Hạ Luyến Tương Phùng

Chương 4



Phương Cảnh Hoán buông tay cô ra, rụt tay mình vào trong tay áo, vẻ mặt bình tĩnh, tai đỏ rực, ngồi thẳng, cánh tay tự nhiên đặt trên bàn.

Mạnh Kim Ca buông mắt, cười khanh khách gọi anh: “A Hoán ơi.”

“……..”

Cô nằm gối tay lên bàn, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn anh, âm thanh mềm mại, còn cố ý kéo dài âm cuối: “A Hoán à.”

“Có chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ muốn kêu tên cậu thôi.”

“……..”

“A Hoán ơi.”

Phương Cảnh Hoán bị ánh mắt với giọng điệu của cô làm cho mặt đỏ tai hồng, giả vờ hung hăng nói: “Câm miệng! Học đi!”

Mạnh Kim Ca thấy phản ứng đáng yêu của anh, chôn mặt ở cánh tay cười không ngừng, Phương Cảnh Hoán buồn bực vò đầu cô: “Không cho cười nữa.”

“Được, được, không cười nữa” Mạnh Kim Ca không trêu anh nữa, ngồi dậy lấy sách tiết đầu ra để học.

Giờ là tiết ngữ văn của thầy chủ nhiệm, Mạnh Kim Ca lấy sách từ trong ngăn kéo, tờ phiếu điểm đồng thời rơi ra.

Cô tò mò nhặt lên, nhìn thấy số điểm các môn, mở to mắt.

___ Làm sao lại thấp như vậy?

Mạnh Kim Ca thời trung học không tính là học bá, nhưng thành tích cũng thuộc top đầu trường, sau đó lên thẳng đại học.

Từ từ …….. đời này cô không phải ngay cả đại học cũng không đậu nổi đấy chứ?

Không được! Không thể được! Cô tuyệt đối không cho phép chuyện mất mặt ấy xảy ra.

Phương Cảnh Hoán xoay bút nghe giảng, liếc mắt thấy khuôn mặt đầy hoang mang và đau buồn của Mạnh Kim Ca, nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Thành tích của tớ thấp quá đi”. Mạnh Kim Ca lẩm bẩm: “Vậy mà rớt khỏi top một trăm của trường, hoàn toàn không đúng với trình độ của tớ.”

“Trước hôm khảo sát cậu bị bệnh, phát huy thất thường.”

Mạnh Kim Ca lật trái lật phải xem, càng nghĩ càng thấy kì lạ.

Trong trí nhớ của cô, thời trung học cô chưa từng rớt khỏi top 100.

Phương Cảnh Hoán nhìn lướt qua, nhắc nhở: “Cậu có chắc đây là bảng điểm của cậu không?”

“Đương nhiên đây là thành tích của tớ…… Ủa? Sao lại là của cậu?”

Anh không để ý nói: “Lúc cậu giúp tớ học bù đã lấy nó.”

Mặc dù thành tích của Phương Cảnh Hoán không tốt bằng cô, nhưng cũng chỉ chênh lệch mười điểm, kiểu gì cũng không đến mức cô phải giúp anh học bù.

Mạnh Kim Ca càng thấy khó hiểu: “Tớ giúp cậu lúc nào cơ…”

“Mạnh Kim Ca, Phương Cảnh Hoán!”. Chủ nhiệm lớp ném viên phấn còn nửa về phía họ, tức giận nói: “Hai trò có muốn lên bảng giảng thay tôi không?”

Bọn họ đồng thời im lặng cúi đầu, bộ dáng nhận sai, ngoan ngoãn nghe giảng.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, chủ nhiệm lớp dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hai người, xoay người rời đi.

Mạnh Kim Ca hiểu rõ ánh mắt kia là muốn nói “Sau tan học tôi đợi hai trò”, vì vậy nên nhanh chóng viết bản kiểm điểm 800 chữ, rồi lại làm phiền Phương Cảnh Hoán: “A Hoán, cậu viết xong bản kiểm điểm rồi à?”

“Viết rồi”. Phương Cảnh Hoán thuận miệng hỏi: “Muốn tớ viết giúp cậu à?”

Mạnh Kim Ca xua tay nói: “Không cần, tự tớ viết được.”

Nhìn tờ kiểm điểm trên bàn, Mạnh Kim Ca bỗng nhiên nhớ đến một người _______ bạn tốt của cô Tiết Hưng Tu.

Tiết Hưng Tu chuyển đến lớp bọn họ vào năm mười hai, tính cách cởi mở, hào phóng, rất nhanh đã trở thành bạn bàn trên của Mạnh Kim Ca.

Bọn họ là mối quan hệ thuần khiết, không có chút mập mờ gì cả, người Tiết Hưng Tu thích là bạn thân cô Hà Tư Ân.

Thành tích các môn của Tiết Hưng Tu đều đạt trung bình, chỉ có Ngữ Văn là nổi trội, nhiều bài thi trở thành văn mẫu. Để cô giúp theo đuổi Hà Tư Ân, cậu ta đã bị bắt viết bản kiểm điểm vì đi muộn thay cô.

Tình yêu lớp 12 chỉ có thể tạm thời giữ kín, nên Tiết Hưng Tu vẫn luôn chờ đến lúc tốt nghiệp, mặc dù không học chung trường đại học với Hà Tư Ân nhưng vẫn không kể gió mưa, cuối tuần đến tìm cô ấy, vun đắp tình cảm, sau đó thành công thổ lộ rồi ở bên nhau.

Đáng tiếc là vào năm ba, hai người cãi nhau vì chuyện Tiết Hưng Tu xuất ngoại du học rồi chia tay.

Hà Tư Ân ngoài miệng luôn mắng cậu ta là đồ khốn nạn, tra nam, nhưng thật ra vẫn không thoát khỏi mối tình này, Tiết Hưng Tu ở nước ngoài vẫn độc thân, thỉnh thoảng tìm cô nói bóng gió hỏi thăm tình hình của Hà Tư Ân.

Cho dù Mạnh Kim Ca cảm thấy bọn họ sớm muộn gì cũng làm lành, nhưng bây giờ trở lại, có lẽ mình vẫn nên giúp đỡ, khuyên nhủ hai người.

Mối tình đầu không thể buông bỏ được, nhiều năm sau gương vỡ lại lành, nghe cũng này nọ và tốt đẹp thật đấy, nhưng cũng không thể bằng từ vườn trường đến váy cưới, một đường thẳng tiến.

Nghĩ vậy, Mạnh Kim Ca nhịn không được mà cong môi.

“Cậu đang cười gì vậy?”Giọng nói vang lên bên tai mang chút không vui.

Mạnh Kim Ca chuẩn bị nhắc đến “Tiết Hưng Tu”, bỗng nhiên nghĩ lại bây giờ vẫn đang là lớp 11, vẫn chưa quen biết cậu ta nên cô chỉ có thể cười nói: “Đang nghĩ về sau có lẽ nên kiếm một tên xui xẻo chuyên giúp tớ viết kiểm điểm.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Phương Cảnh Hoán ngay lập tức trở nên khó coi, nghiến răng hỏi: “Tên xui xẻo đó có phải rất đẹp trai không?”

“Đúng vậy!” Mạnh Kim Ca trả lời theo bản năng, Tiết Hưng Tu quả thật rất đẹp trai, lúc chuyển đến đã tạo nên làn sóng thảo luận sôi nổi trong trường, vẻ ngoài của cậu ta đều được mọi người công nhận.

Nói xong, người bên cạnh nửa ngày không nói gì, cô cảm thấy nhiệt độ không khí cũng ngày càng thấp xuống, liếc mắt xem thử phát hiện quả nhiên đang giận.

Mạnh Kim Ca chọc chọc tay anh: “Tớ không phải đang nói cậu đâu.”

Phương Cảnh Hoán càng tức: “Tớ biết”.

“Vậy cậu tức giận cái gì chứ?” Mạnh Kim Ca mờ mịt chớp mắt, rồi sau đó nhận ra, chắc là tức giận vì cô không tìm anh, rồi lo cô sẽ thích người khác.

Mạnh Kim Ca lại chọc tay anh, Phương Cảnh Hoán né đi, cô túm tay áo đồng phục, anh hất ra,  Mạnh Kim Ca trực tiếp nắm lấy tay anh, ghé sát gần bên tai anh nói: “Trong lòng tớ, cậu luôn đẹp nhất, tốt nhất.”

Cả người Phương Cảnh Hoán cứng đờ.

Cô dùng ngón trỏ gãi nhẹ vào cánh tay anh, mang theo vài phần mềm mại, nghiêm túc nhấn mạnh: “Thật đó, không lừa cậu đâu.”

Tớ chỉ thích cậu.

Trước nay đều là cậu.

Phương Cảnh Hoán hơi nghiêng đầu, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ, hai má lại không nhịn được mà đỏ lên, rõ ràng thích nhưng lại hừ nói: “Đừng tưởng tớ không biết cậu thích tên ăn chơi trác táng đẹp trai nhất lớp bên.”

Gương mặt của tên đẹp trai nhất lớp bên Mạnh Kim Ca sớm đã quên mất, đập tay lên bàn, bất mãn phản bác: “Cái gì, tớ thích hắn hồi nào, ai nói với cậu vậy hả?”

“Lúc trước hai lớp có trận giao lưu bóng rổ, cậu nhìn hắn không rời mắt.”

Mạnh Kim Ca đúng là thích mấy nam sinh có chút kiêu ngạo lưu manh, Tiết Hưng Tu cũng là kiểu người này, nhưng cũng chỉ là bạn bè.

Lời giải thích của cô sắp ra khỏi miệng, bỗng nhiên chuyển thành: “Làm sao cậu biết được tớ nhìn hắn.”

“………”

Phương Cảnh Hoán cúi đầu làm bài tập.

“Không lẽ cậu nhìn lén tớ?”

“……….”

“Bảo sao lớp mình thua.”

Phương Cảnh Hoán trừng mắt nhìn cô, giống như chó con nhỏ bị phát hiện bí mật nhìn trộm, chỉ thiếu điều nhe răng hướng cô hung hăng sủa hai tiếng gâu gâu.

Mạnh Kim Ca chống má cười, dỗ dành anh: “Lần sau tớ chỉ nhìn cậu, suốt trận đấu chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, như vậy đã được chưa?”

Cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Lần sau?”

“Ấy, không đúng” Mạnh Kim Ca sửa lại: “Là từ nay về sau.”

Từ nay về sau tớ chỉ nhìn cậu.

Phương Cảnh Hoán nhỏ giọng: “Ai thèm tin lời nói dối của cậu.”

Sau đó lại xoay đầu, giọng điệu hung ác, nhưng ánh mắt nhìn cô lại tràn đầy tình ý: “Đây là cậu nói, dám lừa tớ thì cậu xong đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện