Hạnh Phúc Anh Và Em

Chương 30: Trở về



-2 năm sau tại sân bay AWAY - 1 cô gái sở hữu khuôn mặt baby , không kém phần sắc sảo , nước da trắng nõn đang hiện diện tại sân bay rộng lớn làm cho bao trái tim của những người ở đây muốn nhảy ra ngoài . Cô gái đó còn ai khác ngoài nó nữa chứ , sau 2 năm trông nó ngày càng xinh đẹp , nó học hỏi được rất nhiều từ bên Uc và đồng thời những kí ức đau buồn kia cũng không thể dày vò được nó nữa bởi nó đã quen với cách nhìn nhận và chấp nhận với sự thật trước mắt . Rời khỏi sân bay nó thuê taxi về biệt thự .

-Tại biệt thự ROSE-

Do khi nó về nước , không hề báo cho ai biết nên khi về đến nhà ai cũng ngạc nhiên tột độ . Nó là một tiểu thư nhưng không bao giờ nó phân biệt đối xử với người làm cả , nó luôn coi họ là những người cô , chú trong nhà .

-Tiểu thư ! - Quản gia Kim thấy nó thì hét lên sung sướng

-Vâng , là cháu đây , cháu đã về rồi , cháu rất nhớ mọi người - Nó cười tươi , khóe mắt cũng rưng rưng

-Ngày cô chủ đi , thiếu gia với thiếu gia nhà họ Lâm hay đến đây tìm lắm , họ rất lo cho cô chủ - Quản gia Kim kể lại

-Dạ cháu biết rồi , thôi cháu mệt quá cháu lên phòng nghỉ trước nha . À mà bác nộp hồ sơ vào trường học giúp cháu với ạ , ngày mai cháu sẽ đi học lại - Nó nói

-Dạ , có cần thông báo cho thiếu gia biết không? - Quản gia Kim

-Không cần ạ , cháu muốn tạo cho họ sự bất ngờ - Nó cười

-Vâng - Quản gia nói

-Ngày hôm sau tại học viện Star-

Con siêu xe Lambogini đỏ rực đậy ngay giữa sân trường . Nó bước ra trong đồng phục học sinh quen thuộc . Hít một hơi thật sâu , nó đưa mắt nhìn quanh ngôi trường . Sau 2 năm thì học viện này vẫn không thay đổi nhiều , chỉ khác là giờ đã được xây dựng thêm nhiều cơ sở trang thiết bị phục vụ học sinh hơn . Và điều đặc biệt là nơi đây không còn là không khí quen thuộc như xưa nữa mà giờ là không khí của cuộc sống đại học . Tuy nhiên học sinh nơi đây thì vẫn vậy , cứ thấy gái xinh, trai đẹp là cứ nhảy cẫng lên . Mỉm cười nhẹ , nó bước nhanh vào phòng hiệu trưởng .

-Chào baba - Khẽ mở cửa bước vào, nó cười thật tươi rồi chạy đến ôm chầm lấy baba nó

-Nhi hả con? Trời ạ sao con về không báo với ta 1 tiếng vậy , tự dưng đang học thì lại ngưng là thế nào ? -Baba nuôi nó mắng yêu nó

-Dạ con có việc nên nghỉ học ạ , giờ con vê rồi nè - Nó nhăn mặt đáng yêu nhìn baba

-2 năm qua con sống thế nào? Có biết là ta lo cho con lắm không hả - Baba nó xoa đầu nó

-Con khỏe ạ , mà thôi baba chỉ lớp cho con đi ạ - Nó cười

-Uk, con vào lớp đặc biệt nhé , ở đó con sẽ có bất ngờ lớn đấy -baba nó cười hiền

-Dạ vâng , con chào baba - Nó cúi đầu rồi bước ra ngoài

-Con bé thay đổi nhiều quá - Baba nó nói nhỏ

-Tại lớp đặc biệt -

Vẫn như năm nào , vẫn những gương mặt quen thuộc của đám gái trai cùng lớp , vẫn cái chiến trường đuổi bắt nhau như năm xưa .

-Cả lớp trật tự nào , hôm nay lớp ta có học sinh mới và đặc biệt đây là người quen đấy - bà la sát ngày nào của lớp tụi nó giờ đã hiền hơn , hiểu tâm lí học sinh hơn , cô cười hiền nhìn nó

-Chào , tôi là Nguyển Hoàng Bảo Nhi , mong mọi người giúp đỡ nhé - Nó cười , nhìn xuống dưới lớp nơi mà 5 thiên thần đang tụ hội làm việc riêng (thiếu Nam), dừng mắt tại chỗ hắn , nó khẽ nhói ở tim , hắn vẫn vậy nhưng có vẻ gầy hơn , trông lạnh hơn nhiều .

-Bảo Nhi - Cả lớp nghe xong thì hét toáng lên đặc biệt là tụi hắn , hắn nhìn nó mà không kìm được cảm xúc , nó đã về , hắn nhìn nó cười thật tươi , nụ cười mà 2 năm qua hắn chưa từng có .

Nó mỉm cười nhìn mọi người .

-Thưa cô em ngồi ở đâu ạ - Nó lễ phép

-Phong , ờ..ờ em cho Nhi ngồi cùng nhé - Cô giáo ái ngại nhìn hắn , nó khẽ nhíu mày , sao bà cô lại phải tỏ vẻ ngại như vậy chứ . Thật ra từ khi nó đi thì hắn chả thèm tiếp xúc với 1 đứa con gái nào khác , 1 câu cũng không thèm nói cùng . Và 1 điều đặc biệt hơn đó là hắn không cho bất kì 1 ai ngồi vào chỗ ngồi cạnh hắn (cả gái lẫn trai nhé) bơi vì hắn luôn tin nó sẽ trở về và chỗ ngồi đó chỉ có nó mới được ngồi mà thôi .

-Dạ tất nhiên rồi ạ - Hắn lễ phép đột xuất , cười tươi làm cả lớp tròn xoe mắt nhìn

Nó không nói gì , từ từ bước xuống cạnh hắn , quay qua cười với Thiên , Trâm ,Vy và Huy còn riêng hắn thì bị cho ra ngoài lề .

-Em vè rồi , anh nhớ em lắm - Hắn nói , mắt nhìn nó cười

-Tôi biết - Nó nhếch môi

-...................- Biết nó vẫn không thể tha thứ cho hắn , hắn chỉ biết ngồi ngố 1 góc im lặng .

-Tại căng tin -

Cả lũ lao vào ôm nó.

-Nhi ơi , tao nhớ mày quá - Vy hét toáng lên

-Bé cưng anh nhớ em lắm em biết không? - Thiên ôm nó

-Em biết chứ - Nó cười

-Chị khỏe không ạ? - Nó nhìn Trâm cười

-Chị rất không khoe chỉ vì lo cho em thôi đấy - Trâm cốc đầu nó

-Ây da , em xin lỗi mà - Nó xoa đầu

-Huy , ông chăm sóc bạn tui tốt không ? Có bắt nạt nó không đấy ? - Nó nhìn Huy đểu đểu

-Tôi nào dám bắt nạt cô ấy , phải nói ngược lại thì mới đúng - Huy nhìn Vy và nhận ngay cái lườm sắc bén .

-Anh khỏe không? - Nó quay sang hắn . Câu hỏi của nó làm hắn và mọi người cực kì bất ngờ , nó vẫn lo cho hắn .

-Anh không khỏe bởi vì nhớ em - Hắn nhìn nó cười

Nó cười nhẹ .

-Mày càng ngày càng xinh đấy - Vy khen nó

-Bộ lúc trước tao xấu lắm hả? - Nó hỏi đểu

-Không đâu, em gái của anh đẹp lắm - Thiên cười

Nó cười đáp lại , bỗng nó thấy thiếu Nam liền hỏi mọi người .

-Sao không thấy anh Nam đâu vậy? - Nó nói

-Nam đi Pháp rồi , nó đi công tác với lại tham gia các sự kiện âm nhạc ở đó , nó đi được 1 tuần rồi đấy . Nhưng vẫn chưa gọi điện về cho ai cả - Thiên nói

-Chán nhỉ- Nó nói giọng buồn buồn

Cứ thế tụi nó với tụi hắn nói chuyện với nhau rôm rả , cười nói vui vẻ sau bao ngày xa cách, nhớ nhung .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện