Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng
Chương 13
Sáng hôm sau Uông Trữ Hạ nói dối Ôn Thế là bản thân tiếp tục đi phỏng vấn, thực ra cô bắt đầu đến Mục thị làm việc.
Tiếp đón cô là quản lý bộ phận lễ tân hôm trước, bà trực tiếp dẫn cô đến phòng nhân sự.
“Cô Uông, cô có ngoại hình rất giống một người tên Cao Trữ Tịch. Điều này sẽ khiến thời gian làm việc ở công ty đôi khi gặp phiền phức, mong cô chú ý để tránh được những chuyện không hay.”
“Cao Trữ Tịch? Gần đây nhiều người luôn nhận nhầm tôi thành người có tên này, quản lý có thể cho tôi biết thông tin về người này không?”
Uông Trữ Hạ cảm kích chờ đợi. Quản lý chỉ mỉm cười rồi bỏ đi.
Cô khó hiểu nhìn theo quản lý, gãi gãi đầu bước vào phòng nhân sự. Cô được sắp xếp vị trí trợ lý Mục tổng.
“Hình như có sự nhầm lẫn. Tôi nộp hồ sơ xin vào bộ phận kinh doanh mà.”
“Bộ phận kinh doanh hiện đủ người. Cô có bằng cấp bốn thứ tiếng khác nhau, phù hợp yêu cầu của Mục tổng, nên được đặc cách chuyển vị trí. Dù sao trợ lý Mục tổng cũng là vị trí gần vua nhất. Cô có biết bao nhiêu người tranh đoạt cũng chưa đến lượt không?”
Uống Trữ Hạ ngạc nhiên nhìn thái độ nửa châm biếm nửa khó chịu của nhân viên phòng nhân sự.
“Hình như chị không hài lòng về tôi?” “Cô Uông có khuôn mặt rất giống một người mà tôi chán ghét. Điều này đủ để tôi không hài lòng.”
Giật giật khóe miệng, Uông Trữ Hạ nói ra một cái tên. “Cao Trữ Tịch?”
Nhân viên phòng nhân sự liếc mắt nhìn cô, buông gọn một câu. “Lòng tham của con người nông sâu khó dò. Vì muốn tiếp cận Mục tổng, có thể sẵn sàng phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi thành người khác, chấp nhận làm thế thân. Quá hèn hạ đệ tiện.”
Uông Trữ Hạ bắt đầu hối hận trước quyết định đến Mục thị làm việc. Rất nhiều nhân viên ở đây vừa thấy cô, đều ngạc nhiên lỡ miệng bật thốt cái tên Cao Trữ Tịch.
Cuối cùng Cao Trữ Tịch là ai? Tại sao ai cũng ám chỉ cô giống một người xa lạ?
Bàn làm việc của Uông Trữ Hạ ngay bên ngoài phòng Mục tổng. Các đồng nghiệp làm cùng đều dễ tính, chỉ phiên phức ở chỗ rất hay gọi nhầm tên cô thành Trữ Tịch, khiến cô không được thoải mái trong lòng.
“Trữ Tịch?”
Lại một người gọi nhầm tên, Uông Trữ Hạ chịu hết nổi, đập bàn đứng phắt dậy cáu gắt. “Đã nói tôi không phải Cao Trữ Tịch. Tôi tên Trữ Hạ. Trữ Hạ…”
Cô há hốc miệng nhìn người đứng trước mặt mình. Khuôn mặt quắc thước, ánh mắt hung ác, cơ thể cao lớn cân đối, chắn hết ánh sáng khiến gương mặt càng trở nên âm trầm.
Thời điểm vừa vào phòng, Mục Anh Húc nhìn bộ dáng cúi đầu làm việc rất giống Cao Trữ Tịch, nên bất giác gọi. Khi nhìn thấy khuôn mặt có mấy phần giống, lại cảm thấy khó chịu không vui.
“Đây là tác phong làm việc của nhân viên mới?”
Uông Trữ Hạ bối rối chưa biết trả lời thế nào. Cô nhận ra người nam nhân đáng sợ này là Mục Anh Húc mà Ôn Thế chán ghét vào buổi tiệc hôm trước. Nhưng anh ta làm gì Mục thị? Không nhẽ cũng là đồng nghiệp của cô?
“Chào Mục tổng.”
“Chào Mục tổng.”
Đồng nghiệp trong phòng đồng loạt đứng lên chào. Uông Trữ Hạ thầm than trong lòng, lần này cô toi rồi. Ngay ngày đầu đi làm đã bị đuổi việc vì la hét cấp trên, lý do nhục nhã này quá dọa người.
“Xin lỗi Mục tổng, tôi…”
“Cô tên gì?”
“Uông Trữ Hạ.”
Mục Anh Húc nheo mắt săm soi cô. Uông Trữ Hạ cảm giác cặp mắt ưng đó rất có lực sát thương. Cô không thích bị nhìn chằm chằm nên rụt rè hỏi.
“Mục tổng còn hỏi gì nữa không? Tôi còn nhiều việc cần làm ạ.”
Vài đồng nghiệp há hốc miệng trước sự to gan lớn mật của Uông Trữ Hạ, rồi lại nhìn khuôn mặt vô cùng giống Cao Trữ Tịch, liền ngậm miệng cúi đầu tiếp tục công việc trên tay.
“Vào phòng tôi!”
Uông Trữ Hạ nhăn nhó đi theo vào phòng. Cô nghĩ bản thân sẽ bị đuổi việc nên không có tâm trạng ngắm nghía nội thất sang trọng trong phòng.
Mục Anh Húc khoanh tay ngạo mạn quan sát Uông Trữ Hạ.
Cơ thể nhỏ nhắn trong áo sơ mi trắng và juyp ngắn màu ghi, mái tóc xoăn dài vắt một bên vai, tạo hình của Uông Trữ Hạ rất mộc mạc giản dị. Một cô gái không có gì đặc sắc nhưng tại sao lại gây ra nhiều cảm giác khác lạ trong anh mỗi khi đến gần?
Mục Anh Húc không tìm được câu trả lời, bắt đầu trút giận vào người khơi mào.
“Cô đã nói gì với Mục Niệm?”
“Sao anh biết Mục Niệm?” Uông Trữ Hạ tròn mắt hỏi lại. Cô không nghĩ có người biết cô từng gặp cậu bé đáng yêu đó ngoài cô gái khó ưa Cao Trữ Mộc kia. “Cô không biết tôi và Mục Niệm có quan hệ gì?” Mục Anh Húc nhìn xoáy vào nét mặt cô, tìm kiếm sự giả dối trên đó.
“Sao tôi phải biết?” Uông Trữ Hạ chớp mắt không hiểu. Cô nhớ đến khuôn mặt non nớt chưa nảy nở của Mục Niệm, so sánh với cấp trên của mình, rồi kinh ngạc trước phát hiện động trời. “A, anh có nhiều nét giống Mục Niệm thật, hai người là ông cháu hả?”
“Là cha con.” Mục Anh Húc nghiến răng. Anh trông già thế há?
“À.” Uông Trữ Hạ lơ đãng trả lời, rồi mau miệng hỏi. “Mục tổng còn việc gì không? Tôi rất bận, còn nhiều việc chưa làm xong.”
Mục Anh Húc không vui nhìn vẻ thờ ơ của cô.
“Pha cho tôi cốc cà phê rồi cô có thể quay trở về làm việc.”
Uông Trữ Hạ gật đầu, quay người đi thẳng ra cửa. Hành động của cô khiến Mục Anh Húc làm ra hành động chính anh cũng không hiểu. Anh kéo vai, ấn mạnh cô vào cửa. Cô hoảng hốt muốn lách người thì bị hai cánh tay chặn lại, bắt buộc phải đứng đối diện thật gần với khuôn mặt khủng bố của anh.
“Mục tổng, anh làm gì vậy? Tôi sẽ la lên đấy.”
“Cô không hỏi tôi uống cà phê thể nào à?” Hai người lên tiếng cùng lúc, Uông Trữ Hạ nhanh miệng trả lời.
“Cà phê đen.”
“Sao cô biết?” Mục Anh Húc không gật đầu khi cô nói đúng.
Uông Trữ Hạ cũng giật mình, suy nghĩ một lúc cũng không rõ tại sao bản thân lại đoán đúng, liền cười ngô nghê.
Mục Anh Húc nheo mắt nhìn nụ cười ngu ngốc, tia sáng nguy hiểm lóe lên rồi được che đây rất nhanh.
“Cô có sợ tôi không?”
“Nếu Mục tổng ăn thịt tôi, tôi sẽ sợ”
“Như thế này?” Mục Anh Húc cúi xuống cắn mạnh tai cô, cợt nhả. Hay như vậy?”
Chiếc lưỡi đột ngột đâm vào tai Uông Trữ Hạ, xoay xoay mơn trớn khiến cô rùng mình. Cô rụt cổ cố gắng trốn chiếc lưỡi đang quấy phá lần mò ra sau tai.
Thấy cô dùng sức yếu như con mèo đẩy ngực mình, Mục Anh Húc ra lệnh với giọng khàn khàn.
“Trả lời.”
Uông Trữ Hạ cứng đờ, gan lỳ đáp. “Không sợ.”
Mắt Mục Anh Húc tối đi, đứng thẳng người, lạnh lùng nói. “Ra ngoài.”
Cô rất không vui trước thái độ này, muốn anh ta xin lỗi cho hành vi vô lễ vừa rồi, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị mệnh lệnh tiếp theo làm cho tức điên.
“Hôm nay cô có thể tan làm sớm. Ngày mai cô đi công tác với tôi hai ngày.”
“Mục tổng, có phải ngài nhầm lẫn không? Tôi vừa nhậm chức hôm nay, ngay hôm sau đã đi công tác, điều này thật phi lý.” “Tôi là ông chủ hay cô? Là nhân viên thì nên có tự giác của nhân viên. Cấp trên nói gì, ra lệnh gì, chỉ cần thực hiện và hoàn thành là được. Làm việc ở Mục thị, cô cần ghi nhớ tôn chỉ này.”
“Kể cả cấp trên sai cũng phải nghe? Tập đoàn lớn mà lại tồn tại sự bất công như vậy thì sao thu phục được lòng nhân viên.” Uống Trữ Hạ cố gắng đòi quyền lợi cho bản thân. Cô đã lừa dối Ôn Thể để đến Mục thị làm, nếu còn đi công tác hai ngày với người mà hắn ghét, không biết cô sẽ bị mắng đến mức nào.
“Cô có quyền nghỉ việc. Nhưng đừng quên, hợp đồng lao động cô ký với công ty có điều khoản đền bù, nếu một bên đơn phương hủy hợp đồng khi chưa hợp tác với nhau đủ một năm.”
“Có điều luật hút máu người như vậy?” Uông Trữ Hạ hoảng hốt la lên. Thời điểm đến phòng nhân sự ký hợp đồng, vì mọi người luôn nhìn cô rồi nhắc đến Cao Trữ tịch, khiến cô không tập trung đọc kỹ điều khoản.
Nghĩ đến số tiền trong tài khoản, Uông Trữ Hạ xụ mặt tiu nghỉu mở cửa muốn đi. Mục Anh Húc kéo giật tay cô. “Cô đi đâu?”
“Đi hoàn thành công việc hôm nay để mai còn đi công tác với Mục tổng.” Tiếng nghiến răng trèo trẹo của Uông Trữ Hạ làm anh hài lòng.
Mục Anh Húc quay trở về bàn làm việc, lãnh đạm để lại lời dặn. “Nhớ pha cà phê.”
Đáp lại là tiếng cửa đóng rầm.
Uông Trữ Hạ mang theo bực tức vì bị công ty lừa gạt, chán nản về nhà. Cô vẫn chưa biết nói chuyện bản thân đã vào làm ở Mục thị và phải đi công tác hai ngày với Ôn Thế như thế nào.
Vì muốn được giảm nhẹ tội, cô tan làm sớm, đến siêu thị mua rất nhiều thức ăn, dự định nấu những món Ôn Thế thích.
Thời điểm hai người ăn tối, Uông Trữ Hạ chu đáo gắp thức ăn liên tục vào bát Ôn thể để lấy lòng.
“Hạ Hạ hôm nay làm sai gì rồi?” Ôn Thế chùi nước sốt dính khóe miệng cô, dịu dàng hỏi.
Uông Trữ Hạ vội cầm ngón tay dính sốt của hắn, đưa vào miệng mút. Tuy cô mất trí nhớ nhưng những cử chỉ âu yếm giữa hai người yêu nhau, cô cũng biết được vài chiêu.
Ôn Thế cưng chiều nhìn đôi môi đỏ chúm chím ngậm ngón tay mình.
“Muốn thú tội hay ăn ngón tay anh đây?”
Uông Trữ Hạ nhả ngón tay ra, chiếc lưỡi hồng nhỏ xíu còn lưu luyến liếm nhẹ hai cái mới rời đi.
Ánh mắt Ôn Thể tối xuống, giấu nhanh sự khao khát cháy bỏng trong lòng.
Uông Trữ Hạ không hề biết bản thân đang nguy hiểm, nghiêng đầu dè dặt nói.
“Thế ca, em nói xong anh không được giận nha. Ừm, Em đã tìm được một công việc rồi.” Cô hít vào lấy dũng khí, thở hắt ra trong câu nói nhanh. “Một công việc ở tập đoàn Mục thị.”
Tiếp đón cô là quản lý bộ phận lễ tân hôm trước, bà trực tiếp dẫn cô đến phòng nhân sự.
“Cô Uông, cô có ngoại hình rất giống một người tên Cao Trữ Tịch. Điều này sẽ khiến thời gian làm việc ở công ty đôi khi gặp phiền phức, mong cô chú ý để tránh được những chuyện không hay.”
“Cao Trữ Tịch? Gần đây nhiều người luôn nhận nhầm tôi thành người có tên này, quản lý có thể cho tôi biết thông tin về người này không?”
Uông Trữ Hạ cảm kích chờ đợi. Quản lý chỉ mỉm cười rồi bỏ đi.
Cô khó hiểu nhìn theo quản lý, gãi gãi đầu bước vào phòng nhân sự. Cô được sắp xếp vị trí trợ lý Mục tổng.
“Hình như có sự nhầm lẫn. Tôi nộp hồ sơ xin vào bộ phận kinh doanh mà.”
“Bộ phận kinh doanh hiện đủ người. Cô có bằng cấp bốn thứ tiếng khác nhau, phù hợp yêu cầu của Mục tổng, nên được đặc cách chuyển vị trí. Dù sao trợ lý Mục tổng cũng là vị trí gần vua nhất. Cô có biết bao nhiêu người tranh đoạt cũng chưa đến lượt không?”
Uống Trữ Hạ ngạc nhiên nhìn thái độ nửa châm biếm nửa khó chịu của nhân viên phòng nhân sự.
“Hình như chị không hài lòng về tôi?” “Cô Uông có khuôn mặt rất giống một người mà tôi chán ghét. Điều này đủ để tôi không hài lòng.”
Giật giật khóe miệng, Uông Trữ Hạ nói ra một cái tên. “Cao Trữ Tịch?”
Nhân viên phòng nhân sự liếc mắt nhìn cô, buông gọn một câu. “Lòng tham của con người nông sâu khó dò. Vì muốn tiếp cận Mục tổng, có thể sẵn sàng phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi thành người khác, chấp nhận làm thế thân. Quá hèn hạ đệ tiện.”
Uông Trữ Hạ bắt đầu hối hận trước quyết định đến Mục thị làm việc. Rất nhiều nhân viên ở đây vừa thấy cô, đều ngạc nhiên lỡ miệng bật thốt cái tên Cao Trữ Tịch.
Cuối cùng Cao Trữ Tịch là ai? Tại sao ai cũng ám chỉ cô giống một người xa lạ?
Bàn làm việc của Uông Trữ Hạ ngay bên ngoài phòng Mục tổng. Các đồng nghiệp làm cùng đều dễ tính, chỉ phiên phức ở chỗ rất hay gọi nhầm tên cô thành Trữ Tịch, khiến cô không được thoải mái trong lòng.
“Trữ Tịch?”
Lại một người gọi nhầm tên, Uông Trữ Hạ chịu hết nổi, đập bàn đứng phắt dậy cáu gắt. “Đã nói tôi không phải Cao Trữ Tịch. Tôi tên Trữ Hạ. Trữ Hạ…”
Cô há hốc miệng nhìn người đứng trước mặt mình. Khuôn mặt quắc thước, ánh mắt hung ác, cơ thể cao lớn cân đối, chắn hết ánh sáng khiến gương mặt càng trở nên âm trầm.
Thời điểm vừa vào phòng, Mục Anh Húc nhìn bộ dáng cúi đầu làm việc rất giống Cao Trữ Tịch, nên bất giác gọi. Khi nhìn thấy khuôn mặt có mấy phần giống, lại cảm thấy khó chịu không vui.
“Đây là tác phong làm việc của nhân viên mới?”
Uông Trữ Hạ bối rối chưa biết trả lời thế nào. Cô nhận ra người nam nhân đáng sợ này là Mục Anh Húc mà Ôn Thế chán ghét vào buổi tiệc hôm trước. Nhưng anh ta làm gì Mục thị? Không nhẽ cũng là đồng nghiệp của cô?
“Chào Mục tổng.”
“Chào Mục tổng.”
Đồng nghiệp trong phòng đồng loạt đứng lên chào. Uông Trữ Hạ thầm than trong lòng, lần này cô toi rồi. Ngay ngày đầu đi làm đã bị đuổi việc vì la hét cấp trên, lý do nhục nhã này quá dọa người.
“Xin lỗi Mục tổng, tôi…”
“Cô tên gì?”
“Uông Trữ Hạ.”
Mục Anh Húc nheo mắt săm soi cô. Uông Trữ Hạ cảm giác cặp mắt ưng đó rất có lực sát thương. Cô không thích bị nhìn chằm chằm nên rụt rè hỏi.
“Mục tổng còn hỏi gì nữa không? Tôi còn nhiều việc cần làm ạ.”
Vài đồng nghiệp há hốc miệng trước sự to gan lớn mật của Uông Trữ Hạ, rồi lại nhìn khuôn mặt vô cùng giống Cao Trữ Tịch, liền ngậm miệng cúi đầu tiếp tục công việc trên tay.
“Vào phòng tôi!”
Uông Trữ Hạ nhăn nhó đi theo vào phòng. Cô nghĩ bản thân sẽ bị đuổi việc nên không có tâm trạng ngắm nghía nội thất sang trọng trong phòng.
Mục Anh Húc khoanh tay ngạo mạn quan sát Uông Trữ Hạ.
Cơ thể nhỏ nhắn trong áo sơ mi trắng và juyp ngắn màu ghi, mái tóc xoăn dài vắt một bên vai, tạo hình của Uông Trữ Hạ rất mộc mạc giản dị. Một cô gái không có gì đặc sắc nhưng tại sao lại gây ra nhiều cảm giác khác lạ trong anh mỗi khi đến gần?
Mục Anh Húc không tìm được câu trả lời, bắt đầu trút giận vào người khơi mào.
“Cô đã nói gì với Mục Niệm?”
“Sao anh biết Mục Niệm?” Uông Trữ Hạ tròn mắt hỏi lại. Cô không nghĩ có người biết cô từng gặp cậu bé đáng yêu đó ngoài cô gái khó ưa Cao Trữ Mộc kia. “Cô không biết tôi và Mục Niệm có quan hệ gì?” Mục Anh Húc nhìn xoáy vào nét mặt cô, tìm kiếm sự giả dối trên đó.
“Sao tôi phải biết?” Uông Trữ Hạ chớp mắt không hiểu. Cô nhớ đến khuôn mặt non nớt chưa nảy nở của Mục Niệm, so sánh với cấp trên của mình, rồi kinh ngạc trước phát hiện động trời. “A, anh có nhiều nét giống Mục Niệm thật, hai người là ông cháu hả?”
“Là cha con.” Mục Anh Húc nghiến răng. Anh trông già thế há?
“À.” Uông Trữ Hạ lơ đãng trả lời, rồi mau miệng hỏi. “Mục tổng còn việc gì không? Tôi rất bận, còn nhiều việc chưa làm xong.”
Mục Anh Húc không vui nhìn vẻ thờ ơ của cô.
“Pha cho tôi cốc cà phê rồi cô có thể quay trở về làm việc.”
Uông Trữ Hạ gật đầu, quay người đi thẳng ra cửa. Hành động của cô khiến Mục Anh Húc làm ra hành động chính anh cũng không hiểu. Anh kéo vai, ấn mạnh cô vào cửa. Cô hoảng hốt muốn lách người thì bị hai cánh tay chặn lại, bắt buộc phải đứng đối diện thật gần với khuôn mặt khủng bố của anh.
“Mục tổng, anh làm gì vậy? Tôi sẽ la lên đấy.”
“Cô không hỏi tôi uống cà phê thể nào à?” Hai người lên tiếng cùng lúc, Uông Trữ Hạ nhanh miệng trả lời.
“Cà phê đen.”
“Sao cô biết?” Mục Anh Húc không gật đầu khi cô nói đúng.
Uông Trữ Hạ cũng giật mình, suy nghĩ một lúc cũng không rõ tại sao bản thân lại đoán đúng, liền cười ngô nghê.
Mục Anh Húc nheo mắt nhìn nụ cười ngu ngốc, tia sáng nguy hiểm lóe lên rồi được che đây rất nhanh.
“Cô có sợ tôi không?”
“Nếu Mục tổng ăn thịt tôi, tôi sẽ sợ”
“Như thế này?” Mục Anh Húc cúi xuống cắn mạnh tai cô, cợt nhả. Hay như vậy?”
Chiếc lưỡi đột ngột đâm vào tai Uông Trữ Hạ, xoay xoay mơn trớn khiến cô rùng mình. Cô rụt cổ cố gắng trốn chiếc lưỡi đang quấy phá lần mò ra sau tai.
Thấy cô dùng sức yếu như con mèo đẩy ngực mình, Mục Anh Húc ra lệnh với giọng khàn khàn.
“Trả lời.”
Uông Trữ Hạ cứng đờ, gan lỳ đáp. “Không sợ.”
Mắt Mục Anh Húc tối đi, đứng thẳng người, lạnh lùng nói. “Ra ngoài.”
Cô rất không vui trước thái độ này, muốn anh ta xin lỗi cho hành vi vô lễ vừa rồi, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị mệnh lệnh tiếp theo làm cho tức điên.
“Hôm nay cô có thể tan làm sớm. Ngày mai cô đi công tác với tôi hai ngày.”
“Mục tổng, có phải ngài nhầm lẫn không? Tôi vừa nhậm chức hôm nay, ngay hôm sau đã đi công tác, điều này thật phi lý.” “Tôi là ông chủ hay cô? Là nhân viên thì nên có tự giác của nhân viên. Cấp trên nói gì, ra lệnh gì, chỉ cần thực hiện và hoàn thành là được. Làm việc ở Mục thị, cô cần ghi nhớ tôn chỉ này.”
“Kể cả cấp trên sai cũng phải nghe? Tập đoàn lớn mà lại tồn tại sự bất công như vậy thì sao thu phục được lòng nhân viên.” Uống Trữ Hạ cố gắng đòi quyền lợi cho bản thân. Cô đã lừa dối Ôn Thể để đến Mục thị làm, nếu còn đi công tác hai ngày với người mà hắn ghét, không biết cô sẽ bị mắng đến mức nào.
“Cô có quyền nghỉ việc. Nhưng đừng quên, hợp đồng lao động cô ký với công ty có điều khoản đền bù, nếu một bên đơn phương hủy hợp đồng khi chưa hợp tác với nhau đủ một năm.”
“Có điều luật hút máu người như vậy?” Uông Trữ Hạ hoảng hốt la lên. Thời điểm đến phòng nhân sự ký hợp đồng, vì mọi người luôn nhìn cô rồi nhắc đến Cao Trữ tịch, khiến cô không tập trung đọc kỹ điều khoản.
Nghĩ đến số tiền trong tài khoản, Uông Trữ Hạ xụ mặt tiu nghỉu mở cửa muốn đi. Mục Anh Húc kéo giật tay cô. “Cô đi đâu?”
“Đi hoàn thành công việc hôm nay để mai còn đi công tác với Mục tổng.” Tiếng nghiến răng trèo trẹo của Uông Trữ Hạ làm anh hài lòng.
Mục Anh Húc quay trở về bàn làm việc, lãnh đạm để lại lời dặn. “Nhớ pha cà phê.”
Đáp lại là tiếng cửa đóng rầm.
Uông Trữ Hạ mang theo bực tức vì bị công ty lừa gạt, chán nản về nhà. Cô vẫn chưa biết nói chuyện bản thân đã vào làm ở Mục thị và phải đi công tác hai ngày với Ôn Thế như thế nào.
Vì muốn được giảm nhẹ tội, cô tan làm sớm, đến siêu thị mua rất nhiều thức ăn, dự định nấu những món Ôn Thế thích.
Thời điểm hai người ăn tối, Uông Trữ Hạ chu đáo gắp thức ăn liên tục vào bát Ôn thể để lấy lòng.
“Hạ Hạ hôm nay làm sai gì rồi?” Ôn Thế chùi nước sốt dính khóe miệng cô, dịu dàng hỏi.
Uông Trữ Hạ vội cầm ngón tay dính sốt của hắn, đưa vào miệng mút. Tuy cô mất trí nhớ nhưng những cử chỉ âu yếm giữa hai người yêu nhau, cô cũng biết được vài chiêu.
Ôn Thế cưng chiều nhìn đôi môi đỏ chúm chím ngậm ngón tay mình.
“Muốn thú tội hay ăn ngón tay anh đây?”
Uông Trữ Hạ nhả ngón tay ra, chiếc lưỡi hồng nhỏ xíu còn lưu luyến liếm nhẹ hai cái mới rời đi.
Ánh mắt Ôn Thể tối xuống, giấu nhanh sự khao khát cháy bỏng trong lòng.
Uông Trữ Hạ không hề biết bản thân đang nguy hiểm, nghiêng đầu dè dặt nói.
“Thế ca, em nói xong anh không được giận nha. Ừm, Em đã tìm được một công việc rồi.” Cô hít vào lấy dũng khí, thở hắt ra trong câu nói nhanh. “Một công việc ở tập đoàn Mục thị.”
Bình luận truyện