương vừa bị Hoàng Phủ Ngạn Tước nói kích như vậy, lập tức nói :"Đến đây, anh mày không sợ mày đâu ---"
"Phập---"
Lời nói Cung Quý Dương còn chưa hết, Hoàn Phủ Ngạn Tước phi đao chính xác vào quả táo trên đầu Cung Quý Dương, sau đó mang theo một lực lớn, làm cả phi đao cùng quả táo đâm vào trên vách tường.
"Bộp, bộp, bộp!" Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ vỗ tay ba cái.
Cung Quý Dương huýt sao một tiếng, sau đó đưa ra ngón tay cái :"Ngạn Tước, không tệ, không tệ, giờ thì --- tới lượt mình!"
Những lời này của Cung Quý Dương làm Hoàng Phủ Ngạn Tước ngạc nhiên đến xém rớt cằm, lập tức hắn cất giọng nói:
"Đùa nhau à, thời điểm đặc huấn của cậu còn không đụng tới phi đao đó!"
Cung Quý Dương cười rất "thánh thiện", hắn thong thả đem một quả táo mà ung dung đặt trên đầu Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau đó tay cầm lên một phi đao khác trên bàn.
"Tục ngữ có câu "sống đến già, học đến già*" đó nha, mình hiện tại cũng phải trau dồi thêm kiến thức nha!"
Nói xong, liền muốn nâng phi đao lên ---
Nhưng ngay sau đó hắn lại để phi đao xuống, sau khi suy nghĩ một chút, nói với mấy hộ vệ đứng sau lưng Lãnh Thiên Dục:"Ai dà, mấy người các anh tránh ra đi! Đừng có đứng cản tầm mắt tôi!"
"Chuyện này ---"
Mấy hộ vệ nghe Cung Quý Dương vừa nói như thế, lập tức quay mặt nhìn nhau. Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ sự an nguy của Lãnh tiên sinh, nhưng mà lời nói của vị Cung tiên sinh này bọn họ cũng không dám không nghe, lập tức khó nghĩ.
"Mọi người tránh ra đi!" Giọng nói trầm thấp mang theo cái lạnh buốt tim của Lãnh Thiên Dục vang lên.
"Dạ!"
Đợi sau khi hộ vệ đi ra, Cung Quý Dương tà mị cười một tiếng :"Thanks!", ngay sau đó hắn giơ phi đao trong tay lên!
Hắn cũng không muốn bị người khác đem ra làm trò cười! Đây chính là điểm mấu chốt!
"Khoan dã ---"
Hoàn Phủ Ngạn Tước bị chọc tức giận đến mức choáng cả đầu, hắn chỉ vào Cung Quy Dương:
"Tư thế của cậu đều sai hoàn toàn, nếu cứ theo dáng đứng này của cậu mà phóng tới, thì cái cậu phóng trúng không phải là quả táo, mà là đầu mình! Cậu có chủ đích đúng không ?"
Tên đáng chết, hắn cũng không tin tên này không có một chút kiến thức cơ bản, rõ ràng chính là trả thù hành động vừa rồi của mình.
"Sao cơ? Á à --- ha ha, ngại quá mất, để mình sửa lại!"
Cung Quý Dương cố ý làm ra vẻ "trò giỏi", rắp tâm hành hạ Hoàn Phủ Ngạn Tước.
Hắn lại giơ tay lên ---
"Chờ một chút!" Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn tước lần nữa vang lên, kịp thời ngăn hắn lại!
"Nè, sao nữa má!" Cung Quý Dương bị hắn làm cho không còn nhẫn nại nữa, phi đao trên tay cứ vòng tới vòng lui.
Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ tay lên :"Nghe mình nói nè Quý Dương, nếu bản thân cậu có lỡ tay phóng nhầm, cậu có biết bao nhiêu ngân hàng trên toàn cầu sẽ đóng cửa không? Còn có cổ phiếu, kỳ hóa, kim hoàng, phiếu nợ, bất động sản đang chờ đầu tư cũng sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí còn gây nên khủng hoảng tài chính toàn cầu!"
Cung Quý Dương sau khi nghe xong, trên mặt cố nặn ra một tâm tình bi ai:
"Phải ha, mình phi đao không giỏi, ngộ nhỡ nếu có lỡ tay phóng trúng đầu cậu, mình không chỉ mất đi một người bạn, còn làm liên lụy tới tài chính cả thế giới, ai dà---"
Đang lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe những lời nói này thì đinh ninh rằng Cung Quý Dương bỏ qua ý tưởng luyện phi đao, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm ---
Chỉ thấy Cung Quý Dương cười xấu xa một tiếng, giọng nói bi thương thay đổi 180 độ :"Nhưng mà --- mình không sợ!"
Ngay sau đó, hắn giơ phi đao lên, một tay phóng, phi đao lập tức bay về phía đầu của Hoàng Phủ Ngạn Tước ---
________________________
Chú thích :
*Sống đến già, học đến già : Tương tự câu Học học nữa học mãi + học không bao giờ là muộn
*Giọng nam trung : Trong giọng nam chia làm 3 giọng : nam trầm, nam cao và nam trung
_________________________
Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức né một cái, chỉ nghe nhiều âm thanh của ly thủy tinh vỡ tan tành vang lên ---
"Cung Quý Dương, cậu muốn giết người diệt khẩu sao!"
Sau khi Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa thấy Cung Quý Dương dùng sức cường hãn phóng phi đao vào tủ rượu không xa đó, lập tức gầm hét lên.
Thật may hắn phản ứng nhanh nhẹn, nếu không khẳng định phi đao ghim ngay vào đầu hắn.
Rõ ràng không biết dùng phi đao, còn cậy mạnh bảo muốn học phóng phi đao cái quái gì! Cố ý, hắn nhất định là cố ý!
Một màn biểu diễn ấy hiển nhiên làm waiter (bồi bàn) đang đi đến phải sợ choáng váng!
"Cậu, tới đây!"
Lãnh Thiên Dục đối với một màn này hiển nhiên kiến quái bất quái (gặp quái không sợ), hắn chỉ lạnh lùng nhìn người Waiter ngu ngốc bị dọa sợ mà nói.
Waiter sợ hãi đi đến bên người Lãnh Thiên Dục, người đàn ông này giống như băng đá làm hắn sinh ra một tia sợ hãi.
"Tiên sinh, xin, xin hỏi ngài còn cần gì?" Giọng nói của hắn run rẩy.
Lãnh Thiên Dục không nói gì thêm, chỉ móc trong bóp da ra vài tờ tiền mệnh giá lớn đặt trên khay trước mặt waiter.
"Cám ơn tiên sinh, cám ơn tiên sinh!"
Waiter giống như được cứu lập tức liên tục nói, chỉ cần thưởng tiền là tốt rồi, nếu không ông chủ nhất định sẽ tính những món bị đập bể mà trừ vào lương của hắn.
"Quý Dương, cậu kéo mình đến đây, không phải chỉ để xem cậu diễn xiếc phóng phi đao đi chứ!" Giọng nói Lãnh Thiên Dục vang lên, bắp đùi thon dài đặt phóng túng tại một chỗ, khẽ nhấp một hớp rượu ngon nói.
Thân hình Lãnh Thiên Dục to lớn cao ngạo lạnh lùng hiển nhiên không hợp với hoàn cảnh náo nhiệt ở nơi đây! Nếu có thể, cả đời này hắn cũng không muốn bước chân vào những loại địa điểm này, hơn nữa, hắn tin tưởng Thiếu Đường và Ngạn Tước cũng có cảm giác như hắn!
Cung Quý Dương cười một tiếng :"Mình nghĩ cuộc sống về đêm của các cậu rất khô khan, để mình nói cho mấy cậu biết, phụ nữ khiến mình phải đi tìm mới hấp dẫn. Nhất là cậu đó, Thiên Dục, những ả đàn bà chủ động dâng đến miệng có gì là thú vị!"
Lãnh Thiên Dục nhướng nhướng mày kiếm, rồi nhìn quanh bốn phía một lần, ngay sau đó nói :
"Cậu đường đường là một chủ tịch cao quý, vậy mà lại tới nơi này tìm phụ nữ? Mình không khỏi hoài nghi phẩm vị của của cậu rồi!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cười nhìn Cung Quý Dương.
"Mấy cậu chả biết quái gì cả, tối nay nơi này có trò hay, gọi là "Buổi đấu giá người đẹp", khi đó sẽ hiểu tại sao, kiên nhẫn chờ chút nữa sẽ được ngắm người đẹp chân dài đó! Tuyệt đối không phải bình hoa di động đâu!"
Cung Quý Dương cũng lười cãi cọ với bọn họ, miễn cưỡng nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước và Lãnh Thiên Dục nhìn nhau một cái, không nói gì thêm.
Cái người tên Cung Quý Dương này, luôn luôn hứng thú với những cái "khác lạ", thật là dạng người cà lơ phất phơ, thế nhưng lại mang lại một tài phiệt hữu thanh hữu sắc (sinh động, phong phú, đa dạng)
Xung quanh đèn đóm lập lòe, làm cho nơi này thêm mười phần sôi động.
Đang ở thời điểm Lãnh Thiên Dục cảm thấy cực kỳ nhàm chán, trên võ đài cách đó không xa vang lên tiếng ông chủ Pub ---
"Hoan nghênh quý vị tham gia buổi bán đấu giá "thục nữ" xinh đẹp tối nay! Mọi người bên dưới, buổi đấu giá của chúng ta chính thức bắt đầu!"
Lời của người chủ trì cứng rắn truyền xuống dưới, âm nhạc với tiết tấu mãnh liệt cùng tiếng vỗ tay rầm rầm như sấm tựa hồ như muốn nổ tung cả cái Pub này!
Lãnh Thiên Dục thu hết một màn này vào mắt, ngay sau đó hắn nhíu nhíu mày :"Quý Dương, đây là Áp trục hí cậu nói sao?"
Khóe miệng Cung Quý Dương chứ đựng một nụ cười hăng hái sung sức, giống như là sư tử hùng mạnh trêu đùa con mồi, hắn nói :"Tham gia đợt này đều là những cô gái xinh đẹp tựa Như Vân*, không tin các cậu nhìn xem!"
Lúc này, chỉ nghe thấy từng trận huýt sáo cùng tiếng tán thưởng vang lên. Quả nhiên, đúng như Cung Quý Dương đã nói, từng cô gái ra sân khấu đều xinh đẹp kiều mỵ, hình như họ muốn dụ dỗ bản chất đen tối của đàn ông hiện ra. Bởi vì, ở những nơi như thế này có rất nhiều quan lại quyền quý, chỉ cần leo lên người họ một lần là có thể phát tài.
Những người đàn ông xúm nhau đi đến dưới khán đài, giống như con muỗi nhìn thấy máu tươi.
Buổi đấu giá người đẹp bắt đầu, từng người con gái xinh đẹp bước ra như đèn kéo quân, sau khi lấy được giá tốt, liền thuộc về người đàn ông ra giá.
Lãnh Thiên Dục không chút cử động, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng :"Như vậy cũng chấp nhận được sao?"
"Dĩ nhiên, đây là việc hay ho trên đời đó!" Cung Quý Dương lười biếng ngồi trên ghế sopha, thưởng thức một ly rượu ngon nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thì bất dĩ mà lắc đầu.
Từng cô gái được người bao dẫn đi, mà Lãnh Thiên Dục, Hoàng Phủ Ngạn Tước hiển nhiên không có hứng thú đối với "Áp trục hí" như vậy, ngay cả Cung Quý Dương lôi kéo bọn họ tới nơi này, hình như cũng không hợp nhãn với mấy cô gái kia.
Không khí cả Pub đạt tới điểm sôi động nhất.
Vậy mà, ở một chỗ khác, một bóng dáng bé nhỏ cô đơn của cô gái có vẻ không hợp với hoàn cảnh náo nhiệt của nơi này!
Chỉ thấy cô uống một ly rồi lại một ly, cố gắng tự chuốc say mình, xung quanh cô đã có rất nhiều ly thủy tinh rỗng.
"Này, cho hai ly nữa!" Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của cô gái ngước lên nhìn người bán rượu nói.
"Tiểu thư, cô không thể uống nữa, cô đã say!" Người bán rượu có chút không nhẫn tâm khuyên nhủ nói.
Cô gái này đã ngồi ở đây lâu rồi, cũng không có hẹn ai, chỉ là cố sức uống rượu. Dáng dấp cô rất tuyệt mỹ, ánh mắt nhìn nhìn vào ly thủy tinh lóe ra ánh sáng mê nhìn, da thịt trắng muốt cùng tư thái ngạo nghễ, chỉ là --- quá mức lạnh lẽo rồi!
Quan trọng nhất là --- tính khí cũng không tốt!
Cô giống như cô gái xinh đẹp lạnh lùng, tự nhiên sẽ thu hút được rất nhiều người đàn ông đến gần, nhưng tất cả đều bị cô đuổi đi, thậm chí có người quấn quít chặt lấy, cuối cùng bị cô đánh ngã quỵ tại đây ---
Nghĩ tới đây, người bán rượu cũng không nhịn được mà chảy mồ hôi lạnh, hắn rốt cuộc cũng đã hiểu cái gì gọi là :"Chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể lại gần mà chạm vào!"
Thượng Quan Tuyền vừa nghe thấy người bán rượu nói vậy, lập tức giơ tay lên, bàn tay nhỏ bé dùng lực, liền xách cổ người bán rượu lên, giọng nói lành lạnh mang theo men say :
"Anh không cần nói nhiều, mau mang rượu lên!"
Sau đó, bỏ tay thả hắn ra!
Người bán rượu lùi về sau mấy bước, lá gan bị cô dọa chết khiếp. Ngay sau đó, không nói hai lời, lập tức mang lên hai chai rượu!
Thật ra thì, bình thường Thượng Quan Tuyền sẽ không uống rượu, cô chỉ biết thưởng rượu, tối nay là lần đầu tiên cô uống quá chén trong đời!
Cô chính là muốn chuốc say mình, say đến cái gì cũng không biết, say đến một chút ý thức cũng không còn, có như thế cô mới có thể tùy tiện phóng túng mình.
Không phải cần hoàn thành nhiệm vụ sao? Coi như tối nay cô làm rất tốt!
Nhưng mà, đàn ông nơi này không có người nào đáng để cô đặt vào mắt, không có người nào có thể làm cô có nửa điểm hứng thú, không có một người nào có thể bì được với --- Nhiếp Ngân!
Bọn họ đều có một sắc mặt, đều có dáng vẻ si mê như nhau!
Chẳng phải là muốn cô nhắm mắt giả mù, tùy tiện chộp một người đàn ông sao? Chỉ nghĩ đến đã khiến toàn thân cô phát rét!
"Nhiếp Ngân.....Nhiếp Ngân......" Rượu đã hoàn toàn chi phối suy nghĩ của Thượng Quan Tuyền, trong đầu cô bây giờ, chỉ luẩn quẩn hình bóng cùng giọng nói của Nhiếp Ngân.
Hắn là cấp trên của cô, cô là sát thủ của hắn, nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ làm việc trái ý hắn. Không chỉ cô, ngay cả hai người sát thủ đặc công khác là Nhã Nhĩ và Mạt Đức cũng trung thành như vậy.
Không phải đây là việc hoàn thành nghi thức trưởng thành sao ?
Hừ, cho dù muốn cô hiến thân, cô cũng nhất định phải tìm tới chúa tể của trò chơi này, đàn ông à ---
Chẳng qua là loại động vật đơn bào suy nghĩ bằng thân dưới thôi! Cũng chỉ là đồ chơi!
Âm thanh hoan hô trong Pub càng, làm Thượng Quan Tuyền cảm thấy rất không thoải mái!
"Thật là ồn ào..., bán rượu---" Cô cất giọng kêu lên.
"Tiểu thư, cô muốn gì?"
Người bán rượu vừa nghe cô gọi mình, lập tức thò người ra, dù sao cũng không nhiều người có thể cự tuyệt gái đẹp, nhất là một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc như vậy!
Một tay Thượng Quan Tuyền đặt lên đầu, tay khác chỉ về phía võ đài, giọng nói miễn cưỡng hỏi :"Bên kia đang làm gì?"
Đầu của cô muốn nổ tung, thấy những cô gái trẻ đẹp xôn xao trên võ đài, đang hát mà tựa như đang đùa giỡn, cực kỳ chán ghét!
"A, đó là tôi nay chúng tôi tổ chứ bán đấu giá những cô "thục nữ" xinh đẹp, tất cả mọi cô gái xinh đẹp đều có thể ra giá cho mình!" Người bán rượu nói.
"Bán đầu giá "thục nữ" xinh đẹp? Nói trắng ra là bán mình chứ gì?" Thượng Quan Tuyền trắng nhợt lẩm bẩm nói.
"Sao ạ ? ---" Người bán rượu bị những lời của Quan Tuyền chặn ngan cuống họng, sắc mặt có vẻ rất lúng túng.
Ánh mắt mê ly của Thượng Quan Tuyền ngước nhìn lên khán đài, sau đó, cô chợt cầm ly rượu trên quầy bar, uống một ly rồi lại một ly ---
"Tiểu, tiểu thư, cô uống như vậy không tốt ---"
"Cạch ---"
Người bán rượu còn chưa nói hết lời, Thượng Quan Tuyền liền hung hăng đặt ly rượu trên quầy bar, ngay sau đó, lảo đảo đi đến trên đài ---
Cặp mắt người bán rượu trợn tròn, cô, cô ta muốn làm cái gì ? Không phải là ---
Muốn đập phá quán chứ ? Trời ơi !
Bình luận truyện