Chương 77
Ban đầu Phương Tiếu còn chưa hiểu, sau đó thì hiểu ra ngay. Cậu ta lập tức sầm mặt, trưng ra cái vẻ bảo thủ của phụ huynh lớn tuổi nói chuyện với Lạc Lâm Viễn, "Chuyện xấu gì? Mày còn muốn làm gì hả? Hôm qua không phải chỉ hôn thôi sao? Lạc Lâm Viễn, mày giỏi lắm, giới hạn thì sao hả?!"
Lạc Lâm Viễn vừa nghe đến chuyện ngày hôm qua là đỏ mặt, cậu phản bác: "Hồi trước tao với Hạ Phù yêu nhau cũng không thấy mày lắm mồm như này, sao đến lượt Du Hàn mày lại đòi có giới hạn?"
Phương Tiếu không đồng ý, "Giống nhau sao được?"
Lạc Lâm Viễn: "Không giống cái gì, mày tiêu chuẩn kép thì có!"
Phương Tiếu im lặng, cảm thấy đúng là mình tiêu chuẩn kép thật. Nhưng đây là anh em tốt của cậu, trai thẳng mười tám năm, bây giờ cong lần đầu, lại còn tốc độ nhanh như thế, chẳng lẽ dâng hiến tất cả cho người ta ư? Chẳng phải nói mắc bệnh sạch sẽ sao? Lẽ nào thầy Du xuất sắc toàn diện, kể cả mặt đó?
Lạc Lâm Viễn không biết trong đầu Phương Tiếu đang nổi giông bão đồi trụy, chuyện xấu mà cậu nói rất trong sáng, yêu đương là kiểu má ấp môi kề, tay trong tay, hẹn hò lén lút cơ. Cậu rất thích hôn Du Hàn, môi sẽ mềm mại tê tê, thích ôm Du Hàn, ngực kề ngực, vừa ấm áp vừa yên tâm.
Tiếng chuông vang học còn chưa vang lên, Lạc Lâm Viễn đã hăng hái thu dọn xong cặp sách, chuông vừa kêu là phi ngay sang lớp 10. Cậu không chạy, bởi vì sẽ không phù hợp với hình tượng của cậu trước mặt người ngoài mà đi thong thả, sau đó từ từ càng chạy càng nhanh. Đến khi tới cửa lớp học, cậu mới thu hồi vẻ mặt cười tủm tỉm, mặt không đổi sắc nhét tay vào túi quần đứng dựa cửa, tiện thể ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo cho người ta xem.
Du Hàn đeo cặp sách đi ra ngoài, nhìn thấy anh, đôi mắt cậu sáng rực lên như bóng đèn, kết quả theo phía sau Du Hàn lại có Nhậm Tự! Tạch! Bóng đèn thương hiệu Lạc Lâm Viễn tắt phụt đi.
Du Hàn đi tới trước mặt cậu, "Chờ anh à?"
Lạc Lâm Viễn ra vẻ nhìn sang bên cạnh, mạnh miệng nói: "Không chờ anh, em đi ngang qua."
Du Hàn nhét kẹo vào tay cậu, vẫn là loại lần trước Lạc Lâm Viễn khăng khăng đòi mua, là kẹo sữa mà cậu để ở nhà anh. Lạc Lâm Viễn cầm kẹo, đi về phía cổng trường trước, khi quay đầu nhìn thì lại thấy anh và Nhậm Tự đang lững thững đi bộ cùng nhau.
Thực ra Du Hàn đang bàn bạc với Nhậm Tự việc tìm hộ lý, Nhậm Tự nói gần đây một người thân ở quê nhà cậu ta đang tìm việc, cũng rất có kinh nghiệm với việc chăm sóc người già.
Nhậm Tự và Du Hàn xác định thời gian gặp mặt, ngước mắt lên thì thấy Lạc Lâm Viễn đang nhìn hai người họ, dáng vẻ vô cùng buồn bã. Bản thân Nhậm Tự là gay nên radar rất chuẩn, cậu ta cảm thấy Lạc Lâm Viễn không bình thường từ lâu rồi, quả nhiên người cậu bạn này thích là Du Hàn.
Nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt như thế này, sao giống như đang bắt quả tang bạn trai mình vượt quá giới hạn.
Lúc này Lạc Lâm Viễn đột nhiên hừng hực khí thế đi tới, Nhậm Tự hốt hoảng trong lòng, tưởng cậu muốn cãi nhau với mình.
Chỉ thấy Lạc Lâm Viễn lao về phía Du Hàn, nhét viên kẹo trả về tay anh rồi xoay người bỏ đi, thậm chí Du Hàn còn chưa kịp kéo cậu lại.
Nhậm Tự thấy dáng vẻ vừa bực mình vừa buồn cười của Du Hàn, trông còn rất đau đầu nữa thì hỏi: "Cậu ta sao vậy?"
Du Hàn nói: "Giận dỗi."
Nhậm Tự: "Hả?"
Du Hàn tự nhiên nói: "Tôi với cậu ấy yêu nhau rồi."
Nhậm Tự chỉ cảm thấy đầu mình ong lên, máu toàn thân chảy ngược. Thái độ hời hợt, thản nhiên khi Du Hàn nhắc đến chuyện anh và Lạc Lâm Viễn thành đôi mới là sự đả kích lớn nhất đối với cậu ta.
Không hề có một chút che giấu, càng không muốn giấu, mặc dù Du Hàn không đuổi theo nhưng ánh mắt vẫn dính chặt lấy bóng người vừa bỏ đi.
Du Hàn dặn dò xong chuyện tiếp theo, sau đó nhấn vai Nhậm Tự, "Tôi đi trước."
Nhậm Tự cười gượng, "Không sao, mau đi đi."
Du Hàn: "Tạm biệt."
Nhậm Tự dõi mắt nhìn Du Hàn đuổi theo người kia, trái tim cũng như bị khoét rỗng theo. Cậu giống như đang nhìn thấy người con trai mình thầm mến hoàn toàn rời khỏi quãng thời gian ngây ngô dài đằng đẵng của mình, những rung động kia nên sớm bị vùi lấp một cách triệt để.
Nhậm Tự thở dài, dụi đôi mắt cay xè, "Tạm biệt, Du Hàn."
Lạc Lâm Viễn lên xe một mình, ngồi vào sát rìa ghế, hận không thể dựa hết cả người lên đó, vẽ ra một dải ngân hà phân chia giữa mình và chỗ của Du Hàn.
Cậu đợi rồi lại đợi, thay đổi tư thế mấy lần, để Du Hàn vừa lên xe là sẽ chú ý tới sườn mặt đang nổi quạu của cậu ngay. Du Hàn vẫn chưa tới, cậu nghĩ, mình chỉ đợi thêm năm giây nữa thôi, nếu anh không đến thì cậu sẽ tức chết mất.
Năm, bốn, ba, một phần ba,...
Khi Lạc Lâm Viễn học Toán không được tốt cho lắm đếm đến ba phần mười sáu, cuối cùng Du Hàn cũng lên xe. Lạc Lâm Viễn vội vàng lấy lại tư thế, còn chưa bày ra vẻ bực bội thì cánh tay đã bị anh kéo lại, cơ thể đang dán lên thành xe bị kéo ra chính giữa băng ghế, sau đó tay được nắm chặt.
Mọi cảm xúc của Lạc Lâm Viễn đều chạy hết, bây giờ cậu chỉ thấy cực kỳ hồi hộp, lén lút nhìn chú Trương phía trước có nhìn gương chiếu hậu rồi để ý gì không.
Du Hàn ngoắc ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay cậu, sau đó phủ cả bàn tay mình lên mu bàn tay đang tản độ ấm đi.
Lạc Lâm Viễn hơi hơi hụt hẫng, thế này là hết rồi à? Sao không dỗ cậu nhiều hơn nữa?
Cậu không thể làm gì khác hơn là xoay cổ, nhìn chằm chằm phong cảnh đang lướt nhanh qua bên ngoài, cổ xoay nhức lắm rồi mà vẫn không thấy động tác tiếp theo của Du Hàn.
Lúc này điện thoại trong túi quần cậu rung lên, lấy ra xem thì là tin nhắn WeChat do Du Hàn gửi. Lạc Lâm Viễn hừ lạnh nghĩ thầm, bây giờ anh có nói gì cũng không dỗ được em đâu.
Du Hàn nói: "Viễn Viễn, xoay đầu lại."
Lạc Lâm Viễn nhướng mày, từ Tiểu Viễn biến thành Viễn Viễn, xúc động quá đi.
Du Hàn lại nói tiếp: "Bé cưng ơi."
Lạc Lâm Viễn quay đầu lại trong chớp mắt, miệng bị nhét viên kẹo sữa vào, vị ngọt lan từ đầu lưỡi thấm vào trong tim. Du Hàn còn mỉm cười với cậu, cười tới mức khiến cậu tự giác nhích sát lại gần anh, cũng bất chấp chú Trương ở phía trước, kề sát thì thầm hỏi: "Anh vừa gọi em là gì?"
Du Hàn e hèm một tiếng, vành tai đỏ lựng lên. Lạc Lâm Viễn hiếm khi nào thấy anh xấu hổ, càng thấy phấn khích hơn. Cậu đá viên kẹo sang bên má, đôi mắt đầy mong chờ nhìn anh chằm chằm, dỗ dành: "Lát nữa nói lại lần nữa đi."
Lạc Lâm Viễn biến thành một yêu tinh dính người, không ghen tuông nữa mà cứ bám riết lấy Du Hàn, âm thầm mè nheo từ trên xe cho đến khi lên phòng học bổ túc rồi mà vẫn cứ ra sức mè nheo tiếp.
Cậu ôm lấy cổ Du Hàn, cả cơ thể không nghiêm túc đu lên người thầy Du luôn, "Gọi lại lần nữa đi mà, em vẫn còn đang giận."
Du Hàn giả vờ nói: "Giận gì? Không nhận ra em giận luôn."
Lạc Lâm Viễn miệng thơm mùi sữa, hai gò má ửng hồng, tóc cọ lên cổ anh làm nũng, "Anh không nhìn ra em đang giận, thế thì càng quá đáng. Em mặc kệ, anh phải gọi em một tiếng em mới vui."
Du Hàn ôm lấy thắt lưng cậu, màu sắc con ngươi dần trở nên đậm hơn. Lạc Lâm Viễn không phát hiện ra nguy hiểm, vẫn cứ quất quýt si mê, kết quả mông được người ta bế lên. Cậu chỉ có thể giống đứa trẻ con quặp chân lên eo Du Hàn, cuối cùng bị đè lên bàn học.
Kẹo trong miệng Lạc Lâm Viễn bị cướp đi, lưỡi cũng bị mút vừa sưng vừa tê. Da thịt nơi eo nhỏ bị xoa nắn nhưng nhức, nụ hôn của Du Hàn vừa thô bạo vừa điên cuồng, tựa như muốn nuốt trọn cậu vào bụng.
Du Hàn khó khăn lắm mới buông tha cho miệng cậu, lại cắn lên tai cậu, "Bé cưng, còn muốn nữa không?"
Lạc Lâm Viễn che miệng, giống như chú hamster hoảng sợ, thấp thỏm lắc đầu, "Không cần không cần nữa, trong miệng em không còn kẹo đâu. Thật sự hết rồi mà!"
Bình luận truyện