Hắc Hoàng Hậu
Chương 36: Tiểu Tặc
Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
A Lộc không nghĩ sẽ cõng muội muội đi gặp Tam đương gia. So sánh với Tam đương gia, hắn càng tin tưởng Đại Hắc, tiểu Thứ, tiểu Ngọc.
Đại Hắc chính là muội muội thích cưỡi, mà Thứ đi theo Đại Hắc cũng thập phần nghe lời, đến nỗi đại điểu mới tới tiểu Ngọc, tuy rằng nhiều lần bị muội muội khi dễ, nhưng khi có động vật khác lại đây, nó vẫn là cật lực quạt, đôi cánh lớn quạt bay những thứ khác bay đi.
Đây chỉ là ưng còn nhỏ cùng tiểu hài tử hai chân cùng chơi đùa, chỉ có thể bị hài tử khi dễ, người khác thì không thể. Tuy rằng nó cứ cách hai ngày liền bị hài tử hai chân nhổ một cây lông mao, nó liền nghĩ đến các trưởng bối chính là chiếu cố các quái vật hai chân đầu trọc.
Đáng tiếc nó gặp được quái vật hai chân nhỏ không nghe lời, bất quá mệnh ưng rất dài, nó có đủ thời gian dạy dỗ quái hai chân nhỏ này. Còn quái hai chân lớn ưng thực thích hắn, trên người hắn có cảm giác thực thân thiết.
Chúng nó là gia tộc ưng trường thọ, tổng số lại rất ít, chính là bởi vì con non rất khó được sinh ra. Còn bởi vì chúng nó có một nhược điểm chí mạng, chính là tổng hội ban đêm dễ dàng bị phát cuồng.
Giống như trong thiên địa luôn có môt âm thanh triệu hoán chúng nó, làm chúng nó nghe rất đau đầu, thực táo bạo muốn va đầu vào vách núi.
Trưởng bối nó chết đi chính là tự đâm đầu chết, tìm một đoạn núi, không ngừng đập đầu.
Tiểu ưng cũng không biết vì duyên cớ gì, giống như tuổi càng lớn liền sẽ bị như vậy.
Cho nên ưng đều sẽ ở tại núi tuyết, nơi đó an tĩnh. Chúng nó cũng thực thích cùng quái ha chân đầu trọc chơi đùa.
Bởi vì nghe được những đầu trọc đó đọc kinh niệm phật, đối với ưng mà nói họ chính là có tác dụng tấn an tinh thần, tuy rằng không phải lúc nào cũng hiệu quả, nhưng là có chút ít còn hơn không.
Quái vật hai chân trước mặt kêu là A Lộc lại hoàn toàn có thể trấn an chính mình. Tiểu ưng chính là quyết định tạm thời đi theo hắn.
Dù sao thời điểm nó rèn luyện bay, trưởng bối sẽ không nói thời điểm trở về.
Bình thường ưng ở bên ngoài bay lâu, đều sẽ vẫn sẽ quyết định trở lại núi tuyết, bởi vì bên ngoài quá ồn bọn họ chịu không nổi.
Tiểu ưng chính là chưa từng thấy tình huống như bây giờ. Cư nhiên có thể gặp được một quái hai chân có thể hoàn toàn trấn an cảm xúc, thậm chí lần đầu tiên nghe được âm thanh kia, tiểu ưng cư nhiên có thể ngủ rồi.
Quái hai chân này lại còn cho mình cái tên. Hắn kêu mình là tiểu Ngọc, tiểu ưng không quá thích cái tên này, không khí phách.
Thời điểm quái hai chân kêu tên chính mình, biểu tình thực ôn nhu. Tiểu ưng liền quyết định không so đo nữa.
Ưng Tiểu Ngọc quyết định theo sát hai quái hai chân thiếu niên, huấn luyện quái hai chân tiểu hài tử.
Cho nên khi A Lộc mở miệng nói: “Các ngươi chiếu cố tốt cho Tiểu Hữu, ta đi ra ngoài chút liền trở về.
Tiểu ưng thập phần cao hứng, chụp cánh đặt lên ngực để biểu đạt.
Đại Hắc hừ một tiếng.
Tiểu Thức có điểm vui vẻ, chủ nhân thời điểm ra ngoài mang theo nó.
Lão Ba có chút không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên đi, chúng ta đều ở lại, tiểu hài tử chính là không có việc gì.”
A Lộc cưỡi ngựa xuyên qua sơn động.
Một người một ngựa cũng coi như là cùng nhau vào sinh ra tử, hơn nữa nhiều ngày ở chung, thập phần ăn ý.
Thời điểm A Lộc ra khỏi động, vừa lúc gặp Lạc nương tử đi lại đây.
A Lộc ngẩng đầu thấy được Tam đương gia, tuy rằng khó có thể thấy được, A Lộc vẫn thấy được, mắt hắn rất tốt.
Tam đương gia ở trong phòng, như là cố ý đợi. A Lộc thấy rõ ràng biểu cảm của Tam đương gia, thập phần ôn nhu.
Lạc nương tử nhìn đến A Lộc cưỡi ngựa, có chút cảm giác uy phong lẫm liệt.
Mặt thiếu niên kia gầy yếu nhợt nhạt, dưỡng qua một đoạn thời gian nay cư nhiên nhìn cường tráng lên không ít.
“Vẫn còn muốn tồn tại mới tốt.”
Âm thanh của Lạc nương tử nhẹ nhàng, trên mặt cũng không có ý tươi cười. Ở bên ngoài nàng rất ít cười.
A Lộc gật gật đầu.
Không có nhìn Lạc nương tử nhiều, lập tức đi đến chỗ Tam đương gia.
Lông mày Tam đương gia bị tước đi một nửa, cho nên Đại đương gia gọi hắn là nửa mày Tam đương gia, mà giờ phút này một một lọm tóc của hắn che khuất bên lông mày trụi kia, không một chút nhìn ra dấu vết, còn có vẻ anh tuấn phong lưu.
“Vết thương tốt rồi sao?”
A Lộc có chút máy móc gật đầu. Đối đãi với người trước mặt nhìn như hào khí, A Lộc vẫn có chút khẩn trương.
“Tuổi còn nhỏ, thân thể cũng không tệ lắm.”
Tam đương gia vỗ vỗ bả vai A Lộc nói.
A Lộc cảm thấy thực lạnh.
Thời điểm A Lộc đi vào, Tam đương gia cũng không có giống vừa ngồi trước bàn viết cái gì. Nhưng A Lộc biết, nhất định trước đó Tam đương gia nhất định viết chữ, trên tay áo hắn có một vết rất nhỏ nét mực, rất mới.
Chỗ ở của Tam đương gia là một viện tử lớn. Trong sân viện có sáu con ngựa, còn có tám con la, còn có một đống đao kiếm.
A Lộc có chút kinh ngạc, tuy rằng nghe được Ba thúc nói qua, Ba thúc nói trước khi Tam đương gia trở thành Tam đương gia, chỉ là một thư sinh xông về trước núi. Khác với các thư sinh khác đều bị hù chết, hắn liền xem như khác biệt, không chỉ sống sót, còn rất có tư vị riêng, người sơn trại giỏi cướp bóc nhưng không biết kinh doanh, cấp bậc còn phân biệt tàn khốc rõ ràng, Tam đương gia lại có thể từng bước một bò lên.
A Lộc một chút đều không thể đem người trước mắt đang ở một bên chăm sóc ngựa, với người đem người ném vào hồ xương cốt là cùng một người.
“Tam đương gia, ta tưởng sẽ gia nhập đội gác trạm?”
A Lộc không rõ người trước mắt này, vẫn là quyết định nói thẳng ý đồ mình đến.
“Gia nhập đội canh gác trạm?” Tam đương gia trầm ngâm một hồi, tiếp tục cho ngựa ăn.
A Lộc không dám nhìn Tam đương gia, nhìn động tác cho ngựa ăn của Tam đương gia, thấy ngựa kia ăn của cải trong tay Tam đương gia đều ăn đến cuối cùng, có lúc liền cắn phải tay của Tam đương gia, hắn có điểm xấu hổ.
“Trạm gác đội cũng không tồi, hiện tại cướp bóc càng ngày càng khó, năm nay khí hậu khác thường, thương đội đi ngang qia đều ít, thật vất vả lắm mới có một thương đội, trại Bạch Hổ bên kia còn tới đoạt thức ăn, ngươi nếu có thể thăm dò được thông tin hữu ích, công lao tất nhiên không ít.”
Thời điểm ngựa kia cắn phải tay Tam đương gia, ngón tay hắn bung ra, đầu ngựa ngoan ngoãn rụt trở về.
A Lộc như cũ gật gật đầu.
Tam đương gia nhìn thiếu niên rũ mắt, bỗng nhiên cười.
“Biết ta vì sao lại để ngươi lại cùng muội muội ngươi lên núi, lại làm người thay vị trí của Xương Cá không?”
A Lộc lắc lắc đầu, thực tế hắn cũng rất tò mò.
“Lần đầu gặp ngươi, là buổi sáng. Ta mang theo người đội gác trại, xử lý mười mấy cỗ thi thể huynh đệ. Bị chém có, bị dã thú cắn còn thừa lại một miếng xương cốt cũng có. Ngươi lại là một thiếu niên choai choai mang theo một hài tử sơ sinh lại êm đẹp ở bên rìa dòng suối.”
Tam đương gia nói tới đây, dừng lại một chút.
“Bắt ngươi lên núi, ngươi không chỉ sống sot, theo ta được biết mã vương sinh bệnh đến ở cạnh ngươi liền tốt, mà lần này cướp bóc cũng là toàn thắng, ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, vẫn là sống sot…. Liền như vậy người luôn quạnh quẽ như nàng, liền thích huynh muội ngươi…..”
Câu cuối cùng A Lộc nghe không quá rõ ràng.
Chỉ là giờ khắc này cảm giác được Tam đương gia có chút ưu thương.
Con ngựa bên cạnh ăn củ cải, cao hứng hí một cái
Tam đương gia vỗ vỗ vai A Lộc.
“Ngươi là một người có vận khí tốt. vận khí của ta luôn không tốt, nên đặc biệt thích người có vận khí tốt.”
A Lộc bị lời nói của Tam đương gia làm cho có chút ngượng ngùng, hắn trước nay đều không cảm thấy vận khí của chính mình tốt, chưa từng có người khen hắn như vậy, tuy rằng tâm trí hắn thành thục, nhưng dù soa cũng vẫn là thiếu niên choai choai, thình lình bị một lời khen như thế, còn có điểm không được tự nhiên mà thẹn thùng.
Tiếp theo liền nghe Tam đương gia nói tiếp:
“Ngựa là ta cấp cho Xương Cá, mỗi lần Xương Cá đánh cướp về được phân đồ vật liền cho ta một nửa. Hiện tại chó ngươi, ngươi còn có một muội muội muốn nuôi dưỡng, cho ta một phần ba.”
A Lộc:…….
A Lộc không nghĩ sẽ cõng muội muội đi gặp Tam đương gia. So sánh với Tam đương gia, hắn càng tin tưởng Đại Hắc, tiểu Thứ, tiểu Ngọc.
Đại Hắc chính là muội muội thích cưỡi, mà Thứ đi theo Đại Hắc cũng thập phần nghe lời, đến nỗi đại điểu mới tới tiểu Ngọc, tuy rằng nhiều lần bị muội muội khi dễ, nhưng khi có động vật khác lại đây, nó vẫn là cật lực quạt, đôi cánh lớn quạt bay những thứ khác bay đi.
Đây chỉ là ưng còn nhỏ cùng tiểu hài tử hai chân cùng chơi đùa, chỉ có thể bị hài tử khi dễ, người khác thì không thể. Tuy rằng nó cứ cách hai ngày liền bị hài tử hai chân nhổ một cây lông mao, nó liền nghĩ đến các trưởng bối chính là chiếu cố các quái vật hai chân đầu trọc.
Đáng tiếc nó gặp được quái vật hai chân nhỏ không nghe lời, bất quá mệnh ưng rất dài, nó có đủ thời gian dạy dỗ quái hai chân nhỏ này. Còn quái hai chân lớn ưng thực thích hắn, trên người hắn có cảm giác thực thân thiết.
Chúng nó là gia tộc ưng trường thọ, tổng số lại rất ít, chính là bởi vì con non rất khó được sinh ra. Còn bởi vì chúng nó có một nhược điểm chí mạng, chính là tổng hội ban đêm dễ dàng bị phát cuồng.
Giống như trong thiên địa luôn có môt âm thanh triệu hoán chúng nó, làm chúng nó nghe rất đau đầu, thực táo bạo muốn va đầu vào vách núi.
Trưởng bối nó chết đi chính là tự đâm đầu chết, tìm một đoạn núi, không ngừng đập đầu.
Tiểu ưng cũng không biết vì duyên cớ gì, giống như tuổi càng lớn liền sẽ bị như vậy.
Cho nên ưng đều sẽ ở tại núi tuyết, nơi đó an tĩnh. Chúng nó cũng thực thích cùng quái ha chân đầu trọc chơi đùa.
Bởi vì nghe được những đầu trọc đó đọc kinh niệm phật, đối với ưng mà nói họ chính là có tác dụng tấn an tinh thần, tuy rằng không phải lúc nào cũng hiệu quả, nhưng là có chút ít còn hơn không.
Quái vật hai chân trước mặt kêu là A Lộc lại hoàn toàn có thể trấn an chính mình. Tiểu ưng chính là quyết định tạm thời đi theo hắn.
Dù sao thời điểm nó rèn luyện bay, trưởng bối sẽ không nói thời điểm trở về.
Bình thường ưng ở bên ngoài bay lâu, đều sẽ vẫn sẽ quyết định trở lại núi tuyết, bởi vì bên ngoài quá ồn bọn họ chịu không nổi.
Tiểu ưng chính là chưa từng thấy tình huống như bây giờ. Cư nhiên có thể gặp được một quái hai chân có thể hoàn toàn trấn an cảm xúc, thậm chí lần đầu tiên nghe được âm thanh kia, tiểu ưng cư nhiên có thể ngủ rồi.
Quái hai chân này lại còn cho mình cái tên. Hắn kêu mình là tiểu Ngọc, tiểu ưng không quá thích cái tên này, không khí phách.
Thời điểm quái hai chân kêu tên chính mình, biểu tình thực ôn nhu. Tiểu ưng liền quyết định không so đo nữa.
Ưng Tiểu Ngọc quyết định theo sát hai quái hai chân thiếu niên, huấn luyện quái hai chân tiểu hài tử.
Cho nên khi A Lộc mở miệng nói: “Các ngươi chiếu cố tốt cho Tiểu Hữu, ta đi ra ngoài chút liền trở về.
Tiểu ưng thập phần cao hứng, chụp cánh đặt lên ngực để biểu đạt.
Đại Hắc hừ một tiếng.
Tiểu Thức có điểm vui vẻ, chủ nhân thời điểm ra ngoài mang theo nó.
Lão Ba có chút không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên đi, chúng ta đều ở lại, tiểu hài tử chính là không có việc gì.”
A Lộc cưỡi ngựa xuyên qua sơn động.
Một người một ngựa cũng coi như là cùng nhau vào sinh ra tử, hơn nữa nhiều ngày ở chung, thập phần ăn ý.
Thời điểm A Lộc ra khỏi động, vừa lúc gặp Lạc nương tử đi lại đây.
A Lộc ngẩng đầu thấy được Tam đương gia, tuy rằng khó có thể thấy được, A Lộc vẫn thấy được, mắt hắn rất tốt.
Tam đương gia ở trong phòng, như là cố ý đợi. A Lộc thấy rõ ràng biểu cảm của Tam đương gia, thập phần ôn nhu.
Lạc nương tử nhìn đến A Lộc cưỡi ngựa, có chút cảm giác uy phong lẫm liệt.
Mặt thiếu niên kia gầy yếu nhợt nhạt, dưỡng qua một đoạn thời gian nay cư nhiên nhìn cường tráng lên không ít.
“Vẫn còn muốn tồn tại mới tốt.”
Âm thanh của Lạc nương tử nhẹ nhàng, trên mặt cũng không có ý tươi cười. Ở bên ngoài nàng rất ít cười.
A Lộc gật gật đầu.
Không có nhìn Lạc nương tử nhiều, lập tức đi đến chỗ Tam đương gia.
Lông mày Tam đương gia bị tước đi một nửa, cho nên Đại đương gia gọi hắn là nửa mày Tam đương gia, mà giờ phút này một một lọm tóc của hắn che khuất bên lông mày trụi kia, không một chút nhìn ra dấu vết, còn có vẻ anh tuấn phong lưu.
“Vết thương tốt rồi sao?”
A Lộc có chút máy móc gật đầu. Đối đãi với người trước mặt nhìn như hào khí, A Lộc vẫn có chút khẩn trương.
“Tuổi còn nhỏ, thân thể cũng không tệ lắm.”
Tam đương gia vỗ vỗ bả vai A Lộc nói.
A Lộc cảm thấy thực lạnh.
Thời điểm A Lộc đi vào, Tam đương gia cũng không có giống vừa ngồi trước bàn viết cái gì. Nhưng A Lộc biết, nhất định trước đó Tam đương gia nhất định viết chữ, trên tay áo hắn có một vết rất nhỏ nét mực, rất mới.
Chỗ ở của Tam đương gia là một viện tử lớn. Trong sân viện có sáu con ngựa, còn có tám con la, còn có một đống đao kiếm.
A Lộc có chút kinh ngạc, tuy rằng nghe được Ba thúc nói qua, Ba thúc nói trước khi Tam đương gia trở thành Tam đương gia, chỉ là một thư sinh xông về trước núi. Khác với các thư sinh khác đều bị hù chết, hắn liền xem như khác biệt, không chỉ sống sót, còn rất có tư vị riêng, người sơn trại giỏi cướp bóc nhưng không biết kinh doanh, cấp bậc còn phân biệt tàn khốc rõ ràng, Tam đương gia lại có thể từng bước một bò lên.
A Lộc một chút đều không thể đem người trước mắt đang ở một bên chăm sóc ngựa, với người đem người ném vào hồ xương cốt là cùng một người.
“Tam đương gia, ta tưởng sẽ gia nhập đội gác trạm?”
A Lộc không rõ người trước mắt này, vẫn là quyết định nói thẳng ý đồ mình đến.
“Gia nhập đội canh gác trạm?” Tam đương gia trầm ngâm một hồi, tiếp tục cho ngựa ăn.
A Lộc không dám nhìn Tam đương gia, nhìn động tác cho ngựa ăn của Tam đương gia, thấy ngựa kia ăn của cải trong tay Tam đương gia đều ăn đến cuối cùng, có lúc liền cắn phải tay của Tam đương gia, hắn có điểm xấu hổ.
“Trạm gác đội cũng không tồi, hiện tại cướp bóc càng ngày càng khó, năm nay khí hậu khác thường, thương đội đi ngang qia đều ít, thật vất vả lắm mới có một thương đội, trại Bạch Hổ bên kia còn tới đoạt thức ăn, ngươi nếu có thể thăm dò được thông tin hữu ích, công lao tất nhiên không ít.”
Thời điểm ngựa kia cắn phải tay Tam đương gia, ngón tay hắn bung ra, đầu ngựa ngoan ngoãn rụt trở về.
A Lộc như cũ gật gật đầu.
Tam đương gia nhìn thiếu niên rũ mắt, bỗng nhiên cười.
“Biết ta vì sao lại để ngươi lại cùng muội muội ngươi lên núi, lại làm người thay vị trí của Xương Cá không?”
A Lộc lắc lắc đầu, thực tế hắn cũng rất tò mò.
“Lần đầu gặp ngươi, là buổi sáng. Ta mang theo người đội gác trại, xử lý mười mấy cỗ thi thể huynh đệ. Bị chém có, bị dã thú cắn còn thừa lại một miếng xương cốt cũng có. Ngươi lại là một thiếu niên choai choai mang theo một hài tử sơ sinh lại êm đẹp ở bên rìa dòng suối.”
Tam đương gia nói tới đây, dừng lại một chút.
“Bắt ngươi lên núi, ngươi không chỉ sống sot, theo ta được biết mã vương sinh bệnh đến ở cạnh ngươi liền tốt, mà lần này cướp bóc cũng là toàn thắng, ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, vẫn là sống sot…. Liền như vậy người luôn quạnh quẽ như nàng, liền thích huynh muội ngươi…..”
Câu cuối cùng A Lộc nghe không quá rõ ràng.
Chỉ là giờ khắc này cảm giác được Tam đương gia có chút ưu thương.
Con ngựa bên cạnh ăn củ cải, cao hứng hí một cái
Tam đương gia vỗ vỗ vai A Lộc.
“Ngươi là một người có vận khí tốt. vận khí của ta luôn không tốt, nên đặc biệt thích người có vận khí tốt.”
A Lộc bị lời nói của Tam đương gia làm cho có chút ngượng ngùng, hắn trước nay đều không cảm thấy vận khí của chính mình tốt, chưa từng có người khen hắn như vậy, tuy rằng tâm trí hắn thành thục, nhưng dù soa cũng vẫn là thiếu niên choai choai, thình lình bị một lời khen như thế, còn có điểm không được tự nhiên mà thẹn thùng.
Tiếp theo liền nghe Tam đương gia nói tiếp:
“Ngựa là ta cấp cho Xương Cá, mỗi lần Xương Cá đánh cướp về được phân đồ vật liền cho ta một nửa. Hiện tại chó ngươi, ngươi còn có một muội muội muốn nuôi dưỡng, cho ta một phần ba.”
A Lộc:…….
Bình luận truyện