Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 15: Sói Xám



Lý Kiệt bây giờ trông hắn như quỷ dữ, đôi mắt tàn ác nhìn như muốn nuốt chửng Đinh Tiểu Lộ. Cô ngân ngấn nước mắt, kìm hãm không để nó rơi xuống.

" Nếu như thế thì quá dễ dãi cho cô rồi! Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết." Lý Kiệt giọng mang theo một cổ lạnh thấu xương nói.

" Mang cô ta đến tầng hầm, tôi muốn cô ta phải chịu đau khổ, nhiều hơn những gì boss phải chịu." Lý Kiệt ra lệnh cho hai tên vệ sĩ đang đứng bên ngoài.

Hai người động tác nhanh nhẹn đi vào, mang Đinh Tiểu Lộ đi. Họ đưa cô xuống tầng hầm, một nơi tăm tối, chỉ le lói vài ánh đèn, cảm giác ghê rợn nổi lên. Đinh Tiểu Lộ nội tâm cảm thấy bất an, họ cứ đưa cô đi, xuống nơi sâu nhất của dinh thư.

Cô bắt đầu nghe được những tiếng gầm gừ dữ dội, âm thanh mỗi lúc càng gần, Đinh Tiểu Lộ xiết chặt hai tay hoang mang. Vừa đến nơi, Đinh Tiểu Lộ mắt trợn tròn kinh hãi, có rất nhiều chuồng nuôi nhốt ở đây, và bên trong đều là thú dữ, và trước mặt cô là một chuồng sói, hai con sói trưởng thành và to lớn.

" C...ác người muốn làm làm gì?" Đinh Tiểu Lộ lắp bắp, cô đã nhận ra ý đồ của bọn họ, cô vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của họ.

" Cô đã chọc giận Sói xám rồi, thì đừng nghĩ sẽ được yên ổn. Chỉ trách cô quá ngu ngốc, lại đụng trúng vảy ngược của Sói xám." Một trong hai tên vệ sĩ nói, Sói xám là biệt danh của Lý Kiệt.

" Thả tôi ra! Các người không được làm như vậy." Nghe bọn họ nói, Đinh Tiểu Lộ bây giờ mới biết tình cảnh của mình nguy hiểm đến mức nào.

Lý Kiệt đây là muốn cho những con chó sói này cắn chết cô, thủ đoạn thật khốn nạn. Cô lại dùng sức nhiều hơn, nhưng người của Đông Phương Tước cũng là cao thủ a. Bọn họ dưới sự huấn luyện khắc nghiệt của Lucifer, thì chỉ có hơn chứ không có kém Y.S tổ chức.

Đinh Tiểu Lộ run bắn người, không thể thoát ra được, cô liền túm tay một gả vệ sĩ, hung hăng cắn mạnh. Hắn bị cắn đau, lập tức đẩy mạnh cô ra, Đinh Tiểu Lộ lồm cồm bò dậy muốn chạy, đầu tóc phía sau đã bị nắm chặt, mà tàn nhẫn.

" Con khốn, mày dám cắn tao!" Tên vệ sĩ vừa nói, hắn trừu mạnh một bàn tay lên mặt cô.

" **Bang** "

Đinh Tiểu Lộ xay xẩm mặt mày, gò má cô tê rần, huyết đỏ từ từ tanh nồng chảy trong khoang miệng cô.

" Hôm nay đừng mơ có thể thoát ra khỏi đây, có bản lĩnh, thì xử lý hai con sói này đi." Hắn nắm mạnh cổ tay cô, lôi vào.

Tiếng mở cửa lách cách vang lên, Đinh Tiểu Lộ đôi mắt mang theo bất lực cùng tuyệt vọng, nhìn vào bên trong. Bây giờ trông cô thật thê thảm, váy áo xộc xệch, tóc tai rối bời rũ rượi trước mặt, trên người chỗ xanh chỗ tím trông thật tội nghiệp.

Một trong hai tên vệ sĩ lấy ra một con dao nhỏ, nhét vô tay cô.

" Sói xám muốn xem, là cô chết trước, hay lũ súc vật này chết trước. Tự cầu nhiều phúc đi, bởi bọn chúng đang rất là đói khát." Âm thanh của hắn lạnh lùng, quỷ dị nói với cô.

" Súc vật? Ta thấy các ngươi mới là súc vật."

Đinh Tiểu Lộ nắm chặt con dao, giọng mang theo căm hận nói.

" Thật là thứ ngu ngốc, chết đến nơi còn mạnh miệng." Hắn trừng cô rồi quát lớn.

Vừa dứt lời, Đinh Tiểu Lộ đã bị đẩy mạnh vào bên trong, âm thanh khóa cửa vang lên. Trong bóng tối, Đinh Tiểu Lộ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng rực của hai con sói, chúng nhìn cô vô cùng thèm khát.

" Đến đây nào! Cùng quyết tử một trận đi" Đinh Tiểu Lộ đôi mắt vô hồn, nhìn thẳng vào chúng khiêu khích.

Hai con sói bắt đầu tru lên, rồi chúng xông thẳng đến phía Đinh Tiểu Lộ.

Ba ngày sau, Đông Phương Tước tỉnh lại, vết thương của hắn đã được băng bó hoàn hảo, chỉ là khi cử động, làm vết thương rất đau đớn. Trong phòng bệnh chỉ có mình hắn, gương mặt vẫn còn xanh xao, vì mất quá nhiều máu.

Lúc này cửa phòng mở ra, Hứa quản gia cùng Lý Kiệt tiến vào, nhìn Đông Phương Tước mở mắt ngồi trên giường, Hứa quản gia mừng rỡ nhanh chân đi đến giường bệnh.

" Thiếu gia, cậu ổn chứ? Có chỗ nào thấy không khỏe không?" Ông lo lắng hỏi hắn.

" Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì lớn cả, không cần phải lo cho tôi." Đông Phương Tước khó nhọc nói.

" Boss, vết thương như vậy mà anh nói không sao, chỉ cần viên đạn gần thêm một chút nữa, thì thần thánh cũng không cứu nổi anh." Lý Kiệt đứng ở cửa gương mặt không vui lên tiếng.

" Từ khi nào mà cậu lại dám nói với tôi, bằng giọng lên lớp đó vậy. Là tôi đã quá dễ dãi, dung túng cho cậu sao?" Đông Phương Tước ánh mắt sắc bén nhìn Lý Kiệt nói.

" Xin lỗi Boss, tôi vì lo lắng cho anh mà thôi." Lý Kiệt cúi đầu nói nhỏ.

Đông Phương Tước cũng mệt mỏi, nên lại không tiếp tục trách mắng hắn, nhìn một vòng cũng không thấy Đinh Tiểu Lộ, hắn mở miệng hỏi Hứa quản gia.

"Cô ta đâu rồi?"

" Cái này.....tôi....." Hứa quản gia ấp úng, không nói nên lời.

" Cô ta bỏ trốn được sao?"

Gương mặt của Đông Phương Tước càng ngày càng khó coi hỏi tiếp, Lý Kiệt cũng không thể giấu được nên lên tiếng.

"Boss, tôi đã mang cô ấy xuống tầng hầm để trừng phạt rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện