Gió Bắc Nam

Chương 2: Điều đó không tốt



Ngón tay cầm bút giật giật, Lục Vọng muốn cúi đầu tiếp tục làm bài, nhưng Trần Gia Hòa vẫn đứng nhìn anh.

“Cậu còn có việc?” Ngẩng đầu lên, anh hỏi cô.

Cho nên, anh thật sự không muốn nói gì hay là thật sự không có phản ứng?

Trần Gia Hòa nghĩ, sau đó hít sâu một hơi, “Sáng mai tớ mua đồ ăn sáng cho cậu.”

Nói xong, Lục Vọng vẫn không hiểu được cô đang rối rắm cái gì, Trần Gia Hòa lại bổ sung: “Trả lại cho cậu.”

Cô nói xong lời này, ưỡn thẳng lưng, cậu thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô, đuôi mắt hơi dài híp lại, hình như là đã biết vì sao cô đứng ở đây mãi không đi.

Lục Vọng khẽ cười, yết hầu trượt lên xuống, “Trần Gia Hòa, tớ thiếu cậu một bữa kia?”

“……”

“Coi như mời cậu đi.” Lục Vọng nói, tầm mắt anh lại nhìn nghiêng sang chỗ khác, “Được rồi, nhanh trở về đi, phải vào học rồi.”

Trần Gia Hòa theo bản năng xoay người —— Quả thật, giáo viên tiếng Anh cũng đang đến, đã đến giờ vào học.

Cuộc nói chuyện của hai người vội vàng kết thúc, nghe cũng không có lượng tin tức gì quá lớn, nhưng Trần Gia Hòa lại canh cánh trong lòng, cả tiết tiếng Anh đều suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi với Lục Vọng, thất thần.

Kỳ nghỉ hè sau khi thi lên trung học phổ thông kết thúc, Trần Gia Hòa kéo Lục Vọng đi xem một bộ phim kinh dị mới phát hành, kết quả bản thân cô ngược lại sợ hãi không chịu nổi, kể cả hai người bọn họ, lần đó tổng cộng cũng chỉ có năm người đi xem.

Không coi ai ra gì, Lục Vọng liền trêu chọc cô, khiêu khích cô, cuối cùng Trần Gia Hòa gấp đến mức đỏ mắt: “Lục Vọng, cậu như vậy là sẽ không tìm được bạn gái!”

Thân hình thiếu niên ẩn hiện ở bên trong bóng tối, tiếng cười sang sảng, “Vậy không tốt lắm, hời cho cậu rồi”

“……”

Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc,nửa phần sau hai người không có bất kỳ trao đổi nào nữa.

Đoạn đối thoại kia giống như một khúc nhạc đệm đùa giỡn, quá khứ chính là quá khứ, hòn đá nhỏ rơi xuống nước, nhấc lên bọt nước văng tung tóe, nhưng sau đó qua đi trời yên lặng lại như cũ.

Hình như anh luôn như vậy, nói chuyện mơ hồ, làm việc cũng mơ hồ, lại làm cho cô giống như một người thật sự sẽ tự mình đa tình.

Không khí mùa hè vốn đã khô ráo, trong lớp học đông người, điều hòa 26 độ căn bản không có tác dụng gì, hết lần này tới lần khác các thầy cô giáo còn nhất trí ủng hộ “tâm tĩnh tự nhiên lạnh”, Trần Gia Hòa càng nghĩ càng phiền, phiền đến mức cô muốn mắng người.

Hàng lông mày mảnh mai không tự chủ được mà nhíu thành chữ bát (*), Trần Gia Hòa một tay chống má, nhìn bài thi trước mặt mình ngẩn người, đầu bút chọc lên trên giấy, đợi đến khi cô phản ứng lại, phía trên đã nhuộm một đốm đen không nhỏ.

(*) Đây là nói số 8 (八).

Trần Gia Hòa: “……”

Hứa Nhất Nặc lặng lẽ nhìn cô, dày dặn kinh nghiệm hỏi: “Ngủ gật?”

Trần Gia Hòa nhỏ giọng đáp lại cô ấy: “Không có.”

Hứa Nhất Nặc hừ hừ một tiếng, “Dù sao cậu cũng không nghiêm túc nghe lão Lưu giảng bài!”

Trần Gia Hòa: “……”

Sau lưng cứng đờ, Trần Gia Hòa nghiêng đầu nhìn về phía sau, Lục Vọng cũng hiếm khi ngồi thẳng, không biết có phải động tác của cô hơi lớn hay không, Lục Vọng cũng nhìn sang.

Thiếu niên với hàng lông mày rậm mắt nhạt, nhìn một cách rõ ràng.

Ánh mắt giao nhau ngắn ngủi, Trần Gia Hòa chột dạ rụt đầu, cô nhanh chóng dời tầm mắt.

Cùng lúc đó, chỗ kia trong ngực đập mạnh, hoảng loạn, mừng thầm, mang theo một loại tình cảm rung động.

Lục Vọng không hiểu, nhưng là Trần Gia Hòa biết rõ, mà điều cô bận tâm Lục Vọng không hiểu.

Là thật sự không hiểu, hay là không muốn thừa nhận?

Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, Trần Gia Hòa đều cảm thấy mình đặc biệt giả tạo, rõ ràng chuyện này, cô chỉ đi hỏi không phải là được rồi sao? Nhưng người kia là Lục Vọng, vấn đề này cũng không phải là vấn đề một cộng một bằng mấy. Cô không thể hỏi ra được, cũng chỉ biết tự làm mình buồn bực.

……

Buổi trưa lúc gội đầu, Trần Gia Hòa lại bị rụng một mớ tóc, cô từng nhắc tới với Ngu Hà, Ngu Hà nói: “Cái này thì có là gì, áp lực lớp 12 lớn như vậy, con có nhớ cô gái đối diện nhà chúng ta lúc trước không? So với con còn nhiều hơn gấp hai lần, người ta năm đó cũng giống như vậy, tóc rụng vẫn rụng, thi vẫn thế, nhịn một chút đi.”

Đúng vậy, nhịn một chút, lớp 12 sẽ trôi qua.

Cô sẽ thi đậu đại học, Lục Vọng cũng vậy, bọn họ muốn cùng nhau, đây là lời anh từng nói với cô.



Kỳ nghỉ cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, thời gian là hai ngày.

Ngu Hà tự mình trang điểm tỉ mỉ, sau đó lại kéo Trần Gia Hòa cùng đi trung tâm thương mại một chuyến, phá lệ mua cho cô hai bộ quần áo mới.

Từ khi lên cấp ba đến nay, Trần Gia Hòa hầu như không còn mua quần áo gì nữa, cô đã chia tay với những kiểu dáng thời thượng kia. Ở trường đều mặc đồng phục học sinh, thời gian nghỉ ngơi mỗi tháng ngắn không chịu nổi, hơn nữa phải làm bài tập về nhà, phần lớn thời gian đều bị chiếm hết, cô cũng rất ít khi ra ngoài, nhiều lúc thích ở một mình.

Lần này Ngu Hà có thể nói là đã bỏ vốn gốc, Trần Gia Hòa có chút thụ sủng nhược kinh (*).

(*) Thụ sủng nhược kinh: có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo. (Từ điển số)

“Con về nhà thay đi, tối hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn!”

“Đi ra ngoài ăn?” Trần Gia Hòa nhìn Ngu Hà, đầu tiên là ngẩn ngơ một lúc, sau đó im lặng gật đầu.

Thời gian hơn mười mấy phút, Trần Gia Hòa xuống tầng, Ngu Hà có một chiếc xe mới mua, là loại năng lượng mới, không đắt.

Mãi cho đến khi đứng trước cửa khách sạn, trước đó Ngu Hà không gì nói với Trần Gia Hòa, sau đó, nhìn thấy người kia.

Ngu Hà không nói, không có nghĩa là Trần Gia Hòa không biết, trong buổi họp phụ huynh lớp 12, Ngu Hà dẫn theo một người đàn ông đến.

Lúc ấy Trần Gia Hòa chỉ gọi đối phương một tiếng “chú”, người đàn ông kia dường như rất vui vẻ.

Trần Gia Hòa không biết trong lòng Ngu Hà nghĩ như thế nào, nhưng cô không thích người đàn ông này lắm, không phải nói phẩm hạnh người đàn ông này không tốt, cũng chỉ là cảm giác đơn thuần đầu tiên. Sau khi về nhà, Ngu Hà cũng lấy lịch sử trò chuyện của mình với người đàn ông này cho Trần Gia Hòa xem, còn hỏi cô cảm thấy người đàn ông này thế nào.

Trong từng dòng chữ có thể nhìn ra được, đàn ông rất thành thật, là kiểu người kiên định chịu khó, nhưng chính vì quá thành thật, nên cũng có vẻ là người rất khô khan, nhàm chán, Trần Gia Hòa cảm thấy mình chắc chắn không sống cùng một chỗ với người này, như vậy cô sẽ phát điên.

“Con không biết, mẹ thích là được.” Trần Gia Hòa trả lời Ngu Hà như vậy, “Là anh sống cùng ông ấy, không phải là con.”

Sau đó Ngu Hà vẫn qua lại với người đàn ông kia một thời gian: “Trong nhà ông ấy có hai cô con gái, đứa đầu đã kết hôn có một đứa con, đứa thứ hai cũng tầm tuổi con, nhưng đã không còn đi học, mẹ cảm thấy nếu là con trước đây… Học tập có bị ảnh hưởng không?”

Trần Gia Hòa: “Con sao cũng được, mẹ suy nghĩ cho bản thân là được, thích thì ở bên nhau.”

Trần Gia Hòa không biết sau đó vì sao Ngu Hà lại chia tay với người đàn ông kia, cô chỉ biết Ngu Hà rất lâu cũng không liên lạc với ông ấy, bà cũng không còn nhắc đến ông ấy nữa.

Đến buổi chiều hôm nay, Trần Gia Hòa lại cảm thấy Ngu Hà hơi kỳ lạ, vừa mua quần áo vừa ra ngoài ăn cơm, Trần Gia Hòa có thể đoán được tám chín phần.

“Đây là Gia Gia! Nào nào nào, nhanh đi vào!”

“Đừng đứng ở cửa.”

Người đàn ông cười, đường vân khóe mắt rõ ràng có thể nhìn thấy được.

Nhìn qua khá thuận mắt.

Trần Gia Hòa lễ phép mỉm cười, vừa định nói gì đó, Ngu Hà lại đẩy cô lên phía trước: “Gọi đi, đây là chú Vương của con.”

“… Xin chào, chú Vương.”

“Ôi, được rồi, nhanh đi vào!”

Sau khi đi vào, Vương Lực sắp xếp chỗ ngồi, còn đẩy thực đơn đến trước mặt Trần Gia Hòa, “Gia Gia, nhìn xem thích ăn gì.”

Mấy ngón tay đặt ở mép bàn, Trần Gia Hòa muốn đẩy thực đơn trở về, “Không cần, chú Vương……”

“Con bé cũng không biết ăn cái gì, hay là đợi một lúc nữa Dịch Sâm đến đã.”

Ngu Hà đã đi trước Trần Gia Hòa một bước, đẩy thực đơn trở về cho Vương Lực, hai người xô qua đẩy lại, cũng khách sáo.

Người phục vụ đi vào rót thêm trà rồi lại đi ra ngoài.

Vương Lực trò chuyện cùng Ngu Hà, chỉ một lúc sau, ‘Dịch Sâm” trong miệng Ngu Hà đã đến.

“Ba, dì, thật xin lỗi, trường học cháu có chút việc, đến trễ.”

Vóc dáng chàng trai rất cao, bộ dáng ngay thẳng, từng hành động nâng tay nhấc chân đều có thể thấy được sự chính trực và rõ ràng.

Thở ra rất mạnh.

“Không sao không sao, chúng ta cũng mới đến,” Ngu Hà nói.

Vương Dịch Sâm ngồi vào, thuận theo tự nhiên ngồi vào chỗ bên cạnh Ngu Hà.

Trần Gia Hòa ngồi ở bên cạnh, yên lặng uống nước trà, tay Ngu Hà vòng xuống dưới bàn, vỗ mu bàn tay cô, Trần Gia Hòa ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với cái nháy mắt Ngu Hà với mình.

Dừng một chút, sau đó dường như cũng cảm giác được điều gì đó, Trần Gia Hòa phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy Vương Lực và Vương Dịch Sâm cũng đang nhìn cô.

Điểm khác biệt chính là, một người cười tủm tỉm hiền lành, một người nhìn không chớp mắt.

Trần Gia Hòa theo bản năng nuốt nước bọt, cô lập tức buông ly trà trong tay xuống, hơi xấu hổ cười với hai người.

Một bữa cơm ăn buồn tẻ và vô vị, phần lớn thời gian là nghe người lớn nói chuyện, không giống như Vương Dịch Sâm đĩnh đạc nói chuyện lễ sự nhã nhặn. Ngược lại, Trần Gia Hòa giống như là một con gà tiểu học yếu đuối, chỉ biết cười, rắm cũng không thả ra được một cái.

Ngu Hà giải thích giúp cô, nói từ nhỏ cô đã không thích nói chuyện, Vương Lực nói không có việc gì, con gái hướng nội một chút cũng tốt.

“Con đó, đừng lúc nào cũng ở trong nhà, ra ngoài nói chuyện với người khác, đi lại một chút, con nhìn anh trai đi, làm cho người ta vừa nhìn đã thích.”

Lời này Ngu Hà nói không phải là làm trò trước mặt Vương Lực và Vương Dịch Sâm, Trần Gia Hòa chỉ lạnh nhạt nhìn và: “Vâng ạ.”

“Con đừng có nói cho có lệ,” Ngu Hà lắc đầu.

“……”

Vậy muốn cô nói gì nữa?



Không biết chuyện gì đang xảy ra, buổi tối Trần Gia Hòa lại mơ thấy Trần Khải ngồi xổm trước mặt cô, hỏi cô có muốn ba hay là muốn mẹ, Trần Gia Hòa nói: “Muốn mẹ.”

Một đứa trẻ bốn năm tuổi, mẹ là người mà cô ỷ lại nhiều nhất, chuyện này không có gì quá đáng.

Trong mơ, Trần Khải cũng không nói gì, chỉ cười cười.

“Mẹ, con muốn về nhà một chuyến.”

Ăn sáng xong, Trần Gia Hòa nói với Ngu Hà, tay cô nắm chặt vạt áo nhìn thẳng vào mắt Ngu Hà, nhưng lại không dám nhìn thẳng hoàn toàn, có hơi né tránh.

Khuôn mặt rõ ràng cứng đờ, Ngu Hà phản ứng lại, nhưng hình như có hơi bất ngờ, biểu tình kia chợt lóe lên rất nhanh đã bị bà che dấu: “À, đi đi.” Nhẹ nhàng đáp bâng quơ một câu, Ngu Hà đứng dậy, trở về phòng mình.

Trần Gia Hòa biết, cho dù cô không hỏi, Ngu Hà biết cũng không nói gì, dù sao lúc trước khi hai người ly hôn đã nói xong, ly hôn chỉ là chuyện giữa ba mẹ, không liên quan đến đứa trẻ, hai bên cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào cô.

Nhưng cô có tâm tư riêng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện