Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ
Chương 55: Chỉ còn lại cảm giác ấm áp từ nơi tiếp xúc trên môi
Vừa ra khỏi lâu đài Vong linh, hai người Giản Lục thấy có người đang nấp ở góc khuất đằng xa nhìn trộm, ngẫm nghĩ một lúc cũng hiểu nguyên nhân.
Tiếng xấu của lâu đài Vong linh lan xa, ai cũng sợ nó, những người bước chân vào chỉ có đi chứ không có về, thế là dần dà không ai dám đến nữa, thậm chí còn loại khu đất quanh lâu đài ra khỏi địa phận thành Sardegna. Hiển nhiên sẽ có người nhìn thấy hiện tượng lạ ban nãy của lâu đài Vong linh, toàn bộ mảng trời phía trên lâu đài đều trở nên tối tăm, bóng tối bao trùm tòa lâu đài khiến người ta không thể nhìn rõ chuyện đã xảy ra bên trong.
Con người luôn sợ hãi và cẩn trọng trước những điều không biết, nên như một lẽ thường tình, không ai đến gần dò la cả, những người đang âm thầm theo dõi kia có lẽ cũng đang dè dặt nhìn lén đây.
Tiêu diệt xong Vong linh, lấy được quyền trượng Sardegna, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, hai người Giản Lục không còn lý do ở lại nữa, nhân lúc người dân thành Sardegna đang trên đường đến vây xem, hai người bèn rời khỏi với tốc độ nhanh nhất. Bệnh hám của của Hynes tái phát, y vét sạch những món đồ đáng tiền còn sót lại trong lâu đài, không để lại chút gì cho người khác.
Nửa ngày sau, họ lần nữa trở lại quán trọ trong thành Sardegna.
Giản Lục ngồi trên tấm thảm thủ công sắc màu rực rỡ, cầm quyền trượng Sardegna lên nghiên cứu, cuối cùng cho ra kết luận: đây là một cây quyền trượng cao cấp, hẳn đã có tuổi thọ mấy trăm năm, nếu cầm quyền trượng này làm phép sẽ thuận lợi hơn trong việc phóng phép, tốc độ làm phép cũng nhanh hơn.
Pháp sư nào cũng cần một cây quyền trượng hỗ trợ chiến đấu, Giản Lục không ngoại lệ. Nhưng những năm qua cậu không tìm thấy quyền trượng nào hợp ý, nên dần dà cũng không dùng đến quyền trượng nữa.
“Anh thích à?” Hynes thấy cậu ngắm nghía khá lâu, nghĩ bụng có lẽ cậu thích nó.
“Cũng tạm thuận tay.” Giản Lục nói: “Xem ra ta cũng phải mua một cây quyền trượng mới được.”
Lúc đó thây ma kia chỉ cầm quyền trượng lên vung một cái đã gọi được một bầy Vong linh đến hỗ trợ chiến đấu, điều này chắc chắn có sự giúp sức không nhỏ của cây quyền trượng, quả nhiên có một cây quyền trượng sẽ khá tiện cho việc chiến đấu của Pháp sư. Giản Lục dự tính khi nào rảnh sẽ đi mua một cây quyền trượng, chỉ lo không mua được cây vừa ý, mà vừa ý thì giá trên trời, cậu không mua nổi.
Thật ra thì chợ đen cũng có quyền trượng tốt, nhưng lần nào Giản Lục đến xem là lần ấy phải ôm trái tim yếu ớt mỏng manh quay về, với gia sản bây giờ của cậu, mua có nổi đâu chứ.
“Vậy tặng anh đấy.” Hynes hào phóng rằng.
Giản Lục bật cười, cảm thấy y còn trẻ con lắm: “Đây là nhiệm vụ thực tập của cậu, cậu đưa cho ta rồi thì bàn giao nhiệm vụ thế nào?”
“Có sao đâu, cùng lắm thì không hoàn thành nhiệm vụ, vào sống trong không gian đặc biệt của trường một tháng là được ra ngoài thôi.”
Hynes nói nghe rất nhẹ nhàng, Giản Lục cạn lời, chẳng lẽ nhóc hư không biết không gian đặc biệt của trường rất nguy hiểm à? Còn nguy hiểm hơn cả không gian sương xám trước đây nữa, ở đó phải chạy trốn liên tục, sẽ chết mất, không gian đặc biệt dùng để trừng phạt ấy đúng là ác ý to lớn của vũ trụ mà.
Giản Lục không xem lời y nói là thật, nghiên cứu xong quyền trượng Sardegna thì bảo y cất đi, sau đó lấy thông tin về Ngục Ma trước đây đã mua với giá cao ở chợ đen ra đọc.
Ngục Ma tọa lạc ở nơi tận cùng của cực Bắc, nghe nói đó là một nơi hoang vu, điều kiện sống vô cùng tồi tệ, khí hậu khắc nghiệt không có lấy một ngọn cỏ, đến ma thú cũng chẳng tài nào sống nổi. Trong nơi hoang vắng ấy có một hiểm địa khiến người nghe sợ mất mật, Ngục Ma.
Để đến được Ngục Ma, dù cưỡi con ngựa bay nhanh nhất cũng mất đến nửa năm, nếu không muốn mất tất cả thời gian vào việc đi đường thì cách tối ưu là dùng cổng dịch chuyển không gian đến thành thị ở Bắc đại lục trước rồi sau đó đến Ngục Ma, quãng đường này cũng mất ít nhất một tháng.
Trong nhiệm vụ thực tập ở lâu đài Vong linh lần này, họ lấy được tài sản của chủ nhân lâu đài và một vài đồ vật do những người vào mạo hiểm mấy năm qua để lại, số tiền này đủ để họ dùng cổng dịch chuyển không gian cả đi lẫn về, không thì Giản Lục sẽ phải bán cuộn giấy ánh sáng dành dụm tiền mới trả nổi.
Nghỉ ngơi hai ngày trong quán trọ, hai người bèn rời khỏi thành Sardegna, ra ngoại ô bắt thú Barco, đây là chuyện đã hứa với Hynes, hai người hợp tác ăn ý bắt liền tù tì hai mươi con thú Barco rồi mới xuất phát.
Ba ngày sau, họ đến thành Grant tọa lạc nơi cực Bắc đại lục.
Grant không phải tòa thành chí Bắc, nhưng đây là tòa thành cuối cùng có cổng dịch chuyển không gian ở vùng cực Bắc này, xa hơn thì không còn thành nào có cổng dịch chuyển nữa, hai người Giản Lục muốn đi Bắc tiến chỉ đành sử dụng phương tiện khác. Nhưng quãng đường mấy tháng rút ngắn còn ba ngày đã tốt lắm rồi, không thể được voi đòi tiên.
Đặt chân đến thành Grant, tất nhiên hai người Giản Lục sẽ tìm nơi nghỉ ngơi trước và nhâm nhi đặc sản thành Grant như những tiểu tư sản.
Trong lúc ăn một món đặc sản tên mì thập cẩm, Giản Lục có hơi thắc mắc, vì sao cậu và Hynes đến đâu cũng sẽ đi thưởng thức đồ ăn ngon, chẳng lẽ bản chất của họ là hai kẻ tham ăn?
“Không ngon bằng mì anh nấu.” Dù miệng đang xì xụp húp nước lèo nóng hôi hổi, nhưng Hynes vẫn tranh thủ lấy lòng.
Tuy lúc này các khu vực ở trung tâm đại lục đang độ hè tháng ba, nhưng Bắc đại lục lại là mùa đông, nhiệt độ trong thành Grant lạnh lẽo hơn nhiều, đã dưới không độ rồi. Nhưng dù là mùa hè thì nhiệt độ của thành Grant ở Bắc đại lục cũng chỉ xấp xỉ không độ, nhất là khi càng về phía Bắc trời càng lạnh, hoàn toàn chẳng phân biệt bốn mùa, đó là thế giới của những tảng băng tuyết vĩnh cửu.
Cũng chính vì thành Grant rét lạnh quanh năm nên văn hóa ẩm thực nơi đây cũng chịu ảnh hưởng, ai đến thành Grant cũng phải húp một bát mì thập cẩm nóng hổi vừa nóng vừa cay tê lại tươi ngon, toát mồ hôi là thoải mái ngay.
Giản Lục không tiếp lời Hynes, thật ra lúc cậu ăn mì thập cẩm đã nếm ra hết nguyên liệu và gia vị của nó rồi, cậu thấy loại mì này rất hợp để ăn trong mùa đông, hơn nữa hương vị cũng ngon, có thể thêm vào thực đơn. Hai thành phố cậu từng đến đã giúp cậu hiểu rằng thực ra ẩm thực của đại lục Olaven không tẻ nhạt như mình tưởng, những nơi khác nhau có những nền ẩm thực khác nhau, nhưng món chính vẫn là thịt nướng và bánh mì đen.
Văn hóa ẩm thực của thế giới này có thể tóm gọn bằng một câu: nấu nướng không ngon, có nguyên liệu bù đắp.
Ẩm thực ở đây tuy đơn điệu, nhưng nguyên liệu tươi ngon đã bù đắp điểm thiếu hụt ở phương diện này, có rất nhiều nguyên liệu mà thế giới công nghệ cao không thể sánh bằng, có lẽ vì liên quan đến phép thuật.
Thời gian dư dả nên hai người nghỉ ngơi thật khỏe ở thành Grant ba ngày, cũng dành ba ngày này để chuẩn bị cho hành trình Bắc tiến.
Trước hết, họ chuẩn bị đầy đủ đồ sưởi ấm. Từ trung tâm đại lục đến Bắc đại lục chẳng khác nào từ ngày mùa xuân bước ngay vào ngày mùa đông, nếu quần áo không có thần chú giữ ấm thì bấy giờ đã rét như cún rồi. Thần chú giữ ấm cũng không phải vạn năng, ở vài nơi cực lạnh có từ trường phép thuật đặc biệt, thần chú giữ ấm không mang lại nhiều tác dụng lắm, nhất là khi thần chú giữ ấm trên quần áo họ chỉ là phép thuật sơ cấp.
Sau đó, họ cần chuẩn bị phương tiện đi lại. Họ đã hỏi rõ rồi, muốn đến vùng đất hoang vu của Ngục Ma, ít nhất cũng phải đi về phía Bắc một tháng, chỉ dựa vào hai cái chân làm sao chịu được, hơn nữa còn vì tiết trời quá lạnh nên không phải bất kỳ ma thú nào cũng đi được, phải tìm một xe ma thú chịu rét giỏi.
Cuối cùng là vẽ đường đi, họ cũng phải xác định cho rõ, tránh trường hợp lạc giữa biển tuyết rộng mênh mông.
Giản Lục và Hynes mua quần áo giữ ấm, thật ra thì không dựa vào chất vải mà dựa vào thần chú giữ ấm cao cấp trên quần áo, trình độ hiện tại của Giản Lục chỉ vẽ được thần chú từ sơ cấp đến trung cấp, cao cấp là chuyện vượt ngoài khả năng.
Rồi họ đến chỗ chuyên bán xe, dùng ba trăm vàng mua chiếc xe do một con ma thú có ngoại hình giống bò Tây Tạng kéo, loài ma thú này tên thú Spin, vừa hiền lành vừa chịu lạnh giỏi, lông dài, bốn chân to khỏe, tốc độ chạy tuy không nhanh nhưng cũng không đến nỗi chậm, chẳng khác ngựa là bao, nó là một trong những loài ma thú dùng làm phương tiện đi lại mà cư dân Bắc đại lục thích thuần hóa nhất.
Kiểu dáng xe khác với xe ngựa, khá giống xe trượt tuyết, phía dưới là bánh trượt thuận lợi cho việc đi trên tuyết. Xe rất đơn giản, chắn được gió đã may lắm rồi. Vì thế Giản Lục sẵn lòng vung tiền mua một tấm chăn da thú có thần chú giữ ấm để lót bên dưới, lớp vải lông nhung giúp người ngồi thấy ấm áp hơn.
Tuy xe hơi đắt, nhưng nhiều người nghe Giản Lục nói muốn đi về phía Bắc thì không chịu chở họ, nên cậu buộc phải mua một chiếc.
Chuẩn bị xong mọi thứ, hai người Giản Lục bắt đầu xuất phát.
Vừa ra khỏi thành Grant, tuyết đã bắt đầu rơi.
Bầu trời âm u, bên ngoài bông tuyết bay tán loạn, đưa mắt nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng sinh linh nào khác, chỉ có một con thú Spin cô độc lặng lẽ kéo xe trượt tuyết đi về phía trước, để lại một vệt dài phía sau, nhưng vệt ấy cũng nhanh chóng bị phủ bởi một lớp tuyết mới.
Giản Lục và Hynes ngồi trong xe ôm túi sưởi mua trong thành Grant, chỉ một loại đá giữ ấm đặc biệt được bọc lại bằng da thú mà thôi, mỗi viên đá giữ ấm có thể sưởi liên tục trong ba ngày, sau ba ngày hết ấm đổi viên khác là được, đây là vật dụng cần thiết khi đi đường xa.
Họ nghe tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài, nhạt nhẽo và cô độc, nếu bên cạnh không có người ngồi cùng, có lẽ sẽ bần thần lạc lõng ở nơi khí hậu khắc nghiệt và cô đơn này.
Xe trượt tuyết không lớn lắm, hai thanh niên cùng nằm thì không còn thừa nhiều chỗ nữa.
“Giản.” Hynes chợt gọi.
Giản Lục đang nhàm chán nghe tiếng gió tuyết bên ngoài, nghe y gọi bèn quay đầu lại, đối diện với một khuôn mặt đẹp không tì vết được phóng đại sát bên.
“Sao thế?” Cậu điềm nhiên xê dịch đầu ra phía sau một chút.
Hynes như thể không nhận ra sự khác lạ của cậu, y nói: “Trời ngày càng lạnh, đã ba ngày chúng ta không gặp thành trấn nào, có phải đã gần đến đích không?”
Nhân cơ hội nói chuyện, Hynes lại lén dán sát vào, đến tận khi cảm nhận được hơi thở của cậu, y ngừng thở, sợ rằng hô hấp của mình sẽ khiến cậu nhận ra điều gì đó, sự cẩn thận này ngoài chính y thì không còn ai hiểu được nguyên nhân nữa.
Ban đầu Giản Lục còn thấy bình thường, cậu nhìn thẳng vào mắt y, đột nhiên như cảm nhận được điều gì, vừa định bật dậy thì không ngờ động tác của Hynes còn nhanh hơn cả cậu, hai người suýt nữa va vào nhau. Nhưng đúng lúc này, chiếc xe bỗng xóc nảy như bị thứ gì tấn công, hai người trong xe cũng bị ảnh hưởng khiến hai khuôn mặt va vào nhau, trùng hợp làm sao lại va vào với tư thế vô cùng mờ ám.
Giây phút ấy, Hynes thấy bầu không khí xung quanh đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại cảm giác mềm mại ấm áp từ nơi tiếp xúc trên môi.
Tiếng xấu của lâu đài Vong linh lan xa, ai cũng sợ nó, những người bước chân vào chỉ có đi chứ không có về, thế là dần dà không ai dám đến nữa, thậm chí còn loại khu đất quanh lâu đài ra khỏi địa phận thành Sardegna. Hiển nhiên sẽ có người nhìn thấy hiện tượng lạ ban nãy của lâu đài Vong linh, toàn bộ mảng trời phía trên lâu đài đều trở nên tối tăm, bóng tối bao trùm tòa lâu đài khiến người ta không thể nhìn rõ chuyện đã xảy ra bên trong.
Con người luôn sợ hãi và cẩn trọng trước những điều không biết, nên như một lẽ thường tình, không ai đến gần dò la cả, những người đang âm thầm theo dõi kia có lẽ cũng đang dè dặt nhìn lén đây.
Tiêu diệt xong Vong linh, lấy được quyền trượng Sardegna, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, hai người Giản Lục không còn lý do ở lại nữa, nhân lúc người dân thành Sardegna đang trên đường đến vây xem, hai người bèn rời khỏi với tốc độ nhanh nhất. Bệnh hám của của Hynes tái phát, y vét sạch những món đồ đáng tiền còn sót lại trong lâu đài, không để lại chút gì cho người khác.
Nửa ngày sau, họ lần nữa trở lại quán trọ trong thành Sardegna.
Giản Lục ngồi trên tấm thảm thủ công sắc màu rực rỡ, cầm quyền trượng Sardegna lên nghiên cứu, cuối cùng cho ra kết luận: đây là một cây quyền trượng cao cấp, hẳn đã có tuổi thọ mấy trăm năm, nếu cầm quyền trượng này làm phép sẽ thuận lợi hơn trong việc phóng phép, tốc độ làm phép cũng nhanh hơn.
Pháp sư nào cũng cần một cây quyền trượng hỗ trợ chiến đấu, Giản Lục không ngoại lệ. Nhưng những năm qua cậu không tìm thấy quyền trượng nào hợp ý, nên dần dà cũng không dùng đến quyền trượng nữa.
“Anh thích à?” Hynes thấy cậu ngắm nghía khá lâu, nghĩ bụng có lẽ cậu thích nó.
“Cũng tạm thuận tay.” Giản Lục nói: “Xem ra ta cũng phải mua một cây quyền trượng mới được.”
Lúc đó thây ma kia chỉ cầm quyền trượng lên vung một cái đã gọi được một bầy Vong linh đến hỗ trợ chiến đấu, điều này chắc chắn có sự giúp sức không nhỏ của cây quyền trượng, quả nhiên có một cây quyền trượng sẽ khá tiện cho việc chiến đấu của Pháp sư. Giản Lục dự tính khi nào rảnh sẽ đi mua một cây quyền trượng, chỉ lo không mua được cây vừa ý, mà vừa ý thì giá trên trời, cậu không mua nổi.
Thật ra thì chợ đen cũng có quyền trượng tốt, nhưng lần nào Giản Lục đến xem là lần ấy phải ôm trái tim yếu ớt mỏng manh quay về, với gia sản bây giờ của cậu, mua có nổi đâu chứ.
“Vậy tặng anh đấy.” Hynes hào phóng rằng.
Giản Lục bật cười, cảm thấy y còn trẻ con lắm: “Đây là nhiệm vụ thực tập của cậu, cậu đưa cho ta rồi thì bàn giao nhiệm vụ thế nào?”
“Có sao đâu, cùng lắm thì không hoàn thành nhiệm vụ, vào sống trong không gian đặc biệt của trường một tháng là được ra ngoài thôi.”
Hynes nói nghe rất nhẹ nhàng, Giản Lục cạn lời, chẳng lẽ nhóc hư không biết không gian đặc biệt của trường rất nguy hiểm à? Còn nguy hiểm hơn cả không gian sương xám trước đây nữa, ở đó phải chạy trốn liên tục, sẽ chết mất, không gian đặc biệt dùng để trừng phạt ấy đúng là ác ý to lớn của vũ trụ mà.
Giản Lục không xem lời y nói là thật, nghiên cứu xong quyền trượng Sardegna thì bảo y cất đi, sau đó lấy thông tin về Ngục Ma trước đây đã mua với giá cao ở chợ đen ra đọc.
Ngục Ma tọa lạc ở nơi tận cùng của cực Bắc, nghe nói đó là một nơi hoang vu, điều kiện sống vô cùng tồi tệ, khí hậu khắc nghiệt không có lấy một ngọn cỏ, đến ma thú cũng chẳng tài nào sống nổi. Trong nơi hoang vắng ấy có một hiểm địa khiến người nghe sợ mất mật, Ngục Ma.
Để đến được Ngục Ma, dù cưỡi con ngựa bay nhanh nhất cũng mất đến nửa năm, nếu không muốn mất tất cả thời gian vào việc đi đường thì cách tối ưu là dùng cổng dịch chuyển không gian đến thành thị ở Bắc đại lục trước rồi sau đó đến Ngục Ma, quãng đường này cũng mất ít nhất một tháng.
Trong nhiệm vụ thực tập ở lâu đài Vong linh lần này, họ lấy được tài sản của chủ nhân lâu đài và một vài đồ vật do những người vào mạo hiểm mấy năm qua để lại, số tiền này đủ để họ dùng cổng dịch chuyển không gian cả đi lẫn về, không thì Giản Lục sẽ phải bán cuộn giấy ánh sáng dành dụm tiền mới trả nổi.
Nghỉ ngơi hai ngày trong quán trọ, hai người bèn rời khỏi thành Sardegna, ra ngoại ô bắt thú Barco, đây là chuyện đã hứa với Hynes, hai người hợp tác ăn ý bắt liền tù tì hai mươi con thú Barco rồi mới xuất phát.
Ba ngày sau, họ đến thành Grant tọa lạc nơi cực Bắc đại lục.
Grant không phải tòa thành chí Bắc, nhưng đây là tòa thành cuối cùng có cổng dịch chuyển không gian ở vùng cực Bắc này, xa hơn thì không còn thành nào có cổng dịch chuyển nữa, hai người Giản Lục muốn đi Bắc tiến chỉ đành sử dụng phương tiện khác. Nhưng quãng đường mấy tháng rút ngắn còn ba ngày đã tốt lắm rồi, không thể được voi đòi tiên.
Đặt chân đến thành Grant, tất nhiên hai người Giản Lục sẽ tìm nơi nghỉ ngơi trước và nhâm nhi đặc sản thành Grant như những tiểu tư sản.
Trong lúc ăn một món đặc sản tên mì thập cẩm, Giản Lục có hơi thắc mắc, vì sao cậu và Hynes đến đâu cũng sẽ đi thưởng thức đồ ăn ngon, chẳng lẽ bản chất của họ là hai kẻ tham ăn?
“Không ngon bằng mì anh nấu.” Dù miệng đang xì xụp húp nước lèo nóng hôi hổi, nhưng Hynes vẫn tranh thủ lấy lòng.
Tuy lúc này các khu vực ở trung tâm đại lục đang độ hè tháng ba, nhưng Bắc đại lục lại là mùa đông, nhiệt độ trong thành Grant lạnh lẽo hơn nhiều, đã dưới không độ rồi. Nhưng dù là mùa hè thì nhiệt độ của thành Grant ở Bắc đại lục cũng chỉ xấp xỉ không độ, nhất là khi càng về phía Bắc trời càng lạnh, hoàn toàn chẳng phân biệt bốn mùa, đó là thế giới của những tảng băng tuyết vĩnh cửu.
Cũng chính vì thành Grant rét lạnh quanh năm nên văn hóa ẩm thực nơi đây cũng chịu ảnh hưởng, ai đến thành Grant cũng phải húp một bát mì thập cẩm nóng hổi vừa nóng vừa cay tê lại tươi ngon, toát mồ hôi là thoải mái ngay.
Giản Lục không tiếp lời Hynes, thật ra lúc cậu ăn mì thập cẩm đã nếm ra hết nguyên liệu và gia vị của nó rồi, cậu thấy loại mì này rất hợp để ăn trong mùa đông, hơn nữa hương vị cũng ngon, có thể thêm vào thực đơn. Hai thành phố cậu từng đến đã giúp cậu hiểu rằng thực ra ẩm thực của đại lục Olaven không tẻ nhạt như mình tưởng, những nơi khác nhau có những nền ẩm thực khác nhau, nhưng món chính vẫn là thịt nướng và bánh mì đen.
Văn hóa ẩm thực của thế giới này có thể tóm gọn bằng một câu: nấu nướng không ngon, có nguyên liệu bù đắp.
Ẩm thực ở đây tuy đơn điệu, nhưng nguyên liệu tươi ngon đã bù đắp điểm thiếu hụt ở phương diện này, có rất nhiều nguyên liệu mà thế giới công nghệ cao không thể sánh bằng, có lẽ vì liên quan đến phép thuật.
Thời gian dư dả nên hai người nghỉ ngơi thật khỏe ở thành Grant ba ngày, cũng dành ba ngày này để chuẩn bị cho hành trình Bắc tiến.
Trước hết, họ chuẩn bị đầy đủ đồ sưởi ấm. Từ trung tâm đại lục đến Bắc đại lục chẳng khác nào từ ngày mùa xuân bước ngay vào ngày mùa đông, nếu quần áo không có thần chú giữ ấm thì bấy giờ đã rét như cún rồi. Thần chú giữ ấm cũng không phải vạn năng, ở vài nơi cực lạnh có từ trường phép thuật đặc biệt, thần chú giữ ấm không mang lại nhiều tác dụng lắm, nhất là khi thần chú giữ ấm trên quần áo họ chỉ là phép thuật sơ cấp.
Sau đó, họ cần chuẩn bị phương tiện đi lại. Họ đã hỏi rõ rồi, muốn đến vùng đất hoang vu của Ngục Ma, ít nhất cũng phải đi về phía Bắc một tháng, chỉ dựa vào hai cái chân làm sao chịu được, hơn nữa còn vì tiết trời quá lạnh nên không phải bất kỳ ma thú nào cũng đi được, phải tìm một xe ma thú chịu rét giỏi.
Cuối cùng là vẽ đường đi, họ cũng phải xác định cho rõ, tránh trường hợp lạc giữa biển tuyết rộng mênh mông.
Giản Lục và Hynes mua quần áo giữ ấm, thật ra thì không dựa vào chất vải mà dựa vào thần chú giữ ấm cao cấp trên quần áo, trình độ hiện tại của Giản Lục chỉ vẽ được thần chú từ sơ cấp đến trung cấp, cao cấp là chuyện vượt ngoài khả năng.
Rồi họ đến chỗ chuyên bán xe, dùng ba trăm vàng mua chiếc xe do một con ma thú có ngoại hình giống bò Tây Tạng kéo, loài ma thú này tên thú Spin, vừa hiền lành vừa chịu lạnh giỏi, lông dài, bốn chân to khỏe, tốc độ chạy tuy không nhanh nhưng cũng không đến nỗi chậm, chẳng khác ngựa là bao, nó là một trong những loài ma thú dùng làm phương tiện đi lại mà cư dân Bắc đại lục thích thuần hóa nhất.
Kiểu dáng xe khác với xe ngựa, khá giống xe trượt tuyết, phía dưới là bánh trượt thuận lợi cho việc đi trên tuyết. Xe rất đơn giản, chắn được gió đã may lắm rồi. Vì thế Giản Lục sẵn lòng vung tiền mua một tấm chăn da thú có thần chú giữ ấm để lót bên dưới, lớp vải lông nhung giúp người ngồi thấy ấm áp hơn.
Tuy xe hơi đắt, nhưng nhiều người nghe Giản Lục nói muốn đi về phía Bắc thì không chịu chở họ, nên cậu buộc phải mua một chiếc.
Chuẩn bị xong mọi thứ, hai người Giản Lục bắt đầu xuất phát.
Vừa ra khỏi thành Grant, tuyết đã bắt đầu rơi.
Bầu trời âm u, bên ngoài bông tuyết bay tán loạn, đưa mắt nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng sinh linh nào khác, chỉ có một con thú Spin cô độc lặng lẽ kéo xe trượt tuyết đi về phía trước, để lại một vệt dài phía sau, nhưng vệt ấy cũng nhanh chóng bị phủ bởi một lớp tuyết mới.
Giản Lục và Hynes ngồi trong xe ôm túi sưởi mua trong thành Grant, chỉ một loại đá giữ ấm đặc biệt được bọc lại bằng da thú mà thôi, mỗi viên đá giữ ấm có thể sưởi liên tục trong ba ngày, sau ba ngày hết ấm đổi viên khác là được, đây là vật dụng cần thiết khi đi đường xa.
Họ nghe tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài, nhạt nhẽo và cô độc, nếu bên cạnh không có người ngồi cùng, có lẽ sẽ bần thần lạc lõng ở nơi khí hậu khắc nghiệt và cô đơn này.
Xe trượt tuyết không lớn lắm, hai thanh niên cùng nằm thì không còn thừa nhiều chỗ nữa.
“Giản.” Hynes chợt gọi.
Giản Lục đang nhàm chán nghe tiếng gió tuyết bên ngoài, nghe y gọi bèn quay đầu lại, đối diện với một khuôn mặt đẹp không tì vết được phóng đại sát bên.
“Sao thế?” Cậu điềm nhiên xê dịch đầu ra phía sau một chút.
Hynes như thể không nhận ra sự khác lạ của cậu, y nói: “Trời ngày càng lạnh, đã ba ngày chúng ta không gặp thành trấn nào, có phải đã gần đến đích không?”
Nhân cơ hội nói chuyện, Hynes lại lén dán sát vào, đến tận khi cảm nhận được hơi thở của cậu, y ngừng thở, sợ rằng hô hấp của mình sẽ khiến cậu nhận ra điều gì đó, sự cẩn thận này ngoài chính y thì không còn ai hiểu được nguyên nhân nữa.
Ban đầu Giản Lục còn thấy bình thường, cậu nhìn thẳng vào mắt y, đột nhiên như cảm nhận được điều gì, vừa định bật dậy thì không ngờ động tác của Hynes còn nhanh hơn cả cậu, hai người suýt nữa va vào nhau. Nhưng đúng lúc này, chiếc xe bỗng xóc nảy như bị thứ gì tấn công, hai người trong xe cũng bị ảnh hưởng khiến hai khuôn mặt va vào nhau, trùng hợp làm sao lại va vào với tư thế vô cùng mờ ám.
Giây phút ấy, Hynes thấy bầu không khí xung quanh đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại cảm giác mềm mại ấm áp từ nơi tiếp xúc trên môi.
Bình luận truyện