Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chương 20: Đừng Chạm Vào Ta



Đinh Tiểu Lộ hô hấp buộc chặt, cô đau đớn nhìn nam nhân trước mặt giống như ác ma, ngấu nghiến đôi môi cô. Đông Phương Tước, cảm nhận được Đinh Tiểu Lộ không thể thở được, hắn rời khỏi môi cô.

" Tên bỉ ổi, vô liêm sỉ, đừng chạm vào ta!" Đinh Tiểu Lộ hít một ngụm không khí, thở mạnh mắng hắn.

Đông Phương Tước nhìn chằm chằm cô, Đinh Tiểu Lộ xinh đẹp rất nhiều, mắt nâu sáng, mũi lại tinh xảo, cánh môi phấn nhuận. Cứ việc mặt mày tái nhợt, hay là vết thương bên mang tai, nhưng nhìn nhiều lại thấy mê hoặc, muốn áp cô xuống thân thể hắn nhiều lần.

" Ngươi mắng cứ việc mắng, ta làm thì vẫn làm." Đông Phương Tước trơ trẽn, mặt dày nói.

Đinh Tiểu Lộ nghe hắn nói, hốc mắt lại trào ra ướt đẫm, Đông Phương Tước nở nụ cười quỷ quyệt.

Hắn lại cúi xuống hôn lên tai của cô, lưỡi ướŧ áŧ liếm nhẹ vào vành tai cô. Đinh Tiểu Lộ mẫn cảm, cô khẽ run lên. Tay hắn mon men với vào bên trong váy của cô, mỗi khi hắn vân vê, xoa nắn bầu ngực căng tròn mềm mại, Đinh Tiểu Lộ run rẩy đến lợi hại, cơ thể cô căng chặt.

Cô càng sợ hãi, Đông Phương Tước càng phấn khích, hắn hôn đến nàng cánh môi. Đinh Tiểu Lộ gắt gao mím chặt môi, không cho hắn xâm phạm, khóe môi hắn nhếch lên cao, ở môi nàng hung hăng cắn một cái.

"Ah"

Đinh Tiểu Lộ bị cắn đau, cô khẽ hô lên một tiếng, cánh môi bị cắn đến chảy máu. Đông Phương Tước lại tiếp tục việc dang dở, hắn không để ý đến cảm xúc của cô, lại thô lỗ cạy ra răng cô mà đưa lưỡi tiến vào chiếm tiện nghi.

Đinh Tiểu Lộ cánh môi đau muốn chết, đầu lưỡi cũng bị hắn **** *** đến tê dại. Hai người thân mật dính vào nhau, hơi thở trộn lẫn phảng phất mùi máu tươi, càng làm kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của Đông Phương Tước.

Bên dưới của hắn đã bắt đầu không thể kiềm chế được, hắn buông lỏng môi cô ra, đưa tay cởi bỏ quần áo trên người của mình.

" Tên hỗn đản, súc sinh, ngươi sẽ chết không toàn thây." Đinh Tiểu Lộ lại tiếp tục trù dập hắn.

Đông Phương Tước bị mắng lại càng trở nên hung mãng, mặc kệ cô nói gì, hắn thô bạo xé rách váy trên người cô. Đầu gối lại tách hai chân Đinh Tiểu Lộ ra, cô còn đang bàng hoàng, thì phía dưới đã bị đâm sâu vào.

" Ah....ahhhhh."

Đinh Tiểu Lộ khẽ phát ra âm thanh, Đông Phương Tước lại càng hưng phấn đi, ở hắn liên tục ra vào, Đinh Tiểu Lộ lại không thể khống chế cơ thể của mình. Âm thanh du͙ƈ vọиɠ, khoái lạc cứ liên tiếp vang lên, trong phòng tràn ngập không khí hoan ái.

Đinh Tiểu Lộ mệt lã người, cô buông xuôi, nằm đó như một con rối gỗ, mặc cho Đông Phương Tước bày bố muốn làm gì thì làm.

Những tưởng Đinh Tiểu Lộ muốn mệnh đến nơi, thì hắn lại hung hăng, tuyệt tình rút ra, Đinh Tiểu Lộ mềm oặt nằm trên giường.

Đông Phương Tước tiếp đến ôm cô vào phòng tắm, hắn mở nước lạnh đầy bồn, rồi ném Đinh Tiểu Lộ vào trong. Đang trong trạng thái không có sức lực, lại bị ném mạnh vào nước, Đinh Tiểu Lộ chới với uống vào không biết bao nhiêu là nước, cô ho sặc sụa.

Nhìn cơ thể của Đinh Tiểu Lộ thấm đẫm nước, lại vô cùng khiêu gợi, xương quai xanh, và làn da trắng nõn thu hút ánh mắt thèm khát của hắn, thú tính trong người Đông Phương Tước lại nổi lên. Hắn đưa tay vớt cô ra khỏi mặt nước, lại đem Đinh Tiểu Lộ áp sát vào tường, nâng một chân của cô lên cao, tay còn lại gắt gao chống nàng ở sau lưng, không cho động đậy.

" Cầm thú!" Đinh Tiểu Lộ biết hắn lại muốn làm gì, cô gầm lên.

Tay nắm chặt cằm của cô, lại hôn xuống, bên dưới cũng cùng lúc cho vào. Đinh Tiểu Lộ không còn sức lực chân bủn rủn, nàng chỉ còn cách bám sát vào người Đông Phương Tước để không bị té ngã. Đinh Tiểu Lộ không biết hắn muốn cô bao nhiêu lần, thời gian cứ trôi qua một cách chậm rãi.

Đến lúc Đông Phương Tước buông tha cho cô, thì Đinh Tiểu Lộ đã mất nhận thức, cô gục ngã xuống nền nhà tắm lạnh toát. Đông Phương Tước dùng vòi sen, rửa sạch chất lỏng trắng đục trên người Đinh Tiểu Lộ, rồi lấy áo tắm mặc vào cho cô, mang cô đặt lên giường.

Đông Phương Tước không thèm ngoái nhìn lại, hắn kiêu ngạo bước ra khỏi phòng, sau khi thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ trong người. Hắn về phòng làm việc, lại lấy rượu ra uống, hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ điều gì đó.

Nửa đêm, Đinh Tiểu Lộ sốt cao, hơi thở nặng nề hơn, người lúc nóng lúc lạnh, cô mơ màng tỉnh lại. Cổ họng khát đến khô rát, cô lần mò tìm nước uống, ly nước để khá xa, Đinh Tiểu Lộ với không đến. Cô nhích nhẹ một chút, những tưởng với được ly nước thì cô cũng ngã lăn xuống giường, ly nước cũng rơi theo vỡ tan, mảnh vỡ thủy tinh đâm vào da thịt non mềm của cô.

Đinh Tiểu Lộ đau đớn nhăn chặt mày, máu loang ra trên sàn, đỏ đậm một màu.

"............"

Sáng ngày hôm sau, Chu Vân Đình đến kiểm tra cho Đinh Tiểu Lộ, vừa mở cửa đi vào cô hốt hoảng hét lên. Rồi nhanh chân đi đến, đỡ Đinh Tiểu Lộ ngồi dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện