Hai Người Chồng
Chương 63: Vạch trần (6)
Trên màn hình, Tô Hiển Nhiên hai mắt trợn to kinh ngạc kích động nói.
" Các người đừng có mà từ bụng ta suy bụng người. Mẹ tôi làm sao có thể đối xử với tôi như vậy chứ... không không thể nào. "
Tô Tú Vi bước lên chỉ thẳng mặt Tô Hiển Nhiên.
" Có đối xử như vậy hay không không phải ngày đó thấy rõ sao? Cô im lặng, cô khóc cũng không đổi lấy một câu an ủi từ Tô phu nhân thì chính mình phải nên thấy rõ vai trò của mình chứ. " nói xong, lấy từ trong túi ra một cọc tiền ném xuống đất, Tô Tú Vi cười mỉa mai nói.
" Mẹ cho dù có chán ghét cô, thì cũng niệm tình cô là con của bà nên kêu tôi đưa cho cô 80triệu tinh cầu một tháng, có đủ hay không tôi không biết... cho dù cô không đủ thì cũng đừng có mà mơ mò về Tô Gia. " nói xong hai cha con bước ra ngoài.
Chu Liên đứng bên ngoài cánh cửa hỏi.
" Chỉ 80 triệu, có đủ hay không? "
" 80 triệu rồi còn gì, nếu không phải con sợ nó về Tô Gia thì một đồng cũng không cho. "
- ---
Tô Hiển Nhiên cười như không cười nhìn gương mặt méo mó của Tô Hiển Như phía trên, đầu khẽ lắc lắc, hiện tại Tô Hiển Như có hối hận cũng đã muộn, vì nguyên chủ cũng đã chết, mang tâm trạng đau thương khổ sở mà chết đi.
Tô Hiển Như hai mắt đỏ ngầu lửa giận, nhìn chằm chằm Tô Tú Vi gầm lên.
" Chuyện này là sao? "
Tại sao từ 1 tỷ 1 tháng còn được 80 triệu... rồi cái gì mà ăn bám Tô Gia, cái gì mà không còn chỗ cho Tô Hiển Nhiên. Những lời này bà từng nói bao giờ, không lẽ mấy năm qua chỉ có từng ấy tiền thì làm sao Tô Hiển Nhiên, con gái bà có thể sống.
Tô Tú Vi đang định biện hộ cho mình, chính là còn chưa kịp bảo hộ nữa thì liền xuất hiện cảnh Tô Tú Vi hung hăng đạp cửa vào nhà.
" Tô Hiển Nhiên đâu? Điếc rồi hay sao còn không mau ra đây? Đầu óc cô có vấn đề à mà ngày hôm qua dám lẫn quẩn gần công ty. "
Tô Hiên Nhiên từ trên tầng bước xuống, mày nhíu chặt yếu ớt nói.
" Mới sáng sớm cô đến đây làm gì? "
" Hôm qua sao cô dám đến gần Tô Thị? "
" Tô Tú Vi, cô quên rồi sao? Cô nói là không cho tôi ăn bám Tô Gia, một tháng cho 80 triệu mà tháng có hai ba tháng không thì tôi có cái gì ăn? Tôi cần đi làm. "
" Hứ, đi làm. Đi làm hay là muốn để mẹ thấy cô cực khổ mà thương xót mà cho cô về. "
" Cô nghĩ tôi còn cần người mẹ tin lời con gái nuôi hơn con ruột sao? Cho dù Tô Hiển Nhiên tôi có chết đói cũng không cần những đồng bạc đó. " dừng một chút, Tô Hiển Nhiên hơi lảo đảo nói.
" Mời cô đi cho. "
Tô Tú Vi nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên một lúc lâu mới nói.
" Nhớ kỹ lời cô nói, nếu tôi mà thấy cô đến trước mặt mẹ đừng trách tôi vô tình đem những lời nói hôm nay cho mẹ nghe. "
- ---
Đại sảnh lúc này ai nấy đều im lặng, Tô Hiển Nhiên để Nhậm Thừa Vinh bấm nút tạm dừng mới nhìn quanh một vòng phá tan bầu không khí im lặng khẽ nói.
" 80 triệu một tháng, trong năm năm tính ra là 4 tỷ 800 triệu, nhưng...
" Các người đừng có mà từ bụng ta suy bụng người. Mẹ tôi làm sao có thể đối xử với tôi như vậy chứ... không không thể nào. "
Tô Tú Vi bước lên chỉ thẳng mặt Tô Hiển Nhiên.
" Có đối xử như vậy hay không không phải ngày đó thấy rõ sao? Cô im lặng, cô khóc cũng không đổi lấy một câu an ủi từ Tô phu nhân thì chính mình phải nên thấy rõ vai trò của mình chứ. " nói xong, lấy từ trong túi ra một cọc tiền ném xuống đất, Tô Tú Vi cười mỉa mai nói.
" Mẹ cho dù có chán ghét cô, thì cũng niệm tình cô là con của bà nên kêu tôi đưa cho cô 80triệu tinh cầu một tháng, có đủ hay không tôi không biết... cho dù cô không đủ thì cũng đừng có mà mơ mò về Tô Gia. " nói xong hai cha con bước ra ngoài.
Chu Liên đứng bên ngoài cánh cửa hỏi.
" Chỉ 80 triệu, có đủ hay không? "
" 80 triệu rồi còn gì, nếu không phải con sợ nó về Tô Gia thì một đồng cũng không cho. "
- ---
Tô Hiển Nhiên cười như không cười nhìn gương mặt méo mó của Tô Hiển Như phía trên, đầu khẽ lắc lắc, hiện tại Tô Hiển Như có hối hận cũng đã muộn, vì nguyên chủ cũng đã chết, mang tâm trạng đau thương khổ sở mà chết đi.
Tô Hiển Như hai mắt đỏ ngầu lửa giận, nhìn chằm chằm Tô Tú Vi gầm lên.
" Chuyện này là sao? "
Tại sao từ 1 tỷ 1 tháng còn được 80 triệu... rồi cái gì mà ăn bám Tô Gia, cái gì mà không còn chỗ cho Tô Hiển Nhiên. Những lời này bà từng nói bao giờ, không lẽ mấy năm qua chỉ có từng ấy tiền thì làm sao Tô Hiển Nhiên, con gái bà có thể sống.
Tô Tú Vi đang định biện hộ cho mình, chính là còn chưa kịp bảo hộ nữa thì liền xuất hiện cảnh Tô Tú Vi hung hăng đạp cửa vào nhà.
" Tô Hiển Nhiên đâu? Điếc rồi hay sao còn không mau ra đây? Đầu óc cô có vấn đề à mà ngày hôm qua dám lẫn quẩn gần công ty. "
Tô Hiên Nhiên từ trên tầng bước xuống, mày nhíu chặt yếu ớt nói.
" Mới sáng sớm cô đến đây làm gì? "
" Hôm qua sao cô dám đến gần Tô Thị? "
" Tô Tú Vi, cô quên rồi sao? Cô nói là không cho tôi ăn bám Tô Gia, một tháng cho 80 triệu mà tháng có hai ba tháng không thì tôi có cái gì ăn? Tôi cần đi làm. "
" Hứ, đi làm. Đi làm hay là muốn để mẹ thấy cô cực khổ mà thương xót mà cho cô về. "
" Cô nghĩ tôi còn cần người mẹ tin lời con gái nuôi hơn con ruột sao? Cho dù Tô Hiển Nhiên tôi có chết đói cũng không cần những đồng bạc đó. " dừng một chút, Tô Hiển Nhiên hơi lảo đảo nói.
" Mời cô đi cho. "
Tô Tú Vi nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên một lúc lâu mới nói.
" Nhớ kỹ lời cô nói, nếu tôi mà thấy cô đến trước mặt mẹ đừng trách tôi vô tình đem những lời nói hôm nay cho mẹ nghe. "
- ---
Đại sảnh lúc này ai nấy đều im lặng, Tô Hiển Nhiên để Nhậm Thừa Vinh bấm nút tạm dừng mới nhìn quanh một vòng phá tan bầu không khí im lặng khẽ nói.
" 80 triệu một tháng, trong năm năm tính ra là 4 tỷ 800 triệu, nhưng...
Bình luận truyện