Hắc La Sát
Chương 8
Thời khắc hoàng hôn, ánh tà dương chiếu phủ
đại địa. Bọn họ sóng vai trầm mặc đi thật lâu, xuyên qua rừng cây, trước mắt hiện lên một mảnh thảo nguyên mênh mông. Cỏ xanh mềm mượt, trộn lẫn cùng rất nhiều loại hoa không biết tên, đủ mọi màu sắc, rực rỡ đung đưa đón ráng chiều. Bọn họ chậm rãi đi vào thảo
nguyên. Ngưng Yên vươn tay, mơn trớn hoa cỏ trên đường đi, cảm giác được xúc cảm mềm mại lướt qua đầu ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Xem ra đã rất
tốt rồi.”
Lôi Tiêu nghe xong, tâm chìm xuống. Nàng muốn đi rồi?
Vừa nghĩ tới nàng sắp rời đi, ngực khó chịu kinh khủng, liền nói dối: “Kỳ thật. . . . . . vết thương vẫn còn đau, vẫn chưa khỏi hẳn. . . . . .” Nói xong, lại xấu hổ, ý muốn lưu lại nàng rất rõ ràng.
Nàng cười liếc nhìn hắn một cái, nhìn thấu tâm tư hắn. “Vậy sao? Hóa ra vẫn còn đau à. . . . . .” Ai, nàng cảm thấy chính mình thật quá tàn nhẫn.
Ngưng Yên dừng bước, hái một bông hoa đưa lên mũi ngửi, làn mi dài cụp xuống, ánh mắt long lanh.
“Trước đây, Thiệu Tứ Phương thích nhất hái hoa cài lên vạt áo ta. . . . . .” Vừa nói thế Lôi Tiêu cũng đã hái hoa cài lên vạt áo nàng. Nàng giật mình ngẩn ngơ.
Tình ý thực rõ ràng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn lại nàng. Trong khoảnh khắc cả hai người đều không nói gì, nhưng ngầm hiểu. Ngưng Yên cúi đầu, liếc nhìn bông hoa, sau đó lại mỉm cười với hắn, nụ cười mang theo chua xót. Đột nhiên đi loạng choạng ôm lấy hắn, ỷ vào trong ngực hắn, hốc mắt cùng cổ họng nghẹn ngào.
Nàng muốn đi, muốn đi giết Thiệu Tứ Phương, nhưng còn người nam nhân này thì sao? Về sau như thế nào? Thật sẽ không quan tâm đến sao? Nhưng sao trong lòng lại trồi lên chua xót?
Đã từng, nàng có thể đơn giản phân chia yêu cùng không yêu. Yêu liền yêu đến cùng, hận cũng hận đến cực hạn, cho nên nàng yêu Thiệu Tứ Phương, cho nên nàng cũng hận Thiệu Tứ Phương. Nhưng còn Lôi Tiêu thì sao? Lôi Tiêu làm cho nàng hoang mang.
Lôi Tiêu kéo xuống cánh tay của nàng, hỏi: “Nàng phải rời khỏi đây?” Nàng chỉ mỉm cười với hắn, trong mắt lấp lánh lệ quang. Hắn lại hỏi: “Ta đi cùng nàng?”
Nàng lắc đầu, cự tuyệt, không cho hắn cùng đi.
Lòng hắn thu chặt, mạnh liệt ôm nàng vào trong lòng, khàn khàn do dự hỏi: “Xong rồi. . . . . . còn có quay lại không?”
Nàng cười khổ. Có thể toàn thân trở ra hay không nàng cũng không biết. Nàng là ôm quyết tâm muốn cùng Thiệu Tứ Phương đồng quy vu tận đi giết hắn. Nàng từ trong lòng hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại kiễng chân, hôn cằm hắn một cái, xem như lời dịu dàng cáo biệt.
“Chúng ta đi thôi. . . . . .” Nàng vừa nhấc bước, đột nhiên bị hắn tóm chặt lấy lôi trở về. Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, kinh hãi —— hắn hôn nàng?!
Không đành lòng ly biệt khiến Lôi Tiêu xúc động kéo nàng vào lòng hôn. Chỉ một cái hôn môi, lại làm cho khát vọng bùng phát không khống chế được!
Cánh môi chợt ấm, nàng sợ hãi lui từng bước, trượt chân một cái, cả người ngã về phía sau. Lôi Tiêu vội vàng với tay ra ôm nàng, hai tay nàng cũng tóm lấy quần áo hắn. Kết quả là cả hai người đều mất cân bằng, cùng nhau ngã vào trong bùn.
Trong nháy mắt ngã xuống kia, hắn đúng lúc vòng ôm lấy hông của nàng, nàng ngã không đau, đau là cánh tay hắn. Vừa rơi xuống đất, sợ chính mình đè bị thương nàng, hắn lập tức chống lên hai khuỷu tay, thân thể liền cúi ở trên người nàng. Bọn họ nhìn lẫn nhau, hắn hơi thở hỗn loạn, nàng có chút thở gấp.
“Ngươi. . . . . .” Ngưng Yên vừa tức lại vừa cười. “Ngươi làm ta sợ!” Tay nàng chống lên, muốn đứng dậy.
Lôi Tiêu lại không tính lùi lại, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng. Hắn tâm phiền khí táo, nghĩ đến nàng phải rời khỏi, liền buồn bực không biết bây giờ nên làm thế nào mới tốt.
Gò má nàng ửng đỏ, trừng mắt nói: “Nhìn đủ chưa? Còn không lùi ra?” Hắn áp sát nàng, hại nàng tâm rối loạn, đầu óc cũng mê muội.
Lôi Tiêu nhìn nàng, nàng đẹp quá, thân mình thật mềm mại. Hắn không nỡ rời đi, tóc rối đều rơi xuống bên mặt nàng.
Của hắn thân thể cứng cáp rắn chắc giống như ngọn lửa thiêu đốt nàng. Nàng ánh mắt lấp lánh, vươn tay đẩy ra sợi tóc buông rơi trên trán hắn, nghênh đón đôi mắt nóng cháy kia, thì thầm: “Lôi Tiêu. . . . . .”
Nghe thấy tiếng gọi mềm mại này, đôi mắt đen của hắn càng tối lại càng sâu.
Nàng đưa tay sờ mặt của hắn, ánh mắt dịu dàng, nghẹn ngào nói: “Ta nghĩ, ta sẽ không quên ngươi, vĩnh viễn sẽ không.” Mấy ngày này trong lòng khổ sở mệt mỏi, hắn là niềm an ủi duy nhất của nàng. Hắn đối với nàng rất tốt, nàng vĩnh viễn trân quý từ tận đáy lòng. Mặc kệ tương lai như thế nào, nàng cùng Thiệu Tứ Phương có kết cục như thế nào, nàng cũng sẽ không quên đã từng có một nam nhân, nhìn như tàn nhẫn mà kỳ thật ôn nhu, sẽ chỉ đối với nàng ôn nhu.
Nhớ tới lúc trước hắn từng mua lại toàn bộ những thứ nàng để lại ở hiệu cầm đồ trả lại cho nàng, nhưng đáng tiếc, trái tim nàng bị mất cũng rốt cuộc không tìm lại được; đáng tiếc nỗi hận của nàng không thể tiêu, trong lòng không thể cất chứa vị trí của hắn. . . . . . Nàng nhìn hắn, đầy ngập áy náy.
Nàng nói nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên hắn, nhưng là hắn nghe xong lại càng khổ sở. Hắn thà rằng nàng nói, nàng ở lại.
Ráng chiều chiếu lên người bọn họ. Bóng mây vùn vụt vút qua thảo nguyên. Lôi Tiêu đem Ngưng Yên xinh đẹp vây khốn dưới thân, giam giữ giữa hai cánh tay, ngẩn ngơ nhìn thật lâu. Chính là không chịu buông tay.
Ngưng Yên nhẫn nại, đợi thật lâu, mỉm cười, trong lòng biết hắn vì nàng mà mê muội. Ngày mai. . . . . . ngày mai nàng phải rời khỏi đây, lúc này liền tùy hắn xem đủ. Thế nhưng ánh mắt hắn thay đổi, nhìn nhìn không chớp đến đỏ cả tròng mắt. Lưu nàng không được, nàng lại không cho hắn đi cùng, hắn khổ sở, mắt tối sầm, hắn nói: “Ta muốn hôn nàng. . . . . .” Tiếng nói hắn nóng bỏng trầm thấp.
Giờ đổi lại thành nàng ngơ ngẩn. Ánh sáng mãnh liệt trong mắt của hắn làm nàng xúc động run rẩy. Nghĩ đến một khi đi rồi, bọn họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa, do dự trong chốc lát, thân mình lui về phía sau, nhắm mắt lại, xem như ngầm đồng ý, yên lặng đợi hắn hôn.
Chờ lại chờ, hơi thở dồn dập, nàng cảm thấy chính mình đúng là đang chờ mong, hai tay đặt trên mặt đất run run . . . . . . Không phải đã bị Thiệu Tứ Phương làm tan nát cõi lòng sao? Không phải đối với tình yêu đã tuyệt vọng chết lặng, nghĩ rằng sẽ không có cảm giác nữa hay sao?
Nhưng hiện tại, trong khoảnh khắc này, sao còn có thể bởi vì Lôi Tiêu muốn hôn nàng mà run rẩy đến kịch liệt như thế, còn căng thẳng nắm chặt lấy lớp bùn đất lạnh lẽo ẩm ướt dưới tay. . . . . .
Nàng có thể cảm nhận thấy nhiệt khí trên người hắn xâm lược nàng. Đó là một loại cảm giác thực xa lạ. Loại mùi hương của nam nhân rối loạn lòng nàng, sức mạnh của hắn đang vây quanh nàng, hai tay giống như tường đồng vách sắt đang vây khốn nàng.
Sao lại thế này? Nàng nóng quá, thật hồi hộp, thật. . . . . . kích thích?!
Hoảng sợ chờ đợi thời khắc cánh môi chạm vào, trong đầu cũng lung tung tưởng tượng cảm giác được hôn, nghĩ không biết sẽ là tư vị thế nào? Vừa rồi miệng của hắn chỉ mới đụng một chút nhưng xúc cảm cực nóng kia liền làm nàng sợ hãi thối lui. Nhưng hiện tại không giống vậy, hắn là thật muốn hôn nàng, cho dù nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm giác được bóng đen đang dần dần gần sát lại, cùng với nhiệt khí phất qua trên mặt.
Miệng của hắn sắp chạm đến đây sao? Muốn hôn rồi? Đợi lại chờ, hoảng loạn hồn bay phách lạc, nhưng là hắn lại chậm chạp không hề có động tác. Nàng mở mắt ra, mặt của hắn cách nàng rất gần, mũi của bọn họ đều sắp chạm ở cùng một chỗ, nhưng là hắn chẳng qua chỉ là nhìn nàng chằm chằm.
Nàng giọng nói hổn hển. “Sao vậy? Không phải muốn hôn ta sao?”
Hắn ánh mắt cháy bỏng, buồn bực nói: “Ta sợ hôn rồi, liền không ngừng lại được ——” sẽ không khống chế được, sợ dừng lại không được, điên cuồng mà cưỡng bức nàng.
Nàng kinh ngạc, lại một hồi ngẩn ngơ.
Làm sao có thể thờ ơ đây? Hắn là che chở cho mình như vậy, thậm chí nhịn xuống đối với nàng, nàng có thể cảm giác được trên người hắn vì sức lực sung mãn mà căng cứng thân thể. Nóng đến mãnh liệt, nóng đến nàng đầu óc mê muội. Nàng vươn tay, ngón trỏ lần theo miệng hắn, thì thầm: “Vậy đừng có ngừng.”
Ngưng Yên. . . . . .
Một câu này, trong nháy mắt thiêu hủy lí trí hắn!
Nàng xem nhẹ Lôi Tiêu. Hắn vẫn thực dịu dàng với nàng, cho nên nàng đã quên, hắn vốn là hung mãnh khát máu Hắc La sát.
Trên lớp bùn lạnh ẩm ướt, hương hoa chập chờn, trong ánh chiều tà dịu dàng, giữa bóng cây nát vụn, hắn muốn nàng, gần như dã man, phi thường dũng mãnh ——
Lôi Tiêu ánh mắt thâm sâu, mạnh mẽ chống đỡ nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú. Nàng ánh mắt mê võng, nàng hại hắn điên cuồng, nhưng là vẫn xinh đẹp đến vô tội. Hắn dùng ngón cái tách ra miệng nàng, nàng bị lạc trong đôi mắt chan chứa của hắn, mặc hắn đẩy ra cánh môi, sau đó hắn cúi đầu, đầu lưỡi luồn vào cùng của nàng chạm nhau, thâm nhập lại rút khỏi, một lần lại một lần thân mật sâu sắc, nhiệt tình quấn lấy môi lưỡi của nàng, hôn như muốn cắn nuốt nàng, bắt chước làm chuyện nghĩ muốn làm với nàng, khiêu khích khát vọng giấu kín trong lòng nàng.
Nàng bị hôn đến tâm du thần đãng, cũng lớn mật lên, khiếp khiếp vươn lưỡi ra cùng hắn thân mật. Hắn hưng phấn từ sâu trong cổ họng phát ra gầm nhẹ, nửa đầu lưỡi của nàng bị hắn cường bức hút vào miệng. Một cơn tê dại chạy dọc qua toàn thân, nàng trở nên vừa mềm nhuyễn vừa kiệt sức, chỉ còn thừa mỗi xúc giác.
Miệng của hắn mãnh liệt yêu cầu, bọn họ hôn môi trở nên phóng túng tham lam. Sau lại hôn môi đã muốn không thể thỏa mãn bọn họ, hắn động thủ rút đi thắt lưng bên hông nàng, cởi xuống quần áo lẫn nhau.
Nàng nheo lại mắt, thấy thân thể hắn dũng mãnh cường tráng, cơ bắp tráng kiện nổi trên làn da màu đồng cổ. Thân thể hùng tráng rắn chắc cùng nàng hoàn toàn khác biệt rất nhanh cúi xuống áp sát trên người, nàng không sợ, ngược lại cảm thấy kích thích, tân kỳ.
Nàng nghĩ nàng hẳn là phải ngăn lại hắn, nhưng là thân thể lại đi ngược lại với lý trí của nàng. Nàng ôm hắn, vuốt ve tấm lưng bóng loáng rắn chắc, tâm thật nóng. Ngực hắn cứng như thép cùng nàng dán chặt, hai chân hắn nóng bỏng mà rắn chắc xâm nhập vào giữa hai chân nàng, sau đó là cứng rắn nóng cháy mà nguy hiểm chống lại nàng, vuốt ve nàng. . . . . .
Nàng ánh mắt mù sương, thân thể ẩm ướt. Của hắn lửa nóng cố chấp đến tìm kiếm, muốn chôn vào thân thể nàng. Của hắn cứng rắn, của hắn nóng bỏng mà dũng mãnh, nàng tích ẩm ướt, hắn dùng thân thể thử xem, miệng hôn trên nàng thân thể mềm mại trắng nõn, rơi xuống chứng cứ yêu nàng.
Vì thế nàng bị tra tấn, vì thế hắn rốt cuộc kiềm chế không được, một cái thô bạo đâm vào thân thể của nàng. Nàng kêu đau một tiếng, buộc chặt hắn, nàng ngửa mặt, ánh mắt càng mê mị, thân thể lại bởi vì đau mà co rút ngược lại đột nhiên xuất ra khoái cảm.
Hắn chống lên hai khuỷu tay, để cho mình chôn vào càng sâu. Bọn họ kịch liệt thăm dò thân thể lẫn nhau. Hắn chế trụ hai tay nàng, làm cho nàng không thể né tránh, không thể trốn tránh hắn nhiệt tình. Hắn ẩn nhẫn lâu lắm, thời gian yêu nàng thiêu cháy hắn, mỗi lần muốn điên cuồng! Rốt cuộc đến được lúc này, hắn lại bừng bừng phấn chấn lần nữa xâm nhập, mà nàng vì nóng bỏng xâm nhập mà không ngừng run rẩy, lòng của nàng kịch liệt rung động.
Bọn họ bị nguyên thủy thuần phục, ý nghĩ quấn lấy lẫn nhau, thân thể va chạm, mồ hôi thấm ướt thân thể. Ở trong điên cuồng tiết tấu, tai nàng ù ù, thính giác hỗn loạn. Tiếng ve kêu, tiếng chim hót líu lo, trộn lẫn với tiếng rên rỉ ái muội. . . . . . Nàng hoảng hốt nghe thấy miệng chính mình không ngừng thoát ra tiếng rên rỉ.
Nàng ánh mắt mê mang, ánh sáng cùng hắn thô chắc thân thể đan quyện. Bốn phía tràn ngập mùi hương nam tính của riêng hắn, pha trộn với mùi cỏ xanh, dưới thân bùn đất lạnh ẩm ướt mát lạnh lưng, trên người là thân thể nặng nề nóng bỏng áp sát. Hắn không ngừng khảm nhập thân thể của hắn, vẫn tiếp tục thâm nhập, làm nàng mau chịu không nổi, vừa thoáng rút khỏi, còn chưa kịp thở, lại bị xuyên thấu. Cỏ xanh bên thân đâm ngứa làn da, hắn thân thể cương mãnh liệt chấn động nàng, căng chặt nàng, gần như muốn xé rách nàng. Nàng đau đến móng tay vùi sâu vào trong da thịt hắn, hắn cố chấp chôn vào thân thể nàng, cứng rắn xỏ xuyên qua nàng, lúc quyết liệt nhất, tâm tư phi bay.
Sau lại nàng không đau, nhưng là rất khó chịu, vội vàng muốn bắt lấy cái gì, rõ ràng ôm thật sự chặt, lại cảm thấy hư không, hư không đến muốn thét chói tai. Rõ ràng hắn vẫn thâm nhập, rõ ràng đã đến cực hạn, là không thể lại muốn hơn nữa, nhưng là chỗ sâu trong cơ thể lại càng đói, cùng hắn dán lấy càng chặt càng chặt hơn, làm cho hắn càng sâu càng sâu. . . . . .
Đương lúc hoảng hốt, cái gì suy nghĩ cũng đều không có, không có trí nhớ, đã quên cừu hận, chính là cảm nhận được nhiệt tình chỗ cùng nhau va chạm, thân mật đến cắn chặt răng, có khi lại rất thô bạo, nàng chùn bước, lại chịu đựng ở lại, vẫn là áp sát vào thân thể cường tráng của hắn.
Là vì điên rồi nên mới say mê kích động như vậy sao?
Lòng đã đau đến chết lặng, lòng không nghĩ lại yêu, lúc này cũng kiên tâm.
Cứ như vậy thô bạo giằng co lẫn nhau, lại tinh tế kéo căng mỗi dây thần kinh. Hưng phấn sắp hết, lại một lần nữa điên cuồng mà vơ vét thân thể lẫn nhau, dã man giống như muốn giết chết đối phương.
Một cái cào đỏ lưng hắn, một cái đâm tạc đau đớn đối phương. Giống như có một sợi dây vô hình trói chặt lấy bọn họ, tận cho đến khi hai người hòa thành một, tận cho đến khi ôm nhau đến run rẩy, mãnh liệt rung động làm vỡ nát hết thảy cố kỵ, ý nghĩ bay đi thật xa, thân thể không còn có thể tự chủ.
Vì thế hắn giống như thanh đao được rèn nóng, giữa lúc nàng run rẩy xâm nhập thân thể của nàng, mà nàng cuối cùng cũng là cam tâm, vì hắn mà mềm yếu như bao đao, bao trùm toàn bộ hắn, ướt át lại ắp đầy, cắn nuốt toàn bộ hắn.
Lúc sung sướng mất hồn, chỗ sâu nhất trong thân thể trào ra cực hạn khoái cảm, hai người nóng bỏng hòa tan. Cuối cùng chỉ còn vui sướng, thuần túy vui sướng, cái gì cũng đều quên, một lúc vui thích, tạm bỏ qua sau đầu kí ức oán hận. Ôm nhau, bị lạc trong mông lung. Chỉ còn lại dư chấn của thân thể.
Qua đi, bọn họ sóng vai nằm bên nhau. Ngưng Yên nhắm mắt lại, thỏa mãn mà yếu đuối, giống như đã đem toàn bộ sức lực dùng hết.
Lôi Tiêu vươn tay, bắt lấy hắc bào che thân thể lẫn nhau, cùng nàng yên tĩnh nằm. Bọn họ không nói chuyện, tâm tình còn thực kích động, thân thể còn rất nóng. Gắt gao ôm lẫn nhau, nhìn ánh chiều đạm đi, bầu trời từ màu da cam đã trở thành tím thẫm, có phải cần phải trở về rồi không?
Nhưng là ai cũng chưa đứng dậy rời đi. Đàn chim vụt qua bầu trời vội vã quay về tổ. Ánh trăng treo lên cười bọn họ, ngay cả đom đóm đều đã bay ra, những chấm sáng nhỏ nhỏ bay lượn vòng quanh bọn họ.
Nhưng là không nỡ rời đi.
Ngưng Yên mê man, dán vào trong ngực hắn ngủ say. Lôi Tiêu luyến tiếc thời gian khó được thân mật này, cùng nàng nằm thật lâu, cuối cùng cũng mệt mỏi ngủ.
Ngưng Yên ngẫu nhiên quay trái quay phải. Hắn có khi vắt ngang trên người nàng, có khi ôm chặt nàng. Hai người tìm kiếm tư thế thoải mái nhất, nàng có lúc lại vươn tay ôm hắn, duỗi người vắt ngang người hắn. Hắn từ nằm ngửa chuyển sang nằm nghiêng, cuối cùng làm nàng xoay người đưa lưng về phía hắn, hắn cũng xoay người dán lưng nàng, đưa ngang tay kéo nàng vào trong ngực, sau đó ai cũng không lại cử động, ngủ say như trẻ mới sinh, say sưa trong mộng.
Trời tối, trăng nhô lên cao. Ở Vong Cơ Các, một con hắc báo đợi không thấy chủ tử trở về liền chạy đi, xuyên qua rừng cây, đánh hơi, rong ruổi qua thảo nguyên, tìm được bọn họ.
Ô. . . . . . Nó gừ gừ thấp kêu, lo âu vòng quanh hai cái đứa ngốc đang ngủ say một vòng lại một vòng, có chút không biết làm thế nào.
Sau đó lại dùng chóp mũi ẩm ướt đẩy đẩy mặt chủ nhân, gọi không dậy. Ai, thở khò khè nằm phục xuống, làm hết phận sự trông chừng bọn họ. Đợi thật lâu, bọn họ vẫn là không tỉnh, nó nhàm chán ngóc đầu, nhìn trăng trên bầu trời vừa to lại vừa tròn, chớp chớp mắt.
Ý? Đêm nay trăng tròn, nó ngửi được mùi động dục. . . . . . Xoay người nằm ngửa, khò khè khò khè lăn vài vòng, lưng ở trên cỏ dụi dụi vài cái, lòng cũng cảm thấy ngứa.
Một đêm, đợi đến hừng đông, Ngưng Yên bất cáo nhi biệt rời đi. Lúc đó màu trời vẫn còn xanh xám, sơn đạo u tĩnh, hết thảy nhìn như yên ả, chỉ có nàng biết trong lòng tình cảm dâng trào mãnh liệt. Đó là không đành lòng đối với Lôi Tiêu, còn có một phần tình cảm khó thể nói rõ, mâu thuẫn, hoang mang. Trong lòng vốn là tràn đầy sầu hận, hận không thể nhanh chút đi bắt Thiệu Tứ Phương giết cái thống khoái, nhưng hiện tại, trong lòng tình ý bịn rịn, không nỡ vứt bỏ Lôi Tiêu.
Lưỡng lự không biết có nên như vậy quên đi cừu hận chăng? Không, tuyệt đối không! Nàng phủi đi nhi nữ tình trường, nhanh hơn cước bộ, đi đến dưới chân núi.
Đi vào tửu quán, nàng gọi một chung rượu mạnh, uống không còn thừa một giọt, uống cho đến khi ruột gan đều nóng, mới đi ra cửa tiệm, thuê một con ngựa, ngồi trên lưng ngựa ra sức thúc, đi tìm Tôn Vô Cực.
Buổi trưa, chạy tới khách điếm Tiêu Dao, Ngưng Yên xoay người xuống ngựa, tháo xuống bao đựng tên, quăng lên trên vai, đem dây cương giao cho tiểu nhị ngoài cửa, bước vào khách sạn.
“Chờ đã!” Từ bên trái đột nhiên đưa ngang đến một thanh trường kiếm, chặn lại đường đi của nàng.
Ngưng Yên định thần, quay lại nhìn liền thấy một nữ tử mặc áo vàng.
“Quả nhiên là ngươi, công chúa Ngưng Yên!” Sở Chanh Chanh sợ hãi kêu.
Ngưng Yên cũng nhận ra người đến. Nàng là Sở Chanh Chanh ở khách điếm Tứ Quý. Nhớ lại ngày đó nàng cùng ngân y hộ vệ trở về Đại Lý thì đúng là ở khách điếm nhà nàng tìm nơi ngủ trọ, bị Tôn Vô Cực dùng kế đoạt đi hoàn hồn đan.
Chanh Canh vừa nhận ra công chúa Ngưng Yên, cũng không nhiều lời, quăng vỏ kiếm, xuất ra tư thế nghênh chiến. “Ngươi đừng hòng tìm Tôn Vô Cực phiền toái. Hoàn hồn đan là ta ăn, muốn đánh muốn giết cứ việc hướng phía ta mà đến!”
Ngưng Yên ánh mắt rét lạnh, nha đầu kia nghĩ nàng muốn tới tìm Tôn Vô Cực phiền toái? “Chỉ bằng ngươi?” Xem tư thế Sở Chanh Chanh bày ra, hừ, chút công phu mèo cào cũng dám ở trước mặt nàng loạn sủa. Nàng hừ lạnh nói: “Thức thời liền cút sang một bên cho ta.” Nói xong liền đi vào bên trong.
“Đứng lại!” Chanh Chanh rút kiếm, hét một tiếng, đâm thủng ống tay áo Ngưng Yên.
Ngưng Yên lui lại một bước, trừng mắt nhìn. “Được lắm, trước hết lấy ngươi làm nóng người.” Nàng rút ra một mũi tên nhọn, một cái nhún người liền đánh về phía Sở Chanh Chanh.
Chanh Chanh xoay người một cái, tránh né tên gỗ, lui về phía sau vài bước, hét lên: “Ta không cần ngươi nhường!” Nói xong thân mình vút qua, đạp lên vai vài cái người qua đường xui xẻo, hướng đến người bán vũ khí ở bên đường, đoạt lấy một lưỡi kiếm, “Kiếm này ta mua!” Trở lại, đem kiếm ném cho Ngưng Yên. “Tiếp lấy.”
Keng! Kiếm dừng ở trước mặt Ngưng Yên, nàng không tiếp, ngược lại đem kiếm đá sang bên cạnh, cả kiếm cùng vỏ một phát cắm vào trên tường.
Cái gì?! Chanh Chanh kinh sợ, láng giềng náo loạn cả lên, khách nhân trong khách điếm cũng toàn bộ chạy đến xem cuộc chiến. Bọn tiểu nhị chạy đi cáo trạng với Tôn Vô Cực, rống la: “Phu nhân lại đánh nhau, mau tới a! Phu nhân gặp được cao thủ, mau gọi gia đến!”
Chanh Chanh sắc mặt tối sầm lại, rõ là xem thường nàng! Vút thân, lại đạp lên vai vài người, đi đến trước mặt Ngưng Yên. Hướng về phía Ngưng Yên rống: “Có lòng tốt cho ngươi cầm kiếm đánh, ngươi không cần, đừng trách ta vô tình!”
Ngưng Yên ngược lại nở nụ cười. “Nếu hoàn hồn đan bị ngươi ăn vào trong bụng, ngày hôm nay ta nhân tiện rạch bụng ngươi ra, xem bảo đan có còn trong đấy không!”
Chanh Chanh nghe xong, giận một tiếng hét lên: “A ——” rồi đánh tới! Nàng rút kiếm đến đánh, khí thế hào hùng, kinh thiên động địa.
Hàng xóm láng giềng thấy kiếm kia nhỡ đâu chém không trúng đích, có khi lại bị Sở Chanh Chanh cuồng chém phải người vô tội, nhất thời tranh nhau chạy trốn. Tự nhiên tinh thần trách nhiệm dâng trào, có ôm con trốn, có trèo lên cột nhà, có nằm rạp trên mặt đất giả chết, lập tức nhượng ra con đường thênh thang, để lại Ngưng Yên đứng ở đầu đường, nghênh đón Sở Chanh Chanh vọt tới.
Mọi người trừng lớn mắt, xem Sở Chanh Chanh hét đến long trời lở đất, phóng đến nữ tử áo tím trước mặt. Lưỡi kiếm lóe sáng, tình huống quả thật làm cho người ta sợ hãi, nhưng Ngưng Yên không tránh cũng không né, chỉ lấy một mũi tên gỗ nghênh chiến.
Mọi người trong lòng kinh hô —— nguy hiểm a! Phải chết người a! Người nào người nấy nhìn thấy đều trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy Ngưng Yên hét lên đem tên hướng Chanh Chanh nhất đánh nhất chặn nhất quét nhất phi, sau đó Chanh Chanh luống cuống tay chân, chắn cái này chắn cái kia, leng keng leng keng, cuối cùng là hu hu ô ô ngã nhào trên mặt đất.
Chẳng qua chỉ là một mũi tên gỗ, nhưng lại đánh cho kiếm từ trong tay Chanh Chanh bay ra, y phục trên người bị thủng vài cái lỗ, tóc rơi loạn, người cũng ngã nhào, thật chật vật a!
Ngưng Yên tiến đến giẫm lên váy Chanh Chanh, ngồi xổm xuống, dùng đầu tên nâng lên cằm Chanh Chanh, nhìn nàng. “Phục chưa?”
Chanh Chanh nếm mùi thất bại, dưới chúng mục nhìn trừng trừng lại bị bại bởi một mũi tên gỗ, tự tôn bị tổn hại, đỏ hồng mắt. “Chúng ta lại đánh!” Nói xong định bò lên tái chiến, đột nhiên từ đâu ra vươn đến một cánh tay dài, đem nàng kéo lên. “Vô Cực?”
Tôn Vô Cực tiến đến, cười nhìn ái thê. “Chanh Chanh, bệnh còn chưa hết, sao lại cùng người đánh nhau?”
Chanh Chanh hoang mang, bệnh? Nàng khi nào thì bị bệnh? Thấy Tôn Vô Cực trong mắt lóe sáng, hiểu ý, một bên phủi bụi, một bên cao giọng cho láng giềng nghe: “Đúng thế, nếu không phải ta còn bị bệnh, làm sao có thể để cho ngươi kiêu ngạo như vậy?! Sớm đã đem ngươi chém thành tám khối, hồn phi thiên ngoại!” Nói xong đem Tôn Vô Cực hộ ở sau người. “Chàng cẩn thận, công chúa Ngưng Yên tìm chàng tính sổ đấy.”
Tôn Vô Cực lại chỉ cười nói: “Đừng sợ đừng sợ, nàng có món nợ cần tính gấp hơn, tạm thời không tới phiên chúng ta.”
Trấn an xong thê tử, đem sự tình tiền căn hậu quả thêm mắm thêm muối chút, Tôn Vô Cực liền cùng Ngưng Yên vào trong phòng mật đàm.
“Còn nhớ chuyện đã đáp ứng ta sao?” Nàng trực tiếp làm rõ ý đồ đến.
Tôn Vô Cực quan sát Ngưng Yên áo tím tóc buộc cao, thấy ánh mắt nàng lạnh thấu xương, biết nàng nóng ruột báo thù.
“Lần trước vì nghĩ cách giải cứu ngươi, phủ đệ Quỷ y bị Hỏa Long náo loạn thành đống gạch vụn, giờ vẫn còn đang tu sửa. Cả nhà bọn họ giờ trốn ở Tiết gia trang.”
Ngưng Yên vội hỏi: “Tiết gia trang ở đâu?”
“Không cần phải sống chết tiến vào Tiết gia trang. Ngươi đơn thương độc mã, làm thế nào cùng cả một đoàn người đánh nhau?”
Nói rất đúng, Ngưng Yên cũng không muốn hành sự lỗ mãng, liền hỏi: “Có cao kiến gì chăng?” Nàng biết Tôn Vô Cực túc trí đa mưu.
Tôn Vô Cực mắt đen ngập ý cười, hỏi: “Lôi Tiêu đâu?”
“Không liên quan đến chuyện của hắn.” Ngưng Yên vội vàng đáp.
“Ồ?” Tôn Vô Cực quạt lông khẽ phẩy, mắt đen nhìn chằm chằm nàng hoảng hốt. Nàng chán ghét ánh mắt sắc bén của nam nhân này, giống như có thể dễ dàng đem người nhìn thấu.
Tôn Vô Cực nhìn Ngưng Yên trong chốc lát, hỏi: “Lôi Tiêu chịu để cho ngươi một mình mạo hiểm sao, không thể nào. . . . . .” Hắn suy nghĩ nói: “Theo lý, hắn là thế nào cũng sẽ đi cùng ngươi ——”
“Nhiều lời cái gì.” Ngưng Yên giận dữ.
“Đừng tức giận, đừng tức giận.” Tôn Vô Cực ha ha cười. “Ta chỉ là tò mò, mấy ngày nay các ngươi ở chỗ Mộ Dung huynh dưỡng thương, không dưỡng ra cái gì. . . . . . cái gì. . . . . .” Thấy hai má Ngưng Yên ửng đỏ, mắt dựng thẳng đứng, hắn thông minh chuyển đề tài. “Được rồi được rồi, nghiêm túc mà nói, đừng đi Tiết gia trang. Ta đã giúp ngươi hỏi thăm rồi, Thiệu Tứ Phương mỗi ngày sau giữa trưa sẽ xuất hiện ở vách núi Diêu Cầm bên ngoài thành. Gần chỗ đó có hoa uyển bí mật của Quỷ y, hắn sẽ ở nơi đó.”
Tôn Vô Cực từ trong ngực lấy ra bản đồ, giao cho Ngưng Yên. “Bên trong đánh dấu vị trí hoa uyển, người bình thường không bản đồ không có khả năng tìm được đến nơi đó.”
“Cáo từ.” Ngưng Yên thu bức vẽ, xoay người bước đi.
Tôn Vô Cực đột nhiên hỏi một câu: “Giết Thiệu Tứ Phương xong, sau đó thì sao?”
Ngưng Yên ngơ ngẩn, không trả lời, đi rồi.
Tôn Vô Cực nhìn theo nàng rời đi, từ trong phòng tối phía sau, hắc báo đi ra, giụi giụi vào chân của hắn. Hắn cúi đầu, cười nhìn báo nhi. “Mày đã đến rồi.”
Hắc báo ngồi xuống, nhìn Tôn Vô Cực. Tôn Vô Cực cười hỏi nó: “Sao lại chỉ có mày? Chủ tử đâu?”
Giết Thiệu Tứ Phương, sau đó thì sao?
Ngưng Yên không nghĩ tới sau đó. Từ thời khắc tan nát cõi lòng đó trở đi, trong đầu nàng luôn một lần lại một lần tưởng tượng ra cảnh tự tay mình đâm hắn thống khoái. Mặt trời chói chang nhô lên cao, Ngưng Yên vỗ về bảo mã Tôn Vô Cực vì nàng chuẩn bị sẵn, tức khắc đem bao đựng tên treo lên, xoay mình lên ngựa.
“Đi!” Thúc bụng ngựa, cầm dây cương ra đi, rời khỏi kinh thành. Một đường nghĩ đến đều là Thiệu Tứ Phương, nghĩ đến nhiệt huyết sôi trào, lồng ngực nóng lên. Hắn đáng chết, đem hàm mộng vòng tay đính ước đưa cho Đường Uyển Uyển, lại ở cổ tay nàng lưu lại mấy vết sẹo, lợi dụng nàng, vũ nhục nàng. . . . . . Một ngàn một vạn cái đáng chết!
“Đi!” Ngưng Yên tăng nhanh tốc độ, đợi không kịp muốn giết Thiệu Tứ Phương. Xuyên qua núi rừng, dựa theo vị trí bản đồ chỉ, rong ruổi qua mấy thông đạo, rốt cục tìm được hoa uyển.
Thoáng nhìn thấy người đứng giữa vườn hoa, ngực nàng căng cứng, hận đỏ hai mắt, rống giận: “Thiệu Tứ Phương!”
Nghe thấy tiếng rống này, Thiệu Tứ Phương chấn động, sợ hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh. Ở bên cạnh hắn, Đường Uyển Uyển đột nhiên níu chặt cánh tay phu quân.
“Là nàng?” Cùng vị hôn phu đồng thời nhìn về phía kia đang giục ngựa chạy tới Ngưng Yên công chúa. Con ngựa phi nhanh, bụi mù thốc lên cao, cho dù còn cách một khoảng cách, cũng có thể cảm nhận được sát khí từ nghênh diện đánh úp lại.
Nguy rồi! Thiệu Tứ Phương tóm lấy Đường Uyển Uyển nhảy lên ngựa, thúc vào bụng ngựa bỏ chạy. Vô số loại hoa đang nở rộ, tràn đầy sức sống, hắn lại ngửi thấy mùi tử vong đang áp sát đến như mãnh thú truy kích.
“Đi!” Ngưng Yên phóng nhanh hơn tốc độ, ổn định thân mình, rút tên lắp vào cung, nhắm đến con ngựa của Thiệu Tứ Phương. Cuồng phong đau rát hai má, tâm so với tên còn lạnh. Phụt một tiếng bắn ra, mũi tên cắm vào chân ngựa, con ngựa chấn kinh ngẩng đầu hí vang, đem Thiệu Tứ Phương cùng Đường Uyển Uyển quăng rơi.
“A!” Đường Uyển Uyển kêu đau, ngã xuống bụi cỏ, liên tục lăn vài vòng. Thiệu Tứ Phương thấy thế, quăng nàng bỏ chạy.
Hừ, khá lắm bạc tình lang! Ngưng Yên cười lạnh, thúc dây cương mau chóng đuổi theo ——
“Công chúa ——” Đường Uyển Uyển nhào lại đây, giương cánh tay che ở trước đường đi. “Ngài tha mạng đi!”
Ngưng Yên tóm lấy dây cương, giận dữ mắng: “Tránh ra!” Tốc độ của nàng không giảm, thẳng hướng tới Đường Uyển Uyển.
Mắt thấy con ngựa thẳng phi đến, Đường Uyển Uyển kêu khóc. “Tha cho chàng đi, công chúa, ta cầu người . . . . . .”
Ngưng Yên rít gào: “Ta kêu ngươi tránh ra!”
Đường Uyển Uyển không chịu, Ngưng Yên cũng không giảm tốc độ, ngựa nâng lên chân trước sẽ giẫm lên Đường Uyển Uyển.
“A!” Đường Uyển Uyển thét chói tai.
Híiiii —— Ngưng Yên kịp thời kéo lại dây cương, chuyển phương hướng. Chửi mắng: “Đồ ngu!” Giương cung vỗ một cái lên mông ngựa, giục ngựa đuổi theo.
Ngưng Yên tha cho Đường Uyển Uyển, nhưng nàng lại đuổi theo, hướng Ngưng Yên kêu: “Công chúa, ta quỳ xuống cho người.” Đường Uyển Uyển khóc kêu. “Người giết ta đi, ta thay chàng chết. . . . . . Ta thay chàng chết. . . . . .” Phịch! Đường Uyển Uyển cúi người quỳ gối.
Ngưng Yên nghe thấy, đột nhiên quay ngựa, giận nhìn trừng trừng Đường Uyển Uyển đang quỳ gối.
“Hắn có thể vô tình với ta như vậy, không chừng cũng sẽ đối với ngươi như vậy, người như thế, ngươi còn muốn thay hắn chết? Mới vừa rồi hắn quăng ngươi bỏ chạy, ngươi còn cầu xin cho hắn?”
“Ta không thể không có chàng. . . . . .” Đường Uyển Uyển kêu khóc. “Cầu người. . . . . . Tha cho chàng đi, người tha cho vợ chồng chúng ta.”
Ngưng Yên phóng ngựa tới trước người Đường Uyển Uyển, cắn răng nói: “Tha cho hắn? Ngươi dám cầu ta tha cho hắn?!” Khinh người quá đáng, nàng ánh mắt đột nhiên lạnh. “Ta thay đổi chủ ý.” Giương cung cài tên nhắm vào trán Đường Uyển Uyển, hận đỏ hồng hai mắt. “Trước giết ngươi, sau giết hắn. Vợ chồng các ngươi cùng nhau xuống địa ngục đi ——” nếu cũng chưa có người thương cho của nàng đau xót, cần gì phải bận tâm bọn họ chết sống? Cả lũ đi chết đi! Nàng hận chết bọn họ.
Nhìn mũi tên nhằm vào trán mình, Đường Uyển Uyển mặt trắng bệch. “Công chúa. . . . . .”
“Yên tâm, Thiệu Tứ Phương rất nhanh sẽ xuống địa phủ cùng ngươi.”
Đường Uyển Uyển đột nhiên hít sâu một hơi. “Nếu ta thay chàng chết, hãy tha cho chàng đi.”
“Không có khả năng!” Ngưng Yên kiên quyết. Nàng chính là niệm tình Đường Uyển Uyển vô tội, cho nên cho dù có oán nàng, cũng không muốn tổn thương nàng. Nhưng giờ, sau khi Thiệu Tứ Phương làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy với nàng, Đường Uyển Uyển lại vẫn dám muốn nàng tha cho Thiệu Tứ Phương?
Ngưng Yên phẫn nộ nói: “Ta hôm nay xác định không buông tha hắn, ngươi nếu muốn giúp hắn, thì đừng trách ta vô tình.” Tốt lắm, đều chết hết đi! Ngưng Yên hận hai tròng mắt giống như muốn phun ra lửa.
Đường Uyển Uyển thấy Ngưng Yên sát ý đã định, liền nhắm mắt lại. “Thôi, người cứ động thủ, tốt xấu chúng ta một nhà ba người ở dưới hoàng tuyền có bạn. . . . . .”
Một nhà ba người? Ngưng Yên quát: “Cái gì mà một nhà ba người? Các ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . .” Ngưng Yên minh bạch rồi, đầu ngón tay căng tên mềm nhũn.
”Ta đã có thai ba tháng.” Đường Uyển Uyển vỗ về bụng, khóc nói. “Phu quân ta cho dù có không phải nhiều hơn đi chăng nữa cũng vẫn là trong phụ thân đứa con trong bụng ta. Nếu để cho con ta vừa xuất thế đã không có cha yêu thương, không bằng một nhà xuống dưới âm phủ đoàn tụ. . . . . . Phu quân ta chàng. . . . . . Chàng cũng là vì ta mới rơi vào chuyện này. . . . . .” Vì nàng mới cô phụ công chúa Ngưng Yên, nàng sao có thể nào không đếm xỉa đến?
Ngưng Yên nghe xong, giận tím mặt. “Nghĩ rằng mang ra chuyện hài nhi trong bụng ngươi ta sẽ không xuống tay được?” Nàng trừng mắt nhìn Đường Uyển Uyển, hơi thở đột nhiên loạn. “Giết hai người cùng giết ba người cũng không khác gì, ta hôm nay coi như là cái quỷ giết người, ta toàn bộ giết! Cho cả một nhà các người chết cho sạch sẽ!” Tên áp lên dây cung, kéo căng hết sức. Ngưng Yên lưng lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đường Uyển Uyển nhắm mắt lại, chờ mũi tên trí mạng.
Ngưng Yên tay kéo tên, tầm mắt rơi xuống bụng Đường Uyển Uyển. Nơi đó đang nằm ngủ một đứa trẻ sao? Vì sao? Vì sao ngay cả báo thù đều phải tra tấn nàng như vậy? Làm cho nàng phải chịu dày vò thế này?
Không, ta không mềm lòng!
Ngẫm lại đau nhức mấy ngày đao cắt kia, ngẫm lại Thiệu Tứ Phương phản bội cùng nhục nhã ——”Các ngươi toàn bộ xuống địa ngục đi!” Phụt một tiếng, tên rời khỏi cung, bắn ra.
Đường Uyển Uyển nghe thấy thanh âm, sợ tới mức cứng người, tê liệt ngã xuống bùn.
Ngưng Yên thúc ngựa chuyển hướng đuổi theo Thiệu Tứ Phương. “Đi!” Nàng nhanh hơn tốc độ, đưa tay gạt lệ, nàng hận chính mình không hạ thủ được, nói thì tàn nhẫn, nhưng chính là không hạ thủ được.
Ở sau lưng nàng, Đường Uyển Uyển bị dọa ngất, bên người nàng có một đuôi tên nhập vào bùn, thân tên vẫn còn rung động, có thể thấy được người bắn tên là dùng hết toàn lực.
Nhưng mà chính là uổng phí. Tên cũng không bắn trúng mục tiêu. Mới vừa rồi nàng buông tên liền hối hận, xuất chưởng đánh lệch hướng tên. Vẫn còn nhớ rõ lúc bị tù Đường Uyển Uyển đối đãi nàng dịu dàng, Đường Uyển Uyển thiện lương, nàng làm thế nào hạ thủ được?
Lôi Tiêu nghe xong, tâm chìm xuống. Nàng muốn đi rồi?
Vừa nghĩ tới nàng sắp rời đi, ngực khó chịu kinh khủng, liền nói dối: “Kỳ thật. . . . . . vết thương vẫn còn đau, vẫn chưa khỏi hẳn. . . . . .” Nói xong, lại xấu hổ, ý muốn lưu lại nàng rất rõ ràng.
Nàng cười liếc nhìn hắn một cái, nhìn thấu tâm tư hắn. “Vậy sao? Hóa ra vẫn còn đau à. . . . . .” Ai, nàng cảm thấy chính mình thật quá tàn nhẫn.
Ngưng Yên dừng bước, hái một bông hoa đưa lên mũi ngửi, làn mi dài cụp xuống, ánh mắt long lanh.
“Trước đây, Thiệu Tứ Phương thích nhất hái hoa cài lên vạt áo ta. . . . . .” Vừa nói thế Lôi Tiêu cũng đã hái hoa cài lên vạt áo nàng. Nàng giật mình ngẩn ngơ.
Tình ý thực rõ ràng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn lại nàng. Trong khoảnh khắc cả hai người đều không nói gì, nhưng ngầm hiểu. Ngưng Yên cúi đầu, liếc nhìn bông hoa, sau đó lại mỉm cười với hắn, nụ cười mang theo chua xót. Đột nhiên đi loạng choạng ôm lấy hắn, ỷ vào trong ngực hắn, hốc mắt cùng cổ họng nghẹn ngào.
Nàng muốn đi, muốn đi giết Thiệu Tứ Phương, nhưng còn người nam nhân này thì sao? Về sau như thế nào? Thật sẽ không quan tâm đến sao? Nhưng sao trong lòng lại trồi lên chua xót?
Đã từng, nàng có thể đơn giản phân chia yêu cùng không yêu. Yêu liền yêu đến cùng, hận cũng hận đến cực hạn, cho nên nàng yêu Thiệu Tứ Phương, cho nên nàng cũng hận Thiệu Tứ Phương. Nhưng còn Lôi Tiêu thì sao? Lôi Tiêu làm cho nàng hoang mang.
Lôi Tiêu kéo xuống cánh tay của nàng, hỏi: “Nàng phải rời khỏi đây?” Nàng chỉ mỉm cười với hắn, trong mắt lấp lánh lệ quang. Hắn lại hỏi: “Ta đi cùng nàng?”
Nàng lắc đầu, cự tuyệt, không cho hắn cùng đi.
Lòng hắn thu chặt, mạnh liệt ôm nàng vào trong lòng, khàn khàn do dự hỏi: “Xong rồi. . . . . . còn có quay lại không?”
Nàng cười khổ. Có thể toàn thân trở ra hay không nàng cũng không biết. Nàng là ôm quyết tâm muốn cùng Thiệu Tứ Phương đồng quy vu tận đi giết hắn. Nàng từ trong lòng hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại kiễng chân, hôn cằm hắn một cái, xem như lời dịu dàng cáo biệt.
“Chúng ta đi thôi. . . . . .” Nàng vừa nhấc bước, đột nhiên bị hắn tóm chặt lấy lôi trở về. Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, kinh hãi —— hắn hôn nàng?!
Không đành lòng ly biệt khiến Lôi Tiêu xúc động kéo nàng vào lòng hôn. Chỉ một cái hôn môi, lại làm cho khát vọng bùng phát không khống chế được!
Cánh môi chợt ấm, nàng sợ hãi lui từng bước, trượt chân một cái, cả người ngã về phía sau. Lôi Tiêu vội vàng với tay ra ôm nàng, hai tay nàng cũng tóm lấy quần áo hắn. Kết quả là cả hai người đều mất cân bằng, cùng nhau ngã vào trong bùn.
Trong nháy mắt ngã xuống kia, hắn đúng lúc vòng ôm lấy hông của nàng, nàng ngã không đau, đau là cánh tay hắn. Vừa rơi xuống đất, sợ chính mình đè bị thương nàng, hắn lập tức chống lên hai khuỷu tay, thân thể liền cúi ở trên người nàng. Bọn họ nhìn lẫn nhau, hắn hơi thở hỗn loạn, nàng có chút thở gấp.
“Ngươi. . . . . .” Ngưng Yên vừa tức lại vừa cười. “Ngươi làm ta sợ!” Tay nàng chống lên, muốn đứng dậy.
Lôi Tiêu lại không tính lùi lại, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng. Hắn tâm phiền khí táo, nghĩ đến nàng phải rời khỏi, liền buồn bực không biết bây giờ nên làm thế nào mới tốt.
Gò má nàng ửng đỏ, trừng mắt nói: “Nhìn đủ chưa? Còn không lùi ra?” Hắn áp sát nàng, hại nàng tâm rối loạn, đầu óc cũng mê muội.
Lôi Tiêu nhìn nàng, nàng đẹp quá, thân mình thật mềm mại. Hắn không nỡ rời đi, tóc rối đều rơi xuống bên mặt nàng.
Của hắn thân thể cứng cáp rắn chắc giống như ngọn lửa thiêu đốt nàng. Nàng ánh mắt lấp lánh, vươn tay đẩy ra sợi tóc buông rơi trên trán hắn, nghênh đón đôi mắt nóng cháy kia, thì thầm: “Lôi Tiêu. . . . . .”
Nghe thấy tiếng gọi mềm mại này, đôi mắt đen của hắn càng tối lại càng sâu.
Nàng đưa tay sờ mặt của hắn, ánh mắt dịu dàng, nghẹn ngào nói: “Ta nghĩ, ta sẽ không quên ngươi, vĩnh viễn sẽ không.” Mấy ngày này trong lòng khổ sở mệt mỏi, hắn là niềm an ủi duy nhất của nàng. Hắn đối với nàng rất tốt, nàng vĩnh viễn trân quý từ tận đáy lòng. Mặc kệ tương lai như thế nào, nàng cùng Thiệu Tứ Phương có kết cục như thế nào, nàng cũng sẽ không quên đã từng có một nam nhân, nhìn như tàn nhẫn mà kỳ thật ôn nhu, sẽ chỉ đối với nàng ôn nhu.
Nhớ tới lúc trước hắn từng mua lại toàn bộ những thứ nàng để lại ở hiệu cầm đồ trả lại cho nàng, nhưng đáng tiếc, trái tim nàng bị mất cũng rốt cuộc không tìm lại được; đáng tiếc nỗi hận của nàng không thể tiêu, trong lòng không thể cất chứa vị trí của hắn. . . . . . Nàng nhìn hắn, đầy ngập áy náy.
Nàng nói nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên hắn, nhưng là hắn nghe xong lại càng khổ sở. Hắn thà rằng nàng nói, nàng ở lại.
Ráng chiều chiếu lên người bọn họ. Bóng mây vùn vụt vút qua thảo nguyên. Lôi Tiêu đem Ngưng Yên xinh đẹp vây khốn dưới thân, giam giữ giữa hai cánh tay, ngẩn ngơ nhìn thật lâu. Chính là không chịu buông tay.
Ngưng Yên nhẫn nại, đợi thật lâu, mỉm cười, trong lòng biết hắn vì nàng mà mê muội. Ngày mai. . . . . . ngày mai nàng phải rời khỏi đây, lúc này liền tùy hắn xem đủ. Thế nhưng ánh mắt hắn thay đổi, nhìn nhìn không chớp đến đỏ cả tròng mắt. Lưu nàng không được, nàng lại không cho hắn đi cùng, hắn khổ sở, mắt tối sầm, hắn nói: “Ta muốn hôn nàng. . . . . .” Tiếng nói hắn nóng bỏng trầm thấp.
Giờ đổi lại thành nàng ngơ ngẩn. Ánh sáng mãnh liệt trong mắt của hắn làm nàng xúc động run rẩy. Nghĩ đến một khi đi rồi, bọn họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa, do dự trong chốc lát, thân mình lui về phía sau, nhắm mắt lại, xem như ngầm đồng ý, yên lặng đợi hắn hôn.
Chờ lại chờ, hơi thở dồn dập, nàng cảm thấy chính mình đúng là đang chờ mong, hai tay đặt trên mặt đất run run . . . . . . Không phải đã bị Thiệu Tứ Phương làm tan nát cõi lòng sao? Không phải đối với tình yêu đã tuyệt vọng chết lặng, nghĩ rằng sẽ không có cảm giác nữa hay sao?
Nhưng hiện tại, trong khoảnh khắc này, sao còn có thể bởi vì Lôi Tiêu muốn hôn nàng mà run rẩy đến kịch liệt như thế, còn căng thẳng nắm chặt lấy lớp bùn đất lạnh lẽo ẩm ướt dưới tay. . . . . .
Nàng có thể cảm nhận thấy nhiệt khí trên người hắn xâm lược nàng. Đó là một loại cảm giác thực xa lạ. Loại mùi hương của nam nhân rối loạn lòng nàng, sức mạnh của hắn đang vây quanh nàng, hai tay giống như tường đồng vách sắt đang vây khốn nàng.
Sao lại thế này? Nàng nóng quá, thật hồi hộp, thật. . . . . . kích thích?!
Hoảng sợ chờ đợi thời khắc cánh môi chạm vào, trong đầu cũng lung tung tưởng tượng cảm giác được hôn, nghĩ không biết sẽ là tư vị thế nào? Vừa rồi miệng của hắn chỉ mới đụng một chút nhưng xúc cảm cực nóng kia liền làm nàng sợ hãi thối lui. Nhưng hiện tại không giống vậy, hắn là thật muốn hôn nàng, cho dù nhắm mắt lại, vẫn có thể cảm giác được bóng đen đang dần dần gần sát lại, cùng với nhiệt khí phất qua trên mặt.
Miệng của hắn sắp chạm đến đây sao? Muốn hôn rồi? Đợi lại chờ, hoảng loạn hồn bay phách lạc, nhưng là hắn lại chậm chạp không hề có động tác. Nàng mở mắt ra, mặt của hắn cách nàng rất gần, mũi của bọn họ đều sắp chạm ở cùng một chỗ, nhưng là hắn chẳng qua chỉ là nhìn nàng chằm chằm.
Nàng giọng nói hổn hển. “Sao vậy? Không phải muốn hôn ta sao?”
Hắn ánh mắt cháy bỏng, buồn bực nói: “Ta sợ hôn rồi, liền không ngừng lại được ——” sẽ không khống chế được, sợ dừng lại không được, điên cuồng mà cưỡng bức nàng.
Nàng kinh ngạc, lại một hồi ngẩn ngơ.
Làm sao có thể thờ ơ đây? Hắn là che chở cho mình như vậy, thậm chí nhịn xuống đối với nàng, nàng có thể cảm giác được trên người hắn vì sức lực sung mãn mà căng cứng thân thể. Nóng đến mãnh liệt, nóng đến nàng đầu óc mê muội. Nàng vươn tay, ngón trỏ lần theo miệng hắn, thì thầm: “Vậy đừng có ngừng.”
Ngưng Yên. . . . . .
Một câu này, trong nháy mắt thiêu hủy lí trí hắn!
Nàng xem nhẹ Lôi Tiêu. Hắn vẫn thực dịu dàng với nàng, cho nên nàng đã quên, hắn vốn là hung mãnh khát máu Hắc La sát.
Trên lớp bùn lạnh ẩm ướt, hương hoa chập chờn, trong ánh chiều tà dịu dàng, giữa bóng cây nát vụn, hắn muốn nàng, gần như dã man, phi thường dũng mãnh ——
Lôi Tiêu ánh mắt thâm sâu, mạnh mẽ chống đỡ nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú. Nàng ánh mắt mê võng, nàng hại hắn điên cuồng, nhưng là vẫn xinh đẹp đến vô tội. Hắn dùng ngón cái tách ra miệng nàng, nàng bị lạc trong đôi mắt chan chứa của hắn, mặc hắn đẩy ra cánh môi, sau đó hắn cúi đầu, đầu lưỡi luồn vào cùng của nàng chạm nhau, thâm nhập lại rút khỏi, một lần lại một lần thân mật sâu sắc, nhiệt tình quấn lấy môi lưỡi của nàng, hôn như muốn cắn nuốt nàng, bắt chước làm chuyện nghĩ muốn làm với nàng, khiêu khích khát vọng giấu kín trong lòng nàng.
Nàng bị hôn đến tâm du thần đãng, cũng lớn mật lên, khiếp khiếp vươn lưỡi ra cùng hắn thân mật. Hắn hưng phấn từ sâu trong cổ họng phát ra gầm nhẹ, nửa đầu lưỡi của nàng bị hắn cường bức hút vào miệng. Một cơn tê dại chạy dọc qua toàn thân, nàng trở nên vừa mềm nhuyễn vừa kiệt sức, chỉ còn thừa mỗi xúc giác.
Miệng của hắn mãnh liệt yêu cầu, bọn họ hôn môi trở nên phóng túng tham lam. Sau lại hôn môi đã muốn không thể thỏa mãn bọn họ, hắn động thủ rút đi thắt lưng bên hông nàng, cởi xuống quần áo lẫn nhau.
Nàng nheo lại mắt, thấy thân thể hắn dũng mãnh cường tráng, cơ bắp tráng kiện nổi trên làn da màu đồng cổ. Thân thể hùng tráng rắn chắc cùng nàng hoàn toàn khác biệt rất nhanh cúi xuống áp sát trên người, nàng không sợ, ngược lại cảm thấy kích thích, tân kỳ.
Nàng nghĩ nàng hẳn là phải ngăn lại hắn, nhưng là thân thể lại đi ngược lại với lý trí của nàng. Nàng ôm hắn, vuốt ve tấm lưng bóng loáng rắn chắc, tâm thật nóng. Ngực hắn cứng như thép cùng nàng dán chặt, hai chân hắn nóng bỏng mà rắn chắc xâm nhập vào giữa hai chân nàng, sau đó là cứng rắn nóng cháy mà nguy hiểm chống lại nàng, vuốt ve nàng. . . . . .
Nàng ánh mắt mù sương, thân thể ẩm ướt. Của hắn lửa nóng cố chấp đến tìm kiếm, muốn chôn vào thân thể nàng. Của hắn cứng rắn, của hắn nóng bỏng mà dũng mãnh, nàng tích ẩm ướt, hắn dùng thân thể thử xem, miệng hôn trên nàng thân thể mềm mại trắng nõn, rơi xuống chứng cứ yêu nàng.
Vì thế nàng bị tra tấn, vì thế hắn rốt cuộc kiềm chế không được, một cái thô bạo đâm vào thân thể của nàng. Nàng kêu đau một tiếng, buộc chặt hắn, nàng ngửa mặt, ánh mắt càng mê mị, thân thể lại bởi vì đau mà co rút ngược lại đột nhiên xuất ra khoái cảm.
Hắn chống lên hai khuỷu tay, để cho mình chôn vào càng sâu. Bọn họ kịch liệt thăm dò thân thể lẫn nhau. Hắn chế trụ hai tay nàng, làm cho nàng không thể né tránh, không thể trốn tránh hắn nhiệt tình. Hắn ẩn nhẫn lâu lắm, thời gian yêu nàng thiêu cháy hắn, mỗi lần muốn điên cuồng! Rốt cuộc đến được lúc này, hắn lại bừng bừng phấn chấn lần nữa xâm nhập, mà nàng vì nóng bỏng xâm nhập mà không ngừng run rẩy, lòng của nàng kịch liệt rung động.
Bọn họ bị nguyên thủy thuần phục, ý nghĩ quấn lấy lẫn nhau, thân thể va chạm, mồ hôi thấm ướt thân thể. Ở trong điên cuồng tiết tấu, tai nàng ù ù, thính giác hỗn loạn. Tiếng ve kêu, tiếng chim hót líu lo, trộn lẫn với tiếng rên rỉ ái muội. . . . . . Nàng hoảng hốt nghe thấy miệng chính mình không ngừng thoát ra tiếng rên rỉ.
Nàng ánh mắt mê mang, ánh sáng cùng hắn thô chắc thân thể đan quyện. Bốn phía tràn ngập mùi hương nam tính của riêng hắn, pha trộn với mùi cỏ xanh, dưới thân bùn đất lạnh ẩm ướt mát lạnh lưng, trên người là thân thể nặng nề nóng bỏng áp sát. Hắn không ngừng khảm nhập thân thể của hắn, vẫn tiếp tục thâm nhập, làm nàng mau chịu không nổi, vừa thoáng rút khỏi, còn chưa kịp thở, lại bị xuyên thấu. Cỏ xanh bên thân đâm ngứa làn da, hắn thân thể cương mãnh liệt chấn động nàng, căng chặt nàng, gần như muốn xé rách nàng. Nàng đau đến móng tay vùi sâu vào trong da thịt hắn, hắn cố chấp chôn vào thân thể nàng, cứng rắn xỏ xuyên qua nàng, lúc quyết liệt nhất, tâm tư phi bay.
Sau lại nàng không đau, nhưng là rất khó chịu, vội vàng muốn bắt lấy cái gì, rõ ràng ôm thật sự chặt, lại cảm thấy hư không, hư không đến muốn thét chói tai. Rõ ràng hắn vẫn thâm nhập, rõ ràng đã đến cực hạn, là không thể lại muốn hơn nữa, nhưng là chỗ sâu trong cơ thể lại càng đói, cùng hắn dán lấy càng chặt càng chặt hơn, làm cho hắn càng sâu càng sâu. . . . . .
Đương lúc hoảng hốt, cái gì suy nghĩ cũng đều không có, không có trí nhớ, đã quên cừu hận, chính là cảm nhận được nhiệt tình chỗ cùng nhau va chạm, thân mật đến cắn chặt răng, có khi lại rất thô bạo, nàng chùn bước, lại chịu đựng ở lại, vẫn là áp sát vào thân thể cường tráng của hắn.
Là vì điên rồi nên mới say mê kích động như vậy sao?
Lòng đã đau đến chết lặng, lòng không nghĩ lại yêu, lúc này cũng kiên tâm.
Cứ như vậy thô bạo giằng co lẫn nhau, lại tinh tế kéo căng mỗi dây thần kinh. Hưng phấn sắp hết, lại một lần nữa điên cuồng mà vơ vét thân thể lẫn nhau, dã man giống như muốn giết chết đối phương.
Một cái cào đỏ lưng hắn, một cái đâm tạc đau đớn đối phương. Giống như có một sợi dây vô hình trói chặt lấy bọn họ, tận cho đến khi hai người hòa thành một, tận cho đến khi ôm nhau đến run rẩy, mãnh liệt rung động làm vỡ nát hết thảy cố kỵ, ý nghĩ bay đi thật xa, thân thể không còn có thể tự chủ.
Vì thế hắn giống như thanh đao được rèn nóng, giữa lúc nàng run rẩy xâm nhập thân thể của nàng, mà nàng cuối cùng cũng là cam tâm, vì hắn mà mềm yếu như bao đao, bao trùm toàn bộ hắn, ướt át lại ắp đầy, cắn nuốt toàn bộ hắn.
Lúc sung sướng mất hồn, chỗ sâu nhất trong thân thể trào ra cực hạn khoái cảm, hai người nóng bỏng hòa tan. Cuối cùng chỉ còn vui sướng, thuần túy vui sướng, cái gì cũng đều quên, một lúc vui thích, tạm bỏ qua sau đầu kí ức oán hận. Ôm nhau, bị lạc trong mông lung. Chỉ còn lại dư chấn của thân thể.
Qua đi, bọn họ sóng vai nằm bên nhau. Ngưng Yên nhắm mắt lại, thỏa mãn mà yếu đuối, giống như đã đem toàn bộ sức lực dùng hết.
Lôi Tiêu vươn tay, bắt lấy hắc bào che thân thể lẫn nhau, cùng nàng yên tĩnh nằm. Bọn họ không nói chuyện, tâm tình còn thực kích động, thân thể còn rất nóng. Gắt gao ôm lẫn nhau, nhìn ánh chiều đạm đi, bầu trời từ màu da cam đã trở thành tím thẫm, có phải cần phải trở về rồi không?
Nhưng là ai cũng chưa đứng dậy rời đi. Đàn chim vụt qua bầu trời vội vã quay về tổ. Ánh trăng treo lên cười bọn họ, ngay cả đom đóm đều đã bay ra, những chấm sáng nhỏ nhỏ bay lượn vòng quanh bọn họ.
Nhưng là không nỡ rời đi.
Ngưng Yên mê man, dán vào trong ngực hắn ngủ say. Lôi Tiêu luyến tiếc thời gian khó được thân mật này, cùng nàng nằm thật lâu, cuối cùng cũng mệt mỏi ngủ.
Ngưng Yên ngẫu nhiên quay trái quay phải. Hắn có khi vắt ngang trên người nàng, có khi ôm chặt nàng. Hai người tìm kiếm tư thế thoải mái nhất, nàng có lúc lại vươn tay ôm hắn, duỗi người vắt ngang người hắn. Hắn từ nằm ngửa chuyển sang nằm nghiêng, cuối cùng làm nàng xoay người đưa lưng về phía hắn, hắn cũng xoay người dán lưng nàng, đưa ngang tay kéo nàng vào trong ngực, sau đó ai cũng không lại cử động, ngủ say như trẻ mới sinh, say sưa trong mộng.
Trời tối, trăng nhô lên cao. Ở Vong Cơ Các, một con hắc báo đợi không thấy chủ tử trở về liền chạy đi, xuyên qua rừng cây, đánh hơi, rong ruổi qua thảo nguyên, tìm được bọn họ.
Ô. . . . . . Nó gừ gừ thấp kêu, lo âu vòng quanh hai cái đứa ngốc đang ngủ say một vòng lại một vòng, có chút không biết làm thế nào.
Sau đó lại dùng chóp mũi ẩm ướt đẩy đẩy mặt chủ nhân, gọi không dậy. Ai, thở khò khè nằm phục xuống, làm hết phận sự trông chừng bọn họ. Đợi thật lâu, bọn họ vẫn là không tỉnh, nó nhàm chán ngóc đầu, nhìn trăng trên bầu trời vừa to lại vừa tròn, chớp chớp mắt.
Ý? Đêm nay trăng tròn, nó ngửi được mùi động dục. . . . . . Xoay người nằm ngửa, khò khè khò khè lăn vài vòng, lưng ở trên cỏ dụi dụi vài cái, lòng cũng cảm thấy ngứa.
Một đêm, đợi đến hừng đông, Ngưng Yên bất cáo nhi biệt rời đi. Lúc đó màu trời vẫn còn xanh xám, sơn đạo u tĩnh, hết thảy nhìn như yên ả, chỉ có nàng biết trong lòng tình cảm dâng trào mãnh liệt. Đó là không đành lòng đối với Lôi Tiêu, còn có một phần tình cảm khó thể nói rõ, mâu thuẫn, hoang mang. Trong lòng vốn là tràn đầy sầu hận, hận không thể nhanh chút đi bắt Thiệu Tứ Phương giết cái thống khoái, nhưng hiện tại, trong lòng tình ý bịn rịn, không nỡ vứt bỏ Lôi Tiêu.
Lưỡng lự không biết có nên như vậy quên đi cừu hận chăng? Không, tuyệt đối không! Nàng phủi đi nhi nữ tình trường, nhanh hơn cước bộ, đi đến dưới chân núi.
Đi vào tửu quán, nàng gọi một chung rượu mạnh, uống không còn thừa một giọt, uống cho đến khi ruột gan đều nóng, mới đi ra cửa tiệm, thuê một con ngựa, ngồi trên lưng ngựa ra sức thúc, đi tìm Tôn Vô Cực.
Buổi trưa, chạy tới khách điếm Tiêu Dao, Ngưng Yên xoay người xuống ngựa, tháo xuống bao đựng tên, quăng lên trên vai, đem dây cương giao cho tiểu nhị ngoài cửa, bước vào khách sạn.
“Chờ đã!” Từ bên trái đột nhiên đưa ngang đến một thanh trường kiếm, chặn lại đường đi của nàng.
Ngưng Yên định thần, quay lại nhìn liền thấy một nữ tử mặc áo vàng.
“Quả nhiên là ngươi, công chúa Ngưng Yên!” Sở Chanh Chanh sợ hãi kêu.
Ngưng Yên cũng nhận ra người đến. Nàng là Sở Chanh Chanh ở khách điếm Tứ Quý. Nhớ lại ngày đó nàng cùng ngân y hộ vệ trở về Đại Lý thì đúng là ở khách điếm nhà nàng tìm nơi ngủ trọ, bị Tôn Vô Cực dùng kế đoạt đi hoàn hồn đan.
Chanh Canh vừa nhận ra công chúa Ngưng Yên, cũng không nhiều lời, quăng vỏ kiếm, xuất ra tư thế nghênh chiến. “Ngươi đừng hòng tìm Tôn Vô Cực phiền toái. Hoàn hồn đan là ta ăn, muốn đánh muốn giết cứ việc hướng phía ta mà đến!”
Ngưng Yên ánh mắt rét lạnh, nha đầu kia nghĩ nàng muốn tới tìm Tôn Vô Cực phiền toái? “Chỉ bằng ngươi?” Xem tư thế Sở Chanh Chanh bày ra, hừ, chút công phu mèo cào cũng dám ở trước mặt nàng loạn sủa. Nàng hừ lạnh nói: “Thức thời liền cút sang một bên cho ta.” Nói xong liền đi vào bên trong.
“Đứng lại!” Chanh Chanh rút kiếm, hét một tiếng, đâm thủng ống tay áo Ngưng Yên.
Ngưng Yên lui lại một bước, trừng mắt nhìn. “Được lắm, trước hết lấy ngươi làm nóng người.” Nàng rút ra một mũi tên nhọn, một cái nhún người liền đánh về phía Sở Chanh Chanh.
Chanh Chanh xoay người một cái, tránh né tên gỗ, lui về phía sau vài bước, hét lên: “Ta không cần ngươi nhường!” Nói xong thân mình vút qua, đạp lên vai vài cái người qua đường xui xẻo, hướng đến người bán vũ khí ở bên đường, đoạt lấy một lưỡi kiếm, “Kiếm này ta mua!” Trở lại, đem kiếm ném cho Ngưng Yên. “Tiếp lấy.”
Keng! Kiếm dừng ở trước mặt Ngưng Yên, nàng không tiếp, ngược lại đem kiếm đá sang bên cạnh, cả kiếm cùng vỏ một phát cắm vào trên tường.
Cái gì?! Chanh Chanh kinh sợ, láng giềng náo loạn cả lên, khách nhân trong khách điếm cũng toàn bộ chạy đến xem cuộc chiến. Bọn tiểu nhị chạy đi cáo trạng với Tôn Vô Cực, rống la: “Phu nhân lại đánh nhau, mau tới a! Phu nhân gặp được cao thủ, mau gọi gia đến!”
Chanh Chanh sắc mặt tối sầm lại, rõ là xem thường nàng! Vút thân, lại đạp lên vai vài người, đi đến trước mặt Ngưng Yên. Hướng về phía Ngưng Yên rống: “Có lòng tốt cho ngươi cầm kiếm đánh, ngươi không cần, đừng trách ta vô tình!”
Ngưng Yên ngược lại nở nụ cười. “Nếu hoàn hồn đan bị ngươi ăn vào trong bụng, ngày hôm nay ta nhân tiện rạch bụng ngươi ra, xem bảo đan có còn trong đấy không!”
Chanh Chanh nghe xong, giận một tiếng hét lên: “A ——” rồi đánh tới! Nàng rút kiếm đến đánh, khí thế hào hùng, kinh thiên động địa.
Hàng xóm láng giềng thấy kiếm kia nhỡ đâu chém không trúng đích, có khi lại bị Sở Chanh Chanh cuồng chém phải người vô tội, nhất thời tranh nhau chạy trốn. Tự nhiên tinh thần trách nhiệm dâng trào, có ôm con trốn, có trèo lên cột nhà, có nằm rạp trên mặt đất giả chết, lập tức nhượng ra con đường thênh thang, để lại Ngưng Yên đứng ở đầu đường, nghênh đón Sở Chanh Chanh vọt tới.
Mọi người trừng lớn mắt, xem Sở Chanh Chanh hét đến long trời lở đất, phóng đến nữ tử áo tím trước mặt. Lưỡi kiếm lóe sáng, tình huống quả thật làm cho người ta sợ hãi, nhưng Ngưng Yên không tránh cũng không né, chỉ lấy một mũi tên gỗ nghênh chiến.
Mọi người trong lòng kinh hô —— nguy hiểm a! Phải chết người a! Người nào người nấy nhìn thấy đều trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy Ngưng Yên hét lên đem tên hướng Chanh Chanh nhất đánh nhất chặn nhất quét nhất phi, sau đó Chanh Chanh luống cuống tay chân, chắn cái này chắn cái kia, leng keng leng keng, cuối cùng là hu hu ô ô ngã nhào trên mặt đất.
Chẳng qua chỉ là một mũi tên gỗ, nhưng lại đánh cho kiếm từ trong tay Chanh Chanh bay ra, y phục trên người bị thủng vài cái lỗ, tóc rơi loạn, người cũng ngã nhào, thật chật vật a!
Ngưng Yên tiến đến giẫm lên váy Chanh Chanh, ngồi xổm xuống, dùng đầu tên nâng lên cằm Chanh Chanh, nhìn nàng. “Phục chưa?”
Chanh Chanh nếm mùi thất bại, dưới chúng mục nhìn trừng trừng lại bị bại bởi một mũi tên gỗ, tự tôn bị tổn hại, đỏ hồng mắt. “Chúng ta lại đánh!” Nói xong định bò lên tái chiến, đột nhiên từ đâu ra vươn đến một cánh tay dài, đem nàng kéo lên. “Vô Cực?”
Tôn Vô Cực tiến đến, cười nhìn ái thê. “Chanh Chanh, bệnh còn chưa hết, sao lại cùng người đánh nhau?”
Chanh Chanh hoang mang, bệnh? Nàng khi nào thì bị bệnh? Thấy Tôn Vô Cực trong mắt lóe sáng, hiểu ý, một bên phủi bụi, một bên cao giọng cho láng giềng nghe: “Đúng thế, nếu không phải ta còn bị bệnh, làm sao có thể để cho ngươi kiêu ngạo như vậy?! Sớm đã đem ngươi chém thành tám khối, hồn phi thiên ngoại!” Nói xong đem Tôn Vô Cực hộ ở sau người. “Chàng cẩn thận, công chúa Ngưng Yên tìm chàng tính sổ đấy.”
Tôn Vô Cực lại chỉ cười nói: “Đừng sợ đừng sợ, nàng có món nợ cần tính gấp hơn, tạm thời không tới phiên chúng ta.”
Trấn an xong thê tử, đem sự tình tiền căn hậu quả thêm mắm thêm muối chút, Tôn Vô Cực liền cùng Ngưng Yên vào trong phòng mật đàm.
“Còn nhớ chuyện đã đáp ứng ta sao?” Nàng trực tiếp làm rõ ý đồ đến.
Tôn Vô Cực quan sát Ngưng Yên áo tím tóc buộc cao, thấy ánh mắt nàng lạnh thấu xương, biết nàng nóng ruột báo thù.
“Lần trước vì nghĩ cách giải cứu ngươi, phủ đệ Quỷ y bị Hỏa Long náo loạn thành đống gạch vụn, giờ vẫn còn đang tu sửa. Cả nhà bọn họ giờ trốn ở Tiết gia trang.”
Ngưng Yên vội hỏi: “Tiết gia trang ở đâu?”
“Không cần phải sống chết tiến vào Tiết gia trang. Ngươi đơn thương độc mã, làm thế nào cùng cả một đoàn người đánh nhau?”
Nói rất đúng, Ngưng Yên cũng không muốn hành sự lỗ mãng, liền hỏi: “Có cao kiến gì chăng?” Nàng biết Tôn Vô Cực túc trí đa mưu.
Tôn Vô Cực mắt đen ngập ý cười, hỏi: “Lôi Tiêu đâu?”
“Không liên quan đến chuyện của hắn.” Ngưng Yên vội vàng đáp.
“Ồ?” Tôn Vô Cực quạt lông khẽ phẩy, mắt đen nhìn chằm chằm nàng hoảng hốt. Nàng chán ghét ánh mắt sắc bén của nam nhân này, giống như có thể dễ dàng đem người nhìn thấu.
Tôn Vô Cực nhìn Ngưng Yên trong chốc lát, hỏi: “Lôi Tiêu chịu để cho ngươi một mình mạo hiểm sao, không thể nào. . . . . .” Hắn suy nghĩ nói: “Theo lý, hắn là thế nào cũng sẽ đi cùng ngươi ——”
“Nhiều lời cái gì.” Ngưng Yên giận dữ.
“Đừng tức giận, đừng tức giận.” Tôn Vô Cực ha ha cười. “Ta chỉ là tò mò, mấy ngày nay các ngươi ở chỗ Mộ Dung huynh dưỡng thương, không dưỡng ra cái gì. . . . . . cái gì. . . . . .” Thấy hai má Ngưng Yên ửng đỏ, mắt dựng thẳng đứng, hắn thông minh chuyển đề tài. “Được rồi được rồi, nghiêm túc mà nói, đừng đi Tiết gia trang. Ta đã giúp ngươi hỏi thăm rồi, Thiệu Tứ Phương mỗi ngày sau giữa trưa sẽ xuất hiện ở vách núi Diêu Cầm bên ngoài thành. Gần chỗ đó có hoa uyển bí mật của Quỷ y, hắn sẽ ở nơi đó.”
Tôn Vô Cực từ trong ngực lấy ra bản đồ, giao cho Ngưng Yên. “Bên trong đánh dấu vị trí hoa uyển, người bình thường không bản đồ không có khả năng tìm được đến nơi đó.”
“Cáo từ.” Ngưng Yên thu bức vẽ, xoay người bước đi.
Tôn Vô Cực đột nhiên hỏi một câu: “Giết Thiệu Tứ Phương xong, sau đó thì sao?”
Ngưng Yên ngơ ngẩn, không trả lời, đi rồi.
Tôn Vô Cực nhìn theo nàng rời đi, từ trong phòng tối phía sau, hắc báo đi ra, giụi giụi vào chân của hắn. Hắn cúi đầu, cười nhìn báo nhi. “Mày đã đến rồi.”
Hắc báo ngồi xuống, nhìn Tôn Vô Cực. Tôn Vô Cực cười hỏi nó: “Sao lại chỉ có mày? Chủ tử đâu?”
Giết Thiệu Tứ Phương, sau đó thì sao?
Ngưng Yên không nghĩ tới sau đó. Từ thời khắc tan nát cõi lòng đó trở đi, trong đầu nàng luôn một lần lại một lần tưởng tượng ra cảnh tự tay mình đâm hắn thống khoái. Mặt trời chói chang nhô lên cao, Ngưng Yên vỗ về bảo mã Tôn Vô Cực vì nàng chuẩn bị sẵn, tức khắc đem bao đựng tên treo lên, xoay mình lên ngựa.
“Đi!” Thúc bụng ngựa, cầm dây cương ra đi, rời khỏi kinh thành. Một đường nghĩ đến đều là Thiệu Tứ Phương, nghĩ đến nhiệt huyết sôi trào, lồng ngực nóng lên. Hắn đáng chết, đem hàm mộng vòng tay đính ước đưa cho Đường Uyển Uyển, lại ở cổ tay nàng lưu lại mấy vết sẹo, lợi dụng nàng, vũ nhục nàng. . . . . . Một ngàn một vạn cái đáng chết!
“Đi!” Ngưng Yên tăng nhanh tốc độ, đợi không kịp muốn giết Thiệu Tứ Phương. Xuyên qua núi rừng, dựa theo vị trí bản đồ chỉ, rong ruổi qua mấy thông đạo, rốt cục tìm được hoa uyển.
Thoáng nhìn thấy người đứng giữa vườn hoa, ngực nàng căng cứng, hận đỏ hai mắt, rống giận: “Thiệu Tứ Phương!”
Nghe thấy tiếng rống này, Thiệu Tứ Phương chấn động, sợ hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh. Ở bên cạnh hắn, Đường Uyển Uyển đột nhiên níu chặt cánh tay phu quân.
“Là nàng?” Cùng vị hôn phu đồng thời nhìn về phía kia đang giục ngựa chạy tới Ngưng Yên công chúa. Con ngựa phi nhanh, bụi mù thốc lên cao, cho dù còn cách một khoảng cách, cũng có thể cảm nhận được sát khí từ nghênh diện đánh úp lại.
Nguy rồi! Thiệu Tứ Phương tóm lấy Đường Uyển Uyển nhảy lên ngựa, thúc vào bụng ngựa bỏ chạy. Vô số loại hoa đang nở rộ, tràn đầy sức sống, hắn lại ngửi thấy mùi tử vong đang áp sát đến như mãnh thú truy kích.
“Đi!” Ngưng Yên phóng nhanh hơn tốc độ, ổn định thân mình, rút tên lắp vào cung, nhắm đến con ngựa của Thiệu Tứ Phương. Cuồng phong đau rát hai má, tâm so với tên còn lạnh. Phụt một tiếng bắn ra, mũi tên cắm vào chân ngựa, con ngựa chấn kinh ngẩng đầu hí vang, đem Thiệu Tứ Phương cùng Đường Uyển Uyển quăng rơi.
“A!” Đường Uyển Uyển kêu đau, ngã xuống bụi cỏ, liên tục lăn vài vòng. Thiệu Tứ Phương thấy thế, quăng nàng bỏ chạy.
Hừ, khá lắm bạc tình lang! Ngưng Yên cười lạnh, thúc dây cương mau chóng đuổi theo ——
“Công chúa ——” Đường Uyển Uyển nhào lại đây, giương cánh tay che ở trước đường đi. “Ngài tha mạng đi!”
Ngưng Yên tóm lấy dây cương, giận dữ mắng: “Tránh ra!” Tốc độ của nàng không giảm, thẳng hướng tới Đường Uyển Uyển.
Mắt thấy con ngựa thẳng phi đến, Đường Uyển Uyển kêu khóc. “Tha cho chàng đi, công chúa, ta cầu người . . . . . .”
Ngưng Yên rít gào: “Ta kêu ngươi tránh ra!”
Đường Uyển Uyển không chịu, Ngưng Yên cũng không giảm tốc độ, ngựa nâng lên chân trước sẽ giẫm lên Đường Uyển Uyển.
“A!” Đường Uyển Uyển thét chói tai.
Híiiii —— Ngưng Yên kịp thời kéo lại dây cương, chuyển phương hướng. Chửi mắng: “Đồ ngu!” Giương cung vỗ một cái lên mông ngựa, giục ngựa đuổi theo.
Ngưng Yên tha cho Đường Uyển Uyển, nhưng nàng lại đuổi theo, hướng Ngưng Yên kêu: “Công chúa, ta quỳ xuống cho người.” Đường Uyển Uyển khóc kêu. “Người giết ta đi, ta thay chàng chết. . . . . . Ta thay chàng chết. . . . . .” Phịch! Đường Uyển Uyển cúi người quỳ gối.
Ngưng Yên nghe thấy, đột nhiên quay ngựa, giận nhìn trừng trừng Đường Uyển Uyển đang quỳ gối.
“Hắn có thể vô tình với ta như vậy, không chừng cũng sẽ đối với ngươi như vậy, người như thế, ngươi còn muốn thay hắn chết? Mới vừa rồi hắn quăng ngươi bỏ chạy, ngươi còn cầu xin cho hắn?”
“Ta không thể không có chàng. . . . . .” Đường Uyển Uyển kêu khóc. “Cầu người. . . . . . Tha cho chàng đi, người tha cho vợ chồng chúng ta.”
Ngưng Yên phóng ngựa tới trước người Đường Uyển Uyển, cắn răng nói: “Tha cho hắn? Ngươi dám cầu ta tha cho hắn?!” Khinh người quá đáng, nàng ánh mắt đột nhiên lạnh. “Ta thay đổi chủ ý.” Giương cung cài tên nhắm vào trán Đường Uyển Uyển, hận đỏ hồng hai mắt. “Trước giết ngươi, sau giết hắn. Vợ chồng các ngươi cùng nhau xuống địa ngục đi ——” nếu cũng chưa có người thương cho của nàng đau xót, cần gì phải bận tâm bọn họ chết sống? Cả lũ đi chết đi! Nàng hận chết bọn họ.
Nhìn mũi tên nhằm vào trán mình, Đường Uyển Uyển mặt trắng bệch. “Công chúa. . . . . .”
“Yên tâm, Thiệu Tứ Phương rất nhanh sẽ xuống địa phủ cùng ngươi.”
Đường Uyển Uyển đột nhiên hít sâu một hơi. “Nếu ta thay chàng chết, hãy tha cho chàng đi.”
“Không có khả năng!” Ngưng Yên kiên quyết. Nàng chính là niệm tình Đường Uyển Uyển vô tội, cho nên cho dù có oán nàng, cũng không muốn tổn thương nàng. Nhưng giờ, sau khi Thiệu Tứ Phương làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy với nàng, Đường Uyển Uyển lại vẫn dám muốn nàng tha cho Thiệu Tứ Phương?
Ngưng Yên phẫn nộ nói: “Ta hôm nay xác định không buông tha hắn, ngươi nếu muốn giúp hắn, thì đừng trách ta vô tình.” Tốt lắm, đều chết hết đi! Ngưng Yên hận hai tròng mắt giống như muốn phun ra lửa.
Đường Uyển Uyển thấy Ngưng Yên sát ý đã định, liền nhắm mắt lại. “Thôi, người cứ động thủ, tốt xấu chúng ta một nhà ba người ở dưới hoàng tuyền có bạn. . . . . .”
Một nhà ba người? Ngưng Yên quát: “Cái gì mà một nhà ba người? Các ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . .” Ngưng Yên minh bạch rồi, đầu ngón tay căng tên mềm nhũn.
”Ta đã có thai ba tháng.” Đường Uyển Uyển vỗ về bụng, khóc nói. “Phu quân ta cho dù có không phải nhiều hơn đi chăng nữa cũng vẫn là trong phụ thân đứa con trong bụng ta. Nếu để cho con ta vừa xuất thế đã không có cha yêu thương, không bằng một nhà xuống dưới âm phủ đoàn tụ. . . . . . Phu quân ta chàng. . . . . . Chàng cũng là vì ta mới rơi vào chuyện này. . . . . .” Vì nàng mới cô phụ công chúa Ngưng Yên, nàng sao có thể nào không đếm xỉa đến?
Ngưng Yên nghe xong, giận tím mặt. “Nghĩ rằng mang ra chuyện hài nhi trong bụng ngươi ta sẽ không xuống tay được?” Nàng trừng mắt nhìn Đường Uyển Uyển, hơi thở đột nhiên loạn. “Giết hai người cùng giết ba người cũng không khác gì, ta hôm nay coi như là cái quỷ giết người, ta toàn bộ giết! Cho cả một nhà các người chết cho sạch sẽ!” Tên áp lên dây cung, kéo căng hết sức. Ngưng Yên lưng lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đường Uyển Uyển nhắm mắt lại, chờ mũi tên trí mạng.
Ngưng Yên tay kéo tên, tầm mắt rơi xuống bụng Đường Uyển Uyển. Nơi đó đang nằm ngủ một đứa trẻ sao? Vì sao? Vì sao ngay cả báo thù đều phải tra tấn nàng như vậy? Làm cho nàng phải chịu dày vò thế này?
Không, ta không mềm lòng!
Ngẫm lại đau nhức mấy ngày đao cắt kia, ngẫm lại Thiệu Tứ Phương phản bội cùng nhục nhã ——”Các ngươi toàn bộ xuống địa ngục đi!” Phụt một tiếng, tên rời khỏi cung, bắn ra.
Đường Uyển Uyển nghe thấy thanh âm, sợ tới mức cứng người, tê liệt ngã xuống bùn.
Ngưng Yên thúc ngựa chuyển hướng đuổi theo Thiệu Tứ Phương. “Đi!” Nàng nhanh hơn tốc độ, đưa tay gạt lệ, nàng hận chính mình không hạ thủ được, nói thì tàn nhẫn, nhưng chính là không hạ thủ được.
Ở sau lưng nàng, Đường Uyển Uyển bị dọa ngất, bên người nàng có một đuôi tên nhập vào bùn, thân tên vẫn còn rung động, có thể thấy được người bắn tên là dùng hết toàn lực.
Nhưng mà chính là uổng phí. Tên cũng không bắn trúng mục tiêu. Mới vừa rồi nàng buông tên liền hối hận, xuất chưởng đánh lệch hướng tên. Vẫn còn nhớ rõ lúc bị tù Đường Uyển Uyển đối đãi nàng dịu dàng, Đường Uyển Uyển thiện lương, nàng làm thế nào hạ thủ được?
Bình luận truyện