Hắc Bá Tước Vui Vẻ

Chương 5-2



"Có phải anh nói cái loại yêu xa, ngày ngày viết e-mail, lên net nói chuyện phiếm hay không?" Nước mắt cô rơi xuống,

Anh lắc đầu, nhìn cô chăm chú thâm tình, vươn ngón tay vuốt nước mắt cô."Đừng nói anh chỉ có thể thấy em từ trong máy vi tính, quá tàn khốc."

"Nhưng mà anh ở tận Venice, còn em ở Đài Loan, giữa chúng ta có khoảng cách." Cô sợ hãi đưa tay dán trên ngực anh, phát hiện tim của anh nhảy thật cuồng loạn.

"Đưa đến em Venice, không cần làm việc nữa..." Anh không đành lòng thấy cô làm loại công việc hầu hạ người này ở trong nhà hàng.

Cô nghi ngờ hỏi: "Nhưng là em phải ăn cơm, cũng cần chỗ ở."

"Thì ở nhà anh."

Cô suy nghĩ một chút, giống như có chút không đúng lắm... “Không phải là anh thương hại em làm phục vụ, muốn nuôi em đi?"

"Anh không muốn để cho em tiếp tục làm loại công việc hầu hạ người này."

Cô nhẹ nhàng rút tay lại, lui ra từng bước, hiểu lầm này cũng quá lớn rồi, cô làm phục vụ hoàn toàn chỉ là vì muốn biết rốt cuộc anh có quên cô hay không, chẳng qua là một cuộc thử nghiệm mà thôi! Cô không muốn anh thương hại mình, cô cũng không phải là sủng vật, có thể để cho anh mua về nhà cưng chìu, hơn nữa lỡ như có một ngày anh không còn yêu cô? Một cước đạp cô trở về Đài Loan là được sao?

Không được, cô không thể đồng ý cùng anh đi xa đến Venice, tương lai cô còn phải tiếp nhận vị trí của cha, làm sao có thể cùng anh đi? Cô thà rằng lưu lại những kí ức tốt đẹp lúc trước để nhớ lại, cũng không thể bị tình yêu xông cho lú lẫn.

"Được không?" Anh nóng nảy hỏi, hi vọng cô đồng ý, lúc này trong thư phòng bên trong phòng truyền tới chuông điện thoại, cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, cũng cắt đứt lý trí của cô, cô lâm vào tình trạng giãy giụa giữa vũng bùn...

"Anh đi nhận điện thoại một cái, em ở yên chỗ này đừng đi..." Ưng Tư Lạc hai tay đè thấp, lấy tay ý bảo cô cần phải chờ anh.

“Được." Cô thấy anh để ý mình như vậy, trong lòng có ngàn vạn khổ sở.

"Em sẽ không tự nhiên biến mất, nhất định chờ anh." Cô cười nhạt, anh mới an tâm tránh ra.

Cô ở lại vườn hoa, cũng không biết nên nói thế nào mới không làm anh tổn thương, sâu u trong ánh mắt anh lộ ra một cỗ hiu quạnh làm người ta đau lòng như siết chặt lòng của cô, hại cô cho dù nhìn một chút tim cũng đau, cô không hiểu người đàn ông thành công trong sự nghiệp giống như anh, tại sao lại quan tâm cô như thế, cái này không đúng tý nào, sao lại yêu người nghịch ngợm gây sự như cô vậy?

Nhất là bình thường ý tưởng của cô đặc biệt nhiều, nhưng mà hiện tại ý tưởng gì cũng không nghĩ ra được.

Cô vừa thong thả bước đi, vừa nghĩ tới nên nói như thế nào mới đủ uyển chuyển lại không làm tổn thương người khác, điện thoại di động ở trong túi bỗng rung lên, cô móc ra nhìn, là chị hai điện tới, cô đảo ống nghe nhỏ giọng hỏi: "Chị hai, chuyện gì?"

"Em gái... Nguy rồi! ... Hôm nay một người ban phục vụ đến phòng giặt quần áo lấy đồng phục... Phát hiện đồng phục không thấy... Có thể là món mà chị trộm... Em mau cởi ra... Chị còn phải đưa trở về." Chị hai nhà họ Tề từ trước đến nay luôn là chậm rãi một lần gấp gáp này, giọng nói so với khóc còn khó nghe hơn.

"Chị hai, trước đừng hoảng hốt, chị đang ở đâu?" Tề Vân Vân đang rầu rĩ vì không có ý tưởng, lại bị chị hai ảnh hưởng, cũng luống cuống theo.

"Chị đang ở ngoài cửa phòng tổng thống... Năn nỉ em mau cởi ra để cho chị còn cầm đi... Ăn cắp trong nhà hàng không phải chuyện đùa...nếu bị phát hiện sẽ bị đuổi việc." Chị hai nhà họ Tề rất sợ bị phát hiện.

"Được, em lập tức đến cửa đưa quần áo cho chị." Trong lòng Tề Vân Vân biết chị hai đã làm một việc rất liều lĩnh để giúp mình, cô cũng không thể cho chị ấy bị bắt lỗi, nếu hại chị hai mất việc, cô sẽ rất tự trách.

Cô vội vàng rời khỏi vườn hoa, vào bên trong phòng, đứng ở trước ngã ba thông giữa phòng bếp với phòng khách, bỗng nhiên dừng lại.

Chần chờ một chút, cô nên tới phòng bếp đi để tìm túi quần áo của mình tới trước rồi tìm cái chỗ kín đáo thay quần áo của mình xong mới đưa đồng phục ra cho chị hai? Hay là cởi đồng phục phục vụ trên người xuống ném cho chị hai trước rồi mới mau chóng chạy vào phòng bếp tìm túi quần áo?

"Em gái... Mau lên... Nếu có người đến sẽ không tốt..." Tề chị hai âm thanh đã phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện