Chương 26: (18+)
Vừa tròn một tuần em không đi làm. Ánh mắt sếp Hạnh nhìn tôi ngày một kỳ lạ, nhưng cũng không nói thêm lời nào sau hôm đó.
"Này, sao cái Nhi mãi không đi làm thế? Ốm hả?" Bà tám xuyên lục địa nhổm người qua vách ngăn bàn nhìn tôi, sốt sắng hỏi.
Tôi gượng cười. "Không rõ nữa."
"Chúng mày không nói chuyện với nhau à? Mà này, hôm ấy mày hát là tặng cho ai? Sao chị thấy phản ứng của thằng Bảo có vẻ không được tự nhiên thế nhỉ?"
Tôi nhướng mày, hỏi lại: "Sao cơ?"
"Thì cái lúc mày hát, thằng Bảo nó cứ nhìn chằm chằm mày đó. Đừng nói là mày giựt bồ con Nhi nên hai đứa cãi nhau nha."
"Làm gì có, linh tinh."
Hóa ra, ai cũng biết em cùng cậu ấy là một đôi. Chỉ có tôi cứ ngốc nghếch ôm mãi hi vọng mà thôi.
Cả tuần nay, tôi không có cách nào liên lạc với em, chỉ lén lút đứng trước cổng nhà nhìn lên cánh cửa sổ phòng em mở hé.
Không ít lần tôi muốn thử hỏi Lan Chi, thế nhưng lại sợ em phát hiện ra, phản ứng sẽ hung bạo như hôm ấy.
Tôi cắt hết mọi liên lạc với Phương, thực sự không muốn nói thêm lời nào với cô ấy.
"Chị không định chịu trách nhiệm về những việc mình làm với em sao?" Vậy mà Phương tìm đến tận cổng Ngân hàng, không buông tha mà níu chặt lấy cánh tay tôi, "Chị có còn là con người nữa không vậy?"
"Em muốn chị phải chịu trách nhiệm thế nào? Chúng ta đều là con gái cả." Tôi mệt mỏi hất tay cô ấy ra.
"Chị phải ở bên em, cả đời này chỉ được yêu mình em thôi."
"Ngoài trừ điều đó, tất cả chị đều sẽ cho em."
Gương mặt xinh đẹp của Phương lúc giận trông thật sự hung tợn. Cô ấy nói: "Vậy chị định qua lại với con bé đó chứ gì? Nó làm chung với chị đúng không?"
"Đừng làm những điều ngu ngốc. Chị với em ấy không có gì cả, mọi chuyện kết thúc rồi." Tôi thực sự sợ hãi cái tính hiếu thắng của Phương, sợ sẽ có ngày cô ấy tổn thương tới em.
"Chị nói dối, em không tin."
"Phương, chị chưa từng gạt em."
Tôi thở dài, nhìn vào mắt cô ấy, trống rỗng nói: "Còn em, thì luôn lừa dối chị. Dừng lại được rồi, chị mệt mỏi lắm Phương ạ."
Sau hôm đó, Phương cũng không tới tìm tôi nữa.
Cuộc sống lại trở về như cũ, ảm đạm và cô đơn.
Tôi bắt đầu lên mạng tìm kiếm một công việc mới. Mặc dù thật sự khó khăn, nhưng tôi nghĩ đó là cách duy nhất khiến em quay trở lại ngân hàng.
Khi yêu một ai đó sâu nặng, tôi đặc biệt trở nên thật ngu ngốc. Cứ ôm mãi tổn thương về hết mình, hi sinh mọi thứ để đối phương có một cuộc sống thoải mái và hạnh phúc nhất.
"Em có muốn chuyển về làm tại các phòng giao dịch không? Thật ra các chi nhánh đều đang thiếu người, nhất là kiểm soát viên. Công việc cũng sẽ nhàn hơn hội sở rất nhiều." Sếp Hạnh nghiêm túc hỏi, cũng không có ý dò xét thái độ của tôi.
Có lẽ, sếp đã nhận ra điều gì không ổn rồi.
"Vâng, em sẽ suy nghĩ chuyện này ạ." Tôi gượng gạo đáp.
"Kinh nghiệm của em rất phong phú, về phòng giao dịch làm kiểm soát viên sẽ tốt hơn nhiều."
Tôi biết, công việc cũng sẽ nhàn hơn ở hội sở. Thế nhưng, tôi thực sự không đành lòng rời xa nơi duy nhất có thể cùng em chạm mặt.
Vào nhà vệ sinh, tôi vã nước lạnh lên mặt.
Hiện tại tôi không đủ tỉnh táo để quyết định chuyện gì cả. Cuộc đời cứ như những con tốt ở trên bàn cờ, chỉ có tiến về phía trước theo sự sắp xếp của người chơi, hết tác dụng thì hi sinh và bị gạt bỏ một cách oanh liệt.
Nhìn đôi mắt trũng sâu cùng gương mặt ẩm ướt của mình trong gương, tôi thở dài, lại vỗ vỗ thêm một ít nước lạnh.
Hai mươi chín rồi, đã chẳng còn trẻ trung và nhan sắc như các em sinh viên mới ra trường nữa. Đi xin việc ở nơi khác tầm này, thật sự khó cho tôi.
Mải suy nghĩ, tôi không biết cánh cửa nhà vệ sinh bị khép lại từ lúc nào, đem theo một tiếng "xoạch" khóa lại.
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn người vừa mới đi vào.
Không ngờ lại khiến trái tim thót lên vì bối rối.
"Nhi? Sao em lại ở đây?" Tôi trân trân nhìn em, lắp bắp nói không ra hồn. "Em đi làm lại rồi hả? Từ lúc nào..."
"Chị làm em phát điên lên rồi."
Gương mặt em đỏ bừng, mồ hôi nhễu xuống hai bên thái dương, cứ như vừa chạy thật gấp gáp ngoài nắng trở vào. Ánh mắt em vằn đỏ, bước nhanh về phía tôi, đẩy tôi vào trong buồng vệ sinh gần đó.
"Nhi à, đau chị."
Lưng va vào nắp bồn cầu, rất nhanh bị em khóa chặt lấy hai cánh tay. Em ngồi trên đùi tôi, hung hăng kéo cà vạt trên cổ áo tôi xuống.
"Chị Trang, em không thể tha cho chị được."
Em thì thầm, cầm sợi cà vạt trói chặt lấy cổ tay tôi.
Tôi từ kinh ngạc dần trở nên hốt hoảng, đối với sự hung hăng của em mà nhỏ giọng nói: "Em làm gì vậy? Đừng, nơi này là cơ quan, có nhiều người..."
Lời chưa dứt, em đã mạnh bạo cướp lấy môi.
Đầu lưỡi em mềm mại nóng nảy quấn lấy lưỡi tôi, vụng về nhưng thô bạo tàn sát trong khoang miệng ẩm ướt. Tôi bị hôn tới choáng váng, miệng khe khẽ rêи ɾỉ, tay nhẹ đẩy vai em.
Em bất ngờ dứt khỏi nụ hôn, một tia nước bọt lấp lánh vương trên khóe miệng.
"Ưm, chị khó thở..."
Gương mặt em ửng hồng quyến rũ, ánh mắt nhìn tôi đầy nóng bỏng. Trong giây lát lại ghé mặt xuống cắn lên khóe môi tôi, chỉ đợi tôi hé miệng thở dốc lại trườn lưỡi nóng ẩm vào.
Âm thanh ma sát vang lên đầy mĩ vị.
Cúc áo bị em mở ra, cơ thể khẽ rùng mình. Bàn tay em mạnh bạo kéo nửa áσ ɭóŧ của tôi xuống, ngón tay lành lạnh chạm vào đầu ngực, mê mẩn xoay vòng quanh điểm mẫn cảm mà xoa.
"Ưm, đừng..."
Kɦoáı ƈảʍ ập đến đột ngột, tôi không kìm được mà nghiêng đầu rên khe khẽ. Bầu ngực căng tròn, dựng thẳng đứng đâm vào lòng bàn tay mềm mại của em. Xấu hổ khiến mặt tôi nóng lên, ánh mắt nhìn em dần trở nên mơ hồ.
"Chị Trang thật đẹp."
Em khẽ thì thầm bên tai tôi, cúi đầu liếʍ ɭáρ trên cổ. Bàn tay em không yên phận, mân mê xoa bóp trên ngực tôi.
Làn da trắng liền để lại những vệt hồng xấu hổ. Cổ tay bị trói đặt trên tóc em siết lấy. Em nâng mắt nhìn tôi khiêu gợi, đột ngột hé miệng ngậm lấy điểm đang căng cứng trên ngực tôi.
"Ư..."
Lưỡi em linh hoạt trêu đùa, âm thanh nhớp nháp vang lên trong không gian chật chội. Đảo một vòng quanh đầu ngực, miệng em nhỏ xinh khẽ nút lên chấm hồng ấy. Nóng bỏng cùng ướŧ áŧ khiến tôi rơi vào đê mê, cơ thể ưỡn lên đón nhận.
Tay em xoa nắn bầu ngực bên kia của tôi, ngón tay gảy lên chiếc núm tròn đang dựng đứng.
Tôi rùng mình, cố nhịn lại tiếng rêи ɾỉ.
"Chị Trang, em không chịu nổi được nữa." Em cầm lấy cổ tay tôi, vòng qua cổ mình, ép bộ ngực trần trụi của tôi dựa vào lớp áo mỏng của em. "Em mặc kệ chị với cô ta đã phát sinh quan hệ gì, em yêu chị. Em chỉ muốn có chị thôi."
Tôi mở mắt nhìn em, kinh ngạc không thốt nên lời.
Em nói em yêu tôi, thật sao?
Không để cho tôi chất vấn, em lại ghé đầu hôn tôi cuồng nhiệt.
Lần này, tôi thực sự đáp lại em.
Đem chiếc lưỡi nhỏ nhắn của em quấn lấy, tôi ghì tóc em, hôn thật sâu. Nước mắt lăn trên má, chẳng biết là có bao nhiêu tủi hờn.
Em nghiêng đầu, để tôi hôn lên xương quai xanh quyến rũ. Bàn tay em vuốt ve mái tóc tôi, gương mặt vì du͙ƈ vọиɠ mà trở nên mĩ lệ. Em vòng tay, tháo bỏ nút gài áo ngực của tôi.
"Mình làʍ ŧìиɦ đi." Em thở dốc, giọng nói có chút khàn khàn.
Tay em vuốt ve đùi tôi, cách một lớp quần vải vẫn cảm thấy ấm nóng.
Thân thể em cọ trên người tôi, tạo cái âm thanh xột xoạt vô cùng bức bối. Tôi cảm thấy nơi đó của chính mình đang dần trở nên ướŧ áŧ theo từng cử động của em, không nhịn được mà kéo một bên áo phông của em xuống, vội vàng hôn lên bầu ngực nõn nà.
"Ưm, chị Trang, em thích chị."
Lời em nói như càng khiến tôi trở nên kích động, dấu răng để trên làn da của em ngày một rõ.
"Nói lại, chị muốn nghe."
Tôi đã nhìn thấy nụ hoa ửng hồng xinh xắn của em, cổ tay dù bị trói chặt vẫn nhẹ nhàng cầm lấy, day day trên đầu ngón tay.
"Em yêu chị, em yêu mỗi chị thôi."
Em cọ khuôn ngực đầy đặn lên gương mặt tôi. Hương thơm nồng nàn quyến rũ trong giây lát khiến tôi đánh mất chút lý trí còn xót lại, hé miệng ngậm lấy đầu ngực đang căng cứng của em.
Trong miệng vừa mềm mại ấm nóng, lưỡi tôi cuồng nhiệt đảo quanh chiếc núm xinh đẹp. Nước bọt nhiễu trên ngực, trong chốc lát gây nên cảnh tượng vô cùng bỏng mắt.
Cộc, cộc, cộc.
Đột ngột tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là giọng nói như trời đánh của bà tám xuyên lục địa. "Ai ở trong đó nửa tiếng rồi vậy? Táo bón hả? Tôi cũng đau bụng lắm rồi."
Tôi và em nhìn nhau, tẽn tò.
"Tạm tha cho chị. Tối nay tính tiếp." Em thì thầm.
Bình luận truyện