Chương 333: 333: Cảm Ơn Em Đã Chờ Anh
Chương 333 CẢM ƠN EM ĐÃ CHỜ ANH
"Vừa nãy anh dạy hai lần, em đã biết chưa?"
"..."
"Còn nữa, gọi ‘ông xã’ đi."
Biết ông nội nhà anh!
Gọi ông xã cái đầu nhà anh!
Trần Ân Tứ bị anh đè đến nỗi không cử động được, bàn tay bị anh nắm chặt, kéo tới một chỗ nào đó, lòng bàn tay nóng bừng, làm cô cáu kỉnh chỉ muốn ấn anh xuống đất, đập anh một trận.
"Tần Kiết, anh cắn thuốc hả?"
"Chết tiệt, anh..."
Đầu lưỡi của anh lướt nhẹ qua vành tai cô, làm cô ngứa ngáy, hơi thở cũng hỗn loạn, tiếng chửi tục đã đến bên miệng chợt biến thành những tiếng ngâm nga run run.
...
Khi cánh tay Trần Ân Tứ mỏi nhừ không nhấc lên nổi, Tần Kiết cuối cùng cũng tha cho cô.
Lần này không chờ anh bế cô, tự cô lăn xuống giường, chạy vào phòng tắm không khác gì chạy trốn.
"Em chạy làm gì?"
Tần Kiết đi theo sau cô, mở cửa phòng tắm ra, Trần Ân Tứ nhớ đến kiệt tác ban nãy của anh trong phòng tắm nên không buồn để ý đến anh nữa.
Cô nhanh chóng rửa sạch tay, rút mấy tờ khăn giấy lau khô tay rồi vọt ra khỏi phòng tắm.
Tần Kiết bật cười, thong thả tắm rửa lại.
Ra khỏi phòng tắm, Tần Kiết đi tới bên giường, bế Trần Ân Tứ lên.
Trần Ân Tứ vẫn còn ám ảnh vụ việc vừa rồi tưởng anh định tiếp tục làm chuyện bậy bạ, liền theo phản xạ nhấc chân lên đá vào mặt anh: "Rốt cuộc anh có thôi đi không hả? Chẳng phải anh nói anh mệt rồi à?"
Tần Kiết bắt lấy chân Trần Ân Tứ, cúi đầu xuống lên hôn mắt cá chân cô.
Chân...
Da mặt Trần Ân Tứ vốn mỏng, cô ngượng ngùng rụt chân về, Tần Kiết thuận thế nắm lấy chân cô, đè lên người cô, đầu ngón tay của anh men theo cổ chân Trần Ân Tứ, nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân cô.
Trần Ân Tứ càng hoảng loạn hơn, cô vừa cố gắng rụt chân về, vừa cố gắng khuyên nhủ Tần Kiết: "Tần Kiết, anh phải kiềm chế lại, anh không nên phóng túng thế này, cơm thì phải ăn theo từng bữa, chứ không phải ăn một lần cho cả năm..."
Giọng điệu nghiêm túc của cô làm Tần Kiết bật cười: "Em coi chồng em là thiên tài thật đấy à? Dù em muốn làm cùng anh một lần, bây giờ anh cũng không làm nổi."
"Ai muốn làm với anh một lần!" Trần Ân Tứ tức giận cắn cằm Tần Kiết một cái.
"Anh, anh, anh muốn..." Tần Kiết ôm bạn gái đang nổi điên của mình, đổi sang một tư thế khác, "Là anh muốn làm một lần, nhưng bây giờ không làm nổi..."
Trần Ân Tứ hậm hực: "Đồ khốn."
"Đừng nháo nữa."
"Em nháo thế nào? Là anh nói anh không ‘làm’ được cơ mà, chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn hả..."
Càng không cho cô nháo, cô càng phải làm cho bằng được, phải trị cái "không được" của anh.
Anh có "được" hay không chẳng lẽ cô lại không biết?
Tần Kiết phì cười, "Cả người em chỉ có cái miệng này là cứng thôi."
Trần Ân Tứ không phục hừ một tiếng.
"Em hừ gì mà hừ, anh nói sai sao? Chỗ nào trên người em không mềm hả?" Tần Kiết nhìn ngón tay cô đang đặt trên yết hầu của mình với ánh mắt đầy sâu xa.
Ngón tay của Trần Ân Tứ run lên, giây tiếp theo cô hừ một tiếng thật to, rồi nhét tay vào trong chăn.
Động tác cuống quýt của cô làm Tần Kiết cười khe khẽ: "Em có biết mỗi khi em cãi bướng, anh muốn làm gì nhất không?"
Trực giác mách bảo Trần Ân Tứ rằng Tần Kiết sẽ không nói được gì hay ho cả, cô ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo: "Anh ngậm miệng lại."
"Anh muốn xách em lên, ném em lên giường, đè em xuống, dạy dỗ em cho đến khi em khóc gọi ‘anh trai’."
"..."
Thấy mặt mũi cô nhóc đỏ bừng, cứng họng không nói được gì, Tần Kiết lại cười: "Ban nãy không nên nói với em, trên người em chỉ có cái miệng này là cứng."
"...!Mà phải nói là..." Tần Kiết sáp đến gần tai Trần Ân Tứ, "...!Vậy em đừng khóc nhé."
"..."
Trần Ân Tứ thẹn quá hóa giận không thể nhẫn nhịn được nữa, cắn mạnh vào tay Tần Kiết.
Tần Kiết không hề né tránh, thoải mái để mặc cô cắn.
Cô nhóc này dễ mềm lòng, nhìn có vẻ ghê gớm, nhưng thật ra lực cắn nhẹ hều.
Đúng là hơi đau, song cô nhanh chóng nhả ra.
Vốn anh muốn trêu cô, nhưng không ngờ mải trêu quá lại thốt ra câu đó.
Vậy em đừng khóc nhé!
Câu nói ấy anh đã nói khi họ gặp lại nhau sau năm năm chia tay.
Chớp mắt đã bảy, tám tháng trôi qua rồi, trong bảy, tám tháng này đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh cũng bận rộn, nhưng khi nhớ lại, anh vẫn nhớ rõ như in, tất cả như mới xảy ra vào hôm qua vậy.
Ngày trước anh phạm sai lầm, lấy Tô Nam Nam ra thử lòng cô, kết quả không nhận được câu trả lời, tuổi trẻ bồng bột kiêu ngạo, anh đã đề nghị chia tay với cô.
Nhưng anh không muốn chia tay thật, nên mới đứng trước cửa nhà cả đêm, sáng sớm hôm sau anh nhận được điện thoại của Dung Dự, lão Dư đột nhiên sùi bọt mép trong văn phòng, có vẻ như sắp không qua khỏi.
Truyen DKM.com
Khi ấy đầu óc anh rối bời, không còn nhớ đến chuyện về nhà báo cho cô một tiếng, thậm chí là nhắn tin cho cô, anh chỉ biết chạy một mạch xuống tầng, đi thẳng tới bệnh viện.
Khi anh đến nơi, lão Dư đã đi rồi, chính xác thì khi xe cấp cứu đến văn phòng, lão Dư đã không qua khỏi.
Tần Kiết không thể chấp nhận nổi nhưng vẫn phải chấp nhận.
Hôm đó anh và Dung Dự giúp chị Lam đưa lão Dư về quê nhà.
Cả gia đình lão Dư sống dựa vào lão Dư, anh ta qua đời, hầu như mọi chuyện đều rơi vào tay Tần Kiết và Dung Dự.
Tần Kiết đi vội vàng, cho đến khi nhớ ra, anh liền gọi điện thoại cho Trần Ân Tứ, nhưng điện thoại của cô luôn trong tình trạng tắt máy.
Người anh em thân thiết sớm chiều bên nhau đột ngột qua đời, anh thật sự không thể quan tâm đến Trần Ân Tứ được nữa.
Tần Kiết gọi cho cô mấy cuộc mà cô đều không bắt máy, nên định chờ về Thượng Hải thì nói chuyện với cô.
Sau khi tổ chức tang lễ cho lão Dư xong, lo liệu cho chị Lam và Tái Tái xong, anh mệt mỏi trở về khu chung chư Hoa Viên, chào đón anh là phòng ngủ phụ trống không.
Ban đầu, Tần Kiết nghĩ cô chỉ đang giận dỗi mà thôi, nên không ngừng gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho cô.
Anh tìm người đại diện của cô, người đại diện nói cũng không biết Trần Ân Tứ đi đâu, cô vẫn chưa hết hợp đồng với công ty đại diện, nhưng lại không hề có một tin tức gì, cứ như giải nghệ vậy.
Có một thời gian rất dài anh không thể nào chấp nhận được việc cô bốc hơi khỏi cuộc sống của anh.
Cho đến rất lâu về sau, số điện thoại của cô bỗng nhiên không còn tồn tại, rồi trở thành số điện thoại của người khác, anh mới chấp nhận việc cô đã rời xa anh hơn nửa năm.
Tần Kiết không chấp nhận được đáp án này, anh luôn cảm thấy anh và cô chưa từng chia tay.
Hồi đó anh làm mọi việc rối tung lên, cả một nhóm cộng sự nói đi là đi, nói tan là tan, chẳng có một chuyện tốt đẹp nào.
Năng lượng tiêu cực ấy cứ đeo bám theo anh, anh bắt đầu mất ngủ, cảm xúc cũng rơi xuống đáy vực, ngày nào cũng cảm thấy đau khổ uất ức, hoặc vô cớ bực bội tức giận, tóm lại là suy sụp đến cực điểm.
Hồi đấy anh thật sự cảm thấy mình vô dụng, anh tuyệt vọng, để mặc bản thân sa ngã.
Anh mất một thời gian rất dài mới gượng dậy khỏi trạng thái này, anh ép bản thân mình quay trở về tình trạng trước khi cô rời đi, sau đó mới đi tìm cô.
Tần Kiết cúi xuống nhìn Trần Ân Tứ đang giận quá hóa thẹn trong lòng mình, bèn xoa đầu cô: "Cảm ơn."
Anh đột nhiên thay đổi thái độ, làm Trần Ân Tứ sửng sốt.
Tần Kiết nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ trước mặt, liền đặt một nụ hôn lên mí mắt và ấn đường của cô: "Cảm ơn em đã chờ anh."
Bình luận truyện