[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội
Chương 127: Hợp mưu (Thượng)
Dịch: Phong Bụi
Anh nói xong câu đó không đến hai phút sau, điện thoại như ý nguyện vang lên.
La Thiếu Thần ấn chặt Thẩm Thận Nguyên đang định đứng dậy tiếp điện thoại: “Chúng ta không nghe thấy gì hết.”
Thẩm Thận Nguyên dần dần khôi phục lại hơi thở bình thường: “Có thể là việc rất quan trọng.”
La Thiếu Thần hai cánh tay chống hai bên đầu cậu, khàn giọng nói: “Chúng ta thế này không quan trọng sao?”
Thẩm Thận Nguyên giơ tay vuốt ve nơi sưng lên của anh, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Hay là em vừa tiếp điện thoại vừa giúp anh giải quyết vậy…”
“Chủ ý không tồi, để anh giúp em.” La Thiếu Thần không đợi Thẩm Thận Nguyên từ chối, trực tiếp kéo cậu lên, đẩy ra ngoài tiếp điện thoại.
Thẩm Thận Nguyên tiếp điện thoại: “A lô, …ư.”
La Thiếu Thần từ sau lưng ôm lấy cậu, tay vươn vào trong quần lót, chậm rãi nắm chặt nơi đó…
“Cái gì? Báo cảnh sát chưa?” Thẩm Thận Nguyên đột ngột cao giọng.
Tay La Thiếu Thần khựng lại.
“Đúng rồi, tôi quên mất anh là cảnh sát. Anh ấy không sao chứ?” Thẩm Thận Nguyên nắm lấy tay La Thiếu Thần, thở dốc nói: “Tôi biết rồi, La Thiếu và tôi đang ở cùng nhau. Tôi sẽ chú ý.”
Cậu bỏ điện thoại xuống, La Thiếu Thần tự giác thu tay về.
“Từ Húc sau khi rời nơi này liền bị tấn công. Cũng may anh ấy phản ứng nhanh, cắt đuôi được kẻ gian. Đồ Lạc Văn bảo chúng ta cẩn thận một chút.” Thẩm Thận Nguyên ngừng một lát nói: “Nhất định là việc Từ Húc xuống căn phòng dưới lòng đất bị Lỗ Thụy Dương phát hiện rồi.”
La Thiếu Thần chau mày nói: “Đừng về nữa. Cùng anh về La gia.”
Từ Húc bạo lộ rồi, cậu cũng khó tránh khỏi liên lụy. Thẩm Thận Nguyên có chút do dự, không cam tâm cứ như vậy không được thành quả gì đã phải rút lui, nhưng vẫn gật đầu. “Được, em thu dọn đồ đạc.”
“Không cần gấp. Nửa đêm canh ba đi cũng chỉ làm bia ngắm mà thôi, ngày mai hãy đi.” La Thiếu Thần nói.
Thẩm Thận Nguyên tự giác không phản đối.
Bị việc này quấy rầy, hứng thú của hai người đều giảm bớt, cùng tắm một chút rồi ôm nhau ngủ.
Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Thẩm Thận Nguyên làm sau khi tỉnh dậy là gọi điện cho Từ Húc hỏi tình hình.
Từ Húc đáp: “Xe bị xước rồi.”
“… Người thì sao?”
“Đang đau lòng đây.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Người không sao là tốt rồi.”
“Tôi hôm qua xem băng ghi hình hết nửa đêm, xác định khu nhà trọ của cậu không có xuất hiện nhân vật khả nghi. Tôi nghĩ Lỗ Thụy Dương còn cố kỵ Giản Tĩnh Niên và La Thiếu, chắc hẳn sẽ không sơ suất ra tay với cậu. Cậu tạm thời vẫn an toàn, có điều đừng đến công ty nữa.”
Tâm tư Thẩm Thận Nguyên lại vui mừng trở lại, “Vậy tức là tôi vẫn có thể tiếp tục nằm vùng?”
“Chúng tôi cần phải xem xét rồi mới quyết định. Lập trường cá nhân của tôi là không ủng hộ cậu tiếp tục mạo hiểm, tôi là cảnh sát, đã trải qua huấn luyện, ăn lương nhà nước, mạo hiểm là chuyện phải làm. Tất cả những gì cậu làm từ trước đến nay đã vượt quá nghĩa vụ căn bản mà một công nhân nên làm, cho nên, cậu có thể tự mình đề nghị rút lui.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Vậy vụ án phải giải quyết sao, khó khăn lắm mới có tiến triển.”
Từ Húc nói: “Tôi sẽ tìm cách khác. Dù sao hiện tại chúng ta đã có rất nhiều manh mối, chỉnh lý một chút, hẳn có thể nhìn ra tình hình chung. Ít nhất phải làm cho rõ Lỗ Thụy Dương đang suy nghĩ những gì.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Những lời tôi nghe được lúc trước có tác dụng gì không? Ông lão đó nói ông ta đã sửa đổi sổ sinh tử, còn nói địa phủ sẽ phái người đến bắt Lỗ Thụy Dương, phải chăng ý là Lỗ Thụy Dương nên chết từ lâu rồi?”
“Tôi điều tra qua bối cảnh của Lỗ Thụy Dương, bốn năm trước ông ta đã trải qua một lần ám sát, cửu tử nhất sinh, lúc đó bệnh viện còn viết thư thông báo tình hình bệnh nhân nguy cấp, yêu cầu gia đình họ hàng chuẩn bị tâm lý, ai ngờ ông ta đột nhiên sống sót như kỳ tích. Nếu như ông lão đó không phải kẻ lừa đảo thì có khả năng này lắm.”
“Cát Phụng nhất định biết được chân tướng!”
“Chưa chắc hắn đã nói.”
“Tại sao?”
“Phán quyết của hắn đã ra rồi, tử hình, không được kháng cáo. Kỳ thực nếu như hắn có thể mở miệng, hoàn toàn có thể lập công giảm án.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Mong chết sao?”
“Lúc trước hắn muốn gặp một người, nhưng bị từ chối rồi.”
“Thẩm Thận Nguyên thần xui quỷ khiến mở miệng hỏi: “La Lâm Lâm?”
Từ Húc ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
“Đoán thôi.” Sự điên cuồng của Cát Phụng đối với Sử Mạn Kỳ cậu tận mắt chứng kiến, hiện tại Sử Mạn Kỳ đã chết, vậy thì người duy nhất có thể khiến hắn quan tâm đại khái chính là cốt nhục cuối cùng Sử Mạn Kỳ lưu lại trên thế gian này.
Từ Húc nói: “Không biết hắn sẽ nói những gì với La Lâm Lâm.”
Thẩm Thận Nguyên thừa nhận bản thân rất tò mò, nhưng… “Tuy rằng tôi rất hy vọng Lỗ Thụy Dương quy án, nhưng tuyệt đối không tán thành lôi kéo trẻ nhỏ vào vụ án.”
“Tôi không nói gì cả nhé.”
“Bày tỏ lập trường trước khi anh nói gì đó mới có thể không khiến chúng ta ngại ngùng.”
“… Cậu đúng là chu đáo.”
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy di động của mình reo, “Anh đợi chút, di động tôi đang reo.” Cậu bỏ điện thoại xuống, móc di động từ trong áo khoác ra, ngón tay cái đang định ấn nút nghe, nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình liền khựng lại. Cậu cầm di động trên tay, nói to về phía phòng tắm: “Lỗ Thụy Dương gọi điện đến!”
La Thiếu Thần đang tắm, không nghe rõ, đợi anh ra, chuông di động đã ngừng rồi, Thẩm Thận Nguyên đang cùng Từ Húc phân tích mục đích Lỗ Thụy Dương gọi điện đến.
Thẩm Thận Nguyên cho rằng mục đích của ông ta là định vị phương hướng hiện tại của cậu thông qua di động để tiến hành kế hoạch diệt khẩu.
Từ Húc cho rằng Lỗ Thụy Dương không ngu như vậy, những việc như định vị để người khác làm là được rồi, không cần thiết để lộ bản thân, chắc hẳn là gọi điện để thăm dò thái độ.
Hai người tranh luận mãi không ra kết quả, di động lại lần nữa vang lên.
La Thiếu Thần quấn khăn tắm đứng sau lưng cậu, “Tiếp đi.”
Thẩm Thận Nguyên tiếp điện thoại: “Tổng giám đốc Lỗ!”
“… Tôi là Củng Văn Hiểu.”
“Hả? Chị Văn Hiểu.” Thẩm Thận Nguyên sửng sốt, trong đầu lập tức hiện lên cậu Từ Húc nói “để người khác gọi đến định vị”, càng trở nên căng thẳng: “Ngại quá, vừa rồi nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ của Tổng giám đốc Lỗ, cho nên cho rằng chị là ông ấy.”
“Điện thoại của Tổng giám đốc Lỗ cậu cũng dám không tiếp sao?” Củng Văn Hiểu trêu chọc.
“Vừa rồi tôi đang tắm mà. Thật đó, không tin, tôi rung rung khăn tắm cho chị nghe?” Thẩm Thận Nguyên nói xong, đưa di động lại gần trước khăn tắm của La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần: “…”
“Không cần đâu.” Cũng may Củng Văn Hiểu không có sở thích kỳ quái, “Vốn hôm nay có một show, vừa rồi Tổng giám đốc Lỗ cho cậu nghỉ một ngày, nói người cậu không được khỏe, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bắt đầu bấm máy đừng quên nhé.”
Lời cô ta nói khiến Thẩm Thận Nguyên cực kỳ ngạc nhiên, cậu còn tưởng rằng trải qua việc hôm qua, Lỗ Thụy Dương đã mài sẵn dao đợi làm thịt cậu. “Hả? Ồ, tôi biết rồi.”
“Hôm nay có một thông báo về nhân sự được công bố, cậu cũng nên biết một chút, Bào Quỳnh bị phái đến Mỹ giao lưu học hỏi rồi.”
Thẩm Thận Nguyên ngưỡng mộ hỏi: “Phí tổn công ty lo à?”
“…Ừm, vậy nhé, tôi cúp đây.”
La Thiếu Thần hỏi: “Cô ta nói gì?”
“Cô ta nói Lỗ Thụy Dương cho em nghỉ một ngày, nhưng ngày mai phim bấm máy, bảo em đừng đến muộn.” Thẩm Thận Nguyên đặt điện thoại ở chế độ loa. “Thế là thế nào?”
Từ Húc nói: “Lỗ Thụy Dương không muốn công khai việc này, trong lòng biết nhưng không nói ra. Ngày mai tôi đi cùng cậu.”
“Anh đi cùng tôi à?”
Từ Húc đáp: “Yên tâm đi. Tối qua ông ta chọn lúc tôi đơn độc để ra tay đã chứng minh ông ta không muốn dây dưa đến cậu, có khả năng ông ta không cho rằng chúng ta là đồng bọn.”
“Vậy cũng rất nguy hiểm. Chẳng may ông ta hạ độc trong nói chuyện uống, gài kim trên ghế, bỏ bom trong tủ thay đồ của anh thì sao?”
“… Tôi không cần tủ thay đồ, ghế sẽ ngồi ghế người khác đã từng ngồi, nước tôi tự mang. Yên tâm đi, ông ta đã thất bại một lần, sẽ không tùy tiện ra tay, lần thứ hai nhất định sẽ càng cẩn trọng hơn.”
“Anh rốt cuộc đang thuyết phục tôi hay là đang dọa tôi?”
“An ủi cậu.”
“…”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thận Nguyên rầu rĩ quay người bò rạp trên lưng dựa sô pha: “Có cách nào đó nhanh, độc, chuẩn để tiêu diệt Lỗ Thụy Dương không?”
“Thuê sát thủ.”
“Cho nên tác phong làm người của Lỗ Thụy Dương từ trước đến nay vẫn luôn rất nhanh, độc, chuẩn.” Thẩm Thận Nguyên chán ngán thở dài. Tại sao người xấu làm việc xấu dễ dàng như vậy, tại sao người tốt muốn thực hiện chính nghĩa lại khó như vậy?
La Thiếu Thần xoa xoa đầu cậu, trêu: “Đó là nguyên nhân đến giờ này ông ta mới chỉ có vị hôn thê.”
Thẩm Thận Nguyên ban đầu còn chưa nghe hiểu, quay đầu nhìn khăn tắm, sau đó… hiểu ra. (Bụi: Tui hông hiểu gì hết á.)
Có ngày nghỉ đương nhiên phải hưởng thụ cho trọn vẹn.
Tuy rằng Thẩm Thận Nguyên không thể ra khỏi cửa, nhưng gọi hai suất đồ ăn, chuẩn bị một bữa ăn tối thịnh soạn dưới ánh nến vẫn không thành vấn đề. Để tạo nên không khí bữa tối dưới ánh nến, Thẩm Thận Nguyên cố ý kéo rèm cửa lại, bày đế nến kiểu Âu mới mua lên, cắm mấy ngọn nến đỏ, châm lửa, mang sâm panh ra, ra sức lắc lắc chai, sau đó ping một tiếng mở nút, trực tiếp phun thẳng về phía La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần cũng không tránh, trực tiếp đi qua ôm lấy cậu, dùng khuôn mặt ướt sũng cọ vào cậu.
Thẩm Thận Nguyên cười lớn.
Chuông cửa vang lên.
…
Tiếng cười tắt hẳn.
Anh nói xong câu đó không đến hai phút sau, điện thoại như ý nguyện vang lên.
La Thiếu Thần ấn chặt Thẩm Thận Nguyên đang định đứng dậy tiếp điện thoại: “Chúng ta không nghe thấy gì hết.”
Thẩm Thận Nguyên dần dần khôi phục lại hơi thở bình thường: “Có thể là việc rất quan trọng.”
La Thiếu Thần hai cánh tay chống hai bên đầu cậu, khàn giọng nói: “Chúng ta thế này không quan trọng sao?”
Thẩm Thận Nguyên giơ tay vuốt ve nơi sưng lên của anh, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Hay là em vừa tiếp điện thoại vừa giúp anh giải quyết vậy…”
“Chủ ý không tồi, để anh giúp em.” La Thiếu Thần không đợi Thẩm Thận Nguyên từ chối, trực tiếp kéo cậu lên, đẩy ra ngoài tiếp điện thoại.
Thẩm Thận Nguyên tiếp điện thoại: “A lô, …ư.”
La Thiếu Thần từ sau lưng ôm lấy cậu, tay vươn vào trong quần lót, chậm rãi nắm chặt nơi đó…
“Cái gì? Báo cảnh sát chưa?” Thẩm Thận Nguyên đột ngột cao giọng.
Tay La Thiếu Thần khựng lại.
“Đúng rồi, tôi quên mất anh là cảnh sát. Anh ấy không sao chứ?” Thẩm Thận Nguyên nắm lấy tay La Thiếu Thần, thở dốc nói: “Tôi biết rồi, La Thiếu và tôi đang ở cùng nhau. Tôi sẽ chú ý.”
Cậu bỏ điện thoại xuống, La Thiếu Thần tự giác thu tay về.
“Từ Húc sau khi rời nơi này liền bị tấn công. Cũng may anh ấy phản ứng nhanh, cắt đuôi được kẻ gian. Đồ Lạc Văn bảo chúng ta cẩn thận một chút.” Thẩm Thận Nguyên ngừng một lát nói: “Nhất định là việc Từ Húc xuống căn phòng dưới lòng đất bị Lỗ Thụy Dương phát hiện rồi.”
La Thiếu Thần chau mày nói: “Đừng về nữa. Cùng anh về La gia.”
Từ Húc bạo lộ rồi, cậu cũng khó tránh khỏi liên lụy. Thẩm Thận Nguyên có chút do dự, không cam tâm cứ như vậy không được thành quả gì đã phải rút lui, nhưng vẫn gật đầu. “Được, em thu dọn đồ đạc.”
“Không cần gấp. Nửa đêm canh ba đi cũng chỉ làm bia ngắm mà thôi, ngày mai hãy đi.” La Thiếu Thần nói.
Thẩm Thận Nguyên tự giác không phản đối.
Bị việc này quấy rầy, hứng thú của hai người đều giảm bớt, cùng tắm một chút rồi ôm nhau ngủ.
Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Thẩm Thận Nguyên làm sau khi tỉnh dậy là gọi điện cho Từ Húc hỏi tình hình.
Từ Húc đáp: “Xe bị xước rồi.”
“… Người thì sao?”
“Đang đau lòng đây.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Người không sao là tốt rồi.”
“Tôi hôm qua xem băng ghi hình hết nửa đêm, xác định khu nhà trọ của cậu không có xuất hiện nhân vật khả nghi. Tôi nghĩ Lỗ Thụy Dương còn cố kỵ Giản Tĩnh Niên và La Thiếu, chắc hẳn sẽ không sơ suất ra tay với cậu. Cậu tạm thời vẫn an toàn, có điều đừng đến công ty nữa.”
Tâm tư Thẩm Thận Nguyên lại vui mừng trở lại, “Vậy tức là tôi vẫn có thể tiếp tục nằm vùng?”
“Chúng tôi cần phải xem xét rồi mới quyết định. Lập trường cá nhân của tôi là không ủng hộ cậu tiếp tục mạo hiểm, tôi là cảnh sát, đã trải qua huấn luyện, ăn lương nhà nước, mạo hiểm là chuyện phải làm. Tất cả những gì cậu làm từ trước đến nay đã vượt quá nghĩa vụ căn bản mà một công nhân nên làm, cho nên, cậu có thể tự mình đề nghị rút lui.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Vậy vụ án phải giải quyết sao, khó khăn lắm mới có tiến triển.”
Từ Húc nói: “Tôi sẽ tìm cách khác. Dù sao hiện tại chúng ta đã có rất nhiều manh mối, chỉnh lý một chút, hẳn có thể nhìn ra tình hình chung. Ít nhất phải làm cho rõ Lỗ Thụy Dương đang suy nghĩ những gì.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Những lời tôi nghe được lúc trước có tác dụng gì không? Ông lão đó nói ông ta đã sửa đổi sổ sinh tử, còn nói địa phủ sẽ phái người đến bắt Lỗ Thụy Dương, phải chăng ý là Lỗ Thụy Dương nên chết từ lâu rồi?”
“Tôi điều tra qua bối cảnh của Lỗ Thụy Dương, bốn năm trước ông ta đã trải qua một lần ám sát, cửu tử nhất sinh, lúc đó bệnh viện còn viết thư thông báo tình hình bệnh nhân nguy cấp, yêu cầu gia đình họ hàng chuẩn bị tâm lý, ai ngờ ông ta đột nhiên sống sót như kỳ tích. Nếu như ông lão đó không phải kẻ lừa đảo thì có khả năng này lắm.”
“Cát Phụng nhất định biết được chân tướng!”
“Chưa chắc hắn đã nói.”
“Tại sao?”
“Phán quyết của hắn đã ra rồi, tử hình, không được kháng cáo. Kỳ thực nếu như hắn có thể mở miệng, hoàn toàn có thể lập công giảm án.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Mong chết sao?”
“Lúc trước hắn muốn gặp một người, nhưng bị từ chối rồi.”
“Thẩm Thận Nguyên thần xui quỷ khiến mở miệng hỏi: “La Lâm Lâm?”
Từ Húc ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
“Đoán thôi.” Sự điên cuồng của Cát Phụng đối với Sử Mạn Kỳ cậu tận mắt chứng kiến, hiện tại Sử Mạn Kỳ đã chết, vậy thì người duy nhất có thể khiến hắn quan tâm đại khái chính là cốt nhục cuối cùng Sử Mạn Kỳ lưu lại trên thế gian này.
Từ Húc nói: “Không biết hắn sẽ nói những gì với La Lâm Lâm.”
Thẩm Thận Nguyên thừa nhận bản thân rất tò mò, nhưng… “Tuy rằng tôi rất hy vọng Lỗ Thụy Dương quy án, nhưng tuyệt đối không tán thành lôi kéo trẻ nhỏ vào vụ án.”
“Tôi không nói gì cả nhé.”
“Bày tỏ lập trường trước khi anh nói gì đó mới có thể không khiến chúng ta ngại ngùng.”
“… Cậu đúng là chu đáo.”
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy di động của mình reo, “Anh đợi chút, di động tôi đang reo.” Cậu bỏ điện thoại xuống, móc di động từ trong áo khoác ra, ngón tay cái đang định ấn nút nghe, nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình liền khựng lại. Cậu cầm di động trên tay, nói to về phía phòng tắm: “Lỗ Thụy Dương gọi điện đến!”
La Thiếu Thần đang tắm, không nghe rõ, đợi anh ra, chuông di động đã ngừng rồi, Thẩm Thận Nguyên đang cùng Từ Húc phân tích mục đích Lỗ Thụy Dương gọi điện đến.
Thẩm Thận Nguyên cho rằng mục đích của ông ta là định vị phương hướng hiện tại của cậu thông qua di động để tiến hành kế hoạch diệt khẩu.
Từ Húc cho rằng Lỗ Thụy Dương không ngu như vậy, những việc như định vị để người khác làm là được rồi, không cần thiết để lộ bản thân, chắc hẳn là gọi điện để thăm dò thái độ.
Hai người tranh luận mãi không ra kết quả, di động lại lần nữa vang lên.
La Thiếu Thần quấn khăn tắm đứng sau lưng cậu, “Tiếp đi.”
Thẩm Thận Nguyên tiếp điện thoại: “Tổng giám đốc Lỗ!”
“… Tôi là Củng Văn Hiểu.”
“Hả? Chị Văn Hiểu.” Thẩm Thận Nguyên sửng sốt, trong đầu lập tức hiện lên cậu Từ Húc nói “để người khác gọi đến định vị”, càng trở nên căng thẳng: “Ngại quá, vừa rồi nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ của Tổng giám đốc Lỗ, cho nên cho rằng chị là ông ấy.”
“Điện thoại của Tổng giám đốc Lỗ cậu cũng dám không tiếp sao?” Củng Văn Hiểu trêu chọc.
“Vừa rồi tôi đang tắm mà. Thật đó, không tin, tôi rung rung khăn tắm cho chị nghe?” Thẩm Thận Nguyên nói xong, đưa di động lại gần trước khăn tắm của La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần: “…”
“Không cần đâu.” Cũng may Củng Văn Hiểu không có sở thích kỳ quái, “Vốn hôm nay có một show, vừa rồi Tổng giám đốc Lỗ cho cậu nghỉ một ngày, nói người cậu không được khỏe, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bắt đầu bấm máy đừng quên nhé.”
Lời cô ta nói khiến Thẩm Thận Nguyên cực kỳ ngạc nhiên, cậu còn tưởng rằng trải qua việc hôm qua, Lỗ Thụy Dương đã mài sẵn dao đợi làm thịt cậu. “Hả? Ồ, tôi biết rồi.”
“Hôm nay có một thông báo về nhân sự được công bố, cậu cũng nên biết một chút, Bào Quỳnh bị phái đến Mỹ giao lưu học hỏi rồi.”
Thẩm Thận Nguyên ngưỡng mộ hỏi: “Phí tổn công ty lo à?”
“…Ừm, vậy nhé, tôi cúp đây.”
La Thiếu Thần hỏi: “Cô ta nói gì?”
“Cô ta nói Lỗ Thụy Dương cho em nghỉ một ngày, nhưng ngày mai phim bấm máy, bảo em đừng đến muộn.” Thẩm Thận Nguyên đặt điện thoại ở chế độ loa. “Thế là thế nào?”
Từ Húc nói: “Lỗ Thụy Dương không muốn công khai việc này, trong lòng biết nhưng không nói ra. Ngày mai tôi đi cùng cậu.”
“Anh đi cùng tôi à?”
Từ Húc đáp: “Yên tâm đi. Tối qua ông ta chọn lúc tôi đơn độc để ra tay đã chứng minh ông ta không muốn dây dưa đến cậu, có khả năng ông ta không cho rằng chúng ta là đồng bọn.”
“Vậy cũng rất nguy hiểm. Chẳng may ông ta hạ độc trong nói chuyện uống, gài kim trên ghế, bỏ bom trong tủ thay đồ của anh thì sao?”
“… Tôi không cần tủ thay đồ, ghế sẽ ngồi ghế người khác đã từng ngồi, nước tôi tự mang. Yên tâm đi, ông ta đã thất bại một lần, sẽ không tùy tiện ra tay, lần thứ hai nhất định sẽ càng cẩn trọng hơn.”
“Anh rốt cuộc đang thuyết phục tôi hay là đang dọa tôi?”
“An ủi cậu.”
“…”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thận Nguyên rầu rĩ quay người bò rạp trên lưng dựa sô pha: “Có cách nào đó nhanh, độc, chuẩn để tiêu diệt Lỗ Thụy Dương không?”
“Thuê sát thủ.”
“Cho nên tác phong làm người của Lỗ Thụy Dương từ trước đến nay vẫn luôn rất nhanh, độc, chuẩn.” Thẩm Thận Nguyên chán ngán thở dài. Tại sao người xấu làm việc xấu dễ dàng như vậy, tại sao người tốt muốn thực hiện chính nghĩa lại khó như vậy?
La Thiếu Thần xoa xoa đầu cậu, trêu: “Đó là nguyên nhân đến giờ này ông ta mới chỉ có vị hôn thê.”
Thẩm Thận Nguyên ban đầu còn chưa nghe hiểu, quay đầu nhìn khăn tắm, sau đó… hiểu ra. (Bụi: Tui hông hiểu gì hết á.)
Có ngày nghỉ đương nhiên phải hưởng thụ cho trọn vẹn.
Tuy rằng Thẩm Thận Nguyên không thể ra khỏi cửa, nhưng gọi hai suất đồ ăn, chuẩn bị một bữa ăn tối thịnh soạn dưới ánh nến vẫn không thành vấn đề. Để tạo nên không khí bữa tối dưới ánh nến, Thẩm Thận Nguyên cố ý kéo rèm cửa lại, bày đế nến kiểu Âu mới mua lên, cắm mấy ngọn nến đỏ, châm lửa, mang sâm panh ra, ra sức lắc lắc chai, sau đó ping một tiếng mở nút, trực tiếp phun thẳng về phía La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần cũng không tránh, trực tiếp đi qua ôm lấy cậu, dùng khuôn mặt ướt sũng cọ vào cậu.
Thẩm Thận Nguyên cười lớn.
Chuông cửa vang lên.
…
Tiếng cười tắt hẳn.
Bình luận truyện