Hạc Minh Giang Hồ
Chương 4: Nguyệt dạ chi hội*
*Gặp gỡ dưới trăng
Bốn người ăn một bàn đầy mỹ thực, Sở Dao tìm không thấy chỗ phát tác, liền đâm đâm vào bát cơm, hướng biểu tỷ làm nũng, “Biểu tỷ, tỷ nói ta có xui hay không, vốn là muốn đi Sơn Trang tìm hai người, lại nghe nói hai người muốn tới Hán Dương ta vội vàng chạy lại đây, hảo tâm thưởng bạc cho gã ăn mày, ai biết lại bị một đám ăn mày cuốn lấy! Cái Bang là có ý gì, muốn đem người ăn sống nuốt tươi sao!”
Sở Dao nói xong, lại trừng mắt nhìn Đoạn Vân Tụ liếc mắt một cái, người kia vẻ mặt hờ hững lại làm nàng tức giận.
Diệp Tú Thường cầm tay biểu muội, “Được rồi Dao Dao, đừng nóng giận, chúng ta đã một năm không gặp, đừng vừa thấy mặt đã ủ rũ như vậy. Đoạn công tử là ân nhân cứu mạng của tỷ, ngươi cũng đừng trừng người ta.” Nàng xem hai người một cái đang bực bội, một cái hờ hững, không khỏi muốn cười.
“Ân nhân cứu mạng? Như thế nào, biểu tỷ, tỷ đã xảy ra chuyện gì?” Sở Dao vội vàng hỏi.
Diệp Tú Thường đem chuyện mười ngày trước nói lại một lần. Sở Dao đại khái hiểu rõ sự việc, không khỏi đối Đoạn Vân Tụ có hảo cảm, nhưng vẫn là không muốn xin lỗi.
Bốn người cơm nước xong, tiếp tục tán gẫu trong chốc lát, thấy sắc trời đã tối, liền chuẩn bị tự trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng Diệp Viễn Khâm chỉ đặt được hai gian phòng, vừa hỏi phòng lại đầy, đành phải đề nghị hắn và Đoạn Vân Tụ ngủ một phòng, Diệp Tú Thường cùng Sở Dao một phòng.
Đoạn Vân Tụ khóe môi khẽ nhếch một cái, muốn phản đối, lại không có lý do gì, đành phải đi theo Diệp Viễn Khâm đi vào khách phòng.
Trong phòng chỉ có một cái giường. Diệp Viễn Khâm sửa sang lại một chút, xuống giường sau đó cởi ngoại bào, nói: “Diệp mỗ tính toán không được chu toàn, phải ủy khuất Đoạn công tử rồi.”
Đoạn Vân Tụ miễn cưỡng cười một chút, đáp: “Không đâu. Bất quá tại hạ có thói quen ngủ muộn, Diệp công tử huynh cứ nghỉ ngơi trước.”
Diệp Viễn Khâm có điểm kinh ngạc, “Ngươi cùng muội muội từ Tùy Châu một đường đến đây, không khỏi mệt nhọc, hay vẫn là nghỉ tạm trước.”
“Tại hạ hoàn hảo. Diệp cô nương là thân nữ nhi, có thể sẽ mệt mỏi, tại hạ da cứng thịt dày ngược lại không sao. Diệp công tử nghỉ ngơi trước, tại hạ đi ra ngoài dạo một chút.”
Diệp Viễn Khâm còn muốn nói thêm, thấy Đoạn Vân Tụ đã muốn bước ra cửa, trong lòng kinh ngạc càng tăng.
Đoạn Vân Tụ ra cửa phòng, liền nhún người nhảy lên nóc nhà, tiếp tục vài cái phi nhanh, ly khai tửu điếm. Nàng đi vào khu rừng ở phụ cận, tới được bìa rừng nhìn xung quanh nhanh chóng tìm được một nhánh cây, là cành của một cây đại thụ, dự định nghỉ tạm trên tàng cây một đêm. Nhưng gió đêm thật lạnh, nàng trên tàng cây lăn qua lăn lại khó có thể đi vào giấc ngủ, lại thấy trăng sao sáng, nhớ tới phụ mẫu huynh trưởng đều đã hồn đoạn hoàng tuyền vĩnh viễn không còn sống nữa, chỉ còn chính mình ở trên đời này cô độc một người, rồi lại không biết hung thủ ở chỗ nào, khó có thể báo thù rửa hận, nhất thời sầu não lấp đầy trái tim, như sóng biển mãnh liệt mênh mông khó có thể hồi phục, liền từ trong lòng lấy ra sáo trúc, đối với minh nguyệt thổi một khúc. Tiếng sáo trăm chuyển ngàn hồi, ai oán thê lương, nước mắt của nàng cũng không nhịn nổi rơi xuống. Chờ thổi xong một khúc, nàng hơi cúi đầu, phát hiện dưới tàng cây có thêm một người.
“Ai!” Nàng quát lạnh một tiếng.
“Là ta, Đoạn công tử.” Thanh âm trong trẻo, đúng là Diệp Tú Thường.
Đoạn Vân Tụ lau mặt một chút, nhảy xuống đại thụ.
“Diệp cô nương sao cô lại tới đây?” Đoạn Vân Tụ có chút kinh ngạc.
“Ta ngủ không được, đi ra đi một chút, ai ngờ nghe được tiếng sáo, liền theo tiếng lại đây.”
Sở Dao ngủ thực không an, Diệp Tú Thường trằn trọc khó ngủ, chờ biểu muội ngủ say lúc sau liền đứng lên. Nàng đang chuẩn bị đi qua đình tản bộ rồi trở về, lại nghe thấy tiếng sáo loáng thoáng từ đàng xa truyền đến, nên nhân tiện đi qua. Lúc này thấy là Đoạn Vân Tụ, nàng cũng kinh ngạc không thôi, lại nhìn tỉ mỉ thấy một điểm nhỏ, mặt Đoạn Vân Tụ ở dưới ánh trăng phản xạ ra một chút nước mắt, trong lòng lại càng giật mình.
Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường nhìn mặt mình chăm chú, đoán được là nguyên nhân gì, vì thế yên lặng cười khổ, “Diệp cô nương chê cười, tại hạ cũng là ngủ không được, vì thế đi ra ngắm trăng, ai ngờ nhớ người thân, nhất thời khó kìm lòng nổi...”
“Đoạn công tử vừa rồi tiếng sáo thê lương, Tú Thường cũng thiếu chút phải rơi lệ rồi.” Diệp Tú Thường một câu giải trừ xấu hổ của Đoạn Vân Tụ.
“Đêm nay ánh trăng rất sáng, thật là thời điểm tốt để ngắm trăng, không bằng chúng ta đến trên cây ngồi xuống, cùng nhau ngắm trăng như thế nào?”
Đoạn Vân Tụ theo tiếng “Hảo”, cùng Diệp Tú Thường nhảy lên cây, chọn một cành cây to chếch ra phía ngoài song song ngồi xuống.
Hai người trong lúc nhất thời không có lời gì để nói. Diệp Tú Thường nhìn người bên cạnh, thấy nàng nhìn bầu trời đêm cô độc, bên cạnh hình dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong đôi mắt chứa đầy bi thương, ưu sầu không lối thoát. Này bi thương, ưu sầu như xuân tằm phun kén, muốn đem Đoạn Vân Tụ vây lấy thật chặt, không lưu một tia sáng.
Tim nàng đột nhiên có điểm đau một chút, như là có một con trùng nhỏ chui vào trái tim, đem cái miệng nhỏ cắn một miếng trong tim nàng. Nàng rất muốn vươn tay, ôm lấy người bên cạnh, Đoạn Vân Tụ giờ phút này trông có vẻ mềm yếu vô cùng, nói cho nàng biết “Không cần ưu thương như vậy, ta sẽ cùng ngươi...”
Nàng luôn mãi do dự, sau vẫn là vỗ lên vai Đoạn Vân Tụ, “Đoạn công tử...”
Đoạn Vân Tụ hai mắt khép hờ, giấu đi ưu sầu mới mở mắt, tiếp tục xoay đầu lại, “Diệp cô nương...”, nhìn thấy trong đôi mắt đẹp của nàng phản chiếu ánh trăng sáng lấp lánh, giống như nước mắt mùa thu, một loại cảm giác ấm áp mềm mại lưu động từng đợt sinh sôi trong lòng, không khỏi có điểm sửng sốt, mà trên vai truyền đến một hồi ấm áp rơi vào đáy lòng của nàng.
“Đoạn công tử nhớ nhà?” Diệp Tú Thường thanh âm nhu hòa, trên mặt đặc biệt ôn nhu.
“Uhm...” Đoạn Vân Tụ đột nhiên rất muốn khóc, muốn đem tất cả thống khổ trong lòng, cùng ưu sầu hóa thành nước mắt khóc ra ngoài. Trước kia mỗi khi tới ngày giỗ của phụ mẫu và huynh trưởng, sư tỷ Nhiếp Cầm cùng sư muội Lan Thanh Nhân liền đi cùng nàng, nghĩ hết các loại biện pháp làm nàng vui vẻ, hai ba năm đầu luôn ở trong lòng Đại sư tỷ khóc lớn một trận, sau lại cùng sư tỷ, sư muội ngủ chung một chỗ, cố gắng tránh ở một mình. Hiện tại, một mình ra ngoài đã một tháng, không có sư phụ, không có sư tỷ cùng sư muội, tại thời điểm này, ban đêm cũng rất dễ dàng nhớ tới chuyện cũ đau buồn. Nàng không phải người dễ rơi nước mắt, nhưng giờ phút này cũng không còn sức lực để giả bộ kiên cường. Nàng luôn mơ ước có được một cái ôm ôn nhu để có thể an ủi trái tim đầy vết thương của mình. Chính là hiện tại, nàng cũng không thể như vậy đường đột.
Diệp Tú Thường nhìn Đoạn Vân Tụ mày hơi hơi nhíu lại, thật muốn đưa tay đi san bằng
“Ta nghĩ, họ cũng sẽ nhớ huynh... Mặc kệ huynh thân ở phương nào, huynh vĩnh viễn ở trong lòng của bọn họ, cho dù, cho dù là ở trên đường hoàng tuyền, họ cũng sẽ luôn luôn nhìn huynh, cầu nguyện cho huynh cuộc đời này bình an.”
“Thật vậy chăng...” vẻ mặt Đoạn Vân Tụ như của một một đứa trẻ bị bỏ rơi, trát đau tâm Diệp Tú Thường.
“Ân...” Diệp Tú Thường ôn nhu mà khẳng định đáp. Nàng trầm mặc một hồi, nhìn minh nguyệt, lại chậm rãi mở miệng: “Ta còn nhớ rõ tám tuổi năm ấy, mẫu thân bệnh nặng. Đoạn thời gian kia ta mỗi ngày ngồi ở đầu giường của mẫu thân, gắt gao nắm lấy tay người, nửa bước cũng không chịu rời đi sợ nháy mắt, liền nhìn không thấy người nữa. Nhưng mẫu thân vẫn là rời đi... Trước khi đi, người lau khô nước mắt của ta, nói, Thường nhi, nương muốn đi một nơi rất xa, rất xa, không thể may thêm y phục, làm cơm cho con rồi, nhưng là con nhất định phải nhớ rõ, con luôn luôn ở trong lòng nương, Thường nhi khóc, Thường nhi cười, nương đều thấy được, cũng sẽ bồi Thường nhi khóc, bồi Thường nhi cười, cho nên, Thường nhi vĩnh viễn cũng không phải cô đơn một người...”
Diệp Tú Thường quay đầu, dừng ở Đoạn Vân Tụ đôi mắt, “Ta tin tưởng, thân nhân của huynh cũng sẽ có tâm tình như vậy... Không cần quản họ ở nơi nào, rời đi huynh bao lâu, huynh vĩnh viễn được họ đặt ở nơi ấm áp nhất trong lòng...”
Đoạn Vân Tụ nghe xong lời nói này, nhớ tới năm ấy bảy tuổi mình nuôi hai chú thỏ con chỉ trong vòng ba ngày đã chết, nhất thời khó chịu không ngừng gào khóc. Phụ thân đem nàng ôm vào trong ngực hống: “Tụ Nhi đừng khóc a. Chúng nó a, chỉ phải đi một thế giới khác, chúng nó ở đó cùng nhau, rất vui vẻ. Không chỉ là chúng nó, có một ngày cha cùng nương cũng sẽ đi nơi đó, nhưng là Tụ Nhi nhớ kỹ, coi như cha cùng nương đi nơi nào, con cũng vĩnh viễn là Tụ Nhi chúng ta thương yêu nhất, cha cùng nương sẽ luôn nhớ con, che chở con...”
Cái bảy tuổi Đoạn Vân Tụ ngừng khóc, trên mặt nước mắt chưa khô, mở to hai mắt hỏi: “Cha, nơi đó có lạnh lắm không? Có mứt quả ghim thành xâu ăn hay không? Có người cùng nhau chơi đùa hay không?”
Phụ thân nở nụ cười, lau nước mắt của nàng, “Nơi đó a, không lạnh, cũng có bán mứt quả ghim thành xâu, còn có, tựa như hai chú thỏ con, cha cùng nương cũng sẽ ở cùng nhau, hảo hảo chiếu cố đối phương, cho nên a, Tụ Nhi không cần lo lắng...”
Lúc này Đoạn Vân Tụ đột nhiên nghĩ đến, kỳ thật cũng như cha năm đó nói như vậy, cha cùng nương ở nơi đó sẽ không cô đơn, bởi vì bọn họ yêu nhau như vậy, tuyệt đối sẽ không tách ra, còn có ca ca Đoạn Phong Tiêu, có cha cùng nương ở bên cạnh hắn, càng sẽ không cô đơn. Bọn hắn một mực nơi đó, ba người vui vẻ hòa thuận, cùng nhớ tới mình, vẫn nhìn mình, cầu mong mình bình an hạnh phúc...
Tưởng tượng như vậy, đáy lòng Đoạn Vân Tụ dâng lên một cỗ ấm áp, này dòng nước ấm khuếch tán ra, cũng làm cho đau đớn trở nên mờ nhạt.
“Cảm ơn Diệp cô nương...” Nàng nhìn ánh mắt Diệp Tú Thường, vô cùng chân thành nói.
Diệp Tú Thường nhìn Đoạn Vân Tụ biểu tình dần dần trở nên dịu dàng, nét ôn nhu ấm áp hiện lên khóe mắt, đuôi mày, không khỏi tươi cười, như xuân hoa ánh nguyệt, xinh đẹp dị thường. Dịu dàng ở giữa hai người tản mát ra...
Dưới ánh trăng hai người ngồi trên cây tới nửa đêm, có khi nói đủ chuyện trên trời dưới đất, có khi trầm mặc không nói cũng không cảm thấy xấu hổ. Sau lại hai người đều có chút mệt thấy có chút lạnh, liền tìm nơi bằng phẳng tránh gió, vận khởi nội công, tu luyện tâm pháp. Chờ phương Đông hừng sáng, hai người mở to mắt, thấy đối phương đều thần thái sáng láng, nhìn nhau cười.
“Đoạn công tử tinh thần không tệ!” Diệp Tú Thường mở miệng trêu ghẹo nói.
“Diệp cô nương cũng vậy a.” Đoạn Vân Tụ cũng cười khẽ.
Hai người đứng dậy, dọc theo đường nhỏ trong rừng chậm rãi mà đi. Các nàng hít lấy không khí trong lành, nghe chim hót véo von, đi dạo buổi sáng khiến tinh thần thoải mái, cảm thấy thật hứng thú.
Đoạn Vân Tụ lúc này cảm giác được thực rõ ràng, có một nữ tử như Diệp Tú Thường đây ôn nhu săn sóc bồi ở bên cạnh, ở trong rừng dạo bước, giống như là một loại hưởng thụ. Hai người một đường nói nói cười cười, tinh thần rất tốt.
Sau nửa canh giờ, hai người cũng trở lại tửu điếm, chọn cái bàn ngồi xuống chờ ăn điểm tâm.
Diệp Viễn Khâm thức dậy khá sớm, xuống dưới thấy tiểu nhị đang bưng cháo, mà muội muội cùng Đoạn Vân Tụ ngồi cùng một chỗ nói nói cười cười, lại giật mình ---- muội muội ở trong võ lâm bằng hữu không ít, trong đó có không ít là thanh niên tuấn kiệt, nhưng cùng một cái nam tử quen biết bất quá mới mười ngày, lại thân thiết tự nhiên như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.
“Đoạn công tử, tối hôm qua ngươi đi đâu vậy, ta chờ một canh giờ còn không thấy ngươi trở lại, liền đi ngủ trước...” Diệp Viễn Khâm sau khi ngồi xuống, thân thiết hỏi.
Đoạn Vân Tụ ngẩn người, đáp: “Tại hạ có thói quen ban đêm luyện công, sợ quấy rầy Diệp công tử, vẫn ở bên ngoài luyện công, không có trở về phòng. Diệp công tử nghỉ ngơi tốt không?”
Nàng nói dối, một bên Diệp Tú Thường thì cười khẽ nhìn về phía nàng nháy mắt, dùng ánh mắt vạch trần nàng. Nàng quay lại lấy ánh mắt, là ý nói cô nếu vạch trần ta, ta cũng đem chuyện cô một đêm không ngủ nói ra.
Diệp Viễn Khâm tuy là nam nhi, nhưng cũng là người tinh ý, quan sát tỉ mỉ. Hắn đã phát hiện ánh mắt của hai người qua lại, càng kinh ngạc, một người luôn đoan trang, đúng mực như muội muội khi nào trước mặt người ngoài cũng như thế dí dỏm rồi. Hắn quyết định có cơ hội phải tìm muội muội hỏi một chút, nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì, mặc cho hai người mắt qua mày lại.
Một lát sau, Sở Dao cũng xuống rồi, thấy Diệp Tú Thường, lập tức reo lên: “Biểu tỷ, tỷ thức dậy khi nào sao ta không biết!”
“Tỷ trời còn chưa sáng đã thức dậy, nhìn muội đang ngủ say, nên không đành lòng đánh thức muội...”
Nghe đến đối thoại Đoạn Vân Tụ rất muốn cười, thấy Diệp Tú Thường giận cho mình một cái liếc mắt, đành phải nén cười. Bốn người bắt đầu ăn điểm tâm.
Ngay tại lúc bốn người sắp ăn xong, một cái hán tử khoảng ba mươi tuổi khiêng một cây gậy sắt boong boong Lang Nha bổng bước vào.
Hán tử kia mặc tông y*, thân hình khôi ngô, ánh mắt như chí ưng. Hắn đi đến đại đường bên kia, đem Lang Nha bổng hướng trên bàn để lên, ngồi xuống, một chân dẫm trên cái băng ngồi*, quát lớn: “Tiểu nhị!”
*(áo màu nâu), *(cái ghế dài),
Điếm tiểu nhị thấy đến đây là một người hung hãn, vội vã chạy tới, cúi đầu khom lưng, “Vị đại gia này ngài muốn cái gì?”
“Một cân Túy Bát Tiên, hai cân thịt bò chín! Nhanh lên, đừng làm cho đại gia ta chờ lâu!”
Tiểu nhị lập tức tiếp nhận.
Đoạn Vân Tụ bốn người đều hướng về bên này liếc mắt một cái, Sở Dao vẻ mặt bất mãn, “Thật hung hăng càn quấy!”
Diệp Tú Thường nhìn biểu muội liếc mắt một cái, dặn dò: “Người này là Hồn Thiên Lang Thành Khắc Minh, là một cái nhân vật lợi hại trong hắc đạo, chúng ta trước không nên trêu chọc hắn!”
“Huynh cũng đoán thế, muội xem cái Lang Nha bổng kia, là thượng đẳng tinh thiết đúc thành, vả lại thắt lưng còn mang theo cái móc câu, đúng là Hồn Thiên Lang không thể nghi ngờ.” Diệp Viễn Khâm cũng đáp.
Đoạn Vân Tụ đánh giá Thành Khắc Minh, đột nhiên thấy cổ áo hắn mở rộng trễ xuống lộ ra một đạo vết sẹo. Nàng ánh mắt căng thẳng, nghĩ tới điều gì.
------------
Bốn người ăn một bàn đầy mỹ thực, Sở Dao tìm không thấy chỗ phát tác, liền đâm đâm vào bát cơm, hướng biểu tỷ làm nũng, “Biểu tỷ, tỷ nói ta có xui hay không, vốn là muốn đi Sơn Trang tìm hai người, lại nghe nói hai người muốn tới Hán Dương ta vội vàng chạy lại đây, hảo tâm thưởng bạc cho gã ăn mày, ai biết lại bị một đám ăn mày cuốn lấy! Cái Bang là có ý gì, muốn đem người ăn sống nuốt tươi sao!”
Sở Dao nói xong, lại trừng mắt nhìn Đoạn Vân Tụ liếc mắt một cái, người kia vẻ mặt hờ hững lại làm nàng tức giận.
Diệp Tú Thường cầm tay biểu muội, “Được rồi Dao Dao, đừng nóng giận, chúng ta đã một năm không gặp, đừng vừa thấy mặt đã ủ rũ như vậy. Đoạn công tử là ân nhân cứu mạng của tỷ, ngươi cũng đừng trừng người ta.” Nàng xem hai người một cái đang bực bội, một cái hờ hững, không khỏi muốn cười.
“Ân nhân cứu mạng? Như thế nào, biểu tỷ, tỷ đã xảy ra chuyện gì?” Sở Dao vội vàng hỏi.
Diệp Tú Thường đem chuyện mười ngày trước nói lại một lần. Sở Dao đại khái hiểu rõ sự việc, không khỏi đối Đoạn Vân Tụ có hảo cảm, nhưng vẫn là không muốn xin lỗi.
Bốn người cơm nước xong, tiếp tục tán gẫu trong chốc lát, thấy sắc trời đã tối, liền chuẩn bị tự trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng Diệp Viễn Khâm chỉ đặt được hai gian phòng, vừa hỏi phòng lại đầy, đành phải đề nghị hắn và Đoạn Vân Tụ ngủ một phòng, Diệp Tú Thường cùng Sở Dao một phòng.
Đoạn Vân Tụ khóe môi khẽ nhếch một cái, muốn phản đối, lại không có lý do gì, đành phải đi theo Diệp Viễn Khâm đi vào khách phòng.
Trong phòng chỉ có một cái giường. Diệp Viễn Khâm sửa sang lại một chút, xuống giường sau đó cởi ngoại bào, nói: “Diệp mỗ tính toán không được chu toàn, phải ủy khuất Đoạn công tử rồi.”
Đoạn Vân Tụ miễn cưỡng cười một chút, đáp: “Không đâu. Bất quá tại hạ có thói quen ngủ muộn, Diệp công tử huynh cứ nghỉ ngơi trước.”
Diệp Viễn Khâm có điểm kinh ngạc, “Ngươi cùng muội muội từ Tùy Châu một đường đến đây, không khỏi mệt nhọc, hay vẫn là nghỉ tạm trước.”
“Tại hạ hoàn hảo. Diệp cô nương là thân nữ nhi, có thể sẽ mệt mỏi, tại hạ da cứng thịt dày ngược lại không sao. Diệp công tử nghỉ ngơi trước, tại hạ đi ra ngoài dạo một chút.”
Diệp Viễn Khâm còn muốn nói thêm, thấy Đoạn Vân Tụ đã muốn bước ra cửa, trong lòng kinh ngạc càng tăng.
Đoạn Vân Tụ ra cửa phòng, liền nhún người nhảy lên nóc nhà, tiếp tục vài cái phi nhanh, ly khai tửu điếm. Nàng đi vào khu rừng ở phụ cận, tới được bìa rừng nhìn xung quanh nhanh chóng tìm được một nhánh cây, là cành của một cây đại thụ, dự định nghỉ tạm trên tàng cây một đêm. Nhưng gió đêm thật lạnh, nàng trên tàng cây lăn qua lăn lại khó có thể đi vào giấc ngủ, lại thấy trăng sao sáng, nhớ tới phụ mẫu huynh trưởng đều đã hồn đoạn hoàng tuyền vĩnh viễn không còn sống nữa, chỉ còn chính mình ở trên đời này cô độc một người, rồi lại không biết hung thủ ở chỗ nào, khó có thể báo thù rửa hận, nhất thời sầu não lấp đầy trái tim, như sóng biển mãnh liệt mênh mông khó có thể hồi phục, liền từ trong lòng lấy ra sáo trúc, đối với minh nguyệt thổi một khúc. Tiếng sáo trăm chuyển ngàn hồi, ai oán thê lương, nước mắt của nàng cũng không nhịn nổi rơi xuống. Chờ thổi xong một khúc, nàng hơi cúi đầu, phát hiện dưới tàng cây có thêm một người.
“Ai!” Nàng quát lạnh một tiếng.
“Là ta, Đoạn công tử.” Thanh âm trong trẻo, đúng là Diệp Tú Thường.
Đoạn Vân Tụ lau mặt một chút, nhảy xuống đại thụ.
“Diệp cô nương sao cô lại tới đây?” Đoạn Vân Tụ có chút kinh ngạc.
“Ta ngủ không được, đi ra đi một chút, ai ngờ nghe được tiếng sáo, liền theo tiếng lại đây.”
Sở Dao ngủ thực không an, Diệp Tú Thường trằn trọc khó ngủ, chờ biểu muội ngủ say lúc sau liền đứng lên. Nàng đang chuẩn bị đi qua đình tản bộ rồi trở về, lại nghe thấy tiếng sáo loáng thoáng từ đàng xa truyền đến, nên nhân tiện đi qua. Lúc này thấy là Đoạn Vân Tụ, nàng cũng kinh ngạc không thôi, lại nhìn tỉ mỉ thấy một điểm nhỏ, mặt Đoạn Vân Tụ ở dưới ánh trăng phản xạ ra một chút nước mắt, trong lòng lại càng giật mình.
Đoạn Vân Tụ thấy Diệp Tú Thường nhìn mặt mình chăm chú, đoán được là nguyên nhân gì, vì thế yên lặng cười khổ, “Diệp cô nương chê cười, tại hạ cũng là ngủ không được, vì thế đi ra ngắm trăng, ai ngờ nhớ người thân, nhất thời khó kìm lòng nổi...”
“Đoạn công tử vừa rồi tiếng sáo thê lương, Tú Thường cũng thiếu chút phải rơi lệ rồi.” Diệp Tú Thường một câu giải trừ xấu hổ của Đoạn Vân Tụ.
“Đêm nay ánh trăng rất sáng, thật là thời điểm tốt để ngắm trăng, không bằng chúng ta đến trên cây ngồi xuống, cùng nhau ngắm trăng như thế nào?”
Đoạn Vân Tụ theo tiếng “Hảo”, cùng Diệp Tú Thường nhảy lên cây, chọn một cành cây to chếch ra phía ngoài song song ngồi xuống.
Hai người trong lúc nhất thời không có lời gì để nói. Diệp Tú Thường nhìn người bên cạnh, thấy nàng nhìn bầu trời đêm cô độc, bên cạnh hình dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong đôi mắt chứa đầy bi thương, ưu sầu không lối thoát. Này bi thương, ưu sầu như xuân tằm phun kén, muốn đem Đoạn Vân Tụ vây lấy thật chặt, không lưu một tia sáng.
Tim nàng đột nhiên có điểm đau một chút, như là có một con trùng nhỏ chui vào trái tim, đem cái miệng nhỏ cắn một miếng trong tim nàng. Nàng rất muốn vươn tay, ôm lấy người bên cạnh, Đoạn Vân Tụ giờ phút này trông có vẻ mềm yếu vô cùng, nói cho nàng biết “Không cần ưu thương như vậy, ta sẽ cùng ngươi...”
Nàng luôn mãi do dự, sau vẫn là vỗ lên vai Đoạn Vân Tụ, “Đoạn công tử...”
Đoạn Vân Tụ hai mắt khép hờ, giấu đi ưu sầu mới mở mắt, tiếp tục xoay đầu lại, “Diệp cô nương...”, nhìn thấy trong đôi mắt đẹp của nàng phản chiếu ánh trăng sáng lấp lánh, giống như nước mắt mùa thu, một loại cảm giác ấm áp mềm mại lưu động từng đợt sinh sôi trong lòng, không khỏi có điểm sửng sốt, mà trên vai truyền đến một hồi ấm áp rơi vào đáy lòng của nàng.
“Đoạn công tử nhớ nhà?” Diệp Tú Thường thanh âm nhu hòa, trên mặt đặc biệt ôn nhu.
“Uhm...” Đoạn Vân Tụ đột nhiên rất muốn khóc, muốn đem tất cả thống khổ trong lòng, cùng ưu sầu hóa thành nước mắt khóc ra ngoài. Trước kia mỗi khi tới ngày giỗ của phụ mẫu và huynh trưởng, sư tỷ Nhiếp Cầm cùng sư muội Lan Thanh Nhân liền đi cùng nàng, nghĩ hết các loại biện pháp làm nàng vui vẻ, hai ba năm đầu luôn ở trong lòng Đại sư tỷ khóc lớn một trận, sau lại cùng sư tỷ, sư muội ngủ chung một chỗ, cố gắng tránh ở một mình. Hiện tại, một mình ra ngoài đã một tháng, không có sư phụ, không có sư tỷ cùng sư muội, tại thời điểm này, ban đêm cũng rất dễ dàng nhớ tới chuyện cũ đau buồn. Nàng không phải người dễ rơi nước mắt, nhưng giờ phút này cũng không còn sức lực để giả bộ kiên cường. Nàng luôn mơ ước có được một cái ôm ôn nhu để có thể an ủi trái tim đầy vết thương của mình. Chính là hiện tại, nàng cũng không thể như vậy đường đột.
Diệp Tú Thường nhìn Đoạn Vân Tụ mày hơi hơi nhíu lại, thật muốn đưa tay đi san bằng
“Ta nghĩ, họ cũng sẽ nhớ huynh... Mặc kệ huynh thân ở phương nào, huynh vĩnh viễn ở trong lòng của bọn họ, cho dù, cho dù là ở trên đường hoàng tuyền, họ cũng sẽ luôn luôn nhìn huynh, cầu nguyện cho huynh cuộc đời này bình an.”
“Thật vậy chăng...” vẻ mặt Đoạn Vân Tụ như của một một đứa trẻ bị bỏ rơi, trát đau tâm Diệp Tú Thường.
“Ân...” Diệp Tú Thường ôn nhu mà khẳng định đáp. Nàng trầm mặc một hồi, nhìn minh nguyệt, lại chậm rãi mở miệng: “Ta còn nhớ rõ tám tuổi năm ấy, mẫu thân bệnh nặng. Đoạn thời gian kia ta mỗi ngày ngồi ở đầu giường của mẫu thân, gắt gao nắm lấy tay người, nửa bước cũng không chịu rời đi sợ nháy mắt, liền nhìn không thấy người nữa. Nhưng mẫu thân vẫn là rời đi... Trước khi đi, người lau khô nước mắt của ta, nói, Thường nhi, nương muốn đi một nơi rất xa, rất xa, không thể may thêm y phục, làm cơm cho con rồi, nhưng là con nhất định phải nhớ rõ, con luôn luôn ở trong lòng nương, Thường nhi khóc, Thường nhi cười, nương đều thấy được, cũng sẽ bồi Thường nhi khóc, bồi Thường nhi cười, cho nên, Thường nhi vĩnh viễn cũng không phải cô đơn một người...”
Diệp Tú Thường quay đầu, dừng ở Đoạn Vân Tụ đôi mắt, “Ta tin tưởng, thân nhân của huynh cũng sẽ có tâm tình như vậy... Không cần quản họ ở nơi nào, rời đi huynh bao lâu, huynh vĩnh viễn được họ đặt ở nơi ấm áp nhất trong lòng...”
Đoạn Vân Tụ nghe xong lời nói này, nhớ tới năm ấy bảy tuổi mình nuôi hai chú thỏ con chỉ trong vòng ba ngày đã chết, nhất thời khó chịu không ngừng gào khóc. Phụ thân đem nàng ôm vào trong ngực hống: “Tụ Nhi đừng khóc a. Chúng nó a, chỉ phải đi một thế giới khác, chúng nó ở đó cùng nhau, rất vui vẻ. Không chỉ là chúng nó, có một ngày cha cùng nương cũng sẽ đi nơi đó, nhưng là Tụ Nhi nhớ kỹ, coi như cha cùng nương đi nơi nào, con cũng vĩnh viễn là Tụ Nhi chúng ta thương yêu nhất, cha cùng nương sẽ luôn nhớ con, che chở con...”
Cái bảy tuổi Đoạn Vân Tụ ngừng khóc, trên mặt nước mắt chưa khô, mở to hai mắt hỏi: “Cha, nơi đó có lạnh lắm không? Có mứt quả ghim thành xâu ăn hay không? Có người cùng nhau chơi đùa hay không?”
Phụ thân nở nụ cười, lau nước mắt của nàng, “Nơi đó a, không lạnh, cũng có bán mứt quả ghim thành xâu, còn có, tựa như hai chú thỏ con, cha cùng nương cũng sẽ ở cùng nhau, hảo hảo chiếu cố đối phương, cho nên a, Tụ Nhi không cần lo lắng...”
Lúc này Đoạn Vân Tụ đột nhiên nghĩ đến, kỳ thật cũng như cha năm đó nói như vậy, cha cùng nương ở nơi đó sẽ không cô đơn, bởi vì bọn họ yêu nhau như vậy, tuyệt đối sẽ không tách ra, còn có ca ca Đoạn Phong Tiêu, có cha cùng nương ở bên cạnh hắn, càng sẽ không cô đơn. Bọn hắn một mực nơi đó, ba người vui vẻ hòa thuận, cùng nhớ tới mình, vẫn nhìn mình, cầu mong mình bình an hạnh phúc...
Tưởng tượng như vậy, đáy lòng Đoạn Vân Tụ dâng lên một cỗ ấm áp, này dòng nước ấm khuếch tán ra, cũng làm cho đau đớn trở nên mờ nhạt.
“Cảm ơn Diệp cô nương...” Nàng nhìn ánh mắt Diệp Tú Thường, vô cùng chân thành nói.
Diệp Tú Thường nhìn Đoạn Vân Tụ biểu tình dần dần trở nên dịu dàng, nét ôn nhu ấm áp hiện lên khóe mắt, đuôi mày, không khỏi tươi cười, như xuân hoa ánh nguyệt, xinh đẹp dị thường. Dịu dàng ở giữa hai người tản mát ra...
Dưới ánh trăng hai người ngồi trên cây tới nửa đêm, có khi nói đủ chuyện trên trời dưới đất, có khi trầm mặc không nói cũng không cảm thấy xấu hổ. Sau lại hai người đều có chút mệt thấy có chút lạnh, liền tìm nơi bằng phẳng tránh gió, vận khởi nội công, tu luyện tâm pháp. Chờ phương Đông hừng sáng, hai người mở to mắt, thấy đối phương đều thần thái sáng láng, nhìn nhau cười.
“Đoạn công tử tinh thần không tệ!” Diệp Tú Thường mở miệng trêu ghẹo nói.
“Diệp cô nương cũng vậy a.” Đoạn Vân Tụ cũng cười khẽ.
Hai người đứng dậy, dọc theo đường nhỏ trong rừng chậm rãi mà đi. Các nàng hít lấy không khí trong lành, nghe chim hót véo von, đi dạo buổi sáng khiến tinh thần thoải mái, cảm thấy thật hứng thú.
Đoạn Vân Tụ lúc này cảm giác được thực rõ ràng, có một nữ tử như Diệp Tú Thường đây ôn nhu săn sóc bồi ở bên cạnh, ở trong rừng dạo bước, giống như là một loại hưởng thụ. Hai người một đường nói nói cười cười, tinh thần rất tốt.
Sau nửa canh giờ, hai người cũng trở lại tửu điếm, chọn cái bàn ngồi xuống chờ ăn điểm tâm.
Diệp Viễn Khâm thức dậy khá sớm, xuống dưới thấy tiểu nhị đang bưng cháo, mà muội muội cùng Đoạn Vân Tụ ngồi cùng một chỗ nói nói cười cười, lại giật mình ---- muội muội ở trong võ lâm bằng hữu không ít, trong đó có không ít là thanh niên tuấn kiệt, nhưng cùng một cái nam tử quen biết bất quá mới mười ngày, lại thân thiết tự nhiên như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.
“Đoạn công tử, tối hôm qua ngươi đi đâu vậy, ta chờ một canh giờ còn không thấy ngươi trở lại, liền đi ngủ trước...” Diệp Viễn Khâm sau khi ngồi xuống, thân thiết hỏi.
Đoạn Vân Tụ ngẩn người, đáp: “Tại hạ có thói quen ban đêm luyện công, sợ quấy rầy Diệp công tử, vẫn ở bên ngoài luyện công, không có trở về phòng. Diệp công tử nghỉ ngơi tốt không?”
Nàng nói dối, một bên Diệp Tú Thường thì cười khẽ nhìn về phía nàng nháy mắt, dùng ánh mắt vạch trần nàng. Nàng quay lại lấy ánh mắt, là ý nói cô nếu vạch trần ta, ta cũng đem chuyện cô một đêm không ngủ nói ra.
Diệp Viễn Khâm tuy là nam nhi, nhưng cũng là người tinh ý, quan sát tỉ mỉ. Hắn đã phát hiện ánh mắt của hai người qua lại, càng kinh ngạc, một người luôn đoan trang, đúng mực như muội muội khi nào trước mặt người ngoài cũng như thế dí dỏm rồi. Hắn quyết định có cơ hội phải tìm muội muội hỏi một chút, nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì, mặc cho hai người mắt qua mày lại.
Một lát sau, Sở Dao cũng xuống rồi, thấy Diệp Tú Thường, lập tức reo lên: “Biểu tỷ, tỷ thức dậy khi nào sao ta không biết!”
“Tỷ trời còn chưa sáng đã thức dậy, nhìn muội đang ngủ say, nên không đành lòng đánh thức muội...”
Nghe đến đối thoại Đoạn Vân Tụ rất muốn cười, thấy Diệp Tú Thường giận cho mình một cái liếc mắt, đành phải nén cười. Bốn người bắt đầu ăn điểm tâm.
Ngay tại lúc bốn người sắp ăn xong, một cái hán tử khoảng ba mươi tuổi khiêng một cây gậy sắt boong boong Lang Nha bổng bước vào.
Hán tử kia mặc tông y*, thân hình khôi ngô, ánh mắt như chí ưng. Hắn đi đến đại đường bên kia, đem Lang Nha bổng hướng trên bàn để lên, ngồi xuống, một chân dẫm trên cái băng ngồi*, quát lớn: “Tiểu nhị!”
*(áo màu nâu), *(cái ghế dài),
Điếm tiểu nhị thấy đến đây là một người hung hãn, vội vã chạy tới, cúi đầu khom lưng, “Vị đại gia này ngài muốn cái gì?”
“Một cân Túy Bát Tiên, hai cân thịt bò chín! Nhanh lên, đừng làm cho đại gia ta chờ lâu!”
Tiểu nhị lập tức tiếp nhận.
Đoạn Vân Tụ bốn người đều hướng về bên này liếc mắt một cái, Sở Dao vẻ mặt bất mãn, “Thật hung hăng càn quấy!”
Diệp Tú Thường nhìn biểu muội liếc mắt một cái, dặn dò: “Người này là Hồn Thiên Lang Thành Khắc Minh, là một cái nhân vật lợi hại trong hắc đạo, chúng ta trước không nên trêu chọc hắn!”
“Huynh cũng đoán thế, muội xem cái Lang Nha bổng kia, là thượng đẳng tinh thiết đúc thành, vả lại thắt lưng còn mang theo cái móc câu, đúng là Hồn Thiên Lang không thể nghi ngờ.” Diệp Viễn Khâm cũng đáp.
Đoạn Vân Tụ đánh giá Thành Khắc Minh, đột nhiên thấy cổ áo hắn mở rộng trễ xuống lộ ra một đạo vết sẹo. Nàng ánh mắt căng thẳng, nghĩ tới điều gì.
------------
Bình luận truyện