Hạc Minh Giang Hồ

Chương 56: Hắc bạch sơ chiến



Mười lăm tháng mười, hắc bạch lưỡng đạo tề tụ ở Hùng Nhĩ Sơn.

Nơi đồng trống dưới Hùng Nhĩ Sơn lúc này bị các lộ tinh anh võ lâm trung nguyên chiếm cứ, chiến hỏa còn chưa dấy lên, khói thuốc súng đã muốn tràn ngập.

Hắc bạch lưỡng đạo phân tả hữu đứng, bên trái đến từ Tiềm Long Giáo, Thiên Thứu Bang, Lạc Phong Cốc, Hắc Hổ Trại cùng quần hùng hắc đạo, bên phải thì tụ tập lục đại môn phái bạch đạo, tức Minh Viễn Sơn Trang, Nhạn Đãng Môn, Thiếu Lâm Tự, Cái Bang, Tiêu Tương phái cùng tinh nhuệ của Ngụy gia bảo. Ngụy Khải vốn đã không muốn tham chiến, lại sợ bị đồng đạo chê cười là nhát gan, nên vẫn cùng nhi tử Ngụy Thiếu Khiêm đến đây, chỉ là vị trí cách Minh Viễn Sơn Trang khá xa.

Đầu người đông nghìn nghịt, lá cờ đủ màu theo gió phiêu lãng, đặc biệt Hắc Long kỳ Tiềm Long Giáo cùng Bạch Vân kỳ của liên minh bạch đạo là dễ thấy nhất.

Đoạn Vân Tụ như trước lụa trắng che mặt đứng ở bên người ca ca của mình. Nàng không cần cố ý tìm kiếm vẫn thấy được thân ảnh hoàng sắc bên người Diệp Kính Thành.

Chỉ cần liếc mắt một cái, nàng liền phát hiện mình lại có cảm giác hít thở không thông, giống như không khí không đủ dùng. Nàng không thể không đè lại lòng ngực hít sâu một hơi, để cho tay tự nói với mình trái tim còn đang khiêu động. Kim Xu bên cạnh phát hiện động tác của nàng, đưa tay xoa xoa lưng nàng.

Nàng lắc lắc đầu, đem tay để xuống, Kim Xu cũng liền thu tay về.

Nàng biết tất cả chuyện này đều đã rơi vào trong mắt người đối diện, bởi vì ánh mắt kia từ khi thấy mình đến bây giờ cũng không có dời qua. Nàng cũng biết mình mặc dù che mặt nhưng người nọ cũng có thể nhận ra, bởi vì chính mình đã tạo ra tổn thương cho nàng sâu như vậy, hóa thành tro bụi nàng cũng nhận ra được...

Nhưng trong ánh mắt kia là cái gì? Là oán hận? Hay vẫn là nhớ nhung?

Nhất định là oán hận khắc cốt, chuyện mình làm, ngoại trừ hận còn có thể lưu lại cái gì?

Cũng tốt, vậy thì cứ hận ta, quá khứ chính là khởi đầu, hôm nay, ta với ngươi, đã muốn đứng ở hai bên Hán - Sở.

Chỉ có hận ta, chuyện kế tiếp ta phải làm, ngươi mới có thể tổn thương nhẹ một chút...

Trong lòng Diệp Tú Thường lúc này xác thực là hận.

Nàng ngay từ đầu liền nhìn thấy bạch y nữ tử bên người Thiếu quân Ma giáo Nam Phong Dương. Không cần chứng thực nàng liền biết kia là ai. Mạng màu trắng che khuất dung nhan nàng từng quen thuộc, nhưng khí chất lãnh đạm siêu nhiên này chỉ có người nọ mới có thể tản mát ra, như nàng đã thấy ở trong mộng.

Thời điểm vừa mới bắt đầu thấy người nọ, nàng phát hiện thân thể của mình run lên không ngừng, giống như bệnh nặng đột nhiên đánh úp lại. Nếu không phải nàng cố gắng nắm chặt thanh kiếm, Linh Tuyền Kiếm đã rơi xuống đất.

Sau đó vui sướng thật lớn tràn ngập lòng nàng, bởi vì biết người nọ không có chết, không có chết ở dưới kiếm của mình, còn đang yên lành đứng ở nơi đó, dáng người nhẹ nhàng, ý vị tuyệt trần.

Nhưng rất nhanh nàng liền vì chính mình kinh hỉ cảm thấy thật hổ thẹn ---- vì sao phải trông mong nàng còn sống, nàng từng nói vĩnh viễn sẽ không phụ mình, bằng không cam nguyện chết ở dưới kiếm của mình. Nếu phụ mình, như vậy nàng nên thực hiện lời hứa của nàng!

Nhưng mà thấy nàng ôm ngực, giống như kiếm của mình lưu cho nàng tổn thương phát tác, tâm thế nhưng lại đau.

Nhưng nàng căn bản không cần chính mình lo lắng, bởi vì nữ tử yêu nhiêu (đầy gợi cảm, mê hoặc) bên cạnh nàng đã thân mật xoa nhẹ lưng cho nàng...

Nàng kia là ai, khuôn mặt quyến rũ, trên cổ tay đeo vòng tay rực rỡ, là Kim Xu ma giáo Vạn Độc Đường! Nàng hỏi qua mình về Kim Xu! Thế nhưng Kim Xu cùng nàng thân mật như thế, các nàng là quan hệ như thế nào!

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi Diệp Tú Thường đã nếm đến muôn vàn mùi vị, mà lắng đọng qua đi, chỉ còn có hận.

Đúng vậy, hận!

Nàng từng nói: “Ta muốn Tú Thường là tri kỷ, tựa như Bá Nha đãi Tử Kỳ...”

Nàng từng nói: “Trong lòng ta có ngươi, chứa không nổi người khác.”

Nàng từng nói: “Ta Đoạn Vân Tụ thề, hội một đời một thế đối Diệp Tú Thường hảo, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều bất ly bất khí, vĩnh viễn cùng một chỗ!”

Nàng từng nói: “Ta muốn hôn nàng, muốn nói cho toàn bộ người trong thiên hạ nàng là của ta...”

Nàng từng nói: “Thực xin lỗi, không phải không thích, là sợ chính mình, quá mức thích ngươi...”

Nàng từng nói: “Thỉnh nguyệt lão thành toàn, làm chứng cho nhân duyên chúng ta, phù hộ chúng ta cuộc đời này hạnh phúc, nếu như có thể đáp ứng hai chúng ta, ta nguyện ý dùng hạnh phúc đời đời kiếp kiếp từ nay về sau để đổi...”

.........

Từng hao hết tâm lực phong tỏa những hồi ức kia, nhưng khi nhìn thấy nàng liền cuồn cuộn mà đến, như ma quỷ muốn đem chính mình chiếm đoạt.

Hóa ra ngươi dám vui vẻ chấp nhận nói ra nhiều lời thề như vậy!

Bởi vì tất cả đều là giả dối đều là lừa gạt!

Ngoại trừ một cái...

“Ta vĩnh viễn không phụ nàng, nếu không, cam nguyện chết dưới kiếm của nàng.”

Đêm đó, ngươi thật sự cam nguyện chết dưới kiếm của ta, nhưng hôm nay ngươi còn đang sống yên lành, bên người còn có nữ tử vũ mị tương bồi, ngươi xem như thực hiện lời hứa hay căn bản là không có đem lời kia để vào mắt!

Bởi vậy đối với ngươi, chỉ còn lại hận...

Rốt cục ánh mắt hai người hợp lại, nhìn qua đều là bình tĩnh vô ba, nhưng trong đó ba đào dậy sóng chỉ có hai người tự mình hiểu rõ. Nhưng mà cũng không chờ hai người điều chỉnh tốt tâm trạng, chiến hỏa hắc bạch lưỡng đạo đã muốn đốt lên.

Diệp Kính Thành một thân áo bào xám, tay cầm Thiên Quân Kiếm. Hắn nhìn quét phía đối diện, phát hiện Giáo Chủ Ma Giáo Nam Tích Thiên thế nhưng chưa tới, trong lòng kinh ngạc, nhưng hắn vẫn tiến tới một bước, lấy khí khái 'uyên đình nhạc trì'* đứng ở nơi đó quát lạnh nói: “Tốt lắm, các ngươi tới rất đúng hẹn! Ân oán của hắc bạch lưỡng đạo chúng ta, hôm nay cũng nên kết thúc!”

*Thâm sâu khó dò, vững vàng không lay chuyển nổi

Đoạn Phong Tiêu thân mặc hắc bào, trên áo choàng thêu long văn. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Kính Thành, nhãn mâu lộ ra ý cười, “Đương nhiên, hôm nay liền nhìn xem liên minh bạch đạo ngươi lợi hại, hay vẫn là hắc đạo do Tiềm Long Giáo ta suất lĩnh lợi hại!”

“Ma giáo ngươi không cần ngông cuồng tự đại! Đạo quân ô hợp mà thôi!”

“Đạo quân ô hợp? Chúng ta tuy là đạo quân ô hợp, lại có thể đem Phi Long Môn ngươi trong một đêm cả nhà giết sạch!”

Quần hùng bạch đạo nghe xong đều phẫn nộ không thôi, sát khí di tán.

Quần hùng hắc đạo cũng không cam chịu yếu thế, ma đao sát thương vùng lên làm chấn động.

“Công phu ngoài miệng bạch đạo ta khinh thường cùng ngươi tranh! Nhưng hôm nay, quần hùng bạch đạo ta hội cho các ngươi mở mang kiến thức cái gì gọi là tà bất thắng chính!”

Đoạn Phong Tiêu cười lạnh một tiếng, “Hảo! Một khi đã như vậy, nhiều lời vô nghĩa, để cho quần hùng hắc đạo ta xem thử thực lực các ngươi cái gọi là chính nghĩa chí sĩ!”

Hắn vung tay lên, áo choàng bay lên, “Lệ đường chủ!”

Lệ Phần Phong tay cầm Huyết Diễm Đao sải bước bước ra, một đôi mắt lạnh lẽo giống như điện, khinh miệt nhìn mọi người đối diện.

“Tại hạ danh hào cũng không cần báo, không biết vị nào nguyện ý ứng chiến?”

Đối diện một cái hán tử áo lam đạp bước đi ra, ánh mắt sáng ngời, trong tay binh khí tựa đao phi đao, tựa kiếm phi kiếm.

“Là Sở chưởng môn a, hạnh ngộ! Bất quá tại hạ nghe nói bản lĩnh xuất chúng của Sở chưởng môn chính là phu thê hợp luyện âm dương nhận pháp, Sở chưởng môn là muốn đơn đao phó hội?”

Sở Liệt vốn định nói “Đương nhiên!” Phía sau một thanh âm lại nói: “Đương nhiên không phải!”

Không cần xoay người, Sở Liệt đã biết là thê tử của mình Chung Tư Vi. Nàng một thân áo xanh biếc, đứng ở bên cạnh phu quân của mình nói: “Không biết Lệ đường chủ có đáp ứng hay không đây?”

Lệ Phần Phong há lại không biết mình đáp ứng chẳng khác nào đem phần thắng giảm đi một nửa, nhưng hắn đối Huyết Diễm Đao của mình cực kỳ tự tin, liền đáp: “Tốt, thiếu Chung chưởng môn, ta chẳng phải liền lĩnh giáo không đến võ học tinh túy của quý phái rồi!”

Chung Tư Vi ảm đạm cười, trên tay cũng phiên xuất một phen binh khí tựa đao phi đao, tựa kiếm phi kiếm.

Ba người phân hai phe kéo ra trận thế.

Sở Liệt tính khí nóng nảy, cổ tay chớp lên công tới, Lệ Phần Phong cười lạnh chém ra Huyết Diễm Đao, Chung Tư Vi cũng rất nhanh công hướng Lệ Phần Phong.

Đoạn Vân Tụ nhìn thấy ba cái bóng người lần lượt thay đổi, âm thầm tán thưởng. Âm dương nhận pháp là tuyệt học Nhạn Đãng Môn, nếu công lực phu thê tương đương lại tâm hữu linh tê, thì uy lực kinh người. Mà Huyết Diễm Đao pháp cương mãnh cứng cỏi, vong hồn dưới đao vô số. Lúc này hai loại tuyệt học thi triển ra, không khí đều khuấy động, nhất thời khó phân thắng bại. Nàng nghĩ đến kế hoạch ca ca là muốn thắng trận đầu, không khỏi có chút lo lắng.

Nàng đang không yên tâm nhưng khi nhớ tới Chung Tư Vi cùng sư phụ trên người đều mang theo túi hương liền biến mất không thấy. Nàng cong cong khóe môi, thầm nghĩ: Chung di ngươi chung tình với người khác, cùng phu quân ngươi sao có khả năng thật sự tâm hữu linh tê...

Quả nhiên sau đó không lâu trận thế bắt đầu biến hóa.

Sở Liệt cùng Chung Tư Vi giáp công Lệ Phần Phong, Lệ Phần Phong ở thế hạ phong, nhưng hắn ngược lại thấy được sơ hở, Huyết Diễm Đao nháy mắt bổ về phía cánh tay phải Sở Liệt.

Cánh tay phải Sở Liệt nhất thời máu tươi chảy ròng, nếu không phải Chung Tư Vi đúng lúc đâm tới, một cánh tay hắn muốn rơi xuống đất rồi.

Nhưng mà thắng bại đã thấy rõ ràng.

Diệp Kính Thành lập tức đi lên đỡ Sở Liệt, nhìn thấy Lệ Phần Phong nói: “Các hạ đao pháp quả nhiên lợi hại!”

Lệ Phần Phong khinh miệt cười, “Diệp Đại Minh chủ quá khen!”

Sở Liệt bị phù đi xuống, Lệ Phần Phong cũng lui xuống.

Diệp Kính Thành nhìn nhìn Phương Trượng Thiếu Lâm Viên Không, Viên Không hiểu ý, đứng dậy.

“A Di Đà Phật, lão nạp tuy là người xuất gia, nhưng sự tình liên quan chính tà, cả gan đi ra lĩnh giáo!”

Đoạn Phong Tiêu hướng Cừu Chân Cốc Chủ Lạc Phong Cốc cho cái ánh mắt, Cừu Chân liền đứng đối diện Viên Không Phương Trượng.

“Nghe qua danh tiếng Thiếu Lâm, tại hạ muốn lĩnh giáo đã lâu!”

Hai người ở Viên Không Phương Trượng tiếng Phật hiệu thứ hai liền giao thủ.

Viên Không Phương Trượng đánh ra là Thiếu Lâm quyền bình thường nhất, thoạt nhìn giản dị tự nhiên, nhưng - động thì nhẹ nhàng còn tĩnh thì trầm ổn. Cừu Chân không dám khinh thường, vừa ra tay chính là tuyệt kỹ thành danh Lạc Phong Thối, nhanh như điện vù vù xé gió. Hai người hủy đi hơn ba mươi chiêu, bỗng nhiên Viên Không Phương Trượng giả vờ công nhưng lại thối, dường như thối lại như tiến, nhất trảo bắt được chân Cừu Chân đá tới lần nữa đẩy lui, Cừu Chân mất lực té ngã trên mặt đất.

So với Sở Liệt Cừu Chân bị thương cũng không nặng, đứng lên còn muốn xuất kích, lại nghe Đoạn Phong Tiêu quát lạnh một tiếng: “Thù Cốc chủ!” Hắn nhìn nhìn Viên Không Phương Trượng, không thể không lui ra.

Viên Không Phương Trượng tuyên tiếng Phật hiệu thứ ba, còn nói thêm: “Tội lỗi tội lỗi...” Cũng lui về vị trí cũ của mình.

Lúc này Diệp Kính Thành đã muốn đứng dậy, cao giọng nói: “Hai cuộc tỷ thí, chúng ta hai bên thắng một lần, dựa theo ước định trước đó, bên nào thắng trận thứ ba, bên đó liền thống lĩnh võ lâm trung nguyên! Bên thua trong vòng mười năm phải cúi đầu xưng thần, không được có dị nghị!”

Đoạn Phong Tiêu “Ha ha” cười, “Đó là đương nhiên! Nghĩa phụ ta một lời nói một gói vàng, đáp ứng đương nhiên giữ lời! Nếu hắc đạo ta thua, Tiềm Long Giáo ta cam đoan trong vòng mười năm sẽ không tìm bạch đạo ngươi gây phiền phức, không những Tiềm Long Giáo ta có thể làm được, minh hữu Tiềm Long Giáo ta cũng có thể làm được!”

Mâu tử hắn vừa chuyển, còn nói thêm: “Bất quá, bạch đạo ngươi có làm được hay không lại còn chưa biết...”

“Hắc đạo ngươi đều có thể làm đến, bạch đạo ta như thế nào không thể làm được?”

“Thật sự?”

Diệp Kính Thành nói năng có khí phách, “Thật sự!”

“Tốt lắm! Không biết các ngươi phái vị nào nghênh chiến đây?”

Diệp Kính Thành tay phải vừa động, Thiên Quân Kiếm rõ ràng nơi tay.

“Diệp Đại Minh chủ muốn đích thân ra trận?” Đoạn Phong Tiêu tựa tiếu phi tiếu.

“Phật viết, ta không vào Địa ngục, ai vào Địa ngục?”

Đoạn Phong Tiêu tươi cười càng phát ra thâm, đáp: “Rất tốt!” Sau đó lui từng bước, kêu: “Tụ Nhi...”

Đoạn Vân Tụ nghe thấy thanh âm của ca ca đang muốn đứng ra, Kim Xu lại một phát bắt được nàng, “Không được! Nam Phong Dương đây là gọi ngươi đi chịu chết!”

Nàng xem Kim Xu liếc mắt một cái, đưa tay phất điệu tay của đối phương, cất bước đi ra, mặc kệ người đứng phía sau là như thế nào lo lắng.

Trông thấy một thân khinh sa bạch y, trên mặt nữ tử cũng mang theo lụa trắng tay cầm trường kiếm giống như gió nhẹ nhàng đi ra, ở đây hơn năm trăm người đều là hơi kinh ngạc.

Một trận cuối cùng này, hắc đạo lại muốn đem vận mệnh của mình giao cho một cái nữ tử nhu nhược sao? Chẳng những quần hùng bạch đạo khiếp sợ, quần hùng hắc đạo cũng sôi trào lên.

Lệ Phần Phong một phen nắm lấy Đoạn Phong Tiêu hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”

Đoạn Phong Tiêu lại cười nói: “Lệ đường chủ, nếu như đã lựa chọn ta, liền tin tưởng chọn lựa của ta...”

Mà Diệp Tú Thường nhìn thấy Đoạn Vân Tụ đi đến giữa khu đất trống, liền bị một tảng đá lớn đè nặng trong lòng.

Một mảnh tiếng động lớn ở giữa năm sáu trăm người vang lên, Đoạn Vân Tụ lại hờ hững bất động, chỉ nâng tay đem bạch sa trên mặt gở xuống, giống như gặp lại cố nhân, mở miệng hỏi thăm: “Nhạc phụ đại nhân, đã lâu không gặp...”

Nhìn thấy tuyệt sắc dung nhan lúc hiển lộ ra, ở đây năm sáu trăm người đột nhiên im lặng, hoài nghi có phải tiên tử hạ phàm hay không, nhưng khi nghe thấy môi mỏng kia phun ra tám chữ lại lập tức biến thành một nồi nước sôi...

Mà nhìn thấy dung nhan quen thuộc này, nghe thấy này thanh “Nhạc phụ đại nhân”, Diệp Tú Thường như bị điện giật.

Chính mình mới vừa rồi còn đang lo lắng cho nàng, nàng như thế nào có thể, để mình biến thành trò cười cho người trong thiên hạ...

Diệp Viễn Khâm xem muội muội lung lay sắp đổ, vội vươn cánh tay đỡ lấy, kêu lên: “Muội muội...” Hắn rất muốn hỏi muội muội đây là chuyện gì xảy ra, rõ ràng là thiếu niên tuấn tú, còn từng động phòng hoa chúc, như thế nào, biến thành tuyệt sắc thiếu nữ...

Thân mình Sở Dao cũng chấn động, cũng nghĩ người nọ thay đổi nữ trang, thế nhưng thật sự là sắc đẹp Khuynh Thành... Lại nhìn về phía biểu tỷ của mình, lo lắng thật nhiều, nhưng cũng không khỏi vui mừng vì mình không phải là người trong cuộc...

Mà Ngụy Thiếu Khiêm nhìn nhìn nữ tử đối diện, lại nhìn đến Diệp Tú Thường, đã muốn ngu muội đi.

Diệp Kính Thành nhìn thấy nữ tử bóc đi cái khăn che mặt, sắc mặt hoảng sợ. Hắn sớm biết người trước mắt là nữ tử, bởi vì hắn biết rõ mười năm trước Đoạn gia chỉ có nữ nhi Đoạn Vân Tụ may mắn đào thoát. Lần đầu tiên khi hắn thấy nàng liền nổi lên lòng nghi ngờ, bởi vì nàng nói nàng kêu Đoạn Vân, lại có nét mờ ảo trên mặt của mẫu thân Vệ Tố Lan, hơn nữa nhà ở vùng Cán Trung. Ở đại hội Tru Ma lúc Lệ Phần Phong đến hắn cố ý đề cập sáu chữ “Kinh hạc xuất, quỷ thần khóc”, phát hiện sắc mặt nàng chợt thay đổi liền gia tăng nghi ngờ. Lúc nữ nhi nói muốn đi tìm Đoạn Vân Tụ hắn cũng không ngăn trở, chỉ dặn nàng cần phải báo cho hắn biết hành tung, sau lại phái người theo nữ nhi lưu lại ám hiệu đi tìm, quả nhiên xác minh phán đoán trong lòng...

Nhưng lúc này hắn tức giận đến cực điểm, bởi vì chính mình đặt cược vào bảo vật bị mất trên người Đoạn Vân Tụ, mà tiền đặt cược này, là mình khổ tâm gầy dựng danh dự Minh Viễn Sơn Trang, là chung thân hạnh phúc của nữ nhi...

Tệ hại hơn nữa chính là, thấy trên mặt Nam Phong Dương dương dương tự đắc, thấy trên mặt Đoạn Vân Tụ tràn đầy tươi cười, hắn có một loại dự cảm vô cùng bất ổn...

Xem ra tâm tình Đoạn Vân Tụ cực hảo, khẽ cười nói: “Thật sự xin lỗi rồi, nhạc phụ đại nhân...”

“Ta không gọi Đoạn Vân, ta gọi là Đoạn Vân Tụ, là nữ tử...”

“Nhưng ta lại cứ thích nữ tử, mà ngươi đại khái không cho phép một nữ tử cưới nữ nhi của ngươi, bởi vậy ta chỉ hảo giả làm nam tử cưới nàng đây...”

Ngữ khí ngả ngớn như trước thần sắc khinh bạc, chính là toàn thân đều tản ra khí diễm khinh cuồng.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện