Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
Quyển 15 - Chương 10: Kết Thúc
Nửa đêm trăng sáng, tổng bộ của BABY-M
Thượng Quan Tuyền mặc bộ quần áo đen đi về phía người đàn ông ngồi trên sofa, sau đó cô chậm rãi quỳ một gối xuống, giơ hai tay ra, Cỏ bốn lá trong tay cô lóe sáng!
- Tuyền, em khá lắm! – Niếp Ngân đứng dậy, bước nhanh về phía trước rồi đỡ Thượng Quan Tuyền đứng lên.
Thượng Quan Tuyền nở nụ cười, gật đầu nói: “Em hiểu rất rõ chủ thượng muốn cho em sự tự do, như vậy ám khí này không cần đi theo em nữa, vì có nó thì sẽ có nhiều người phải chết!”
Niếp Ngân nghe vậy liền gật đầu: “Vậy cũng tốt! Nhưng em phải nhớ kỹ, nó vĩnh viễn là của em, đây cũng vĩnh viễn là nhà của em, tùy rằng ngôi nhà này có phần lạnh lẽo”.
Thượng Quan Tuyền nhìn Niếp Ngân rồi hít sâu một hơi, mãi lâu sau, đôi mắt cô vẫn rưng rưng, cô lại quỳ xuống đất:
- Chủ thượng, cám ơn anh!
Niếp Ngân chậm rãi ngồi xổm xuống, đỡ cô đứng dậy, cố nén cảm giác đau xót khi phải chia xa, ra vẻ thoải mái nói:
- Ngốc ạ, em như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng!
Thượng Quan Tuyền nín khóc, nở nụ cười tươi. Cô cúi đầu nhìn phần bụng đã hơi nhô ra, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve.
- Chủ thượng, thật ra em vẫn luôn gạt anh một chuyện, là chuyện của Yaelle… – Cô giao chiếc đồng hồ cho Niếp Ngân.
- Mọi chuyện anh đều biết cả, em không cần nói nữa. Yaelle vĩnh viễn là một trong những sát thủ đặc công xuất sắc nhất của anh! – Niếp Ngân cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ, ánh mắt đầy đau buồn.
Thượng Quan Tuyền cắn môi, gật đầu.
- Tuyền! – Niếp Ngân nhẹ giọng mở miệng – Chuyện ngày mai em đã chuẩn bị xong chưa?
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu, ánh mắt như được phủ một lớp sương mù trông lại càng tuyệt đẹp: “Chuẩn bị xong cả rồi”.
Niếp Ngân gật đầu. Lúc này anh ta đã đưa ra quyết định sẽ mãi mãi chôn vùi tình yêu với cô gái trước mặt vào trong lòng!
Nhìn bóng dáng cô khuất dần trong tầm mắt, anh ta đột nhiên gọi cô lại…
Cô quay đầu lại, mỉm cười…
- Tuyền, đêm nay rốt cuộc anh cũng được thấy nụ cười tươi đẹp nhất xuất phát từ chính trái tim em… – Niếp Ngân nói một câu đầy hàm ý.
Nụ cười bên môi Thượng Quan Tuyền càng tươi hơn, dưới ánh trăng cô lại càng xinh đẹp!
***
Trong đại sảnh của tổng bộ nghiêm trang, sàn đá cẩm thạch trơn bóng khiến người khác lạnh gáy. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống giống như những mũi dao đâm thẳng vào trái tim mỗi người.
Hàng trăm đặc công đứng thẳng hàng trong đại sảnh, không hề phân biệt đẳng cấp hay vị trí, vẻ mặt của bọn họ đều hết sức lạnh lẽo.
Niếp Ngân ngồi ngay ngắn trên cao, bộ quần áo đen khiến anh ta toát ra khí phách làm người ta sợ hãi, ngoài vẻ tao nhã thì là quyền uy khiến mọi người nể phục.
Chẳng bao lâu sau, năm người khiêng một chiếc băng-ca vào trong đại sảnh, trong đó một người tiến lên nói với Niếp Ngân:
- Chủ thượng, Thượng Quan Tuyền đã chọn cách cắt đứt toàn bộ gân cốt của mình, sau đó thì chết. Đây là thi thể của cô ta, chủ thượng xem đi!
Sắc mặt của nhóm đặc công trong đại sảnh đầy lo lắng. Bọn họ biết Thượng Quan Tuyền có ý định muốn rời khỏi tổ chức nên đã bị chủ thượng trừng phạt. Nếu như có thể chịu đựng được thì chủ thượng sẽ đồng ý thả tự do, nhưng khi nhìn đến thi thể ngay trước mắt thì bọn họ đều biết cô không thể qua khỏi…
Trong lòng thầm cảm thán… làm một đặc công xuất sắc, dù có tự do thì sẽ thế nào chứ? Dù có sống cũng sẽ trở thành phế nhân!
Niếp Ngân nhìn rõ biểu cảm của từng người, anh ta vô cảm cất giọng: “Mọi người đều thấy rõ kết cục của Thượng Quan Tuyền rồi, nếu sau này có ai còn muốn làm như vậy thì đừng trách tôi vô tình!”
- Vâng! – Đám đặc công kinh hãi, đồng thanh cung kính đáp lời.
- Mau đưa ra ngoài chôn đi!
- Vâng!
Sau khi “thi thể” của Thượng Quan Tuyền rời khỏi đại sảnh, ánh mắt Niếp Ngân lóe lên tia chúc phúc: “Tuyền, sau này em nhất định phải hạnh phúc!”
Ba năm sau, biệt thự Lãnh gia
- Bà xã… bà xã ơi!
Ngoài vườn cây tử vi, giọng nói lo lắng của Lãnh Thiên Dục vang lên.
- Bố, cứu con…
Giọng nói non nớt lập tức cất lên nhưng ngay sau đó bị những ngón tay thon dài nhỏ nhắn bịt lại.
- Ưm…
Thượng Quan Tuyền giơ tay lên làm động tác suỵt, ánh mắt đầy nghiêm khắc.
Cô mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, mái tóc vẫn dài như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người. Đứng bên cạnh cô là một cậu bé có khuôn mặt cực kì giống Lãnh Thiên Dục. Cậu bé khoảng hai tuổi, khuôn mặt anh tuấn vừa nhìn là biết có huyết thống của Lãnh gia.
- Không được kêu, biết chưa? Nhất định không được gọi bố đâu đấy! – Thượng Quan Tuyền cảnh cáo cậu bé.
Đôi mắt to đen láy của cậu bé lóe lên tia tủi thân, cậu bé nghẹn ngào ngậm chặt miệng lại, gật đầu.
- Ngoan!
Thượng Quan Tuyền thả lỏng cơ thể, sau đó đặt thanh đao vào tay cậu bé: “Tiểu Dận nghe lời, luyện phi đao một lần nữa đi!”
- Mẹ…
Cậu bé được gọi là Tiểu Dận ngây thơ gọi Thượng Quan Tuyền một tiếng, cậu bé không thể hiểu nổi tại sao mẹ lại bắt cậu học những thứ này.
Cậu bé này chính là con trai của Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền – Lãnh Dận!
Mấy năm trước, Thượng Quan Tuyền đã được lĩnh giáo uy lực của phi đao, từ đó cô bắt đầu kiên trì việc dạy con trai học cách phi đao, hơn nữa còn bắt Hoàng Phủ Ngạn Tước làm thầy của con mình.
Lãnh Thiên Dục lại không nỡ, cậu con trai này là phiên bản nhỏ của hắn. Tuổi thơ của hắn gắn liền với đặc huấn, hắn không muốn con trai mình cũng phải giống như mình!
Lãnh Thiên Dục mang theo bộ mặt kinh sợ chạy đến vườn hoa tử vi thì thấy cậu con trai nhỏ ủy khất cầm thanh đao chuẩn bị phi lên cây!
Trời ạ!
Hắn chẳng nói nhiều lời, không để tâm đến mồ hôi vã đầy trán, bước nhanh về phía trước rồi ôm lấy Tiểu Dận…
- Bố, rốt cuộc bố cũng cứu Tiểu Dận rồi…
Cậu bé thấy Lãnh Thiên Dục, hưng phấn đến mức khoa chân múa tay, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ Lãnh Thiên Dục nhưng vẫn hé mắt đắc ý nhìn Thượng Quan Tuyền, dường như muốn khoe rằng cậu đã tìm được chỗ dựa vững chắc.
- Ông xã à, anh đang làm gì vậy? – Thượng Quan Tuyền thấy nỗ lực của bản thân bị uổng phí, cô bất mãn nhìn hắn.
- Bà xã, Tiểu Dận là con trai của hai chúng ta, sao em lại giống như mẹ kế ngược đãi thằng bé vậy? – Hắn đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Dận.
- Em có đâu! Đúng thật là, anh nói thế cứ làm như em đáng ghét lắm ý! – Thượng Quan Tuyền lên tiếng.
- Bố, bố, vừa rồi mẹ hung dữ lắm, còn uy hiếp Tiểu Dận cơ!
- Này, này, này, tiểu quỷ, con đừng có bịa đặt nhé! – Thượng Quan Tuyền thấy con trai nói vậy, lập tức tiến lên muốn giành lại cậu bé.
Nhưng động tác của Lãnh Thiên Dục còn nhanh hơn so với cô…
- Con trai, con nói cho bố nghe, mẹ uy hiếp con thế nào? – Hắn cười, né tránh Thượng Quan Tuyền, ra vẻ đang cực kì nghiêm túc bảo vệ Lãnh Dận.
Lãnh Dận được Lãnh Thiên Dục đặt ngồi lên trên cổ, cậu bé ôm đầu Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Vừa rồi lúc bố chưa về, mẹ uy hiếp con, mẹ bảo nếu con không tập phi đao thì mẹ sẽ không cho con chơi cùng Lăng Triệt với Lăng Lạc nữa, còn nữa không cho con ăn cơm. Bố, bụng Tiểu Dận kêu réo nãy giờ rồi, bố nghe đi... bố có nghe thấy gì không?”
- Đúng rồi, bụng của bảo bối đang kêu này!
Lãnh Thiên Dục cười cười, ghé sát tai vào bụng của cậu bé, sau đó hắn yêu chiều lên tiếng:
- Con trai ngoan, con đi tìm dì Trần bảo dì cho con ăn đi. Bố phải ở đây khuyên nhủ mẹ, tháng sau bố mẹ sẽ cho con đến chơi với Lăng Triệt và Lăng Lạc.
Lãnh Dận nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hớn hở. Cậu bé hôn chụt lên má Lãnh Thiên Dục một cái rồi nói: “Bố, Tiểu Dận muốn ngồi trên phi cơ to nhất của bố cơ!”
- Được! – Lãnh Thiên Dục vỗ nhẹ lên đầu cậu bé, cười nói.
Lãnh Dận vui mừng, chạy lại ôm Thượng Quan Tuyền rồi làm nũng: “Mẹ không cần phải ghen đâu, Tiểu Dận cũng giống bố đều yêu mẹ lắm!”
Nói xong, cậu bé nhảy chân sáo đi ra khỏi vườn hoa tử vi.
- Anh, anh xem thằng bé này, vẫn còn trẻ con quá, dọa chết người khác mất!
Thượng Quan Tuyền tùy ý để Lãnh Thiên Dục ôm mình vào lòng, cùng ngồi xuống xích đu. Cô ngẩng đầu nhìn hắn rồi nói.
Lãnh Thiên Dục bất đắc dĩ cười, yêu chiều véo nhẹ mũi cô một cái rồi nói:
- Anh thấy em mới giống trẻ con đấy, kết hôn lâu như vậy rồi mà em làm việc gì cũng tùy tâm trạng. Tiểu Dận nhỏ như vậy, em bắt con học phi đao làm gì?
Thượng Quan Tuyền lẳng lặng hít mùi hương trên người Lãnh Thiên Dục, thoải mái lên tiếng: “Phòng thân, ai bảo anh không cho con tiếp nhận đặc huấn!”
- Ngốc ạ, con nhỏ như vậy, sao anh nỡ đưa con vào tổ chức chứ. Hoàn cảnh của Mafia thế nào có phải em không biết đâu, anh sợ con phải chịu khổ! – Lãnh Thiên Dục nói thật.
Hắn thầm cảm thán trái tim phụ nữ rộng lớn như biển khơi. Trước khi kết hôn cô nhất quyết đòi hắn rời khỏi tổ chức Mafia, rời bỏ vị trí lão đại, không ngờ sau khi kết hôn, Lãnh Dận ra đời, Thượng Quan Tuyền lại đổi ý, cô cho rằng nếu hắn rời khỏi vị trí đó thì sau này con sẽ không có chỗ dựa vững chắc, Tiểu Lãnh Dận nhất định sẽ bị người khác bắt nạt!
Đây là lý luận gì vậy?
Nhưng Lãnh Thiên Dục sợ vợ, đâu dám làm trái ý kiến bà xã. Hắn biết đây cũng là cách thể hiện tình cảm và sự săn sóc của Thượng Quan Tuyền nên tôn trọng.
Thượng Quan Tuyền nghe vậy, khuôn mặt lại lộ ra nụ cười ranh mãnh. Cô ôm lấy cổ Lãnh Thiên Dục, dịu dàng nói: “Thật ra em cảm thấy đó là vì anh chưa có con gái thôi. Nếu có con gái rồi thì anh sẽ chỉ biết đến con gái thôi, không yêu chiều con trai như thế nữa”.
Lãnh Thiên Dục nghe xong, khuôn mặt cương nghị lập tức trở nên sáng lạn, hắn cúi người hôn nhẹ lên môi cô, kích động hỏi: “Bà xã, rốt cuộc em cũng quyết định sẽ sinh thêm cho anh một đứa nữa rồi hả?”
- Ừ! – Thượng Quan Tuyền ra vẻ lo lắng, đảo con ngươi trong mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười hấp dẫn – Không phải em không muốn sinh thêm đứa nữa, chẳng qua em rất muốn có con gái!
- Con trai con gái chẳng phải đều giống nhau sao?
Lãnh Thiên Dục vui vẻ an ủi, chỉ cần cô có suy nghĩ này là tốt rồi. Có trời biết ba năm nay bọn họ chỉ có một đứa con, mỗi lần tụ họp đều bị bọn Thiếu Đường và Ngạn Tước cười nhạo, nhất là cái tên Cung Quý Dương đã có đến ba đứa, dáng vẻ cực kì tự đại.
Ai biết Thượng Quan Tuyền lại không hiểu cho suy nghĩ của Lãnh Thiên Dục, cô kiên quyết không chịu: “Không giống, sao lại giống nhau được. Có con gái tốt lắm nhé, anh nhìn Kỳ Hinh đi, lúc nào cũng có thể chơi đồ chơi búp bê cùng con gái. Lúc nhỏ em không được chơi những thứ này nên giờ muốn chơi cùng con gái!”
Lãnh Thiên Dục ôm chặt lấy cô, bàn tay to lướt trên thân hình cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Tuyền, vậy chúng ta thử xem liệu lần này có phải con gái không nhé!”
Thượng Quan Tuyền giữ chặt lấy bàn tay to của hắn, phấn khởi lên tiếng: “Như vậy đi, anh đi học hỏi kinh nghiệm trước đi. Hỏi bí quyết sinh con gái của Thiếu Đường ấy, hoặc là hỏi em trai Thiên Hi của anh cũng được. Thiên Hi với Vận Nhi sinh một cô bé hệt như con búp bê ấy, đúng là giỏi thật!”
Một câu nói khiến Lãnh Thiên Dục vã mồ hôi hột...
- Bà xã à, chuyện này hỏi ra miệng thế nào được? Bọn họ làm bừa ăn may thôi, chúng ta cứ thử là biết ngay mà!
- Không được, anh không hỏi cho rõ ràng thì em sẽ không sinh đâu!
- Không sinh? Cô bé, em dám không sinh con cho anh, cẩn thận bị phạt nhé...
- Còn lâu, anh nỡ lòng phạt em à?
- Có chứ... anh phạt em... phạt em sinh cả một đội bóng đá cho anh...
- A... ông xã...
- Tuyền, anh yêu em...
Những tràng cười vui vẻ hạnh phúc lan tràn khắp vườn hoa tử vi cũng giống như cuộc sống vui vẻ khiến người ta nở nụ cười mỹ mãn...
Thượng Quan Tuyền mặc bộ quần áo đen đi về phía người đàn ông ngồi trên sofa, sau đó cô chậm rãi quỳ một gối xuống, giơ hai tay ra, Cỏ bốn lá trong tay cô lóe sáng!
- Tuyền, em khá lắm! – Niếp Ngân đứng dậy, bước nhanh về phía trước rồi đỡ Thượng Quan Tuyền đứng lên.
Thượng Quan Tuyền nở nụ cười, gật đầu nói: “Em hiểu rất rõ chủ thượng muốn cho em sự tự do, như vậy ám khí này không cần đi theo em nữa, vì có nó thì sẽ có nhiều người phải chết!”
Niếp Ngân nghe vậy liền gật đầu: “Vậy cũng tốt! Nhưng em phải nhớ kỹ, nó vĩnh viễn là của em, đây cũng vĩnh viễn là nhà của em, tùy rằng ngôi nhà này có phần lạnh lẽo”.
Thượng Quan Tuyền nhìn Niếp Ngân rồi hít sâu một hơi, mãi lâu sau, đôi mắt cô vẫn rưng rưng, cô lại quỳ xuống đất:
- Chủ thượng, cám ơn anh!
Niếp Ngân chậm rãi ngồi xổm xuống, đỡ cô đứng dậy, cố nén cảm giác đau xót khi phải chia xa, ra vẻ thoải mái nói:
- Ngốc ạ, em như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng!
Thượng Quan Tuyền nín khóc, nở nụ cười tươi. Cô cúi đầu nhìn phần bụng đã hơi nhô ra, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve.
- Chủ thượng, thật ra em vẫn luôn gạt anh một chuyện, là chuyện của Yaelle… – Cô giao chiếc đồng hồ cho Niếp Ngân.
- Mọi chuyện anh đều biết cả, em không cần nói nữa. Yaelle vĩnh viễn là một trong những sát thủ đặc công xuất sắc nhất của anh! – Niếp Ngân cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ, ánh mắt đầy đau buồn.
Thượng Quan Tuyền cắn môi, gật đầu.
- Tuyền! – Niếp Ngân nhẹ giọng mở miệng – Chuyện ngày mai em đã chuẩn bị xong chưa?
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu, ánh mắt như được phủ một lớp sương mù trông lại càng tuyệt đẹp: “Chuẩn bị xong cả rồi”.
Niếp Ngân gật đầu. Lúc này anh ta đã đưa ra quyết định sẽ mãi mãi chôn vùi tình yêu với cô gái trước mặt vào trong lòng!
Nhìn bóng dáng cô khuất dần trong tầm mắt, anh ta đột nhiên gọi cô lại…
Cô quay đầu lại, mỉm cười…
- Tuyền, đêm nay rốt cuộc anh cũng được thấy nụ cười tươi đẹp nhất xuất phát từ chính trái tim em… – Niếp Ngân nói một câu đầy hàm ý.
Nụ cười bên môi Thượng Quan Tuyền càng tươi hơn, dưới ánh trăng cô lại càng xinh đẹp!
***
Trong đại sảnh của tổng bộ nghiêm trang, sàn đá cẩm thạch trơn bóng khiến người khác lạnh gáy. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống giống như những mũi dao đâm thẳng vào trái tim mỗi người.
Hàng trăm đặc công đứng thẳng hàng trong đại sảnh, không hề phân biệt đẳng cấp hay vị trí, vẻ mặt của bọn họ đều hết sức lạnh lẽo.
Niếp Ngân ngồi ngay ngắn trên cao, bộ quần áo đen khiến anh ta toát ra khí phách làm người ta sợ hãi, ngoài vẻ tao nhã thì là quyền uy khiến mọi người nể phục.
Chẳng bao lâu sau, năm người khiêng một chiếc băng-ca vào trong đại sảnh, trong đó một người tiến lên nói với Niếp Ngân:
- Chủ thượng, Thượng Quan Tuyền đã chọn cách cắt đứt toàn bộ gân cốt của mình, sau đó thì chết. Đây là thi thể của cô ta, chủ thượng xem đi!
Sắc mặt của nhóm đặc công trong đại sảnh đầy lo lắng. Bọn họ biết Thượng Quan Tuyền có ý định muốn rời khỏi tổ chức nên đã bị chủ thượng trừng phạt. Nếu như có thể chịu đựng được thì chủ thượng sẽ đồng ý thả tự do, nhưng khi nhìn đến thi thể ngay trước mắt thì bọn họ đều biết cô không thể qua khỏi…
Trong lòng thầm cảm thán… làm một đặc công xuất sắc, dù có tự do thì sẽ thế nào chứ? Dù có sống cũng sẽ trở thành phế nhân!
Niếp Ngân nhìn rõ biểu cảm của từng người, anh ta vô cảm cất giọng: “Mọi người đều thấy rõ kết cục của Thượng Quan Tuyền rồi, nếu sau này có ai còn muốn làm như vậy thì đừng trách tôi vô tình!”
- Vâng! – Đám đặc công kinh hãi, đồng thanh cung kính đáp lời.
- Mau đưa ra ngoài chôn đi!
- Vâng!
Sau khi “thi thể” của Thượng Quan Tuyền rời khỏi đại sảnh, ánh mắt Niếp Ngân lóe lên tia chúc phúc: “Tuyền, sau này em nhất định phải hạnh phúc!”
Ba năm sau, biệt thự Lãnh gia
- Bà xã… bà xã ơi!
Ngoài vườn cây tử vi, giọng nói lo lắng của Lãnh Thiên Dục vang lên.
- Bố, cứu con…
Giọng nói non nớt lập tức cất lên nhưng ngay sau đó bị những ngón tay thon dài nhỏ nhắn bịt lại.
- Ưm…
Thượng Quan Tuyền giơ tay lên làm động tác suỵt, ánh mắt đầy nghiêm khắc.
Cô mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, mái tóc vẫn dài như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người. Đứng bên cạnh cô là một cậu bé có khuôn mặt cực kì giống Lãnh Thiên Dục. Cậu bé khoảng hai tuổi, khuôn mặt anh tuấn vừa nhìn là biết có huyết thống của Lãnh gia.
- Không được kêu, biết chưa? Nhất định không được gọi bố đâu đấy! – Thượng Quan Tuyền cảnh cáo cậu bé.
Đôi mắt to đen láy của cậu bé lóe lên tia tủi thân, cậu bé nghẹn ngào ngậm chặt miệng lại, gật đầu.
- Ngoan!
Thượng Quan Tuyền thả lỏng cơ thể, sau đó đặt thanh đao vào tay cậu bé: “Tiểu Dận nghe lời, luyện phi đao một lần nữa đi!”
- Mẹ…
Cậu bé được gọi là Tiểu Dận ngây thơ gọi Thượng Quan Tuyền một tiếng, cậu bé không thể hiểu nổi tại sao mẹ lại bắt cậu học những thứ này.
Cậu bé này chính là con trai của Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền – Lãnh Dận!
Mấy năm trước, Thượng Quan Tuyền đã được lĩnh giáo uy lực của phi đao, từ đó cô bắt đầu kiên trì việc dạy con trai học cách phi đao, hơn nữa còn bắt Hoàng Phủ Ngạn Tước làm thầy của con mình.
Lãnh Thiên Dục lại không nỡ, cậu con trai này là phiên bản nhỏ của hắn. Tuổi thơ của hắn gắn liền với đặc huấn, hắn không muốn con trai mình cũng phải giống như mình!
Lãnh Thiên Dục mang theo bộ mặt kinh sợ chạy đến vườn hoa tử vi thì thấy cậu con trai nhỏ ủy khất cầm thanh đao chuẩn bị phi lên cây!
Trời ạ!
Hắn chẳng nói nhiều lời, không để tâm đến mồ hôi vã đầy trán, bước nhanh về phía trước rồi ôm lấy Tiểu Dận…
- Bố, rốt cuộc bố cũng cứu Tiểu Dận rồi…
Cậu bé thấy Lãnh Thiên Dục, hưng phấn đến mức khoa chân múa tay, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ Lãnh Thiên Dục nhưng vẫn hé mắt đắc ý nhìn Thượng Quan Tuyền, dường như muốn khoe rằng cậu đã tìm được chỗ dựa vững chắc.
- Ông xã à, anh đang làm gì vậy? – Thượng Quan Tuyền thấy nỗ lực của bản thân bị uổng phí, cô bất mãn nhìn hắn.
- Bà xã, Tiểu Dận là con trai của hai chúng ta, sao em lại giống như mẹ kế ngược đãi thằng bé vậy? – Hắn đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Dận.
- Em có đâu! Đúng thật là, anh nói thế cứ làm như em đáng ghét lắm ý! – Thượng Quan Tuyền lên tiếng.
- Bố, bố, vừa rồi mẹ hung dữ lắm, còn uy hiếp Tiểu Dận cơ!
- Này, này, này, tiểu quỷ, con đừng có bịa đặt nhé! – Thượng Quan Tuyền thấy con trai nói vậy, lập tức tiến lên muốn giành lại cậu bé.
Nhưng động tác của Lãnh Thiên Dục còn nhanh hơn so với cô…
- Con trai, con nói cho bố nghe, mẹ uy hiếp con thế nào? – Hắn cười, né tránh Thượng Quan Tuyền, ra vẻ đang cực kì nghiêm túc bảo vệ Lãnh Dận.
Lãnh Dận được Lãnh Thiên Dục đặt ngồi lên trên cổ, cậu bé ôm đầu Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Vừa rồi lúc bố chưa về, mẹ uy hiếp con, mẹ bảo nếu con không tập phi đao thì mẹ sẽ không cho con chơi cùng Lăng Triệt với Lăng Lạc nữa, còn nữa không cho con ăn cơm. Bố, bụng Tiểu Dận kêu réo nãy giờ rồi, bố nghe đi... bố có nghe thấy gì không?”
- Đúng rồi, bụng của bảo bối đang kêu này!
Lãnh Thiên Dục cười cười, ghé sát tai vào bụng của cậu bé, sau đó hắn yêu chiều lên tiếng:
- Con trai ngoan, con đi tìm dì Trần bảo dì cho con ăn đi. Bố phải ở đây khuyên nhủ mẹ, tháng sau bố mẹ sẽ cho con đến chơi với Lăng Triệt và Lăng Lạc.
Lãnh Dận nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hớn hở. Cậu bé hôn chụt lên má Lãnh Thiên Dục một cái rồi nói: “Bố, Tiểu Dận muốn ngồi trên phi cơ to nhất của bố cơ!”
- Được! – Lãnh Thiên Dục vỗ nhẹ lên đầu cậu bé, cười nói.
Lãnh Dận vui mừng, chạy lại ôm Thượng Quan Tuyền rồi làm nũng: “Mẹ không cần phải ghen đâu, Tiểu Dận cũng giống bố đều yêu mẹ lắm!”
Nói xong, cậu bé nhảy chân sáo đi ra khỏi vườn hoa tử vi.
- Anh, anh xem thằng bé này, vẫn còn trẻ con quá, dọa chết người khác mất!
Thượng Quan Tuyền tùy ý để Lãnh Thiên Dục ôm mình vào lòng, cùng ngồi xuống xích đu. Cô ngẩng đầu nhìn hắn rồi nói.
Lãnh Thiên Dục bất đắc dĩ cười, yêu chiều véo nhẹ mũi cô một cái rồi nói:
- Anh thấy em mới giống trẻ con đấy, kết hôn lâu như vậy rồi mà em làm việc gì cũng tùy tâm trạng. Tiểu Dận nhỏ như vậy, em bắt con học phi đao làm gì?
Thượng Quan Tuyền lẳng lặng hít mùi hương trên người Lãnh Thiên Dục, thoải mái lên tiếng: “Phòng thân, ai bảo anh không cho con tiếp nhận đặc huấn!”
- Ngốc ạ, con nhỏ như vậy, sao anh nỡ đưa con vào tổ chức chứ. Hoàn cảnh của Mafia thế nào có phải em không biết đâu, anh sợ con phải chịu khổ! – Lãnh Thiên Dục nói thật.
Hắn thầm cảm thán trái tim phụ nữ rộng lớn như biển khơi. Trước khi kết hôn cô nhất quyết đòi hắn rời khỏi tổ chức Mafia, rời bỏ vị trí lão đại, không ngờ sau khi kết hôn, Lãnh Dận ra đời, Thượng Quan Tuyền lại đổi ý, cô cho rằng nếu hắn rời khỏi vị trí đó thì sau này con sẽ không có chỗ dựa vững chắc, Tiểu Lãnh Dận nhất định sẽ bị người khác bắt nạt!
Đây là lý luận gì vậy?
Nhưng Lãnh Thiên Dục sợ vợ, đâu dám làm trái ý kiến bà xã. Hắn biết đây cũng là cách thể hiện tình cảm và sự săn sóc của Thượng Quan Tuyền nên tôn trọng.
Thượng Quan Tuyền nghe vậy, khuôn mặt lại lộ ra nụ cười ranh mãnh. Cô ôm lấy cổ Lãnh Thiên Dục, dịu dàng nói: “Thật ra em cảm thấy đó là vì anh chưa có con gái thôi. Nếu có con gái rồi thì anh sẽ chỉ biết đến con gái thôi, không yêu chiều con trai như thế nữa”.
Lãnh Thiên Dục nghe xong, khuôn mặt cương nghị lập tức trở nên sáng lạn, hắn cúi người hôn nhẹ lên môi cô, kích động hỏi: “Bà xã, rốt cuộc em cũng quyết định sẽ sinh thêm cho anh một đứa nữa rồi hả?”
- Ừ! – Thượng Quan Tuyền ra vẻ lo lắng, đảo con ngươi trong mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười hấp dẫn – Không phải em không muốn sinh thêm đứa nữa, chẳng qua em rất muốn có con gái!
- Con trai con gái chẳng phải đều giống nhau sao?
Lãnh Thiên Dục vui vẻ an ủi, chỉ cần cô có suy nghĩ này là tốt rồi. Có trời biết ba năm nay bọn họ chỉ có một đứa con, mỗi lần tụ họp đều bị bọn Thiếu Đường và Ngạn Tước cười nhạo, nhất là cái tên Cung Quý Dương đã có đến ba đứa, dáng vẻ cực kì tự đại.
Ai biết Thượng Quan Tuyền lại không hiểu cho suy nghĩ của Lãnh Thiên Dục, cô kiên quyết không chịu: “Không giống, sao lại giống nhau được. Có con gái tốt lắm nhé, anh nhìn Kỳ Hinh đi, lúc nào cũng có thể chơi đồ chơi búp bê cùng con gái. Lúc nhỏ em không được chơi những thứ này nên giờ muốn chơi cùng con gái!”
Lãnh Thiên Dục ôm chặt lấy cô, bàn tay to lướt trên thân hình cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Tuyền, vậy chúng ta thử xem liệu lần này có phải con gái không nhé!”
Thượng Quan Tuyền giữ chặt lấy bàn tay to của hắn, phấn khởi lên tiếng: “Như vậy đi, anh đi học hỏi kinh nghiệm trước đi. Hỏi bí quyết sinh con gái của Thiếu Đường ấy, hoặc là hỏi em trai Thiên Hi của anh cũng được. Thiên Hi với Vận Nhi sinh một cô bé hệt như con búp bê ấy, đúng là giỏi thật!”
Một câu nói khiến Lãnh Thiên Dục vã mồ hôi hột...
- Bà xã à, chuyện này hỏi ra miệng thế nào được? Bọn họ làm bừa ăn may thôi, chúng ta cứ thử là biết ngay mà!
- Không được, anh không hỏi cho rõ ràng thì em sẽ không sinh đâu!
- Không sinh? Cô bé, em dám không sinh con cho anh, cẩn thận bị phạt nhé...
- Còn lâu, anh nỡ lòng phạt em à?
- Có chứ... anh phạt em... phạt em sinh cả một đội bóng đá cho anh...
- A... ông xã...
- Tuyền, anh yêu em...
Những tràng cười vui vẻ hạnh phúc lan tràn khắp vườn hoa tử vi cũng giống như cuộc sống vui vẻ khiến người ta nở nụ cười mỹ mãn...
Bình luận truyện