Hạc Minh Giang Hồ
Chương 17: Vãng sự thành thương*
*Chuyện cũ đau lòng
Diệp Tú Thường đi không mục đích thẳng đến một đoạn, chợt cảm thấy thực sự rất mệt mỏi, trong lòng trãi qua đấu tranh kịch liệt làm cho nàng một chút khí lực cũng không còn. Nàng đi đến khách điếm gần nhất, lấy ra một thỏi bạc đối chưởng quầy hô: “Lấy cho ta một gian phòng yên tĩnh nhất, nhanh!”
Chưởng quầy nhìn thấy bạc hai mắt sáng lên, lại thấy cô nương trước mắt thần sắc cực kỳ mệt mỏi vội gọi tiểu nhị: “Mau dẫn vị cô nương này đi nghỉ ngơi!”
Diệp Tú Thường đi vào gian phòng 'tát' một tiếng đóng cửa lại, đi đến bên giường ngã xuống, trùm kín chăn nằm ngủ. Nàng không còn khí lực để nghĩ đến bất kỳ vấn đề gì, cũng không muốn quản bất cứ chuyện gì, cảm thấy cho dù trời có sập xuống nàng cũng không muốn để ý, tựa hồ chỉ có như vậy, trong lòng mới dễ chịu một chút.
Đoạn Vân Tụ theo ở phía sau cũng mướn một gian, nàng lẳng lặng ngồi ở gian phòng bên cạnh, trong lòng cảm thấy thập phần khó chịu, thế nào cũng không yên lòng được.
“Tú Thường, cô tha thứ cho ta...” Nàng thì thào tự nói.
Diệp Tú Thường ngủ đến rạng sáng ngày thứ hai mới thức. Nàng vén chăn lên ngồi dậy liền tự nói với mình: “Phải dẹp bỏ những ảo tưởng về con người kia, đem Đoạn Vân Tụ coi như bằng hữu, việc này có quá khó không? Thật sự mình thích nàng, nhưng còn chưa tới mức không thể tự thoát ra được, hiện tại dứt ra vẫn còn kịp! Chẳng lẽ mình thật sự muốn thích một nữ tử hay sao? Trong thiên hạ nam tử ưu tú còn rất nhiều mà, mình cũng không tin không tìm thấy được một nam tử thuộc về mình! Chẳng qua là mình vô tình bước vào một ngã rẽ mà thôi, đi trở về bắt đầu lại lần nữa là được rồi!
Tự tin cùng quật cường sâu thẳm trong tim nàng trỗi dậy, Diệp Tú Thường đem vấn đề nghĩ thông suốt, rối rắm trong lòng cũng giải quyết xong.
Diệp Tú Thường đứng dậy xuống giường, mở cửa sổ ra để gió lạnh buổi sớm thổi lên mặt, đối với chính mình nói: “Diệp Tú Thường, ngươi làm sẽ được!” Sau đó bắt đầu rửa mặt thay đồ, làm xong hết thảy liền mở cửa đi ra ngoài. Vừa mới ra cửa, nàng liền gặp được Đoạn Vân Tụ.
Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường liền có điểm xấu hổ, ai ngờ đối phương lại nhoẻn miệng cười nói: “Sớm, khí trời thật tốt a!”
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Tú Thường rạng rỡ, Đoạn Vân Tụ cũng yên tâm, đồng thời lại cảm thấy một nơi nào đó trong tim trở nên trống vắng, nhưng nàng vẫn cười cười nói: “Tú Thường sớm...”
Diệp Tú Thường lại nói: “Ta đói bụng, đi ăn điểm tâm thôi!”
Đoạn Vân Tụ liền tùy Diệp Tú Thường cùng nhau xuống ăn điểm tâm.
Diệp Tú Thường ăn rất ngon miệng, ăn hết một lồng hấp bánh bao nhỏ, còn Đoạn Vân Tụ lại thấy không muốn ăn, thật lâu mới động đũa.
Diệp Tú Thường gắp một cái bao tử cá đến trong bát Đoạn Vân Tụ, nói: “Hai ngày này là ta không đúng, tính tình không tốt, mong ngươi lượng thứ!”
“Không có không có, là lỗi của Vân Tụ, để Tú Thường tức giận!”
“Vốn là có điểm sinh khí, nhưng hiện tại tốt lắm, ngươi không phải chỉ là nữ phẫn nam trang gạt ta thôi sao? Không có gì lớn, ta không phải là người dễ giận như vậy!” Diệp Tú Thường đem một cái bao tử cá đưa đến miệng, rất có hương vị nhai lấy.
“Vậy là tốt rồi...” Đoạn Vân Tụ thì thào đáp, đồng thời chán nản chính mình ---- Tú Thường đã nhận ra, chính mình hẳn là nên cao hứng mới đúng, vì cái gì lại cảm thấy có điểm khó chịu đây? Nàng cười khổ một cái, không muốn nghĩ sâu hơn...
Ăn hết điểm tâm, Đoạn Vân Tụ hỏi: “Tú Thường, cô vẫn cùng ta đi Cán Trung sao?”
“Đi, vì cái gì không đi? Cũng sắp tới rồi, sao có thể nữa đường quay trở lại?”
Đoạn Vân Tụ cười cười, “Tốt lắm...”
Hai người tính tiền xong thì rời đi, dọc theo đường đi cười cười nói nói, nói đủ thứ chuyện kỳ văn dật sự, thoạt nhìn trông như là bạn tốt.
Năm ngày sau, hai người cuối cùng đã đến Phong thành ở Cán Trung. Cách nhà càng gần, tâm tình Đoạn Vân Tụ cũng càng ngày càng nặng nề, cả người đều khoát lên một tầng u ám. Diệp Tú Thường thấy ở trong mắt, biết Đoạn Vân Tụ biến hóa là vì cái gì, nên liên tục tìm chuyện vui phân tán sự chú ý của nàng. Đoạn Vân Tụ hiểu được hảo ý của cô, nên chỉ lắng nghe, cũng không nói nhiều.
Rất nhanh, hai người liền tới hạ hạt của Phong thành là một cái trấn nhỏ hẻo lánh tên là “Đào Nguyên trấn“. Vào tiểu trấn, các nàng dắt ngựa chậm rãi đi trên con đường lát đầy đá xanh, do vừa mới qua một cơn mưa nhỏ nên đường rất ẩm, trên đường người qua lại rất thưa thớt. Đoạn Vân Tụ thích thú nhìn tiểu lộ kéo dài phía trước, vang lên bên tai tiếng trẻ nhỏ non nớt...
“Muội muội, mau tới a, mau tới bắt ta đi! Hì hì, ngươi bắt không được ta, bắt không được ta!”
“Hừ, ta nhất định có thể bắt được huynh, huynh đừng chạy, đừng chạy!”
“Đến đây đến đây, bắt được ta thì ta làm ngựa cho muội cưỡi...”
.....
“Ca ca, hiện tại dù huynh có chạy trốn nhanh như gió, ta cũng có thể bắt được huynh, huynh mau trở lại a, trở lại để cho ta bắt a...” Đoạn Vân Tụ thì thào tự nói, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt.
Tiếp tục đi vài bước, nàng đi tới một cái hí viện tử. Nàng đẩy ra đại môn đi vào, Diệp Tú Thường cũng theo ở phía sau.
Trong đại viện trước sân khấu kịch bày biện rất nhiều cái bàn, một lão bá hơn sáu mươi đang quét dọn.
“Tiểu thư là muốn nghe diễn sao? Lúc này hãy còn sớm, dùng qua cơm chiều lại đến...”
“Phiền gia gia...” Đoạn Vân Tụ thanh âm có điểm nức nở.
“Tiểu thư chớ gọi ta gia gia như vậy, làm ta tổn thọ a...” Lão bá họ Phiền xem Đoạn Vân Tụ một thân khinh la sa y, tưởng thiên kim đại tiểu thư nhà ai, không dám nhận tôn kính như vậy.
Đoạn Vân Tụ cười cười, đi đến cái bàn ở giữa, vuốt một cái bàn trong đó. Nàng nhớ tới hơn mười năm trước cha mẹ mang theo mình và ca ca tới nơi này xem hát, nhà nàng thường thường tọa ở vị trí này, cha cùng ca ca ngồi ở hai bên, mình lại được ngồi ở trong lòng mẫu thân.
“Muội muội, ngươi xấu hổ xấu hổ a, lớn như vậy còn muốn nương ôm!” Ca ca Đoạn Phong Tiêu hướng nàng le lưỡi.
“Hừ, ta mới có tám tuổi, huynh mười tuổi mới lớn a, cho nên nương không ôm huynh, nương chỉ ôm ta, đúng không nương?” Mẫu thân Đoạn Vân Tụ Vệ Tố Lan sửa lại một chút bím tóc nhỏ của nàng, nói: “Tụ Nhi nói đúng, ca ca lớn, Tụ Nhi vẫn còn nhỏ, cho nên nương ôm Tụ Nhi...”
Đoạn Phong Tiêu cảm thấy ủy khuất, đối phụ thân Đoạn Hàn nói: “Cha, người xem nương bất công a, Tiêu nhi cũng muốn cha ôm!”
Phụ thân sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: “Tiêu nhi thật không xấu hổ a, con xem bé trai nhà ai lớn như vậy còn muốn ôm!” Nói đến Đoạn Phong Tiêu cúi đầu kéo kéo góc áo, Đoạn Vân Tụ lại “Khanh khách” cười rộ lên.
“Được rồi được rồi, biểu diễn cũng sắp bắt đầu, Tiêu nhi đừng giận dỗi nữa a, đây chính là vỡ con thích nhất Bát Tiên quá hải!”
Nghe được mẫu thân ôn nhu trấn an, Đoạn Phong Tiêu lúc này mới phấn chấn tinh thần, bắt đầu xem kịch.
......
Đoạn Vân Tụ giống như nhìn thấy một nhà bốn người an vị ở trước mặt, tập trung tinh thần xem Bát Tiên quá hải trên đài. Nàng dựa lưng trên ghế, một giọt nước mắt rơi xuống, rơi trên mu bàn tay của nàng.
Diệp Tú Thường nhìn thấy đau lòng không thôi, đi qua nâng tay Đoạn Vân Tụ lên, lấy ra khăn lau khô giọt lệ này, nói: “Cha nương ngươi cùng ca ca dưới suối vàng có biết, thấy ngươi bình yên vô sự, chắn chắn sẽ rất vui mừng...”
Đoạn Vân Tụ kéo kéo khóe môi, nghĩ muốn đáp lại cái gì nhưng vẫn là trầm mặc. Nàng lại dừng trong chốc lát, ở trong hí viện tử đi chung quanh rồi mới ly khai.
Hai người ra khỏi hí viên tử tiếp tục đi về phía trước, lại đi qua một đoạn, lại rẽ mấy vòng trông thấy một mảnh đất trống cỏ dại um tùm. Cỏ dại lớn lên rất cao, đã cao quá đầu gối.
Đoạn Vân Tụ chậm rãi đi qua, nhìn đám cỏ dại trước mắt vẫn không nhúc nhích.
Diệp Tú Thường biết đã đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng cảm thấy bi thương. Nàng có thể tưởng tượng được, mười năm trước nơi này khói bếp lượn lờ, phủ đệ tràn ngập sinh khí, hiện tại lại hoang vắng thế này.
Một đại nương đi ngang thấy hai người đứng ở nơi đó, đi tới nói: “Hai vị tiểu thư đừng ở đây lâu, nơi này không may mắn! Mười năm trước, ở đây có một hộ họ Đoạn, người nhà đó a, trong vòng một đêm đều chết sạch hết, hơn mười nhân mạng! Thầy phong thủy nói nơi này oán khí rất nặng, cho nên chúng ta đều không dám lai vãng, hai vị tiểu thư cũng đi nhanh đi!”
Đại nương nói xong liền rời đi, giống như đứng ở chỗ này lâu thêm một chút liền mắc phải ôn dịch.
Đoạn Vân Tụ nghe thấy lời này, một trận bật cười: “Ha ha, oán khí rất nặng? Nơi này oán khí không nặng, nơi nào oán khí mới nặng! Bọn chúng cực kỳ hung tàn, giết Đoạn gia ta mười sáu nhân khẩu, còn có muội muội chưa được sinh ra của ta...”
Diệp Tú Thường chấn động, lại nghe Đoạn Vân Tụ nói với nàng: “Ta còn nhớ rõ, nương ta lúc ấy đã có mang tám tháng. Ta cùng ca ca tranh luận nói đó là đệ đệ hay là muội muội, ca ca muốn đệ đệ, ta nghĩ muốn muội muội, như vậy ta có thể mỗi ngày trát bím tóc nhỏ cho nàng. Sau đại phu nói hẳn là con gái, ta cao hứng đến nổi nhảy cẩn lên, còn đi chuẩn bị nhiều dây buộc tóc, ca ca cười nói ta, nói cho dù là muội muội, cũng muốn thật lâu mới có thể trát bím tóc nhỏ...”
“Chính là cô xem, mười sáu cái nhân mạng, trong vòng một đêm đều hóa thành tro bụi! Nói xem nơi này có oán khí hay không? Tốt nhất oán khí này còn có thể đi tìm tên ác ma giết người không chớp mắt kia, làm cho hắn hàng đêm không được yên ổn!” Nói xong lời cuối cùng Đoạn Vân Tụ đã là nghiến răng nghiến lợi mặt mày vặn vẹo.
Diệp Tú Thường thấy bộ dáng Đoạn Vân Tụ trong lòng có điểm sợ hãi, nhưng lại càng đau lòng. Nàng vội vàng nói: “Không biết bá phụ bá mẫu an thân nơi nào?”
Đoạn Vân Tụ cũng không nói chuyện, thật lâu sau mới thay đổi cước bộ, rời đi vùng cỏ hoang vắng hướng một nơi khác đi đến.
Diệp Tú Thường theo Đoạn Vân Tụ đi vào phụ cận một ngọn núi, chính là Đoạn Vân Tụ si ngốc đi lên phía trước cũng không quản đường dưới chân gồ ghề hay lồi lõm, không để ý tới bụi gai bên đường cắt qua xiêm y của nàng. Diệp Tú Thường theo ở phía sau, tâm tình cũng cực kỳ trầm trọng.
Sau nửa canh giờ, các nàng đi vào một nơi thực yên tĩnh, nhìn thấy một đống đất rất lớn, đống đất mọc đầy cỏ dại và cây bụi, phía trước có lập một khối mộ bia vô tự.
Đoạn Vân Tụ đi đến trước mộ bia đứng thẳng tắp, thật lâu sau, hai chân mềm nhũn, bộp một tiếng quỳ xuống, hô: “Cha, nương, ca ca, Tụ Nhi đã trở lại...” Chưa nói xong nước mắt đã tuôn ra, quỳ ở nơi đó kiềm nén khóc lên.
Diệp Tú Thường đau lòng vô cùng, ngồi xổm xuống đỡ lấy Đoạn Vân Tụ, nói: “Ngươi cứ lớn tiếng khóc lên...” Nàng thà rằng để Đoạn Vân Tụ đem đau khổ trong lòng đều khóc ra, mà không phải cố chấp tự mình chịu đựng như vậy.
Đoạn Vân Tụ lại cắn răng, chỉ cúi đầu nức nở.
Diệp Tú Thường không đành lòng nhìn Đoạn Vân Tụ như vậy, nó khiến cho tâm nàng đều co rút đau đớn. Nàng vươn tay, đem Đoạn Vân Tụ ôm vào trong ngực, ôm lấy đầu của nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ cùng ngươi...”
Đoạn Vân Tụ nhấc đầu chôn ở trên vai Diệp Tú Thường, cúi đầu nức nở. Một lát sau, nàng đưa hai tay ôm lấy Diệp Tú Thường, muốn lấy được một chút khí lực từ trong thân thể ấm áp này. Diệp Tú Thường cũng ôm nàng thật chặt, muốn cho nàng một ít ấm áp cùng sức mạnh.
Không biết qua bao lâu, Đoạn Vân Tụ mới nâng đầu rời khỏi vai Diệp Tú Thường, nói: “Cảm ơn Tú Thường...”
Diệp Tú Thường lại không nói lời nào, mà dùng ngón tay ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt Đoạn Vân Tụ, lại chăm chú nhìn nàng.
Diệp Tú Thường tuy là trầm mặc, nhưng từ trong đôi mắt dịu dàng và hành động của cô Đoạn Vân Tụ đọc được sự quan tâm sâu sắc. Nàng nở nụ cười kiêng cường nói: “Tú Thường, có cô ở bên cạnh, ta cũng sẽ không cô đơn, đúng không?”
Diệp Tú Thường gật gật đầu.
Đoạn Vân Tụ đứng lên, đối với phần mộ nói: “Cha, nương, ca ca, còn có muội muội, ta đã trở về, đúng như mười năm trước ta đã từng phát thệ, ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ, báo thù cho mọi người, ta mặc kệ trả giá đại giới!”
Trong mắt của nàng lộ ra tia lãnh liệt, 'xoát' rút ra Linh Ẩn kiếm, giơ kiếm lên trời, “Ta Đoạn Vân Tụ xin thề, thù này không báo, thề không làm người!” Nói xong huy động Linh Ẩn kiếm ở trên bia mộ khắc lên.
Diệp Tú Thường tập trung nhìn vào, nhận ra là “Đoạn gia hợp mộ Đoạn Vân Tụ lập” mấy chữ.
Đoạn Vân Tụ xuất kiếm, đem cây to bên cạnh một kiếm chém đứt một mảng to.
“Mười năm trước, Tụ Nhi vô lực bảo hộ chỗ an thân cho mọi người, mới lập vô tự bia này, nhưng từ hôm nay trở đi, nếu có người dám cả gan mảy may động tới nơi này, ta sẽ cho hắn giống như cái cây kia, đến Hoàng Tuyền hướng mọi người chuộc tội!”
------------
Diệp Tú Thường đi không mục đích thẳng đến một đoạn, chợt cảm thấy thực sự rất mệt mỏi, trong lòng trãi qua đấu tranh kịch liệt làm cho nàng một chút khí lực cũng không còn. Nàng đi đến khách điếm gần nhất, lấy ra một thỏi bạc đối chưởng quầy hô: “Lấy cho ta một gian phòng yên tĩnh nhất, nhanh!”
Chưởng quầy nhìn thấy bạc hai mắt sáng lên, lại thấy cô nương trước mắt thần sắc cực kỳ mệt mỏi vội gọi tiểu nhị: “Mau dẫn vị cô nương này đi nghỉ ngơi!”
Diệp Tú Thường đi vào gian phòng 'tát' một tiếng đóng cửa lại, đi đến bên giường ngã xuống, trùm kín chăn nằm ngủ. Nàng không còn khí lực để nghĩ đến bất kỳ vấn đề gì, cũng không muốn quản bất cứ chuyện gì, cảm thấy cho dù trời có sập xuống nàng cũng không muốn để ý, tựa hồ chỉ có như vậy, trong lòng mới dễ chịu một chút.
Đoạn Vân Tụ theo ở phía sau cũng mướn một gian, nàng lẳng lặng ngồi ở gian phòng bên cạnh, trong lòng cảm thấy thập phần khó chịu, thế nào cũng không yên lòng được.
“Tú Thường, cô tha thứ cho ta...” Nàng thì thào tự nói.
Diệp Tú Thường ngủ đến rạng sáng ngày thứ hai mới thức. Nàng vén chăn lên ngồi dậy liền tự nói với mình: “Phải dẹp bỏ những ảo tưởng về con người kia, đem Đoạn Vân Tụ coi như bằng hữu, việc này có quá khó không? Thật sự mình thích nàng, nhưng còn chưa tới mức không thể tự thoát ra được, hiện tại dứt ra vẫn còn kịp! Chẳng lẽ mình thật sự muốn thích một nữ tử hay sao? Trong thiên hạ nam tử ưu tú còn rất nhiều mà, mình cũng không tin không tìm thấy được một nam tử thuộc về mình! Chẳng qua là mình vô tình bước vào một ngã rẽ mà thôi, đi trở về bắt đầu lại lần nữa là được rồi!
Tự tin cùng quật cường sâu thẳm trong tim nàng trỗi dậy, Diệp Tú Thường đem vấn đề nghĩ thông suốt, rối rắm trong lòng cũng giải quyết xong.
Diệp Tú Thường đứng dậy xuống giường, mở cửa sổ ra để gió lạnh buổi sớm thổi lên mặt, đối với chính mình nói: “Diệp Tú Thường, ngươi làm sẽ được!” Sau đó bắt đầu rửa mặt thay đồ, làm xong hết thảy liền mở cửa đi ra ngoài. Vừa mới ra cửa, nàng liền gặp được Đoạn Vân Tụ.
Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường liền có điểm xấu hổ, ai ngờ đối phương lại nhoẻn miệng cười nói: “Sớm, khí trời thật tốt a!”
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Tú Thường rạng rỡ, Đoạn Vân Tụ cũng yên tâm, đồng thời lại cảm thấy một nơi nào đó trong tim trở nên trống vắng, nhưng nàng vẫn cười cười nói: “Tú Thường sớm...”
Diệp Tú Thường lại nói: “Ta đói bụng, đi ăn điểm tâm thôi!”
Đoạn Vân Tụ liền tùy Diệp Tú Thường cùng nhau xuống ăn điểm tâm.
Diệp Tú Thường ăn rất ngon miệng, ăn hết một lồng hấp bánh bao nhỏ, còn Đoạn Vân Tụ lại thấy không muốn ăn, thật lâu mới động đũa.
Diệp Tú Thường gắp một cái bao tử cá đến trong bát Đoạn Vân Tụ, nói: “Hai ngày này là ta không đúng, tính tình không tốt, mong ngươi lượng thứ!”
“Không có không có, là lỗi của Vân Tụ, để Tú Thường tức giận!”
“Vốn là có điểm sinh khí, nhưng hiện tại tốt lắm, ngươi không phải chỉ là nữ phẫn nam trang gạt ta thôi sao? Không có gì lớn, ta không phải là người dễ giận như vậy!” Diệp Tú Thường đem một cái bao tử cá đưa đến miệng, rất có hương vị nhai lấy.
“Vậy là tốt rồi...” Đoạn Vân Tụ thì thào đáp, đồng thời chán nản chính mình ---- Tú Thường đã nhận ra, chính mình hẳn là nên cao hứng mới đúng, vì cái gì lại cảm thấy có điểm khó chịu đây? Nàng cười khổ một cái, không muốn nghĩ sâu hơn...
Ăn hết điểm tâm, Đoạn Vân Tụ hỏi: “Tú Thường, cô vẫn cùng ta đi Cán Trung sao?”
“Đi, vì cái gì không đi? Cũng sắp tới rồi, sao có thể nữa đường quay trở lại?”
Đoạn Vân Tụ cười cười, “Tốt lắm...”
Hai người tính tiền xong thì rời đi, dọc theo đường đi cười cười nói nói, nói đủ thứ chuyện kỳ văn dật sự, thoạt nhìn trông như là bạn tốt.
Năm ngày sau, hai người cuối cùng đã đến Phong thành ở Cán Trung. Cách nhà càng gần, tâm tình Đoạn Vân Tụ cũng càng ngày càng nặng nề, cả người đều khoát lên một tầng u ám. Diệp Tú Thường thấy ở trong mắt, biết Đoạn Vân Tụ biến hóa là vì cái gì, nên liên tục tìm chuyện vui phân tán sự chú ý của nàng. Đoạn Vân Tụ hiểu được hảo ý của cô, nên chỉ lắng nghe, cũng không nói nhiều.
Rất nhanh, hai người liền tới hạ hạt của Phong thành là một cái trấn nhỏ hẻo lánh tên là “Đào Nguyên trấn“. Vào tiểu trấn, các nàng dắt ngựa chậm rãi đi trên con đường lát đầy đá xanh, do vừa mới qua một cơn mưa nhỏ nên đường rất ẩm, trên đường người qua lại rất thưa thớt. Đoạn Vân Tụ thích thú nhìn tiểu lộ kéo dài phía trước, vang lên bên tai tiếng trẻ nhỏ non nớt...
“Muội muội, mau tới a, mau tới bắt ta đi! Hì hì, ngươi bắt không được ta, bắt không được ta!”
“Hừ, ta nhất định có thể bắt được huynh, huynh đừng chạy, đừng chạy!”
“Đến đây đến đây, bắt được ta thì ta làm ngựa cho muội cưỡi...”
.....
“Ca ca, hiện tại dù huynh có chạy trốn nhanh như gió, ta cũng có thể bắt được huynh, huynh mau trở lại a, trở lại để cho ta bắt a...” Đoạn Vân Tụ thì thào tự nói, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt.
Tiếp tục đi vài bước, nàng đi tới một cái hí viện tử. Nàng đẩy ra đại môn đi vào, Diệp Tú Thường cũng theo ở phía sau.
Trong đại viện trước sân khấu kịch bày biện rất nhiều cái bàn, một lão bá hơn sáu mươi đang quét dọn.
“Tiểu thư là muốn nghe diễn sao? Lúc này hãy còn sớm, dùng qua cơm chiều lại đến...”
“Phiền gia gia...” Đoạn Vân Tụ thanh âm có điểm nức nở.
“Tiểu thư chớ gọi ta gia gia như vậy, làm ta tổn thọ a...” Lão bá họ Phiền xem Đoạn Vân Tụ một thân khinh la sa y, tưởng thiên kim đại tiểu thư nhà ai, không dám nhận tôn kính như vậy.
Đoạn Vân Tụ cười cười, đi đến cái bàn ở giữa, vuốt một cái bàn trong đó. Nàng nhớ tới hơn mười năm trước cha mẹ mang theo mình và ca ca tới nơi này xem hát, nhà nàng thường thường tọa ở vị trí này, cha cùng ca ca ngồi ở hai bên, mình lại được ngồi ở trong lòng mẫu thân.
“Muội muội, ngươi xấu hổ xấu hổ a, lớn như vậy còn muốn nương ôm!” Ca ca Đoạn Phong Tiêu hướng nàng le lưỡi.
“Hừ, ta mới có tám tuổi, huynh mười tuổi mới lớn a, cho nên nương không ôm huynh, nương chỉ ôm ta, đúng không nương?” Mẫu thân Đoạn Vân Tụ Vệ Tố Lan sửa lại một chút bím tóc nhỏ của nàng, nói: “Tụ Nhi nói đúng, ca ca lớn, Tụ Nhi vẫn còn nhỏ, cho nên nương ôm Tụ Nhi...”
Đoạn Phong Tiêu cảm thấy ủy khuất, đối phụ thân Đoạn Hàn nói: “Cha, người xem nương bất công a, Tiêu nhi cũng muốn cha ôm!”
Phụ thân sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: “Tiêu nhi thật không xấu hổ a, con xem bé trai nhà ai lớn như vậy còn muốn ôm!” Nói đến Đoạn Phong Tiêu cúi đầu kéo kéo góc áo, Đoạn Vân Tụ lại “Khanh khách” cười rộ lên.
“Được rồi được rồi, biểu diễn cũng sắp bắt đầu, Tiêu nhi đừng giận dỗi nữa a, đây chính là vỡ con thích nhất Bát Tiên quá hải!”
Nghe được mẫu thân ôn nhu trấn an, Đoạn Phong Tiêu lúc này mới phấn chấn tinh thần, bắt đầu xem kịch.
......
Đoạn Vân Tụ giống như nhìn thấy một nhà bốn người an vị ở trước mặt, tập trung tinh thần xem Bát Tiên quá hải trên đài. Nàng dựa lưng trên ghế, một giọt nước mắt rơi xuống, rơi trên mu bàn tay của nàng.
Diệp Tú Thường nhìn thấy đau lòng không thôi, đi qua nâng tay Đoạn Vân Tụ lên, lấy ra khăn lau khô giọt lệ này, nói: “Cha nương ngươi cùng ca ca dưới suối vàng có biết, thấy ngươi bình yên vô sự, chắn chắn sẽ rất vui mừng...”
Đoạn Vân Tụ kéo kéo khóe môi, nghĩ muốn đáp lại cái gì nhưng vẫn là trầm mặc. Nàng lại dừng trong chốc lát, ở trong hí viện tử đi chung quanh rồi mới ly khai.
Hai người ra khỏi hí viên tử tiếp tục đi về phía trước, lại đi qua một đoạn, lại rẽ mấy vòng trông thấy một mảnh đất trống cỏ dại um tùm. Cỏ dại lớn lên rất cao, đã cao quá đầu gối.
Đoạn Vân Tụ chậm rãi đi qua, nhìn đám cỏ dại trước mắt vẫn không nhúc nhích.
Diệp Tú Thường biết đã đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng cảm thấy bi thương. Nàng có thể tưởng tượng được, mười năm trước nơi này khói bếp lượn lờ, phủ đệ tràn ngập sinh khí, hiện tại lại hoang vắng thế này.
Một đại nương đi ngang thấy hai người đứng ở nơi đó, đi tới nói: “Hai vị tiểu thư đừng ở đây lâu, nơi này không may mắn! Mười năm trước, ở đây có một hộ họ Đoạn, người nhà đó a, trong vòng một đêm đều chết sạch hết, hơn mười nhân mạng! Thầy phong thủy nói nơi này oán khí rất nặng, cho nên chúng ta đều không dám lai vãng, hai vị tiểu thư cũng đi nhanh đi!”
Đại nương nói xong liền rời đi, giống như đứng ở chỗ này lâu thêm một chút liền mắc phải ôn dịch.
Đoạn Vân Tụ nghe thấy lời này, một trận bật cười: “Ha ha, oán khí rất nặng? Nơi này oán khí không nặng, nơi nào oán khí mới nặng! Bọn chúng cực kỳ hung tàn, giết Đoạn gia ta mười sáu nhân khẩu, còn có muội muội chưa được sinh ra của ta...”
Diệp Tú Thường chấn động, lại nghe Đoạn Vân Tụ nói với nàng: “Ta còn nhớ rõ, nương ta lúc ấy đã có mang tám tháng. Ta cùng ca ca tranh luận nói đó là đệ đệ hay là muội muội, ca ca muốn đệ đệ, ta nghĩ muốn muội muội, như vậy ta có thể mỗi ngày trát bím tóc nhỏ cho nàng. Sau đại phu nói hẳn là con gái, ta cao hứng đến nổi nhảy cẩn lên, còn đi chuẩn bị nhiều dây buộc tóc, ca ca cười nói ta, nói cho dù là muội muội, cũng muốn thật lâu mới có thể trát bím tóc nhỏ...”
“Chính là cô xem, mười sáu cái nhân mạng, trong vòng một đêm đều hóa thành tro bụi! Nói xem nơi này có oán khí hay không? Tốt nhất oán khí này còn có thể đi tìm tên ác ma giết người không chớp mắt kia, làm cho hắn hàng đêm không được yên ổn!” Nói xong lời cuối cùng Đoạn Vân Tụ đã là nghiến răng nghiến lợi mặt mày vặn vẹo.
Diệp Tú Thường thấy bộ dáng Đoạn Vân Tụ trong lòng có điểm sợ hãi, nhưng lại càng đau lòng. Nàng vội vàng nói: “Không biết bá phụ bá mẫu an thân nơi nào?”
Đoạn Vân Tụ cũng không nói chuyện, thật lâu sau mới thay đổi cước bộ, rời đi vùng cỏ hoang vắng hướng một nơi khác đi đến.
Diệp Tú Thường theo Đoạn Vân Tụ đi vào phụ cận một ngọn núi, chính là Đoạn Vân Tụ si ngốc đi lên phía trước cũng không quản đường dưới chân gồ ghề hay lồi lõm, không để ý tới bụi gai bên đường cắt qua xiêm y của nàng. Diệp Tú Thường theo ở phía sau, tâm tình cũng cực kỳ trầm trọng.
Sau nửa canh giờ, các nàng đi vào một nơi thực yên tĩnh, nhìn thấy một đống đất rất lớn, đống đất mọc đầy cỏ dại và cây bụi, phía trước có lập một khối mộ bia vô tự.
Đoạn Vân Tụ đi đến trước mộ bia đứng thẳng tắp, thật lâu sau, hai chân mềm nhũn, bộp một tiếng quỳ xuống, hô: “Cha, nương, ca ca, Tụ Nhi đã trở lại...” Chưa nói xong nước mắt đã tuôn ra, quỳ ở nơi đó kiềm nén khóc lên.
Diệp Tú Thường đau lòng vô cùng, ngồi xổm xuống đỡ lấy Đoạn Vân Tụ, nói: “Ngươi cứ lớn tiếng khóc lên...” Nàng thà rằng để Đoạn Vân Tụ đem đau khổ trong lòng đều khóc ra, mà không phải cố chấp tự mình chịu đựng như vậy.
Đoạn Vân Tụ lại cắn răng, chỉ cúi đầu nức nở.
Diệp Tú Thường không đành lòng nhìn Đoạn Vân Tụ như vậy, nó khiến cho tâm nàng đều co rút đau đớn. Nàng vươn tay, đem Đoạn Vân Tụ ôm vào trong ngực, ôm lấy đầu của nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ cùng ngươi...”
Đoạn Vân Tụ nhấc đầu chôn ở trên vai Diệp Tú Thường, cúi đầu nức nở. Một lát sau, nàng đưa hai tay ôm lấy Diệp Tú Thường, muốn lấy được một chút khí lực từ trong thân thể ấm áp này. Diệp Tú Thường cũng ôm nàng thật chặt, muốn cho nàng một ít ấm áp cùng sức mạnh.
Không biết qua bao lâu, Đoạn Vân Tụ mới nâng đầu rời khỏi vai Diệp Tú Thường, nói: “Cảm ơn Tú Thường...”
Diệp Tú Thường lại không nói lời nào, mà dùng ngón tay ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt Đoạn Vân Tụ, lại chăm chú nhìn nàng.
Diệp Tú Thường tuy là trầm mặc, nhưng từ trong đôi mắt dịu dàng và hành động của cô Đoạn Vân Tụ đọc được sự quan tâm sâu sắc. Nàng nở nụ cười kiêng cường nói: “Tú Thường, có cô ở bên cạnh, ta cũng sẽ không cô đơn, đúng không?”
Diệp Tú Thường gật gật đầu.
Đoạn Vân Tụ đứng lên, đối với phần mộ nói: “Cha, nương, ca ca, còn có muội muội, ta đã trở về, đúng như mười năm trước ta đã từng phát thệ, ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ, báo thù cho mọi người, ta mặc kệ trả giá đại giới!”
Trong mắt của nàng lộ ra tia lãnh liệt, 'xoát' rút ra Linh Ẩn kiếm, giơ kiếm lên trời, “Ta Đoạn Vân Tụ xin thề, thù này không báo, thề không làm người!” Nói xong huy động Linh Ẩn kiếm ở trên bia mộ khắc lên.
Diệp Tú Thường tập trung nhìn vào, nhận ra là “Đoạn gia hợp mộ Đoạn Vân Tụ lập” mấy chữ.
Đoạn Vân Tụ xuất kiếm, đem cây to bên cạnh một kiếm chém đứt một mảng to.
“Mười năm trước, Tụ Nhi vô lực bảo hộ chỗ an thân cho mọi người, mới lập vô tự bia này, nhưng từ hôm nay trở đi, nếu có người dám cả gan mảy may động tới nơi này, ta sẽ cho hắn giống như cái cây kia, đến Hoàng Tuyền hướng mọi người chuộc tội!”
------------
Bình luận truyện