Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 57: Ngoại truyện 1. Vành đai không gió



Phần phiên ngoại với góc nhìn của Thẩm Phong Lai, số chương dự kiến: 3.

Ngoại truyện 1. Vành đai không gió

Người ta nói rằng gần đường xích đạo, giữa 5° vĩ độ Bắc và 5° vĩ độ Nam, có một vành đai không gió.

Nơi này quanh năm bị ánh nắng chiếu trực tiếp, luồng không khí dâng cao, không có áp lực gió, ngay cả dòng hải lưu cũng lười biếng như Biển Chết. Trong thời đại hàng hải xa xôi, một khi thuyền bị kẹt ở đây sẽ không có cách nào để rời đi, chỉ có thể cầu gió mùa tới, hoặc chờ cái chết dài đằng đẵng.

Có lẽ một ngày nào đó, bản thân y cũng sẽ bị vây chết trong vành đài không gió như vậy.

Thẩm Phong Lai đã từng nghĩ như thế.

*

“Cậu Thẩm.” Bên cạnh có người nhẹ nhàng tới gần, đưa một điếu thuốc.

Thẩm Phong Lai hơi sửng sốt, dời ánh mắt từ ngoài cửa sổ quay lại phòng. Mùi nước hoa và mùi rượu thoang thoảng trộn lẫn vào nhau, tiếng nhạc ồn ào, ánh đèn không sáng lắm nhưng y vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt xung quanh vô tình hay cố ý đổ dồn về phía mình.

Thẩm Phong Lai ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Tôi không hút thuốc.”

“Nghe không, cậu Thẩm không hút thuốc lá.” Người đàn ông ngồi đối diện bật cười, miệng ngậm điếu thuốc chỉ vào người thanh niên ngồi bên cạnh Thẩm Phong Lai, “Tâm trạng cậu Thẩm không tốt, tôi cố ý giới thiệu cậu với cậu ấy, là muốn cậu nói chuyện về nghệ thuật tao nhã. Không phải là tài tử của học viện nghệ thuật à? Sao lại khiến người ta không vui vẻ gì hết thế.”

Thẩm Phong Lai liếc nhìn người đang nói chuyện một cái, không nói gì.

Đối phương tên Hà Tử Vinh, đời thứ hai tiếng tăm lẫy lừng ở thủ đô, nổi tiếng biết chơi.

Một năm nay, Thẩm Phong Lai vừa tạm biệt hồ Forggensee yên tĩnh và trở về Bắc Kinh một mình. Tính cả thời gian đi khắp thế giới để trị liệu ngón tay, y đã xa nhà ròng rã mười hai năm. Rời nhà từ lúc thiêu niên, y không quen thuộc với những người bạn cùng trang lứa ở thủ đô, chỉ có Hà Tử Vinh là ngoại lệ.

Hà Tử Vinh đứng lên ngồi xuống, người thanh niên bên cạnh Thẩm Phong Lai cũng rất tự giác đứng dậy nhường chỗ.

“Tay cậu thế nào rồi?” Hà Tử Vinh ngậm điếu thuốc hỏi.

Thẩm Phong Lai hơi giơ tay lên, nhìn vết sẹo còn mới trên tay dưới ánh đèn mờ. Nơi đây từng có một miệng máu dữ tợn khó coi, da thịt xương lòi cả ra ngoài, nhưng với sự nỗ lực của y học hiện đại, nó đã dần lành lại và biến thành một vết sẹo nhỏ, nếu như không nhìn kỹ, cũng sẽ không thấy chỗ nào khác thường.

“Có thể động, nhưng không thể dùng sức.” Thẩm Phong Lai bình tĩnh trả lời.

Hà Tử Vinh tự tay rót hai ly rượu, đưa một ly cho Thẩm Phong Lai, “Chỉ là một ngón tay thôi, không ảnh hưởng gì cả, đừng dằn vặt bản thân nữa.”

Thẩm Phong Lai cười, là nụ cười tự giễu, y không nói gì, chỉ cầm ly rượu uống cạn, sau đó rót cho mình một ly khác. Hôm nay y chưa ăn gì, rượu có nồng độ cồn cao thiêu đốt từ miệng xuống dạ dày, giống như có con dao đang khuấy động liên tục trong cơ thể y.

Hà Tử Vinh dựa lưng vào ghế sô pha, đánh giá Thẩm Phong Lai, rồi nói một câu: “Nếu đã trở về, cậu cũng nên tính toán cho mình đi.”

“Tính toán gì?” Thẩm Phong Lai không mặn không nhạt hỏi hắn.

“Ở nước ngoài lâu, định giả làm người nước ngoài với tôi luôn à?” Hà Tử Vinh không để ý thái độ của y, cười nhạo nói: “Cậu tính toán gì tôi không biết, nhưng tôi biết ông nhà cậu tính toán chuyện gì, cũng biết chú khẩu phật tâm xà của cậu có tính toán gì. Nơi này nhiều người, ai lại không muốn đến dò xét miệng gió của cậu?”

Nghe vậy, Thẩm Phong Lai không nói gì, chỉ im lặng.

Thấy y như vậy, Hà Tử Vinh nhún vai, quay người gọi nhân viên phục vụ mang ít đồ ăn lên.

Thấy góc của hai người họ có động tĩnh, những người khác cũng bắt đầu chơi công khai, không khí dần trở nên náo nhiệt.

Lợi dụng lúc ồn ào, Hà Tử Vinh hạ giọng nói với y: “Gia nghiệp nhà cậu lớn như vậy, cậu không có chút hứng thú nào à, muốn chú nhỏ của cậu được lợi hết à?”

“Sao tôi phải có hứng thú?” Trong giọng nói Thẩm Phong Lai không mang bất kì cảm xúc nào, giống như không thèm quan tâm, “Làm cậu thất vọng rồi, tôi không tính toán gì cả.”

“Thẩm Phong Lai, cậu điên rồi à?” Cuối cùng Hà Tử Vinh vẫn mắng một câu, “Vốn là của cậu, sao lại không cần?”

Thẩm Phong Lai vẫn ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt dừng lại trên mặt Hà Tử Vinh. Hà Tử Vinh nhìn ánh mắt y, cảm thấy như vô cùng bình tĩnh, nhưng cũng thấy rất rời rạc.

“Không có gì vốn là của tôi cả.” Thẩm Phong Lai nhẹ nhàng nói.

Hà Tử Vinh cau mày nhìn y, “Cậu…”

“Cậu đừng để ý đến tôi.” Thẩm Phong Lai ngắt lời hắn, sau đó từ từ nhắm mắt lại, mệt mỏi ngẩng đầu lên, “Tôi đã điên rồi.”

Tính ra, đây đã là lần thứ hai THẩm Phong Lai trải qua cảm giác bị cả thế giới ruồng bỏ một cách tàn nhẫn.

Cảm giác tương tự cũng xảy ra một lần khi ba mẹ y đều qua đời khi y còn rất nhỏ.

Cũng là khi đó, ông đón y về thủ đô, nuôi nấng ở bên người, dung túng thiên vị y hơn những người khác, bây giờ còn có tâm tư giao phó gia nghiệp cho y.

Không phải Thẩm Phong Lai không hiểu suy nghĩ của ông nội, nhưng khi y nhìn phía phía đám người đang uống rượu vui vẻ, y vẫn cảm thấy mệt mỏi và choáng váng.

Y mới 23 tuổi, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng lại không biết mình có thể theo đuổi điều gì khác.

Đến hôm nay, những nỗi đau khó quên nhất ấy đã qua đi từ lâu, những vết thương trên ngón tay không còn rướm máu, những cảm xúc còn sót lại đã trở thành những nhát dao vô hình, hằn sâu vào từng ngóc ngách trong cơ thể.

Giống như Hà Tử Vinh đã nói, ngón đeo nhẫn bên trái không dùng sức sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hàng ngày, thậm chí việc sử dụng điện thoại di động và bàn phím cũng không liên quan gì.

Trong tai nạn đó, thứ duy nhất bị tước đoạt khỏi cuộc sống của y, dường như chỉ có cây đàn piano.

Cuộc sống của y rơi vào sự bình lặng lạ thường, không có sóng cũng không có gió. Giống như tám năm qua chỉ là một giấc mộng, chưa bao giờ tồn tại.

— Chỉ cần không nghĩ về nó, không nhớ lại nó, không cưỡng cầu nó và giữ nó ở một khoảng cách xa, nó sẽ giống như không đáng nhắc tới.



Cho đến tận cuối ngày hôm đó, Thẩm Phong Lai vẫn không cam đoan bất cứ điều gì với Hà Tử Vinh, y uống rất nhiều rượu, nội tạng lăn qua lăn lại, cuối cùng ý thức mơ hồ, y chỉ nhớ mình đã tìm thấy phòng tắm và quỳ trước nhà vệ sinh để nôn mửa.

Dạ dày trống rỗng, không nôn ra được gì, nhưng lại cảm thấy rất khó chịu, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã được đỡ ra ngoài.

Đó là một đêm quang đãng và hơi mát mẻ, khi gió đêm thổi qua, cây cối xung quanh lay động phát ra tiếng xào xạc.

Bầu trời đêm rực rỡ ở Bắc Kinh nhiều mây mù mịt, chỉ có thể nhìn thấy một vài ngôi sao mờ nhạt rải rác, không giống với bầu trời đầy sao trong ký ức của y, nhưng trong khoảnh khắc đó, quá khứ vẫn ngưng đọng thành một khung cảnh chân thực, hiển thị đầy đủ trước mắt y.

Y không thể khống chế hồi ức mà tưởng tượng, một lần nữa nhìn thấy ánh sao mờ ảo xuyên qua sườn núi, xuyên qua bóng cây tầng tầng lớp lớp, chiếu lên hồ nước, cũng chiếu rọi lên mặt thiếu niên bên cạnh.

Khi đó, vẻ mặt của Lâm Xuất thế nào?

Thẩm Phong Lai không thể nhớ nổi.



Người chăm sóc cho y là người Hà Tử Vinh mang tới, thấy y tỉnh lại liền bưng tới một ly nước đá.

Thẩm Phong Lai nhớ loáng thoáng đối phương là ca sĩ đang nổi tiếng, tên là Lục Nhiên. Y không nhúc nhích, nhưng Lục Nhiên vẫn cầm ly nước trong tay.

Thẩm Phong Lai không quen khi khiến người ta khó chịu, thế là nhận lấy uống một ngụm.

Lục Nhiên lớn tuổi hơn Thẩm Phong Lai, nhưng cậu lại có khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, đây là vốn liếng để cậu hoạt động trong giới giải trí. Cậu không nói nhiều, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Thẩm Phong Lai, nhìn có vẻ yên tĩnh ngại ngùng. Bóng đêm khiến đường nét trên khuôn mặt cậu trở nên mềm mại hơn rất nhiều, khi cậu cúi đầu xuống, khuôn mặt vốn dĩ lộng lẫy hiện lên cảm giác ngây ngô ngây thơ, khiến Thẩm Phong Lai vô cớ lại nhớ đến Lâm Xuất.

Thẩm Phong Lai nhắm mắt lại, giơ tay vén lọn tóc trên trán, tầm mắt dừng ở phía trước cách đó không xa, nơi đó có một bể bơi ngoài trời, bên cạnh có một sân khấu nhỏ, trên đó đặt một cây đàn piano.

Y đột nhiên hỏi một câu: “Anh đánh đàn piano được không?”

Lục Nhiên sửng sốt một lúc mới nhận ra Thẩm Phong Lai đang hỏi mình, cậu vội vàng gật đầu nói: “Được.”

“Có thể chơi bản nào?”

Lục Nhiên nhìn theo ánh mắt của y nhìn về phía đàn piano, đúng quy đúng củ trả lời: “Bản pop cơ bản đều được, và một ít bài dân ca hoặc nhạc jazz.”

Thẩm Phong Lai lại hỏi: “Cổ điển thì sao? Có thể đàn La 2 không?”

Lần này, Lục Nhiên do dự, trên mặt lộ ra vẻ mê man, “La 2?”

“Concerto số 2 cho piano của Rachmaninoff.” Thẩm Phong Lai nói thêm, sau đó xoa thái dương rồi mỉm cười, nghĩ chắc mình say thật rồi, “Tôi xin lỗi, tôi không nên đưa ra yêu cầu như vậy với anh.”

“Không sao, không sao.” Lục Nhiên nhẹ giọng nói: “Tôi đang học thanh nhạc, trình độ piano của tôi không tốt lắm, nhưng tôi có thể luyện tập, chỉ cần anh thích, tôi có thể…”

“Tôi không có ý này.” Thẩm Phong Lai đứng dậy đi đến mép bể bơi, nhưng vẫn ngắt lời cậu, “Hơn nữa, La 2 không phải dựa vào luyện tập ngắn ngủi là đàn được. Anh là ca sĩ, anh nên dành toàn bộ thời gian để khám phá cách phát âm.”

Giọng nói của y trầm thấp dịu dàng, trên mặt vẫn còn hơi rượu chếnh choáng, nhưng nụ cười lại hờ hững, không khinh thường cũng không trêu chọc.

Lục Nhiên đành phải ngậm miệng lại. Cậu cảm thấy xấu hổ, ngay cả gò má và mắt cũng bắt đầu hơi nóng lên, cậu định mở miệng nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Thẩm Phong Lai trong đêm thâm thúy rõ ràng, vẻ mặt có thể nói là đau buồn.

Đích tôn nhà họ Thẩm, đời thứ hai giàu có, rõ ràng là có tất cả từ lúc sinh ra, Lục Nhiên không hiểu vì sao y lại lộ ra vẻ mặt như vậy.

“Hôm nay cảm ơn anh,” Thẩm Phong Lai thở dài, quay lưng lại với Lục Nhiên, “Anh vào trong nghỉ ngơi đi, tôi muốn ở một mình một lúc.”

*

Đêm hôm đó, Thẩm Phong Lai mơ một giấc mơ.

Tối tăm, nóng ướt, tiếng th ở dốc đồn dập của người đàn ông và nụ hôn dây dưa không dứt.

Trong mộng, y và Lâm Xuất dây dưa với nhau, địa điểm là trong rừng cây thiếu sáng bên cạnh hồ Forggensee, chung quanh không một bóng người.

Y nghe thấy tiếng đàn piano điêu luyện, đó là hai piano bá đạo. Người biểu diễn vô cùng ăn ý, nhạc dùng cho đàn dây của Rachmaninoff rất nóng bỏng và đa tình, ràng buộc hai bản hòa âm chìm vào mênh mông, chúng liều chết triền miên, tuy hai mà một. Sau vài crescendo, cảm giác cô đơn lạnh thấu xương và hi vọng tươi sáng được thả ra lên đến đỉnh điểm, phun ra sức mạnh của cái chết.

Y tỉnh dậy trong bóng tối, lúc này mới nhận ra cơ thể mình dưới chăn đã đẫm mồ hôi.

Có rất nhiều ngày đêm, Thẩm Phong Lai đều gặp giấc mơ này, gần như bị ám ảnh muốn nghe xong La 2 không tồn tại này, nhưng bất kể bao nhiêu lần, nó luôn dừng lại ở phần cuối của nhạc chương đầu tiên.

Y im lặng rất lâu, rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc.

Lúc này Thẩm Phong Lai bỗng hoảng hốt nhớ ra, đây hình như là năm đầu tiên mình và Lâm Xuất xa nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện