Hành Trình Bất Tử

Chương 47: Quyển 1 - Chương 46




HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh


Những người còn lại trong đội của họ chắn chắc sẽ bị tường chắn âm thanh chặn lại. Chính vì vậy Andy không đi tiếp hướng về phía mục tiêu, mà anh quyết định sẽ đi dọc theo bức tường này. Điều này khiến xác xuất bọn họ gặp được đồng đội cao hơn.

Andy ngồi trên chạc cây, dùng ống nhòm quan sát tứ phía. Họ đã đi bộ suốt tám tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa gặp được người nào. Trời bắt đầu ngả về chiều, Nami và Jessica đang chuẩn bị chỗ cắm trại. Andy nghĩ rằng thời điểm như thế này sẽ dễ dàng quan sát được đống lửa của nhóm khác hơn. Đây là rừng rậm chứ không phải thôn làng. Bất cứ ánh sáng bất thường nào cũng đều là dấu hiệu của một nhóm người còn sống.

Một làn khói trắng bốc lên từ phía xa làm Andy trở nên phấn khởi. Chỉ có lửa vừa được nhóm lên mới có nhiều khói bốc lên cao như vậy. Cột khói xông thẳng lên tầng trời cao là một tín hiệu rõ rệt cho bất cứ ai quan sát giờ này. Andy tuột xuống đất thông báo.

-Chúng ta di chuyển theo hướng đông bắc khoảng bốn trăm mét nữa. – Giọng anh không giấu được nỗi mừng rỡ.

Cả hai cô gái mệt mỏi ngồi cạnh gốc cây, nghe thấy tin này cũng phấn chấn lên hẳn. Cả đời họ có bao giờ phải tham gia vào một cuộc hành quân khắc nghiệt như lần này đâu. Thêm vào sự nặng nề tâm lý giữa ba người, cũng là một trở ngại đáng kể.

Jessica đứng lên, đột ngột xây xẩm xém té xuống, may mà Nami đỡ kịp. Dưới con mắt của bác sĩ, Nami có thể dễ dàng nhìn ra được tình trạng thiếu máu của Jessica. “Thật kỳ lạ, cô ấy chỉ bị xây xát ngoài da chút xíu, chứ có bị vết thương hở lớn nào đâu. Tại sao lại dẫn đến tình trạng thiếu máu đột ngột như thế này?” Nami nghiêng đầu suy tư.

Andy nhíu mày quan sát tất cả. Anh tháo ba lô trên vai, đeo phía trước bụng mình. Sau đó Andy cúi xuống, cõng Jessica lên. Cô gái hơi cựa quậy, từ chối hành động quan tâm của anh. Nhưng một giọng nói nghiêm khắc vang lên.


-Ngồi im, chúng ta cần phải khởi hành nhanh, trước khi trời tối hẳn. Nếu không sẽ không kịp liên lạc với mọi người. Tôi sẽ không để bất cứ ai cản trở kế hoạch của mình hết.

Quả nhiên là đại tá chỉ huy trong quân cảnh. Lời nói nghiêm khắc ngay lập tức khiến mọi người đều phải phục tùng. Nami bất giác bị thói quen tác động. Cô đứng nghiêm người căng thẳng nghe lời giáo huấn của cấp trên. Tuy Jessica chưa từng ở trong cảnh sát, cũng bị thái độ nghiêm túc này ảnh hưởng. Cô ngay lập tức ngồi im như một bao đồ để Andy cõng đi, không dám gây phiền phức gì cho vị chủ nhân uy nghiêm của mình.

Nhóm ba người lại tiếp tục bảo trì sự im lặng nặng nề mà đi về phía trước. Vài tiếng chim quang quác kêu nhau bay về tổ. Bầu trời phía tây đỏ ối ánh hoàng hôn. Cột khói mờ dần nhưng vẫn còn có thể quan sát rõ. Andy hối hả đi mau như một người vội vã về nhà cho kịp bữa cơm chiều. Ánh nắng đang tắt dần, còn bóng tối bắt đầu trỗi dậy. Đêm đen chính là đồng loã của những phép thuật mờ ám. Cánh cửa thông đến dị giới sắp sửa được mở ra, thả vào thế giới này những sinh vật bóng đêm hung ác.

^_^

Buổi tối trong khu rừng sụp xuống vô cùng đột ngột. Mới lúc nãy thôi còn nhìn thấy ánh nắng chiều, thì bây giờ mặt trời đã lặn hẳn sau dãy núi. Andy vẫn như cũ, cõng Jessica đi chăm chăm về một hướng. Nami lẽo đẽo phía sau xém vấp té mấy lần. Chẳng hiểu sao đại tá cá thể nhìn thấy rõ đường đi trong tình trạng này được. Nami nhớ lại thậm chí có những nhiệm vụ lúc nửa đêm, Andy vẫn còn đeo kiếng mát được nữa mà. “Đúng là người-khác!”

Họ dừng lại bên một gốc cây đại thụ. Andy bỏ Jessica xuống và đứng nhìn chăm chăm về phía lùm cây. Nami nhìn theo hướng quan sát của anh, quả nhiên thấy được ánh lửa bập bùng ở phía tít đằng xa. Cô dự định chạy tới thì ngay lập tức vị tiếng ong ong trong đầu làm phiền.

-Đây là giới hạn của bức tường rồi. – Andy trả lời cho mối nghi hoặc trong đầu Nami.
-Vậy chúng ta làm cách nào? – Nami ngước mắt nhìn Andy trông chờ.


Andy bỏ ba lô xuống. Anh kiểm tra đồng hồ đeo tay, sáu giờ bốn mươi lăm. Dường như thời điểm buổi tối hôm trước, khi mà bọn họ bị đám ma cây tấn công là bảy giờ. Không biết rõ nơi này có phải là khu vực hoạt động của ma cây không, nhưng Andy thấy mình nên khẩn trương lên một chút.

Chọn một mấu trên thân cây xù xì, Andy đạp vào, làm điểm tựa để hất người lên. Với sức mạnh tuyệt vời của toàn cơ thể, anh có thể dễ dàng leo được lên tới một chạc cây cao. Qua ống nhòm, Andy có thể quan sát thấy nhóm PROUD đang tụ tập bên đống lửa. Tám người, bao gồm Raymon, Noda, Spencer, Garry, Flinch, giáo sư Harris, Roxana và Gilbert. Thật may mắn gặp được những người này.

Andy buông ống nhòm ra và sử dụng đèn pin để thu hút sự chú ý của nhóm người đó. Bây giờ anh không có thiết bị liên lạc, còn nhóm PROUD lại chẳng thể xông qua bức tường này. Vì vậy, đành phải sử dụng cách liên lạc cổ điển nhất,mã Morse.

Giữa đêm tối, ánh đèn pin chớp tắt gởi đi thông điệp liên lạc. Spencer nằm bên cạnh đống lửa là người phát hiện ra đầu tiên. Ngay sau đó, Garry phóng lên một cái cây gần nhất, dùng tín hiệu chớp tắt của ánh đèn để liên lạc với Andy.

“Andy đây, những người còn lại đâu rồi?”

“Sau cuộc chiến trong doanh trại, mọi người bị lạc nhau hết cả. Chúng tôi có bản đồ nhưng không thể tiến vào đó được. Tường chắn âm thanh.”

“Biết rồi, bên tôi chỉ có Nami và Jessica. Mọi người tập hợp đầy đủ rồi xuống núi liên lạc với tổng bộ. Nhắn Jackson lái trực thăng mang máy chắn sóng đến đây. Bên tôi sẽ đi trước, tiếp tục nhiêm vụ.”

“Giáo sư Harris không bị ảnh hưởng bởi sóng âm, ông ấy muốn đi tiếp làm người dẫn đường.”


“Được, kêu ông ấy qua đây. Nhắn Gilbert đưa cho tôi mấy chai nước.”

Họ gửi đi tín hiệu kết thúc cuộc nói chuyện. Andy tuột xuống khỏi chạc cây, trong lòng không khỏi mừng thầm. Anh tin tưởng rằng Gilbert sẽ bảo quản tốt cho đồ dùng cá nhân của mình. Trên hết là những chai máu dự trữ, luôn được Gilbert chuẩn bị đầy đủ cho Andy. Cuộc chiến có lẽ sẽ càng kéo dài và gian khổ hơn nữa, phải hao tổn sức mạnh của cá nhân là việc không thể tránh khỏi. Anh không muốn sử dụng máu người một cách hèn hạ đáng xấu hổ như trước đó.

Có tiếng ầm ầm phía bên kia bụi cây làm ánh lửa nhấp nhoáng một cách đáng lo ngại. Andy liếc nhìn về phía nhóm PROUD đầy lo lắng. Đồng hồ đang chỉ đúng bảy giờ. Chẳng lẽ dự đoán của Andy là chính xác rồi sao? Anh dợm chân bước tới, nhưng những âm thanh o o đầy đe doạ liền cản bước anh.

Tiếng lựu đạn nổ cùng với đất đá tung toé văng lên giúp Andy khẳng định chắc chắn phía bên kia xảy ra chuyện rồi. Anh bước vào cõi u minh, liều mạng xông qua bức tường bùa chú một lần nữa.

Nami và Jessica chỉ đột nhiên thấy Andy bước đi về phía trước, rồi thân ảnh cứ mờ dần như một bóng ma. Hình ảnh anh như bị tan vào bóng đêm, hoà lẫn và biến mất vào trong đó. Nhớ lại hôm trước Andy đã dắt mình đi xuyên qua thế giới tối đen đó như thế nào, cả hai cô gái cùng dấy lên nổi lo lắng. Tuy rất muốn chạy theo giúp đỡ nhưnghai người không cách nào vượt qua được bức tường âm thanh khó chịu như thế được. Cả hai đành phaỉ lùi lại, dõi mắt nhìn theo hướng cái bóng vô hình của Andy vừa biến đi.

Ánh sáng lửa nhá nhem không thể nói lên hết được tình hình ác liệt của trận chiến phía bên kia. Đúng như Andy đã dự đoán, sau bảy giờ bọn ma cây đã xuất hiện trở lại. Chúng tấn công vào chỗ nhóm PROUD đang hạtrại. Nhưng vấn đề là nhóm của họ cũng đã đề phòng trước rồi. Những cái bẫy lửa giăng xung quanh khu vực cắm trại đã thành công đốt cháy hai tên ma cây nhỏ. Thế nhưng, tên ma cây lớn nhất chỉ bị cháy xém một chút, vẫn còn đầy đủ sức mạnh và sự hung hăn để tấn công những người còn lại.

Trong nhóm tám người chỉ có Raymon và Noda là người có khả năng tấn công tốt nhất. Ngoại trừ Spencer bị thương, giáo sư Harris và Roxana không được tính tới, thì ba người Garry, Flinch, Gilbert đều chỉ giỏi trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Noda phải lo chiếu cố cho Spencer còn Gilbert thì hết lòng bảo vệ cho cô gái nhỏ Roxana. Garry và Flinch ăn ý cùng nhau dùng hoa cúc thép kềm chân ma cây khổng lồ lại.

Giáo sư Harris trong lúc hỗn loạn liền đeo lấy balô mà Gilbert mới đưa cho, bỏ chạy. Trong nhóm, ngoại trừ ông, không có ai có thể vượt qua bức tường âm thanh. Tưởng chừng như mình đi khỏi nơi đó thì sẽ đỡ vướng bận cho những người còn lại, nhưng giáo sư đã lầm. Vẫn còn một con ma cây khác đuổi theo ông đến tận khu vực này. Bùa chú của bức tường chỉ các tác dụng trên động vật chứ không phải thực vật. Có ai từng nghĩ rằng một cái cây biết nghe chưa?

Giáo sư già không còn giữa được sự nhanh nhẹn và sức mạnh như thời trai trẻ. Lúc trước ông có thể chạy thoát khỏi một người sói, nhưng bây giờ không còn được may như khi xưa. Mới chạy được khoảng mười mét ông đã bị vấp té. Cả người ngã ụp xuống lớp lá mục dầy cộm của khu rừng. Ông quay đầu lại, khinh hoảng nhìn cái cây lao ập về phía mình.

Một phát súng không hiểu từ đâu bắn tới làm vỡ nát một góc của thân cây. Ma cây đột ngột dừng lại, nghi ngại quan sát xung quanh. Lại thêm một loạt đạn nữa liên tục bắn về phía nó. Tuy không thể giết tên ma cây ngay lập tức, nhưng cũng đủ gây cho nó những tổn thương đáng kể. Từng nhánh cây to đùng gãy ngang, rơi lả tả xuống dưới đất. Cái cây gầm lên đầy đe doạ, vung vẫy dây leo của mình khắp bốn phương tám hướng. Nhưng ngoại trừ những thân cây khác và không khí, đám dây leo không thể tóm trúng được bất kỳ kẻ nào.


Lợi dụng lúc cái cây đang điên tiết truy tìm hung thủ, giáo sư Harris gượng dậy, tiếp tục chạy về phía Andy. Ông đã nhìn thấy đống lửa trại và hai cô gái lo lắng dõi mắt nhìn. Nhưng tuyệt nhiên không thấy Andy đâu cả. So với tất cả mọi người trong nhóm lần này, giáo sư Harris chỉ tin tưởng Andy nhất. Đó chỉ là cảm giác cá nhân, nhưng ông tin rằng Andy mạnh hơn hết thảy bọn người kia gộp lại nhiều. Nếu có ai đó bảo vệ ông khỏi đám quái vật cây này, thì người đó chính là Andy.

Một ngọn lửa ma trơi đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Ánh lửa xanh cháy sáng mạnh hơn và không gian đột nhiên mở ra. Andy xuất hiện giữa hư không, thanh Bloody Marry đã cầm sẵn trên tay chờ đợi. Sức mạnh cuồn cuồn như gió lốc thổi quanh người, khiến cho tóc tai, quần áo của anh bay phần phật. Nami và Jessica kịp thời chộp lấy người giáo sư già, kéo ông lùi ra phía sau lưng Andy. Giáo sư suýt nữa thét lên khi ánh lửa xanh bùng lên thành một đám cháy lớn, bao bọc tất cả bọn họ lại.

Ngọn lửa lạnh thấu xương không đốt cháy cái gì cả. Andy vung kiếm, ngọn lửa xanh tách ra, thành một vòng cung lửa bắn về phía cây cây đang lao tới. Ngọn lửa xanh chạm tới chỗ nào, thân cây bị thâm đen và mục nát tới đó. Sự mục nát lan ra nhanh như đám mối mọt, chỉ trong vòng vài ba giây đã khiến thân cây sụp xuống, sau đó nát ra thành mùn. Trước khi ‘chết’, cái cây cũng gào lên tên của hủ vương Astaroth.

-Không thể nào! Ngọn lửa của Astaroth không thể nào xuất hiện trên trần gian được. – Giáo sư Harris lẩm bẩm trong cơn xúc động tột độ. – Không người trần nào có đủ sức mạnh để điều khiển ngọn lửa đó cả.

Andy tra kiếm vào vỏ, ngọn lửa xanh tắt ngúm. Chỉ còn lại ánh sáng bập bùng của đống lửa trại. Anh quay đầu lại nhìn những người đứng sau lưng mình nãy giờ. Đôi mắt đỏ rực càng trở nên quỷ dị hơn dưới ánh sáng nhập nhoạng.

-Đúng vậy, đây không phải là ngọn lửa con người tạo ra được. – Giọng nói có chút gì đó buồn rầu và chua xót.

Giáo sư Harris như bị đóng băng bởi ánh mắt tuyệt vọng đó, ông đứng bất động sững sờ. Hai cô gái có vẻ như đã được chuẩn bị tinh thần tốt hơn, im lặng không hề lên tiếng. Tuy còn nhiều kinh sợ và thắc mắc, nhưng tuyệt đối không ai dám lên tiếng hỏi thêm nhiều. Andy không quan tâm đến họ nữa, anh nhìn chằm chằm vào cuộc chiến phía bên kia bức tường.

Lúc anh chuẩn bị vượt qua lõi sâu nhất của bùa chú thì phát hiện giáo sư Harris đang bị truy đuổi tới nơi. Vì vậy anh đành phải quay trở ra giúp đỡ ông ta. Bây giờ thì có vẻ như cuộc chiến bên kia đã ngã ngũ. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội và tiếng rú rít của tên ma cây cho thấy phe PROUD đã áp đảo hoàn toàn.

Andy leo nhanh lên cây, dùng ống nhòm quan sát nhóm của mình. Họ đứng bên thân cây bốc cháy dữ dội, tuy có vẻ chật vật nhưng hình như không có thương vong nào. Andy dùng tín hiệu ánh sáng để trao đổi thông tin thêm lần nữa. Anh cần xác nhận mọi người đã an toàn thì mới có thể yên tâm được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện