Hạc Minh Giang Hồ
Chương 1: Sơ nhập giang hồ
Nhìn nữ tử trong gương, váy trắng lụa mỏng, tú dật tuyệt mỹ.
Đoạn Vân Tụ nhìn chính mình, môi nở nụ cười gượng, trong tim ẩn ẩn một nỗi buồn.Trong chốc lát, đôi mắt nàng dần dần lạnh xuống, lộ ra kiên định. Nàng không ngần ngại đưa tay rút xuống trâm bạch ngọc, cởi bỏ búi tóc mặc cho nó tuông ra, sau đó gọn gàng cuộn lại thành một búi, cài lên cây trâm bằng trúc, lại cầm lấy bút tô đậm chân mày, tiếp đó thay một bộ y phục màu xanh.
Trong làn gió mát, Linh Ẩn đạo nhân một thân đạo bào màu xám dáng người tiên phong đạo cốt, ngồi vào bàn, nhìn môn đệ của mình là Đoạn Vân Tụ, ngày hôm qua nàng vẫn là thiếu nữ tuyệt sắc mà nay đã biến thành thiếu niên tuấn tú. Đại đệ tử Nhiếp Cầm và tam đệ tử Lan Thanh Nhân đứng hai bên tả hữu của Bà cũng nhìn thấy Đoạn Vân Tụ mặc một thân nam trang.
“Tụ nhi, ngươi đã quyết định?” Linh Ẩn đạo nhân chậm rãi nói.
“Đúng vậy, sư phụ“. Đoạn Vân Tụ gật gật đầu, giọng kiên quyết.
“Tốt lắm, sư phụ cũng không cản trở con. Sư phụ biết mười năm nay con vất vả luyện công là vì cái gì. Nhưng con phải nhớ kỹ lời ta nói, giang hồ hiểm ác, nên cẩn thận một chút! Một khi có người biết thân phận thật sự của con, chỉ sợ ác mộng mười năm trước lại tái diễn....”
“Đồ nhi ghi nhớ dạy bảo của sư phụ!”
Linh ẩn đạo nhân nhìn thoáng qua đại đệ tử Nhiếp Cầm. Nhiếp Cầm hiểu ý, đưa thanh kiếm trong tay cho Đoạn Vân Tụ.
“Để thanh Linh Ẩn Kiếm này trợ giúp con một tay” Linh Ẩn đạo nhân nói.
“Sư phụ.... “ Đoạn Vân Tụ có hơi giật mình, phải biết rằng thanh Linh Ẩn Kiếm này vốn là bảo vật hiếm có trên đời, năm đó sư phụ chính là dùng thanh kiếm này, tung hoành trên giang hồ, khó có địch thủ, trở thành hiệp nữ danh chấn võ lâm, sau này không biết vì cớ gì? Người xuất gia tu đạo, được tôn là “Linh Ẩn đạo nhân“.
Con cầm lấy, cho dù bảo kiếm có tốt hơn nữa cũng phải có người dùng mới được. Tụ nhi con thiên tư thông minh, ngộ tính cực cao, lại tinh thông kiếm đạo, Linh Ẩn Kiếm pháp của ta con đã luyện thành, nếu con có thể tìm được Kinh Hạc Kiếm pháp tổ truyền của gia tộc lấy đi tu luyện không biết chừng con cũng có thể đạt tới cảnh giới của tổ tiên...”
Linh Ẩn đạo nhân kể, trăm năm trước Đoạn Thiên Nhai đúng là Đoạn gia gia chủ. Năm đó, hắn lấy Kinh Hạc Kiếm pháp tung hoành thiên hạ, cầu bại một lần mà không được, tương truyền “Kinh hạc xuất, quỷ thần khóc“. Nhưng sau đó lớp hậu bối của Đoạn gia tư chất không cao, không thể lãnh hội tinh túy Kinh Hạc Kiếm như các tiền bối, tới phụ thân của Đoạn Vân Tụ, Đoạn Hàn lại ẩn cư giang hồ, nghe nói Kinh Hạc Kiếm pháp đã muốn thất truyền. Mà Tụ nhi tuy có thiên phú cực cao về kiếm đạo, mặc dù bốn tuổi đã bắt đầu theo phụ thân tu tập nội công, nhưng hắn lại không truyền kiếm pháp cho nàng. Năm ấy mười tuổi, cơ duyên xảo hợp Tụ nhi đã bái ta làm sư phụ, chỉ trong vòng mười năm đã lĩnh ngộ được tinh túy của Linh Ẩn kiếm pháp.
Lúc này Đoạn Vân Tụ vành mắt ướt át, quỳ xuống, chân thành nói: “Ân tình cùng kỳ vọng của sư phụ, Tụ nhi nhớ kỹ. Nếu Tụ nhi may mắn còn sống trở về, nhất định ở bên phụng dưỡng, báo đáp ân sư!”
Con có thể còn sống trở về, ta đã rất vui mừng. Chuyện báo đáp, không cần để ý.”
Nói xong, Linh Ẩn đạo nhân cầm lấy phất trần để trên bàn, “Cầm nhi, Thanh Nhân, đưa nàng xuống núi”, sau đó đứng dậy rời đi.
-----------------------------
“Đưa đến đây thôi“. Tới chân núi rồi, Đoạn Vân Tụ nói với đại sư tỷ cùng tiểu sư muội.
Nhiếp Cầm và Lan Thanh Nhân dừng chân.
Vân Tụ, nhớ bảo trọng, nếu gặp khó khăn, nhất định phải báo chúng ta biết.”
Nhiếp Cầm nhìn sư muội, cầm tay nàng rồi lại buông ra, đem lưu luyến giấu ở trong lòng. Nhiều năm như vậy, ba tỷ muội cùng nhau luyện công, cùng ăn, cùng ngủ, thân như tay chân, hôm nay Đoạn Vân Tụ phải rời đi, vào nơi nguy hiểm, cũng không biết ngày nào gặp lại, hay còn có thể gặp lại không. Nhưng nàng không thể mở miệng ngăn cản, Đoạn Vân Tụ mười năm thương tâm, mười năm vất vả, đều là vì khoảnh khắc báo thù rửa hận kia, tất cả nàng đều hiểu hết.
Tiểu sư muội Lan Thanh Nhân lại ôm cổ nhị sư tỷ, nhịn không khóc, “Nhị sư tỷ nếu tỷ không trở lại muội sẽ đi tìm tỷ!”
Đoạn Vân tụ vỗ vỗ lưng tiểu sư muội, cười nói: “ Thanh Nhân ngươi yên tâm, nhất định là ta trở về tìm ngươi trước!”
Lan Thanh Nhân ôm một hồi lâu, rốt cuộc buông tay.
Đoạn Vân Tụ lui lại phía sau từng bước, “Ta đi rồi, mọi người bảo trọng!”
Nàng áp chế mạnh mẽ nỗi buồn ly biệt, không hề nhiều lời, xoay người lên ngựa.
Tuấn mã trắng như tuyết vung vó cất bước trên đường mà đi, ánh mắt nhớ nhung của sư tỷ cùng sư muội tiêu thất ở phía sau lưng nàng.
Đoạn Vân Tụ cưỡi bạch mã một đường bôn ba. Ngày hôm đó, nàng dừng chân tại một khách điếm, gọi mấy món điểm tâm, bổng nhiên thấy vài người đàn ông mặc y phục của người luyện võ mang theo vũ khí bước vào khách điếm, ngồi xuống bàn trống, bên cạnh nàng.
Tiểu nhị nhìn thấy, chính là người của Lôi Công trại ở phụ cận, chạy nhanh lại tiếp đón bọn họ, họ gọi vài cân rượu thịt sau đó bắt đầu tán gẫu, trong đó có một người mặc áo xám, vừa vân vê chòm râu dài một tất của mình vừa khoe khoan tin tức hắn mới nghe được.
“Này, các huynh đệ, có nghe nói? Minh Viễn Sơn Trang đang phát anh hùng thiếp, nói là phải cử hành đại hội tru ma, mời các lộ anh hùng đến thương lượng như thế nào diệt trừ ma giáo. Ta đoán, nữa tháng trước Phi Long Môn bị diệt môn có quan hệ với chuyện này. Phi Long Môn kia cũng thật thảm, hơn trăm mạng người đều phải đi gặp Diêm Vương Gia. Hôm nay, nếu diệt được ma giáo, thật sự là chuyện tốt!”
“Thật vậy sao, Lưu đại ca?” bên cạnh một tiểu tử mặc áo vải thô nữa tin nữa ngờ hỏi lại.
“Ta mà lừa ngươi là con rùa đen vương bát đản! Ngươi còn không biết, đại tiểu thư của Minh Viễn Sơn Trang đã sắp tới Ngụy Gia Bảo ở Lưu Châu mời 'Thần Phong Chưởng' Ngụy lão gia tử tới.
“Đại tiểu thư của Minh Viễn Sơn Trang chính là Diệp Tú Thường Diệp đại tiểu thư?” Nam tử trẻ tuổi vừa mừng vừa sợ.
Đại Hán họ Lưu đột ngột đánh lên đầu thiếu niên nọ, “Triệu Cường ngươi đừng mơ tưởng!” Diệp Tú Thường kia là ai? Là đại tiểu thư của Minh Viễn Sơn Trang! Nàng cùng ca ca được xưng 'Giang Nam Song Tú'! Nghe nói nàng không chỉ võ công cao, biết đánh đàn chơi cờ, mà người lớn lên so với hoa còn xinh đẹp hơn! Người thích nàng có thể xếp từ nơi này đến quê nhà của ngươi. Nhưng tất cả đều là các công tử nhà có quyền có thế, nếu không chính là các thiếu đương gia của các môn các phái. Ngươi xem, nhìn ngươi có điểm nào xứng được!”
Triệu Cường rụt cổ, vẻ mặt tủi thân, “Lưu đại ca, chính là ta nghĩ, hy vọng một chút thôi, ta đương nhiên, đương nhiên biết không có cái bản lĩnh kia, chỉ là nếu có thể nhìn thấy Diệp đại tiểu thư một lần, ta dù có chết cũng cam tâm.”
Mấy hán tử kia nghe được lời này đều cười ha hả.
“Ngươi nha, nếu chỉ là muốn gặp như ngươi nói, thì có cơ hội! Nghe nói sắp tới Diệp đại tiểu thư hẹn “Tương Tây Tứ Quỷ” gặp ở ngoài thành Tùy Châu, vì một tháng trước bọn họ đã giết chết người của Cố gia nên nàng đến đòi lại công đạo. Nơi này cách thành Tùy Châu cũng không xa!”
“Tương Tây Tứ Quỷ? Diệp đại tiểu thư đánh thắng được bọn họ không? Bọn họ thế nhưng đánh bại không ít anh hùng! Liêu Kim Thương kia không phải bị bọn họ giết sao? Kia chính là anh hùng nổi danh của bạch đạo. Triệu Cường lộ vẻ mặt lo lắng.
“Được rồi, tiểu tử này, hoàng đế không vội thái giám vội. Ta không biết rõ Diệp đại tiểu thư kia có thủ đoạn gì, lại nghĩ muốn lấy một địch bốn, chẳng lẽ nàng có ba đầu sáu tay? Ta xem a, nàng lần này chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều“.
Triệu Cường vội cãi lại: “Lưu đại ca, ngươi đừng có miệng quạ đen! Ta nghe nói ba năm gần đây Diệp tiểu thư ra ngoài, trên đường gặp qua không ít nhân vật hắc đạo lợi hại, nhưng đều không có thất thủ quá!”
“Tiểu tử ngươi nóng ruột làm cái gì! Ngươi có nôn nóng cũng vô ích! Diệp Tú Thường nàng rất lợi hại, có điều nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương, trước kia đều là lấy một chọi một, ta xem lần này, nàng ''song quyền nan địch tứ thủ“.
Đại hán họ Lưu lấy túi tiền từ trong ngực ra, mặt Triệu Cường lộ tia nghi hoặc.
“Nhìn xem, nếu nàng thắng, tất cả đều là của ngươi!”
“Được, một lời đã định! Nếu nàng thua ta đưa huynh gấp đôi!”
Hai người ở chỗ này tranh luận tới mặt đỏ tai hồng, bên kia Đoạn Vân Tụ chỉ là cười cười. Bất quá, trong lòng nàng đối với Diệp đại tiểu thư cũng sinh ra tò mò, kia rốt cuộc là nữ tử như thế nào? Về sau có cơ hội phải tìm hiểu xem này lời đồn trên giang hồ là thật hay giả....
Đoạn Vân Tụ nhìn chính mình, môi nở nụ cười gượng, trong tim ẩn ẩn một nỗi buồn.Trong chốc lát, đôi mắt nàng dần dần lạnh xuống, lộ ra kiên định. Nàng không ngần ngại đưa tay rút xuống trâm bạch ngọc, cởi bỏ búi tóc mặc cho nó tuông ra, sau đó gọn gàng cuộn lại thành một búi, cài lên cây trâm bằng trúc, lại cầm lấy bút tô đậm chân mày, tiếp đó thay một bộ y phục màu xanh.
Trong làn gió mát, Linh Ẩn đạo nhân một thân đạo bào màu xám dáng người tiên phong đạo cốt, ngồi vào bàn, nhìn môn đệ của mình là Đoạn Vân Tụ, ngày hôm qua nàng vẫn là thiếu nữ tuyệt sắc mà nay đã biến thành thiếu niên tuấn tú. Đại đệ tử Nhiếp Cầm và tam đệ tử Lan Thanh Nhân đứng hai bên tả hữu của Bà cũng nhìn thấy Đoạn Vân Tụ mặc một thân nam trang.
“Tụ nhi, ngươi đã quyết định?” Linh Ẩn đạo nhân chậm rãi nói.
“Đúng vậy, sư phụ“. Đoạn Vân Tụ gật gật đầu, giọng kiên quyết.
“Tốt lắm, sư phụ cũng không cản trở con. Sư phụ biết mười năm nay con vất vả luyện công là vì cái gì. Nhưng con phải nhớ kỹ lời ta nói, giang hồ hiểm ác, nên cẩn thận một chút! Một khi có người biết thân phận thật sự của con, chỉ sợ ác mộng mười năm trước lại tái diễn....”
“Đồ nhi ghi nhớ dạy bảo của sư phụ!”
Linh ẩn đạo nhân nhìn thoáng qua đại đệ tử Nhiếp Cầm. Nhiếp Cầm hiểu ý, đưa thanh kiếm trong tay cho Đoạn Vân Tụ.
“Để thanh Linh Ẩn Kiếm này trợ giúp con một tay” Linh Ẩn đạo nhân nói.
“Sư phụ.... “ Đoạn Vân Tụ có hơi giật mình, phải biết rằng thanh Linh Ẩn Kiếm này vốn là bảo vật hiếm có trên đời, năm đó sư phụ chính là dùng thanh kiếm này, tung hoành trên giang hồ, khó có địch thủ, trở thành hiệp nữ danh chấn võ lâm, sau này không biết vì cớ gì? Người xuất gia tu đạo, được tôn là “Linh Ẩn đạo nhân“.
Con cầm lấy, cho dù bảo kiếm có tốt hơn nữa cũng phải có người dùng mới được. Tụ nhi con thiên tư thông minh, ngộ tính cực cao, lại tinh thông kiếm đạo, Linh Ẩn Kiếm pháp của ta con đã luyện thành, nếu con có thể tìm được Kinh Hạc Kiếm pháp tổ truyền của gia tộc lấy đi tu luyện không biết chừng con cũng có thể đạt tới cảnh giới của tổ tiên...”
Linh Ẩn đạo nhân kể, trăm năm trước Đoạn Thiên Nhai đúng là Đoạn gia gia chủ. Năm đó, hắn lấy Kinh Hạc Kiếm pháp tung hoành thiên hạ, cầu bại một lần mà không được, tương truyền “Kinh hạc xuất, quỷ thần khóc“. Nhưng sau đó lớp hậu bối của Đoạn gia tư chất không cao, không thể lãnh hội tinh túy Kinh Hạc Kiếm như các tiền bối, tới phụ thân của Đoạn Vân Tụ, Đoạn Hàn lại ẩn cư giang hồ, nghe nói Kinh Hạc Kiếm pháp đã muốn thất truyền. Mà Tụ nhi tuy có thiên phú cực cao về kiếm đạo, mặc dù bốn tuổi đã bắt đầu theo phụ thân tu tập nội công, nhưng hắn lại không truyền kiếm pháp cho nàng. Năm ấy mười tuổi, cơ duyên xảo hợp Tụ nhi đã bái ta làm sư phụ, chỉ trong vòng mười năm đã lĩnh ngộ được tinh túy của Linh Ẩn kiếm pháp.
Lúc này Đoạn Vân Tụ vành mắt ướt át, quỳ xuống, chân thành nói: “Ân tình cùng kỳ vọng của sư phụ, Tụ nhi nhớ kỹ. Nếu Tụ nhi may mắn còn sống trở về, nhất định ở bên phụng dưỡng, báo đáp ân sư!”
Con có thể còn sống trở về, ta đã rất vui mừng. Chuyện báo đáp, không cần để ý.”
Nói xong, Linh Ẩn đạo nhân cầm lấy phất trần để trên bàn, “Cầm nhi, Thanh Nhân, đưa nàng xuống núi”, sau đó đứng dậy rời đi.
-----------------------------
“Đưa đến đây thôi“. Tới chân núi rồi, Đoạn Vân Tụ nói với đại sư tỷ cùng tiểu sư muội.
Nhiếp Cầm và Lan Thanh Nhân dừng chân.
Vân Tụ, nhớ bảo trọng, nếu gặp khó khăn, nhất định phải báo chúng ta biết.”
Nhiếp Cầm nhìn sư muội, cầm tay nàng rồi lại buông ra, đem lưu luyến giấu ở trong lòng. Nhiều năm như vậy, ba tỷ muội cùng nhau luyện công, cùng ăn, cùng ngủ, thân như tay chân, hôm nay Đoạn Vân Tụ phải rời đi, vào nơi nguy hiểm, cũng không biết ngày nào gặp lại, hay còn có thể gặp lại không. Nhưng nàng không thể mở miệng ngăn cản, Đoạn Vân Tụ mười năm thương tâm, mười năm vất vả, đều là vì khoảnh khắc báo thù rửa hận kia, tất cả nàng đều hiểu hết.
Tiểu sư muội Lan Thanh Nhân lại ôm cổ nhị sư tỷ, nhịn không khóc, “Nhị sư tỷ nếu tỷ không trở lại muội sẽ đi tìm tỷ!”
Đoạn Vân tụ vỗ vỗ lưng tiểu sư muội, cười nói: “ Thanh Nhân ngươi yên tâm, nhất định là ta trở về tìm ngươi trước!”
Lan Thanh Nhân ôm một hồi lâu, rốt cuộc buông tay.
Đoạn Vân Tụ lui lại phía sau từng bước, “Ta đi rồi, mọi người bảo trọng!”
Nàng áp chế mạnh mẽ nỗi buồn ly biệt, không hề nhiều lời, xoay người lên ngựa.
Tuấn mã trắng như tuyết vung vó cất bước trên đường mà đi, ánh mắt nhớ nhung của sư tỷ cùng sư muội tiêu thất ở phía sau lưng nàng.
Đoạn Vân Tụ cưỡi bạch mã một đường bôn ba. Ngày hôm đó, nàng dừng chân tại một khách điếm, gọi mấy món điểm tâm, bổng nhiên thấy vài người đàn ông mặc y phục của người luyện võ mang theo vũ khí bước vào khách điếm, ngồi xuống bàn trống, bên cạnh nàng.
Tiểu nhị nhìn thấy, chính là người của Lôi Công trại ở phụ cận, chạy nhanh lại tiếp đón bọn họ, họ gọi vài cân rượu thịt sau đó bắt đầu tán gẫu, trong đó có một người mặc áo xám, vừa vân vê chòm râu dài một tất của mình vừa khoe khoan tin tức hắn mới nghe được.
“Này, các huynh đệ, có nghe nói? Minh Viễn Sơn Trang đang phát anh hùng thiếp, nói là phải cử hành đại hội tru ma, mời các lộ anh hùng đến thương lượng như thế nào diệt trừ ma giáo. Ta đoán, nữa tháng trước Phi Long Môn bị diệt môn có quan hệ với chuyện này. Phi Long Môn kia cũng thật thảm, hơn trăm mạng người đều phải đi gặp Diêm Vương Gia. Hôm nay, nếu diệt được ma giáo, thật sự là chuyện tốt!”
“Thật vậy sao, Lưu đại ca?” bên cạnh một tiểu tử mặc áo vải thô nữa tin nữa ngờ hỏi lại.
“Ta mà lừa ngươi là con rùa đen vương bát đản! Ngươi còn không biết, đại tiểu thư của Minh Viễn Sơn Trang đã sắp tới Ngụy Gia Bảo ở Lưu Châu mời 'Thần Phong Chưởng' Ngụy lão gia tử tới.
“Đại tiểu thư của Minh Viễn Sơn Trang chính là Diệp Tú Thường Diệp đại tiểu thư?” Nam tử trẻ tuổi vừa mừng vừa sợ.
Đại Hán họ Lưu đột ngột đánh lên đầu thiếu niên nọ, “Triệu Cường ngươi đừng mơ tưởng!” Diệp Tú Thường kia là ai? Là đại tiểu thư của Minh Viễn Sơn Trang! Nàng cùng ca ca được xưng 'Giang Nam Song Tú'! Nghe nói nàng không chỉ võ công cao, biết đánh đàn chơi cờ, mà người lớn lên so với hoa còn xinh đẹp hơn! Người thích nàng có thể xếp từ nơi này đến quê nhà của ngươi. Nhưng tất cả đều là các công tử nhà có quyền có thế, nếu không chính là các thiếu đương gia của các môn các phái. Ngươi xem, nhìn ngươi có điểm nào xứng được!”
Triệu Cường rụt cổ, vẻ mặt tủi thân, “Lưu đại ca, chính là ta nghĩ, hy vọng một chút thôi, ta đương nhiên, đương nhiên biết không có cái bản lĩnh kia, chỉ là nếu có thể nhìn thấy Diệp đại tiểu thư một lần, ta dù có chết cũng cam tâm.”
Mấy hán tử kia nghe được lời này đều cười ha hả.
“Ngươi nha, nếu chỉ là muốn gặp như ngươi nói, thì có cơ hội! Nghe nói sắp tới Diệp đại tiểu thư hẹn “Tương Tây Tứ Quỷ” gặp ở ngoài thành Tùy Châu, vì một tháng trước bọn họ đã giết chết người của Cố gia nên nàng đến đòi lại công đạo. Nơi này cách thành Tùy Châu cũng không xa!”
“Tương Tây Tứ Quỷ? Diệp đại tiểu thư đánh thắng được bọn họ không? Bọn họ thế nhưng đánh bại không ít anh hùng! Liêu Kim Thương kia không phải bị bọn họ giết sao? Kia chính là anh hùng nổi danh của bạch đạo. Triệu Cường lộ vẻ mặt lo lắng.
“Được rồi, tiểu tử này, hoàng đế không vội thái giám vội. Ta không biết rõ Diệp đại tiểu thư kia có thủ đoạn gì, lại nghĩ muốn lấy một địch bốn, chẳng lẽ nàng có ba đầu sáu tay? Ta xem a, nàng lần này chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều“.
Triệu Cường vội cãi lại: “Lưu đại ca, ngươi đừng có miệng quạ đen! Ta nghe nói ba năm gần đây Diệp tiểu thư ra ngoài, trên đường gặp qua không ít nhân vật hắc đạo lợi hại, nhưng đều không có thất thủ quá!”
“Tiểu tử ngươi nóng ruột làm cái gì! Ngươi có nôn nóng cũng vô ích! Diệp Tú Thường nàng rất lợi hại, có điều nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương, trước kia đều là lấy một chọi một, ta xem lần này, nàng ''song quyền nan địch tứ thủ“.
Đại hán họ Lưu lấy túi tiền từ trong ngực ra, mặt Triệu Cường lộ tia nghi hoặc.
“Nhìn xem, nếu nàng thắng, tất cả đều là của ngươi!”
“Được, một lời đã định! Nếu nàng thua ta đưa huynh gấp đôi!”
Hai người ở chỗ này tranh luận tới mặt đỏ tai hồng, bên kia Đoạn Vân Tụ chỉ là cười cười. Bất quá, trong lòng nàng đối với Diệp đại tiểu thư cũng sinh ra tò mò, kia rốt cuộc là nữ tử như thế nào? Về sau có cơ hội phải tìm hiểu xem này lời đồn trên giang hồ là thật hay giả....
Bình luận truyện