Hai Người Chồng
Chương 118: Làm gì được tôi nào?
" Nhiên Nhiên đừng ăn nói vớ vẩn nữa, việc hủy bỏ hôn ước không... " " dễ ", chính là còn chưa nói hết câu Tô Hiển Nhiên đã nói.
" Hay là cậu Kiều quên mất bản thân đã nói gì vào ngày hôm qua, có cần tôi để cậu Kiều nghe lại hay không? " dừng một chút, Tô Hiển Nhiên cười như không cười nói.
" Đừng có nói như là bản thân đúng rồi, trước khi anh nói thì phải dùng não nghĩ xem bản thân nói có đúng không trước đã. "
" Nhiên Nhiên, hôn ước là chuyện của... "
" Của ai? Cho dù tổ tiên có quay về đứng trước mặt tôi, bắt tôi lấy anh tôi cũng không lấy đó, làm gì được tôi nào? " Tô Hiển Nhiên nheo mắt lại nói tiếp.
" Cho dù anh có quỳ lại cầu xin thôi, thì vĩnh viễn tôi cũng không bao giờ lấy anh. "
Kiều Hà Quang mím môi, muốn nói, nhưng lại không nói được câu nào, anh thật sự rất kinh ngạc... kinh ngạc đến nỗi muốn cãi lại lời nói của Tô Hiển Nhiên cũng không thể.
Tô Hiển Nhiên nhìn Kiều Hà Quang một lúc, cười như không cười bước vào trong nhà, theo sau cô là Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí.
Kiều Hà Quang nhìn cánh cửa đóng chặt lại, hai tay anh nắm chặt thành quả đấm đến nỗi móng tay ghim vào da thịt rỉ máu.
Anh nhất định không bỏ cuộc... lúc trước... anh chán ghét Tô Hiển Nhiên... nhưng hiện tại, anh nhất định sẽ bên cạnh Tô Hiển Nhiên... nhất định làm người chồng hạnh phúc nhất tinh cầu này.
- ---
Vừa vào đến trong nhà, Tô Hiển Nhiên khó chịu nói.
" Thật không hiểu anh ta để đầu óc ở đâu. " cô không đánh đã là hiền quá rồi, sau này, cô nhất định không tha cho Kiều Hà Quang.
Đỗ Đức Trí vừa bước vào, đi được vài bước liền ôm cô lên nói.
" Nhưng mà chuyện hôn ước... "
" Hai chồng đừng lo lắng, em làm sao để anh ta toại nguyện, cho dù anh ta có là quý tộc gia thế hơn người thì vĩnh viễn cũng không làm gì được em... " dừng một chút, cô cười nham hiểm nói.
" Gia đình của cậu ta có muốn bảo vệ hay gượng ép dùng cái " HÔN ƯỚC CHÓ MÁ " gì đó với em cũng vô dụng, vì chỉ cần những câu nói ngày hôm qua của cậu ta lộ ra ngoài, cũng làm cho cậu ta phải ở tù đến mọc râu, nói chi là hôn ước. "
" Cho dù em muốn bảo vệ hai anh và những người đàn ông ngoài kia đang bị áp bức, thì em cũng không để một kẻ dắt mũi chưa sạch ngồi lên đầu lên cổ em đâu. "
Nhậm Thừa Vinh nhìn Tô Hiển Nhiên, xoa nhẹ đầu cô một cái, anh vẫn không yên tâm nói.
" Thời gian này Nhiên Nhiên sắp đến kỳ phát tình, Nhiên Nhiên vẫn nên ở nhà, không đi ra ngoài khi không có anh và Trí đi theo. "
" Em biết. "
" Hay là cậu Kiều quên mất bản thân đã nói gì vào ngày hôm qua, có cần tôi để cậu Kiều nghe lại hay không? " dừng một chút, Tô Hiển Nhiên cười như không cười nói.
" Đừng có nói như là bản thân đúng rồi, trước khi anh nói thì phải dùng não nghĩ xem bản thân nói có đúng không trước đã. "
" Nhiên Nhiên, hôn ước là chuyện của... "
" Của ai? Cho dù tổ tiên có quay về đứng trước mặt tôi, bắt tôi lấy anh tôi cũng không lấy đó, làm gì được tôi nào? " Tô Hiển Nhiên nheo mắt lại nói tiếp.
" Cho dù anh có quỳ lại cầu xin thôi, thì vĩnh viễn tôi cũng không bao giờ lấy anh. "
Kiều Hà Quang mím môi, muốn nói, nhưng lại không nói được câu nào, anh thật sự rất kinh ngạc... kinh ngạc đến nỗi muốn cãi lại lời nói của Tô Hiển Nhiên cũng không thể.
Tô Hiển Nhiên nhìn Kiều Hà Quang một lúc, cười như không cười bước vào trong nhà, theo sau cô là Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí.
Kiều Hà Quang nhìn cánh cửa đóng chặt lại, hai tay anh nắm chặt thành quả đấm đến nỗi móng tay ghim vào da thịt rỉ máu.
Anh nhất định không bỏ cuộc... lúc trước... anh chán ghét Tô Hiển Nhiên... nhưng hiện tại, anh nhất định sẽ bên cạnh Tô Hiển Nhiên... nhất định làm người chồng hạnh phúc nhất tinh cầu này.
- ---
Vừa vào đến trong nhà, Tô Hiển Nhiên khó chịu nói.
" Thật không hiểu anh ta để đầu óc ở đâu. " cô không đánh đã là hiền quá rồi, sau này, cô nhất định không tha cho Kiều Hà Quang.
Đỗ Đức Trí vừa bước vào, đi được vài bước liền ôm cô lên nói.
" Nhưng mà chuyện hôn ước... "
" Hai chồng đừng lo lắng, em làm sao để anh ta toại nguyện, cho dù anh ta có là quý tộc gia thế hơn người thì vĩnh viễn cũng không làm gì được em... " dừng một chút, cô cười nham hiểm nói.
" Gia đình của cậu ta có muốn bảo vệ hay gượng ép dùng cái " HÔN ƯỚC CHÓ MÁ " gì đó với em cũng vô dụng, vì chỉ cần những câu nói ngày hôm qua của cậu ta lộ ra ngoài, cũng làm cho cậu ta phải ở tù đến mọc râu, nói chi là hôn ước. "
" Cho dù em muốn bảo vệ hai anh và những người đàn ông ngoài kia đang bị áp bức, thì em cũng không để một kẻ dắt mũi chưa sạch ngồi lên đầu lên cổ em đâu. "
Nhậm Thừa Vinh nhìn Tô Hiển Nhiên, xoa nhẹ đầu cô một cái, anh vẫn không yên tâm nói.
" Thời gian này Nhiên Nhiên sắp đến kỳ phát tình, Nhiên Nhiên vẫn nên ở nhà, không đi ra ngoài khi không có anh và Trí đi theo. "
" Em biết. "
Bình luận truyện