Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!
Chương 108: Tại Sao Em Lại Khóc?
Đông Phương Tước đưa tay muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng là Đinh Tiểu Lộ không muốn, cô né tránh hắn.
" Tại sao em lại khóc chứ? Tay có đau không?" Hắn hỏi cô, hắn là người bị đánh nhưng lại sợ cô đau.
" Anh muốn đi thì thể đi liền ngay bây giờ! Chuyện trả thù của tôi không cần anh lo!" Đinh Tiểu Lộ ấm ức nói, cô không hiểu được mình nữa rồi.
Nghĩ đến không thể gặp lại hắn, cô lại bật khóc như đứa trẻ, cô không muốn như vậy, nhưng nước mắt cứ tuôn không ngừng. Đông Phương Tước nhất thời không biết phải làm thế nào, hắn chỉ giỏi gϊếŧ người, còn chuyện dỗ dành phụ nữ là chuyện không thể.
" Em đừng khóc! Tôi xin lỗi!" Hắn cuống quýt nói xin lỗi, dù cho hắn không biết mình sai ở chỗ nào.
Nghe giọng nói của hắn, Đinh Tiểu Lộ lại càng khóc lớn hơn. Điều mà trước đây, cho dù là Cao Tuấn, cô cũng chưa từng khóc trước mặt ông ấy nhiều như vậy.
" Em muốn tôi phải làm sao bây giờ?" Đông Phương Tước đầu óc rối bời, nhưng hắn lại không dám lớn tiếng với cô, hình như sức chịu đựng của hắn càng lúc càng tốt.
Ở Đinh Tiểu Lộ còn đang khóc nức nở, hắn không biết làm cách nào, liền cúi xuống ngăn chặn đôi môi của cô. Bị tấn công bất ngờ Đinh Tiểu Lộ trợn tròn mắt nhìn hắn, cái tên đáng ghét này trong lúc cô đang nổi giận, cũng có thể tùy tiện chiếm tiện nghi của cô.
" Cái tên khốn kiếp này!" Đinh Tiểu Lộ phẫn nộ dùng sức đẩy mạnh hắn ra.
" Cuối cùng cũng chịu nín khóc rồi!" Hắn lên tiếng.
Vừa nãy nụ hôn kia, Đông Phương Tước còn có thể cảm nhận được vị mặn của nước mắt của cô, xem ra là khóc đến thương tâm rồi.
" Anh là đồ khốn! Sau những chuyện kinh khủng anh đã làm với tôi, bây giờ chỉ một câu xin lỗi là có thể bỏ qua hết sao hả? Được rồi, anh có thể cút khỏi cuộc sống của tôi rồi. Anh mau biến mất khỏi cuộc đời của tôi đi! Cái đồ hạ lưu nhà anh!" Đinh Tiểu Lộ nấc nghẹn kêu gào, tay cô không ngừng đấm vào ngực hắn.
" Đinh Tiểu Lộ, em cứ như thế này làm sao tôi có thể buông tay em!" Đông Phương Tước cười khổ nói.
Hành động của cô nói cho hắn biết, là cô đã yêu hắn rồi. Nếu đã như vậy, thì đừng trách hắn tại sao không chịu buông tha cho cô, cả đời này cũng đừng mong có thể thoát khỏi tay hắn.
" Em có yêu tôi đúng không? Tiểu Lộ, đừng tiếp tục che giấu tôi!" Đông Phương Tước nắm lấy bàn tay nhỏ của cô hỏi.
Hắn áp bàn tay của cô lên ngực mình, nơi trái tim đang đập mãnh liệt trong lồng ngực hắn.
" Em có nghe thấy nó đang đập rất nhanh không? Đinh Tiểu Lộ, nó đang chờ câu trả lời của em!"
" Tôi..." Đinh Tiểu Lộ ấp úng, cô muốn nói là cô cũng yêu hắn, nhưng thật sự lời nói tưởng chừng như đơn giản, lại đến đầu môi không thể thốt ra.
Đông Phương Tước ánh mắt mong chờ nhìn cô, nếu câu trả lời là có, hắn sẽ tiếp tục giữ chặt lấy cô không buông. Thật ra chưa bao giờ hắn nghĩ sẽ buông tay cô, vì cô đã chiếm hữu được trái tim của hắn rồi.
" Tiểu Lộ!" Hắn đang gọi tên cô, bằng một âm thanh dịu dàng nhất.
Đinh Tiểu Lộ còn đang ngẩn ngơ, thì Đông Phương Tước động tác mau lẹ, hắn nhanh tay bỏ thứ gì đó vào miệng của cô.
" Có ngon không? Đây là loại kẹo lúc nhỏ em thích nhất!" Đông Phương Tước cười nói.
Đinh Tiểu Lộ không nghĩ mười tám năm rồi, mà hắn vẫn còn nhớ cô thích thứ gì. Mùi vị này thật quen thuộc, nó rất ngọt. Không thể tiếp tục im lặng được nữa, người đàn ông này, cô muốn.
" Tôi không muốn anh đi! Tôi càng không muốn rời xa anh, đừng bỏ rơi tôi có được không? Tất cả mọi người đều bỏ đi hết rồi, tôi không chịu được cảm giác này. Thật sự không thể chịu nổi, rất khó chịu!" Đinh Tiểu Lộ nghẹn ngào nói, cơ thể cô đang run lên từng cơn.
" Tôi yêu anh! Vậy nên, đừng đi!" Cuối cùng Đinh Tiểu Lộ cũng có thể nói ra, cô cảm thấy thật thoải mái, không còn nặng lòng nữa rồi.
" Em rốt cuộc cũng chịu thật lòng với tôi rồi!" Hắn mãn nguyện nói, dù là trong mơ hắn cũng muốn nghe cô nói yêu hắn.
Đông Phương Tước đến gần cô, hắn đưa tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy. Hắn còn nghĩ đây chỉ là giấc mơ mà thôi, nếu thật sự là vậy hắn nguyện sẽ không tỉnh lại.
Đông Phương Tước lại không thể kìm chế, hắn đưa tay nâng cằm cô lên, tiếp tục hôn lên cánh môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Sự mềm mại cứ cuốn hút lấy hắn, Đông Phương Tước lại cắи ʍút̼ nó, hắn nhẹ nhàng mà thưởng thức.
Đông Phương Tước lại nhanh chóng tách ra cánh môi của Đinh Tiểu Lộ, hắn từ từ xâm nhập vào khoang miệng của cô. Mọi ngóc ngách đều được hắn chạm vào, nước bọt của hai người hòa lẫn vào nhau, mùi hương thơm ngọt của viên kẹo càng làm cho hắn thêm phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Đinh Tiểu Lộ lại quay cuồng trong du͙ƈ vọиɠ, cô lại ham muốn cái cảm giác đê mê, mà khoái lạc đến tận trời này. Đông Phương Tước vẫn triền miên quấn lấy đầu lưỡi ướŧ áŧ của cô, bị hắn cướp hết không khí, Đinh Tiểu Lộ đầu óc choáng váng.
" Ah, đừng!" Đinh Tiểu Lộ vội vàng đẩy hắn ra, hơi thở của cô dồn dập.
Ánh trăng đêm nay thật sáng, soi sáng gương mặt e thẹn của Đinh Tiểu Lộ, đôi mắt màu nâu sâu thẳm như muốn nói điều gì đó.
" Tại sao em lại khóc chứ? Tay có đau không?" Hắn hỏi cô, hắn là người bị đánh nhưng lại sợ cô đau.
" Anh muốn đi thì thể đi liền ngay bây giờ! Chuyện trả thù của tôi không cần anh lo!" Đinh Tiểu Lộ ấm ức nói, cô không hiểu được mình nữa rồi.
Nghĩ đến không thể gặp lại hắn, cô lại bật khóc như đứa trẻ, cô không muốn như vậy, nhưng nước mắt cứ tuôn không ngừng. Đông Phương Tước nhất thời không biết phải làm thế nào, hắn chỉ giỏi gϊếŧ người, còn chuyện dỗ dành phụ nữ là chuyện không thể.
" Em đừng khóc! Tôi xin lỗi!" Hắn cuống quýt nói xin lỗi, dù cho hắn không biết mình sai ở chỗ nào.
Nghe giọng nói của hắn, Đinh Tiểu Lộ lại càng khóc lớn hơn. Điều mà trước đây, cho dù là Cao Tuấn, cô cũng chưa từng khóc trước mặt ông ấy nhiều như vậy.
" Em muốn tôi phải làm sao bây giờ?" Đông Phương Tước đầu óc rối bời, nhưng hắn lại không dám lớn tiếng với cô, hình như sức chịu đựng của hắn càng lúc càng tốt.
Ở Đinh Tiểu Lộ còn đang khóc nức nở, hắn không biết làm cách nào, liền cúi xuống ngăn chặn đôi môi của cô. Bị tấn công bất ngờ Đinh Tiểu Lộ trợn tròn mắt nhìn hắn, cái tên đáng ghét này trong lúc cô đang nổi giận, cũng có thể tùy tiện chiếm tiện nghi của cô.
" Cái tên khốn kiếp này!" Đinh Tiểu Lộ phẫn nộ dùng sức đẩy mạnh hắn ra.
" Cuối cùng cũng chịu nín khóc rồi!" Hắn lên tiếng.
Vừa nãy nụ hôn kia, Đông Phương Tước còn có thể cảm nhận được vị mặn của nước mắt của cô, xem ra là khóc đến thương tâm rồi.
" Anh là đồ khốn! Sau những chuyện kinh khủng anh đã làm với tôi, bây giờ chỉ một câu xin lỗi là có thể bỏ qua hết sao hả? Được rồi, anh có thể cút khỏi cuộc sống của tôi rồi. Anh mau biến mất khỏi cuộc đời của tôi đi! Cái đồ hạ lưu nhà anh!" Đinh Tiểu Lộ nấc nghẹn kêu gào, tay cô không ngừng đấm vào ngực hắn.
" Đinh Tiểu Lộ, em cứ như thế này làm sao tôi có thể buông tay em!" Đông Phương Tước cười khổ nói.
Hành động của cô nói cho hắn biết, là cô đã yêu hắn rồi. Nếu đã như vậy, thì đừng trách hắn tại sao không chịu buông tha cho cô, cả đời này cũng đừng mong có thể thoát khỏi tay hắn.
" Em có yêu tôi đúng không? Tiểu Lộ, đừng tiếp tục che giấu tôi!" Đông Phương Tước nắm lấy bàn tay nhỏ của cô hỏi.
Hắn áp bàn tay của cô lên ngực mình, nơi trái tim đang đập mãnh liệt trong lồng ngực hắn.
" Em có nghe thấy nó đang đập rất nhanh không? Đinh Tiểu Lộ, nó đang chờ câu trả lời của em!"
" Tôi..." Đinh Tiểu Lộ ấp úng, cô muốn nói là cô cũng yêu hắn, nhưng thật sự lời nói tưởng chừng như đơn giản, lại đến đầu môi không thể thốt ra.
Đông Phương Tước ánh mắt mong chờ nhìn cô, nếu câu trả lời là có, hắn sẽ tiếp tục giữ chặt lấy cô không buông. Thật ra chưa bao giờ hắn nghĩ sẽ buông tay cô, vì cô đã chiếm hữu được trái tim của hắn rồi.
" Tiểu Lộ!" Hắn đang gọi tên cô, bằng một âm thanh dịu dàng nhất.
Đinh Tiểu Lộ còn đang ngẩn ngơ, thì Đông Phương Tước động tác mau lẹ, hắn nhanh tay bỏ thứ gì đó vào miệng của cô.
" Có ngon không? Đây là loại kẹo lúc nhỏ em thích nhất!" Đông Phương Tước cười nói.
Đinh Tiểu Lộ không nghĩ mười tám năm rồi, mà hắn vẫn còn nhớ cô thích thứ gì. Mùi vị này thật quen thuộc, nó rất ngọt. Không thể tiếp tục im lặng được nữa, người đàn ông này, cô muốn.
" Tôi không muốn anh đi! Tôi càng không muốn rời xa anh, đừng bỏ rơi tôi có được không? Tất cả mọi người đều bỏ đi hết rồi, tôi không chịu được cảm giác này. Thật sự không thể chịu nổi, rất khó chịu!" Đinh Tiểu Lộ nghẹn ngào nói, cơ thể cô đang run lên từng cơn.
" Tôi yêu anh! Vậy nên, đừng đi!" Cuối cùng Đinh Tiểu Lộ cũng có thể nói ra, cô cảm thấy thật thoải mái, không còn nặng lòng nữa rồi.
" Em rốt cuộc cũng chịu thật lòng với tôi rồi!" Hắn mãn nguyện nói, dù là trong mơ hắn cũng muốn nghe cô nói yêu hắn.
Đông Phương Tước đến gần cô, hắn đưa tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy. Hắn còn nghĩ đây chỉ là giấc mơ mà thôi, nếu thật sự là vậy hắn nguyện sẽ không tỉnh lại.
Đông Phương Tước lại không thể kìm chế, hắn đưa tay nâng cằm cô lên, tiếp tục hôn lên cánh môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Sự mềm mại cứ cuốn hút lấy hắn, Đông Phương Tước lại cắи ʍút̼ nó, hắn nhẹ nhàng mà thưởng thức.
Đông Phương Tước lại nhanh chóng tách ra cánh môi của Đinh Tiểu Lộ, hắn từ từ xâm nhập vào khoang miệng của cô. Mọi ngóc ngách đều được hắn chạm vào, nước bọt của hai người hòa lẫn vào nhau, mùi hương thơm ngọt của viên kẹo càng làm cho hắn thêm phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Đinh Tiểu Lộ lại quay cuồng trong du͙ƈ vọиɠ, cô lại ham muốn cái cảm giác đê mê, mà khoái lạc đến tận trời này. Đông Phương Tước vẫn triền miên quấn lấy đầu lưỡi ướŧ áŧ của cô, bị hắn cướp hết không khí, Đinh Tiểu Lộ đầu óc choáng váng.
" Ah, đừng!" Đinh Tiểu Lộ vội vàng đẩy hắn ra, hơi thở của cô dồn dập.
Ánh trăng đêm nay thật sáng, soi sáng gương mặt e thẹn của Đinh Tiểu Lộ, đôi mắt màu nâu sâu thẳm như muốn nói điều gì đó.
Bình luận truyện