Chương 122: 122: Tin Dữ Truyền Đến 2
Lý Diên Khánh quay đầu ngựa lại chạy tới mép nước phía bắc huyện thành, ba năm trước đây hắn đã tới một lần, mơ hồ nhớ rõ vị trí nhà kho.
Chỉ chốc lát hắn liền tới trước căn nhà kho bề ngoài có vẻ hơi cũ nát này.Mặc dù nhà kho cũ nát, nhưng vị trí cực tốt, cách bến tàu không tới năm mươi bước, dung lượng lại đủ lớn, có thể chứa mấy vạn tạch lương thực.
Từ bốn năm trước hiệu lương Lý thị chuyển đến huyện thành An Dương, liền thuê nó, vẫn luôn là nhà kho chính của hiệu lương.Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, hắn vừa đi mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, lúc này hắn mới phát hiện cửa lớn và mái hiên đã bị vải trắng thuần bọc lại, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng khóc.Lo lắng trong lòng Lý Diên Khánh chuyển thành tuyệt vọng, hắn biết mình đến trễ một bước.
Đúng lúc này, cửa nhà kho mở ra, Lý Đại Khí đi ra từ bên trong, gã vụng trộm lau đi nước mắt, ngẩng đầu một cái, lại thấy Lý Diên Khánh, lập tức sợ hãi nhảy dựng lên:- Khánh nhi, con… sao con lại tới đây?Mặc dù phụ thân bình an vô sự khiến Lý Diên Khánh cảm thấy vui mừng, nhưng gai đau nhức trong lòng lại không hề giảm bớt, hắn run rẩy hỏi:- Cha, Tộc trưởng… hắn, hắn đã…Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu, lại không nhịn được quay đầu đi chỗ khác.
Lý Diên Khánh hai chân mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước cổng chính, nằm sấp trên mặt đất, nước mắt tuôn ra mãnh liệt, hai vai run run kịch liệt, im lặng khóc trong đau khổ.
Lý Đại Khí muốn an ủi con trai vài câu, gã đỡ bả vai con trai, bờ môi giật giật, nghẹn ngào hai tiếng, lại gối đầu lên bả vai con trai khóc rống…- Khi Tộc trưởng trở về từ phủ Chân Định gặp phải bất hạnh, ta viết tin cho hắn, nói cho hắn biết chuyện con ngựa, hắn liền đưa hàng hóa vội vàng trở về gấp, thậm chí đi đường ban đêm.
Kết quả… kết quả không lâu sau khi thuyền tiến vào Tương Châu…Bờ môi Lý Đại Khí run rẩy kịch liệt, gã sắp nói không được nữa.
Lý Diên Khánh nắm chặt bàn tay lạnh giá của phụ thân, tỉnh táo nhìn chằm chằm gã, cổ vũ gã nói tiếp.- Thuyền Tộc trưởng gặp phải phục kích ban đêm, hai tiểu nhị cũng đã chết, nhưng Tộc trưởng không chết ngay, người cứu hắn nói, cuối cùng Tộc trưởng chỉ nói một chữ ‘Phúc’, liền tắt thở, vết thương trí mạng là bị một thanh kiếm đâm thủng cơ thể.Lý Diên Khánh đi qua đi lại, một loại phẫn nộ không nói nên lời thiêu đốt trong lòng hắn.
Hắn không tin giữa huynh đệ lại làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này, nhưng lại không cách nào giải thích sự trùng hợp này.Lý Văn Quý nhắc tới chuyện ngựa, phụ thân bị ép cầu cứu Tộc trưởng, Tộc trưởng trở về Tương Châu ngay trong đêm, lại bị người ta phục kích nửa đường.Còn có, nếu như Lý Văn Quý thực sự muốn ngựa của hắn, vậy tại sao sau khi uy hiếp phụ thân, chuyện ngựa liền không giải quyết được gì, Lý Văn Quý không khởi xướng gia tộc thẩm vấn, cũng không tới cửa cưỡng đoạt ngựa, đây là vì cái gì?Hết thảy chỉ có thể dùng hai chữ trùng hợp để giải thích sao?- Cha, Lý Văn Quý đã tới sao?Lý Diên Khánh quay đầu lại hỏi.Lý Đại Khí gật đầu thấp giọng nói:- Hắn đến sớm hơn con nửa ngày, lúc này hắn đang ở trong thành, thi thể Tộc trưởng cũng ở đó, ta thực sự không muốn nhìn thấy hắn, cho nên mới ra ngoài nhà kho.Nói tới đây, Lý Đại Khí bỗng nhiên giật mình, không dám tin tưởng nhìn con trai nói:- Khánh nhi, không phải con cho rằng Tộc trưởng là bị…- Không! Không! Không! Tuyệt đối không có khả năng này, mặc dù họ không phải cùng mẹ, nhưng cũng là huynh đệ.
Lý Văn Quý làm sao có thể đối với huynh trưởng mình… Khánh nhi, con không thể có loại suy nghĩ này!Lý Diên Khánh cực kỳ bình tĩnh nói:- Con sẽ suy nghĩ theo phương hướng tốt nhất, nhưng Tộc trưởng quyết không thể bị người ta giết chết không rõ ràng như vậy.
Con nhất định sẽ bắt hung thủ ra, tự tay làm thịt hắn, dùng đầu của hắn để tế tự Tộc trưởng trên trời có linh thiêng!Lý Diên Khánh giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại bao hàm suy nghĩ báo thù mạnh mẽ, giống như sát khí trong lòng hắn không cách nào ức chế, tràn lan ra bốn phương tám hướng, khiến Lý Đại Khí không rét mà run, gã ngơ ngác nhìn con trai, giờ phút này gã phát hiện con trai ngày càng trở nên lạ lẫm.…Trời dần sáng lên, Lý Diên Khánh một thân một mình ngồi trên một gò núi nhỏ cách cửa thành không xa.
Hắn ôm đầu gối chăm chú nhìn chân trời phía đông, trong mắt tràn ngập bi thương.
Đả kích nặng nề tới đột nhiên như vậy, khiến hắn không cách nào chấp nhận được hiện thực này, đến mức lần đầu tiên trong năm năm qua hắn thất ước chạy bộ canh năm.Hắn nhớ tới năm năm trước hắn bịa chuyện với Tộc trưởng, thậm chí hắn còn muốn tìm cơ hội giải thích thẳng thắn chân tướng với Tộc trưởng.
Nhưng ông trời lại tước đoạt cơ hội này, ân tình của Tộc trưởng đối với hắn những năm này hắn cũng không cách nào hồi báo.Một cảm giác phẫn uất và bi thương chưa bao giờ có dâng lên trong lòng hắn, khiến hắn không cách nào phát tiết ra ngoài.
Lý Diên Khánh đứng dậy, ra sức chạy xuống núi, hắn không có mục tiêu phi nước đại dọc theo quan đạo, hắn chỉ muốn dùng cách chạy mãnh liệt để giảm bớt bế tắc trong lồng ngực.Trời rốt cuộc sáng lên, cửa thành huyện An Dương mở ra, một đội xe bò chậm rãi chạy ra khỏi cửa lớn huyện thành.
Chiếc xe bò đầu tiên đặt một cỗ quan tài màu đen, Lý Văn Quý mang theo mấy tộc nhân và tiểu nhị yên lặng cưỡi ngựa đi theo bên cạnh linh cữu, ánh mắt lão đỏ bừng, gió nhẹ thổi phất phơ mấy sợi tóc trắng xám trên đầu lão, lão dường như một đêm già đi năm tuổi.Lúc này, xe bò bỗng nhiên dừng lại, dường nhiên bị cái gì cản đường.
Lý Văn Quý kinh ngạc nhìn về phía trước, thấy Lý Diên Khánh đứng giữa quan đạo, tay cầm một cây đoản kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lão.Lý Văn Quý tức giận trong lòng, xông tới quát hỏi:- Lý Diên Khánh, ngươi muốn làm gì?Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:- Ta chỉ hỏi ngươi, Lưu Thừa Hoằng hiện giờ ở nơi nào?Lý Diên Khánh rốt cuộc nghĩ đến một chuyện.Trước khi chết Tộc trưởng nhắc tới chữ ‘Phúc’ rất có thể là chỉ Lưu Phúc con trai Lưu Thừa Hoằng, nếu thực sự như vậy, Lý Văn Quý cũng không thoát khỏi liên quan.Lý Văn Quý chấn động toàn thân, sắc mặt lập tức trầm xuống, hừ một tiếng:- Ta không rõ ngươi đang nói cái gì? Nhanh chóng tránh ra cho ta, không được ngăn cản con đường hồi hương của Tộc trưởng.Lý Diên Khánh chỉ là thăm dò Lý Văn Quý, hắn thấy thần sắc khác thường của Lý Văn Quý, trong lòng càng thêm hoài nghi.
Hắn đứng bên đường, yên lặng nhìn linh cữu Tộc trưởng chạy qua bên cạnh mình, cuối cùng ánh mắt đặt lên người Lý Văn Quý.Lý Văn Quý đã bình tĩnh trở lại khỏi sự thất thố vừa rồi, lão đi qua bên cạnh Lý Diên Khánh, ghì ngựa lạnh lùng nói với Lý Diên Khánh:- Trong lúc để tang Tộc trưởng ta không so đo với ngươi, nhưng nếu ngươi có can đảm tùy ý làm bậy, suy đoán lung tung, thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!Lý Diên Khánh cũng nhìn chằm chằm vào mắt lão đối chọi gay gắt:- Tộc trưởng chết không được rõ ràng, ngươi không đi phối hợp quan phủ phá án, lại nhanh chóng đưa Tộc trưởng trở về quê quán, làm cái chết của Tộc trưởng cuối cùng không giải quyết được gì, ngươi lại có mục đích gì?.
Bình luận truyện